Mèo Nhà Có Chủ


Mặt trời chiều ngả về tây, ánh sáng cam hồng bò lên chóp nhọn giảng đường, rọi xuống bức tường khu Tây của trường, nhuộm cả khoảng sân bằng một tầng sáng ấm áp.

Lạc Vi Chiêu dừng xe trước cổng trường Chính Pháp, nhìn đồng hồ — còn sớm hơn giờ hẹn hai mươi phút. Anh hạ cửa kính, để luồng gió mát đầu xuân thổi tan cái oi nóng trong xe.

Từ xa, Bùi Tố bước ra khỏi giảng đường. Hắn mặc chiếc áo khoác xám nhạt, làm nổi bật làn da trắng, trong tay ôm mấy cuốn chuyên khảo dày cộp về Tâm lý tội phạm. Đằng sau gọng kính trong suốt, mắt hắn hơi nheo lại, như đang nghiền ngẫm vấn đề nào đó.

Lạc Vi Chiêu định bấm còi, lại thấy một nam sinh dáng cao cao gấp gáp đi về phía Bùi Tố.

Người kia mặc áo len cashmere cùng áo vest nhàn nhã, dáng vẻ tinh anh, ngọc thụ lâm phong. Cậu ta chặn đường Bùi Tố, nói gì đó. Bùi Tố dừng bước, trên môi nở nụ cười mà Lạc Vi Chiêu quen thuộc đến mức không thể quen hơn — lịch sự, nhưng xa cách.

Lại nữa.

Lạc Vi Chiêu cau mày. Anh biết Bùi Tố trong trường rất được chào đón. Nhưng bằng con mắt nghề nghiệp của một cảnh sát hình sự, anh nhìn ra được rõ ràng: ánh mắt cùng cử chỉ kia, tuyệt đối không đơn giản chỉ là kiểu sùng bái đàn anh.

Không biết đối phương nói gì, chỉ thấy Bùi Tố hơi nhướng mày, đáy mắt thoáng qua một tia khác lạ.

Hai người phía trước còn chưa có ý định dừng cuộc trò chuyện, trong lòng Lạc Vi Chiêu lại càng bốc lên một ngọn lửa khó tả. Anh dứt khoát đẩy cửa xe, sải bước đi tới, đúng lúc nghe được đoạn hội thoại:

"... Cho nên, tôi cho rằng người có mức độ cộng cảm bằng 0 không phải là thiếu cảm xúc, mà chỉ là cách biểu đạt khác với người thường." Giọng nam sinh ấm áp, tự tin. "Giống như các dải sóng khác nhau của quang phổ, chỉ là tần số tiếp nhận và phản hồi không đồng nhất thôi."

Bùi Tố khoanh tay trước ngực, khóe môi cong lên chút cười mơ hồ:
"Ví dụ thú vị. Vậy trong mắt cậu, sự 'lệch tần số' này có thể bù đắp nhờ huấn luyện hậu thiên sao?"

"Về lý thuyết thì được." Nam sinh nói chắc nịch, "Giống như học ngoại ngữ, chỉ cần tìm đúng cách giải mã..."

Ngay lúc Lạc Vi Chiêu đi đến gần, anh bắt gặp trong mắt Bùi Tố thoáng qua một tia lạnh lẽo — thứ ánh mắt quen thuộc đến mức khắc cốt, luôn xuất hiện khi có ai vô tình chạm đến giới hạn của hắn: bề ngoài bình thản, thực chất nguy hiểm.

"Xong chưa? Đợi em nửa ngày rồi đấy." Lạc Vi Chiêu thản nhiên choàng tay qua vai Bùi Tố, giọng cố ý thân mật.

Khoảnh khắc thấy anh, mắt Bùi Tố lập tức sáng lên. Hắn nghiêng đầu, đối diện nụ cười ngông nghênh kia, vẻ xa cách trên mặt phút chốc tan biến:
"Ừ, em cũng chờ anh nửa ngày rồi."

Giọng hắn mềm xuống, khóe mắt hơi rũ, giống hệt con mèo nhỏ vừa thấy chủ nhân. Nhìn đến mức ngực Lạc Vi Chiêu ngứa ngáy, tim cũng run rẩy theo.

Nam sinh kia ngẩn người, ánh mắt lúng túng lướt qua lại giữa hai người.

Lạc Vi Chiêu thờ ơ quét mắt, kịp thấy huy hiệu ngành Tâm lý học trước ngực cậu ta, lập tức hiểu rõ.

Không trách được lại am hiểu chuyện "cộng cảm bằng 0" như vậy. Còn vì sao phải chạy đến đây nói điều này với Bùi Tố... để lát nữa anh hỏi.

"Bùi Tố!" Nam sinh gọi với, vẫn còn ôm một tia hy vọng, "Đây... đây là anh trai cậu?" Dù vừa nghe xưng hô "sư huynh", cậu ta vẫn cố bấu víu.

Bùi Tố và Lạc Vi Chiêu liếc nhau, trong mắt cả hai đều lóe lên một tia ăn ý trêu chọc.

Bùi Tố nhướng mày, nở nụ cười dịu ngọt chưa từng có, quay sang gật đầu:
"Đúng, là anh trai tôi."

Niềm vui vừa kịp dâng lên trên mặt nam sinh, một giây sau liền đông cứng lại —

Lạc Vi Chiêu đưa tay kẹp cằm Bùi Tố, cúi xuống hôn hắn thật mạnh ngay giữa ánh mắt mọi người. Nụ hôn không quá dài, nhưng đầy chiếm hữu. Bùi Tố chớp mắt, rồi ngoan ngoãn nhắm mắt, hơi ngửa đầu phối hợp.

"Thằng nhóc," Lạc Vi Chiêu buông hắn ra, quay sang cảnh cáo, "đừng có mơ tưởng đến người của tôi."

Nam sinh kia như bị đánh thẳng vào đầu, sững sờ, tập tài liệu rơi "bộp" xuống đất. Chung quanh, sinh viên đi ngang không nhịn được bật cười khe khẽ, có người còn buột miệng kêu khẽ.

Lạc Vi Chiêu khoác vai Bùi Tố quay đi. Sau lưng, từng tràng huýt sáo ồn ào vang lên.

Bùi Tố đỏ tai, đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xòa bên trán, khóe môi lại khẽ cong lên một độ cung không cách nào kìm nén.

"Vừa lòng chưa?" Trên đường ra bãi đỗ, Lạc Vi Chiêu hừ một tiếng, hỏi.

Bùi Tố chớp mắt: "Anh nói gì thế? Em không hiểu."

"Cứ giả ngốc đi." Lạc Vi Chiêu mở cửa ghế phụ, gần như nhét hắn vào trong, "Tên nhóc tâm lý học kia để mắt đến em đâu chỉ một hai ngày."

Bùi Tố ngoan ngoãn thắt dây an toàn, ngẩng mắt vô tội: "Bọn em chỉ trao đổi học thuật thôi."

"Trao đổi về cộng cảm bằng 0?" Lạc Vi Chiêu cười lạnh. "Sao cậu ta lại biết em..."

"Em học song song chuyên ngành phụ là tâm lý tội phạm và nghiên cứu cộng cảm bằng 0 mà." Bùi Tố cắt lời, nhún vai thản nhiên. "Chỉ là trùng hợp."

Lạc Vi Chiêu liếc hắn, nửa tin nửa ngờ, rồi khởi động xe. Trong gương chiếu hậu, bóng người kia vẫn còn đứng yên như tượng đá.

"Cậu ta tên gì?" Đèn đỏ, anh chợt hỏi.

"Phương Hạo Vũ." Bùi Tố hờ hững, "con trai độc nhất của tập đoàn dược Phương thị, năm ngoái mới từ Anh về."

Lạc Vi Chiêu nhướn mày: "Tra xét kỹ nhỉ."

"Biết người biết ta mà." Bùi Tố bật cười, "Trước đây từng có hợp tác với Bùi thị. Sau này ông cụ Phương cũng ngỏ ý muốn bắt tay tiếp, nhưng em vẫn chưa trả lời."

Lạc Vi Chiêu hừ một tiếng, không nói thêm. Trong xe chỉ còn tiếng gió nóng thổi khe khẽ.

Bùi Tố nghiêng đầu nhìn gương mặt căng thẳng của anh, bỗng đưa tay chọc nhẹ vào má:
"Anh ghen trông đáng yêu thật."

"Ai ghen hả!" Lạc Vi Chiêu hất tay hắn, nghiêm giọng cảnh cáo.

Bùi Tố áp sát, thổi nhẹ bên tai anh:
"Vậy sao anh lại hôn em?"

"Xác lập chủ quyền!" Lạc Vi Chiêu nói thẳng, liếc hắn đang cười cong mày, "đỡ cho mấy con mèo chó hoang khác cứ mơ tưởng."

"Ồ~ thì ra cảnh sát Lạc biết luật mà cố phạm tội." Ngón tay Bùi Tố bò xuống đùi anh, "công khai quấy rối sinh viên nam trong khuôn viên trường..."

Lạc Vi Chiêu nắm chặt tay hắn, kéo lên hôn mạnh một cái, coi như cảnh cáo:
"Lại quậy, là anh dừng xe dạy dỗ em ngay đó!"

Bùi Tố vội ngồi ngay ngắn, thu tay, ôm ngực nghiêm mặt giả vờ ngoan:
"Chú cảnh sát thật đáng sợ."

Bàn tay trên vô lăng của Lạc Vi Chiêu siết lại. Mẹ nó, cái tên nhóc con này, lúc nào cũng biết cách khiêu khích thần kinh anh.

Đèn xanh bật. Xe tiếp tục lăn bánh. Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa kính, phủ lên người Bùi Tố một lớp sáng vàng rực rỡ, đẹp đến mức như bước ra từ tranh vẽ.

"Khụ... nói chung," Lạc Vi Chiêu gắng tập trung nhìn đường, giọng bất chợt cứng lại, "sau này tránh xa Phương Hạo Vũ ra."

Bùi Tố nhướng mày, nghiêng đầu ngắm dáng vẻ làm bộ dửng dưng kia, cảm thấy thú vị vô cùng. Ngón tay khẽ chạm môi, hắn cười mà không đáp.

"Cười cái gì mà cười!" Lạc Vi Chiêu đỏ vành tai, vừa tức vừa ngượng, "anh nói rõ rồi, nghe chưa!"

Bùi Tố cười càng tươi, rồi vội lấy tay che miệng, giả vờ ngoan ngoãn quay đi. Lạc Vi Chiêu còn chưa kịp thở phào, hắn lại bất ngờ nghiêng qua hôn chụt lên má anh:
"Ừ, em nghe anh."

Mẹ nó!

"Ít giở trò thôi!" Lạc Vi Chiêu nghiến răng, mặt đỏ bừng, "về nhà anh xử em sau!"

Bùi Tố hài lòng ngả lưng ghế, khóe môi vẽ nên đường cong vui vẻ. Ngoài cửa sổ, phố phường dần lùi lại phía sau, ngón tay hắn vô thức gõ nhịp lên đầu gối.

Chút "ngoài chương" trước khi về nhà này... còn thú vị hơn hắn tưởng nhiều.

--------

Mèo Nhà Đã Có Chủ (Thống Trị)

Trên cuốn sổ của Phương Hạo Vũ chi chít những ghi chép quan sát, những cuốn sách tâm lý học chuyên ngành được trải ra trên bàn, trong đó có cuốn "Quyền lực và kiểm soát: Thống trị và phục tùng trong các mối quan hệ thân mật", bài báo khoa học "DSM-5 và tiêu chuẩn phân biệt BDSM với mối quan hệ quyền lực bệnh hoạn", tài liệu điện tử "BDSM và tâm lý trao đổi quyền lực". Cuối cùng, ánh mắt cậu ta cứ lướt qua lướt lại mấy từ như "kiểm soát cưỡng chế" và "gắn bó do sang chấn". Trong giáo trình "Tâm lý học bất thường", cậu ta còn đánh dấu ở chương "Rối loạn nhân cách phụ thuộc".

Ngoài cửa sổ, màn đêm đã buông xuống. Cậu ta cứ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính có vài tấm ảnh.

Bóng lưng Bùi Tố và người đàn ông được gọi là "sư huynh" sóng vai bên nhau, bàn tay thỉnh thoảng đặt trên vai Bùi Tố của người đàn ông, đường cong cổ của Bùi Tố khi hắn khẽ cúi đầu...

Phương Hạo Vũ nheo mắt, trong ánh mắt ngầm lộ ra một sự bất ổn.

Thái độ rõ ràng của Bùi Tố là răm rắp nghe lời người đàn ông gọi là "sư huynh", cùng với sự can thiệp toàn diện vào cuộc sống của hắn, và cả nụ hôn đầy quyền lực giữa chốn công cộng ở trường đại học lần đó – qua một năm tìm hiểu và liên tục quan sát, kết hợp với kết quả điều tra và hàng loạt tài liệu đã đọc, trong đầu Phương Hạo Vũ hiện lên hình ảnh của những nạn nhân bị kiểm soát về mặt tinh thần trong các vụ án tâm lý học.

"Chuyện này không bình thường." Kết hợp tất cả những điều trên, mọi manh mối đều dẫn đến một kết luận: Bùi Tố đã rơi vào một mối quan hệ thống trị và phục tùng không lành mạnh!

"Người đàn ông đó đang kiểm soát tinh thần cậu ấy." Phương Hạo Vũ có một phỏng đoán cực kỳ chắc chắn trong đầu.

Ý nghĩ này như một con rắn độc gặm nhấm lý trí của cậu ta. Cậu ta đã dành trọn một năm, cẩn thận tiếp cận Bùi Tố, từ thảo luận trên lớp đến hợp tác học thuật, hoặc tạo ra hoặc chờ đợi những cơ hội tự nhiên nhưng không quá lộ liễu để tìm hiểu đối phương.

"Làm sao cậu có thể..." Ngón tay vô thức vuốt ve cổ Bùi Tố trong ảnh, Phương Hạo Vũ lẩm bẩm, "Làm sao có thể cam tâm bị loại người đó kiểm soát?"

Người đó chỉ muốn hủy hoại cậu thôi!

Một ngọn lửa bùng lên trong lồng ngực Phương Hạo Vũ, càng lúc càng tin rằng mình phải hành động.

"Mình phải cứu cậu ấy." Phương Hạo Vũ nắm chặt tay.

Chiều thứ Sáu, sau khi vừa hỏi ý kiến cố vấn học thuật về một số đề tài nghiên cứu gần đây, Bùi Tố một mình rời khỏi tòa nhà giảng đường, không lâu sau chiếc Audi đen của hắn đã rời khỏi cổng trường.

Phương Hạo Vũ lái xe theo sau, giữ khoảng cách an toàn.

Trên đường, xe của Bùi Tố đi qua hai con phố rồi dừng lại ở một trung tâm thương mại. Hắn xuống xe và bước vào một quán cà phê. Một lúc sau, cậu ta thấy hắn đi ra, tay cầm một ly cà phê.

Hai mươi phút sau, nhìn Bùi Tố rẽ vào một khu chung cư bình thường. Phương Hạo Vũ không khỏi bĩu môi, khu chung cư bình thường này tuy sạch sẽ nhưng tuyệt đối không xứng với thân phận giám đốc tập đoàn Bùi thị.
Phân tích tâm lý của cậu ta lại có thêm một bằng chứng nữa – "sư huynh" kia chắc chắn đã hạn chế điều kiện vật chất của Bùi Tố, để củng cố sự phụ thuộc của hắn.

Cậu ta xuống xe rồi đi theo sau Bùi Tố từ bãi đậu xe ra khu chung cư để vào tòa nhà. Tuy nhiên, sau khi đẩy cửa kính ở tầng trệt, cậu ta không thấy bóng dáng Bùi Tố đâu.
Rõ ràng vừa nãy thấy hắn đi vào mà...
Đang lúc Phương Hạo Vũ nghi hoặc, đi vào vài bước, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng:
"Cậu Phương hình như rất hứng thú với môi trường sống của người dân bình thường nhỉ?"

Phương Hạo Vũ giật mình quay phắt lại, chỉ thấy Bùi Tố không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng cậu ta, tay vẫn cầm ly cà phê. Đôi mắt sau cặp kính gọng vàng mang theo ý cười trêu chọc, nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng.

"Bùi, Bùi Tố..." Yết hầu Phương Hạo Vũ cuộn một cái, "Tôi chỉ là..."

"Chỉ là theo dõi tôi?" Bùi Tố mỉm cười, nhưng trong mắt không có chút ý cười nào, "Từ trường học đến quán cà phê, rồi đến nhà tôi?" Hắn nghiêng đầu, "Đây là loại khảo sát thực địa tâm lý học kiểu mới à?"

Mặt Phương Hạo Vũ đỏ bừng.

Cậu ta không ngờ mình lại bị phát hiện, càng không ngờ Bùi Tố đã sớm nhận ra. Nhưng bây giờ lùi bước thì mọi thứ sẽ đổ sông đổ biển, nghĩ vậy, cậu ta hít một hơi thật sâu, quyết định đi thẳng vào vấn đề.

"Bùi Tố, tôi biết hoàn cảnh hiện tại của cậu." Phương Hạo Vũ cố gắng làm cho giọng mình nghe kiên định và quan tâm, "Sư huynh của cậu, người đó... hắn đang kiểm soát cậu, đúng không?"

Lông mày Bùi Tố hơi nhướng lên, không trả lời thẳng: "Ồ?"

"Tôi đã quan sát hai người rất lâu rồi." Phương Hạo Vũ tiến lên một bước, "Mối quan hệ của hai người rõ ràng phù hợp với mô hình Dom và Sub. Hắn hạn chế tự do của cậu, thao túng hành vi của cậu..." Ánh mắt cậu ta rơi xuống cổ tay Bùi Tố, như thể đã được xác nhận, chỉ vào đó, "Thậm chí, thậm chí có thể làm tổn thương cậu."

Bùi Tố cúi đầu nhìn cổ tay mình, quả thật có một vết hằn đỏ nhạt - là vết tích do chiếc còng tay Lạc Vi Chiêu đã còng hắn lại trên giường tối qua. Còn vì sao lại còng thì... hắn cong lên một nụ cười như có như không.

"Cậu Phương," Bùi Tố khẽ cụp mắt, dùng giọng nói nhẹ nhàng như đang nói chuyện thời tiết hỏi, "Cậu biết vì sao tôi có thể phát hiện ra cậu theo dõi tôi không?"

Phương Hạo Vũ ngây người.

"Từ ngày đầu tiên cậu 'tình cờ gặp' tôi ở thư viện, tôi đã biết mục đích của cậu." Bùi Tố nhấp một ngụm cà phê, "Con trai độc nhất của Phương thị, bố cậu nhiều lần muốn gặp lãnh đạo cấp cao của Bùi thị nhưng bị từ chối, vì vậy đã cử con trai ra tay từ 'mối quan hệ bạn học'..." Hắn khẽ cười, "Một chiêu thức kinh doanh cũ rích nhưng hiệu quả."

Dĩ nhiên, với điều kiện đứa con trai này không phải là một tên ngốc, và người trước mặt rõ ràng là một kẻ ngu ngốc vô dụng.
Mặt Phương Hạo Vũ lập tức trắng bệch, cậu ta không ngờ Bùi Tố lại biết.

"Không! Cậu hiểu lầm rồi!" Phương Hạo Vũ vội vàng giải thích, "Tôi thật lòng muốn giúp cậu! Sư huynh của cậu, hắn đang dùng cách quản chế để kiểm soát tinh thần cậu. Bùi Tố, cậu xứng đáng có một mối quan hệ tốt hơn!"

Bùi Tố im lặng, như đang suy nghĩ điều gì đó.

"Bùi Tố, rời xa hắn, cậu sẽ biết mình có thể tự do sống là chính mình." Phương Hạo Vũ thấy phản ứng của Bùi Tố có vẻ dao động, trong lòng mừng rỡ, càng cố gắng làm cho giọng mình nghe chân thành hơn, "Đừng để bản thân cùng rơi xuống vực sâu."

Nghe thấy từ "vực sâu" này, Bùi Tố nhớ lại những gì mình đã từng nói với Đỗ Giai –
"Tôi chính là vực sâu."

"Cảm ơn cậu, cậu Phương..." Bùi Tố rũ mắt, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một nụ cười khổ đầy biết ơn, đôi mắt hắn ngập tràn bi thương, "Nhưng, tôi đã không thể rời xa anh ấy... Cho dù đó là vực sâu, tôi cũng nguyện ý nhảy vào."

Câu nói này như một nhát dao đâm vào tim Phương Hạo Vũ. Cậu ta không thể tin được, một Bùi Tố luôn giữ khoảng cách với mọi người, lại có thể nói ra một câu đầy sự phụ thuộc như vậy.

"Bùi Tố! Tỉnh táo lại đi!" Phương Hạo Vũ trong lúc cấp bách bước lên một bước, "Hắn đang lợi dụng điểm yếu tâm lý của cậu! Chẳng lẽ cậu không nhận ra sao? Đây là hội chứng Stockholm đấy!"

Bùi Tố cụp mắt xuống, khuôn mặt vẫn giữ vẻ bi thương và yếu đuối, im lặng không nói.

Đúng lúc Phương Hạo Vũ giơ tay, vừa chạm vào bờ vai gầy gò của Bùi Tố, đột nhiên một lực từ phía sau vỗ mạnh vào, chưa kịp phản ứng lại đã bị một lực thô bạo túm lấy cổ áo, tiếp đó là một trận trời đất quay cuồng, hai tay cậu ta đã bị ghì chặt vào tường.

"Thằng nhãi ranh, tôi đã nói rồi, đừng có tơ tưởng đến em ấy." Giọng Lạc Vi Chiêu vang lên bên tai, mang theo sự tức giận bị kìm nén, "Xem ra cậu không coi lời cảnh cáo của tôi ra gì."

Mặt Phương Hạo Vũ dán chặt vào bức tường lạnh lẽo, đau đến nhăn nhó. Cậu ta khó khăn quay đầu, thấy Lạc Vi Chiêu mặc áo khoác da đen, bên trong là áo phông trắng, quần đen và giày bốt ngắn, bên hông còn đeo huy hiệu cảnh sát và còng tay, rõ ràng là vừa đi làm về.

"Bùi Tố! Cậu nhìn hắn xem! Cái xu hướng bạo lực này chính là đặc điểm điển hình của người có tính cách kiểm soát!" Phương Hạo Vũ không cam tâm hét lên, "Cậu có quyền lựa chọn! Rời khỏi sự kiểm soát của người này!"

Bùi Tố khẽ lắc đầu, trên mặt vẫn là vẻ bi thương đáng lo ngại kia: "Muộn rồi, tôi không thể rời xa anh ấy."

"Cậu... ưm!" Lời của Phương Hạo Vũ chưa kịp nói hết đã bị Lạc Vi Chiêu dùng lực đè chặt hai tay mà ngắt lời.

"Nói nhiều thế, lát nữa vào đồn có rất nhiều cơ hội để cậu nói!" Lạc Vi Chiêu hừ lạnh một tiếng, rồi quay đầu bất lực lườm Bùi Tố, "Được rồi, đừng diễn nữa."

Bùi Tố cuối cùng cũng bật cười thành tiếng, sau đó tiếc nuối nói: "Được rồi, không diễn nữa."

Phương Hạo Vũ kinh ngạc đến sững sờ trước sự thay đổi đột ngột trước mắt - Bùi Tố, người vừa giây trước còn tỏ vẻ yếu đuối phụ thuộc, chỉ trong chớp mắt đã trở nên sống động. Giờ đây cậu ta mới nhận ra, Bùi Tố rõ ràng đã trêu chọc mình từ đầu đến cuối.
Và Bùi Tố lúc này chỉ đứng một bên, thong thả nâng ly cà phê trên tay nhấp từng ngụm, như thể cuộc xung đột trước mắt không liên quan gì đến hắn.

"Chậc, vừa nãy cậu nói gì cơ? Muốn làm người giải cứu ai à? Tôi thấy cậu còn chưa mọc đủ lông đâu?" Lạc Vi Chiêu dùng lực mạnh hơn vào tay, làm Phương Hạo Vũ đau đớn rên rỉ, "Còn cứu rỗi gì nữa... Bùi Tố, nói xem chuyện này là sao?"

Bùi Tố nhún vai, vẻ mặt ngây thơ: "Ai mà biết được, cậu ta vừa đến đã khuyên tôi phải rời xa sư huynh, nói sư huynh là Dom, còn tôi là Sub..." Hắn bắt chước giọng Phương Hạo Vũ, thấy Lạc Vi Chiêu nghe mà khó hiểu, hắn cong cong khóe mắt giải thích, "Ừm... nói đơn giản thì đó là mối quan hệ 'người thống trị và người phục tùng' trong tâm lý học."

Quay người nhìn Phương Hạo Vũ với vẻ mặt khó coi, Bùi Tố cười mỉa: "Tôi chỉ hơi ngạc nhiên, một nghiên cứu sinh tâm lý học như cậu lại có thể đưa ra một kết luận hời hợt và thiếu chuyên nghiệp như vậy." Không khỏi khiến người ta nghi ngờ, bằng cấp nghiên cứu sinh của cậu ta chắc cũng dựa vào quan hệ mà có được.

"Hơn nữa," Bùi Tố khẽ cúi mắt cười, khí thế lại đầy áp lực, "Điều thú vị nhất là, cậu miệng thì nói muốn 'giải cứu' tôi, nhưng khi cậu thấy sư huynh can thiệp vào cuộc sống của tôi thì lại cho rằng đó là kiểm soát. Chẳng lẽ cậu không nghĩ rằng chính những lời lẽ đường hoàng, tự cho là tốt cho tôi mà cậu nói hôm nay, mục đích đằng sau chẳng phải càng giống một hành vi thống trị sao?" Nói đến đây, hắn khẽ nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm vào người đang hoảng hốt trước mặt, từng chữ từng chữ lạnh lùng thốt ra, "Hay là... cậu chỉ không thể chấp nhận được rằng người mà cậu tốn công tốn sức để tiếp cận, thà chọn người khác chứ không thèm liếc nhìn cậu một cái?"

Mặt Phương Hạo Vũ lập tức trắng bệch. Những suy nghĩ mà cậu ta cố ý lờ đi - sự rung động khi lén nhìn góc nghiêng của Bùi Tố trong thư viện, sự căng thẳng khi cố tình tạo cơ hội nói chuyện, sự giận dữ khi biết Bùi Tố thân mật với người khác - đột nhiên trở nên cực kỳ rõ ràng.

Không thèm để ý đến Phương Hạo Vũ đang sụp đổ và kinh ngạc, Bùi Tố đứng thẳng, giơ ngón tay khẽ đẩy gọng kính, lùi sang một bên uống cà phê.

Còn Lạc Vi Chiêu đã hết kiên nhẫn từ lâu, đặc biệt là khi nghe câu "khuyên tôi rời xa sư huynh", sắc mặt anh càng trở nên u ám. Anh còng tay người đang ngẩn người kia vào một bên, rồi không chút do dự lấy điện thoại ra, gọi đến cục cảnh sát.

"Lão Trương à, chỗ tôi có vụ án theo dõi quấy rối... Đúng rồi, ngay dưới nhà tôi... Nhờ cậu phái một chiếc xe đến đây."

Phương Hạo Vũ bình tĩnh lại, nghe vậy thì giãy giụa: "Các người không thể làm vậy! Tôi là vì Bùi Tố mà!"

"Vì em ấy sao?" Lạc Vi Chiêu cười khẩy, "Theo dõi, quấy rối, suy diễn vô căn cứ, còn động tay động chân?" Anh nắm lấy cổ áo Phương Hạo Vũ, giọng nói trầm xuống, "Thằng nhóc, nghe cho rõ đây, tôi không cần biết cậu là con của Phương thị hay có lai lịch gì, nếu còn dám bén mảng đến gần Bùi Tố, tôi sẽ cho cậu biết thế nào là 'thống trị' thực sự."

Toàn thân Phương Hạo Vũ run lên. Giây phút này, cậu ta cuối cùng cũng nhận ra sự khác biệt giữa mình và người đàn ông này - đó không phải là sự thống trị của Dom đối với Sub, mà là sự áp chế tuyệt đối của thợ săn đối với con mồi.

Mười phút sau, xe cảnh sát đến. Hai cảnh sát chào hỏi Lạc Vi Chiêu vài câu, rồi chuẩn bị đưa Phương Hạo Vũ lên xe. Trước khi đi, Bùi Tố như nhớ ra điều gì, đi đến bên Phương Hạo Vũ thì thầm một câu.
Nghe vậy, Phương Hạo Vũ toàn thân chấn động, không thể tin nổi nhìn Bùi Tố. Hắn đang nheo mắt cười, nụ cười đó vừa thanh lịch lại vừa nguy hiểm, như một con mèo đã no nê.

Sau khi xe cảnh sát đi, Bùi Tố đi theo Lạc Vi Chiêu lên lầu về nhà.

Vào thang máy, Bùi Tố chú ý thấy Lạc Vi Chiêu khoanh tay trước ngực, dùng ánh mắt dò xét nhìn hắn. Hắn khẽ nheo mắt, mỉm cười ngoan ngoãn. Sau đó bị sư huynh dùng ngón tay chỉ vào, ánh mắt có ý rằng "Thằng nhóc con, về nhà em phải giải thích rõ ràng cho anh biết chuyện này là sao".

Đang giận đấy à... Bùi Tố khẽ liếm môi dưới, thầm nhủ xem phải dỗ người thế nào.

Mở cửa vào nhà, Bùi Tố đã cởi áo khoác, đang ngồi xổm bên ổ mèo trêu Chảo, đồng thời liếc nhìn bóng lưng cao lớn đang chuẩn bị bữa tối trong bếp. Hắn vuốt ve cái đầu mềm mại của Chảo, thăm dò mở lời: "Sư huynh giận rồi à?"

"Anh giận cái gì?" Lạc Vi Chiêu đang nhặt rau, giọng nói cứng ngắc, "Có người muốn dụ dỗ con mèo không nghe lời của nhà anh đi, anh nên vui mới phải."

Bùi Tố khẽ cười, cho mèo ăn xong, hắn đứng dậy đi vào bếp, ôm eo Lạc Vi Chiêu từ phía sau: "Sư huynh..." Hắn kéo dài giọng, mũi cọ vào lưng Lạc Vi Chiêu, "Em sai rồi." Xin lỗi trước là việc bắt buộc, còn lần sau có dám nữa không thì...

Tay nhặt rau của Lạc Vi Chiêu không dừng lại: "Ồ, sai ở đâu?"

"Không nên để bản thân gặp nguy hiểm." Bùi Tố lặp lại lời Lạc Vi Chiêu từng yêu cầu, "Không nên để sư huynh lo lắng..."

Lạc Vi Chiêu quay lại, ngón tay còn dính nước nắm cằm Bùi Tố: "Còn nữa?"

Bùi Tố chớp chớp mắt, giả ngốc: "Còn gì ạ?"

"Nhảy vào vực sâu'?" Lạc Vi Chiêu nheo mắt, búng vào trán hắn một cái, "Học những lời này từ ai thế?"

Bùi Tố đối diện với ánh mắt không vui kia, ngược lại khẽ nheo mắt, nụ cười vừa ngoan vừa ngọt, sau đó mềm mại dựa vào, trán tựa vào vai Lạc Vi Chiêu: "Sư huynh không thấy lãng mạn à?"

"Lãng mạn cái rắm." Lạc Vi Chiêu mắng trong miệng, nhưng tay lại tự động ôm eo hắn, nhẹ nhàng bóp bóp, "Lần sau mà còn dám nói những lời linh tinh này..."

"Thế nào ạ?" Bùi Tố ngẩng đầu, trong mắt lấp lánh sự tinh quái.

Lạc Vi Chiêu cúi đầu cắn cắn môi dưới của hắn, cho đến khi hắn cảm thấy đau mới buông ra: "Thế này thôi."

Bùi Tố liếm chỗ bị cắn, cố tình ghé tai thổi hơi nóng trêu chọc anh: "Sư huynh có chắc là không nhốt em lại... trừng phạt không?"

Nghe này, cái giọng đó còn rất mong đợi nữa cơ.

Lạc Vi Chiêu hít một hơi thật sâu, dường như đang cố kìm nén thôi thúc muốn tại chỗ làm thịt người nào đó: "Đi rửa rau đi."

Bùi Tố cười và nhận lệnh. Trong bữa tối, Bùi Tố gắp món mình thích vào bát Lạc Vi Chiêu nhiều lần, giống như một con mèo nịnh nọt chủ, ngoan ngoãn đến đáng yêu. Lạc Vi Chiêu mềm lòng, xoa đầu hắn rồi lải nhải bảo hắn ăn uống tử tế.

Tối đó, hai người tắm rửa xong, ôm nhau đi ngủ. Lạc Vi Chiêu đột nhiên nhớ ra điều gì, hỏi: "À, cuối cùng em đã nói gì với thằng nhóc đó, sao anh thấy mặt nó xanh lè như nuốt phải ruồi thế?"

Bùi Tố nằm trong lòng sư huynh cọ cọ, giọng mềm mại: "Em nói với cậu ta, em và sư huynh chỉ là đang chơi trò nhập vai thôi, thú vị mà ~"

"Nhóc con, lừa anh à." Lạc Vi Chiêu véo vào cái má không có bao nhiêu thịt nhưng cười lên lại có lúm đồng tiền của hắn, anh không tin một câu nói không đau không ngứa như vậy có thể khiến mặt Phương Hạo Vũ tái mét. Nhưng anh cũng không truy cứu thêm, nghĩ rằng đó chỉ là một trò đùa tinh quái nho nhỏ của Bùi Tố để trả đũa đối phương.

Đêm khuya thanh vắng, hơi thở của Lạc Vi Chiêu trở nên đều đặn và dài. Bùi Tố mở mắt trong bóng tối, đáy mắt đen láy một vùng u ám, như một đại dương sâu thẳm trong đêm đen không thấy đáy –
"Cậu Phương, cậu có thể dùng góc nhìn tâm lý học đời sống nghiệp dư của cậu mà suy nghĩ xem – có khả năng nào, cái gọi là 'không cân bằng' mà cậu nói lại là do tôi chủ động tạo ra không?"

Đây là câu cuối cùng Bùi Tố nói với Phương Hạo Vũ hôm nay.

Hắn từ từ giơ tay lên vòng qua vai Lạc Vi Chiêu, mặt dán vào thân nhiệt ấm áp khiến hắn an tâm, giống như chim về tổ mà rúc vào lòng Lạc Vi Chiêu. Trong giấc ngủ, Lạc Vi Chiêu vô thức siết chặt vòng tay, ôm hắn càng chặt hơn.

Bùi Tố nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên một nụ cười thỏa mãn.

Vực sâu thì sao chứ?

Có đôi bàn tay này kéo lại, hắn cam tâm tình nguyện.

[KẾT]

Cảnh nhỏ:
🐱: Em chính là vực sâu ~ (ngâm nga)
🐱: ... Cho dù phía trước là vực sâu, em cũng nguyện ý nhảy vào ~ (tiếp tục ngâm nga)
😎: Nhóc con kia lại nói những lời linh tinh gì đấy? (nhẹ nhàng vỗ đầu mèo) Nhanh đi tắm rửa rồi về ổ ngủ đi!
🐱: ... Dạ
😎: Nhớ uống sữa đó nha
🐱: Vâng, sư huynh ~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro