Chương 35: Giông Bão Trong Căn Biệt Thự
Ba ngày sau, Hoàng quyết định phải nói chuyện với ông nội. Cậu biết đây là việc khó khăn nhất, thậm chí còn khó hơn cả việc hoàn thành chương trình học ở Mỹ sớm hơn dự kiến. Nhưng sau khi gặp lại Huy và nhận được sự giải thoát từ Duy, Hoàng hiểu rằng, nếu không chiến đấu cho tình yêu của mình ngay bây giờ, cậu sẽ lại đánh mất Huy thêm một lần nữa.
Buổi chiều hôm đó, Hoàng bước vào phòng làm việc của ông nội. Căn phòng rộng rãi, bày biện trang trọng, với ánh chiều tà hắt qua cửa sổ, rọi lên chồng hồ sơ và tấm bản đồ lớn treo trên tường. Ông nội Hoàng, một người đàn ông quyền lực và nghiêm khắc, đang ngồi tại bàn, đeo kính đọc một tài liệu dày cộp.
– Ông nội, con có chuyện muốn nói riêng với ông ạ. – Hoàng khẽ nói, đứng thẳng trước bàn.
Ông nội tháo kính, đặt tài liệu xuống, nhìn cháu trai bằng ánh mắt sắc lạnh và dò xét.
– Chuyện gì? Công ty đang có dự án mới, nếu con muốn đề xuất gì thì nói nhanh đi.
– Dạ không phải chuyện công việc. Là chuyện riêng của con.
Hoàng hít một hơi sâu, lấy hết can đảm:
– Con đã gặp lại Huy, bạn cũ của con. Và con muốn nói với ông, con yêu Huy, và con sẽ ở bên cậu ấy.
Cả căn phòng bỗng chìm vào sự im lặng đáng sợ. Chỉ còn nghe thấy tiếng kim đồng hồ cổ tích tắc đều đặn. Khuôn mặt ông nội Hoàng từ từ biến sắc. Gân xanh nổi lên trên trán ông.
– Mày vừa nói cái gì? – Giọng ông trầm và lạnh như băng, mỗi chữ như găm vào không khí.
– Con nói, con yêu Huy. Tình cảm của con dành cho cậu ấy là thật. Con đã giấu ông suốt nhiều năm, và con không muốn giấu nữa.
Ông nội đứng bật dậy, đôi mắt sắc như dao nhìn thẳng vào Hoàng.
– Mày dám! – Ông đập mạnh tay xuống bàn, tiếng động vang dội khắp căn phòng. – Mày nghĩ mày vừa nói gì với tao? Mày nghĩ tao tốn bao nhiêu tiền bạc, công sức để gửi mày sang Mỹ, để mày học hành, để mày quên đi cái thứ vô luân đó, rồi mày về đây và nói với tao những lời này sao?
– Con biết ông không chấp nhận được, nhưng tình yêu không thể ép buộc hay thay đổi được, ông ạ. – Hoàng giữ giọng bình tĩnh nhưng kiên quyết. – Con đi Mỹ, con học được nhiều thứ, nhưng con cũng nhận ra, không có Huy, cuộc sống của con chẳng có ý nghĩa gì.
– Vô nghĩa? – Ông cười khẩy, giọng đầy khinh miệt. – Thế sự nghiệp, công ty, cái gia tộc này, tương lai của mày, tất cả đều vô nghĩa hết sao? Mày là người kế thừa, Hoàng! Mày cần phải kết hôn, sinh con, giữ vững danh tiếng gia đình!
– Con không thể làm một người kế thừa giả dối, sống một cuộc đời không hạnh phúc chỉ để làm vừa lòng ông. – Hoàng đáp, giọng bắt đầu có chút nghẹn lại. – Con có thể điều hành công ty, con có thể làm tốt mọi thứ ông giao phó, nhưng con không thể yêu người con không yêu.
Ông nội tiến lại gần Hoàng, ánh mắt đầy giận dữ:
– Mày đã bị nó dụ dỗ, đúng không? Mày tưởng tao không biết? Chính vì cái thằng đó mà tao mới bắt mày phải đi! Tao không ngờ, sau ngần ấy năm, ngần ấy công sức, mày vẫn không tỉnh ngộ!
– Huy không dụ dỗ con! – Hoàng lớn giọng. – Con là người chủ động yêu cậu ấy. Và cậu ấy là người hiền lành, tốt bụng nhất mà con từng gặp.
– Hiền lành? Tốt bụng? – Ông cười nhạo báng. – Nó là thứ rác rưởi phá hoại tương lai của mày, phá hoại danh dự của gia đình này! Tao đã nói với mày rồi, không bao giờ được phép dính dáng đến thằng đó nữa!
Không chịu nổi lời lẽ xúc phạm, Hoàng siết chặt tay, nhìn thẳng vào mắt ông nội.
– Ông có thể không chấp nhận, nhưng con sẽ không từ bỏ Huy. Con đã mất cậu ấy một lần rồi, con sẽ không để mất lần thứ hai.
Câu nói này như giọt nước làm tràn ly. Ông nội giơ tay, tát mạnh vào mặt Hoàng. Tiếng chát khô khốc vang vọng trong căn phòng.
Hoàng đứng sững, gò má nóng rát, nhưng cậu không hề né tránh hay phản ứng lại. Cậu biết, đây là tất cả sự giận dữ mà ông nội có.
– Mày dám chống đối tao! – Ông nội thở dốc vì giận dữ. – Mày nghĩ mày dựa vào cái gì mà dám nói những lời đó với tao?
Ông chỉ tay ra cửa, ánh mắt đầy sự tuyệt tình:
– Nghe rõ đây, Hoàng! Hoặc là mày chấm dứt ngay lập tức với thằng đó, kết hôn với Quỳnh Anh , đứa cháu dâu mà tao đã chọn, và kế thừa công ty. Hoặc là mày bước ra khỏi căn nhà này, không mang theo một đồng xu nào, và đừng bao giờ nhìn mặt tao nữa!
– Ông nội... – Hoàng đau đớn gọi.
– Tao không có đứa cháu trai đồng tính! – Ông gầm lên. – Mày đi đi. Đi và sống với cái thứ tình yêu thấp hèn của mày. Nhưng tao sẽ cắt đứt mọi thứ. Mày sẽ không còn là người thừa kế. Mày sẽ không còn là cháu tao. Mày sẽ mất hết!
Hoàng nhìn ông nội, người đàn ông mà cậu luôn kính trọng và yêu thương, giờ lại trở nên xa lạ và tàn nhẫn đến mức ấy. Cậu hiểu, ông không chỉ giận, mà còn thực sự coi tình cảm của cậu là một vết nhơ.
Hoàng nhắm mắt lại, nuốt nước mắt vào trong. Khi mở mắt ra, đôi mắt cậu đã chứa đựng một sự kiên định không gì lay chuyển.
– Con hiểu rồi.
Cậu cúi người chào ông nội một cách trang trọng.
– Con xin lỗi vì đã khiến ông thất vọng. Nhưng con sẽ không từ bỏ Huy. Con sẽ tự đi trên con đường của mình.
Hoàng quay lưng, bước đi. Bóng cậu khuất dần sau cánh cửa.
Ông nội Hoàng đổ sụp xuống ghế, tay ôm lấy ngực. Trong căn phòng lạnh lẽo, chỉ còn lại tiếng thở dốc và sự cô độc của người đàn ông vừa tự tay cắt đứt mối quan hệ ruột thịt.
Hoàng về phòng, ánh mắt vẫn còn đỏ hoe. Cậu lấy vali, nhanh chóng thu dọn vài bộ quần áo và những vật dụng cá nhân quan trọng – cuốn nhật ký cũ, tấm ảnh chụp chung với Huy và Hà năm nào.
Khi đi ngang qua phòng khách, Mẹ Hoàng bước ra. Bà nhìn khuôn mặt tái mét và vết đỏ trên má con trai, rồi nhìn chiếc vali. Bà hiểu chuyện gì đã xảy ra.
– Hoàng... – Bà khẽ gọi. – Con đi đâu vậy?
– Con phải đi, mẹ ạ. – Hoàng ôm mẹ thật chặt. – Ông nội không chấp nhận. Con không thể từ bỏ Huy.
– Mẹ xin lỗi, Hoàng. – Mẹ Hoàng nghẹn ngào, nước mắt lăn dài. – Mẹ không giúp được con.
– Không sao đâu mẹ. – Hoàng cười, nụ cười buồn nhưng kiên định. – Con sẽ tự lo được. Con lớn rồi. Mẹ đừng lo cho con.
Trước khi đi, Hoàng dừng lại một giây trước căn biệt thự, nhìn về phía ô cửa sổ phòng làm việc của ông nội, như một lời chào tạm biệt cuối cùng.
Cậu xách vali, bước ra khỏi cánh cổng sắt lạnh lẽo. Ánh hoàng hôn đã tắt, màn đêm buông xuống.
Giữa đêm đông Hà Nội, Hoàng đứng một mình, tay nắm chặt điện thoại. Cậu nhìn vào số điện thoại của Huy, và biết rằng, từ giờ phút này, Huy không chỉ là tình yêu, mà còn là tất cả những gì cậu có.
Hoàng gọi.
– Alo Huy à... tớ đang ở ngoài đường. Cậu có thể... ra đón tớ được không? Tớ... không còn nơi nào để về nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro