2.4. Thiên duyên trời định


Bảy

Vào hạ, ngoài cửa sổ ve kêu từng hồi.

Điền Chính Quốc đóng cửa lại, không biết đã đẩy những đó đi lần thứ bao nhiêu rồi, đám người muốn mời hắn đi Giang Nam.

Phác Thái Anh đang nằm trên xà nhà, nhàm chán đùa giỡn con chuột tinh vừa mới bắt được, dùng móng vuốt lật tới lật lui, con chuột tinh kia thảm thiết kêu lên chít chít, Phác Thái Anh cong đuôi nói: "Người ta mời đi thì ngươi cứ đi đi, vinh hoa phú quý tội gì không đi hưởng thụ?"

Điền Chính Quốc cười hì hì, không nói gì, ra ngoài săn thú.

Phác Thái Anh chơi chán con chuột tinh liền nằm trên xà nhà ngủ, đang mơ mơ màng màng thì thấy cạch một tiếng, cửa phòng mở ra.

Lúc nàng đang định nói "Về sớm vậy", chợt nhận ra hơi thở không đúng, càng sống lâu lại càng lơi lỏng, Phác Thái Anh ngồi thẳng dậy nhìn xuống dưới, lại thấy Tiểu Mai một mình lén lén lút lút vào phòng.

Tiểu Mai có chìa khóa nhà? Điền Chính Quốc cho? Nghĩ vậy lông mày Phác Thái Anh nhíu lại.

Tiểu Mai nhìn xung quanh một lúc rồi đi vào phòng trong, bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó trong phòng Điền Chính Quốc, lục lọi ngăn tủ, đột nhiên thân thể khựng lại, lấy từ trong chiếc hòm dưới gầm giường ra một cái bọc.

Phác Thái Anh nhìn mà ánh mắt chợt lạnh, cái bọc này nàng biết, chính là cái bọc mà lần đầu tiên gặp Điền Chính Quốc hắn đã ôm chặt trong tay, bên trong là di vật của mẹ ruột hắn.

Chỉ thấy Tiểu Mai lén la lén lút cởi bỏ lớp bọc ngoài, lấy một cây trâm ngọc từ bên trong ra, chiếc trâm ngọc khắc hình hoa hải đường, trông rất sống động, Tiểu Mai hai tay nâng chiếc trâm ngọc yêu thích không nỡ buông, lại còn cứ thế mà gài lên búi tóc mình.

Phác Thái Anh nheo mắt nhảy xuống chặn giữa nàng ta và bọc đồ, Tiểu Mai sợ hết hồn hét lên một tiếng, tay run lên đánh rớt cây trâm ngọc, Phác Thái Anh há mồm ngậm lấy, liếc xéo nàng ta một cái tha chiếc trâm thả lại vào trong bọc đồ, quay đầu lại nhìn chằm chằm Tiểu Mai.

Sắc mặt Tiểu Mai tái nhợt, chưa hồi hồn lại lùi về phía sau mấy bước, chỉ vào Phác Thái Anh nói: "Chính là ngươi, đồ bẩn thỉu! Chỉ vì ngươi mà Chính Quốc mới không muốn về nhà, không phải chỉ là một con mèo hoang thôi sao?!"

Phác Thái Anh liếm liếm móng vuốt, ngồi trước bọc đồ, nheo mắt nghe Tiểu Mai mắng chửi, thong dong bình tĩnh.

"Đồ xấu xí, xem ta đánh chết ngươi!"

Nói xong Tiểu Mai lại hoảng hốt cầm lấy một cái rìu nhỏ treo trên tường, lảo đảo vung về phía Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh vội vàng giật mình chạy đi, nếu mà chém hỏng đồ trong nhà, Điền Chính Quốc lại đau đầu, kể ra thì tiểu nha đầu này cũng có chút sức lực.

Tiểu Mai bổ tới bổ lui, Phác Thái Anh nhàn nhã né tránh, cuối cùng Tiểu Mai đặt mông ngồi phịch xuống đất, ôm đầu khóc toáng lên.

Khóe miệng Phác Thái Anh giật giật, lười phải để ý đến nàng ta, sau đó lại thấy có vài món đồ trang sức đeo tay rớt ra từ trong bọc, bèn chậm rãi bước từng bước lên ngậm lấy tha về, sau lưng bỗng thấy có hơi thở đến gần, Phác Thái Anh phát hiện bất thường, chợt cảm thấy một cơn đau nhói từ đuôi truyền đến.

Tiểu Miêu khóc nấc lên, túm lấy cái đuôi dài đầy lông mềm của Phác Thái Anh quăng nàng lên tường.

Trong nháy mắt, Phác Thái Anh cảm thấy có sợi dây thần kinh nào đó trong cơ thể đã bị đứt phựt.

Thật là sơ ý. Không phải tất cả mọi người đều giống với Điền Chính Quốc, không phải, bọn họ sẽ chèn ép những sinh linh nhỏ yếu hơn mình, dục vọng của bọn họ vĩnh viễn không có chừng mực.

Giống như lúc trước.

Bởi vì Tiểu Mai là vị hôn thê của Điền Chính Quốc nên nàng mới...

Chút đau đớn nhỏ bé này không là gì, Phác Thái Anh vừa đáp xuống đất, nháy mắt đã bật lên nhảy về phía Tiểu Mai —-

Khoảnh khắc Điền Chính Quốc vừa mở cửa, ngước mắt đã thấy con mèo màu tro kia đang nhảy lên hung hăng cào ra ba vệt máu đỏ tươi trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn xinh đẹp của Tiểu Mai, ngoan độc chưa từng thấy.

Tiểu Mai khóc thét lên che mặt quỳ xuống, Điền Chính Quốc bỏ đồ trong tay xuống bước dài một bước xông lên ôm lấy nàng ta, "Tiểu Mai, Tiểu Mai!"

"Chính Quốc, mặt của muội... mặt của muội... hu hu... muội thấy nó lục đồ của huynh nên mới định ngăn cản nó, nó liền..."

Máu tươi theo kẽ tay Tiểu Mai chảy xuống.

Phác Thái Anh ngước mắt, thấy hắn lo lắng kinh hoàng, tay hắn đang run rẩy, bỗng cắn răng xoay gương mặt tuấn tú cương quyết kia về phía Phác Thái Anh, nhìn nàng trừng trừng, trong cặp mắt màu đen dấy lên sự tức giận và trách cứ nàng chưa từng thấy bao giờ, "Tại sao ngươi có thể làm vậy?!"

Trái tim Phác Thái Anh run lên.

Dứt lời, hắn vươn tay ôm lấy tiểu cô nương kia lao ra khỏi căn nhà gỗ, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Phác Thái Anh ngồi dưới đất nhìn cánh cửa phòng đang mở rộng, ánh sáng trắng lọt vào, gió mơ hồ phất qua, bóng cây nghiêng ngả, thân mình bị va đập vào tường vẫn còn đang đau nhức, nàng chợt thấy có chút lạnh.

Phảng phất như quay trở lại lúc nàng mới có một cái đuôi, chủ nhân của nàng bỏ rơi nàng, bởi vì nàng đã gây họa.

Giờ, nàng cũng đã gây họa, ba ngàn năm trôi qua, nàng chẳng có chút tiến bộ nào.

Lúc Điền Chính Quốc quay về đã là đêm ngày hôm sau, cả người phong trần mệt mỏi.

Hắn mở cửa, Phác Thái Anh ngẩng đầu dựng thẳng lỗ tai, hắn cũng chẳng nói gì, chỉ yên lặng đóng cửa lại, rửa mặt xong rồi ngồi trên giường cúi đầu trầm tư.

Ngoài phòng đêm tối, trong phòng lặng ngắt.

Phác Thái Anh cũng không biết nên làm gì lúc này, nàng sẽ không nói xin lỗi, tuyệt đối sẽ không.

Do dự một chút, chỉ từ từ bước tới trước mặt Điền Chính Quốc, ngồi xuống, Điền Chính Quốc đang vùi đầu, chỉ cần thoáng ngước mắt là thấy được con mèo nhỏ đang ngồi ngay ngắn trên sàn nhà, cặp mắt màu hoàng kim không chút gợn sóng nhìn hắn chăm chú.

Phác Thái Anh mở miệng: "Là nàng lục đồ của mẹ ngươi, không phải ta."

Nàng cảm thấy thật nực cười, rõ ràng không bao giờ bỏ người phàm vào trong mắt, giờ lại đang giải thích với một phàm nhân, thật sự là càng sống lại càng thụt lùi.

Dừng một chút, thấy chàng trai không nói lời nào, Phác Thái Anh lại hỏi: "Ngươi đã nghĩ ra nguyện vọng của mình chưa?"

Điền Chính Quốc khẽ nâng cặp mắt mệt mỏi lên, Phác Thái Anh thầm cảm thấy, đã đến lúc nàng phải đi rồi.

Hắn phải quay về Giang Nam thừa kế sản nghiệp, thành thân với Tiểu Mai, nàng đã ở lại nhân gian này quá lâu, đây không phải chuyện tốt.

Thật là kỳ quái, ba ngàn năm trôi qua tựa như nước cuốn hoa trôi, vậy mà mỗi ngày mỗi đêm ở bên hắn lại thật rõ ràng.

Nàng, là yêu, điều này tuyệt không thể quên.

Nàng, đã là đồ thừa rồi.

"Mặt của Tiểu Mai bị lưu lại sẹo, ta sẽ cưới nàng ấy." Giọng nói của Điền Chính Quốc hơi khản đặc, ngẫm chắc vì chuyện này, hắn cũng đã vất vả không ít.

"Tại sao ngươi lại phải báo ân?" Điền Chính Quốc nói, "Chuyện kia đã xảy ra từ rất lâu rồi, việc tốt mà tổ tiên làm, có liên quan gì đến đời sau đâu."

Ý tử của hắn là bắt đầu chất vấn nàng vì sao còn ở lại đây ư?

Phác Thái Anh dùng móng vuốt gãi gãi cái tai nhỏ của mình, trong giọng nói có thêm vài phần khinh miệt: "Ngươi tưởng, ta thật sự là đến báo ân hay sao?"

"..."

"Kể cho ngươi nghe một câu chuyện đi."

Tám

Phác Thái Anh nhảy lên đầu giường, nằm sấp xuống, cằm gác lên mép giường.

Bên dưới là mái tóc đen mềm mại của Điền Chính Quốc, nàng nén nỗi xúc động vươn móng vuốt bắt lấy xuống, thản nhiên nói:

"Rất lâu trước kia, có một người xuất gia cứu được một con mèo, con mèo từ khi bị chủ nhân vứt bỏ đã trở thành mèo hoang, bị đám trẻ địa phương bắt nạt, người xuất gia kia cứu con mèo nhỏ về, chữa trị vết thương cho nó, mà thực ra, vào thời điểm đó, con mèo ấy đã có linh tính."

"Con mèo này đang tu luyện, nó muốn trở thành tiên, mèo tu luyện đến chín đuôi mới có thể thành tiên, mà cứ tu luyện ba trăm năm thì mới mọc thêm một cái đuôi, vậy nên Phật Tổ ước định với con mèo kia, mỗi lần ba trăm năm, nếu nó tìm được chuyển thế của người xuất gia kia hoặc là đời sau của người đó mà báo ân, hoàn thành một nguyện vọng của người đó thì nó sẽ mọc thêm một cái đuôi.

Vậy nên con mèo kia cố gắng tu luyện, hoàn thành từng nguyện vọng một của đời sau người kia."

"Ngươi có tám cái đuôi..." Điền Chính Quốc ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt của Phác Thái Anh.

Trong ánh mắt phẳng lặng của con mèo ẩn giấu không biết bao nhiêu tang thương và mệt mỏi.

Nàng nheo mắt, "Đúng, ta đã giữ nguyên dáng vẻ tám cái đuôi này không biết đã bao nhiêu lâu rồi, bởi vì từ khi ta mọc ra chiếc đuôi thứ tám, cứ mỗi lần hoàn thành được một nguyện vọng sẽ mọc thêm một cái đuôi nữa, nhưng đồng thời, cũng đứt mất một cái đuôi."

Vĩnh viễn, tám cái đuôi.

"Ta từng hỏi Phật Tổ, phải chăng đang gạt ta, ta vĩnh viễn không thể nào đắc đạo thành tiên, Phật Tổ không trả lời ta, chỉ bảo ta tự mình ngộ ra."

Khóe miệng Phác Thái Anh dâng lên một tia cười giễu cợt, người phàm không thể nhìn thấy mèo cười, Điền Chính Quốc chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ lười nhác nheo mắt nằm ở đầu giường của nàng.

Phác Thái Anh cuối cùng cười nói: "Chắc có lẽ sau khi ta hoàn thành được nguyện vọng của ngươi, mọc ra một cái đuôi nữa, lại sẽ đứt mất một cái đi."

Nàng đã mệt mỏi lắm rồi. Có lẽ là lần cuối cùng, có lẽ không phải.

Sau khi Phác Thái Anh nói vậy, Điền Chính Quốc im lặng một lúc lâu, Phác Thái Anh nhảy xuống đất chậm rãi tìm một góc tường chuẩn bị ngủ.

"Miêu Miêu, ngươi nói nguyện vọng của ta, bất cứ điều gì cũng có thể được hoàn thành sao?"

Phác Thái Anh lim dim một lúc, đầu giường bên kia chợt vang lên tiếng động, ngay sau đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng, bóng dáng cao lớn của Điền Chính Quốc bao phủ lấy nàng.

Phác Thái Anh ngẩng cái đầu nhỏ lên, vẻ mặt của Điền Chính Quốc chìm trong bóng đêm không rõ ràng, nàng gật đầu một cái, "Đúng." Phật Tổ ban cho nàng khả năng có thể hoàn thành bất cứ nguyện vọng nào.

Điền Chính Quốc cúi đầu ngồi xổm xuống, vươn tay xoa xoa đầu Phác Thái Anh, bàn tay của hắn sạch sẽ mà ấm áp, "Ta nghĩ xong rồi."

"Ừm, ngươi nói đi."

Phác Thái Anh không ngẩng đầu, đã đến lúc chia tay rồi.

Hắn sẽ già đi giữa dòng chảy thời gian, mà nàng, sẽ giữ mãi dáng vẻ tám đuôi này mà tiến về phía trước, bên tai là giọng nói ôn hòa trầm thấp của chàng trai ấy.

"Nguyện vọng của ta là, hy vọng nàng có thể mọc ra cái đuôi thứ chín."

Phác Thái Anh chợt ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Điền Chính Quốc, nụ cười của hắn chìm trong bóng đêm, phảng phất như đang dùng ánh nến hòa tan cả màn đêm này.

Cuối cùng nàng vẫn không nói gì, dùng đầu lưỡi ướt át liếm liếm lòng bàn tay của chàng trai.

...

Ánh trăng như cát, hoa lan như ngọc rải đầy đất.

Trong một tòa hào trạch, người mẹ mệt mỏi vô cùng, nằm bên giường ngủ.

Mặt của Tiểu Mai vẫn còn đau rát, tựa như bị bỏng vậy, trong lúc mơ mơ màng màng tựa hồ như có ai đó ngồi xuống giường, cúi đầu nhìn nàng chăm chú.

Nàng mở mắt ra, dưới ánh trăng trong đêm tối, một cô gái áo tím đang ngồi bên cạnh, quanh thân phủ một quầng ánh sáng trắng nhè nhẹ.

Tiểu Mai cả kinh nói không ra lời, bởi vì cô gái này quá đẹp, xinh đẹp tuyệt trần, ngũ quan so với tranh vẽ còn khiến người ta động lòng hơn trăm lần.

Mà càng khiến nàng ngạc nhiên hơn chính là, đằng sau cô gái, có chín cái đuôi.

"Làm thê tử của hắn, vẫn nên lanh lợi một chút thì tốt hơn." Cô gái nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt và thanh âm đều cao ngạo, vươn ngón tay như ngọc ra lướt qua gương mặt Tiểu Mai, cảm giác đau rát trong nháy mắt tan thành mây khói.

Cơn buồn ngủ ùa tới như thủy triều, Tiểu Mai mơ mơ màng màng thiếp đi. Có thể mơ thấy một cô gái xinh đẹp như vậy, nhất định là mộng rồi.

Phác Thái Anh từ từ bước vào rừng rậm, ánh sáng nhàn nhạt bao phủ lên nàng, hai vị tiên đồng một nam một nữ cưỡi mây từ trên trời hạ xuống, đáp xuống trước mặt Phác Thái Anh, cùng hành lễ.

"Tham kiến Phác Thái Anh tiên nhân, Phật Tổ cho mời."

Phác Thái Anh nói: "Được."

Kết

Điền Chính Quốc xách một con thỏ hoang, sài đao gác trên vai, vừa huýt sáo vừa đi về nhà.

Tối nay lại có thịt ăn, rõ ràng là con mèo, sao lại thích ăn thịt nhỉ.

Bước chân của Điền Chính Quốc khựng lại, lắc lắc tay bật cười, quên mất, nàng đã không
còn ở đây nữa, lên trời rồi.

Vết sẹo trên mặt Tiểu Mai chẳng hiểu sao lại lành lặn, hắn suy nghĩ một chút, vẫn cự tuyệt hôn sự, một thân một mình nhẹ nhõm, nguyên nhân cũng chẳng hiểu vì sao.

Nghĩ vậy đã đi đến cửa nhà, Điền Chính Quốc vừa ngẩng đầu đã cứng đờ tại chỗ, nhẹ buông tay, con thỏ hoang săn được ngã trên đất lăn vài vòng rồi vui sướng lẩn mất.

Hắn nhìn chằm chằm cửa nhà không chớp mắt.

Một cô gái trẻ tuổi áo tím hai tay bó gối ngồi trước cửa, vùi đầu, co lại thành một đống, tựa như một con mèo, dường như đã chờ rất lâu rồi.

Qua một lúc, nhận ra có người đến, nàng ngước gương mặt trắng nõn xinh xắn lên, thấy hắn thì ngẩn ngơ, con ngươi màu hoàng kim chớp rồi lại chớp.

"Ta..." Nàng cũng không biết mình bị làm sao, vụt đứng dậy, tay chân luống cuống nhìn hắn một cái, lại cúi đầu, gương mặt trắng như tuyết vậy mà lại đỏ bừng, tựa như đóa hoa đào đang nở rộ sau núi, ngượng ngùng như một cô thiếu nữ bé nhỏ.

"Ta, ta, ta đến chào Phật Tổ... rồi, rồi..."

Phác Thái Anh líu lưỡi, còn chưa nói hết lời hắn đã bước đến trước mặt nàng.

Nàng kinh ngạc ngẩng mặt lên, gương mặt Điền Chính Quốc chìm trong bóng râm, hắn rút từ trong lồng ngực ra một chiếc trâm cài, Phác Thái Anh nhìn xuống mới thấy đó chính là chiếc trâm mà hôm đó Tiểu Mai đã lén lút lấy ra muốn cài lên đầu mình, một chiếc trâm ngọc khắc hoa hải đường, là di vật của mẫu thân Điền Chính Quốc.

Phác Thái Anh còn chưa kịp phản ứng, Điền Chính Quốc đã vươn tay gài chiếc trâm lên mái tóc đen của nàng, chỉnh cho ngay ngắn, sau đó vươn tay ôm lấy nàng, mặt vùi vào hõm cổ mềm mại của nàng.

Phác Thái Anh lần đầu tiên được hắn ôm như vậy, mặt lại càng đỏ hơn, hé miệng nửa ngày không phát ra tiếng, lại càng cảm thấy ngượng ngùng, trái tim đập thình thịch không ngừng.

Nàng không biết hắn có thể quay về nữa hay không, nàng cứ tưởng hắn đã đi Giang Nam rồi, nàng cứ tưởng nàng sẽ phải ngồi trước nhà này chờ đợi rất rất lâu.

Yêu hóa thành người, cần phải ăn tim người, nếu không chịu thì sẽ nhanh chóng hao tổn tu vi.

Nhưng nàng có hơn ba ngàn năm tu vi, như vậy là đủ để ở bên hắn cả đời rồi.

"Miêu Miêu, ta đã cự tuyệt hôn sự rồi." Giọng nói của chàng trai kèm theo hơi nóng phun lên vành tai nhỏ nhắn của nàng, Phác Thái Anh lấy lại tinh thần, mặt nóng bừng bừng.

"Cho... cho nên...?"

"Để bù lại, nàng phải lấy ta thôi, Miêu Miêu."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro