Nỗi oan giết chồng [21+22+23+24]
Nỗi Oan Giết Chồng (H+++)
Chap 21:
Tịch Nhã đang ở ngoài vườn chơi với Penny là chú chó mà lúc trước Hàm Trác đã nuôi, nó có bộ lông màu nâu, bộ mặt đáng yêu nhìn là cưng liền.
Cô mặc váy ngồi bệt xuống đất cho nó ăn:"Penny nào! "
"Ha... Ha... Ha..."_Penny vừa ăn vừa le lưỡi vui vẻ trêu đùa với cô, thoải mái nằm lên đùi cô hưởng thụ.
Tịch Nhã đưa tay vuốt bộ lông mềm mại của nó, cô nhớ lúc trước khi mới về đây nhìn nó to lớn cô rất sợ. Là Hàm Trác đã nắm tay cô đụng vào nó, lúc nó liếm tay, cô sợ đến phát khóc ở trong lòng Hàm Trác không buông.
Ba tháng trước...
"Tịch Nhã em chạm vào nó đi! Ngoan, nó không cắn em đâu!"
Hàm Trác ôm cô trong lòng để cô ngồi lên đùi mình, Tịch Nhã lắc đầu cương quyết không chịu. Anh liền mỉm cười kéo tay cô chạm vào bộ lông mềm mại của nó, cô giật mình hé mắt ra nhìn.
Penny vẫy vẫy đuôi há miệng thở nhìn cô chầm chầm, cô nuốt nước bọt cầm lấy thức ăn đưa lên miệng nó. Penny phải lè lưỡi ra để lấy thức ăn, cái lưỡi ướt át chạm vào lòng bàn tay cô làm cô sợ hãi ôm chặt lấy cổ anh.
Tịch Nhã yếu đuối run rẩy khóc lên, cô trách Hàm Trác:"Ô... Huhu... Ghê quá, huhu... Nó liếm tay tôi... Tại anh, tại anh hết! Huhu... "
"Haha... Bà xã à không sao, không sao mà. Đừng khóc! Đừng khóc! "_Hàm Trác cưng chiều ôm chặt Tịch Nhã vào ngực, vuốt ve cô.
Tịch Nhã bấu víu lấy áo anh, mặt rưng rưng nước mắt:"Vào nhà... Vào nhà... Tôi không muốn ở đây! Huhu..."
Anh đứng dậy ôm lấy cô bế lên kiểu công chúa ngọt ngào dỗ dành:" Được rồi Tịch Nhã ngoan, anh đưa bà xã vào nhà được chứ? "
Tịch Nhã bây giờ ngồi nhìn Penny, đã ba tháng rồi. Anh đi đã ba tháng rồi, ba tháng để cô học quen với Penny, những lúc Hàm Triết đi vắng thì nó làm bạn với cô.
Có lần hắn chẳng hiểu vì sao nổi điên lên muốn đuổi Penny ra khỏi nhà, cô đã quỳ gối cầu xin hơn hai giờ đồng hồ. Hắn mới đồng ý cho Penny ở lại nhưng với điều kiện là cô phải hầu hạ hắn trên giường liên tiếp từ sáng đến tối.
Tịch Nhã vô cùng đau khổ nhưng vì muốn giữ lại chút kỉ niệm của anh nên cô đã đồng ý. Cô ngồi thẩn thờ suy nghĩ, lại chìm vào trong suy tư ưu sầu.
Một chiếc xe sang trọng quen thuộc chạy vào đỗ trước sân, ngước mắt cô nhìn nam nhân lạnh lùng từ trong xe bước ra. Hàm Triết xoay mặt khó chịu nhìn cô, Tịch Nhã liền cúi gục đầu xuống.
Hắn đi qua mở cửa cho một cô gái đáng yêu chừng 20 tuổi bước ra. Cô ấy có một gương mặt bầu bĩnh như em bé, làn da trắng mịn, mái tóc đen dài nhìn rất hiền lành dễ thương.
Hàm Triết đưa tay ôm lấy Đồng Đồng, cô gái ấy tò mò nhìn cô hỏi:"Anh ơi đó là ai vậy? "
Hàm Triết lười biếng không thèm nhìn cô, chán ghét trả lời:"Là vợ của Hàm Trác!"
Đồng Đồng nghe hắn nói như vậy sắc mặt có chút sợ hãi, không vui. Cô liếc nhìn Tịch Nhã xem xét, dù đứng từ xa nhưng nhìn Tịch Nhã vô cùng xinh đẹp, khả ái vẻ đẹp đơn thuần, thanh khiết không nhiễm bụi trần của thiên sứ làm người ta muốn ganh tị cũng khó cầm lòng được.
Hàm Triết đưa tay xoay đầu Đồng Đồng lại không cho nhìn cô, ôm eo cô ấy vào nhà:
"Em mệt rồi chúng ta đi nghỉ ngơi há! "
"Không em muốn nấu ăn cho anh! Em không mệt mà! "_Đồng Đồng ôm lấy tay anh nũng nịu, giọng nói ngọt ngào làm cho Hàm Triết vui vẻ.
Hắn cười dịu dàng xoa đầu cô ấy:"Ừ! "
Tịch Nhã nhìn bóng dáng hai người khuất xa, cô có thể thấy được sự dịu dàng, ân cần mà Hàm Triết dành cho cô ấy. Đó là điều mà cô chưa từng thấy qua. Đối với cô hắn luôn như quỷ dữ đáng kinh sợ, không hề hiền hòa yêu thương được như vậy.
Ở ngoài sân vườn cũng lâu, cô đứng dậy dắt Penny về nơi nó ăn ngủ rồi đi vào nhà.
Lúc đi ngang qua phòng khách Đồng Đồng thấy cô vội cất tiếng gọi:"Chị ơi! "
Cô giật mình quay mặt dừng chân nhìn cô ấy:"Cô gọi tôi? "
Đồng Đồng mỉm cười chạy lại cầm lấy tay cô, thân thiện mở lời:"Dạ phải ạ! Em chào chị, em là Đồng Đồng! Chị tên gì vậy ạ? "
"Tịch Nhã! "_cô có chút không quen trả lời.
Hàm Triết nhíu mày trước thái độ lạnh lùng của cô, hắn ngồi ăn cũng chưa vội lên tiếng hay hành động gì.
Đồng Đồng hớn hở kéo tay cô vào trong bếp, lấy ghế cho cô ngồi:"Chị tên thật đẹp nha! Em có nấu ít đồ ăn, hay là chị cũng ăn tối luôn nhé? "
Tịch Nhã liếc nhìn hắn, hắn cúi đầu ăn không nhìn cô. Cô quay sang nhìn cô gái đáng yêu bên cạnh không nỡ từ chối, gật đầu:
"Được! "
Cả ba người cũng ngồi ăn sáng, vì Hàm Truy cùng ba mẹ hắn có việc bận ra ngoài nên nhà chỉ còn họ ở lại thôi.
Nhìn cô từ tốn ăn chậm rãi, Đồng Đồng có chút nôn nóng với người lạ, cô cất giọng e dè hỏi:
"Chị ơi... Có ngon không ạ? "
Tịch Nhã bèn rụt rè ngước mắt lên nhìn Đồng Đồng, cô không biết nên trả lời sao cả, bởi vì cô không cảm nhận được gì hết.
Đồng Đồng thấy cô im lặng nhìn mình trong lòng lo lắng sợ không ngon hỏi lần nữa:"Chị Nhã không ngon sao ạ? "
"Tôi..."_cô nhăn mặt ngại ngùng, chẳng hiểu vì sao ngày hôm qua giờ cô không cảm nhận được vị mặn ngọt gì của thức ăn hết, chỉ biết nuốt xuống thôi.
Hàm Triết thấy cô im lặng thì tức giận đứng dậy kéo tay cô đứng lên, khiến cho cả Đồng Đồng và Tịch Nhã đều bất ngờ.
Nhưng chưa kịp định thần thì một cú tát như Trời giáng xuống má cô.
Chát...
"Cô bị câm à? Đồng Đồng hỏi cô hai lần, cô không trả lời là ý gì? Xem thường cô ấy sao hả? "
***
Chap 22:
❣
Chát.
"Tịch Nhã chị bị điếc hay giả điếc? Đồng Đồng hỏi chị tại sao không trả lời hả?"_Hàm Triết tức giận đi lại tát vào mặt cô một bạt tai đau điếng.
Tịch Nhã lùi ra sau mấy bước đứng không vững ôm má nhìn hắn :"Tôi...Tôi... "
Đồng Đồng trợn mắt ngạc nhiên, cô ấy sốt ruột đi lại xem xét mặt cô. Không vui khi hắn hung dữ tát cô như vậy:"Chị Nhã chị có sao không?"
"Tôi... Tôi không sao! "_Cô yếu ớt nhìn cô ấy trả lời.
"Nhưng mà mặt chị sưng lên rồi, có cần bôi thuốc không ạ? "_ Đồng Đồng lo lắng hỏi cô.
Tịch Nhã cười gượng gạo xấu hổ lắc đầu:"Không sao mà! "
Đồng Đồng xoay gương mặt tức giận qua nhìn hắn hỏi:"Sao anh lại tát chị ấy cơ chứ? Chị ấy có làm gì sai đâu? "
Hàm Triết không thèm trả lời đi lại kéo tay Đồng Đồng rời đi:" Chúng ta lên lầu thôi! "
Đồng Đồng bị lôi đi nhưng mặt vẫn không nỡ, lo lắng quay mặt lại nhìn cô áy náy:
"Ơ... ơ... "
Tịch Nhã nhìn hai người rời đi cô lau đi vài giọt nước mắt ươn ướt trên khóe mắt, lòng ngực vô cùng đau đớn. Cô phải kiềm chế cảm xúc như vậy rất khổ sở.
Đáng lẽ nhiều lần, nhiều hồi lặp đi lặp lại lòng này phải chai rồi chứ? Tại sao mỗi lần hắn tổn thương cô, cô đều không chịu được mà khuất phục, tự làm bản thân thêm tàn tạ, đáng thương thêm vậy? Khiến cho trái tim ngày càng nhói mạnh, đau đớn không nguôi.
Đúng lúc này Hàm Truy cùng ba mẹ đi về nhà, cô nhìn thấy họ liền cúi đầu chào:"Ba... Mẹ... Truy... Mọi người về rồi! "
Diệu Kỳ liếc nhìn vali đồ còn để kia, cùng với bàn ăn đầy món ngon thì thắc mắc hỏi:"Nhà có khách hả con?"
"Dạ là bạn của Hàm Triết, cô ấy tên là Đồng Đồng! "_cô dịu dàng trả lời bà.
Ba mẹ hắn nhìn nhau e dè, trong ánh mắt có chút gì đó lo lắng khó chịu. Bà nhìn sang cô yêu thương nói:"Con bé ấy là bạn gái của Hàm Triết! Mà thôi ở đây cũng tốt, con cũng sẽ có thêm bạn để trò chuyện. À mẹ có mua bánh ngọt cho con nè, lát con ăn nhé! "
Tịch Nhã cầm lấy không dám ngẩn mặt lên nhìn chỉ đáp lại một câu:"Dạ con cảm ơn mẹ! "
"Ừ! Thôi ba mẹ lên lầu đây! Chúng ta ăn tối rồi, con không cần kêu người hầu dọn bữa tối đâu. "
"Vâng! "
Diệu Kỳ cùng Hàm Nghị đi lên phòng nghỉ ngơi, cô thở phào nhẹ nhõm cứ sợ họ sẽ thấy gương mặt sưng đỏ của mình không thôi.
Nhưng ngước mắt lên cô lại trợn to mắt khi Hàm Truy đứng trân đó nhìn mình, ánh mắt cậu lạnh lẽo giống như có khí tỏa ra từ hai hốc mắt.
Cậu cất giọng trầm thấp cứng ngắt hỏi cô:"Ai làm? "
"Không có ai cả! "_Tịch Nhã xoay mặt né tránh cậu.
Hàm Truy giận dữ nắm tay cô xoay lại nhíu mày kiếm gằn giọng lớn hơn:"Em hỏi chị ai làm? Là Hàm Triết đúng không? "
Tịch Nhã đau đớn khi bị cậu bóp tay như vậy, cô muốn gỡ thoát ra nhăn mặt nói:
"Tôi không sao! Cậu đừng làm lớn chuyện! "
Hàm Truy nhìn cô nhu nhược chịu đựng anh trai của mình thấy thật đáng thương, giang tay ôm cô vào lòng ngực của mình.
Tịch Nhã cảm nhận sự bao bọc khá lớn của thiếu niên che chắn cho mình, giờ phút này cô chỉ muốn khóc thật lớn. Khóc cho vơi đi những khó chịu trong lòng.
Nghĩ như vậy, cô liền ở trên vai cậu rơi nước mắt, cổ họng nghẹn uất, ánh mắt bi thương làm người ta nhìn liền động lòng thương xót.
Hàm Truy vuốt ve lưng của cô trấn an:"Khóc đi! Chị cứ khóc đi! Em sẽ ở đây cho chị khóc thoải mái! "
Tịch Nhã chà mặt vào áo sơmi của cậu, nước mắt nóng ẩm thấm vào làn da rắn chắc khiến cho sự tức giận của Hàm Truy càng bị đẩy lên cao.
Cậu căm phẫn tại sao mình không về nhà sớm hơn để có thể bảo vệ cho chị. Tại sao nói sẽ thay Hàm Trác chăm sóc nhưng lại khiến chị chịu tổn thương như vậy cơ chứ.
Giọng nói bất lực của Hàm Truy thổi nhẹ vào tai cô:"Tịch Nhã xin lỗi! Em thật vô dụng! "
Cô nghe cậu nói trong lòng áy náy đẩy cậu ra:"Hàm Truy cậu đừng trách mình nữa, tôi không sao. "
Cô xoay người ôm hộp bánh mà mẹ chồng khi nãy đã cho chạy lên lầu. Cô khóc bao đấy được rồi, cô không muốn bất kỳ ai cảm thấy tội lỗi vì mình cả.
Là do chính bản thân cô số phận không tốt thôi. Cô không muốn liên luỵ nỗi đau đến một ai hết.
[...]
Buổi tối Tịch Nhã không hề chờ hắn, cô nghĩ hắn có bạn gái rồi chắc sẽ chẳng để ý mình đâu. Nên là cô khóa cửa đi ngủ, tránh cho Hàm Truy lẻn vào.
Hôm sau cô đi xuống nhà ngồi vào bàn ăn sáng cùng mọi người. Cô ngồi cùng Hàm Truy và mẹ hắn, còn hắn ngồi đối diện với Đồng Đồng.
Diệu Kỳ khá hiền hòa bà không hề có ác cảm gì với Đồng Đồng, dù sao cũng đã quen biết trước. Bà nhìn cô bé lâu ngày không gặp càng dễ thương ra, gắp đồ ăn cho cô ấy ân cần nói:"Đồng Đồng con xinh ra rất nhiều nha, nhưng mà hơi gầy. Này ăn cá đi há! "
"Con cảm ơn bác ạ! "_Đồng Đồng lễ phép đưa chén xê lại, gật đầu mỉm cười với mẹ hắn.
Tuy đối xử với Đồng Đồng là thế nhưng với cô bà còn dịu dàng quan tâm hơn, ngồi cẩn thận bóc vỏ tôm, tách nhỏ ra bỏ vào chén:
"Tịch Nhã con ăn thêm tôm này!"
Cô ngại ngùng vội đặt chén xuống ngăn cản tay mẹ chồng:"Dạ con tự làm được, mẹ kệ con đi! "
"Cái con bé này, kệ sao được mà kệ! Tuy là cháo đã có tôm rồi nhưng mẹ vẫn muốn con ăn thêm. Này ăn đi! "
Cô đành ái ngại bưng chén lên ăn tiếp, lén liếc mắt nhìn mọi người. Đồng Đồng nhìn Diệu Kỳ yêu thương cô như vậy chỉ cười nhẹ, trong lòng thầm ngưỡng mộ.
Sau khi ăn sáng xong mọi người đi làm hết, Đồng Đồng cũng đi với Hàm Triết chỉ còn mình cô ở nhà.
Tịch Nhã dường như suy nghĩ gì đó, cô thay quần áo rồi nhờ bác tài chở đến bệnh viện.
Cô ngồi chờ đợi đến lượt mình đọc số vào phòng khám, trong lòng bỗng lo lắng bất an. Mà lúc cô cầm tờ giấy khám xong đi ra nỗi lo ấy càng tăng lên gấp bội.
Bác sĩ lắc đầu bảo cô:"Cô Tịch tôi không biết lý do vì sao lưỡi cô có nhiều vết thương như vậy. Nhưng tôi rất tiếc phải thông báo với cô là, cô bị mất đi vị giác. "
Tịch Nhã run rẩy không thể tin được hỏi bác sĩ:"Mất vị giác? Là thật sao? Bác sĩ... Vậy tôi có thể có lại vị giác hay không? "
Vị bác sĩ lớn tuổi đeo mắt kính lắc đầu do dự:"Cái này tôi thật sự không dám chắc. Nếu như cô tránh thương tổn đến lưỡi, điều trị một thời gian chắc được. Cô hạn chế đừng để lưỡi có những lỗ lủng như thế nữa nhé! "
Lê bước chân nặng nề ra khỏi bệnh viện, mất đi vị giác, lưỡi có vết lủng đều là hắn ban tặng cho cô cả. Là hắn mỗi lần hôn đều cắn đến khiến cô chảy máu.
Tịch Nhã tự hỏi bây giờ mất đi vị giác phải như thế nào? Ăn uống làm sao ngon? Sau này còn thêm gì nữa... Thính giác? Thị giác? Khứu giác? Hay là cả thân thể đều mất luôn đi.
Nhìn dòng xe cộ tấp nập đang chạy cô ước mình có thể mất mạng luôn thì tốt quá. Nhưng rất tiếc cô không thể, cô không đủ can đảm.
Cô thấy bản thân mình thật hèn nhát, chính mình còn không thể bảo vệ được mình. Không thể giải cứu mình, thì ai có thể? Cô phải làm gì để mạnh mẽ bây giờ ?
***
Chap 23: H+++ <Cấm thanh niên nghiêm túc hoặc tự nhận mình nghiêm túc >
Buổi chiều mọi người đều về nhà hết, Hàm Triết cùng Đồng Đồng trở lại thì gặp ba mẹ anh và Hàm Truy trước cửa. Đồng Đồng liền lễ phép cúi chào:
"Bác trai, bác gái! "
"Ờ! Đồng Đồng cháu đi làm cùng Hàm Triết à? Vậy mà bác cứ tưởng cháu ở nhà chơi cùng chị Tịch Nhã chứ. Con bé ở một mình chắc buồn lắm đây. "_Diệu Kỳ đau lòng khi nói đến cô.
Đồng Đồng nhìn biểu hiện của mẹ hắn càng thêm chắc chắc bà rất thương cô. Thấy mẹ hắn cầm đóng giỏ xách shopping thì hỏi:
"Bác gái mới đi shopping ạ? "
Diệu Kỳ mỉm cười gật đầu trả lời:"Ừ! Là mua cho Tịch Nhã cả đấy. Con bé này lười lắm, cho biết bao nhiêu tiền cũng không mua đồ, toàn chờ bác mua thôi. "
Đồng Đồng mỉm cười hâm mộ nói:"Chị ấy thật may mắn có được mẹ chồng tâm lý, yêu thương như bác. "
Họ cùng nhau đi vào nhà, cảnh nhà vắng vẻ chỉ có người hầu qua lại. Mọi người tự đi lên phòng của mình, Hàm Triết bảo Đồng Đồng về phòng nghỉ ngơi còn mình thì lên trên phòng thờ Hàm Trác.
Cạch.
Cánh cửa phòng mở ra, ánh sáng chiếu vào đúng như suy nghĩ của hắn, Tịch Nhã đang ở trên đây. Cô quay mặt ra nhìn hắn, nhẹ nhàng hỏi:
"Cậu về rồi sao? "
Hàm Triết lướt qua cô, cô định rời đi nhưng không ngờ bị hắn kéo lại ép vào tường mà phía trên là di ảnh của anh.
Tịch Nhã sợ hãi cựa quậy muốn thoát ra khỏi vòng tay của hắn:"Hàm Triết cậu... Cậu muốn gì? "
Hắn cúi đầu gục mặt vào hõm cổ của cô, không nói một lời trực tiếp há răng cắn lên cổ cô một cái. Hàm răng sắc bén ghim vào da thịt cô làm cô hét lên:
"A! "
Hàm Triết đút một ngón tay của mình vào miệng để cho cô cắn, tránh cho cô phát ra âm thanh kinh động mọi người.
Tịch Nhã nhăn mặt đau đớn không chịu được, bàn tay của Hàm Triết giờ này chu du trên cơ thể cô cách lớp quần áo.
Nó dần mò xuống váy của cô luồn lên vuốt ve bờ mông căn mộng đầy đặn xoa bóp thành đủ hình dạng. Tịch Nhã run rẩy đưa tay cản hắn:
"Đừng mà Triết... "
Hắn nghe cô nói nhưng không thèm bận tâm, ra lệnh sắc bén âm thanh quỷ dữ vọng vào tai cô:"Chống hai tay lên tường nhanh! "
"Ư... Không! "_Tịch Nhã lắc đầu, đây là phòng thờ chồng cô nha. Cô làm sao có thể cùng hắn làm ở đây được chứ?
Hàm Triết tức giận kéo quần lót cô sang một bên, đâm hai ngón tay vào một lúc vào cho cửa huyệt, cô đau nhức dữ dội.
"Ư. . ."_Tịch Nhã muốn hét lên nhưng bị hắn ôm lấy, bịt miệng, cô đành cắn răng chịu đựng.
Hàm Triết bên trong hoa huyệt của cô bắt đầu luân chuyển hai ngón tay, từng lớp thịt mềm mại bên trong bao lấy ngón tay hắn. Cửa huyệt kẹp rất chặt, hút lấy hút để thèm khát.
Chỉ vài cái ra vào ngón tay thôi mà mật dịch của cô đã chảy ra, bôi trơn âm đạo. Hàm Triết cười xem thường, thì thầm vào tai cô:"Mới một ngày không chạm qua chị cư nhiên mẫn cảm như vậy. "
"Ngô... Đừng mà... "_Tịch Nhã lắc đầu nước mắt lại bắt đầu rơi xuống gương mặt xinh đẹp của cô.
Hàm Triết ở bên trong hoa huyệt không ngừng dùng tay dè lên điểm mẫn cảm G, làm cho cô kích thích phát ra âm thanh ái muội nhỏ nhẹ.
Dâm thủy cũng theo động tác tay dính vào hai chân cô, chảy xuống sàn nhà.
Hàm Triết dùng cái lưỡi linh hoạt liếm một đường lên xuống cổ cô, hắn mút lấy vành tai nhỏ bé. Người ta chẳng phải bảo vũ khí lợi hại nhất của phụ nữ là nước mắt sao? Nhưng tại sao Tịch Nhã lại dùng không có hiệu quả?
Mỗi lần cô khóc là ác ma đây lại hả hê thêm, tra tấn cô không ngừng. Cô cắn lên ngón tay hắn trong miệng mình, tâm tư khó chịu.
Hàm Triết cảm nhận sự cứng rắn của cô, nở nụ cười ma quỷ phía sau lưng cô. Hắn đưa tay vén váy cô lên cao, động tác tay nhanh hơn âm thanh ra vào nơi cửa huyệt của ngón tay va chạm phải mật dịch thật dâm dục, làm người ta thẹn thùng.
Hắn xoay mặt cô ra sau nhìn mình, gương mặt nhỏ đầy tội nghiệp, hắn nói:"Chị dâu thử cảm giác làm tình trước di ảnh của chồng nhé? "
"Không... Ư... Đừng mà... Ngô... Xin cậu... "
Tịch Nhã hoảng hốt lắc đầu, ánh mắt thê lương cầu xin hắn nhưng dường như hắn không muốn nghe. Hắn cởi bỏ khóa quần, lớp quần nhỏ lôi ra cự long cực lớn chọc vào mông cô.
Tịch Nhã cắn răng nhìn hắn, giọng nói yếu ớt không phát ra được. Phía dưới đang bị kích thích bởi hai ngón tay, làm hưng phấn mọi tế bào khiến cô không ngừng rên rỉ yêu kiều.
"Ưm... Ư... Ư... Ư... Đừng...chậm thôi... Ư... "
"..."_Hàm Triết giữ chặt eo cô hai ngón tay trêu trọc những lớp thịt màu hồng hỗn độn bên trong, khiến cho cô mau đạt cao trào.
Tịch Nhã sắp bị đưa lên đỉnh dục vọng, cô nhăn mặt gục đầu vào tường, cơ thể phía dưới dựa vào hắn đón nhận kích tình.
Hắn nhìn dáng vẻ cô đã chuẩn bị đạt khoái cảm rồi, lòng bàn tay dính đầy mật dịch của cô thì tắc lưỡi xem thường.
Hắn không nói không rằng, một tay khác tách lỗ nhỏ ở mông cô ra đút cực vật thô cứng sớm đã cương cứng đi vào bên trong cơ thể mềm yếu khiến người ta thèm khát. Tịch Nhã vừa đón nhận cao trào, vừa đón chào cự long cương lớn kia làm cô muốn gục ngã, chân muốn quỵ xuống.
Nhưng Hàm Triết vội giữ lấy cô để cô tựa đầu lên ngực mình, bàn tay nắm lấy bầu ngực sữa qua lớp áo của cô thúc mông phía sau nhanh hơn.
"Ưm... Đừng trướng quá... Ân...ư ư ư..."
Nghe Tịch Nhã yêu kiều rên rỉ bên tai làm hắn thêm phấn kích, mỗi lần đều ra vào nhanh như bão táp.
Dường như một ngày không làm cô cũng khiến hắn bức rức, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi. Hắn tìm và hôn lên đôi môi nhỏ của cô, cánh môi cô run rẩy khi bị hai cánh môi lạnh lẽo kia áp lên.
Cô chợt nhớ lời dặn của bác sĩ, sợ hắn lại cắn vào lưỡi của mình nên vội quay mặt né tránh.
Hàm Triết không vui trước biểu hiện của cô, hắn nhăn mặt đưa bàn tay còn dính đầy dâm thủy lên cho cô xem:
"Chị còn bảo không muốn sao? Né tránh à? Chị xem cơ thể chị ra nhiều nước như nào đây. "
"Ư... Ngô... Đừng nói... Chậm thôi...Trướng quá... "
Mặc dù cô không muốn cùng hắn làm tình như này nhưng cô không thể không thừa nhận hắn tuy thô bạo nhưng rồi cũng làm cô thoải mái.
Hàm Triết bóp cổ cô, dí đầu cô nhìn thẳng vào di ảnh của anh trai mình đang mỉm cười, ép cô xem gắt gỏng nói:
"Nhìn đi... Nhìn chồng của chị đang thấy hai chúng ta làm tình đây này. Chị nghĩ anh ấy mỉm cười nhưng lòng không đau sao? Chị còn thích thú như nào thừa nhận kích tình tôi mang đến, anh ấy chết chắc chẳng siêu thoát nổi khi thấy cảnh này nhỉ? "
Tịch Nhã đau khổ rơi nước mắt cô nhìn nụ cười điển trai của Hàm Trác lòng như bị đẩy té xuống vực thẳm, thật đáng sợ. Nụ cười ái oan, ngang trái cho cảnh tượng trước mặt:
"Ư... Không... Ư... "
Đúng lúc Hàm Triết vẫn còn rong đuổi trong cơ thể cô, không ngừng ra vào mạnh mẽ, sự khít khao của cô bao lấy hắn khiến tâm tư hắn điên cuồng thì lại có âm thanh phá đám.
Cốc cốc...
"Hàm Triết anh ở trong này sao? Em vào nhé! "_giọng nói mềm mại của Đồng Đồng cất lên, làm cho ai đó bên trong kia căng cứng người.
Cạch... Tiếng vặn chốt cửa mở ra...
***
Chap 24: H+++
"Anh ở trong đó phải không Triết? Em vào nhá! "
Cạch.
"Em đừng vào! Anh muốn nói chuyện cùng anh trai một chút! "
Hàm Triết rất bình tĩnh trả lời lại Đồng Đồng, không rời khỏi cơ thể của cô, mông vẫn nhấp tới phía trước đều đặn. Tay ôm eo cô chuyển động mạnh hơn, Tịch Nhã đưa tay che miệng phát khiếp.
Hắn sao lại có thể thản nhiên đến như vậy cơ chứ, bạn gái đang đứng trước cửa còn không sợ cô ấy thấy sẽ đau lòng hay sao?
Đồng Đồng cũng muốn vào xem thử, nhưng cô lại sợ không dám tiến thêm bước nữa. Nghe Hàm Triết nói tâm sự cùng anh trai, cô liền run rẩy nhẹ nhàng đáp lại:
"Vâng! Em không làm phiền anh, anh cứ nói chuyện với anh Trác đi. Em đi về phòng ạ! "
Cách.
Tiếng đóng cửa vang lên, bước chân cũng dần khuất xa không còn bên tai nữa. Hắn thô bạo đẩy mạnh cự long vào cơ thể cô làm cho Tịch Nhã tê dại rướn người lên, đón nhận kích tình mãnh liệt.
Không kiềm nén được cô phát ra âm thanh dâm đãng:"Ưm... Thích... Đừng mà..."
Biết cô đang bị điều khiển bởi tình dục hắn chậm lại động tác, cự long vẫn ở trong cô nhưng có điều là đê tiện chà nhẹ nhàng làm cho cô ngứa ngấy, khó chịu. Đang cao trào bỗng dừng lại, không thể nào chịu nổi được.
Cô xoay mặt đáng thương nhìn hắn, đôi mắt long lanh cầu xin, bấu lấy cánh tay rắn chắc kia:"Ưm... Triết..."
Hắn nhìn cô cười khinh bỉ nhếch mép hỏi:"Sao vậy chị dâu thân yêu? "
"Tôi... Tôi... Cậu đi ra! "_Tịch Nhã không thể nào mở miệng nói rằng mình muốn được, cô phải thay đổi lời văn mặc cho bản thân đang thèm khát.
Hàm Triết hai tay cầm ngực cô xoa bóp đủ hình dạng, hai ngón tay de nhẹ đầu ti làm cô không ngừng uốn éo. Cái mông nhỏ nhắn cứ vểnh lên muốn hắn chà đạp, đi vào sâu hơn bên trong.
Hắn ghì xuống lưng cô, nhẹ nhàng hôn lên tấm lưng trắng mịn khi mà chiếc áo đã bị hắn kéo xuống. Cái lưỡi linh hoạt liếm một đường thẳng từ trên xuống, giọng nói êm ái:
"Chị dâu thật muốn tôi ra sao? "
"Ưm... Ư... Không... Ân... "_Tịch Nhã chống hai tay lên tường, hai chân mềm nhũn rồi nhưng phải đứng cho vững.
Hắn nghe cô trả lời như vậy rất hài lòng lưu manh hỏi tiếp:"Vậy nói xem có phải chị muốn tôi làm chị sung sướng hay không? "
"Ừ... Tôi... "_Tịch Nhã e dè không biết có nên mở miệng trả lời hắn không.
Bàn tay Hàm Triết một bên rời khỏi ngực cô mò xuống phía dưới bụng trêu chọc cái rốn, sau đó đi thẳng xuống nụ hoa xoa xoa nơi đang tiết ra mật dịch, nơi giao hợp của hai người. Sự dễ chịu ấy làm cho Tịch Nhã mê mẩn đắm chìm vào, cô tựa lên người hắn, đứng thẳng người dậy, mắt mê man liêm diêm.
"Không sao? Vậy tôi ra nhé! "
"Đừng! Ư... Làm ơn... Làm ơn muốn tôi đi... Tôi sẽ không chịu được nếu cậu rút ra lúc này...."
Tịch Nhã vốn đơn thuần, cho dù cô bị dục vọng điều khiển cũng chỉ theo dục vọng lên đỉnh. Nếu hắn làm cô thì cô sẽ có đau đớn, có thoải mái, nhưng hắn rút ra thì đánh chết cô cũng không biết tự làm sướng mình. Cô chỉ đành để cơn khó chịu trong người thôi.
Hàm Triết nhấp mạnh một cái, tay bóp cổ cô hung hăng chà đạp:"Đúng là dâm đãng! Là ai dạy chị như vậy hả? "
Còn ai ngoài hắn chứ? Hắn không nhận ra chính mình sao?
"A! Ư... Ư... Ư... Đau... "
Tịch Nhã bất ngờ bị hắn đâm vào sâu trong cửa huyệt, đụng đến tử cung làm cô thích thú, mất đi lý trí cô rên rỉ không ngừng. Cơ thể phản bội suy nghĩ rồi.
Bản thân cô cũng không biết mình luôn ngây ngại, đón nhận vui thỏa mà hắn, ác ma mang đến, không chút từ chối.
Hàm Triết nhìn hình anh trai mình đột nhiên hắn mở miệng hỏi cô:"Chị nói xem, chị thích anh trai tôi hay là tôi?"
"Ưm... Ngô... Thích... Ư... "_Tịch Nhã mê muội không nghe được lời hắn nói, cô chỉ biết là phía dưới âm đạo truyền đến sự sung sướng nguyên thủy khó tả. Cô không còn đủ tỉnh táo để nghe và trả lời hắn nữa rồi.
Hàm Triết tức giận đánh lên mông cô, hắn vỗ mạnh vài cái gằn giọng:" Là ai? "
Tịch Nhã bị đau thức tỉnh vội trả lời:"Ưm... Trác... Là Hàm Trác... Không phải cậu..."
"Vậy ai là người làm chị thoải mái? Hả? "_Hắn đột nhiên hét lớn vào tai cô, cô run rẩy âm đạo co bóp mạnh, siết chặt cự vật càng lúc càng trướng lên kia, làm cho hắn muốn phóng ra mất.
Cô nghe hắn hỏi mình chưa kịp trả lời thì mỗi cú nhấp lại chặn họng cô bằng tiếng rên yêu kiều:"Ưm... Ư... "
"Là ai? "
"Hàm Triết... Ư... Triết tôi ra mất... "_Tịch Nhã cảm thấy phía dưới của cô sắp chịu không nổi, có cái gì đó tê dại cực độ.
Thôi rồi, dương vật kia đã đè lên điểm G của cô, nó khiến cô thoải mái quá. Cái sự thoải mái không gì có thể tả được này làm con người ta không muốn nhận lấy nhiều hơn.
Cô cảm giác mình muốn xuất dâm thủy ra tràn trề rồi, nhưng bị cản bởi cái vật kia của hắn. Hàm Triết nghe cô trả lời dứt khoát như vậy, hắn chịu không được nữa mà nhấp hai cái sau đó phóng mầm móng của mình rót đầy tử cung cô.
Tịch Nhã mất sức lực ngã xuống đất, hắn cũng ôm cô ngã chung. Hai người tựa vào tường, mồ hôi nhễ nhại tiết ra đầy trên cơ thể.
Hàm Triết đột nhiên đưa tay đẩy mạnh cô ra, Tịch Nhã nằm dài trên đất, bộ dáng đáng thương vô cùng.
Hắn đứng dậy kéo khoá quần, đá chân vào người cô lạnh lùng nói:"Nhanh thay quần áo rồi xuống ăn cơm! "
Hắn dứt câu liền bỏ cô một mình nằm trên nền nhà lạnh lẽo rời đi. Cô nằm thở hổn hển, xấu hổ nhìn di ảnh của anh. Nghĩ lại bản thân mình lúc nãy còn vui vẻ, dâm đãng như vậy, thật đáng giết chết:
"Trác em xin lỗi! Huhu...em xin lỗi! Em xin lỗi anh nhiều! "
Cô ngồi dậy sửa lại quần áo mình, lòng nặng nề ôm di ảnh của anh vào ngực khóc. Tại sao cô có thể đê tiện như vậy làm tình trước mắt anh như vậy? Anh đã khuất rồi mà cũng không được yên.
Hàm Triết có còn tình người không vậy? Hắn chẳng lẽ không day dứt khi làm điều tội lỗi này sao?
Lúc này cô đang trầm tư, thất thần ngồi bệt trong phòng thờ, cánh cửa ra vào lại lần nữa mở ra. Tịch Nhã giật mình đặt lại di ảnh như cũ, đảo mắt nhìn ra cửa, cô sững sờ khi bóng dáng cao ráo, mạnh mẽ kia đang hướng về mình.
Hàm Truy ánh mắt giận dữ đi lại bế cô lên tay, cô hốt hoảng ôm lấy cổ cậu sợ té:"Này em làm gì vậy thả chị xuống nhanh! "
"Chị nghĩ mình đi được hay sao? Bị anh ấy làm cho mềm nhũn ra như này còn đi được à? "
Hàm Truy đau khổ nạt cô, cậu đã phải thắt quặng từng cơn đau nhói ngay tim như nào khi cố gắng đứng ngoài cửa xem hai người làm tình, xem cô cầu xin hắn ra sao.
Làm gì có người nam nào chịu được người mình yêu cầu xin làm tình với kẻ khác cơ chứ.
Tịch Nhã trợn mắt khi nghe cậu nói như vậy, cô xấu hổ gục mặt, giọng yếu ớt:"Xin lỗi! "
Hàm Truy không thể nhận nổi lời xin lỗi kia, cậu cẩn thận lén lút ôm cô về phòng của cô.
Đi vào phòng tắm cậu để cô ngồi trên thành bồn, pha nước tắm cho cô, ôn nhu nói:"Chị vào đi!"
Tịch Nhã e dè nhìn cậu, Hàm Truy cười khẽ ngực nhói mạnh buốt thắt, lãnh đạm nói:"Sao chị không e dè như vậy với anh Triết ấy? Chị yên tâm em không làm chị như anh ấy đâu, chị tắm đi. Nhớ rửa mình cho thật sạch vào! "
Nhìn bóng lưng buồn bã rời đi của người thiếu niên, Tịch Nhã cầm lòng không được ôm lấy hông cậu từ sau. Nhìn cậu là cô lại thấy hình ảnh của chồng mình_Hàm Trác, hai người khá giống nhau. Áp gương mặt lên tấm lưng kia, mềm mại mở miệng:
"Truy cảm ơn em! Cảm ơn vì đã không xem thường chị! "
Hàm Truy cứng người khi cô ôm lấy mình, cậu bất động vài giây. Quay người lại ôm lấy cô, thay đổi bộ mặt tươi cười dịu dàng cho cô đừng áy náy:
"Chị ngốc quá! Em sao có thể xem thường chị được chứ, vì... Em yêu chị! "
Tim cô như ngừng đập khi cậu thốt ra lời đó trong lúc này, làn hơi nước trong không gian chật hẹp làm cho mặt cô ửng đỏ. Đôi môi yếu ớt run run, Hàm Truy thô bạo hôn mạnh mẽ xuống như đang tranh giành, chiếm đoạt sợ ai cướp mất.
Lần đầu Hàm Truy mạnh mẽ như vậy, cậu ôm eo rất chặt, như muốn bóp nát cô. Tịch Nhã nhón cây lên ôm lấy cổ cậu, từ từ đáp lại nụ hôn kia nhu tình chậm rãi làm lòng người yên ắng, thoả vui.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro