đoản.
#Đoản_văn_Đam_mỹ
Hắn là nam kỹ nổi tiếng nhất kinh thành, mọi người gọi hắn là Hoàng công tử, và chẳng ai biết hắn tên gì kể chính bản thân hắn. Hắn không thích ở nơi này, nhưng lại cũng không biết sẽ ở đâu sau khi ra khỏi đây, hắn lười nghĩ nên cứ vậy ở lại nơi này.
Hắn lần đầu gặp y là ở trong vườn, y nhìn hắn tới ngẩn người mà không biết hắn cũng đang nhìn y. Nhìn một nam tử với khuôn mặt đáng yêu như hài tử nhưng lại không rõ vẻ non nớt. Một bộ dạng như thế tại sao cũng lại ở trong này? Hắn ngẩn người suy nghĩ đến khi quay ra y đã đi rồi.
Lần tiếp theo gặp lại đã là chuyện của một tháng sau. Hắn là được mama nhờ tới xem những nam kỹ mới vào. Hắn như cũ lặp lại nụ cười giả tạo, theo mama bước vào. Trong mắt hắn điểm đầu tiên chạm tới chính là nơi y đang đứng một bộ dạng háo hức nhìn tới nhìn lui. Xung quanh những nam tử khác đang trầm trồ khen hắn, chỉ có y như hài tử bị giật mất kẹo nhíu mày, ủ rũ... Hắn bước tới trước mặt, nhưng y vẫn trưng ra bộ dạng đó, quả thực rất đáng yêu, đôi môi mọng hơi mím lại, đôi mắt nhíu nhíu, má phúng phính hồng,... khiến hắn chỉ muốn hung hăng cắn một cái.
Hắn theo bản năng cúi xuống hôn lên đôi môi mọng kia. Y kinh ngạc, hắn cũng không hiểu mình là đang làm gì, nhưng lại cảm thấy rất tốt. Buông y ra, hắn lấy lý do để che dấu hành vi bộc phát của mình. Hắn nhìn tới nhìn lui vẫn là không thể để y ở chung với đám người kia được, hắn tự quyết định mang y về biệt viện của mình. Mama dù muốn không đồng ý cũng không thể được.
Y cứ vậy vào trong biện viện của hắn. Cùng hắn buổi sáng luyện tiêu, buổi chiều tập kiếm. Cuộc sống lặp lại trình tự tưởng như vô vị lại rất thú vị... Y và hắn dần dần thân quen hơn, chỉ là mỗi lần gặp hắn y vẫn cứ là bộ dạng đáng yêu kia, khiến hắn có muốn không tiếp tục ăn đậu hũ cũng không thể.
Hôm đó, là một ngày đáng nhớ, hắn như mọi khi ăn tối với y xong liền ra thổi tiêu xong một bản, liền chọn một khách để tiếp chuyện. Chỉ là khách nhân kia có dã tâm muốn chiếm đoạt hắn, nhưng chính khách nhân kia cũng không ngờ những ai có dã tâm đó đều phải đi tới một kết cục đó là cái chết, chính mama cũng không ngăn cản hắn. Hắn một kiếm giết chết khách nhân kia, sau đó cảm thấy cả người không ổn, vội vã về biệt viện, còn lại là mama sắp xếp.
Hắn cũng không hiểu sao, lúc này hắn lại muốn tìm y, có lẽ là muốn thấy y vậy thôi. Không ngờ sự việc lại đẩy tới một việc mà hắn sẽ không bao giờ quên. Bộ dạng y lo lắng chạy tới, da thịt mềm mại sau lớp áo mỏng khiến hắn đã bị dược hành hạ, lại thêm bị y kích thích đến hơi thở nặng nề. Sau đó, hắn đã cùng y trải qua một đêm xuân tình...
Sáng hôm sau, hắn tỉnh dậy thấy y đang trong lòng hắn mặt đỏ bừng, đôi mắt hé hé một chút, ấp úng mở lời. Hắn đơn giản chỉ muốn xin lỗi y vậy thôi, không ngờ ngốc tử lại hiểu lầm rồi khóc, bộ dạng đáng yêu vô cùng. Hắn giải thích, rồi cắn lên má y, để lại một dấu đỏ chót.
Chuyện sau đó, chính hắn cũng không ngờ tới. Ai ngờ được người hắn giết lại là hoàng thân quốc thích... hắn nghe tin cũng có chút sợ hãi, không phải sợ chết, mà sợ hạnh phúc vừa tới nhanh chóng biến mất, sợ sẽ khiến y đau khổ, khiến y bị liên lụy. Hắn đốt biệt viện, mang y qua cơ quan dưới giường mình thẳng một đường trốn ra ngoài. Sau đó chính là khoảng thời gian hạnh phúc, ấm áp nhất đời hắn.
" Hoàng ta muốn phản công." y từ ngoài đi vào hùng hổ nói, mặt hồng hồng,
" Hử? Sao tự dưng lại nghĩ vậy?" hắn buông chén trà nhìn y dở khóc dở cười.
" Ta... ta là không muốn huynh vất vả nữa... ta... ta muốn giúp huynh thoải mái." y ấp úng, nói xong liền gật đầu ý chính là như thế, mặt thì càng ngày càng đỏ.
" Thật muốn làm như thế?" hắn cười cười.
" Ân!" y gật đầu chắc chắn.
" Được rồi... chúng ta vào phòng ngủ, ta để ngươi phản." hắn làm vẻ bất đắc dĩ đi đứng lên.
" A... bây... bây giờ luôn á?" y ngạc nhiên, mặt càng đỏ dữ dội, ấp úng mãi mới nói xong.
" Không phải muốn phản công a? Nếu không đi bây giờ thì đợi đến bao giờ?"
" Nhưng... ít ra cũng phải đợi trời tối..." y càng nói càng nhỏ.
" Trời tối... ta không chắc sẽ làn chủ được bản thân đâu. Nhớ cái tối hôm đó, ta..."
Hắn còn chưa nói xong y đã nhảy lên bịt miệng y lại " Không cho nói lại a. Bây giờ thì bây giờ, ta phải làm cho huynh cầu xin ta a." y học cách nói của hắn.
Hai người vào tới giường, hắn trực tiếp ngồi xuống ngoan ngoãn như ' thỏ non ' đang giương mắt đợi ' sói ' tới ăn. Y từ phòng ngoài vào tới trong phòng ngủ đã lẩm nhẩm lại các trình tự. Vừa tới nơi đã nhìn hắn bằng con mắt sắc lang, đẩy hắn ngã xuống giường, đè lên hôn sâu, tay lúng túng cởi y phục của hắn ném từng lớp xuống đất, cúi xuống hôn lên cổ lên người hắn, cố ý để lại những dấu đỏ ám muội. Tay vuốt ve hạ thân của hắn...
Sự thật chứng minh, hắn đã lầm khi tin tưởng y sẽ không làm được gì, y khiến hắn bị dày vò đến sắp không tự chủ được rồi. Y vùng về hôn hắn, hắn đã cố ý hé miệng để lưỡi y đi vào, nhưng khi vào rồi y liền chỗ này liếm một chút, chỗ kia liếm một lát, tới khi bị lưỡi hắn cuốn lấy lại liếm một cái nữa. Này không phải đang trêu đùa hắn? Còn nữa, khi cởi y phục của hắn lại không biết cởi như nào, sờ soạn sờ soạn khắp người hắn, hắn đành phải lén lút cởi trước một điểm cho y xem, y mới biết chỗ để cởi. Sau đó, hôn để lại dấu đỏ gì đó mới là cực hình với hắn. Y cúi xuống liền cắn một ngụm, thỏa mãn liếm a liếm, thấy chưa có dấu đỏ lại tiếp tục cắn cắn, liếm liếm, đến khi dấu răng hằn đỏ mới vui vẻ chuyển sang chỗ khác. Hắn lúc này là như bị mèo nhỏ với trảo thịt mềm mềm cào a cào loạn tâm. Y lại vẫn chưa dừng, sau khi hôn xong liền bắt lấy hạ thân hắn, vuốt a vuốt, chính là vì lần đầu cầm tới liền mở to mắt nhìn, má ửng hồng, tay dịch tới dịch lui, rồi lại như nhớ ra gì đó, quay mặt nhìn hắn.
Hắn chính thức bị y trêu đùa đến mất kiên nhẫn. Tay bắt lấy tay y di chuyển liên tục... Y vùng vẫy một chút " A.. không cho huynh động... ta muốn phản..." liền bị hắn đè xuống, hôn chặn lại. Y phục cũng ngay sau đó bị hắn xé không thương tiếc. Tay hắn lần xuống phía dưới, một ngón tay đưa vào hậu huyệt của y. Đồng thời cũng buông tha cho bàn tay cầm hạ thân hắn của y đang mỏi dã dời. Hạ thân hắn cọ a cọ vào với phân thân của y, khiến y bị kích thích thở dốc " Ưm... a... ưm..."
Hậu huyệt bên dưới cũng vì vậy mà rỉ ra dâm thủy, hắn thuận lợi cho thêm hai ngón tay vào. Di chuyển tìm điểm nổi bên trong ma sát, giúp y khuếch đại.
" Ưm... huynh... hộc... không giữ lời... a... ưm... ưm..." y thở dốc, rên rỉ, vẫn cố gắng mắng hắn.
" Ngoan, ở dưới rất thoải mái... ta không muốn thấy Phong Phong bị mệt a." hắn cười, giọng trầm trầm, đưa hạ thân mình vào hậu huyệt của y.
Y nhăn mặt " A... chậm... chậm chút... a... ưm..." hắn cúi xuống hôn, giúp y phân tâm, rồi đâm mạnh một cái vào.
Y rướn người mạnh một cái, sau đó mệt mỏi nằm đó " Hộc... ưm... ưm... a..." phát ra những tiếng rên rỉ.
Tay hắn bắt lấy hạ thân y, vuốt ve đầy kỹ thuật, đằng sau di chuyển mạnh, nhanh dần, ma sát vào điểm nổi trong cơ thể y. Y rên rỉ thỏa mãn " Ưm... phu quân... hảo thoải mái..."
" Ưm... nhanh một chút a..."
Hắn mặt đen lại, tốc độ lại tăng lên, cổ họng cũng phát ra những tiếng gầm gừ của dục vọng thăng hoa. Hai người cùng hét to một tiếng, rồi cùng bắn ra.
Y mệt mỏi thiếp đi, giọng vì hét mà lạc đi một chút, vẫn nói mớ '... phản công...' gì đó. Hắn nghe thấy cười nhếch môi, tiếp tục hoan ái... Muốn phản công? Được, cứ tiếp tục, ta sẽ lại tiếp tục ăn a~~~
~Hết~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro