2.

Chiếc Bentley màu đen bóng loáng lăn bánh chậm rãi qua cánh cổng sắt cao vút, được rèn thủ công với những hoa văn uốn lượn đầy tinh xảo. Ánh đèn pha led sắc lạnh quét qua bề mặt kim loại đen tuyền, làm nổi bật những họa tiết cầu kỳ như dây leo quấn quanh khung cổng, xen lẫn những hoa văn cổ điển mang dáng dấp hoàng tộc.

Động cơ V8 gầm khẽ một tiếng trầm thấp, sang trọng mà đầy quyền lực, trước khi chiếc xe lướt qua, để lại một lớp phản chiếu mờ nhạt của ánh trăng trên nước sơn đen tuyền. Khi cánh cổng từ từ khép lại phía sau, Bentley như một bóng ma quyền quý biến mất vào màn đêm.

Từ xe , làn khói mờ ảo theo làn gió thoát ra ngoài mang theo mùi hương đặc trưng của thuốc lá , ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc lộ ra dưới bóng đêm , thao tác nhẹ nhàng vẩy tàn thuốc xuống nền đất , đốm lửa đỏ li ti cháy rụi .

Xe dừng lại trước bậc thang dẫn vào cửa chính , ả chỉnh tay áo , dụi điếu thuốc vào gạt tàn trong xe rồi đẩy cửa bước xuống , tiếng giày cao gót va chạm với nền đá thâm trầm .

Hắn luôn đi theo sau , khác với vẻ mặt vui tươi khi nãy thì bây giờ là cảm giác lo lắng đan xen một chút là hy vọng . Cánh cửa lớn được đẩy ra , căn phòng quen thuộc lồ lộ trước mắt không thay đổi , ánh sáng le lói từ chiếc đèn chùm trên cao không đủ soi sáng cả không gian khiến nó trở nên lạnh lẽo , bước chân ả có chút ngập ngừng .

Trong căn phòng ăn rộng lớn, chỉ có một người ngồi ở đầu bàn - người cha vĩ đại của hai người .

Ông dùng bữa trong im lặng, ánh đèn chùm trên trần nhà hắt xuống chiếc bàn gỗ dài, phản chiếu ánh sáng lên bộ dao nĩa bằng bạc. Động tác của ông chậm rãi, cẩn thận như một thói quen đã được rèn giũa qua nhiều năm. Chiếc dĩa ba chấu khẽ nhấc lên, xiên một miếng thịt bò vừa chín tới, rồi được cắt gọn bằng một đường dao dứt khoát.

Cửa phòng ăn mở ra.

Tiên bước vào trước, hắn theo sau. Tiếng bước chân của họ vang lên trong không gian tĩnh lặng, hòa cùng âm thanh nhỏ đến mức gần như không nhận ra - tiếng dao nĩa chạm vào đĩa sứ.

Ông không dừng lại, cũng không ngẩng đầu lên , chỉ im lặng tiếp tục dùng bữa, như thể sự xuất hiện của hai người con chẳng hề ảnh hưởng gì đến ông.

- cha !

Động tác tay của ông có chút ngưng trệ , miếng thịt bò đang cắt dở bất ngờ có máu từ trong nhỏ ra , buông dao xuống , ông không thích ăn tái . Đôi đồng tử nâng lên khẽ quét qua hai người rồi cụp xuống , ngả lưng lên ghế . " ngồi đi đã ." Giọng nói nhẹ nhàng nhưng thập phần uy quyền như có ma lực khiến hai người làm theo răm rắp .

- con làm ta thất vọng đấy , con biết không?

- dạ - ả không dám nhìn ông .

Đĩa bít tết tái được đem đi , ông rút một tờ giấy lau miệng .

Ông nói không to không nhỏ , đủ để cho mọi người nghe được , ả bị ông trách móc thì cũng chẳng biết biện minh gì , vì ông nói có sai đâu . Hắn đan hai tay vào nhau nắm chặt đến độ nổi gân xanh , gương mặt lạnh như tiền , đầu cúi xuống nhìn hình xăm nho nhỏ trên ngón tay cái .

- nhưng về là tốt rồi , ta không muốn nói chuyện công việc ngay với con , ba ngày nữa lên công ty gặp ta !

Ông đứng dậy rồi rời đi , ả như trút được gánh nặng mà thở dài . Ngón tay miết nhẹ vầng trán , mắt vô định , môi bị ả cắn đến mức bật máu .

- khó khăn quá nhỉ ? - hắn nói .

- chị đi nghỉ chút , mày cũng đi nghỉ đi !

Tiên bước chậm rãi trên hành lang lát gỗ, đôi guốc đã nhuốm chút bụi đường sau cả ngày dài vất vả. Đôi mắt ả trĩu xuống vì mệt mỏi, bả vai nặng trịch, và hơi thở cũng dài hơn bình thường. Gặp cha xong, lòng ả cũng chẳng nhẹ nhõm hơn, mà còn thêm nhiều suy tư. Cảm giác uể oải bủa vây, ả chỉ muốn nhanh chóng về phòng, quăng mình xuống giường và chìm vào giấc ngủ.

Mở cửa phòng, ánh trăng tàn len qua cửa sổ, đổ bóng dài trên mặt sàn. Tiên không buồn thắp đèn, chỉ buông chiếc áo khoác lên ghế, rồi ngã người xuống giường. Nệm mềm lún xuống, bao nhiêu cơn mỏi mệt dường như vỡ òa trong khoảnh khắc ấy. Đầu ả vừa chạm gối, mắt đã khép lại, chẳng buồn suy nghĩ gì thêm.

Tiên ngủ một giấc rất dài. Khi ả mở mắt ra, căn phòng đã chìm trong sắc vàng nhạt của ánh chiều tà. Gió từ ngoài khung cửa sổ lùa vào mang theo mùi hoa thoảng thoảng. Ả khẽ nhíu mày, cảm giác uể oải vẫn còn vương lại một chút trong cơ thể.

Ngồi dậy, Tiên đưa tay bóp nhẹ hai bên thái dương, cố xua tan cảm giác nặng nề trong đầu. Ả với lấy áo khoác, khoác tạm lên vai rồi bước ra ngoài. Bụng ả đã bắt đầu réo gọi sau gần một ngày chưa có gì bỏ vào.

Tiên tìm đến một quán ăn nhỏ bên đường. Quán không quá đông khách, vài người ngồi rải rác ở những chiếc bàn tre kê sát nhau. Mùi thức ăn bốc lên thơm lừng, làm cơn đói trong ả càng cồn cào hơn. Ả chọn một chiếc bàn gần cửa sổ, gọi một tô hủ tiếu nóng hổi.

Ả vừa cầm đũa lên thì bất chợt cảm nhận có người đang tiến lại gần. Một giọng nói dịu dàng nhưng có phần ngập ngừng vang lên:

"Tiên ... lâu quá rồi mới gặp lại chị."

Ả khựng lại một chút, rồi từ từ ngẩng đầu lên. Trước mặt ả là một bóng hình quen thuộc – người yêu cũ của ả , Ngọc Lan .

Cô ấy vẫn vậy, vẫn mái tóc đen dài ấy, vẫn đôi mắt đượm buồn như ngày nào. Nhưng có chút gì đó trong ánh mắt cô không còn như trước – có lẽ là sự giằng xé giữa quá khứ và hiện tại.

Tiên không phản ứng gì nhiều, chỉ đặt đũa xuống bàn và gật nhẹ đầu thay cho lời chào.

" chị vẫn khỏe chứ?" Ngọc Lan hỏi, giọng nhẹ như gió thoảng.

"Ừ." Ả đáp gọn, rồi quay sang húp một muỗng nước dùng, chẳng có vẻ gì là muốn tiếp chuyện.

Cô gái ấy cắn môi, ánh mắt lộ rõ sự bối rối. Một lát sau, cô kéo ghế, ngồi xuống ngay bên cạnh ả , khoảng cách đủ gần để mùi hương dịu nhẹ của cô phảng phất trong không khí.

Tiên cau mày. Ả không thích điều này.

" chị vẫn vậy... vẫn lạnh nhạt như thế." Cô cười buồn, ánh mắt trầm xuống.

Ả không nói gì, chỉ tiếp tục ăn. Dù quá khứ từng có bao nhiêu kỷ niệm, thì với ả , mọi thứ cũng đã qua rồi.

Không khí giữa hai người trở nên gượng gạo. Người con gái bên cạnh dường như không cam tâm, cô đưa tay nhẹ nhàng chạm vào cổ tay ả . "Tiên , em vẫn chưa quên chị..."

Ả dừng đũa. Đôi mắt đen sâu thẳm xoáy vào cô một thoáng, rồi dứt khoát rút tay về.

"Chuyện cũ qua rồi." Ả nói, giọng trầm và dứt khoát.

Cô gái ngẩn người, rồi nắm chặt bàn tay lại, ánh mắt chất chứa đau buồn.

Đúng lúc đó, cửa quán chợt mở ra. Một bóng dáng mơ hồ bước vào - là người phụ nữ mà đêm hôm nọ cô gặp ở cây cầu .

Cô mặc một chiếc váy dài đến mắt cá chân, đơn giản nhưng thanh thoát, mái tóc dài được cột gọn phía sau, gương mặt dịu dàng nhưng mang nét kiêu kỳ đặc trưng. Khi vừa bước vào, cô chưa kịp tìm chỗ ngồi thì bất chợt va phải Tiên , người vừa đứng dậy định rời đi.

Cú va chạm không quá mạnh, nhưng cũng khiến cả hai khựng lại.

Tiên nhanh chóng đưa tay đỡ lấy cô theo phản xạ, bàn tay ả chạm nhẹ vào cánh tay cô .

Cô ngước lên, ánh mắt có chút bất ngờ, nhưng nhanh chóng thu lại vẻ bình tĩnh.

"Xin lỗi." Cô nhẹ giọng nói, rồi lùi lại một bước.

Tiên cũng nhanh chóng thả tay xuống, gật đầu thay lời đáp.

Nhưng chưa kịp để ai nói thêm gì, thì cô gái cũ của Tiên đã đứng bật dậy, bước nhanh tới.

Cô ấy nhìn cô , rồi quay sang nhìn Tiên , ánh mắt lộ rõ sự nghi hoặc.

"Cô gái này là ai?" Cô ấy hỏi, giọng lạc đi một chút.

Ả không đáp.

Cô gái nhìn Tiên , rồi lại nhìn người mới va phải ả , trong mắt dần hiện lên sự tổn thương.

"Chị ... chẳng lẽ đây là người mới của chị sao?" Cô ấy nghẹn giọng hỏi, bàn tay siết chặt lấy vạt áo.

Cô cau mày, nhìn Tiên một cái đầy khó hiểu.

"Cô ấy không liên quan." Tiên lạnh lùng nói, giọng ả đầy sự mệt mỏi.

Nhưng câu nói ấy dường như chẳng thể xoa dịu được cô gái kia. Cô lắc đầu, mắt bắt đầu đỏ hoe.

"Vậy tại sao chị nhìn cô ta như vậy?" Cô hỏi, giọng vỡ vụn.

Không khí trong quán ăn trở nên im ắng, vài người bắt đầu liếc nhìn về phía họ.

Tiên nhắm mắt một thoáng, rồi thở dài. Ả không muốn ầm ĩ chuyện này.

"Ra ngoài nói chuyện." Ả nói, rồi quay người đi trước.

Cô gái cũ của ả cắn môi, rồi cũng đi theo sau, bỏ lại Dương Hoàng Yến đứng đó với một mớ câu hỏi trong đầu.

Cô nhìn bóng lưng ả , rồi lại nhìn bát hủ tiếu còn dang dở trên bàn. Một cơn gió nhẹ lùa qua, nhưng lại chẳng thể xua đi sự lộn xộn trong lòng cô lúc này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro