Chương 7: Tàu Bạc Rời Ga
Nhà ga số 7 chìm trong màn sương lạnh lẽo. Hạ Linh đứng đó, nhìn theo đoàn tàu bạc rời đi, để lại tiếng vang nhỏ dần rồi biến mất trong bóng tối. Lần này, không còn cảm giác tiếc nuối hay đau đớn. Cô cảm thấy nhẹ nhõm như vừa trút bỏ được một gánh nặng mà cô đã mang theo suốt hai năm qua.
Ánh sáng từ những ngọn đèn vàng mờ ảo trên sân ga khiến khung cảnh trở nên tĩnh lặng và gần như siêu thực. Linh nhìn xuống bàn tay mình, nơi từng cầm tấm vé tàu. Giờ đây, nó đã biến mất, giống như tất cả những gì thuộc về chuyến hành trình kỳ lạ này.
"Cô đã làm rất tốt."
Giọng nói trầm thấp của người soát vé vang lên từ phía sau. Ông ta đứng đó, trong bóng tối, với vẻ mặt trầm ngâm và đôi mắt đầy ý nghĩa.
"Tôi đã tìm thấy câu trả lời," Linh nói, quay lại nhìn ông. "Cảm ơn ông... vì tất cả."
Người soát vé khẽ gật đầu. "Cảm ơn tôi? Không, đây là hành trình của cô. Tôi chỉ là người đưa cô đến nơi cô cần đến. Nhưng cô đã đưa ra những quyết định khó khăn. Điều đó... rất đáng trân trọng."
"Ông là ai?" Linh hỏi, lần đầu tiên cô dám thẳng thắn nhìn vào ông. "Tại sao ông lại ở đây, giúp những người như tôi?"
Người soát vé nhìn cô một lúc lâu trước khi trả lời. "Tôi chỉ là một phần của ký ức, một bóng hình giữa những thế giới. Tôi tồn tại để giúp những người lạc lối tìm đường trở lại. Khi nhiệm vụ của tôi hoàn thành, tôi lại biến mất."
"Liệu tôi có thể gặp lại ông?" Linh hỏi, giọng đầy tò mò pha lẫn cảm xúc.
Người soát vé mỉm cười, nụ cười ẩn chứa sự hiểu biết mà Linh không thể nắm bắt. "Cô sẽ không cần đến tôi nữa. Nhưng nếu một ngày nào đó cô lại lạc lối, hãy nhớ rằng câu trả lời luôn ở ngay trong trái tim mình."
Trước khi Linh kịp hỏi thêm, người soát vé bước lùi dần vào màn sương. Hình dáng ông ta hòa lẫn với bóng tối, biến mất như chưa từng tồn tại.
Một khởi đầu mới
Hạ Linh quay bước rời khỏi nhà ga. Bóng tối phía sau cô dần nhường chỗ cho ánh sáng rực rỡ của một buổi bình minh. Những tia nắng đầu tiên xuyên qua lớp sương mù, chiếu lên khuôn mặt cô, mang lại cảm giác ấm áp và hy vọng.
Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí trong lành của buổi sáng. Lần đầu tiên sau hai năm, cô cảm thấy mình sẵn sàng để bước tiếp, để sống một cuộc đời trọn vẹn, như Minh Duy đã mong muốn.
Trước mắt cô, một tương lai mới đang chờ đón, và lần này, cô biết mình sẽ không để nó vuột mất.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro