1. Cơ hội thứ 49
Nani ngồi bệt xuống chiếc ghế gỗ dài ngay ngoài hành lang trung tâm casting, bàn tay siết chặt tờ giấy đăng ký đến mức các góc giấy nhăn nhúm. Căn phòng chật chội phía trong vừa đóng sập lại sau lưng cậu, để lại âm thanh quen thuộc "Cảm ơn, chúng tôi sẽ liên hệ sau." Những lời ấy đã lặp lại đến mức cậu thuộc lòng, nhưng lần nào nghe, tim cũng nặng thêm một chút.
Mười tám tuổi. Thời điểm này, bạn bè đồng trang lứa của Nani đang háo hức chuẩn bị bước vào cổng trường đại học, bàn tán rôm rả về ngành học, về ký túc xá, về những ngày đầu tiên rời xa gia đình. Còn Nani, ngay từ khi còn nhỏ cậu đã biết mình học không giỏi, niềm đam mê duy nhất chỉ có phim ảnh và âm nhạc cho nên ngay khi vừa tốt nghiệp trung học Nani đã quyết định nói với mẹ rằng mình sẽ không học tiếp mà theo đuổi giấc mơ trở thành diễn viên.
Ban đầu, mẹ cậu im lặng. Mẹ không cấm đoán, nhưng ánh mắt mông lung lặng lẽ ấy như chiếc bóng nặng nề phủ xuống vai Nani. Khiến cậu càng tự nhủ bản thân "Mình phải thành công. Nhất định phải chứng minh giấc mơ này là đúng."
Thế nhưng, thành phố dù rộng lớn nhưng không rộng lượng với một kẻ tay trắng như cậu. Bốn mươi tám lần thử vai, bốn mươi tám lần hy vọng rồi thất vọng. Ban đầu, Nani còn ghi chú tỉ mỉ từng buổi casting: tên dự án, nhân vật, lời thoại. Nhưng từ lần thứ mười trở đi, mọi thứ bắt đầu mờ nhạt. Chỉ còn những cái gật đầu xã giao của giám khảo, những ánh mắt hờ hững lia qua như thể cậu trong suốt.
"Cậu diễn không tệ, nhưng chưa đủ sức hút."
"Cảm ơn, nhưng chúng tôi đang tìm hình mẫu khác."
"Ừm... để lại số điện thoại, có gì chúng tôi sẽ liên lạc."
Tất cả gom lại chỉ là những lời từ chối sáo rỗng.
Nani nhìn bàn tay mình. Đôi bàn tay từng run rẩy trong lần thử vai đầu tiên, nay đã chai sạn vì nắm chặt niềm tin suốt nhiều tháng trời. Nhưng niềm tin ấy dường như đã bắt đầu rạn nứt.
Bên ngoài hành lang, từng tốp thí sinh mới lại bước vào. Ai cũng trẻ trung, rạng rỡ, mang theo gương mặt sáng ngời tự tin. Nani ngồi đó, cảm giác như một kẻ ngoài lề. Cậu thấy trong mắt họ thứ ánh sáng mà mình đang dần đánh mất.
Điện thoại rung lên. Là tin nhắn từ mẹ: "Nani đã ăn gì chưa? Về sớm nhé. Trời mưa rồi."
Nani cắn môi. Cậu không đủ dũng khí để nói với mẹ rằng buổi thử vai thứ 48 cũng chẳng có kết quả. Cậu sợ nhìn thấy gương mặt buồn bã của bà, sợ nghe thấy tiếng thở dài trong bữa cơm tối.
Nani đứng dậy, rời khỏi hành lang, bước xuống bậc thang loang loáng nước mưa. Bầu trời u ám xám xịt, giữa dòng xe cộ ồn ã, Nani bất giác nghĩ đến những bộ phim cậu từng say mê. Khi còn nhỏ, Nani có thể ngồi hàng giờ trước màn hình, dõi theo từng cử chỉ, ánh mắt của diễn viên. Có khi cậu sẽ khóc vì sự đau khổ của nhân vật, có khi lại phá lên cười trước những trò ngốc nghếch trên màn ảnh. Chính những khoảnh khắc ấy đã nhen nhóm lên trong lòng Nani ước mơ được một lần đứng trên màn hình, mang đến cảm xúc cho người khác.
Cậu dừng chân trước một sạp báo nhỏ ven đường. Trên kệ trưng bày ngoài cửa có treo poster một bộ phim điện ảnh sắp chiếu. Nam chính trong poster nở nụ cười tỏa sáng, đôi mắt đầy tự tin. Người đó chỉ hơn Nani vài tuổi, nhưng đã là gương mặt được săn đón. Trong một khoảnh khắc, cậu vừa ngưỡng mộ vừa thấy hụt hẫng. Khoảng cách giữa "ước mơ" và "thực tại" xa đến mức nào?
Điện thoại lại rung. Lần này là một tin nhắn từ người bạn cũ ở trường "Nani, có một đoàn phim độc lập đang tuyển vai ở sân trường đại học của tớ nè."
Nani nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại sáng lên trong tay. Poster tuyển chọn hiện ra với phông nền đen sang trọng, ở giữa là dòng chữ nổi bật "Dự án quảng cáo: Tìm kiếm gương mặt mới – chưa từng xuất hiện trên thị trường."
Một cơ hội nữa, hay chỉ là lần thử vai thứ 49 để thêm một thất bại? Dù trong lòng tồn tại hai luồng suy nghĩ giằng co nhưng rồi một tia lửa nhỏ lại bùng lên "Nếu bỏ cuộc bây giờ, thì tất cả nỗ lực trước đó chẳng còn ý nghĩa gì."
Nani hít một hơi thật sâu, dù là lần thứ bao nhiêu, cậu cũng sẽ bước tiếp. Bởi lẽ, chỉ cần còn một cơ hội, ước mơ kia vẫn sống. Và biết đâu, lần thử vai này sẽ không còn giống như những lần trước.
Dự án yêu cầu một gương mặt mới, không bị định hình, không có bóng dáng cũ kỹ trên màn ảnh. Thông báo cũng ghi rõ quá trình tuyển chọn gồm ba vòng.
Chỉ cần vượt qua ba vòng, Nani sẽ có hợp đồng đầu tiên trong đời – dù chỉ là một quảng cáo, nhưng nó đủ để trở thành bước đệm, một dấu mốc quan trọng để chứng minh với chính mình rằng con đường cậu chọn không hề mù mịt.
Nani nhấn vào đơn đăng ký online. Khi email xác nhận hiện lên, khóe môi bất giác nhếch thành một nụ cười. Không phải vì chắc chắn mình sẽ thắng, mà bởi vì cậu biết mình vẫn còn niềm tin để bước tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro