"Cẩu lương" bất ngờ đến từ livestream
Vào ngày lễ Tình nhân, bên trong một cửa hàng đồng hồ cao cấp tên "Ventus" thuộc trung tâm thương mại sang trọng bậc nhất thành phố Tân Châu – nơi mà mọi thứ đều lạnh lùng nhưng lấp lánh rực rỡ.
Lâm Mạn, nhân viên mới được điều từ chi nhánh về tổng bộ, sau khi đặt tách trà nóng xuống theo lời dặn của quản lý tổng bộ Vương Duyệt Lệ, thì cung kính đứng chờ ở một bên, nhưng trong lòng lại không khỏi tò mò, lén lút dùng khóe mắt liếc nhìn dáng người gầy gò đang đứng trước tủ trưng bày bằng kính.
Người đàn ông khoác trên mình bộ tây trang đen cao cấp vừa vặn, không một nếp nhăn thừa thãi, bao bọc lấy vóc dáng gầy gò nhưng không hề yếu ớt của hắn một cách trầm ổn và cao quý. Hắn dường như đang suy tư điều gì đó, đôi môi mỏng màu đỏ nhạt xinh đẹp hé nở một nụ cười dịu dàng thoang thoảng. Lúc này, ánh nắng chiều tà chiếu xiên vào, một tia sáng ấm áp vừa vặn chiếu đến, khiến khuôn mặt tuấn tú, tinh tế nhìn nghiêng của hắn như được bao bọc trong một vầng hào quang vàng kim. Ánh sáng ấm áp điểm xuyết lên hàng mi dài như búp bê tinh xảo ẩn sau cặp kính viền vàng, đẹp đến kinh ngạc.
Thật đẹp.
Lâm Mạn không khỏi cảm thán trong lòng.
"Bùi tổng, chiếc đồng hồ ngài đặt đã được hoàn thành theo đúng yêu cầu."
Lúc này, giọng nói cung kính của quản lý cửa hàng Vương Duyệt Lệ kéo Lâm Mạn trở về thực tại, cũng làm cho người đàn ông đang thả hồn vào suy nghĩ xa xôi kia có phản ứng. – Người đàn ông trước mặt, chính là tổng giám đốc tập đoàn Bùi Thị, một trong những tập đoàn khổng lồ hiện tại ở Tân Châu. Trong lòng Lâm Mạn lại một trận kinh ngạc.
Nghe vậy, Bùi Tố quay người lại, dùng những ngón tay thon dài nhận lấy chiếc hộp nhung đựng đồng hồ mà quản lý cửa hàng tiến lên đưa đến. Ngay khoảnh khắc mở ra, đôi mắt hắn hơi sáng lên, đồ thật còn hoàn hảo hơn cả những gì hắn tưởng tượng.
Một chiếc đồng hồ mới tinh tĩnh lặng nằm bên trong. Dây đeo kim loại mờ đặc biệt tỏa ra vẻ sang trọng kín đáo dưới ánh đèn, trên mặt đồng hồ tối màu có vài đường nét sắc sảo, tinh tế, đan xen giữa những đường kẻ mờ và đường bạc sáng. Những đường nét này khéo léo chìm sâu vào mặt đồng hồ khi viền xoay chuyển. Những hoa văn đặc biệt được khắc bằng thép không gỉ ẩn chứa sức mạnh mãnh liệt, kết hợp với những viên kim cương trên viền đồng hồ giống như những ngôi sao ẩn hiện trong bầu trời đêm, ở nơi giao thoa giữa sáng và tối, dường như có ánh sáng đang trôi chảy.
Mỗi chi tiết đều chính xác chỉ về một người nào đó – chiếc đồng hồ này giống hệt Lạc Vi Chiêu, dưới vẻ ngoài lãng tử bất cần đời, ẩn giấu một trái tim chính nghĩa rực rỡ hơn cả kim cương.
Đầu ngón tay thon dài dọc theo mặt đồng hồ xoa xoa một vòng, ánh mắt Bùi Tố dịu dàng hẳn đi.
Ba tháng qua, Bùi Tố đã đích thân tham gia vào từng chi tiết thiết kế chiếc đồng hồ này. Sự đan xen của ánh sáng và bóng tối, những viên kim cương ẩn hiện trong bóng tối trên mặt đồng hồ, đều được hắn cân nhắc kỹ lưỡng. Hắn thậm chí còn yêu cầu nhà thiết kế sửa đổi hơn mười lần mới chốt được bản cuối cùng – chỉ vì bản thiết kế ban đầu "không đủ Lạc Vi Chiêu".
Cách bữa tối đã hẹn với Lạc Vi Chiêu còn hai tiếng nữa, nghĩ đến phản ứng của sư huynh hắn khi nhận được món quà này, khóe môi Bùi Tố bất giác cong lên, càng thêm mong chờ buổi hẹn hò tối nay: Sư huynh sẽ thích nó chứ nhỉ?
Đây là lễ Tình nhân đầu tiên của hắn và sư huynh.
"Gói lại đi." Bùi Tố hài lòng đóng hộp đồng hồ lại, giọng nói mang theo sự vui vẻ không thể che giấu.
Đúng lúc này, cánh cửa kính của cửa hàng đồng hồ bị đẩy mạnh ra, một người đàn ông trẻ tuổi giơ gậy tự sướng xông vào, phía sau là vài trợ lý cầm điện thoại quay phim.
"Mọi người ơi nhìn này! Đây chính là cửa hàng đồng hồ cao cấp nhất Tân Châu!"
Người đàn ông đó khoa trương hét lớn vào ống kính điện thoại: "Nghe nói một chiếc đồng hồ ở đây có thể mua được một căn nhà! Hôm nay tiểu Dương ca sẽ dẫn mọi người mở mang tầm mắt!"
Nhân viên Lâm Mạn và quản lý Vương Duyệt Lệ nhìn nhau, rõ ràng cảm thấy không thoải mái với hành vi livestream đột ngột này, Bùi Tố nhíu mày, lạnh mặt không để lộ chút cảm xúc nào, cất hộp đồng hồ vào túi trong của áo tây trang.
"Oa! Anh đẹp trai này!" Người nổi tiếng tự xưng là tiểu Dương ca đột nhiên phát hiện ra Bùi Tố, mắt sáng rỡ: "Mọi người mau nhìn! Anh này chắc chắn là ngôi sao hoặc đại gia nào đó! Xem này! Cái khí chất này! Cái khuôn mặt này! Wow, đẹp quá đi mất!"
[Trời ơi, anh trai nhỏ này đẹp trai thật đó huhu]
[Đẹp đến mức kinh diễm luôn á!]
[Cái gì cái gì?? Đây là mỹ nhân anh trai nhỏ ở đâu ra vậy!!]
[Huhu tiểu Dương ca, mau lên! Tôi cầu xin anh dành một phút giúp tôi lấy được tất cả thông tin của anh đẹp trai đó đi!!]
[Ê, không phải... sao tôi lại thấy anh trai nhỏ này trông quen quen thế nhỉ?]
Bình luận trong livestream lập tức rối loạn, tiểu Dương ca càng thêm hài lòng và đắc ý.
Bùi Tố khẽ nhíu mày, lạnh lùng liếc hắn một cái, quay người chuẩn bị rời đi. Nào ngờ tên người nổi tiếng này bước nhanh đến chắn trước mặt hắn, gậy tự sướng gần như dí sát vào mặt hắn.
"Anh đẹp trai đừng đi mà! Chào hỏi các fan của tôi một cái đi nha~!" Người nổi tiếng cười hi hi nói: "Tôi là tiểu Dương ca có hàng triệu fan trên mạng, kết bạn đi nào!"
"Không hứng thú." Bùi Tố lạnh nhạt nói, nghiêng người lùi lại một bước để tránh ống kính dí sát vào,
Nụ cười trên mặt người nổi tiếng cứng đờ, bình luận trong phòng livestream ngay lập tức bùng nổ - có người cười nhạo hắn bị từ chối, cũng có người vẫn đang kinh ngạc trước vẻ đẹp của Bùi Tố.
Sắc mặt của người nổi tiếng lập tức từ đỏ chuyển sang xanh, rõ ràng không ngờ trong lúc livestream lại mất mặt như vậy hết lần này đến lần khác.
"Xì! Tỏ vẻ lạnh lùng cái gì chứ!" Hắn đột nhiên cao giọng, ngẩng đầu tiến lên quát: "Chẳng qua là có vài đồng tiền thối thôi mà? Khinh thường người thường tụi tôi phải không?"
Bùi Tố nhướng mày, khóe miệng cong lên một nụ cười nửa vời: "Tránh ra."
"Ối dào! Còn dọa tôi à?" Tiểu Dương ca khoa trương lùi lại hai bước, cố tình va vào một kệ trưng bày đồng hồ trên quầy, vài chiếc đồng hồ trưng bày rơi xuống đất, kính đồng hồ vỡ tan.
"A...! Anh đẩy tôi!" Người nổi tiếng hét lớn vào ống kính: "Mọi người đều thấy rồi! Người này không chỉ thái độ tồi tệ, mà còn ra tay đánh người! Tôi phải báo cảnh sát!"
Nhân viên và quản lý cửa hàng bên cạnh đều sững sờ, quản lý Vương Duyệt Lệ càng vội vàng tiến lên: "Thưa anh, cửa hàng chúng tôi có camera giám sát..."
Lúc này, đôi mắt sâu thẳm của Bùi Tố bình tĩnh như mặt hồ đóng băng ngàn năm, không một chút gợn sóng, phản chiếu rõ nét dáng vẻ lố bịch như một tên hề của người nổi tiếng trước mặt.
"Báo cảnh sát?" Cuối câu hơi ngân dài, hắn khẽ nghiêng đầu, đôi mắt đào hoa xinh đẹp mang theo một nụ cười khó tả, gần như thoải mái và đầy vẻ trêu đùa, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt có chút chột dạ của người nổi tiếng: "Được thôi."
Nụ cười đó khiến người nổi tiếng rùng mình một cách khó hiểu, chỉ thấy Bùi Tố điềm nhiên lấy điện thoại từ túi áo tây trang ra, quay một số điện thoại đã lưu sẵn.
"Alo, 110 phải không?" Bùi Tố nói vào điện thoại, ánh mắt chứa đựng nụ cười đầy trêu ngươi nhìn chằm chằm vào mặt hắn: "Cửa hàng đồng hồ "Ventus" ở tầng hầm B1 của trung tâm thương mại Tinh Hà, có người cố ý phá hoại tài sản và vu khống người khác... Vâng, tôi họ Bùi."
Sắc mặt tiểu Dương ca thay đổi, nhưng rất nhanh lại ưỡn ngực: "Diễn! Cứ tiếp tục diễn đi! Đợi cảnh sát đến xem anh giải thích thế nào! Livestream của tôi có hàng vạn người đang xem đấy!"
Hai mươi phút sau, tiếng còi cảnh sát từ xa vọng lại, càng lúc càng gần.
[Ối chà! Gọi cảnh sát thật kìa?! Nhanh quá vậy!]
[Ôi trời! Quả nhiên là tổng tài bá đạo!]
[Không đúng... Tôi cảm thấy tiểu Dương ca lần này không đơn giản đâu...]
[Ồ ồ, tiểu Dương ca cứng quá! Dám đối đầu với tổng tài bá đạo của giới tư bản!]
[Tiểu Dương ca, ủng hộ anh!]
[Lẽ nào không ai thấy, tổng tài bá đạo này trông quen quen sao...]
[Cũng hơi quen... nhưng tôi càng muốn nói, tổng tài bá đạo này đẹp trai thật đó (hít hà hít hà)]
[Đồng ý +1]
[Đồng ý +1]
[Đồng ý +10086]
[Tiểu Dương ca đỉnh ghê, cứng cỏi thật!]
Lúc này, người nổi tiếng tiểu Dương ca đắc ý chỉ vào Bùi Tố, người đang ngồi thản nhiên uống trà đỏ ở khu vực nghỉ ngơi, nói với ống kính: "Mọi người, công lý có thể đến muộn, nhưng sẽ không bao giờ vắng mặt! Hôm nay tiểu Dương ca sẽ cho mọi người thấy thế nào là..."
Lời hắn nói bỗng nhiên dừng lại. Cánh cửa kính của cửa hàng đồng hồ được đẩy ra, một người đàn ông cao lớn bước vào. Anh mặc thường phục, nhưng chiếc phù hiệu cảnh sát và còng tay bên hông cho thấy thân phận của anh. Đôi mắt anh mang vẻ lãng tử bất cần nhưng đầy chính khí, ánh mắt sắc bén quét qua cửa hàng, khi nhìn thấy Bùi Tố, vẻ mặt căng thẳng của anh rõ ràng dịu đi vài phần.
"Lạc đội!" Hai cảnh sát đi sau anh cũng hô lên.
Đúng lúc này, Bùi Tố đang yên lặng ngồi trên sofa nhìn anh khẽ động khóe môi, vẻ sắc bén như lưỡi dao và sự trêu ngươi vừa rồi khi đối diện với người ngoài dường như chưa từng tồn tại, mặt hồ đóng băng sâu thẳm trong mắt hắn đột nhiên tan chảy, thay thế bằng một nụ cười cực kỳ thuần khiết, thậm chí có thể gọi là ngoan ngoãn mềm mại. Hắn thậm chí còn gật đầu một cái không dễ nhận ra, ánh mắt như đang nói: Không sao đâu, sư huynh, em vẫn ổn.
Lạc Vi Chiêu bước nhanh đến trước mặt Bùi Tố, ánh mắt lo lắng nhanh chóng quét qua người hắn: "Không sao chứ?"
"Em có thể có chuyện gì chứ?" Bùi Tố cười cong cả mắt, ngoan ngoãn đến mức khác hẳn với vừa rồi.
Lạc Vi Chiêu đưa tay xoa xoa sau gáy mềm mại của hắn, vẻ an ủi, sau đó mới quay sang những người khác, biểu cảm lập tức trở nên nghiêm túc: "Là anh muốn báo cảnh sát?"
Lúc này, người nổi tiếng tiểu Dương ca đã ngây ra, bình luận trong phòng livestream điên cuồng trôi:
[Ối trời! Anh cảnh sát này... chú cảnh sát? À không quan trọng... quan trọng là đẹp trai quá đi mất!]
[Khoan đã, họ quen nhau à?]
[Ừm? Hướng đi của câu chuyện này...]
[Có vẻ thú vị đây.]
"Tôi, tôi là nạn nhân!" Người nổi tiếng lắp bắp nói: "Anh ta đẩy tôi, còn làm vỡ đồng hồ của cửa hàng nữa!"
Lạc Vi Chiêu lạnh lùng liếc nhìn người tự xưng là "nạn nhân" trước mặt: "Thật ư?"
Anh ngước mắt nhìn vài vị trí trên tường, rồi quay sang hai nhân viên: "Làm phiền các cô, cho xem camera giám sát."
Màn hình camera giám sát chiếu rõ ràng, chính người nổi tiếng cố ý va vào kệ đồng hồ. Hơn nữa, màn hình còn ghi lại được cuộc đối thoại giữa người nổi tiếng và trợ lý, nói nhỏ rằng "tạo chút đề tài".
"Cố ý phá hoại tài sản, vu khống người khác, gây rối trật tự công cộng." Lạc Vi Chiêu nói từng chữ một: "Đủ để tạm giam rồi."
Mặt người nổi tiếng tái mét, khán giả trong phòng livestream đều quay lưng lại:
[Lật xe rồi mọi người ơi!]
[Sớm đã thấy ghét cái tên tiểu Dương ca này rồi!]
[Ê, anh bạn ngại ngùng rồi haha]
[Khoan đã, anh đẹp trai kia và chú cảnh sát có quan hệ gì vậy?]
[Chờ ngồi tù đi anh bạn haha]
Đúng lúc này, Bùi Tố cúi đầu mím môi, khóe mắt cong lên một nụ cười, đột nhiên từ túi áo trong lấy ra chiếc hộp nhung đựng đồng hồ, mở ra trước sự chứng kiến của mọi người: "Vốn định tặng anh vào bữa tối, sư huynh."
Lạc Vi Chiêu sững sờ. Mặt đồng hồ dưới ánh đèn lấp lánh vẻ sang trọng kín đáo, những viên kim cương lấp lánh như những ngôi sao trong đêm.
"Chúc mừng Lễ Tình nhân." Bùi Tố khẽ nói, lúm đồng tiền với nụ cười ngọt ngào khiến ánh mắt trở nên dịu dàng đến khó tin.
Gốc tai của Lạc Vi Chiêu lặng lẽ ửng đỏ. Anh nhận lấy chiếc đồng hồ, nhưng lại trước mắt mọi người kéo tay Bùi Tố, đích thân đeo lên cho hắn.
"Anh..." Bùi Tố hơi mở to mắt, hiếm khi lại cứng họng.
Lạc Vi Chiêu bị phản ứng như một con mèo nhỏ giật mình của người trước mắt làm cho đáng yêu, không khỏi đưa tay xoa xoa sau gáy đối phương, cười một cách lãng tử nhưng đầy vẻ cưng chiều: "Đi thôi! Đi hẹn hò với sư huynh!"
Bùi Tố còn chưa kịp phản ứng đã bị sư huynh mình choàng vai kéo đi ra cửa.
"Lạc đội... xử lý người này thế nào ạ?" Một trong hai cảnh sát trẻ tuổi đi sau khẽ nhắc nhở.
Lạc Vi Chiêu dường như mới nhớ ra, quay đầu chỉ vào tiểu Dương ca đang tái mét mặt mày: "Cái đó, đưa về cục làm lời khai." Nói rồi, anh lại quay sang hai nhân viên: "Còn về thiệt hại của cửa hàng, sau khi đánh giá xong, chúng tôi sẽ xử lý theo pháp luật."
Nhân viên Lâm Mạn và quản lý Vương Duyệt Lệ gật đầu đáp lại và cảm ơn, còn người nổi tiếng tiểu Dương ca khi bị đưa đi vẫn lẩm bẩm: "Hết rồi... tất cả đều hết rồi..."
Lúc này, bình luận trong phòng livestream hoàn toàn bùng nổ:
[Huhu là tình yêu!]
[Tôi xem livestream mà bị nhét cẩu lương à?]
[Đây là cặp đôi thần thánh gì thế này, tôi ship!]
[Trời ơi! Cặp đôi cảnh sát trưởng × tổng tài bá đạo ngoài đời thực!!]
[Hai người này đẹp trai quá!! Thân thiện với đôi mắt của tôi quá huhu]
[Tôi nhớ ra rồi!! Anh đẹp trai nhỏ là tổng giám đốc tập đoàn Bùi Thị, Bùi Tố!]
[Ồ ồ đúng rồi!! Nhớ một năm trước vì một vụ án hình sự mà anh ấy còn lên top tìm kiếm nóng của livestream nữa...!]
[Ối chà! Anh đẹp trai này là tổng giám đốc Bùi Thị sao?!]
[Mẹ ơi! Tin này có vẻ thú vị! Kể chi tiết hơn đi...]
...
Phòng livestream của người nổi tiếng vẫn chưa tắt, bình luận đã hoàn toàn bùng nổ.
Không thèm để ý đến những chuyện không quan trọng đó nữa, Bùi Tố và Lạc Vi Chiêu sóng vai nhau đi ra khỏi cửa hàng đồng hồ. Ánh hoàng hôn còn sót lại xuyên qua cửa kính trung tâm thương mại chiếu lên người hai người, phủ lên một lớp hào quang vàng kim.
Bùi Tố giơ tay lên nhìn chiếc đồng hồ mới trên cổ tay phản chiếu những tia sáng lấp lánh, nghĩ đến dáng vẻ tự nhiên như lẽ dĩ nhiên của Lạc Vi Chiêu khi chuyển tay đeo đồng hồ cho hắn, một người luôn điềm tĩnh như hắn lúc này lại cảm thấy trong lòng có chút nóng bỏng và ngượng ngùng.
Đang nghĩ ngợi, Lạc Vi Chiêu đã ngồi vào ghế phụ, còn hắn thì đi vòng qua ghế lái.
"Vẫn kịp giờ ăn tối." Lạc Vi Chiêu nhìn đồng hồ.
Bùi Tố trấn tĩnh lại tinh thần, ánh mắt dịu dàng nở một nụ cười nhẹ: "Em đã đặt nhà hàng anh thích rồi."
"Sao em biết anh muốn đến đó?"
"Sư huynh," Bùi Tố nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt tràn ngập ý cười: "Có gì mà em không biết?"
Lạc Vi Chiêu nhướng mày nhìn người yêu vẻ mặt vừa đắc ý vừa ngoan ngoãn, cái vẻ đáng yêu đó khiến anh không nhịn được đưa tay giữ lấy gáy thon dài kia, cúi người hôn thật sâu lên đôi môi mỏng màu đỏ nhạt quyến rũ.
Bùi Tố mở to đôi mắt xinh đẹp, nhưng rất nhanh đã thuận theo đáp lại nụ hôn đầy tình cảm này của người yêu.
Một lúc sau, hai người khẽ thở dốc. Lạc Vi Chiêu dùng ngón cái lướt qua đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, đối diện với đôi mắt đen láy xinh đẹp ướt át kia, lòng anh mềm nhũn, không nhịn được lại hôn thật mạnh một cái nữa mới buông tay tha cho người trước mặt. Nhìn khuôn mặt tinh xảo quá mức lúc này đã ửng lên một mảng hồng, anh rất hài lòng mà ừ hứ cười một cách lãng tử: "Bé cưng thông minh như vậy, anh thưởng cho bé cưng~"
Đồ lớn tuổi mà không đứng đắn!
Bùi Tố đỏ mặt lườm anh một cái, ngay cả vành tai cũng đỏ bừng. Hắn âm thầm điều chỉnh hơi thở, giả vờ không để ý đến người đàn ông nào đó đang cười hớn hở như một con chó lớn đạt được mục đích ở bên cạnh, xoay vô lăng, chiếc xe bắt đầu lăn bánh, khóe môi xinh đẹp vẫn không thể che giấu được nụ cười ngọt ngào.
Hôm nay là Lễ Tình nhân đầu tiên họ bên nhau kể từ khi quen biết.
Bùi tổng vui vẻ mong chờ.
-Hết-
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro