2.1. Thiên duyên trời định
Một
Cái tên Phác Thái Anh này, được đặt vào lúc nàng mới chỉ có một cái đuôi.
Giờ nàng đang nằm trên nóc nhà, nheo mắt mà miễn cưỡng liếm sạch vết máu trên móng vuốt, vẫy vẫy tám chiếc đuôi đằng sau.
Mười dặm sườn núi dưới căn nhà, máu tươi nồng đậm ngấm vào đất bùn, mùi máu tanh nồng cùng với ánh sáng nhàn nhạt trong sương mù của buổi sớm bao trùm lên khắp chốn phơi thây này.
Đao vung đao hạ, người đàn ông đứng giữa đống xác, ngửa mặt lên trời cười lớn.
"Cuối cùng ta đã thành công! Cuối cùng ta đã thành công! Cha mẹ! Con đã lên làm Minh Chủ võ lâm, chính tay đâm chết kẻ thù! Ha ha ha, ha ha ha ha ha!!!"
Người đàn ông cười đến run rẩy, Phác Thái Anh thoáng giật lỗ tai, miễn cưỡng meo một tiếng, linh hoạt nhảy xuống nóc nhà ung dung chậm rãi bước đến trước mặt người đàn ông: "Nguyện vọng của ngươi, Bổn tọa đã hoàn thành."
Người đàn ông ngừng cười, trong cặp mắt là sự hưng phấn khó mà che giấu được, một tay vươn ra bắt lấy nàng, "Ngươi đừng đi! Ở bên cạnh ta! Ta không chỉ muốn thống nhất võ lâm, ta còn muốn thống nhất cả thiên hạ, vàng bạc tài bảo thứ gì ta cũng có thể cho ngươi!"
Bắt hụt, Phác Thái Anh đáp xuống một bên lại liếm liếm móng vuốt, những câu như vậy nàng đã nghe quá nhiều, chỉ nói: "Nguyện vọng của ngươi, Bổn tọa đã hoàn thành rồi, đúng không?"
Giọng nói phẳng lặng không thể chen vào, người đàn ông chỉ có thể nói: "Phải nguyện vọng của ta, ngươi đã hoàn thành."
Con ngươi bình thản màu hổ phách của Phác Thái Anh không có lấy một tia dao động, có thứ gì đó ấm áp lan từ đầu chiếc đuôi tới, nàng cuộn mình, chậm rãi đi vào trong rừng, chớp mắt đã biến mất.
"Đừng đi! Ta còn rất nhiều rất nhiều nguyện vọng! Ngươi đừng đi..."
Để lại tiếng kêu của người đàn ông.
Dục vọng của con người, vĩnh viễn không có điểm dừng.
Phác Thái Anh quay đầu nhìn lại phía sau, có một chiếc đuôi đang từ từ mọc ra, đồng thời, lại có một chiếc đuôi đang chậm rãi đứt lìa, quay đầu lại, vẫn là tám cái đuôi, giống nhau như đúc.
Nàng thoáng nhíu mày, trạng thái tám cái đuôi này đã duy trì mấy lần ba trăm năm rồi, nàng cũng nhớ không rõ nữa.
Hai
Điền Chính Quốc chớp đôi mắt to nhìn mấy gã cao to đang vây lấy cậu ở góc tường, lại giữ chặt cái bọc trong ngực hơn một chút.
"Thằng ranh con, còn không mau giao đồ trộm được ra đây, cẩn thận các ông đây quất chết ngươi!"
Điền Chính Quốc lắc đầu một cái: " Chính Quốc mới không ăn trộm, mẫu thân nói Chính Quốc phải làm đứa trẻ ngoan, Chính Quốc sẽ làm đứa trẻ ngoan, đứa trẻ ngoan sẽ không ăn trộm!"
"Ông đây mặc kệ ngươi là trẻ ngoan trẻ hư gì, tuổi còn nhỏ trộm chính là trộm, đưa đây!"
" Chính Quốc không ăn trộm, đây là đồ mà mẫu thân của Chính Quốc cho Chính Quốc, các ông cướp của Chính Quốc, Chính Quốc sẽ phải đi báo quan! Mẫu thân nói, giữa ban ngày ban mặt mà cướp đồ, không kêu là ăn trộm, mà gọi là ăn cướp, ăn cướp một đồng tiền cũng là ăn cướp, các ông là ăn cướp."
Giọng nói của cậu thiếu niên lanh lảnh, cậu mở to cặp mắt đen trắng rõ ràng không buồn không giận mà nói, mấy tên kia mặt lúc xanh lúc trắng, tức điên lên vung một cái tát qua, "Thằng nhóc này được lắm, còn biết khua môi múa mép nữa cơ đấy! Xem ông đây có đập nát cái mồm này của ngươi không!"
"Này."
Đỉnh đầu vọng đến một giọng nói, thản nhiên.
"Mới sớm ra, ầm ĩ chết đi được." Nóc căn nhà tranh giật giật, một cái đầu nho nhỏ đầy lông ló ra, hai cái tai hình tam giác ngọ nguậy.
"Phiền quá, đám kiến hôi các ngươi có để cho người ta ngủ không hả?"
Mấy gã cao to trợn mắt níu lưỡi, Điền Chính Quốc kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy một con mèo nhỏ đang nheo mắt, màu xám tro, vô cùng bình thường.
Mấu chốt là... cậu có thể cảm thấy... sự khinh miệt trong mắt con mèo nhỏ kia?
Chậm đã, mèo biết nói tiếng người sao?
Điền Chính Quốc đờ ra.
"Bà nội nó chứ! Yêu quái ở đâu ra, đánh chết nó cho ta!"
Người bên cạnh vừa nghe vậy, cũng rút đao chém tới thật, con mèo giật mình, lắc đầu một cái, thở dài, giọng điệu tựa như một bà lão sáu mươi.
"Con người bây giờ, đúng là càng ngày càng không biết tôn trọng những sinh linh khác."
Dứt lời nhảy xuống khỏi mái nhà, Điền Chính Quốc không nhìn rõ được động tác của nó, lúc đáp xuống đất đã là một con báo đen quanh người phủ đầy những tia chớp màu hoàng kim, to lớn kiện mỹ, da lông đen tuyền cũng có lớp hoa văn tia chớp màu hoàng kim tương tự, đằng sau lại có tám cái đuôi. Bốn chân nó chạm đất, đứng ở đó, lóa mắt không thể nhìn thẳng, đôi tròng mắt kia dường như cũng có thể bắn ra những luồng kim quang sắc bén.
Mấy gã to con sợ đến choáng váng, con báo đen cào cào móng vuốt, vài luồng tia chớp nhỏ lách tách bắn qua, đám người kia kêu lên thảm thiết bỏ chạy, vừa chạy vừa bốc khói.
Phác Thái Anh hừ một tiếng, đang định biến trở về thì phát hiện ra cậu thiếu niên ở góc tường, dáng vẻ chừng mười sáu mười bảy tuổi, mặc một bộ quần áo chắp vá giản dị, ngũ quan lại thanh tú trắng trẻo, giống như một thiếu gia quý tộc vậy. Hắn đang tò mò mở to hai mắt, nhìn nàng không chớp mắt, ánh mắt tinh khiết không có nửa điểm sợ hãi hay vui mừng.
"Sao...?" Phác Thái Anh nheo mắt, lại tinh tế quét một lượt, đúng là tìm được chẳng tốn công, gương mặt này của hắn, giống y như đúc với vô số kiếp trước, thời gian quá dài, nàng cũng đã quên mất dáng vẻ của người kia.
"A..." Lúc này thiếu niên mới phát ra âm thanh, nghiêm túc nói, "Ngươi thật là đẹp."
Phác Thái Anh thoáng nhíu mày, uy phong lẫm liệt bước tới trước mặt hắn, yêu khí tràn ra khiến cho không khí hiện lên những tia lửa ánh chớp li ti, nàng nói: "Nhóc con, ngươi họ Điền?"
Điền Chính Quốc sửng sốt, ngoan ngoãn gật đầu, "Điền là họ của cha ruột ta, Miêu Miêu đại nhân, ngươi thật lợi hại, ngay cả chuyện này cũng biết!"
Miêu Miêu đại nhân? Khóe mắt Phác Thái Anh giật giật, vẫn nói, "Vậy là đúng rồi, ngươi nếu có nguyện vọng gì, ta có thể giúp ngươi thực hiện."
"Nguyện vọng?" Thiếu niên vẫn chưa hiểu gì, mở tròn hai mắt, chợt nhớ đến điều gì, "Chẳng lẽ ngươi là Phác Thái Anh đại nhân? Ông nội từng nói tổ tiên ta từng cứu một con mèo yêu đang tu hành, con mèo yêu này cứ cách ba trăm năm sẽ quay trở lại một lần, hoàn thành một nguyện vọng bất kỳ của đời sau của tổ tiên..."
Cặp mắt của thiếu niên mở to, "Thì ra là thật sao."
Phác Thái Anh nhìn chằm chằm hắn, thiếu niên chỉ nghiêm túc suy ngẫm, vẻ mặt không có lấy nửa phần hớn hở như nàng vốn quen thuộc.
Đúng vậy, đây là khả năng mà Phật Tổ ban cho nàng, khả năng có thể hoàn thành tâm nguyện của bất cứ kẻ nào. Phật Tổ từng nói, sẽ có một ngày nàng hiểu được duyên cớ trong đó. Truyền thuyết mà tổ tiên truyền lại quả nhiên hắn vẫn biết được, Phác Thái Anh gật đầu một cái, "Ngươi biết được thì tốt rồi, nói đi, có nguyện vọng gì?"
Điền Chính Quốc ngửa đầu suy nghĩ một chút, "Nguyện vọng à.... Thật sự là không có..."
"Sao có thể không có, tiền, quyền, phụ nữ, võ công, không có thứ gì ngươi muốn hay sao?" Phác Thái Anh phiền não một trận.
Năm nay vừa vặn là năm thứ ba trăm nàng tu hành, nếu gặp được, nguyện vọng nhất định phải hoàn thành, nhanh chóng khiến hắn nói ra nguyện vọng, để nàng lại hoàn thành, còn mọc thêm một cái đuôi nữa.
Chính Quốc nghiêng đầu, "Tại sao phải cần những thứ đó? Điền Chính Quốc bây giờ cũng rất ổn mà, hay là để ta nghĩ đã?"
Phác Thái Anh trầm mặc chốc lát, thở dài, thôi, nàng cũng chẳng vội gì một chốc một lát như thế này, thu nhỏ lại thành hình dáng một con mèo bình thường, lười biếng duỗi người một cái, ngẩng đầu nói với Điền Chính Quốc: "Nhóc con, nhà ngươi ở đâu, đưa Bổn tọa về."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro