chào mừng anh trở về

Chiều tàn trên mái ngói cũ, nắng vàng trải dài như tấm chăn mỏng lười biếng phủ lên khoảng sân đầy bóng cây bàng. Gió thổi nhẹ làm tán lá xào xạc, gợi nên một thứ âm thanh quen thuộc – như tiếng thì thầm của quá khứ, của những mùa hạ cũ, của tiếng cười ai đó từng ở đây, từng yêu và từng gọi một cái tên bằng tất cả yêu thương.

Trần Đăng Dương ngồi xổm dưới đất, gối đầu lên đùi người ngồi trên chiếc xe lăn. Mái tóc cậu lòa xòa, vai rung lên từng chặp. Còn người kia – Phạm Anh Duy – vẫn ngồi im, đôi mắt lặng như hồ thu, tay vuốt nhè nhẹ lên tóc cậu.

“Duy ơi… bao giờ anh mới nhớ ra Bống đây?” – Dương hỏi, giọng nghèn nghẹn.
“Em nhớ Duy lắm.”

Ba năm. Đã ba năm tròn kể từ ngày tai nạn cướp đi tất cả khỏi tay cậu. Cả thế giới của Dương từng xoay quanh người con trai ấy – anh hàng xóm hơn cậu sáu tuổi, người đầu tiên và cũng là người duy nhất mà cậu từng yêu bằng cả trái tim vụng dại tuổi hai mươi.

Ngày hôm đó, trời cũng ngả chiều như bây giờ. Họ vừa dắt tay nhau về sau buổi đi ăn kem muộn. Duy cười, mắt híp lại vì ánh nắng chiếu xiên qua hàng cây. Dương nghịch ngợm đẩy vai anh, làm bộ giận dỗi vì bị trêu là “trẻ con chưa lớn.” Họ cười vang cả con phố nhỏ. Rồi đúng khoảnh khắc định mệnh ấy, một chiếc xe tải mất lái lao ra từ ngã tư, như từ dưới đất chui lên.

Duy không nghĩ. Không do dự. Anh chỉ đẩy Dương ra thật mạnh – và đón trọn cú va chạm kinh hoàng.

Máu tràn đỏ cả nền đường. Tiếng còi xe cứu thương. Tiếng bác sĩ gọi giật tên anh trên bàn cấp cứu. Và Dương đứng lặng giữa hành lang bệnh viện, đầu óc trống rỗng.

Duy sống sót. Nhưng rơi vào hôn mê sâu. Gần một năm sau, anh tỉnh lại… với đôi mắt xa lạ, và một trí nhớ trắng toát không một mảnh ghép nào của quá khứ.

---

Từ đó đến nay, ngày nào Dương cũng sống với nỗi đau âm ỉ như một ngọn nến cháy rụi từ từ. Cậu không rời đi. Không bỏ cuộc. Dù người kia chẳng còn nhớ cậu là ai, dù đôi mắt anh chẳng còn ánh sáng xưa cũ, dù bàn tay ấy giờ chỉ còn là một cái vuốt ve vô thức, thiếu tình cảm – Dương vẫn ở lại.

“Có phải là do ông trời đang phạt Bống đúng không anh?” – Dương thì thầm, tay siết lấy gấu áo anh, như đứa trẻ đi lạc tìm tay người thân.
“Có phải vì anh ghét Bống… nên mới không chịu nhớ ra Bống không?”

Gió lùa qua, mang theo mùi hương nhè nhẹ của bụi bặm và nước mắt.

“Duy ơi… mau trở về với em nhé…” – Cậu dụi mặt vào lòng anh, giọng nhỏ như tiếng mèo con bị bỏ rơi – “Em vẫn ở đây, vẫn chờ… Em tin, em chỉ cần không bỏ cuộc, anh nhất định sẽ trở lại với em, một ngày nào đó...”

---

Căn nhà nhỏ nơi ngoại thành Hà Nội là nơi Dương thuê từ khi đưa Duy ra viện. Ban đầu, gia đình anh muốn đưa anh vào trung tâm phục hồi chức năng, nhưng Dương đã từ chối. Cậu ký giấy bảo lãnh chăm sóc anh – khi ấy mới chỉ vừa tròn 21 tuổi, là sinh viên năm ba ngành thiết kế đồ họa.

Ban ngày cậu đi học, làm thêm, tối về nấu cháo, thay tã, lau người, tập vận động cho anh. Từng chút, từng chút một. Không ai nghĩ một thanh niên trẻ như cậu lại có thể gánh hết những trách nhiệm đó. Nhưng Dương không bao giờ than vãn. Với cậu, Duy không phải là gánh nặng. Anh là lý do cậu tiếp tục sống.

Những đêm Duy lên cơn sốt mê sảng, Dương ngồi bên giường canh chừng từng nhịp thở. Khi anh đau nhức vì vật lý trị liệu, cậu bóp chân, xoa bóp từng khớp xương. Có lúc, Dương mệt đến mức ngủ gật khi đang đút cháo. Nhưng chỉ cần thấy anh mở mắt, cậu lại bừng tỉnh, mỉm cười, gọi khẽ:

“Anh Duy ơi, ăn thêm chút nữa nha?”

---

Có những lúc tuyệt vọng, Dương trốn vào nhà tắm khóc như một đứa trẻ. Khóc vì mệt. Vì nhớ. Vì đau. Nhưng chưa một lần, cậu nghĩ đến chuyện bỏ rơi người mình yêu.

“Anh không nhớ em cũng được. Nhưng làm ơn… đừng quên cách yêu, nhé anh.”

---

Tháng Bảy. Trời mưa triền miên.

Duy bắt đầu có dấu hiệu sốt kéo dài. Cậu vội vàng đưa anh vào viện. Bác sĩ kết luận anh bị viêm phổi nhẹ do sức đề kháng yếu. Nhưng điều khiến Dương đau hơn cả là khi bác sĩ nói:
“Anh ấy có thể đang rơi vào trạng thái từ chối cảm xúc. Một dạng trầm cảm vô thức kéo dài.”

Dương hiểu. Anh không nhớ được mình đã từng yêu ai. Không còn biết ai từng là thân thuộc. Và trong tâm trí mờ mịt ấy, Dương cũng chẳng khác gì một người lạ – một cái bóng luôn lặng lẽ bên cạnh mà anh chẳng buồn để tâm.

Cậu ngồi cạnh giường bệnh, nắm tay anh, đầu gục lên bàn tay khô gầy:

“Nếu một ngày nào đó… anh không còn ở đây nữa, Bống sẽ sống ra sao hả Duy?”

Không ai trả lời. Chỉ có tiếng máy truyền dịch tích tắc như đồng hồ đếm lùi, và tiếng tim Dương thắt lại từng nhịp.

---

Một buổi tối đầu thu, khi trời vừa dịu nắng, Dương đưa Duy ra hiên. Cậu mặc cho anh chiếc áo khoác mỏng, đặt tay anh vào lòng mình, rồi đọc thơ như mọi ngày.

“Anh có nghe gió thở qua đêm?
Có nghe tim em nhói từng cơn nhớ?
Mùa qua mùa, Bống vẫn còn ở đó
Chờ bàn tay quen vuốt tóc mình…”

Duy bỗng khẽ nghiêng đầu.

“Bống?”

Dương giật mình. Tim cậu ngừng đập một nhịp. Cậu quay sang nhìn anh, mắt mở lớn.

“Anh… anh vừa gọi em?”

Duy chớp mắt vài lần, rồi nhẹ giọng: “Bống… là em đúng không?”

Không có lời nào được thốt ra từ Dương lúc ấy. Chỉ có nước mắt. Và nụ cười run rẩy như nắng đầu đông – mỏng manh nhưng ấm áp đến tận tim gan.

“Ừ… em là Bống đây… Bống của anh…”

---

Từ hôm đó, như một phép màu, Duy bắt đầu có những thay đổi nhỏ. Anh không nhớ mọi thứ ngay, nhưng những phản ứng cảm xúc bắt đầu quay trở lại. Anh mỉm cười khi Dương kể chuyện, đôi lúc cau mày khi bị chọc ghẹo. Anh hỏi cậu những điều nhỏ nhặt như: “Em thích ăn món gì nhất?”, “Hồi nhỏ anh có hay bắt nạt em không?”, rồi khẽ cười khi Dương làm mặt giận giả.

Họ bắt đầu viết lại câu chuyện của mình – không phải từ đoạn ký ức cũ, mà từ ngay nơi họ đang đứng. Một chương mới. Một trang giấy sạch, nơi Dương vẫn là Dương, Duy vẫn là Duy – và họ lại là “đôi ta”.

---

Mùa đông đến. Duy có thể tự đứng lên vài giây, vịn vào khung tập. Anh vẫn còn yếu, trí nhớ chưa trọn vẹn, nhưng ánh mắt anh giờ đã sáng – sáng theo đúng nghĩa của một người đang sống, đang yêu, và đang mong chờ tương lai.

Một tối, khi Dương đang rửa bát, Duy gọi cậu lại, nói nhỏ:

“Anh nhớ rồi… có một lần em bị ốm, anh nấu cháo gà, bỏ nhầm muối thành đường…”

Dương khựng lại. Nhìn anh.

“Lúc đó em giận anh, không thèm nói chuyện ba ngày. Nhưng rồi lại khóc vì nhớ anh quá…”

Giọng anh khàn khàn, chậm rãi. Nhưng Dương không nghe rõ hết câu. Cậu đã chạy lại, ôm chặt anh vào lòng, mặt áp lên vai anh, nước mắt lặng lẽ rơi.

“Chào mừng anh về với em, Duy ơi…”

Chuyện đôi ta, tưởng rằng đã kết thúc từ tai nạn ba năm trước, hóa ra chỉ là khúc nghỉ lặng giữa bản tình ca dài. Và giờ đây, hai người lại tiếp tục hát tiếp phần dở dang, dưới mái nhà nhỏ đầy nắng, gió và một tình yêu không chịu phai màu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro