YoonJin
SM Town là một thị trấn nổi tiếng với sự ồn ào và náo nhiệt của những phiên chợ đông đúc. Người dân nơi đây luôn phải đối mặt với sự bon chen, bận rộn và danh lợi, với sự thiếu thốn cơm, gạo, tiền. Chẳng hạn như hôm nay, một buổi trưa nóng bức, nóng khủng khiếp, nóng chảy mỡ, nóng đến nỗi người ta phải trùm mền để bớt nóng. Số lượng người ở phiên chợ Rainbow, chẳng những không giảm đi mà còn tăng lên gấp bội lần. Hàng vải, hàng thịt, hàng rau,... và đủ các loại hàng hóa được bày ra. Mặc cho mồ hôi nhễ nhại, những tiếng rao vẫn cứ cất lên trộn cùng tiếng trả giá, tiếng còi , tiếng cười,... Thứ tạp âm đó không biết từ bao giờ đã trở thành nét đặc trưng cho thị trấn lớn này.
Khác xa với khung cảnh tất bật, nhộn nhịp ở thị trấn, bên kia cánh rừng , sự yên bình hiện lên trông thấy. Bầu trời xanh ngắt với những đm mây trôi lững lờ. Tiếng gió xào xạc hòa với tiếng chim hót ríu rít. Những vệt nắng vàng nhạt len qua kẽ lá để chạm vào ngôi nhà nhỏ xinh xinh bên cạnh dòng sông hiền hoà. Nếu nhìn kỹ hơn vào ngôi nhà ấy, xuyên qua cánh cửa sổ, bạn sẽ thấy một bà mẹ đang trò chuyện cùng đứa con trai của mình. Cậu bạn này đã hai ba tuổi mà đã mang trong mình hình hài của đứa trẻ to xác cao mét bảy mươi lẻ sáu . Nhưng nếu bạn chịu lắng nghe, thì chắc chắn sẽ phát hiện ra một sự thật khủng khiếp: cậu ta có tố chất trở thành rapper cực đỉnh
_ Yahhh!!! Nãy giờ umma có nghe con nói cái gì không hảảảả??? Con-không-thíchhh!!!
Chất giọng thánh thót ngọt ngào của cậu bé tóc đen vang lên, phá hỏng sự yên bình vốn có của thiên nhiên. Tiếp theo sau đó là chất giọng năn nỉ nhẽo nhẹt của mẹ cậu
_ Yoon Gi ah ~ Con phải thương umma ~ Thương appa ~ Và cả ông nữa ~ Con thấy đó... ông con do ăn quá nhiều... à không, làm việc quá sức, nên bị bội thực rồi nằm liệt giường. Appa con thì suốt ngày rong ruổi ở ngoài rừng. Umma thì phải làm việc quần quật ở nhà... Chẳng lẽ ông bị bệnh mà nhà chúng ta không ai đến thăm? Thôi thì những lúc con rảnh rang, con đem số bánh này đến cho ông giúp umma nha!
_ Giả dối!!! Umma ở nhà với appa mới tậu cái máy Play Station 4 về chứ gì? Làm gì có việc cho umma làm mà chả vất với vả. - Yoon Gi trề môi, lè lưỡi, giương mắt trêu tức con người "sói già mà giả cừu non" được gọi là umma của cậu.
_ Bây-giờ-mày-có-nghe-lời-umma-mày-không? Hả? - "Con sói già" bị chọc nên bất chợt trừng mắt, giơ giơ nắm đấm. Và đương nhiên, bất cứ một đứa trẻ ngoan-hiền nào như Yoon Gi cũng đều phải chùn bước trước cơn thịnh nộ của umma mình. Cậu đành nhăn mặt, giật phắt giỏ bánh trên tay mẹ rồi dậm chân bình bịch ra cửa.
_ Khoan đã! - Mẹ cậu lên tiếng như chợt nhớ ra điều gì.
_ Umma đừng lo! Con biết ngoài rừng có sói, nhưng dù nguy hiểm đến thế nào đi nữa, con cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ umma giao phó! - Không quay lại nhìn umma của mình, Yoon Gi nói bằng một giọng "anh hùng như chưa bao giờ là anh hùng" trong khi trí tưởng tượng của cậu bắt đầu bay cao, bay xa, và... bay luôn.
_ Yoon Gi ah ~ Đừng đi! Umma xin lỗi! Ngoài rừng nguy hiểm lắm! Đừng đi Yoon Gi ah ~
_ Không! Con phải đi! Vì umma, vì ông! Nếu con có mệnh hệ gì, umma hãy sống cho tốt nhé! Vĩnh biệt!
_ Không! Yoon Gi! Umma xin lỗi! Khônggg!!!
_ Sao? Hôm nay con bị lên cơn à? - Bà đánh bôm bốp vào vai Yoon Gi
Oạch! - Hồn Yoon Gi từ chín tầng mây đã chính thức hạ cánh sau câu nói của mẹ
_ Con phải đội cái này vào. - Mẹ cậu tháo chiếc khăn đỏ trên đầu, quàng cho Yoon Gi mà bỏ qua sự khó chịu trên gương mặt cậu.
_ Tại sao con phải đội cái thứ vớ vẩn này? - Yoon Gi nhăn mặt, hất tay bà ra và toan tháo chiếc khăn.
_ Bây-giờ-mày-có-đội-không? - Bà lại trừng cặp mắt giận dữ lên. Đây quả là một liệu pháp hiệu quả để trị Yoon Gi. Và một lần nữa, Yoon Gi phải chịu thua. Yoon Gi, với chiếc khăn quàng đỏ "vớ vẩn" trên đầu, co giò chạy đi trước khi bà lại đưa cho tấm bảng "Em bị điên xin đừng chọc em" để đeo ... Nhưng Yoon Gi cũng đâu phải loại trẻ vâng-lời. Vừa chạy ra khỏi nhà là cậu đã tháo vội chiếc khăn và buộc vào hông - nơi cậu cho rằng chiếc khăn "vớ vẩn" đó sẽ đỡ "vớ vẩn" hơn. Thực sự thì... chiếc khăn đỏ bây giờ lại càng trông "vớ vẩn" hơn bao giờ hết.
_ Làm sao bây giờ ta? Đến nhà cha già đó thì chỉ có nước chết. Hừm... "Ông ơi! Cháu vừa mang tội rồi, ông tha cho cháu nhé!"... Không được! Như thế thế huỵch toẹt hết rồi còn gì... "Ông ơi! Hôm nay cháu phải về gấp, có việc gì không ạ! Hôm khác cháu dẫn ông đi ăn nhé!"... Cũng không được! Cha đó khôn lắm, không mắc lừa đâu... Aish! Đau đầu quá! - Yoon Gi vừa nói vừa vò đầu. Cậu đang cố gắng kích hoạt IQ 50 của mình.
Sở dĩ lí do khiến cho cậu khổ sở như vậy là bởi vì ông của cậu, có một cái bao tử không đáy. Ăn đồ ăn, ngủ đồ ăn, chơi đồ ăn, khỏe mạnh đồ ăn, đến khi bệnh cũng chỉ có đồ ăn, riết rồi người ta đặt cho ông cái biệt danh: Đồ Ăn. Yoon Gi trong suốt thời thơ ấu đã bị ông ép ăn. Ăn, ăn nữa, ăn mãi. Báo hại cậu mấy lần bị bội thực. Những tưởng cái bao tử của ông khi về già sẽ giảm công suất hoạt động, nhưng không, nó còn hoạt động với công suất chóng mặt hơn. Và hậu quả là ba ngày trước, ông đã bị bội thực, phải nằm liệt giường và không được ăn trong hai ngày để cái dạ dày tội nghiệp được dịp nghỉ ngơi. Cũng chán vì không được chạm vào "tình-yêu-nhớn" hai ngày, nên ông chắc chắn khi thấy mặt ai là sẽ lạiiiii đi ăn. Đó là mối nguy hiểm lớn với cậu. Chiếc ví của cậu đã gần cạn rồi. Yoon Gi không muốn nó bị đóng mạng nhện. Thế nên... phải tìm cách để ông không nhìn thấy mặt cậu.
_ Gràooo!!! - Một con vật bất thình lình nhảy ra chắn ngang đường, cắt đứt dòng suy nghĩ của Yoon Gi . Nghe đâu trong khu rừng này có loài sói tinh rất dữ tợn, sẵn sàng xơi tái bất cứ sinh vật nào. Thoạt đầu, vì giật mình, Yoon Gi bật lùi về phía sau, nhanh chóng thủ thế, vẻ mặt hơi hoảng hốt. Nếu con vật kia dám chạm vào cậu, chắc chắn nó sẽ no đòn. Nhưng khi xác định được "vật thể" trước mặt, Yoon Gi phải lập tức đứng hình. Cái sinh vật kia không dữ tợn như cậu tưởng. Nó xinh xinh, đáng yêu trong hình dạng nửa người, nửa thú. Bộ lông màu trắng, đôi mắt to tròn với hai cái tai nhỏ trên đầu, tất cả đều khiến cho con vật trở nên dễ thương hơn những con vật dễ thương khác mà Yoon Gi đã từng thấy.
_ Yahhhh!!! - Đột nhiên, con vật thết giọng lên kinh hoàng khi thấy "bức tượng" Yoon Gi cứ đơ ra tại chỗ, lơ đi ánh mắt khó hiểu của nó.
_ Hả? Hả? Cái gì? - "Bức tượng" Yoon Gi bắt đầu cử động.
_ Ngươi là ai? Đây là lãnh địa của ta. Còn không mau cút đi! - Con vật chống hai tay lên hông, trề môi nói.
_ Ta là ta - Min Yoon Gi. Còn mi là ai? Việc gì ta phải chạy khi gặp một mĩ thụ như vầy chứ? - Yoon Gi nhẹ nhàng nâng cằm con vật lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của nó. Màu hồng dần xuất hiện trên đôi má phúng phính của con vật.
_ Yah! Ngươi không thấy bộ lông oai hùng của ta sao? Cả những chiếc nanh nhọn nguy hiểm này nữa. Không sợ sao? - Con vật gạt phắt tay Yoon Gi ra rồi xù lông và nhe hai chiếc nanh bé tí của mình để dọa nạt.
_ Không! Ta hỏi lại lần nữa. Mi-tên-gì? - Yoon Gi trừng mắt.
_ A... ơ... ta... ta là Kim... Kim Seok Jin. - Con vật bối rối. Nó chưa bao giờ gặp phải trường hợp này trong đời. Chẳng những con người trước mặt không sợ nó, mà nó lại còn hơi sờ sợ cậu nữa chứ.
_ Tên đẹp đấy! Nhưng hôm nay ta không có hứng thú để chơi đùa. Ta phải đến thăm lão "Đồ ăn" bên kia rừng. Đi đi! - Yoon Gi nhăn mặt, phe phẩy bên tay đuổi Jin đi.
_ Ngươi có vẻ không ưa ông ta lắm nhỉ. Hình như trong khu rừng này có loài cây Sleeping Beauty. Bất cứ ai ăn phải nó sẽ lăn ra ngủ suốt một canh giờ. Ăn nhiều thì sẽ chết. Thế ngươi muốn ông ta ngủ tạm thời hay ngủ luôn? - Thông tin thốt ra từ miệng Jin khiến mắt Yoon Gi chợt lóe sáng. Sau vài giây, cậu bước đến chỗ Jin , luồn một cánh tay qua eo cậu và kéo cậu sát lại gần.
_ Cưng ah ~ Cưng đã giúp ta rất nhiều. Bây giờ ta phải đi lấy loại cây đó. Cưng ở đây chờ ta. Khi về ta sẽ có quà cho cưng, nha! Moazzz! - Yoon Gi đặt lên môi Jin một nụ hôn rồi vụt chạy đi với tốc độ ánh sáng. Còn lại Jin ngơ ngác với khuôn mặt đỏ hơn trái cà chua.
_ A! Chết rồi! - Jin chợt nhớ ra một điều vô cùng quan trọng. "Rule number three: không bao giờ để con mồi chạy thoát" Vì hiện tại, "con mồi" Min Yoon Gi của cậu đã mất dạng. Cậu sẽ không bao giờ có được tấm bằng tốt nghiệp nếu trở về tay trắng. Việc đó sẽ đồng nghĩa với việc cậu sẽ phải học thêm năm năm nữa để có được cơ hội thứ hai. Dĩ nhiên, cả người lẫn thú hay ngay cả thành tinh, không ai muốn mình phải ở lại lớp năm năm cả.
_ A! Hay là đến nhà ông của hắn? Hắn đang trên đường đến đó mà. Đúng rồi! Mình thông minh ghê! - Jin cười tít mắt trước cái ảo tưởng được cho là hay ho của mình, rồi phóng thẳng đến ngôi nhà bên kia rừng. Cậu không hề biết rằng chính cậu đang đem lại rắc rối cho chính-mình.
Về phần Yoon Gi, sau ba canh giờ lặn lội, mò mẫm, bới tung khắp khu rừng mà vẫn không tìm được loại cây nọ, cậu đành tiu nghỉu xách giỏ bánh đến nhà ông " Đồ ăn ". Thôi thì... ra sao thì ra!
_ Mẹ ơi! Cả đến nhà mà cũng mang đầy tính "Đồ ăn" nữa chứ. - Yoon Gi thốt lên khi trông thấy ngôi nhà Hambuger khổng lồ trước mắt.
_ Ông ơi! Cháu đến thăm ông đây! Có cả bánh quy do umma cháu làm nữa này! - Yoon Gi đập cửa một cách miễn cưỡng.
_ Ờ... cháu cứ vào đi!
Yoon Gi mở cửa bước vào. Nằm trên chiếc giường hot dog bây giờ là một thân hình đang co quắp.
_ Ông ơi! Ông bị sao thế? - Yoon Gi nhìn con người trên giường bằng ánh mắt tò mò.
_ Ờ... Ông không sao...
_ Ông ơi! Sao mắt ông tròn vo to thế?
_ Mắt ông tròn vo to để được nhìn thấy cháu rõ hơn.
_ Ông ơi! Sao tai ông nhỏ thế?
_ Tai ông nhỏ nhưng thính lắm cháu ạ!
_ Ông ơi! Sao da ông trắng và mịn thế?
_ Ờ... Ông mới đi spa tuần trước.
_ Ông ơi! Sao ông có nanh kìa?
_ Ờ... ờ... ông có nanh để...
_ Ahhhh!!! Mi là con sói tinh lúc nãy! - Yoon Gi cuối cùng cũng đã nhận ra được người này không phải ông mình mà là "cố nhân", à không... "cố thi" cậu vừa gặp ba canh giờ trước. Chợt, Yoon Gi, mắt vẫn không rời Jin, nở một nụ cười nửa miệng.
_ Cưng ah ~ Cưng có biết tại vì cưng mà ta phải mất bao nhiêu thời gian để đi lòng vòng cái khu rừng chết tiệt kia không? Ta đang tính đi tìm cưng để bắt đền đây! Ai ngờ cưng lại tự dẫn xác đến đây. Thế thì...
_ Yah! Buông ra! Bỏ ngay cái bản mặt gian tà ấy đi! Ngươi đang có ý định gì thế hả? - Jin la oai oái, vội vàng nhảy xuống giường khi nhìn thấy nụ cười đầy gian-tà của Yoon Gi
_ R-a-p-e! - Yoon Gi nhấn mạnh.
_ Ngươi điên rồi! Ta là sói tinh kia mà! Tránh ra! - Jin cố vùng vẫy để thoát khỏi hai cánh tay khỏe mạnh đang ghì cậu xuống giường kia.
_ Sói tinh thì sao? - Yoon Gi cười khẩy, tháo chiếc khăng quàng đỏ ở hông, rồi dùng nó để trói hai tay Jin vào thành giường. Tự nhiên cậu thấy chiếc khăn ấy không "vớ vẩn" chút nào!
_ Aaaaa!!! Bới người ta!!! Cứu!!! Có tên biến thái muốn rape tui !!! Xê ra tên biến thái!!! Tránh xa ta ra!!! - Tiếng thét của Jin vang lên. Một lần nữa, sự yên bình của thiên nhiên lại bị phá vỡ.
.
.
.
.
.
.
Có gì các reader tự tưởng tượng tiếp nha. Chắp cánh cho trí tưởng tượng bay cao bay xa nha
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro