2.3. Thiên duyên trời định
Năm
Điền Chính Quốc mơ hồ cảm thấy mẫu thân vẫn còn ở nhân thế.
Bởi vì có ai đó đang dịu dàng lau mồ hôi trên trán hắn, tay của người đó rất lạnh, cũng rất thoải mái, hắn hình như phát sốt, có ai đó vẫn làm bạn bên cạnh nắm chặt lấy tay hắn, thay nước cho hắn.
Hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, tựa hồ như có ai đó vận một thân áo tím, mái tóc đen dài phất qua gương mặt hắn.
Chờ đến lúc hoàn toàn tỉnh táo, ánh mặt trời rọi vào mắt khiến hắn hơi đau rát, tựa hồ như có một cô gái áo tím đang ngồi trước cửa sổ, chống cằm nhìn ra ngoài, chớp mắt thêm lần nữa, đã thành một con mèo con màu xám tro đang ngồi trước cửa sổ, cái đuôi phe phẩy phe phẩy.
Điền Chính Quốc chớp mắt mấy cái, nhìn vết thương đã được băng bó trên người mình, cười tít mắt nói với Phác Thái Anh: "Chào buổi sáng, Miêu Miêu."
Phác Thái Anh quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái, lãnh đạm nói: "Dễ bị thương như vậy, người phàm đúng là yếu ớt."
Điền Chính Quốc cười hì hì, "Cám ơn Miêu Miêu đã chăm sóc cho ta, ngươi thật là tốt."
"Ta mới không có..." Con mèo quay đầu lại lẩm bẩm.
"Ta thấy rồi nha, một cô nương rất xinh đẹp." Điền Chính Quốc vẫn cười cười, bò dậy từ trên giường lấy chiếc túi vải bị máu nhuộm đỏ kia, "Thì ra Miêu Miêu vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu như vậy."
"Ngươi, ngươi đừng có nói nữa." Phác Thái Anh cảm thấy mình thật không bình thường, thân thể hơi nóng, lỗ tai cũng nóng, run rẩy run rẩy, nàng bày ra vẻ khinh thường, "Bổn, Bổn tọa là mèo yêu chín mạng ba ngàn năm, sao có thể hạ mình chăm sóc cho loại người phàm hèn mọn như ngươi."
"Rồi rồi rồi." Điền Chính Quốc hoàn toàn như chẳng nghe thấy, xuống giường bước đến phòng bếp, "Miêu Miêu đói bụng chưa, ta làm cho ngươi..."
"..."
Đang nấu được một nửa thì có người viếng thăm, nhìn qua lại là mấy gã cao to đã từng đánh cướp của Điền Chính Quốc rồi bị Phác Thái Anh dọa cho chạy mất, vừa gặp Điền Chính Quốc vậy mà lại hành lễ, "Cô gia."
Phác Thái Anh nằm trên khung cửa sổ, lỗ tai rung lên.
Điền Chính Quốc mở trừng hai mắt, một cánh tay thon nhỏ trắng nõn vươn ra từ khoảng cách giữa hai gã cao to, xột xoạt một lúc thì chồi cả người ra, lộ ra một gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, thân mặc gấm vóc, hẳn là người nhà giàu có, "Chính Quốc, cuối cùng muội cũng tìm được huynh rồi!"
Điền Chính Quốc có chút kinh ngạc, "Tiểu Mai...?"
"Chính Quốc!" Cô bé kia hoàn toàn không đế ý đến hình tượng hoàng hoa khuê nữ bổ nhào lên người Điền Chính Quốc, ôm lấy cổ hắn dụi dụi, "Chính Quốc, hai năm qua huynh đi đâu vậy, Tiểu Mai tìm huynh thật vất vả hu hu hu..."
Phác Thái Anh vẫn giả vờ ngủ như cũ.
"Tiểu Mai," Điền Chính Quốc gỡ cô bé ra khỏi người mình, "Ta làm sao lại lưu lạc đến đây, người trong nhà không nói gì sao?"
"Huynh còn nói nữa à, Chính Quốc đến ta cũng quên mất rồi!"
Tiểu Mai níu lấy vạt áo Điền Chính Quốc nói, "Phụ thân về rồi, phụ thân chưa chết, Chính Quốc! Chúng ta có thể thành thân rồi!"
Phác Thái Anh hé cặp mắt màu hoàng kim ra nhìn về phía bọn họ, chậm rãi nghểnh cổ lên.
Đêm khuya.
Điền Chính Quốc thắp nến, bắt đầu sắp xếp rương đồ.
Hắn nói vẫn còn cần phải ở lại đây một đoạn thời gian, chờ phụ thân sắp xếp ổn thỏa rồi tính tiếp, Tiểu Mai liền phái người đem một rương đầy những vật phẩm cần thiết cho cuộc sống tới, Điền Chính Quốc nhặt nhạnh linh tinh trong rương, cũng chẳng lấy thứ gì ra, lại quay đầu đi nghịch nghịch cái túi vải rách nhuốm máu kia, Phác Thái Anh bấy giờ mới nhìn rõ đó là thứ gì, một tấm da hổ trắng, hắn vậy mà lại có thể giết được con hổ kia rồi lột da.
Hắn có khả năng bậc này? Phác Thái Anh nhíu nhíu mày, cong cong khóe miệng, dường như có chút đắc ý, rõ ràng là Điền Chính Quốc lợi hại, chẳng hiểu sao nàng lại thấy vui.
"Tiểu Mai từ nhỏ đã lớn lên cùng với ta, có quan hệ với bên mẹ ruột của ta, cũng chỉ là đính hôn của trẻ con mà thôi, gia thế của Tiểu Mai rất tốt, sau đó mẫu thân lại mất, cha thì mất tích, nên chuyện này cũng để đó."
Nàng là Phác Thái Anh, có chuyện gì mà không biết, gõ Thổ Địa lên hỏi là cái gì lão cũng sẽ khai ra hết, hắn còn chưa nói, hắn thật ra là con nhà giàu, mẫu thân là người giang hồ gả vào, làm thiếp, bà ấy chết rồi, nhà chồng ham lợi, cảm thấy nuôi một đứa bé trai cũng chẳng có ích lợi gì, hắn trở nên vô dụng, bị đuổi ra khỏi nhà.
"Phụ thân ngươi vẫn còn sống, chẳng qua là định cư ở Giang Nam nên mất tin tức thôi, ông ta đến tìm ngươi là vì đứa con trai cả của ông ta bị mắc bệnh giang mai, chỉ còn sót lại ngươi."
Gương mặt bên phản chiếu ánh nến của Điền Chính Quốc thoáng sững lại, ngẩng đầu cười với Phác Thái Anh, "Ngươi cái gì cũng biết."
Nụ cười này không ấm áp trong trẻo như những gì Phác Thái Anh vốn quen thuộc, Phác Thái Anh không thích vậy, mười mấy tuổi cũng đã là một người đàn ông rồi, còn giấu giấu diếm diếm như vậy, nghĩ thế, móng vuốt bèn quét qua.
"Mau đi thừa kế sản nghiệp, cưới Tiểu Mai rồi đuổi hết đám người từng bắt nạt ngươi ra ngoài." Phác Thái Anh hừ lạnh, liếm liếm móng vuốt của mình, "Vẫn còn có người thật lòng đối tốt với ngươi, tỷ như Tiểu Mai." Nàng sao có thể không cảm nhận được, cô nương Tiểu Mai kia là thật lòng.
Dứt lời nàng nhìn gò má của Điền Chính Quốc, đã có đường nét của một người đàn ông trưởng thành, thoáng chút ngây ngô giấu trong nụ cười.
"Nếu không ngươi ước mẫu thân ngươi trở lại đi, điều đó cũng được." Nàng lại bỏ thêm một câu.
Điền Chính Quốc không có nửa phần kinh ngạc hay vui mừng, chỉ hỏi: "Trở lại là mẫu thân thật sao?"
"Thật."
"Vậy thì thôi, bà ấy đã an nghỉ dưới lòng đất rồi, nửa đời người đã vất vả ấm ức, ta sao nỡ để bà ấy phải tiếp tục sống như vậy."
Phác Thái Anh sửng sốt, buồn bực thất thần, không lên tiếng nữa.
Sáu
Vết thương của Điền Chính Quốc vẫn cần phải an dưỡng một thời gian, Tiểu Mai ngày nào cũng đến thăm, lần đầu tiên đến lập tức phát ra một tiếng thét chói tai.
"Trời ạ, cái thứ đen đen bẩn bẩn này là gì?!"
Tiểu Mai nhảy bắn lên kêu, Phác Thái Anh đứng một bên liếm móng vuốt, miễn cưỡng liếc nàng ta một cái.
"Tiểu Mai, đây là Miêu Miêu." Điền Chính Quốc cười cười bưng điểm tâm đến.
"Ta không thích, vừa bẩn vừa lông lá, thật ghê tởm!"
"Tiểu Mai..."
"Chính Quốc, mau ném thứ này đi! Ném đi!"
Điền Chính Quốc bất đắc dĩ nhức đầu, quay đầu nói với Phác Thái Anh: "Miêu Miêu đừng giận, Tiểu Mai hơi sợ ngươi, ngươi ra ngoài đi dạo vài vòng đi có được không?"
Hắn đang đuổi nàng? Vì một con nhóc con? Phác Thái Anh hừ một tiếng, nhảy ra ngoài cửa sổ.
Ngày thứ nhất cứ thế trôi qua.
Sau đó là ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư...
Tiểu Mai hầu như ngày nào cũng tới.
Có một tối Tiểu Mai rất muộn mới rời khỏi, Phác Thái Anh đánh quái ở bên ngoài, thuận tiện về Yêu Giới dọn dẹp môn hộ một lượt, thân là lão tiền bối vẫn phải gây dựng chút uy tín, đánh một lũ tiểu quái, đám tiểu quái đó gào khóc thảm thiết, "Phác Thái Anh đại nhân tha mạng! Hôm nay sao ngài lại lôi chúng tiểu nhân ra bắt nạt chớ?!"
Phác Thái Anh thản nhiên nói: "Ngứa tay."
Hu hu hu hu hu hu hu... Chúng tiểu quái lệ tuôn thành hàng.
Gần đến đêm Tiểu Mai mới đi ra, Phác Thái Anh chậm rãi thong thả bước đến trước cửa, gõ gõ cửa.
"Tới đây tới đây..." Điền Chính Quốc vừa mới mở cửa, ngước mắt lên liền ngẩn ngơ.
Tựa vào cửa là một cô gái trẻ tuổi, váy lụa vân mây màu tím, thanh tao thoát tục, môi đỏ như máu, khóe mắt họa son, quyến rũ mê người.
Đẹp nhất là cặp mắt màu hoàng kim kia, mê hoặc lòng người.
Trái ngược với vẻ ngoài ấy là nét mặt âm u của cô gái, Điền Chính Quốc đột nhiên mỉm cười, nói: "Miêu Miêu, ngươi thật xinh đẹp."
Sắc mặt Phác Thái Anh cực kỳ tồi tệ, nàng vẫn không thích biến thành hình người, nhất là dưới tình hình này, chẳng có chút cảnh đẹp trước hoa dưới trăng gì cả, nguyên nhân là bởi vì nàng muốn đánh người.
Kết quả là nàng tung một quyền lên mặt Điền Chính Quốc.
Nhìn Điền Chính Quốc ôm mặt lăn lộn trên đất, tâm lý của Phác Thái Anh cuối cùng cũng thư thái, bước về phía sạp vắt chân ngồi xuống gảy móng tay, vừa ngẩng đầu đã chạm phải ánh mắt lóe sáng của Điền Chính Quốc, lại còn là đang cười, không chút tức giận: "Miêu Miêu, rốt cuộc ngươi cũng biến thành người, ta chờ lâu lắm rồi, sao không giữ dáng vẻ này luôn chứ?"
"Để làm gì?" Phác Thái Anh nhướn mày, yêu hóa thành người đương nhiên không khó, nhưng muốn duy trì hình người thì nhất định phải ăn tim người mà sống, lão tiền bối nàng khinh thường với hành vi thấp kém bẩn thỉu này, không ăn tim người, tất phải hao tổn tu vi của chính mình, nàng không nỡ, vẫn còn đang chờ để thành tiên đây.
Điền Chính Quốc chạy vào phòng mở một chiếc rương ra, ôm thứ gì đó ra ngoài, Phác Thái Anh vừa nhìn mới thấy là bộ da hổ trắng lần trước, hắn đã tìm người làm thành một chiếc áo choàng, lớp lông mềm mại thoạt nhìn vô cùng ấm áp.
Một chiếc áo choàng... kiểu nữ.
Điền Chính Quốc cười hì hì choàng chiếc áo lên người Phác Thái Anh, lại kéo chiếc mũ áo choàng lên trên đầu nàng, Phác Thái Anh kinh ngạc nhìn Điền Chính Quốc dùng những ngón tay thon dài buộc dải dây nịt lại, hơi thở ấm nóng của hắn như có như không lướt qua gương mặt nàng.
Hắn vậy mà lại cao hơn nàng, lại còn cao hơn rất nhiều, buồn cười.
"Ấm không, Miêu Miêu?" Điền Chính Quốc buộc xong liền hớn hở gãi gãi đầu, nhìn trên một lúc nhìn dưới một lúc, hài lòng gật đầu, "Ừm, Miêu Miêu mặc vào rất đẹp."
Ngươi đang làm gì vậy?
Phác Thái Anh đột nhiên hết cả tức giận, sự khó chịu vì bị Tiểu Mai chiếm đoạt mất nhà mấy ngày nay cũng vèo một cái bay đi hết, rõ ràng chiếc áo choàng vừa dày vừa ấm áp, cả người nàng lại nhẹ bẫng lâng lâng.
Dường như... có chút vui vẻ?
"Lần trước lúc Miêu Miêu chăm sóc cho ta, tay rất lạnh, thân thể Miêu Miêu vẫn không được ấm áp, vốn định mang đi bán, nhưng nếu Miêu Miêu lạnh thì làm cho Miêu Miêu mặc vẫn hơn."
Nụ cười của chàng trai trẻ dưới ánh lửa có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn ấm áp như cũ.
Ngón tay hắn mơn trớn lên lớp lông hổ trắng mềm mại sáng loáng, đưa mắt nhìn vào con ngươi màu hoàng kim của Phác Thái Anh nghiêm túc nói, "Mùa đông năm nay, Miêu Miêu sẽ không còn lạnh nữa."
Ánh mắt của Điền Chính Quốc đen láy mà sáng rực, tựa như ánh sao ban đêm, Phác Thái Anh hé miệng, cuối cùng lại nuốt lời muốn nói xuống.
Nàng là yêu, không có trái tim, không có nhiệt độ, không có ai sưởi ấm cho, da lông có dày dặn hơn nữa cũng không thể khiến nàng ấm áp hơn.
Phác Thái Anh chợt nhớ đến mỗi đêm đông Điền Chính Quốc ôm nàng ngủ, ngốc nghếch chia cho nàng một nửa cái chăn, vốn chiếc giường đã nhỏ, chăn cũng không đủ dùng.
Nàng là mèo yêu hơn ba ngàn năm, vốn đã quen với tất cả những lạnh lẽo và cô độc, sự tồn tại của Điền Chính Quốc chẳng qua chỉ là một hạt cát trong biển thời gian, sẽ nhanh chóng biến mất trong sinh mệnh của nàng.
Đêm hôm đó Phác Thái Anh cuộn mình ngủ trong tấm da hổ, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Điền Chính Quốc đã đi săn thú, trên bàn là đĩa bánh hoa quế vừa mới ra lò.
Nàng đột nhiên cảm thấy, nàng phải làm gì đó.
Kết quả là chạng vạng, lúc Điền Chính Quốc đi săn thú về, từ xa đã trông thấy nhà mình đang bốc khói đen, trong lòng kinh hãi, vứt con mồi xuống chạy như bay về đẩy tung cánh cửa, khói đen làm hắn sặc mấy ngụm, ngẩng đầu kêu to: "Miêu Miêu!"
Khói đen bốc ra từ nhà bếp, hắn vọt vào, lại thấy một cô gái áo tím một tay đang cầm cái chảo, lòng bàn tay còn lại đang tỏa ra một ngọn lửa màu lam yêu diễm, quay đầu lại nhìn Điền Chính Quốc đang đờ đẫn một cái, ánh mắt ngập nước mở to, gò má tuyệt sắc dính đầy tro bụi, lại vội vàng quay đầu lại, tấm lưng mảnh mai có chút cứng ngắc, vẫn cố mà nói: "Bổn tọa... bổn tọa hôm nay rất nhàm chán, muốn thử chút thủ nghệ của nhân gian, giờ xem ra, chỉ có đám người phàm hèn mọn vô năng mới rảnh rỗi đến mức đi làm những thứ vớ vẩn này..."
Chính Quốc chớp mắt mấy cái, nhìn qua vật thể không xác định màu đen trong nồi, đó hình như là một... con cá?
"Miêu Miêu." Điền Chính Quốc nén ý cười đầy bụng xuống bước lên tắt bếp, vươn tay phủ lên bàn tay đang cầm lấy lấy cán chảo của Phác Thái Anh, Phác Thái Anh cúi đầu, cảm thấy mình thật vô cùng mất thể diện, nghĩ thầm, nếu để Yêu giới nhìn thấy chắc sẽ thành trò cười lớn, lại ngập ngừng nói: "Bổn tọa đích thân đến phòng bếp nhà ngươi là vinh hạnh của nó, cho nên, cho nên ngươi đừng tức giận..."
Điền Chính Quốc nghe vậy lại bật cười, đứng bên cạnh Phác Thái Anh, vươn tay xoa xoa đầu nàng, nhẹ giọng nói: "Ta chỉ lo, Miêu Miêu ngươi gặp chuyện không may thôi."
Sau đó cả hai cùng nhau quét dọn tro bụi.
Phác Thái Anh càng giúp càng thêm việc, Điền Chính Quốc cười cười, "Ngươi nghỉ ngơi đi, ta mua bánh hoa quế về rồi đấy."
Lúc nói những lời này Phác Thái Anh đã chỉnh trang bản thân sạch sẽ, trên mặt Điền Chính Quốc còn dính bụi, Phác Thái Anh chớp mắt mấy cái, nhìn một chút, dùng tay áo lau mặt cho hắn, Điền Chính Quốc ngoan ngoãn để mặt nàng giày vò mặt mình.
Nàng lại nhìn một chút, thấy khóe miệng hắn còn dính một vệt đen, chùi không được, theo bản năng ngẩng đầu lên, liếm sạch chút bụi trên khóe miệng hắn, nàng thân là mèo yêu, cơ hội hóa thành người quá ít, tập tính vẫn không thay đổi.
Đầu lưỡi phấn hồng mềm mại của cô gái lướt qua bờ môi của chàng trai, tay của Điền Chính Quốc khựng lại giữa không trung, Phác Thái Anh liếm xong, nhìn một chút, thấy đã sạch sẽ bèn vỗ vỗ tay đứng dậy, hóa thành một con mèo chậm rãi quay về phòng.
Điền Chính Quốc cứng người tại chỗ, vành tai đỏ lựng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro