Khế Tử H cuối 29 đầu 30
Đoạn H này nằm ở cuối chương 29 đầu 30 nhé.
Huyết dịch tanh ngọt xuôi theo đầu lưỡi chầm chậm lan tràn trong khoang miệng, Doanh Phong cắn xuống mạnh hơn, thân thể Lăng Tiêu căng chặt trong phút chốc rồi lại thả lỏng, mềm nhũn xuống ngay, tựa như đã hoàn toàn mất hết sức lực.
Nhận thấy con mồi không còn giãy dụa nữa, Doanh Phong dần dần thu lại lực cắn, hàm răng bén nhọn lưu lại hai dấu răng sâu hoắm trên lồng ngực Lăng Tiêu. Doanh Phong cúi đầu, say mê liếm láp dấu vết bản thân lưu lại trên người cậu, đầu lưỡi mềm mại đảo quanh lồng ngực, từ tốn mơn trớn lên phần xương quai xanh rồi đến cổ, mùi máu pha lẫn cát bụi trên người cậu khiến anh vô ý nhíu mày.
Lăng Tiêu đang bị vây trong ranh giới giữa sự sống và cái chết, cách thức tử vong có rất nhiều, cậu tựa như kẻ lữ hành lạc đường trong sa mạc bốc cạn hơi nước, sự chói chang ấy khiến hơi thở chỉ còn thoi thóp, nụ hôn của Doanh Phong hệt như rót suối nguồn tươi trẻ vào miệng cậu, khiến sức sống trong cơ thể bừng tỉnh.
Huyết dịch cháy bỏng sinh ra từ đốt tẫn dần dần bị hiệu quả tinh lọc của nước bọt khế chủ khống chế, nhiệt độ khác thường trong cơ thể Lăng Tiêu cuối cùng cũng có khuynh hướng hạ xuống. Đôi mắt cậu mấp máy nhưng lại không thể mở nổi, sự mát lạnh đến từ răng môi khiến cơ thể đang nóng ran khó chịu bỗng trở nên thoải mái quá đỗi, từ bản năng bám chặt lấy nguồn sống, cậu giãy dụa giật giật đầu lưỡi, nụ hôn vốn đang bị động tiếp nhận bỗng làm ra hành động đáp lại.
Khát khao rõ ràng của Lăng Tiêu khiến Doanh Phong thoáng khựng lại nửa giây, ngay sau đó là một nụ hôn ngang ngược hơn cả khi nãy. Anh điên cuồng hút lấy môi lưỡi ngọt ngào của đối phương, đầu lưỡi mạnh mẽ khuấy đảo trong miệng cậu, thi thoảng vì kĩ thuật không thuần thục dẫn đến hai hàm răng đụng vào nhau. Nước bọt không kịp nuốt chầm chậm rỉ xuống men theo khóe miệng, thành một sợi chỉ bạc hấp dẫn biến mất sau mang tai.
Nhiệt độ cơ thể Lăng Tiêu đã được khống chế ổn định rồi, song khô nóng trong người Doanh Phong vẫn cứ tăng vọt, chỉ cướp đoạt hô hấp thôi đã không thể thỏa mãn dục vọng cơ thể anh nữa rồi, bộ phận căng đau nào đó đang khát khao buông thả thêm một bước, nhưng đến giờ vẫn chưa có ai nói với anh rằng lúc này nên làm thế nào, nam sinh trong lớp cũng không bao giờ lén thảo luận chuyện giao phối trước mặt anh, lại càng chẳng hề kéo anh đi xem phim lậu 18+ từ hành tinh Lang Túc, trước giờ nhận thức của anh về mặt tính dục còn ít hơn cả Lăng Tiêu đang hôn mê bất tỉnh dưới thân mình.
Không tìm được lối thoát phát tiết, Doanh Phong chỉ có thể điên cuồng gặm cắn trên người Lăng Tiêu, cố gắng phát tiết dục vọng thông qua cách này. Nhưng ngoại trừ việc tạo thành dấu vết khả nghi trên ngực cậu ngày càng nhiều, thì dục vọng của anh chẳng có được một giây thư thả, thậm chí còn có khuynh hướng bộc phát bành trướng hơn.
Đau đớn kích thích Lăng Tiêu, cậu nhíu mày khẽ rên rỉ, tiếng rên này dù do đau đớn nhưng lại kích thích mạnh mẽ vào thần kinh của Doanh Phong. Anh cắn xuống điểm nhô cao trên ngực trái cậu, thân thể Lăng Tiêu căng lên theo phản xạ, nửa người dưới vô thức hơi nâng lên, vừa đúng cọ vào vùng kín của Doanh Phong.
Cọ xát thoáng qua ấy hệt như một dòng điện đánh vào tâm trí Doanh Phong, anh bỗng cảm thấy sung sướng bất thường, cũng như một lời nhắc nhở nào đó, anh bắt đầu thực hiện lại y hành động khi nãy của Lăng Tiêu, khoái cảm hữu hạn này khiến anh thỏa mãn trong phút chốc, đồng thời cũng không ngừng để lại dấu vết trên người Lăng Tiêu.
Nhưng chỉ thế này thôi thì không thể thỏa mãn được một Doanh Phong bị đốt tẫn kích thích hormone sinh dục vượt mức chỉ tiêu trong cơ thể. Cách phát tiết mới chỉ càng làm anh khát cầu hơn, tâm tình cũng trở nên cáu bẳn, dưới sự chi phối của dục vọng, anh phát ra những tiếng gầm nhẹ như dã thú uy hiếp, khiến người nghe không rét mà run.
Ánh sáng trong đôi mắt anh ngày càng nguy hiểm, hô hấp càng lúc càng dồn dập, khiến người ta không khỏi hoài nghi rằng, nếu trong thời gian ngắn mà còn chưa tìm được phương thức giải quyết tốt hơn, có lẽ con người này sẽ nuốt luôn Lăng Tiêu còn đang bất tỉnh vào bụng.
Tầm mắt nguy hiểm quét qua quét lại người dưới thân, trực giác mách bảo anh rằng, chỉ có người này mới có thể giải cứu bản thân mình ra khỏi trạng thái khó mà chịu được này.
Đồng phục căng chặt trở thành vật cản trở, Doanh Phong nóng nảy cởi nút áo trước ngực, loay hoay mấy lần vậy mà chẳng tài nào hoàn thành nổi động tác đòi hỏi sự tỉ mỉ này, cuối cùng, anh thô bạo kéo phăng áo khoác qua đầu, qua quýt ném sang một bên, rồi lặp lại y động tác đó với chiếc áo sơ mi ở bên trong, lộ ra một thân cơ bắp săn chắc được rèn luyện trong thời gian dài, nhưng vướng hình thái thiếu niên nên vẫn hiện rõ nửa người trên chưa phát dục thành thục.
Cảm giác mát mẻ trong nháy mắt khiến anh sung sướng, như được khích lệ, anh thoăn thoắt cởi luôn quần dài, quần lót căng phồng hiện rõ bộ vị nào đó, mặt trên còn có vết ướt của chất lỏng khả nghi. Bị thú tính khống chế Doanh Phong đã chẳng biết xấu hổ là gì, lột luôn cả quần lót xuống dưới, vật thể nóng bỏng bật ra khỏi quần lắc lư mấy lần.
Doanh Phong phát hiện tất cả khoái cảm đều đến từ vật kia, mỗi khi nơi đó bị kích thích, cả người anh cũng không tự chủ được mà run theo. Anh ngồi vắt qua háng Lăng Tiêu, một tay cầm cái thứ như cây côn kia xoa nắn lung tung, tay còn lại mơn trớn trên da thịt bóng loáng của Lăng Tiêu, từ trước ngực rồi đến bên hông, không buông tha bất kì vị trí nào, dưới sự ve vuốt ấy, Lăng Tiêu khó nhọc cắn môi dưới, đầu cậu hơi đong đưa qua lại hai bên.
Thủ pháp non nớt khiến anh thi thoảng cảm thấy đau đớn, Doanh Phong dứt khoát buông tay, bắt chước động tác khi nãy, thay bàn tay bằng nửa thân dưới ma sát trên thân thể trần trụi của cậu, chất lỏng sềnh sệch trong suốt nhỏ giọt lên bụng Lăng Tiêu, rồi bị bôi vẽ loạn xạ hết cả lên, nhưng nhờ có chất bôi trơn nên hành vi ấy khiến người ta thoải mái hơn nhiều. Doanh Phong vừa thở hổn hển, vừa vận động theo một cách khó có thể miêu tả trên người Lăng Tiêu, phần hông không kìm lòng nổi dịch xuống, cuối cùng khám phá ra đại lục mới giữa hai chân Lăng Tiêu.
Anh dùng đôi chân mình kẹp chặt lấy chân cậu, tính khí cứng ngắc chèn vào giữa hai chân đối phương, linh hoạt đâm rút phần háng. Đây là bản năng sinh vật, không cần kẻ nào truyền thụ cũng tự nhiên mà biết, tiếc là vải vóc thô ráp khiến cảm giác sung sướng trộn lẫn cả đau đớn. Doanh Phong vừa không kháng cự được khoái cảm này vừa không chịu được đau đớn, sau khi tuân theo bản năng rút ra cắm vào mấy chục lần thì không nhịn được nữa, bèn lột sạch quần Lăng Tiêu, áo cậu đã sớm bị Doanh Phong xé thành vải vụn trong trận tranh đoạt lúc nãy, giờ phút này đôi bên đều trần truồng, vùng kín hai người kề sát chặt chẽ vào nhau, thứ kia của Lăng Tiêu cũng hơi ngóc lên, nhưng bởi vì còn trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh nên không thể bằng được Doanh Phong đang bừng bừng tinh lực.
Cả người Doanh Phong nằm lên người Lăng Tiêu, vòng eo liên tục chuyển động không một khắc ngơi nghỉ, vùng giữa hai chân Lăng Tiêu lại bị chất lỏng sền sệch kia bôi loạn, tinh hoa bản thân tiết ra cũng làm bẩn bụng Doanh Phong giống mình. Song bệnh sạch sẽ đó giờ của anh đã sớm không cánh mà bay, nếu là bình thường, thì anh còn lâu mới chạm một đầu ngón tay vào Lăng Tiêu – cái người đang dính đầy bụi đất, chằng chịt vết thương, vậy mà giờ, anh lại ghì chặt cậu vừa hôn vừa gặm, đất cát lỡ lẫn vào trong miệng thì nhổ ra, sau đó lại hôn Lăng Tiêu tiếp, đến khi mùi máu loãng gần như không còn nữa, trận phát tiết dục vọng nguyên thủy đơn phương này mới kết thúc bằng việc Lăng Tiêu chầm chậm tỉnh dậy, sức nặng đè lên người khiến kẻ gãy xương sườn như cậu đau nhói lồng ngực.
"Ưm..." Lăng Tiêu thốt ra một tiếng rên rỉ khó nhịn.
Tuy nhiên chuyện cậu thức hay mê chẳng ảnh hưởng gì đến Doanh Phong, đối phương vẫn xằng bậy trên người cậu như cũ, vùng kín Lăng Tiêu đang ma sát với bụng anh cũng dần dần cứng lên.
Nhưng một Lăng Tiêu còn đang mê sảng không thể liên hệ được hành vi quá giới hạn của Doanh Phong với cảnh trong phim được, cậu chỉ cảm thấy Doanh Phong đè lên ngực mình đau quá, thậm chí còn không ý thức được quần áo của mình đã không cánh mà bay.
Lăng Tiêu cố sức nâng một chân lên, định đạp cái tên đang áp trên người mình ra, nhưng cậu đã yếu lắm rồi, chân khó khăn lắm mới nâng lên được một nửa đã bị Doanh Phong đang ngồi chụp lại, cứ như đang cố ý chỉ rõ con đường đúng đắn cho đối phương vậy.
Chỉ với một động tác đơn giản như thế, đỉnh chóp nhạy cảm vô tình tiếp xúc thân mật với cửa vào bí ẩn, miệng huyệt theo phản xạ có điều kiện co lại, chủ động mời gọi kẻ xâm nhập. Doanh Phong nhạy bén cỡ nào chứ, huống hồ lúc này tế bào cả người anh đều đang sục sôi, dựa theo gợi ý nhanh chóng đẩy bên chân còn lại của cậu ra, cửa vào không tìm thấy đã lâu cuối cùng cũng bại lộ trần trụi dưới hung khí phấn chấn phủ đầy gân xanh.
Lăng Tiêu có mơ màng cỡ nào đi nữa thì cũng ý thức được tình huống lúc này không ổn, hành động của Doanh Phong nhìn sao cũng thấy giống như dạo đầu trong phim người lớn cậu lén xem cách đây không lâu, mà nơi khó nói nào đó cũng cảm nhận được vật thể cứng như sắt chạm vào.
"Đừng..." Cậu run giọng kháng cự, nhưng không hề biết rằng, từ thời khắc đôi bên kí khế ước khi nãy, thân thể cậu đã đón nhận Doanh Phong là chủ nhân duy nhất, lúc này nơi riêng tư đã cảm nhận được khế chủ đang tới gần, tự động trở nên ẩm ướt buông lỏng, chuẩn bị đầy đủ cho việc Doanh Phong tiến vào.
Doanh Phong cảm nhận được lực hút khi nặng khi nhẹ từ hậu huyệt Lăng Tiêu, khiến cho người ta khó kiềm chế muốn tiến vào, sự nghênh đón rõ ràng như thế làm anh không chần chừ thêm nữa, chỉ thoáng dùng chút lực đã thuận lợi tiến vào một nửa, anh lặp lại động tác này một lần nữa, cả cây côn nóng bỏng chìm đắm trong cơ thể Lăng Tiêu, cảm giác chặt khít khiến anh thoải mái thở ra, lạc đường ở ngoài đã lâu, cuối cùng cũng đến được nơi mà mình nên vào rồi.
Thân thể Lăng Tiêu lần đầu tiên bị người khai phá, sau khoảnh khắc khó chịu ngắn ngủi là dạt dào sung sướng, tựa như linh hồn mất đi được bổ khuyết, khiến cho bản thân tan thành mảnh nhỏ lúc kí khế ước lại được đủ đầy, thậm chí nước mắt tràn ra khỏi mi không thể kiểm soát.
Doanh Phong cúi người, dịu dàng hiếm thấy liếm đuôi mắt cậu, Lăng Tiêu chống cự, tránh đi theo bản năng, nức nở cự tuyệt trái lòng: "Đi ra..."
Dịu dàng ngắn ngủi của Doanh Phong bị Lăng Tiêu vô tâm đuổi đi, kẻ mới thành khế chủ như anh đang trong thời kì xây dựng quyền sở hữu, vẫn còn chưa học được cách biết từ bỏ việc khống chế với phần linh hồn bị tách ra, hiển nhiên không đồng ý với khế tử không tuân theo ý nguyện của mình, huống hồ dục vọng còn đang chi phối cơ thể anh, nhịn được bằng giờ không động đã là cực hạn rồi.
Doanh Phong ngồi dậy, nhẹ nhàng tách hai chân Lăng Tiêu ra lần nữa, không nói đến việc giờ đây thể lực cậu đã hao hết, cộng thêm trọng thương trong người, cứ cho là cơ thể cậu hoàn hảo không bị gì cũng không có cách nào kháng cự được sự định đoạt của kế chủ, hơn nữa khế chủ này đã sớm không còn lý trí nữa rồi.
Tìm được cách chiếm đoạt chính xác, Doanh Phong đẩy mạnh phần háng lên trước, lập tức đổi được một tiếng rên rỉ khó nhịn của Lăng Tiêu, tiếng rên rỉ này êm tai hơn lời cự tuyệt ban nãy nhiều. Doanh Phong hưởng thụ thanh âm êm ái này, liên tục vận động đẩy đưa, tiếng rên rỉ đứt quãng thốt ra từ đôi môi, tiếng hít thở nặng nhọc của Doanh Phong, tiếng va chạm giữa hai thân thể lẫn tiếng nước vang lên òm ọp, tất cả liên tiếp vang lên trong buổi động phòng có lẽ là với điều kiện tồi tệ nhất.
Nửa người dưới Lăng Tiêu bị xỏ xuyên một cách bạo lực, nửa người trên cũng bị ép tới lắc lư, đầu óc vốn không tỉnh táo lắm càng trở nên hỗn loạn. Cậu khép hàng mi lại, trước mắt có vô số tàn ảnh đang đung đưa, chuyện xảy ra trong mơ cuối cùng cũng biến thành sự thật, nhưng vị trí hai nhân vật chính lại thay đổi, hóa ra bên thừa nhận lại là mình, mà bản thân lại vô lực mặc cho đối phương đòi hỏi.
Hai tay Doanh Phong nắm chặt bắp đùi Lăng Tiêu, rủ mắt xuống là thấy được một phần cơ thể mình đang ở trong người cậu ra vào. Hành lang chặt dồn này chỉ có lúc anh tiến vào là buông lỏng, sau đó sẽ hút lấy thật chặt không chừa ra chút kẽ hở nào, dù đã cắm vào nhiều lần nhưng vẫn không có dấu hiệu nới lỏng, trái lại càng thêm phần nóng bỏng ẩm ướt, mỗi lần đâm vào đều khiến cho người ta có được khoái cảm chưa từng thể nghiệm trước đó.
Đáng tiếc kẻ trọng thương Lăng Tiêu lại không được hưởng thụ khoái cảm ngang hàng, cậu cố gắng mở mắt ra nhiều lần, nhưng lại chỉ có thể mơ hồ thấy được thân ảnh Doanh Phong chuyển động và ánh mắt đỏ bừng dõi theo mình không rời một lúc nào.
Doanh Phong đâm vào thật mạnh, Lăng Tiêu đang suy yếu rơi lại vào hôn mê.
Bên tiến công là kẻ đã mất lý trí, bên chịu đựng là kẻ còn đang bất tỉnh, loại vận động đơn phương hoang đường này không biết đã kéo dài bao lâu. Tầm mắt Doanh Phong khóa lấy vành tai Lăng Tiêu trong màn đung đưa dập dờn, anh cúi đầu xuống không chút nghĩ ngợi ngậm thứ hấp dẫn ấy vào miệng, răng nhọn cắn lên phần thịt mềm.
Dường như đây là một tín hiệu, cửa mình cuối cùng cũng mở ra, dục vọng tích góp chút một trước giờ của Doanh Phong toàn bộ phun trào, nghênh đón lần cao trào đầu tiên trong mười năm cuộc đời. Lần đầu trong đời thể nghiệm được nỗi niềm sung sướng ấy, dù là thường ngày có bình tĩnh lí trí cỡ nào đi chăng nữa, cũng phải cúi đầu xưng thần trước sự kích thích này.
Phát tiết xong, Doanh Phong nằm im trên người Lăng Tiêu, nhắm mắt lại, chỉ có đầu lưỡi vẫn vô thức đùa giỡn vành tai cậu.
Mà sau khi cuối cùng cũng ý thức được mình đã làm gì, anh khẩn trương ngồi dậy, khó thể tin mà nhìn chằm chằm dấu vết không thể nghi ngờ là của mình in lại trên người Lăng Tiêu.
Doanh Phong tựa như một người vừa làm sai chuyện gì đó, hoảng hốt lui ra khỏi cơ thể Lăng Tiêu, nửa người dưới còn chưa mềm hẳn, khiến anh chứng kiến rõ sự thật trần trụi trước mắt không thể phủ nhận được.
Chất lỏng trong suốt trên bụng Lăng Tiêu là một minh chứng bắt mắt khác, Doanh Phong không muốn đối mặt sự thật, định đưa tay định hủy diệt chứng cớ không chút nghĩ ngợi, nhưng đôi tay lại dính sền sệch, anh vội nắm lấy đồng phục học sinh không biết của ai vứt một bên, liều mạng lau tay mình.
Sau khi ý thức được sự thật đã xảy ra không thể vãn hồi, Doanh Phong vứt đồng phục đi, tuyệt vọng che mắt lại, chóp mũi truyền đến mùi hương dày nồng từ người Lăng Tiêu.
Anh đã kí khế ước rồi, cứ vậy mà hồ đồ hoàn thành nghi thức quan trọng nhất trong đời, cùng một người chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ ở bên, thậm chí còn đi tới bước này. Huyết khế không cách nào giải được, gene người Thiên Túc cũng không cho phép phản bội, từ giờ khắc này, linh hồn anh đã trói buộc với người còn đang hôn mê bất tỉnh trên đất, chỉ có cái chết mới khiến bọn họ chia lìa.
Doanh Phong mới nãy còn tinh thần dâng trào, thoắt cái đã rơi xuống hầm băng, anh luống cuống túm lấy quần áo mặc vào người, cứ như làm vậy là có thể che giấu được hành vi thú tính vừa rồi.
Anh mặc đồ chỉnh tề xong thì tựa vào bên tường ngồi xuống, mặt ngoài đã khôi phục bình tĩnh thường ngày, song thực chất trong lòng lại rối bời.
Chiếc quần bị anh thô bạo kéo xuống rớt mất một chiếc khuy, không biết đã rơi đi nơi nào, Doanh Phong tốn thời gian gấp mấy lần so với lúc cởi ra mới gượng gạo mặc quần đàng hoàng lại cho Lăng Tiêu, trong cả quá trình này, anh đều không dám nhìn thẳng thân thể thê thảm bị mình giày xéo vừa rồi.
Lại ngồi xuống một lần nữa, Doanh Phong hồi tưởng lại một màn hoang đường khi nãy, Khuê không nên xuất hiện, đốt tẫn không nên xuất hiện, sinh mệnh vốn nên kết thúc lại còn tồn tại, một vòng lại một vòng, không cho phép anh thôi ngừng hỏi. Anh đương nhiên không ngờ được trong này còn có Lăng Tiêu giấu chuyện thức tỉnh lẫn Trục Nguyệt đổ dầu thêm lửa, chỉ biết tự trách bản thân biết rõ sắp thức tỉnh mà còn kiên trì tham gia kì thực tập dã ngoại, quyết định này chính là một điều sai lầm.
Nhưng đã tạo thành sai lầm lớn rồi, làm sao để đền bù lại bây giờ?
Doanh Phong vô lực tựa đầu vào tường, nhắm hai mắt lại, mỗi khi không an lòng, hột đào trong túi áo trước ngực sẽ an ủi anh được phần nào, song khi anh theo thói quen hướng tay mình tới nơi đó, thì trong khoảnh khắc chạm vào áo, anh lập tức vung tay ra.
Anh đã không còn tư cách chạm vào nó nữa.
Anh đã vĩnh viễn mất đi người mình đã đằng đẵng kiếm tìm biết bao năm rồi.
Lăng Tiêu mới làm khế tử còn chưa tỉnh dậy, Doanh Phong mới làm khế chủ nhắm mắt lại, không gian nhỏ hẹp tối tăm lại rơi vào tĩnh lặng.
Ở một vị trí khác trong quặng mỏ tối đen, một đám người còn đang gặp trở ngại, thiếu niên vừa được cứu rõ ràng bị dọa sợ không đứng vững cả chân, lại kiên trì muốn theo chân họ cùng đi tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro