Tên biến thái, em yêu anh(4)
Theo lời bác sĩ, Quân Dịch Hiên đến căn hộ nơi Tâm An đang sống. Bác sĩ nói có thể thông qua nhật kí hoặc hình ảnh để tìm xem cô ấy quan tâm đến ai nhất, hay có chuyện gì đó quan trọng mà cô ấy không thể quên hay không.
Một lần nữa đặt chân vào nơi này, Dịch Hiên không biết nên có tâm tình ra sao. Lần thứ nhất đến, anh đem cô cưỡng bức, hại cô đến người cũng không ra người. Lần thứ hai đến, anh đem thiên sứ của anh trở về từ tay tử thần. Còn lần này đến, có lẽ anh sẽ đem cô xa anh mãi mãi. Vì một khi nhớ lại tất cả, cô sẽ vĩnh viễn hận anh, nụ cười ấy có lẽ cũng sẽ chỉ còn trong kí ức của anh mà thôi. Biết vậy, nhưng anh vẫn phải đem cô cứu tỉnh. Vì cô, vì con họ, và vì...cả anh nữa!
Anh đi khắp nhà, tìm kiếm mọi ngóc ngách vẫn chẳng thể tìm được bất kì tấm ảnh nào, tất nhiên cũng chẳng tìm được nhật kí. Ôm chút hi vọng mong manh, anh mở cửa căn phòng cuối cùng. Cánh cửa gỗ bật mở, tiếng kẽo kẹt vang lên trong không gian tĩnh lặng làm người ta không khỏi rùng mình.
Anh bước chậm vào phòng, nhấc mắt nhìn quanh phòng. Nhưng khung cảnh đập vào mắt anh giờ phút này lại làm anh hoảng sợ.
Khắp phòng treo rất nhiều ảnh, trên tường vẽ đầy một cái tên, vô vàng những lời thổ lộ được viết chi chít trên sàn nhà. Mà người trong ảnh, không ai khác chính là anh, cái tên trên tường cũng là tên anh- Quân Dịch Hiên.
Cô, yêu anh sao!? Anh không thể tin được vào mắt mình lúc này nữa! Nhưng rất nhanh anh đã được giải đáp thắc mắc. Anh, đã tìm thấy nhật kí của cô!
Ngày...tháng...năm
Hôm nay tôi gặp một nam sinh ở trường, anh ấy đã cứu tôi. Thật kì lạ, trái tim tôi giây phút ấy đập rất nhanh. Phải chăng, tôi thích anh mất rồi!?
Ngày...tháng...năm
Hôm nay, anh ấy lại đến thư viện. Tôi vẫn âm thầm theo dõi anh, chụp ảnh anh như một thói quen khó bỏ. Có lẽ, tôi yêu anh mất rồi!?
------------------------
Ngày...tháng...năm
Hôm nay, tôi gặp anh ở của hàng hoa. Đây là lần thứ hai tôi và anh gần nhau đến vậy! Tôi bắt chuyện với anh, anh giúp tôi chuyển hoa. Nhưng khi tôi muốn mời anh uống trà, anh từ chối. Tôi thất vọng lắm! Có lẽ, anh không thích tôi!?
---------------------------
Ngày...tháng...năm
Thư tình lại được gửi đến, tôi mở thư, tôi đọc thư, và tôi thất vọng. Đã bao lần tôi hi vọng người gửi là anh, tôi không cần bất kì ai cả, chỉ cần anh thôi. Nhưng anh, sẽ chẳng bao giờ biết được tôi yêu anh đến nhường nào.
-----------------------------
Ngày...tháng...năm
Anh à, em không xứng đáng nữa rồi! Nếu có kiếp sau, em nhất định sẽ không để đoạn tình cảm này chết đi trong im lặng. Vĩnh biệt anh, người con trai em yêu nhất thế giới này!
Dịch Hiên nhìn dòng chữ cuối cùng, nước mắt anh không tự chủ rơi xuống trang giấy đó. Đau quá! Tâm An, anh sai rồi! Anh xin lỗi, anh xin lỗi!
Khi hiểu ra mọi chuyện, anh chỉ muốn dùng con dao kia rạch nát lồng ngực, lấy ra trái tim ích kỉ tội lỗi kia mà bóp nát. Khốn nạn, khốn nạn mà!
===============================================================================
Sân thượng Bệnh viện
Quân Dịch Hiên nhìn ánh mắt vô hồn của Tâm An, trong tâm đã có quyết định của riêng mình. Anh bước lên lan can, không một chút sợ hãi, vững vàng mà đứng, nhìn cô, nói.
- Hôm nay anh sẽ kể cho em nghe một câu chuyện nhé! Vào một buổi chiều mưa, anh gặp một cô gái. Cô ấy rất xinh đẹp, nụ cười của cô ấy như đóa hoa hướng dương rực rỡ, chiếu sáng trái tim tăm tối của anh. Ngay từ giây phút ấy, anh đã yêu cô ấy! Anh dõi theo cô ấy mỗi ngày, âm thầm thủ hộ thiên sứ của riêng anh...À không, thiên sứ của rất nhiều người. Cô ấy tốt đẹp, cô ấy thiện lương, cô ấy là thiên sứ. Do đó, rất nhiều, rất nhiều chàng trai yêu cô ấy. Và anh, ghen tị với họ! Anh không có can đảm vấy bẩn thế giới rực rỡ của cô ấy, anh không dám đem sự tăm tối của mình nhuộm đen đôi cánh trắng ấy. Nhưng anh không kiềm chế nổi, kẻ bệnh hoạn này không thể nhìn cô ấy cười với bất kì ai khác nữa, không thể! Anh đã làm ra một chuyện mà đến súc sinh cũng không bằng, anh đã cưỡng bức cô ấy! Đôi cánh thiên sứ anh từng muốn thủ hộ ấy đã bị anh bẽ gảy mất rồi! Tâm An, anh biết em hiểu tất cả những điều anh đang nói. Anh không cầu em thứ tha cho lỗi lầm của anh, bởi anh cũng không thể tha thứ cho bản thân mình. Anh chỉ muốn cầu xin em, tỉnh lại! Vì em, vì con mà sống. Đừng hành hạ bản thân mình nữa, anh đau lắm! Xin lỗi em, kiếp này làm em đau lòng như vậy. Nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ thủ hộ được em, thiên sứ của anh! Vĩnh biệt em! Anh yêu em!_ Dịch Hiên không nhìn Tâm An, anh ngước nhìn bầu trời cao rộng, lần đầu tiên thổ lộ cho cô biết tình cảm của mình. Khóe mắt đã cay xè, anh thầm tự giễu, từ lúc gặp cô anh trở nên hay khóc thật. Anh đi đây, An An, phải sống tốt nhé!
Dịch Hiên nghiêng người, anh sắp lao xuống dưới kia, kết liễu sinh mạng hèn hạ, bệnh hoạn này rồi. Kết thúc cả nỗi đau của của em nữa, An An!
- Ai cho anh cái quyền đó, ai cho anh rời đi! Anh đã nói sẽ thủ hộ em suốt đời còn gì, anh nói rằng anh yêu em mà! Nếu anh chết, con chúng ta sẽ ra sao đây!? Em sẽ phải làm sao đây!?_ Giọng nói khàn khàn yếu ớt vang lên, Dịch Hiên thấy hông mình bị một đôi tay trắng nõn ôm chặt. Là cô!
- An An, em...tỉnh rồi!_ Anh không dám khẳng định, có thể đây là ảo giác mà sau khi anh chết nhìn thấy được. Nếu không thì sao Tâm An lại ôm anh, cô ấy phải muốn giết anh chứ, sao lại cứu anh!?
- Xuống đây mau, anh không biết nguy hiểm sao!? Hay anh muốn chết thật!?_ Tâm An tức giận nói, thật ra từ đầu cô không có bị trầm cảm. Đó chỉ là trò đùa dai mà thôi, cô muốn trả thù anh, cho anh biết cô yêu anh khổ sở cỡ nào. Lúc bị anh cưỡng bức, bóng tối đã bao phủ cả cuộc đời cô, chỉ chút nữa là mất mạng, mất cả đứa trẻ trong bụng. Một chút giày vò với anh cũng là xứng đáng mà thôi.
Anh bước khỏi lan can, anh không muốn cô vì anh mà bị thương. Nhìn cô đã khỏe lại, đôi mắt kia không còn vô hồn mà linh động lấp lánh, gương mặt kia không còn tái nhợt mà hồng hào có sức sống. Thật may quá, cô đã trở lại rồi! Vậy anh cũng nên trở lại với bóng đêm của mình thôi, kẻ bệnh hoạn này sao xứng đứng bên cạnh ánh sáng lấp lánh là cô chứ.
- Sống tốt nhé! Anh đi đây!_ Ôm Tâm An vào lòng lần cuối, Dịch Hiên xoay người rời đi.
- Tên biến thái, em yêu anh!_ Tâm An chạy ào tới, ôm chặt thắt lưng anh từ phía sau. Không ai biết khi cô biết được anh chính là người đêm đó, cô đã vui đến mức nào. Chỉ cần là anh thôi, cuộc đời cô đã được cứu rỗi rồi! Chỉ cần là anh thôi!
- Dịch Hiên, mình cùng nhau xây dựng lâu đài hạnh phúc cho bé cưng anh nhé! Em, kiếp này chỉ cần anh mà thôi! Được không anh!?_ Tâm An áp mặt vào tấm lưng rộng lớn của anh, thì thầm lời thổ lộ ngọt ngào.
- Em không hận anh sao!?_ Dịch Hiên vẫn không tin cô sẽ dễ dàng tha thứ cho anh đến vậy. Đến chính bản thân anh còn không tha thứ cho hành động cầm thú ấy, thì sao cô có thể!
- Vì em yêu anh!_ Tâm An hôn lên môi Dịch Hiên, chỉ cần có tình yêu thì bất kì chuyện gì xảy ra cô cũng sẽ thứ tha cho anh. Huống chi, anh làm như vậy là vì yêu cô. Chỉ là anh không biết cách yêu mà thôi, nhưng chân thành của anh cô đã nhìn thấy qua mấy ngày nằm viện. Anh yêu cô! Và cô tin điều đó!
- Anh cũng yêu em!_ Dịch Hiên buông môi cô ra, hét thật to cho cô biết anh yêu cô nhường nào. Sau đó, họ lại trao nhau nụ hôn nồng nàn ngọt ngào. Hai thân thể ôm chặt lấy nhau, từ hôm nay không xa rời nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro