S.TJun

Một buổi sáng, khi cả đoàn tập trung quay chương trình, không khí có vẻ khác lạ. Các anh trai liên tục liếc nhìn Jun và S.T với ánh mắt tò mò xen lẫn trêu chọc. Jun, như thường lệ, vẫn điềm nhiên, còn S.T thì thoải mái cười đùa, chẳng hề để tâm.

Quốc Thiên lên tiếng trước, giọng đầy "ẩn ý":
– Jun, hôm qua anh vô tình thấy cái video hay lắm. Mấy fan cứ bàn tán về cậu với S.T mãi, không biết có gì cần giải thích không?

Jun chỉ cười nhạt, không nói gì, quay sang chỉnh lại cổ áo cho S.T một cách rất tự nhiên. Điều này làm cả đoàn "ồ" lên một tiếng đầy phấn khích.

Bùi Công Nam góp giọng, rõ ràng không chịu bỏ qua cơ hội:
– Hai anh giấu tụi em kỹ ghê nha. Tụi em cứ tưởng chỉ là fan đẩy thuyền thôi, ai ngờ...

S.T vẫy tay, chặn lời:
– Giấu gì đâu mà giấu, có gì mà giấu? Anh em thân thiết, quan tâm nhau là chuyện bình thường mà.

– "Thân thiết" đến mức cầm tay nhau không rời à? – Cường Seven châm chọc.

- Họ vẫn làm vậy dù nói với người khác là không phải vậy - chú Tự Long cũng góp vui

S.T chỉ cười tươi rói, không phản bác, còn Jun thản nhiên như không, đáp gọn:

– Tụi này thân thiết kiểu khác, mọi người không hiểu được đâu.

Lời nói không dài nhưng làm cả đoàn bật cười. Không phải vì lời giải thích, mà vì cách Jun nói với vẻ... chẳng buồn giấu diếm.

Buổi quay vẫn tiếp tục, nhưng các anh trai không bỏ lỡ cơ hội chọc ghẹo mỗi khi Jun và S.T có hành động nào đó "đáng nghi". Dẫu vậy, cả hai vẫn ung dung, như thể mọi lời bàn tán chỉ là gió thoảng qua tai.

Tối đó, trong một góc khuất, Jun khẽ hỏi:
– Ông nghĩ tụi mình có nên "chính thức" cho mọi người biết không? Cứ để họ đoán mãi cũng mệt.

S.T cười, ánh mắt tinh nghịch:
– Biết rồi thì sao? Không biết thì sao? Miễn Jun vẫn ở đây cùng Ti là được.

Jun khẽ gật đầu, nụ cười nơi khóe môi đầy vẻ hài lòng. Có lẽ, giữa mọi lời bàn tán, chỉ cần họ không quan tâm thì chẳng gì quan trọng hơn được.


End ~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro