do than chi lo 211 213
Đồ Thần Chi Lộ
Tác giả: La Bá Đạo
Chương 211: Vua lừa.
Dịch: colaoban
Nguồn:Sưu tầm
“Anh không phải không muốn. Nhưng nếu chúng ta ở lại đó chờ bọn họ. Bọn họ căn bản không có cách nào tìm được chúng ta” Vương Phong cười khổ. Hắn bây giờ là mệt nhất vì phải cõng một người. Đương nhiên không thể nào so sánh được với Trương Vân. Lưu Bưu nặng hơn Mãi Mãi Đề ít nhất hai mươi cân.
“Tại sao?” A Trạch hỏi.
“Thực ra rất đơn giản. Hang động mà chúng ta vừa đi ra ẩn chứa rất nhiều khoáng thạch. Mà khoáng thạch lại ảnh hưởng nghiêm trọng đến hệ thống định vị” Cô gái giải thích thay cho Vương Phong.
“Hình như không có quặng từ mà?” Trương Dương không khỏi nghi hoặc. Trong ấn tượng của hắn hình như chỉ có quặng từ là ảnh hưởng đến thông tin.
“Trong đại tự nhiên, có vô số loại khoáng thạch ảnh hưởng đến thông tin của con người, không chỉ có một mình quặng từ mới ảnh hưởng”.
“A… huỳnh thạch của tôi. Huỳnh thạch của tôi… Nếu như không thể định vị, vậy tôi không phải là không thể nào đào được huỳnh thạch sao?” Lưu Bưu khẩn trương.
“Đúng đúng, em còn có năm mươi xe…” Trương Vân hùa theo.
“Hai người đừng phí tâm nữa. Trên thế giới điều kiện khai thác quặng huỳnh thạch tốt hơn trăm lần nơi này mà cũng rất ít người đi khai thác, huống hồ là nơi này” Cô gái che miệng cười, nói.
“Tại sao?” Lưu Bưu ngẩn người.
“Khoáng thạch ở nơi này mặc dù rất tinh khiết, nhưng hoàn cảnh không thích hợp để khai thác. Ngoại trừ không thể nào định vị, cho dù là anh có thể tìm được cửa vào hang động đó, chẳng lẽ anh sẽ mở một quốc lộ kéo dài vào tận bên trong sa mạc sao. Chẳng lẽ anh sẽ kéo một đường điện đến sa mạc sao?”
“Chúng ta có thể đào từ núi Long Đầu mà” Trương Vân không cho là đúng nói.
“Đúng, chúng ta có thể đào từ chỗ đó” Lưu Bưu dựa vào lưng Trương Vân, giơ tay đồng ý.
“Phải nhớ chỗ chúng ta rơi xuống thì huỳnh thạch có phẩm chất không cao. Hơn nữa còn phải đào sâu mấy chục mét xuống mặt đất. Huống chi, làm sao khu mộ gia tộc chúng tôi có thể cho mọi người đào bới lung tung được chứ?”
“Khụ khụ… cái này…”
“Huỳnh thạch của tôi… Ôi… Không còn nữa rồi”
Trương Vân và Lưu Bưu buồn gần chết. Trương Vân cõng Lưu Bưu rất tiều tụy, miệng lẩm bẩm, đi nhanh về phía trước.
“Oành oành…”
Bầu trời vang lên một tiếng nổ lớn.
Xa xa, mấy chiếc trực thăng đang bay trong không trung, hình như đang tìm kiếm gì đó, từ xa nhìn lại trông rất hoành tráng.
Đang lúc mọi người sửng sốt, đột nhiên trong đám cát bụi mờ mịt xuất hiện vô số đại hán mặc âu phục đeo kính râm. Đám đại hán đang chạy vội về phía này, hiển nhiên đối phương đã nhìn thấy bọn họ.
Bất ngờ, đồng tử Trương Dương co rút mạnh, trái tim kịch liệt nhảy lên. Bởi vì hắn nhìn thấy đám đại hán mặc âu phục này đều cầm súng tự động trong tay.
Trong đợt bão cát sa mạc này, nếu như đối phương là kẻ địch, bọn họ không có một chút cơ hội phản kháng nào.
Ngay lập tức, Trương Dương thở phào một hơi. Vì hắn nhìn thấy Vương Phong phất tay, động tác này nói rõ đối phương là bạn không phải địch.
Xem ra nên là người của bố Trương Vân dẫn đến theo như lời Vương Phong nói.
Trương Dương đột nhiên cảm thấy mê man, Trương Vân và Vương Phong rốt cuộc là người như thế nào?
Vương Phong hình như có quan hệ với Vương Yến. Nhưng từ trong miệng của Vương Phong lại cảm thấy dường như không phải người một nhà. Mà thân phận của Trương Vân càng kỳ quái, căn bản không thể nào suy đoán ra. Lúc bọn họ nói chuyện thực ra cũng không cố ý giấu diếm. Nhưng mỗi lần nhắc đến một người nào đó, đều không hẹn mà cùng chú ý và khắc chế.
Điều làm Trương Dương cảm thấy hứng thú nhất là quan hệ của bọn họ với Mãi Mãi Đề. Có chút không nói rõ, có mùi vị không rõ, bọn họ rất tôn trọng Mãi Mãi Đề.
Đang lúc Trương Dương suy nghĩ, một đám hơn hai mươi đại hán đã đứng trước mặt bọn họ. Hành lễ với Trương Dương và Vương Phong, động tác của bọn họ rất chỉnh tề. Trương Dương không khỏi giật mình, đám đại hán mặc âu phục này biểu hiện không giống vệ sĩ mà giống như đám quân nhân. Dù là động tác hay vẻ mặt đều tràn ngập khí chất và nghiêm nghị chỉ quân nhân mới có được
“Khụ khu… Trương Vân, đây là thủ hạ của bố mày?” Lưu Bưu hình như không xương từ trên lưng Trương Vân nhảy xuống.
“Ừm…. anh Bưu, không có gì. Anh đang bị thương mà, em cõng anh” Trương Vân lập tức cõng Lưu Bưu lên lưng.
“Anh tốt rồi, anh tốt rồi, có thể tự đi được”.
“Anh Bưu, có phải anh xem thường thằng Trương Vân này không?” Trương Vân tức giận nói, Lưu Bưu thấy sau khi Trương Vân tức giận, hơn hai mươi đại hán nhìn hắn đầy sát khí. Lưu Bưu lập tức phát hiện mình đã rơi vào một cái bẫy đáng sợ.
Rất nhanh, đám đại hán này gọi mấy chiếc trực thăng hạ xuống. Mãi Mãi Đề được đặt lên cáng một cách cẩn thận. Cô gái đi sát theo Mãi Mãi Đề để chiếu cố hắn. Còn đám Trương Dương và Vương Phong ngồi trên chiếc trực thăng khác.
Làm mọi người sửng sốt là dù cho đã lên trực thăng, Trương Vân vẫn kiên trì muốn cõng Lưu Bưu trên lưng. Lúc này Lưu Bưu làm sao còn vẻ đắc ý như lúc đầu chứ, nhìn Vương Phong và Trương Dương với ánh mắt cầu xin.
Vương Phong nhún vai, xua tay tỏ vẻ bất lực. Mà Trương Dương ra vẻ không nhìn thấy. Còn về phần A Trạch vừa lên trực thăng đã nhắm mắt lại. Cũng không biết trong đầu đang nghĩ điều gì.
Về phần mấy tên đại hán cũng lên chiếc trực thăng này thì lạnh lùng nhìn Lưu Bưu. Giống như lúc nào cũng có thể giết người vậy, làm cho Lưu Bưu càng thêm sợ hãi.
Lưu Bưu rất muốn nói chuyện, nhưng tiếng trực thăng rất lớn làm cho dù có nói cũng không nghe tháy được. Mà Trương Vân hình như đã quyết định không thể không cõng Lưu Bưu trên lưng. Thi thoảng còn quay đầu lại cười gian nhìn Lưu Bưu một cái, làm cho Lưu Bưu rợn tóc gáy.
Làm sao bây giờ?
****, đại gia ta chẳng lẽ không có cách sao.
Lưu Bưu nảy sinh ý nghĩ ác độc, nhưng lại thở dài một tiếng, dứt khoát nhắm mắt lại giả chết.
Trực thăng từ từ dừng lại bên cạnh một hồ nước nhỏ. Xung quanh hồ mọc đầy cỏ xanh và cây cối. Đây là một ốc đảo trong sa mạc, cũng chính là ốc đảo mà Vương Phong nói ra.
Trên bãi cỏ, có hơn mười chiếc xe địa hình. Bên trong còn nhìn thấy rất nhiều xe thông tin.
Thế lực thật lớn.
Hiệu suất thật cao.
Nhìn đống trang bị trên bãi cỏ, Trương Dương sợ hãi. Không ngờ có thể trong thời gian ngắn ngủi triệu tập được nhiều thiết bị như vậy. Có thể thấy được thế lực của bố Trương Vân cường đại như thế nào, thậm chí còn hơn xa Mãi Mãi Đề.
Đây không phải vũ trang tư nhân bình thường, gần như có thể ngang ngửa với cỗ máy chiến tranh của một đất nước.
Đương nhiên từ trận thế này cũng có thể thấy được thân phận của Vương Phong và Trương Vân rất quan trọng.
Cánh trực thăng dừng lại, cửa mở ra, đập vào mắt Trương Dương ngay sau khi xuống trực thăng là một người đàn ông trung niên mặc quần áo màu đen đang đi đến càng Mãi Mãi Đề, vẻ mặt quan tâm, cúi đầu nói với Mãi Mãi Đề vài câu. Sau đó vỗ vỗ vai Mãi Mãi Đề vài cái, chắc là trần an Mãi Mãi Đề.
“Anh Vân, thả em xuống đi. Em không dám làm phiền anh” Lưu Bưu nhìn thấy rất nhiều thiết bị điện tử và hơn trăm đại hán mặc âu phục, hắn sắp hỏng đến nơi.
“Không, anh Bưu. Anh cõng em lâu như vậy, em phải báo đáp lại anh” Mặt Trương Vân kiên quyết, Lưu Bưu rất muốn nhảy xuống nhưng nhìn thấy mấy tên đại hán cầm súng tự động đang nhìn chằm chằm vào mình nên đành phải buông tha.
Bây giờ, Trương Vân là anh Vân, địa vị của Bưu đại gia đã giảm mạnh.
Lưu Bưu vẻ mặt khó coi nhìn người đàn ông trung niên đang đi về phía này. Đột nhiên, mắt Lưu Bưu đảo đảo.
“Trương Vân, bây giờ bỏ anh xuống. Anh giới thiệu chú mày gia nhập một tổ chức sát thủ được không?” Lưu Bưu ra vẻ thần bí nói nhỏ vào tai Trương Vân.
“Tổ chức sát thủ?” Quả nhiên, Trương Vân kích động, thiếu chút nữa ném Lưu Bưu từ trên lưng xuống.
“Đúng, là một tổ chức sát thủ rất vĩ đại” Lưu Bưu dõng dạc nói.
“Thời Đại Thần Thoại?” Trương Vân vui mừng nói.
“Khụ khụ… không phải, là mới thành lập gọi là Tề Thiên, tức là Tề Thiên Đại Thánh đó. Mục tiêu của chúng ta chính là vượt xa Thời Đại Thần Thoại” Lưu Bưu nghe thấy khi Lưu Bưu nói đến Thời Đại Thần Thoại có chút lúng túng.
“Tề Thiên còn hơn xa Thời Đại Thần Thoại” Trương Vân cười nhạt.
“Thằng ranh con này, mày là một con lợn. Nếu như gia nhập Thời Đại Thần Thoại thì có ý nghĩa gì chứ. Muốn tham gia thì cũng nên tham gia một tổ chức sát thủ mới thành lập. Nếu như có thể dương danh thiên hạ lúc đó mới thể hiện chúng ta không tầm thường. Chú mày là một tên đầu trâu. Có Hàn, có Nhật, có Mỹ, có Đài Loan… sao không biết tạo ra một cái mới sao” Lưu Bưu thấy Trương Vân xem thường tổ chức của bọn họ, lập tức giận dữ, không ngờ còn có thể quên bây giờ đang là hoàn cảnh như thế nào.
“Vậy em hỏi anh, tổ chức sát thủ Tề Thiên này có sát thủ nổi danh nào không?” Trương Vân không hề động tâm nói.
“Cái này… trước mắt có anh, A Trạch còn có Trương Dương. Nếu như chú mày tham gia, sẽ thêm một người” Lưu Bưu lý nhí nói.
“Mẹ nó, mới có ba người” Trương Vân mắng to. Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy tổ chức sát thủ có ba người. Nghiêm khắc mà nói, ba người không phải tổ chức mà là một đội.
Đồ Thần Chi Lộ
Tác giả: La Bá Đạo
Chương 212: Bố của Trương Vân.
Dịch: colaoban
Nguồn:Sưu tầm
“Ba người mà ít? Chúng ta cần chất lượng không cần số lượng. Mà nói về chất lượng anh còn lo lắng chú mày còn không đủ… Ài… đáng tiếc. Được rồi, chú mày không vào cũng tốt. Nhiều người sẽ thêm một cái mồm, chia thêm một phần tiền. Quan trọng nhất chính là lại có thêm một đối thủ cạnh tranh” Lưu Bưu thở dài nói.
“Gì mà đối thủ cạnh tranh?”
“Chúng ta bây giờ còn không có vua sát thủ. Sau này trong ba người chúng ta ai lợi hại hơn, người đó sẽ trở thành lãnh đạo của tổ chức sát thủ”.
“Cái này….”
Trương Vân đột nhiên buông tay, Lưu Bưu không hề đề phòng nên bị ngã xuống đất.
“Được, thành giao, chẳng qua sau này bỏ phiếu chọn lão Đại, anh phải bỏ phiếu cho em. Nếu không, hừ hừ…!”
“Được được, một lời đã định” Lưu Bưu mừng rỡ, không ngừng nháy mắt với A Trạch đứng bên cạnh. “****, Bưu đại gia lừa được một trợ thủ đắc lực. Ha ha ha…” Đáng tiếc, A Trạch chỉ nhìn hắn một cái, không hề hứng thú. Điều này làm cho Lưu Bưu đang tự hào rất buồn bực.
“Trương Vân!”
Lúc này người đàn ông trung niên cùng hơn mười người đã đi tới, vẻ mặt nghiêm khắc. Trương Dương phát hiện người này gần như giống hệt Trương Vân, làn da ngăm đen, thậm chí dáng người cũng giống nhau như đúc. Điểm khác nhau duy nhất chính là người này lớn tuổi hơn một chút, có một cỗ sát khí và uy nghiêm mà Trương Vân không có.
Trương Dương tin rằng người đàn ông này càng có quyền thế hơn Mãi Mãi Đề. Đây là một cảm giác không thể nào hình dung được. Hoàn toàn là một loại trực giác. Người đàn ông này bất luận là vẻ sắc bén, khí sát phạt càng sâu sắc hơn Mãi Mãi Đề. Đôi mắt với khí thế ngạo nghễ thiên hạ.
“A… bố” Trương Dương lắc lắc đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt người đàn ông trung niên.
“Mày còn biết người bố là tao sao?” người đàn ông trung niên đi đến bên cạnh Trương Vân, sờ sờ người Trương Vân mấy cái, thở dài một hơi: “Ừm không sai, làm rất tốt, vẫn còn có thể đầy đủ nhìn thấy ta, không thiếu một bộ phận nào là được rồi”.
Thấy người đàn ông trung niên vỗ vỗ đầu Trương Vân vài cái, sau đó vui mừng gật đầu, ngay cả người Trương Vân đầy vết thương cũng coi như không thấy; Trương Dương không khỏi toát mồ hôi. Người bố thế này thật hiếm thấy, chỉ cần không thiếu chân thiếu tay thì mọi vết thương khác đều không hề quan trọng.
“Chú Trương” Vương Phong thấy người đàn ông trung niên đi tới lập tức mỉm cười. Lúc này, Vương Phong hình như đã nhỏ đi.
“Ừm, Phong, còn cao hơn chú…”
Người đàn ông trung niên sờ sờ đầu Vương Phong.
“Hắc hắc, anh Phong cao lên, con cũng cao lên. Bố, bố nói có phải không?” Trương Vân ánh mắt vừa chuyển kéo tay người này làm nũng nói.
“Ừm đúng là rất lớn. Một người chưa đến mười sáu, một người chưa đến mười chín, mất tích lâu như vậy mà không có tung tích. Hai đứa có biết là chỉ trong mấy ngày mất tích đó đã kinh động bao nhiêu người không?” người đàn ông trung niên nhìn Trương Vân một cái, cười nhạt nói.
“Cái này….”
“Không cần phải nói, mày khẳng định chạy không thoát. Lần này Vương Phong cũng không chạy thoát. Mẹ cháu đã nói, cấm cháu hai tháng”.
“A... cháu cũng bị cấm cửa sao…”
“Hai tháng…”
Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của hai người, Trương Dương tin rằng cấm cửa hai tháng không hề đơn giản như vậy.
“Không cần phải nói, đưa đi!”
“Chú Trương…”
“Hu hu, bố… con còn có bằng hữu…”
“Đưa đi!”
Vẻ hiền lành của người đàn ông trung niên đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng. Vung tay lên, lập tức tám đại hán cao lớn đã vây quanh Trương Vân và Vương Phong, gần như là nâng lên mang đi.
Làm cho Trương Dương ngạc nhiên chính là mặc dù Vương Phong rất không cam lòng nhưng không dám phản kháng, chỉ liều mạng kêu lên: “Chú Trương…” Hiển nhiên người đàn ông trung niên này có địa vị và quyền uy rất lớn trong mắt Vương Phong. Với tính cách của hắn mà cũng không dám phản kháng.
Làm cho Trương Dương, Lưu Bưu trợn mắt há mồm là Trương Vân và Vương Phong trực tiếp bị đưa lên một chiếc trực thăng, trực thăng lập tức bay lên. Phía sau còn có một chiếc trực thăng hộ tống.
Từ đầu đến đuôi, đám Trương Dương không có cơ hội nói chuyện với Vương Phong và Trương Vân một câu.
“Trương Dương?” người đàn ông trung niên đưa mắt nhìn chiếc trực thăng rời đi, đột nhiên quay sang hỏi Trương Dương.
“Vâng, chú Trương”.
“Không sai, năm trăm năm trước là một nhà” người đàn ông trung niên gật đầu nói: “Mãi Mãi Đề gặp phải phiền phức lớn, anh ta phải tự mình xử lý. Cậu có cơ hội càng trở nên cường đại hơn”.
Người đàn ông trung niên đột nhiên nói một câu rất khó hiểu.
“Có phải các phần tử Cương Độc đã bắt đầu có hành động?” Trương Dương nói.
“Cậu biết như thế nào?” người đàn ông trung niên sửng sốt.
“Thế lực cường đại của hắn đã gặp phải phục kích. Nếu như không có nội gián thì người bình thường căn bản không có khả năng biết được hành tung của Mãi Mãi Đề. Nhưng thủ hạ của Mãi Mãi Đề thì đa số lại là người tộc Duy Nhĩ Tân cương. Hơn nữa Mãi Mãi Đề là một cây đinh trong mắt Cương Độc. Theo lần bị phục kích này có thể thấy nên là Cương Độc muôn diệt trừ Mãi Mãi Đề”.
“Đúng, cậu rất thông minh. Mãi Mãi Đề bảo tôi nói với cậu, anh ta cảm ơn sự trợ giúp của cậu. Anh ta cho cậu một cơ hội. Nếu như cậu có thể thay anh ta diệt trừ thế lực của Cương Độc, sau đó có thể cường đại đến mức tương đương với Mãi Mãi Đề. Như vậy thù hận giữa hai người sẽ được xóa bỏ” Người đàn ông trung niên nhìn thẳng vào mắt Trương Dương, vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Cho nên, ông muốn mang Trương Vân và Vương Phong đi. Ông sợ tôi và bọn họ quan hệ quá gần sẽ làm ông khó xử? Đương nhiên cũng có thể hiểu là, ông sợ tôi sẽ lợi dụng các sự cường đại của ông”.
“…” Người đàn ông trung niên ngẩn người.
“Không cần giải thích. Thực ra Mãi Mãi Đề rất muốn bỏ qua cho tôi, ông ta chỉ muốn tìm một cái thang cho mình mà thôi. Mặc dù tôi đã giúp ông ta lúc ở trong động, nhưng tôi đã giết rất nhiều thủ hạ của ông ta. Nếu như chỉ câu nói đầu tiên mà đã bỏ qua cho tôi, ông ta khẳng định không thể phục chúng. Ông ta cho tôi một cơ hội, cũng là tìm một bậc thang cho mình. Dù sao nếu như tôi cường đại đến mức tương đương ông ta, tự nhiên sẽ không cần sợ ông ta. Nói cho ông ta, tôi nhận thịnh tình của ông ta. Chỉ cần tay chân của ông ta không gây phiền phức cho tôi, tôi sẽ không gây phiền phức cho ông ta. Hy vọng ông ta sớm giải quyết được Cương Độc. So sánh với Cương Độc, tôi không quan trọng”.
“Cậu thật sự rất thông minh. Ài… Mãi Mãi Đề luôn tự đại. Người này tưởng rằng mình có thể giải quyết vấn đề của mình. Đáng tiếc người này không giải quyết được. Cậu có thể yên tâm, bằng vào lực lượng của Mãi Mãi Đề, vĩnh viễn không thể giải quyết được” Người đàn ông trung niên thở dài một tiếng.
“Tại sao?” Trương Dương bất ngờ chấn động. Xem ra, bọn họ ở trong hang động kia có một thời gian, mà thế giới bên ngoài đã xảy ra biến hóa rất lớn. Nếu không, tuyệt đối không gặp phải tình huống mà Mãi Mãi Đề không khống chế được.
“Đóng băng ba thước không phải ngày nào cũng giá rét. Lúc mấy người rơi vào hang động kia, thế lực của Mãi Mãi Đề trong cả nước đã bị đả kích, chia năm xẻ bảy. Rất nhiều người sau đó cảm thấy bất an. Mãi Mãi Đề muốn khống chế được cũng khó”.
“…” Trương Dương không khỏi ngẩn người nữa. Mãi Mãi Đề sớm có dấu hiệu ngã xuống. Từ khi anh trai của A Trạch xảy ra mâu thuẫn với thủ hạ Mãi Mãi Đề. Mãi Mãi Đề đã nhìn ra được, thế lực của hắn đã bắt đầu thối rữa từ gốc rễ. Nghiêm khắc mà nói, Mãi Mãi Đề đã bị đẩy khỏi thế lực đó.
“Được rồi, cứ như vậy. cậu mau tới Bắc Kinh đi. Mặc dù bên kia đã nhận được tin tức nhưng cậu là người đưa tin nên cũng phải đi một chuyến. Đi đi, tự mình thu xếp!”
Người đàn ông trung niên liếc nhìn A Trạch và Lưu Bưu một chút, được hơn mười đại hán bảo vệ đi về phía một chiếc trực thăng ở xa xa.
“Oành oành…”
Tiếng mô tơ trực thăng và xe địa hình khởi động. Ốc đảo sa mạc vừa nãy còn rất náo nhiệt chỉ trong mấy phút đồng hồ đã trở nên trống trơn. Chỉ có thể từ vết bánh xe mới nhìn ra được tình hình vừa rồi. Hình như vừa nãy chỉ là một giấc mơ mà thôi.
“Đi thôi…” Lưu Bưu há hốc mồm nhìn chiếc trực thăng càng lúc càng nhỏ trong không trung.
“Đi” Trương Dương thở dài một hơi. Vừa nãy nhìn thấy Mãi Mãi Đề lên trực thăng rời đi, cô gái hình như kêu lên câu gì đó, nhưng hắn không nghe được.
“Vậy… vậy… chúng ta nên làm gì bây giờ?” Lưu Bưu lúc này mới có phản ứng.
“Làm sao bây giờ? Đi thôi!” A Trạch nói.
“A… đi… ****, bọn họ ngồi trực thăng, đi xe. Chúng ta phải đi bộ, đây là thế giới gì chứ. Trương Vân, Trương Vân, mày chờ đó, lão Tử lần sau gặp mày tuyệt đối không buông tha mày” Lưu Bưu tức giận nói.
“Đi thôi. Không thấy Trương Vân giống như một con cá trạch qua sông sao?”
“Chi chi…”
Đột nhiên, Ngân Hồ nằm trong ba lô thò cái đầu nhỏ bé ra, đôi mắt nhỏ không ngừng tìm kiếm xung quanh.
Đồ Thần Chi Lộ
Tác giả: La Bá Đạo
Chương 213: Sinh vật ăn kim loại.
Dịch: colaoban
Nguồn:Sưu tầm
“Vù…!”
Ngân Hồ không ngờ lại từ bên trong ba lô chui ra, động tác rất nhanh. Thấy vậy Trương Dương, Lưu Bưu và A Trạch trợn mắt há mồm. Tuyệt đối không ngờ được Ngân Hồ mới sinh ra chưa đầy một ngày lại có tốc độ nhanh như vậy, nếu trưởng thành thì sao đây.
Nhưng, mọi người lập tức trở nên bình tĩnh lại. Dù sao trong giới tự nhiên có rất nhiều động vật sau khi sanh đã có thể chạy. Ngựa rừng Châu Phi sau khi sinh gần như là có thể lập tức đứng lên chạy trốn. Ngân Hồ có thể chạy cũng không có gì kỳ lạ. Huống hồ, Ngân Hồ là động vật từ thời tiền sử. Quan trọng nhất chính là Ngân Hồ con của Ngân Hồ vương.
Ngân Hồ sau khi rơi xuống đất, thân hình tròn lẳn nhảy lên mấy cái, cái đuôi thật dài liên tục vẫy vẫy mấy cái Ngân Hồ đã nhảy đến bên cạnh hồ nước. Cúi đầu uống nước trong hồ, cái bụng nhỏ tròn vo trông thật đáng yêu.
Sau khi Ngân Hồ uống no nước, đã lanh tay lẹ chân đi dạo quanh hồ. Mọi người không khỏi tò mò đi theo ở xa xa, xem Ngân Hồ đang làm trò quỷ gì.
Ngân Hồ bồi hồi bên cạnh hồ nước khoảng hai mươi phút, đôi mắt nhìn chằm chằm vào trong mặt nước, động tác rất cẩn thận.
“Phụp!”
Lúc mọi người ở đây đã có chút không nhịn nổi, thân hình Ngân Hồ đột nhiên biến thành một cái bóng màu bạc, đột nhiên lao vào trong nước. Ngay khi mọi người đang kinh hãi, nhưng chỉ trong nháy mắt, thân hình nhỏ bé của Ngân Hồ đã đột nhiên từ trong mặt nước lao ra. Trong miệng còn ngậm một con cá nhỏ như đầu ngón tay. Trong nháy mắt khi Ngân Hồ lao ra khỏi mặt nước, Trương Dương kinh ngạc nhìn thấy cái đuôi dài của Ngân Hồ khẽ đập vào mặt nước. Hiển nhiên, tốc độ của nó khi bắt cá trong nước hoàn toàn dựa vào cái đuôi này. Điều này làm cho Trương Dương có chút nghi hoặc, hiện tại cái đuôi này không có lông tự nhiên có thể vào nước, sau này lông mọc ra thì làm sao?
Con cá mặc dù chỉ to bằng ngón tay nhưng so với thân hình của Ngân Hồ thì con cá này vẫn đủ lớn. Hơn nữa Ngân Hồ mới sinh ra nên khi Ngân Hồ mang được con cá đến dưới chân Trương Dương có vẻ đã cố hết sức.
Ngân Hồ sau khi đặt con cá xuống dưới chân Trương Dương, ra vẻ kể công. Sau khi được Trương Dương vuốt ve khen ngợi thích chí mở rộng bốn chân, hiển nhiên nó rất thích Trương Dương vuốt ve.
“Ăn đi!” Trương Dương đột nhiên phát hiện mình đang có tình thương của mẹ đối với tiểu tử này, đến độ không muốn buông bỏ tiểu tử này một phút nào.
Làm cho Trương Dương cảm thấy kỳ quái chính là Ngân Hồ không ngờ không ăn cá, chỉ ngửi ngửi một cái, hai cái chân trước không ngừng vuốt lên người con cá. Vẩy trên thân con cá rất nhanh bị trảo ra.
Làm cho mọi người kinh ngạc chính là, Ngân Hồ lại không ăn thịt cá mà chỉ ăn vẩy cá. Sau đó lại chạy về phía sa mạc xa xa.
Tốc độ quá nhanh.
Mọi người đuổi sát theo phía sau Ngân Hồ. Chạy đến độ mệt bở hơi tai mới có thể theo kịp. Không thể không nói, sinh vật từ thời tiền sử này trời sinh đã là vận động viên chạy trốn. Phần lớn thời gian đều là bay trong không trung, chỉ khi nào rơi xuống đất mới dùng chân sau đạp mạnh một cái xuống mặt đất. Mỗi lần đạp lên mặt đất, thân hình lại theo quán tính bay tới, cái đuôi khẽ đập lên mặt đất mượn lực bay vọt đi.
Rốt cuộc Ngân Hồ đã chạy ra khỏi ốc đảo, chạy tới sa mạc. Lúc này, nhìn dáng vẻ của nó không khác gì một con chuột. Ngửi ngửi khắp nơi trong sa mạc, bới bới mấy cái rồi lại tiếp tục chuyển động thân thể khéo léo trong sa mạc.
Đột nhiên, Ngân Hồ như nổi điên lên, điên cuồng đào cát, giống một con chuột chũi.
Mọi người đứng thành một vòng lớn nhìn chằm chằm Ngân Hồ, xem nó rốt cuộc đang làm trò gì.
Trng chốc lát, Ngân Hồ đã đào được một hố cát khá sâu, đưa đầu vào tìm, cái lưỡi đỏ hồng quét một cái. Mọi người còn không nhìn rõ là vật gì thì Ngân Hồ đã nuốt vào. Kêu lên hừ hừ vài tiếng thỏa mãn, lại bắt đầu tìm kiếm bên trong sa mạc.
“Nó ăn gì vậy?” Lưu Bưu đợi sau khi Ngân Hồ tránh ra, kiểm tra đi kiểm tra lại trong hố cát đó. Ngoại trừ cát vàng chính là cát vàng, không nhìn ra manh mối, không khỏi nghi hoặc nói với Trương Dương.
“Sao tôi biết được” Trương Dương bó tay. Đúng là vừa rồi hắn cũng không thấy rõ, đầu của Ngân Hồ đã ngăn cản tầm mắt của hắn.
“Mày có thể thấy không?” Lưu Bưu nhìn về phía A Trạch.
“Hình như là hòn đá” A Trạch không dám khẳng định nói.
“Tảng đá” Lưu Bưu trợn trừng mắt.
“Đừng nóng vội, đừng nóng, nó vẫn đang đào kìa, lần này chúng ta cẩn thận quan sát một chút”
Trương Dương ngăn không cho hai người nói tiếp. Lúc này Ngân Hồ hình như lại tìm được mục tiêu mới, đang điên cuồng đào một hố cát. Ba người ngồi xổm xuống ba phía khác nhau, cẩn thận nhỉn miệng Ngân Hồ.
“Vù” Cái lưỡi đỏ hồng của Ngân Hồ thè ra, một tảng đá màu đen bị cuốn vào trong miệng nó.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, Ngân Hồ quả nhiên ăn một tảng đá nhỏ.
Lúc này, phạm vi tìm kiếm của Ngân Hồ đã lớn hơn, hình như những tảng đá mà nó có thể ăn, trong sa mạc có rất ít.
“Trương Dương, A Trạch, hai người có thấy sinh vật nào ăn đá chưa?” Lưu Bưu sững sờ nhìn Ngân Hồ đang không ngừng tìm kiếm các tảng đá tỏng sa mạc.
“Có….” Trương Dương có chút không xác định được nói.
“Động vật gì?” A Trạch và Lưu Bưu cùng mở miệng hỏi Trương Dương.
“Con gà không phải thường xuyên ăn sỏi sao?”
Hai người giơ ngón giữa lên. Gà nuốt sỏi bởi vì nó giúp cho tiêu hóa, căn bản không phải để no bụng. Mà biểu hiện bây giờ của Ngân Hồ căn bản không phải để giúp cho tiêu hóa, rõ ràng ăn hòn đá kia. Trông giống như lúc nó ăn vẩy cả. Khó khăn lắm mới bắt được con cá nhưng chỉ ăn vẩy cá. Ngay cả thịt cá ngửi thấy cũng không thèm để ý, làm người ta cảm thấy rất quỷ dị.
“Tôi nghĩ, Ngân Hồ có thể vì trong động thiếu thức ăn nên có thói quen ăn đá” Chính Trương Dương cũng cảm thấy mình nói không có sức thuyệt phục gì hết. Bởi vì trong động có rất nhiều cá. Từ động tác xuống nước bắt cá của Ngân Hồ thì thấy, chúng nó bắt cá trong hang động là huyên rất dễ dàng.
Quả nhiên, A Trạch và Lưu Bưu lại giơ ngón giữa lên. Ngay sau đó, Lưu Bưu chạy nhanh đến hố cát mà Ngân Hồ vừa đào ra.
"Chi chi!"
Lưu Bưu đột nhiên đưa tay ra đẩy Ngân Hồ ra khỏi hố cát. Ngân Hồ lập tức giận dữ, cái miệng nhọn mở ra, lộ ra hàm răng sắc bén, lông trên người dựng đứng lên, trông rất hung ác.
“Vù” một tiếng. Hiển nhiên Lưu Bưu cướp lấy thức ăn của Ngân Hồ, Ngân Hồ lập tức công kích Lưu Bưu. Mạnh mẽ cắn vào chân Lưu Bưu làm Lưu Bưu lăn tròn trên đất rồi hoảng sợ chạy như điên. Bây giờ giày của hắn đã rách nát, mấy đầu ngón chân còn lộ ra bên ngoài, nếu bị cắn phải thì thôi rồi.
Kỳ quái, phía sau hình như không có âm thanh đuổi theo.
Lưu Bưu không khỏi nhìn lại, chỉ thấy A Trạch đang đứng che sau lưng hắn, đang đối diện với Ngân Hồ kia. Ngân Hồ nhe răng ngẩng đầu nhìn A Trạch nhưng không dám tấn công.
“Ha ha, tiểu tử kia, gặp phải khắc tinh rồi sao, ha ha!” Lưu Bưu vừa rồi còn bị đuổi đến độ chật vật không chịu nổi thấy bộ dáng của Ngân Hồ lúc này không khỏi phá lên cười.
"Chi chi!"
Ngân Hồ thị uy kêu lên vài tiếng với A Trạch, rồi nhanh như chớp chạy đến dưới chân Trương Dương, bò từ chân Trương Dương lên đến ba lô của hắn. Cuối cùng còn vươn cái đầu đỏ hồng nhìn xung quanh một cái, lập tức chui vào trong làm người ta không nhịn được cười.
Tiểu tử này thật thông minh.
Trương Dương vui mừng ra mặt. Tiểu tử này không ngờ có thể dự cảm được nguy hiểm. Rất rõ ràng, Lưu Bưu ngu ngốc kia không thể tạo thành uy hiếp đối với Ngân Hồ. Cho nên Ngân Hồ mới có dũng khí đuổi theo. Mà A Trạch thì khác, Ngân Hồ có thể cảm nhận được sự nguy hiểm của A Trạch, không mù quáng công kích. Cuối cùng cho dù không nắm chắc có thể chiến thắng đối thủ liền lựa chọn buông tha, trốn lên người mình.
Trí tuệ của tiểu tử này cao đến đáng sợ.
“****, một con súc sinh mà cũng khi dễ đại gia ta” Lưu Bưu hùng hùng hổ hổ lấy một túi nilon trong ba lô ra, rồi bỏ viên đá vào đó.
“Anh làm gì?” Trương Dương nghi hoặc hỏi.
“Tôi muốn xem xem nó rốt cuộc ăn thứ gì. Tuyết Liên không phải là nhà địa chất học sao. Lần sau gặp cô ấy sẽ để cô ấy phân tích thứ này là gì”.
“Ừm, ý kiến hay. Nhưng mà, không cần xét nghiệm tôi cũng đoán ra được” Trương Dương cười nói.
“Cái gì?”
“Nhất định tảng đá đó chính là quáng thạch. Trong hang động kia, nhiều nhất chính là khoáng thạch. Tôi nghĩ đến trên trái đất còn có một loài sinh vật ăn quáng thạch” Trương Dương nói.
“Sinh vật gì?” Lưu Bưu hứng thú nói.
“Có một loài kiến ăn kim loại. Trên báo ở trong nước và nước ngoài cũng có bài báo nói, trên thực tế trong giới sinh vật có rất nhiều côn trùng và động vật ăn kim loại. Tôi nghĩ dạ dày của Ngân Hồ khác với đám động vật khác, có thể chuyển hóa khoáng thạch thành năng lượng của bản thân”.
“****, trâu bò, không ngờ ăn cả kim loại. Trương Dương đưa súng lục cho nó nếm thử, đây chính là kim loại đó. Tiểu tử đáng thương phải tìm thức ăn trong sa mạc” Lưu Bưu làm ra vẻ thương xót nói, móc một cây súng lục ra.
“Lão Đại, anh cẩn thận một chút có được không. Súng này là súng thật đó, hơn nữa còn có đạn” Trương Dương nhìn khẩu súng lúc ẩn lúc hiện của Lưu Bưu, vội vàng đưa tay đoạt lấy súng lục của hắn. Thứ này trong tay Lưu Bưu thật sự quá nguy hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro