Lạc đội đưa Bùi Mèo đi tập thể dục
Thời tiết mùa xuân khá đẹp, nắng có nắng, sức sống có sức sống, mà Bùi Tố có Bùi Tố.
Đúng thế, mấy ngày gần đây Bùi Tố vẫn luôn ở nhà Lạc Vi Chiêu.
Quên nói, là để giúp Lạc Vi Chiêu nghiên cứu vụ án.
Để tiện cho việc nghiên cứu, hắn đã đặc biệt dọn đến ở, đặc biệt được dọn cho một căn phòng nhỏ, đặc biệt được thay ga trải giường và vỏ chăn mới.
Tất nhiên, đây là cái cớ Lạc Vi Chiêu tự tìm cho mình.
Anh cam tâm tình nguyện.
Hôm nay sau khi ăn tối xong, Bùi Tố nhìn thấy Chảo chạy từ trên ghế sô pha xuống, cuộn tròn trong lòng hắn mà liếm lông, hắn vuốt ve cái đầu nhỏ của nó, rồi nhẹ nhàng sờ sờ bộ lông. Một người một mèo, yên tĩnh.
Lạc Vi Chiêu đành phải đứng dậy dọn bàn ăn, rửa bát, quét dọn.
Đây sợ không phải là nuôi người yêu, mà là rước một vị Phật lớn về nhà.
Lạc Vi Chiêu mang bát đũa vào bếp, nhìn màn đêm dần buông xuống, đèn đường lần lượt sáng lên.
Lúc này, những suy nghĩ thầm kín của anh cũng bắt đầu sáng lên.
Từ sau lần bị gọi là "giòn rụm" trước mặt Lạc đội, mỗi lần Bùi Tố ốm đau hay bị thương, Lạc đội luôn giáo huấn một trận, rồi khuyên hắn nên tập thể dục nhiều hơn. Sau đó lại mang nước, mang đồ ăn đến, chu đáo vô cùng.
Nhưng sau đó, hễ nhắc đến tập thể dục, Bùi tổng luôn viện cớ bận rộn. Hết nói phải về công ty xem tình hình, lại bảo có việc phải đi tìm Đào Trạch. Tối mới về đây ở với Lạc đội. Hắn vô cùng không tích cực trong việc rèn luyện sức khỏe.
Ngày mai là cuối tuần, hiếm khi không có việc gì, Lạc Vi Chiêu quyết định đích thân đưa Bùi Tố ra ngoài tập thể dục.
Phòng gym, máy chạy bộ thì quá tầm thường, Bùi gia chắc chắn sẽ không nhúc nhích.
Thật ra Lạc đội đã sớm nung nấu ý định, làm sao để lôi được Bùi Tố ra ngoài.
"Chiều mai tôi phải ra ngoài một chuyến."
Bùi Tố làm ngơ trước lời này của Lạc đội.
Hắn bận rộn là chuyện bình thường, câu nói này thường chỉ là lời bắt đầu mang tính hình thức, hắn đang đợi câu tiếp theo.
"Đi đến tuyến đường mà đương sự nhận hàng. Cùng đi không?"
"Ừm." Bùi Tố không nói thêm một chữ nào, ánh mắt vuốt ve con mèo, chuyên chú, dịu dàng.
Ngày hôm sau, Bùi Tố lên xe cùng Lạc Vi Chiêu.
Như thường lệ, Lạc Vi Chiêu lái xe ra vùng ngoại ô. Bùi Tố nhìn cảnh vật lùi dần qua khung cửa sổ, một tay tựa vào cửa xe. Thật bất ngờ, chiếc xe vượt qua đoạn đường hoang vắng, đến một nơi nhộn nhịp.
Bùi Tố nghiêng đầu, khẽ nhíu mày nhìn anh.
"Xuống xe." Lạc Vi Chiêu tắt máy, chỉ ra ngoài.
Đây là một quảng trường trung tâm đông đúc.
Tầm mắt nhìn đến đâu cũng là bãi cỏ, trải dài vô tận.
Cuối tuần, rất nhiều người lớn đưa trẻ con đến thả diều, đi dạo, vô cùng náo nhiệt.
Họ đứng ở vòng ngoài nhìn cảnh tượng bên trong.
"Lạc đội không có gì muốn nói à?" Bùi Tố nhướng mày, có vẻ nhàn nhã.
Lạc Vi Chiêu lấy một chiếc diều đã chuẩn bị sẵn từ cốp xe.
"Đưa em đi thả diều."
Coi như bù đắp lại tuổi thơ mà cậu bé này đã không có.
"Sư huynh có lòng thật." Bùi Tố không nói nhiều, trong lòng đã hiểu rõ về hoạt động sắp tới.
Quảng trường rất lớn, chạy thoải mái mà không sợ đụng phải người.
Lạc đội cầm diều và dắt người, tìm một nơi tương đối yên tĩnh.
"Đây, cầm diều đi."
Anh đưa diều vào tay Bùi Tố, còn mình thì cầm cuộn dây.
"Hôm nay, nhiệm vụ của em là giữ cho cái diều này thật tốt."
Bùi Tố cầm lấy, nhìn Lạc Vi Chiêu gỡ cuộn dây bị rối. Rõ ràng chiếc diều này đã có từ lâu rồi.
"Tôi nói trước, cái diều này hồi nhỏ em chắc chắn chưa thả bao giờ."
Lạc Vi Chiêu vừa thả dây vừa giải thích với Bùi Tố: "Bây giờ, em chỉ cần làm tốt việc thả diều là được."
Bùi Tố đứng trước mặt Lạc Vi Chiêu, không biết có nghe lọt tai không.
Từ góc nhìn của người ngoài, chỉ thấy Bùi tổng một tay đút túi, một tay cầm diều, đứng đó trông rất ngầu.
"Được rồi, Bùi tổng, phiền em chạy hai bước về phía trước."
Bùi Tố rất nể mặt Lạc đội, bất chợt chạy bay về phía trước, khiến Lạc đội cũng phải chạy theo.
"Cảm thấy diều bay lên thì thả tay ra." Lạc đội nhanh chóng thả dây rồi hô to.
Bùi Tố chạy được mười mấy mét thì buông tay, con diều từ từ bay lên ở độ cao thấp.
Lạc Vi Chiêu tiếp tục cuộn dây, giật một cái.
Con diều từ từ bay cao hơn.
"Về đây nào." Lạc đội đắc ý nhếch mép, nụ cười đó Bùi Tố nhìn thấy rõ từ xa.
Lạc Vi Chiêu kéo diều chạy theo hướng ngược lại, vừa thả dây vừa tăng tốc.
Bùi Tố thấy khoảng cách với sư huynh ngày càng xa, chạy thẳng từ phía đó đến, đuổi kịp Lạc đội.
Lạc đội một tay cầm cuộn dây, một tay giang ra về phía Bùi Tố.
Bùi Tố hiểu ý, nắm lấy tay anh.
"Nắm chặt, đi thôi."
Quả không hổ là Lạc đội thường xuyên tập thể dục, chạy nhanh như gió. Con diều bay ổn định lên trời, càng lúc càng cao.
Thật ra Lạc đội chỉ tăng tốc một lúc rồi giảm tốc độ.
Thứ nhất, diều bay lên rồi, chỉ cần chạy một chút là đủ. Thứ hai, anh không muốn Bùi Tố vận động quá mạnh ngay lập tức.
Tiến từng bước chắc chắn sẽ tốt hơn, ví như tập thể dục, lại ví như tình cảm.
Hai người từ chạy nhanh chuyển sang chạy chậm rồi đi chậm.
"Cầm mà chơi đi." Lạc Vi Chiêu đưa cuộn dây cho hắn.
Bùi Tố đã lớn rồi, lẽ ra những thứ này chẳng có gì lạ. Nhưng vì thiếu thốn tuổi thơ, nên khi nhìn thấy những niềm vui đơn giản mà thời gian đã cướp đi, hắn mới cảm nhận được.
Con diều ở tít trên mây, nhưng lại bị sợi dây trong tay điều khiển. Hắn kéo một cái, thả một cái, nó lại thay đổi tư thế, như đang đối đáp lại hắn.
Bùi Tố nhìn con diều trên trời, chợt suy tư. Cái này giống, giống cái gì nhỉ?
Hắn luôn cho rằng mình thiếu một chút nhận thức về mặt cảm tính, chỉ có thể tìm thấy những phép so sánh thực tế.
Hơi giống hai bàn tay nắm lấy nhau, lòng bàn tay áp vào lòng bàn tay, nhiệt độ và lực của đối phương đều có thể cảm nhận rõ ràng. Anh ấy kéo bạn chạy thì bạn chạy, anh ấy kéo bạn dừng thì bạn dừng.
Anh ấy vận động, bạn cũng vận động; anh ấy tĩnh, bạn cũng tĩnh.
Hắn tóm lại, đại khái là, cùng tiến cùng lùi, cùng tần số.
Trước đây, hắn muốn làm gì thì bất chấp tất cả, có chút cố chấp mà một mạch đi thẳng về phía trước.
Bây giờ, khi tiến về phía trước, hắn cũng sẽ kéo theo cuộc sống và công việc của một người khác. Đã có vướng bận, không còn dám hành động bừa bãi nữa.
Bùi Tố nhìn có vẻ im lặng đứng đó, nhưng trong đầu đã cuồn cuộn như thủy triều.
Còn Lạc đội thì chỉ đang suy nghĩ, mức độ tập thể dục lần này có đủ không.
Anh đưa Bùi Tố đi thêm hai vòng nữa, rồi tìm một bãi cỏ ít người mà ngồi xuống.
Chắc là Bùi tổng chưa bao giờ gần gũi với thiên nhiên như vậy. Lúc ngồi xuống đất, hắn còn do dự một chút, bị Lạc Vi Chiêu nói một câu khiến hắn phải im bặt.
"Ngồi đi, về nhà có máy giặt."
"... ..." Bùi gia nghĩ, thà gọi người mang đi giặt còn hơn.
Ngồi trên bãi cỏ phơi nắng, cảm giác ấm áp, thậm chí có chút buồn ngủ.
Tinh thần Bùi Tố hoàn toàn thả lỏng.
Hai người vai kề vai, nhìn về phía xa.
Đến một nơi rộng lớn như vậy, trẻ con đều thấy mới lạ, náo động, không chịu ngồi yên.
Từng đứa trẻ to như hạt đậu, lời còn chưa nói rõ đã chạy nhảy, nô đùa trong đám đông.
"Nhiều em bé đáng yêu quá." Bùi Tố lên tiếng, vẻ mặt trở nên dịu dàng.
"Đáng yêu nhỉ. Hồi nhỏ em cũng rất đáng yêu." Hai người vai kề vai, Bùi Tố bất ngờ bị Lạc Vi Chiêu huých vai một cái.
Hả? Đáng yêu?
"Khó cho Lạc đội vẫn còn nhớ chuyện nhiều năm trước." Bùi tổng cười nhạt nhạt đẩy gọng kính, thả ra một quả bom lớn.
"Hy vọng tối về phòng, anh vẫn còn nhớ chuyện tôi đáng yêu, nhường tôi một chút."
"Hây, cái thằng ranh con này." Lạc đội bị nói như thế, cảm thấy mất mặt.
"Tôi nói hôm nay đưa em ra ngoài là thừa thãi rồi, đáng lẽ ra phải bắt em xuống lầu đi phòng gym, chạy ba cây số."
"Ừm, đáng tiếc thật." Bùi Tố hờ hững đối đáp.
"Được, tối nay em cứ chờ đấy." Lạc đội không sợ việc tính sổ sau này.
Đợi Bùi tổng nghỉ ngơi đủ rồi, vỗ vỗ ống quần, vẫn là Lạc đội đưa tay kéo Bùi Tố dậy.
Bùi Tố cũng không khách sáo, đưa tay ra rồi không buông nữa.
"Em không buông tay, tôi làm sao cuộn dây diều?"
"Ồ, tôi giúp anh."
Con diều ở tít trên trời, bị Bùi tổng kéo dây cuộn từng vòng vào cuộn dây, cam tâm tình nguyện từ trên trời hạ xuống, từ từ, rồi được cuộn lại gọn gàng.
Lạc Vi Chiêu cất xong, cùng Bùi Tố đi ra ngoài. Gần đến cổng, có một dãy hàng bán diều.
Bùi Tố dừng lại, chọn mấy con diều nhiều màu sắc, hình dáng có chim én, mèo con, bướm nhỏ...
Lạc Vi Chiêu nhìn Bùi Tố một hơi chọn năm sáu con từ quầy, từ trong túi móc ra mấy tờ một trăm tệ mà vẫn không hiểu:
"Bùi tổng đang làm từ thiện à?"
"Đúng thế, lần sau đến đây chơi, chọn một con mà dùng."
Hay quá, hay quá. Thoáng cái, đối tượng từ thiện đã trở thành chính mình.
Lão Lạc cạn lời. Lương cao thì ghê gớm à.
"Được, Bùi tổng, tôi cất vào cốp xe để dành cho em."
Bữa tối là Bùi Tố đặt, ở một nhà hàng phương Tây.
Vừa bước vào là ánh sáng đan xen, người phục vụ dẫn họ đến một phòng riêng.
Trên bàn gỗ dài là những con dao, cái nĩa bằng bạc lấp lánh dưới ánh nến, không khí tràn ngập hương gỗ tuyết tùng thơm mát.
Muốn tình cảm có tình cảm, muốn không gian có không gian, muốn sư huynh có sư huynh.
Bùi Tố rất hài lòng, hắn thường xuyên đến đây, đây là một trong những tài sản của hắn.
Hắn giơ tay, ra hiệu cho người phục vụ có thể mang đồ ăn lên.
Xe đẩy đồ ăn nhanh chóng được đưa vào, bàn dài đầy ắp, ánh đèn ấm áp trên trần chiếu xuống những món ăn tinh tế trên đĩa.
"Sư huynh, có thể thưởng thức rồi."
Bùi Tố tao nhã trải khăn ăn lên đầu gối, bắt đầu dùng dao nĩa trước.
Hắn cắt một miếng bít tết nhỏ, nhai từ tốn. Dù hôm nay ra ngoài không mặc đồ vest, nhưng vẫn không làm giảm đi sự điềm đạm, tao nhã của hắn. Khí chất này dường như đã khắc sâu vào người hắn.
Lạc đội thì không cầu kỳ như vậy.
Anh dùng nĩa quấn một mớ mì spaghetti rồi đưa thẳng vào miệng, ăn xong không quên bình luận vài câu:
"Tôi nói thật, vẫn là cơm ở căng tin ngon hơn. Lượng nhiều, lại còn đủ loại."
"Em xem, đồ Tây này, chả phải mì, bít tết, sa lát, còn có cái gì nữa?"
Thấy sắp chuyển sang giảng đạo lý, Lạc Vi Chiêu nhận ra có điều không ổn, liền im bặt.
Rõ ràng là bữa tối này Bùi Tố đã có ý sắp xếp, nói là không thường xuyên ra ngoài ăn một bữa, thế mà anh lại hay rồi, nói vài ba câu đã muốn chê bai người ta, thế này thì còn ra thể thống gì nữa.
Lạc đội ngay lập tức chữa cháy: "Ấy, cái đó, thường xuyên ăn ở nhà, tôi cũng biết là hơi đơn điệu, thỉnh thoảng ra ngoài ăn thế này cũng tốt mà."
"Sư huynh tôi còn chưa nói gì đâu." Bùi Tố giọng pha chút trêu chọc. "Sau này anh muốn ăn gì khác, chúng ta cũng đi. Chỉ là..."
Hắn cầm nĩa khựng lại, "Chỉ là, nhà hàng khác tôi không quen thuộc, chỉ nghĩ được mỗi chỗ này, dù sao cũng là của nhà mình."
Sau bữa ăn là Lạc Vi Chiêu lái xe về, hai người không đi dạo xung quanh nữa.
Về đến nhà mở cửa, Chảo con là người đầu tiên chen ra cái đầu nhỏ, kêu meo meo.
Tối nay nó vẫn chưa được ăn.
Bùi Tố ngồi xuống, mở cho nó một hộp đồ ăn ướt.
Mèo con quay đầu, lập tức chuyên tâm thưởng thức món ngon.
Bùi Tố bước vào phòng ngủ, thấy Lạc Vi Chiêu đang ngồi ở mép giường.
"Hôm nay tập thể dục không đủ, bù lại nhé."
Câu nói mang tính nghi vấn, nhưng ngữ khí lại là khẳng định. Lạc Vi Chiêu không cho Bùi Tố cơ hội từ chối.
Bùi Tố đóng cửa, đi đến trước mặt Lạc Vi Chiêu: "Sư huynh, anh còn thấy tôi đáng yêu không?"
"Tôi nói ít làm nhiều, được không?"
Chảo nhận đồ ăn của người, tuyệt đối không quấy rầy chuyện của họ.
Sau khi chén sạch hộp đồ ăn ướt, nó sung sướng trở về ổ nhỏ của mình. Khi ánh bình minh leo lên bệ cửa sổ, một tiếng ngáy khe khẽ vang lên từ ổ nhỏ.
Hôm nay là ngày cuối tuần thứ hai, thế giới vẫn bắt đầu hoạt động bận rộn, còn nó đã thỏa mãn ngủ say, cất giữ thật kỹ sự dịu dàng của đêm qua.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro