[01] Nữ vương mỉm cười và hoàng tử bão tố
Giọt mưa rơi trên cửa kính, sau đó dòng nước từ từ trượt xuống, tiếng mưa rơi rất lớn, gần như che đậy tất cả âm thanh ngoài cửa sổ.
Điều này làm cho Tri Kiều nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên cô và Chu Diễn gặp nhau.
Ngày đó, mưa cũng lớn như vậy, cũng bị âm thanh tí tách kia che đậy tất cả. Chu Diễn từ chiếc xe hơi cũ rích màu đen của anh bước xuống, cầm một chiếc ô thật lớn màu đỏ, cô nhìn anh, đoán rằng có lẽ anh khoảng chừng ba mươi tuổi.
Anh đi tới, lộ ra một nụ cười với cô có thể gọi là "miễn cưỡng", sau đó nói:
"Xin chào, em là...Thái Tri Kiều phải không?"
Tri Kiều nhíu mày, gật đầu, cô chưa từng gặp anh, nhưng trực giác nói với cô, chuyện người đàn ông này sắp sửa tuyên bố không phải là chuyện gì tốt.
"Tôi xin lỗi," anh đứng thẳng trong mưa, ngón tay cầm ô trở nên hơi trắng, "Bố của em...đã mất."
Cô sửng sốt chừng nửa phút, bất giác muốn mỉm cười, nhưng mà khoé miệng sao cũng không kéo ra được. Cô nghe thấy thanh âm của mình nói: "Chuyện...khi nào?"
"Cuối tuần trước."
Như vậy, cô suy nghĩ, cũng chính là ba ngày trước.
Ba ngày trước cô làm gì nhỉ? Ngủ? Ăn cơm? Hoặc là chẳng làm gì? Cô cũng không nhớ rõ.
Nhưng ngay lúc bất tri bất giác, trong khoảnh khắc định mệnh, bố của cô đã nhắm mắt lại, rời khỏi thế giới này, vĩnh viễn không trở về.
"Tôi biết rồi." Cô dùng vẻ kiên cường đến chính mình cũng kinh ngạc mà đối mặt với người đàn ông mang theo một sự u buồn trong ánh mắt.
Người đàn ông nhìn cô, nhìn một lúc, bỗng nhiên mỉm cười: "...Em quả nhiên là con gái của chú Thái."
Cô không biết vì sao người đàn ông này lại nói như vậy, bởi vì cô và bố gần như là hai người xa lạ, nhưng mà lời nói tiếp theo của anh càng làm cho cô giật mình ——
"Em có bằng lòng tiếp nhận công việc của bố em không? Là ông ấy bảo tôi tới hỏi em, đây là tâm nguyện cuối cùng của ông ấy."
...
Tiếng đập cửa dồn dập đưa mạch suy nghĩ của cô trở về từ dòng hồi ức, không đợi cô kịp nói "Mời vào", cửa đã bị mở ra. Một chàng trai đội mũ lưỡi trai tiến vào, tất cả mọi người gọi cậu ta là "Cá Mập", trên mũ của cậu ta có in biểu tượng của đội bóng rổi Orlando Magic, bắt đầu từ ngày đầu tiên cô quen biết cậu ta, cậu ta chưa từng cởi chiếc mũ này ra.
"Mau lên! Lão Hạ nói tán che mưa và đường ray đã dựng xong rồi."
Cô vội vàng đi theo cậu ta xuống lầu, A Khố phụ trách ánh sáng và đạo cụ đang buộc dây thừng cố định tán che mưa, lão Hạ quay phim đã bố trí xong vị trí máy móc, đang chờ cô xác nhận.
"Có thể hạ xuống một chút không, tôi muốn bắt đầu góc độ nhìn thẳng, sau đó từ từ nâng máy lên cao."
"Không thành vấn đề." Lão Hạ không nói nhiều mà bắt đầu điều chỉnh.
Mưa rất lớn, mặc dù trên người không dính mưa, nhưng dưới chân đã ẩm ướt. Lúc tất cả cuối cùng cũng chuẩn bị sẵn sàng, Tri Kiều bỗng nhiên nhớ tới gì đó mà nhìn xung quanh trường quay, cô cầm lấy loa, bất đắc dĩ hô to: "Chu Diễn đâu, Chu Diễn! Có ai nhìn thấy Chu Diễn không?"
Bên tai chỉ có tiếng mưa rơi, không ai trả lời cô, làm cho cô rất muốn ném đồ đạc. Cuối cùng Cá Mập nhẹ giọng nói một câu: "Cái đó... Vừa rồi lúc đi xuống tôi hình như thấy anh ấy ở quán cà phê đối diện..."
"Tên kia ở quán cà phê làm gì? Chẳng lẽ cậu chưa nói với anh ta sắp 'action' sao?" Cô tuyệt đối không che giấu tức giận của mình.
"Không biết..." Cá Mập có chút quanh co, "Hình như...đang nói chuyện với hai du khách..."
Cô cười khổ: "Chắc là 'du khách nữ' phải không?"
"....Vâng."
Tri Kiều vừa định lấy di động bắt đầu bấm nút call liên tục thì có một người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện trong màn hình máy quay phim, anh mặc áo sơ mi trắng và quần tây màu xám đậm, một tay anh cầm chiếc ô màu đỏ, tay kia thì đút trong túi quần, người quay phim đã sớm ấn nút quay.
Tiếp theo, người đàn ông trong màn hình dùng tiếng nói...đặc biệt tràn đầy sức hấp dẫn riêng mà chậm rãi nói:
"Nếu bạn chưa từng cầm ô đi qua con đường sỏi cổ xưa trong sương mù dày đặc, lắng nghe tiếng mũi nhọn của đầu ô gõ trên mặt đất, như vậy bạn không coi là đã đến London. Nơi này có dòng sông Thames, cung điện Buckingham, có tu viện Westminster, còn có Big Ben... Watson trong "The Sign of Four" từng miêu tả thành phố này như vầy: hôm nay là buổi tối tháng chín, còn chưa đến bảy giờ, thời tiết âm u, sương mù dày đặc bao phủ thành phố lớn. Trên ngã tư đường rất lầy lội, bầu trời ảm đạm dầy đặc những đám mây đen khiến người ta chán nản..."
Anh ngẩng đầu, dùng ánh mắt hư vô mờ mịt nhìn không trung, cuối cùng anh cúi đầu nhìn ống kính, mỉm cười nói: "Nhưng hôm nay e rằng chúng ta chỉ có thể trải nghiệm ngày mưa."
Thái Tri Kiều nhìn chằm chằm vào màn hình, đằng trước ống kính Chu Diễn không nói gì, chỉ lộ ra nụ cười thản nhiên. Máy quay bỗng nhiên hướng lên trên, cô hoảng sợ, vài giây sau mới nhớ tới vừa rồi mình bảo lão Hạ muốn cuối cùng máy quaytừ trên xuống, vì thế cô vội vàng nhìn màn hình rồi mới hô lên "Cắt".
Dưới máy quay, nhân viên chương trình bên cạnh bắt đầu vội vàng chuẩn bị cảnh tiếp theo, Tri Kiều gục đầu xuống lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, đôi giày da màu đen dính ít bùn xuất hiện trước tầm mắt cô, cô ngẩng đầu, Chu Diễn đang nhìn xuống cô:
"Em xác định muốn quay trong lúc mưa lớn như vậy sao?"
"Ừm..." Mỗi lần nhìn thẳng ánh mắt của anh hồi lâu, đều khiến cô hơi khó xử.
Anh khẽ nhướng lông mày, gần như không bị phát hiện, từ chỗ sâu trong cổ họng phát ra một tiếng: "À."
Được lắm, như là không chấp nhận, cũng không phải phản đối.
Anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô, trên đầu bọn họ là tán che mưa được thiết kế chuyên dụng, mưa rơi trên mặt ô vang lên tiếng "ào ào". Chiếc ô đỏ trên tay anh lúc này đang lặng lẽ tựa vào một góc, giống như đang nghỉ ngơi.
Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời, lúc này đây, ánh mắt cũng không hư vô và chứa nhiều sắc thái, anh dùng ngữ điệu như sớm đã thành thói quen, nói: "Tôi ghét trời mưa."
"Vì sao?"
"Không có lý do gì...chỉ là ghét thôi."
Tri Kiều quay đầu đi chỗ khác, trong lòng cười trộm.
Chu Diễn bị gọi là "hoàng tử bão tố" —— bởi vì mỗi lần anh ghi hình cho chương trình, chín mười phần đều là trời sắp mưa. Bọn họ thậm chí đã từng thử, lúc bố trí máy quay phim xong thì trời vẫn quang đãng, sau đó mưa bắt đầu rơi từ giây đầu tiên Chu Diễn xuất hiện trước ống kính. Trên thực tế, chương trình này vốn tên là "Đoàn lữ hành đầy nắng", nhưng dần dà không có đồng nghiệp nhắc lại cái tên này, nếu chưa từng quay trong trời nắng, vậy tại sao lại gọi là đoàn lữ hành đầy nắng?
"Em đang cười trộm sao?" Chu Diễn hỏi.
"Không có." Tri Kiều quay đầu, vẻ mặt bình tĩnh.
Anh nhìn cô, cho đến khi cô nhịn không được mà dời tầm mắt, anh mới chắc chắn nói: "Em nhất định đang cười trộm."
"Không có." Cô không dám nhìn anh, nhưng có chết cũng mạnh miệng.
"Chắc chắn có."
"Không có."
"Có."
"..."
Rất nhiều lúc, Tri Kiều cảm thấy mình thực ấu trĩ —— chẳng qua chỉ là lúc ở bên cạnh Chu Diễn mà thôi. Bọn họ sẽ cãi nhau như hai đứa trẻ, giận dỗi, sau đó hoà thuận. Bọn họ là người cộng tác không chịu thua lẫn nhau, là bạn bè miễn cưỡng có thể thông cảm cho nhau, nhưng họ lại giống anh trai em gái chưa bao giờ gặp mặt hơn.
Cái này nghe ra có phải hơi...phức tạp không?
Nhưng thực ra cũng không khó hiểu.
Chu Diễn và bố của Tri Kiều tình cảm như bố con, cô thậm chí cảm thấy Chu Diễn càng giống con của bố cô hơn. Bởi vì bọn họ cùng nhau làm việc, có sở thích giống nhau, anh hiểu rõ bố cô, mà cô, sau 12 tuổi thì chưa từng gặp bố mình.
"Tôi và bố em làm việc cùng nhau sáu năm," vào ngày mưa đó, lần đầu tiên Chu Diễn xuất hiện, anh nói với cô, "Ông ấy là một người rất tài ba."
Tài ba bao nhiêu? Cô không thể nào biết, vì thế chỉ lấy nụ cười theo thói quen để trả lời.
À, đúng rồi, cô cũng có một biệt danh, gọi là "Nữ vương mỉm cười", bởi vì cô luôn mỉm cười —— lúc cô không biết nên lộ ra biểu cảm gì thì cô liền mỉm cười.
"Em bằng lòng đến chứ?" Đôi mắt của Chu Diễn dường như có sức lôi cuốn kỳ lạ, "Đây là tâm nguyện của bố em."
Thái Tri Kiều lại đồng ý, cô thậm chí còn chưa biết công việc đó ra sao mà đã đồng ý.
Chu Diễn nghe thấy câu trả lời của cô, anh dần dần cười rộ lên, sau đó, Thái Tri Kiều hiếm khi thấy Chu Diễn cười như vậy, là một nụ cười...thoả mãn.
Nhưng cô hiểu rõ ràng, sở dĩ bản thân thoải mái mà đồng ý là bởi vì cô muốn biết: rốt cuộc là cuộc sống như thế nào khiến cho bố cam tâm tình nguyện vứt bỏ vợ con để theo đuổi?
Mưa vẫn rơi, Tri Kiều đột nhiên hỏi Chu Diễn ở bên cạnh:
"Phần sau bác sĩ Watson còn nói gì nữa?"
Anh liếc mắt nhìn cô, trả lời: "Watson nói, 'ngọn đèn lập loè chiếu rọi xuống người đi đường tấp nập, vẻ mặt của bọn họ có vui mừng có ưu sầu, có tiều tuỵ và phấn khởi —— trong đó còn có những câu chuyện vô cùng quái đản và kỳ dị, dường như cả đời con người, từ tối tăm đi vào ánh sáng, lại từ ánh sáng trở về tối tăm."
Cô gượng cười: "Em còn nhớ anh từng nói lúc học ngữ văn, anh luôn không đủ điểm, nhưng vì sao lại nhớ rõ nhiều câu khó hiểu như vậy?"
"À, bởi vì tôi dùng tất cả thời gian học ngữ văn để đọc tiểu thuyết."
"Nhưng mà anh không cảm thấy Watson đa sầu đa cảm lắm sao? Cái gì 'từ tối tăm đi vào ánh sáng, lại từ ánh sáng trở về tối tăm', cũng không phải 'Oliver Twist'." Cô nhún vai.
"Có người nói rằng cả truyện Sherlock Holmes không phải hấp dẫn ở chỗ suy luận của Sherlock Holmes, mà là tình bạn vĩ đại giữa Sherlock Holmes và Watson, bọn họ đều rất thông minh, nhưng họ đại diện cho sự đối lập của hai mặt lý trí và cảm tính."
"Phải không," Thái Tri Kiều cong khoé miệng, "Em còn cho rằng tình bạn vĩ đại nhất chỉ tồn tại giữa Nôbita và Đôrêmon."
Chu Diễn sửng sốt hai giây, rồi bỗng nhiên cười khanh khách.
Tiếng cười này, Thái Tri Kiều cho rằng rất có sức cuốn hút.
Đến tối trời hết mưa, trên màn hình lớn tại quảng trường Trafalgar cách đó không xa đang phát hình buổi hoà nhạc, Tri Kiều đứng dậy đóng cửa sổ, sau đó trở lại trước bàn, tiếp tục làm bản ngân sách của cô.
Cô thay thế bố, trở thành nhà sản xuất độc lập, đồng thời cũng là người chịu trách nhiệm cho đoàn làm phim chương trình lữ hành nho nhỏ này. Cái gì cô cũng phải làm, nhưng trên thực tế, cô lại cảm thấy mình chẳng hiểu gì cả.
Cô là đạo diễn, nhưng cô không có kịch bản, muốn nói giới thiệu gì đó đều do Chu Diễn quyết định, cô tuỳ ý để anh làm chuyện mình muốn làm trước màn ảnh, cô chỉ đảm nhiệm nói lúc bắt đầu và chấm dứt.
Cô không biết cái gì là máy chạy hoặc là cắt nối, cô chỉ nói ý nghĩ của mình cho lão Hạ, sau đó do ông ấy hoàn thành; cô không biết làm sao để dựng lên cảnh tượng trong cảm nhận của mình, cũng không hiểu thế nào là chế tác hậu kì, nhưng A Khố biết, anh ta sẽ giúp cô thực hiện; cô càng không biết làm các loại visa hộ chiếu như thế nào, làm sao để đặt vé máy bay và khách sạn có thể có lời nhất, tất cả những chuyện này cô đều giao cho Cá Mập. Cô nên là một linh hồn của chương trình, nhưng cô thường hay cảm thấy trong đoàn làm phim thiếu ai cũng không được, chỉ trừ cô ra.
Ba năm trước, khi vừa bước qua sinh nhật thứ 26, cô ôm tâm tư riêng mà xen vào giữa bọn họ, chưa từng nghĩ rằng mình sẽ kiên trì lâu như vậy. Bởi vì chuyện này, cô và mẹ giận dỗi gần hai năm trời, cô không bao giờ làm chuyện mà mẹ phản đối, đây là lần đầu tiên, cũng là một lần bốc đồng nhất. Trước khi bắt đầu cuộc sống phiêu bạt khắp nơi này, cô là một nhân viên bình thường trong văn phòng nhỏ màu trắng tại thành phố lớn, mỗi ngày ở trong không gian ô vuông nho nhỏ làm các bảng báo cáo, chỉnh lý số liệu, nhìn qua buồn tẻ nhạt nhẽo, nhưng tràn đầy cảm giác an toàn. Cô không thể giải thích rốt cuộc là nhân tố nào trong cơ thể thúc đẩy bản thân dám buông tha cuộc sống ổn định ban đầu, dùng thời gian quý giá nhất trong cuộc đời để đi mạo hiểm.
Cô vẫn nhớ rõ câu nói kia Chu Diễn nói với cô: "Em quả nhiên là con gái của chú Thái."
Quả nhiên? Giữa cô và bố, rốt cuộc có bao nhiêu tương tự?
"Cốc, cốc, cốc." Có người đang gõ cửa.
Tri Kiều đành đứng dậy lần nữa, đi mở cửa.
"Tôi có thể vào không, cùng nhau uống một ly nhé?" Là Chu Diễn, anh cầm chiếc ô đỏ trong tay, vẫn mặc áo sơ mi quần tây ban sáng, chẳng qua nút áo sơ mi không biết vì sao mất đi một nút.
"Anh lại say rồi." Tri Kiều mặt không thay đổi nói.
"Không có." Anh cười rất ấm áp, tựa như một đứa trẻ.
"Anh say rồi." Cô không biết vì sao mình luôn tranh luận những chuyện không có ý nghĩa với anh, hơn nữa thường thường không ai thuyết phục được ai.
"Tôi nói không có..." Anh đẩy cô ra, đi thẳng vào phòng cô, sau đó định dựng chiếc ô trên bàn, sau vài lần không được, anh khó hiểu nói, "Cái chai này sao lại ngã hoài thế..."
Tri Kiều thở dài, khoanh tay: "Chu Diễn, em cảnh cáo anh, nếu anh còn dám nôn mửa trên máy tính của em nữa, em sẽ giết anh."
Nhưng Chu Diễn không nhận lời uy hiếp của cô, ngược lại đi khắp phòng tìm ly rượu.
"Không có ly," cô tương kế tựu kế, "Hay anh uống thẳng vào miệng đi."
Anh "suy nghĩ" vài giây, vì thế cầm lấy cán ô bỏ vào trong miệng "uống" vào.
Thấy anh như vậy, cho dù trước đó có bao nhiêu giận dữ, vào giờ phút này, trong lòng Tri Kiều chỉ còn lại ý cười bất đắc dĩ.
"Được rồi," cô đi lên, đoạt lấy "chai rượu" trong tay anh, sau đó để anh ngồi xuống ghế trước bàn, "Em nghĩ anh cần dùng nước lạnh lau mặt."
Anh nhìn cô, không thể xác định anh có thật sự "nhìn" cô hay không, nhưng mà tia sáng trong mắt anh rất dịu dàng, không hề giống với Chu Diễn trước màn ảnh.
Trên thực tế, cô luôn không phân biệt rõ ràng người nào mới là anh thật sự. Nếu nói anh cởi mở, anh lại thường xuyên ở một góc của trường quay ngây người; nếu nói tính cách anh u sầu, anh lại thường mang tâm trạng lạc quan hướng về phía trước; nếu nói anh là một người đàn ông trưởng thành, anh lại vì một số việc nhỏ mà đấu võ mồm với cô; nếu nói anh ngây thơ, anh lại có khả năng chứng tỏ cơ trí và chín chắn của mình trong thời điểm khẩn cấp.
"Vì sao anh uống nhiều rượu thế?" Cô nhìn anh, nhịn không được mà hỏi.
"Bởi vì...con người thỉnh thoảng cũng cần say một chút." Câu trả lời của anh mang theo một ít "dí dỏm" không phù hợp với tuổi tác.
"Thật là thỉnh thoảng sao?" Cô trợn mắt.
"Thỉnh thoảng." Hình như lúc nào anh cũng nhấn mạnh lời nói của mình.
"Nhưng mà vì sao thỉnh thoảng cần say một chút?" Vấn đề này vừa hỏi ra miệng, Tri Kiều liền cảm thấy mình rất vô vị, bởi vì đây là một vần đề —— vốn không có đáp án chính xác!
Chu Diễn vẫn đang "nhìn" cô, sau đó vươn ngón trỏ, lắc lắc rồi chạm vào mi tâm của cô: "Bởi vì, con người không muốn vào mỗi khoảnh khắc đều sống trong hiện thực."
Cô cũng nhìn anh, ngửi thấy mùi rượu đỏ thoang thoảng trên ngón tay anh, sau đó...bỗng nhiên cô đỏ mặt.
"Em đi lấy khăn mặt." Tri Kiều nhanh chóng xoay người đi vào phòng tắm, tiện tay cầm lấy một chiếc khăn mặt chưa sử dụng, mở vòi nước ra, hơi bối rối mà giặt khăn.
Chu Diễn là một người đàn ông khôi ngô tuấn tú, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô đã cho là vậy. Nhưng anh dường như có thói quen trời sinh, duy trì khoảng cách với người khác, luôn tao nhã lịch sự, chỉ có lúc uống rượu, mới có chút vẻ suồng sã, vì vậy anh với bất cứ ai cũng như gần như xa, nhưng đồng thời, loại như gần như xa này khiến người ta cảm thấy không thể đoán được anh...mà lại tràn đầy sức hấp dẫn.
Trong lúc bối rối, Tri Kiều liếc mắt nhìn gương, trong đó là chính mình xa lạ, hình như...hơi buồn cười.
Cô ngơ ngác nhìn khăn mặt trắng trong tay, rốt cục thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, lộ ra nụ cười đặc trưng của cô đối với tấm gương, sau đó bình tĩnh trở lại.
"Này," cô lớn tiếng nói, "Thật ra...vì sao anh đến tìm em? Cho dù bố em nói đó là nguyện vọng của ông ấy, anh cũng không nhất định phải hoàn thành nguyện vọng này mà để em gia nhập vào đây."
Chu Diễn không trả lời, vì thế cô nói tiếp: "Em không biết gì cả, em vốn...vốn không có cách nào thay thế ông ấy đâu, em cảm thấy mình chính là gánh nặng của mọi người."
Anh vẫn trầm mặc, cô tưởng rằng, có lẽ anh đang nghĩ ngợi nên trả lời vấn đề này của cô như thế nào. Nhưng trong lúc chờ đáp án, cô chợt không muốn lắng nghe câu trả lời của anh, có lẽ anh chính là người như vậy, hứa với người khác rồi thì nhất định phải hoàn thành, có lẽ cô chỉ là chờ mong điều gì đó không thực tế...
Trong bầu không khí yên lặng này, bỗng nhiên truyền đến một âm thanh xa lạ nhưng quen thuộc đối với Tri Kiều, cô đứng thẳng dậy, có một dự cảm chẳng lành bắt đầu sôi trào dưới đáy lòng —— bởi vì cô biết, đó là tiếng nôn mửa của Chu Diễn.
Cô lao ra khỏi phòng tắm, Chu Diễn đang ngửa mặt lên ngã vào ghế, cô nhẹ nhàng thở ra, nhưng giây tiếp theo, khi cô đến nhìn máy tính xách tay đặt trên bàn của mình, cô không thể kiềm chế mà hét lên:
"Chu Diễn, em muốn giết anh!"
☀ ☁ ☂
Sân bay Heathrow lúc nào cũng chật ních người từ khắp thế giới, hôm nay cũng vậy không có ngoại lệ. Hàng người xếp trước quầy gửi hành lý thật sự dài, Thái Tri Kiều đeo ba lô từ vai trái đổi sang vai phải, sau đó giơ tay nhìn đồng hồ, may là cách giờ máy bay cất cánh còn một khoảng thời gian dài. Cô gái tóc vàng mắt xanh ở phía sau quầy mỉm cười ngọt ngào nhưng lại vụng về còn liên tiếp hỏi đồng nghiệp ở quầy sát vách, Tri Kiều bắt đầu thiếu kiên nhẫn mà dùng bàn chân gõ nhịp nhàng trên mặt đất, đây là thói quen của cô, một thói quen không quá nho nhã.
"Bố em không thích con gái như vậy, đây có vẻ như không có giáo dục." Có một tiếng nói.
Cô quay đầu lại, là Chu Diễn đứng ở phía sau cô, cười như không cười mà nhìn cô. Hôm nay anh vẫn rất quý ông, áo sơ mi màu trắng sữa và quần tây cùng màu, chỉ có thắt lưng da và giày là màu đen. Áo khoác vắt trên cánh tay, va ly hành lý đứng ngay ngắn bên cạnh anh, Tri Kiều bất giác ngắm đôi giày vải đã hơi cũ trên chân mình —— nếu như không nói, có lẽ không ai biết bọn họ đi cùng nhau.
Nhớ tới "việc không thoải mái" tối qua, Tri Kiều mấp máy môi, quay mặt sang chỗ khác làm bộ không nghe thấy.
Chu Diễn cố ý nhoài người sang, khuôn mặt anh tuấn bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô. Anh nheo mắt lại nhìn kỹ đôi mắt cô, dùng giọng điệu anh trai lừa gạt: "Được rồi, tôi bằng lòng đền em một máy tính khác, hoặc là em có thể trừ tiền lương của tôi."
Cô lườm anh, cố gắng duy trì vẻ mặt không biểu cảm.
Chu Diễn bất đắc dĩ mỉm cười, nhưng là nhìn thấu cô, vừa cười vừa lắc đầu.
Tri Kiều bỗng nhiên rất muốn biết, giờ phút này ở trong mắt Chu Diễn cô là người như thế nào, cô là gì đối với anh?
Cô đoán rằng, có lẽ anh coi cô là đồng nghiệp, có lẽ là em gái, nhưng không phải là một "phụ nữ" —— ý của cô là, loại "phụ nữ"...loại có thể phát sinh chút gì đó.
"Chu Diễn?" Một giọng nữ nghe ra rất tinh tế vang lên bên tai bọn họ.
Tri Kiều kéo khoé miệng, không cần quay đầu lại cũng biết là ai. Giọng nói của cô gái đó rất hay, đương nhiên, người còn đẹp hơn.
"Thang Dĩnh," Chu Diễn nói, "Sao em lại ở đây?"
"Đừng nói nữa, em đến viết bản thảo, bài báo về lữ hành, hỏng bét cả rồi, em đúng là không có số đi du lịch mà, quả thực là ác mộng!" Người đẹp khoa trương trợn mắt. Hôm nay cô mặc áo sơ mi không tay màu trắng, lộ ra cánh tay dài nhỏ mà trắng trẻo, quần jean bó sát người lại vừa vặn làm tôn lên đường cong xinh đẹp.
Chu Diễn bị cô chọc cười, "Đi du lịch cũng cần số má sao?"
"Đương nhiên," cô nói, "Ví dụ như em không thể chịu được ngồi trong cabin thời gian dài, không chịu nổi cùng các du khách từ khắp nơi trên thế giới chen chúc trong nhà bảo tàng gì đó, hay giáo đường, đương nhiên điều em không thể chịu đựng được chính là cái gọi là leo núi ngắm cảnh tại công viên quốc gia."
Tri Kiều rủ mắt xuống nhìn đôi giày cao gót màu đỏ cao chừng 10 cm trên cặp chân của người đẹp, chờ đợi một ngày nào đó có thể nhìn thấy cảnh tượng chủ nhân của chúng nó mang chúng leo núi.
"Ồ, đúng rồi, chuyến bay của em sáu giờ rưỡi cất cánh, anh thì sao?"
"Thật khéo, chúng ta cùng chuyến bay." Nụ cười của Chu Diễn có đôi khi mê chết người.
"Thật sao!" Thang Dĩnh mở to mắt, bộc lộ vẻ vui mừng.
"Có thể chứ?" Chu Diễn vươn tay trống không kia, Thang Dĩnh buông va ly hành lý trong tay, giao cho anh, nhìn qua rất tự nhiên.
Thang Dĩnh cũng quen biết lão Hạ, Cá Mập và A Khố, cô chào hỏi với bọn họ, lúc đến phiên Tri Kiều, người đẹp chỉ mỉm cười gật đầu.
Tri Kiều cười cười có lệ, quay người lại, cúi đầu nhìn áo thun không thể thấy được hình dáng gì của cơ thể trên người mình, lại nghĩ tới cô đang đeo ba lô nặng nề trên vai, trong lòng chợt không có cảm giác gì. Đến lượt cô làm thủ tục đăng ký, cô gái tóc vàng mắt xanh cố gắng mỉm cười với cô, nhưng cô lại chẳng đưa ra biểu cảm gì, nụ cười của cô gái hơi xấu hổ, nhưng vẫn cong khoé miệng làm xong thủ tục cho cô, cuối cùng còn chúc cô lên đường vui vẻ.
Cô xoay người, trong lòng có chút hối hận, con người lúc nào cũng mang áp lực tích lại một chỗ trút đến một chỗ khác, nhưng không nghĩ tới làm như vậy có tạo tổn thương cho người khác hay không.
Tri Kiều xoay người muốn nói một tiếng "Cám ơn" với cô gái kia, nhưng vừa ngẩng đầu thì thấy Chu Diễn và Thang Dĩnh đang đứng song song trước quầy, bộ dáng thân thiết khăng khít. Vì thế cô lại lập tức thay đổi chủ ý.
"Được rồi," cô bước nhanh đến cửa an ninh, lầm bầm lầu bầu, "Tôi tin trong mười mấy giờ các người nhất định không buồn tẻ..."
Lúc lên máy bay, bầu trời đã dần tối, Tri Kiều nhét tai nghe vào lỗ tai, cố ý mở âm lượng lớn hơn bình thường để ngăn lại tiếng cười trong trẻo của Thang Dĩnh ở ghế sau.
Cô tựa vào trước cửa sổ, ngắm những chấm đèn ngoài cửa sổ, trong lòng suy nghĩ bố có giống cô từng vô số lần nhờ ánh trăng mà nhớ quê nhà, sau lúc cô mười hai tuổi, ông đã trải qua một cuộc sống như thế nào, vui vẻ hay là khổ sở, và...tự do mà ông muốn có đạt được hay không?
Cô nhắm mắt lại, nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Cô mơ một giấc mộng, trong mộng cô vẫn là một cô bé mười hai tuổi, bố xách theo hành lý sắp sửa rời khỏi nhà, cô nên phải đi lên ôm lấy ông, giống như hồi bé khóc lớn để có được thứ mình muốn, yêu cầu bố đừng đi... Nhưng cô không có, cô chỉ cho ông một nụ cười thản nhiên, mặc dù ngay cả chính cô cũng cảm thấy khoé miệng cứng ngắc. Bố nhìn cô một cái thật sâu, sau đó xoay người trở tay đóng cửa lại, rồi bỏ đi.
"Kiều...Kiều..." Có người thấp giọng gọi cô, hơn nữa nắm bờ vai của cô.
Cô mở to mắt, phát hiện là Chu Diễn, không biết anh và Cá Mập thay đổi vị trí lúc nào, ngồi xuống bên cạnh cô.
Tri Kiều hé miệng muốn nói gì đó, nhưng cổ họng lại nghẹn lời.
"Em nằm mơ? Mơ thấy gì? Vì sao em khóc?"
Đối mặt với những câu hỏi liên tiếp của Chu Diễn, cô hơi lấy lại tinh thần. Cô ngơ ngác sờ hai má của mình, vậy mà tràn đầy nước mắt...
"Không biết," cô bối rối, dùng lòng bàn tay lau nước mắt, mỉm cười nói, "Em cũng không biết..."
Chu Diễn nhìn cô, ánh mắt kia giống như là của một người bố hay là anh trai, có vẻ dịu dàng hiếm thấy trên mặt. Cuối cùng, anh vươn ngón cái lau giọt nước mắt cuối cùng trên mặt cô, sau đó lấy ra một chai nước khoáng, nói: "Muốn uống một chút không?"
"Không cần..."
Cô quay đầu đi chỗ khác, nhìn ngoài cửa sổ, lại phát hiện ngoại trừ ánh sáng phản chiếu thì không nhìn thấy gì cả.
Nhóm người Tri Kiều và Chu Diễn chia tay ở sân bay Phố Đông, bởi vì người kia hình như "tiện đường" hơn với Thang Dĩnh. Vợ của lão Hạ lái xe đến đó ông ta, thuận tiện đưa những người khác đến nội thành.
"Vì sao cậu và Chu Diễn đổi chỗ ngồi?" Lúc xếp hành lý ở sau xe, Tri Kiều giả vờ thờ ơ hỏi Cá Mập.
"Tên kia..." Cá Mập căm giận trợn mắt, "Tôi vốn tưởng rằng anh ta có lòng tốt muốn làm mối cho tôi và Thang tiểu thư, đợi đến khi đổi chỗ ngồi mới biết, hoá ra sau khi Thang tiểu thư ngủ lại ngáy ầm ầm, ồn ào muốn chết..."
Cô kinh ngạc mở to mắt, nói với chính mình: đương nhiên chỉ là nguyên nhân như vậy... Bằng không thì sao, bằng không mày còn hy vọng anh ấy có nguyên nhân khác sao?
Xe chạy thẳng từ sân bay vào đến nội thành, Tri Kiều bỗng nhiên phát hiện gần đầy bầu trời của Thượng Hải hình như trước đây chưa từng xanh thế này, loại màu xanh này đã lâu cô chưa thấy —— hoặc là, đã lâu cô chưa để ý tới thành phố này.
Sẩm tối về đến nhà, mẹ còn chưa trở về, cô xếp hành lý xong, sau đó bắt đầu nấu bữa tối. Đồ trong tủ lạnh gần như giống như đúc với hai tuần trước khi cô ra ngoài, nguyên xi không dùng tới. Cô thở dài một hơi, xem ra mẹ lại dùng thức ăn bán bên ngoài để đối phó với dạ dày của mình.
Lúc sắp nấu cơm xong, cô nhịn không được gọi điện thoại cho mẹ, nhận được trả lời hôm nay bận quá, có thể phải tăng ca đến mười giờ, cho nên bảo cô tự mình ăn, ăn xong rồi tắm rửa đi ngủ.
"Có bận cũng phải ăn bữa tối chứ." Tri Kiều quát to với điện thoại.
"Ăn, mẹ đương nhiên sẽ ăn," mẹ dùng giọng điệu qua quýt nói, "Một ngày ba bữa mẹ đều ăn cả."
"Nhưng mẹ ăn gì chứ? Đều là đồ vứt đi!"
"Được rồi, đừng quát to với mẹ, mẹ đã bị những bản báo cáo kiểm tra này làm đau đầu muốn chết."
"Mẹ có thể nhận việc ít lại không?"
"Có tiền đặt ở trước mặt con không biết đi kiếm sao?"
"Vậy mẹ cũng không cần thiết biến chính mình bận thành như thế chứ."
"Mẹ bận? Mẹ bận là do ai tạo thành?"
Tri Kiều biết cô lại không cẩn thận mà giẫm vào mìn, vì thế vội vàng kéo ống nghe ra xa mấy cm.
"Lúc trước là ai không làm nhân viên kế toán tốt đẹp lại lo chạy đi...bồi thường cho mấy người bên chương trình gì đó, hả? Là ai biết rõ phòng kinh doanh không đủ nhân viên mà không nói tiếng nào chạy đi —— hả?"
"Chuyện cũ lâu rồi mẹ có thể đừng lôi ra nói nữa được không..." Cô dụi mắt, cầu xin nhiều hơn là phản kháng.
"Được rồi mẹ không thèm nói với con nữa, bắt điện thoại của con chẳng khác nào lãng phí thời gian quý giá của mẹ!"
"Vậy mẹ nhớ ăn tối ——" cô rốt cục giành một câu dặn dò trước khi ngắt điện thoại, nhưng không biết đối phương có nghe hay không.
Tri Kiều xoay người, nhìn thấy bàn đồ ăn ba món, một nụ cười trên khoé miệng không rõ nguyên do. Mặc dù có rất nhiều chuyện không như ý người, nhưng cô vẫn nhắc nhở mình phải vui vẻ một chút, mọi việc phải hướng đến mặt tích cực. Ví dụ như bây giờ, tuy rằng mẹ không thể trở về ăn tối với cô, nhưng may là cô chỉ nấu ba món, sẽ không quá lãng phí.
Đúng vậy, may mắn...
Sáng hôm sau, Tri Kiều theo lời hẹn trước đó mà đến phòng chế tác hậu kỳ. Chế tác hậu kỳ cho bản chính cũng tốn rất nhiều thời gian, quan trọng hơn là cần máy móc và thiết bị, đối với nhà chế tác độc lập mà nói, không có tiền và tinh lực để xây dựng phòng làm việc như vậy, chỉ có thể thuê của người khác sử dụng.
"Này, lần này đi đâu?" Người phụ trách làm việc này gọi là "Tiểu Béo", thực ra tuổi tác không nhỏ, chẳng qua mọi người luôn gọi anh ta thế này, do đó dù Tri Kiều nhỏ hơn anh ta sáu bảy tuổi, vẫn theo mọi người gọi anh ta là Tiểu Béo.
"Nước Anh." Cô chun mũi.
"Ở đó bây giờ nóng không?"
"Cũng được, mùa hè ở Anh cũng không coi là nóng, thậm chí có thể gọi là mát mẻ."
"Vậy chắc là một chuyến du lịch rất vui nhỉ."
Cô cười lắc ngón trỏ: "Anh đó, lúc nào cũng cho rằng chúng tôi đi chơi. Nhưng thực ra một khi 'chơi' biến thành công việc, sẽ không chơi vui đâu."
Tiểu Béo sờ đầu cười ha ha, cuối cùng nói: "Đúng rồi, hôm nay chờ một chút, Phùng Giai Thụy cũng tới."
"Ờ..." Tri Kiều gật đầu.
Trên thực tế, Phùng Giai Thụy mới là ông chủ ở đây, đồng thời cũng là người trung gian giúp cô bán chương trình cho các đài truyền hình, anh ta chỉ mới 35 tuổi, cũng đã mở vài công ty rất có lời. Thậm chí có đôi khi Tri Kiều cảm thấy, anh ta mới là người sản xuất chương trình này, mà cô...chỉ là chân chạy vặt.
Trên cơ bản, cắt nối và hậu kỳ đều là việc của lão Hạ và A Khố, sau khi Tri Kiều ở bên cạnh đi vài vòng thì liền ra ngoài. Cuối hành lang có mấy người đang hút thuốc, cô đi vào, phát hiện ra Phùng Giai Thụy là một người trong số đó.
"Cô đã về." Trên mặt Phùng Giai Thụy lộ vẻ ôn hoà của ngày thường, không phải cười, cũng không phải không có biểu cảm. Lần đầu tiên Tri Kiều gặp anh ta, cảm thấy mặc dù anh ta mỉm cười nhưng là một người khó tiếp cận. Sau này sự thật chứng minh...quả là như vậy.
Phùng Giai Thụy và Chu Diễn khác nhau, người sau sẽ dùng động tác và sắc mặt của anh nói rõ ràng với bạn, anh muốn duy trì một khoảng cách, Phùng Giai Thụy hoàn toàn tương phản, anh ta cho bạn cảm giác bạn đã tiếp cận anh ta không có giới hạn, nhưng trên thực tế không ai biết trong đầu anh ta thật sự suy nghĩ cái gì.
"Ừm," Tri Kiều cười với anh ta, "Hôm qua vừa về."
Phùng Giai Thụy nhướng lông mày: "Hôm qua vừa về, sáng đã làm hậu kỳ, xem ra mọi người rất chăm chỉ."
"Đâu có..." Cô luôn có chút khó xử đối với những lời khen ngợi.
Anh ta lại hàn huyên với người bên cạnh hai câu, sau đó dập tắt thuốc, đi đến trước mặt Tri Kiều nói: "Đến văn phòng tôi nhé, tôi có chuyện muốn nói với hai người."
"Chúng tôi?" Tri Kiều ngẩn người.
"Ừ, cô và Chu Diễn."
Cô vừa định nói Chu Diễn không có tới thì người kia đã từ đầu hành lang khác đi đến, chào hỏi với bọn họ. Tri Kiều bất ngờ, bắt đầu đoán rốt cuộc Phùng Giai Thụy sẽ nói gì với bọn họ.
"Hãy nghe tôi nói," Phùng Giai Thụy mời bọn họ vào văn phòng, đóng cửa lại, nói thẳng, "Tuần trước tôi nhận được thông báo của nhà đầu tư lớn nhất của hai người, nói rằng tạm thời huỷ bỏ nguồn đầu tư cho chương trình."
"Tạm thời?" Chu Diễn ngồi trên sofa, một tay chống đầu, nhíu mày.
"Khi nào tiếp tục thì còn chưa biết..."
"Nói cách khác..."
"Ừm," Phùng Giai Thụy vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, "Nếu hai người muốn tiếp tục quay chương trình, nhất định phải tìm nhà đầu tư khác."
Tri Kiều quả thực sợ ngây người, ba năm nay mặc dù cũng gặp qua rất nhiều khó khăn, nhưng không có gì so với việc nhà đầu tư rút lui khiến cho cô và đoàn phim "của cô" lâm vào hoàn cảnh khó khăn.
"Anh có đề xuất gì không?" Chu Diễn lại có vẻ rất bình tĩnh.
Phùng Giai Thụy nhìn anh, lộ ra nụ cười đặc thù của thương nhân, nói: "Tôi rất thích vẻ gặp biến không sợ hãi của anh."
"Cám ơn."
"Tôi đang tìm một số nhà đầu tư mới, đã tiếp xúc với vài người, nhưng mà chuyện bỏ vốn lúc này là xây dựng trên nền tảng tín nhiệm mà hai bên cho nhau, ít nhất, anh muốn cho nhà đầu tư nhìn thấy lợi tức vốn đầu tư, phải làm cho họ tín nhiệm anh —— cho nên không dễ dàng như trong tưởng tượng."
"Anh muốn chúng tôi làm những gì?" Chu Diễn tiếp tục hỏi.
"Tốt lắm," Phùng Giai Thụy nói, "Tôi muốn sắp xếp gặp mặt một lần. Tôi, hai người, cùng với nhà đầu tư mà tôi muốn thu hút tiền vốn."
"Nhưng mà..." Tri Kiều lau mồ hôi lạnh trên trán, "Lúc gặp mặt, chúng tôi phải nói gì?"
Phùng Giai Thụy nhún vai: "Nói những gì nên nói, chính là chương trình của hai người, ý nghĩ của hai người cùng với mức độ được hoan nghênh của chương trình."
Cuộc trò chuyện nhanh chóng kết thúc, bởi vì hai người đàn ông đều rất trực tiếp, cho nên không cần tốn nhiều thời gian để hiểu rõ ý tứ lẫn nhau. Lúc ra khỏi văn phòng, Tri Kiều nghĩ đến cuộc hẹn sắp đến, có chút lo sợ bất an.
"Suy nghĩ gì đó?" Chu Diễn hỏi.
"...Không có gì." Cô bất giác nhăn mặt nhíu mày.
Chu Diễn nhìn cô, bỗng nhiên nở nụ cười, "Cô ngốc, đây không phải là chuyện ghê gớm gì."
Cô nửa tin nửa ngờ: "Bố em...ông ấy cũng từng gặp chuyện như vậy?"
"Đương nhiên," anh gật đầu, "Trong hai năm đầu tiên khi chương trình vừa bắt đầu, chúng tôi không biết đã thay đổi bao nhiêu nhà đầu tư, lúc ấy còn chưa có tên tuổi gì, cũng chẳng có người chịu đầu tư. Suy nghĩ lại, bây giờ chúng ta có nhiều lợi thế không biết hơn mấy trăm lầnso với thời điểm kia."
Cô thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn cảm thấy tâm trạng nặng nề.
"Đừng như vậy," anh vươn ngón trỏ dí vào mi tâm của cô, "Bố em nhất định không thích nhìn thấy em như vậy."
Tri Kiều chụp tay anh lại, "Vì sao anh luôn nói 'bố em không thích em thế này', 'bố em không thích em thế nọ'... Mỗi ngày bố em đều báo mộng cho anh sao?"
"Đúng vậy," Chu Diễn lập tức lộ ra ánh mắt trống rỗng, giống như thật sự thông linh, "Ông ấy còn nói, 'con gái tôi tính tình bướng bỉnh, ngực nhỏ lại ngốc nghếch, cậu hãy chăm sóc nó thật tốt'..."
"Xéo đi!" Cô trừng anh.
Chu Diễn cười cười nhìn cô, nói: "Em đừng lo, bánh mì còn lớn được, ngực cũng sẽ lớn thôi."
Mặc dù ở sâu trong lòng có một tia nghi ngờ, nhưng trông thấy nụ cười của người đàn ông trước mắt, Tri Kiều chợt cảm thấy, bất luận gặp phải khó khăn gì cũng đều không thể đánh ngã cô!
Chẳng qua...
70B thật sự rất nhỏ sao?
☀ ☁ ☂
Trưa chủ nhật, Thái Tri Kiều cuối cùng cũng gặp được mẹ già đã lâu không thấy bên bàn ăn, hình như bà vừa thức dậy, tóc tai rối bời vừa đọc báo vừa uống cà phê.
"Tối qua mấy giờ mẹ về?" Tri Kiều hỏi.
"Sau 12 giờ thì phải." Mẹ đeo cặp mắt kính viễn thị màu hồng nhạt, nhìn qua rất đáng yêu.
Trí Kiều nhíu đầu lông mày: "Gần đây mẹ bận như vậy sao?"
"Ừ, đột nhiên có nhiều khách hơn, bận đến sứt đầu mẻ trán."
"Mẹ không đem việc giao cho cấp dưới làm sao?"
"Trong phòng có tổng cộng vài binh tôm tướng tép, chẳng lẽ con không biết sao?"
"..." Kéo qua kéo lại, lại nói tới chuyện cũ, Tri Kiều móc lỗ tai, quyết định làm bộ như chưa nghe thấy gì.
Cô theo bản năng bắt đầu hí hoáy với điều khiển từ xa TV trên tay, nhanh chóng chỉnh đến kênh chương trình lữ hành, đang phát quảng cáo, trùng hợp là quảng cáo trước chương trình họ quay ở Tứ Xuyên mấy tháng trước, trong núi sâu mây mù lượn lờ, Chu Diễn mặc trang phục vũ trang, vẫn theo thói quen vốn có, nụ cười không mang theo cảm xúc gì.
"Anh chàng này mặt than sao?" Mẹ già không hề ngẩng đầu lên mà nói.
"..." Tri Kiều đảo mắt, "Mẹ không thể yêu cầu người khác chỉ có hai loại biểu cảm 'khóc' và 'cười'."
Nhưng mẹ không để ý đến cô, tiếp tục tự mình nói: "Cậu ta nhất định là loại người coi trọng 'tự do' hơn bất cứ điều gì."
"Chẳng lẽ trên thế giới này còn có gì quan trọng hơn tự do sao?"
"Cậu ta nhìn qua có phần không tim không phổi."
"Anh ấy chỉ là không giỏi biểu đạt mà thôi."
"Cậu ta nhất định có rất nhiều bạn gái, mỗi một người đều yêu cậu ta đến chết đi sống lại, nhưng cậu ta không hề ghi nhớ các cô ấy trong lòng."
Tri Kiều hé miệng muốn phản bác, nhưng lời đến bên miệng lại cảm thấy căn bản không lời nào để nói. Trên thực tế cô và Chu Diễn chưa từng nói chuyện với nhau xung quanh vấn đề này, anh cũng chưa từng nói với cô về cuộc sống tình cảm của mình, cô chỉ thỉnh thoảng nghe từ Cá Mập những cuộc gặp gỡ mơ hồ của anh, nhưng nhiều lúc cô nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp sáng lán xuất hiện bên cạnh anh, nhưng không phân biệt rõ ràng rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì, anh cũng không giải thích gì cả.
Tri Kiều xoay người, cầm giẻ lau dùng sức chùi vết bẩn trên bàn bếp, giống như vết bẩn này chính là những người phụ nữ thần bí bên cạnh Chu Diễn.
"Ha," mẹ bỗng dưng buông tờ báo, nhìn cô, "Con yêu cậu ta?"
"...Không có." Cô trả lời rất nhanh, nhưng hơi chần chừ.
"Nói dối."
"Con không có!" Ở chung với Chu Diễn trong thời gian dài, cô cũng sẽ như anh lặp lại lời nói của mình, như là làm thế này có thể thuyết phục người khác.
Mẹ trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng tháo kính xuống, nói: "Con cũng sắp 30 tuổi rồi, mẹ tin con có khả năng phân biệt người nào nên yêu, người nào không nên."
"..."
"Buổi chiều mẹ còn phải đến công ty, khỏi phải chờ mẹ ăn tối." Mẹ đứng dậy đi về phía phòng mình.
"Mẹ," ngón tay Tri Kiều bất giác vẫn lau vết bẩn màu nâu trên mặt bàn đá cẩm thạch màu trắng kia, "Vậy bố là người đáng để yêu sao?"
Trong không khí dường như có gì đó ngưng tụ, Tri Kiều không biết mình lấy dũng khí nào để hỏi như vậy, có lẽ chính là dựa vào xung động mà thôi. Mẹ rất kiên cường, luôn kiên quyết bảo vệ tất cả —— ngoại trừ đoạn hôn nhân thất bại kia.
"Vấn đề này, mẹ không muốn trả lời con," mẹ lại rất bình tĩnh nói, "Bởi vì...bố con đã đi rồi."
Nói xong, bà trở về phòng, đóng cửa lại.
Trong TV đang phát một quảng cáo chiêu mộ của chương trình lữ hành thi đấu thể thao, trên màn hình hiện ra dãy số thật lớn, Tri Kiều không đếm được đó là bao nhiêu, hoặc là thực ra cô hoàn toàn không chứa nó trong đầu. Cô chỉ nhớ lại lời nói vừa rồi của mẹ hết lần này đến lần khác, bố đi rồi, sau đó thì sao? Ông mang đi cái gì?
Cô bắt đầu lưỡng lự giữa đủ loại ý tưởng, nhưng vẫn không đưa ra kết luận. Cái gì gọi là đáng giá, cái gì gọi là không đáng?
Có lẽ yêu bản thân mình chính là một chuyện tràn đầy mâu thuẫn và nghịch lý, nhưng mà chúng ta thường không thể khống chế chính mình. Yêu thương một người, sau đó, chỉ có thể cam tâm tình nguyện mà tiếp tục yêu.
Buổi chiều, sau khi mẹ rời khỏi nhà, Tri Kiều bắt đầu lục lọi tìm quần áo. Cô mơ hồ còn nhớ năm ngoái vì một hội giao dịch chương trình quan trọng nào đó, cô đặc biệt mua một chiếc váy rất trang trọng, không biết đặt ở đâu rồi. Tối qua Phùng Giai Thụy gọi điện cho cô, nói rằng nhiệm vụ sắp đặt bữa tối gặp mặt với nhà đầu tư đã xong, thời gian là tối nay, địa điểm ở một nhà hàng cao cấp. Cúp máy, cô vội vàng làm ra mộ tbản giới thiệu toàn bộ chương trình suốt đêm, tìm ra sách tuyên truyền và đĩa CD được sản xuất trước đây, giống như chuẩn bị luận văn tốt nghiệp.
Ba năm trước khi cô gia nhập "Đoàn lữ hành đầy nắng", các nhà đầu tư và thương nhân tài trợ dường như đều rất rộng rãi, ba năm nay mặc dù chương trình này không mang đến giá trị lớn, nhưng bọn họ cũng chưa bao giờ vì chuyện tiền bạc mà lo âu. Sau khi Phùng Giai Thụy nói với cô chuyện nhà đầu tư rút tiền, cô cảm thấy áp lực rất lớn, giống như bố đem một đứa trẻ rất có tiền đồ giao trên tay cô, ba năm qua đi, đứa trẻ này lại khiến người ta thất vọng... Đó đều là trách nhiệm của cô, là cô không làm tốt, là cô khiến người ta thất vọng.
Vì vậy cô sẽ tận lực đền bù, làm bất cứ chuyện gì cô có thể làm.
Tri Kiều rốt cục tìm được chiếc váy màu hồng nhạt trong hòm giữ đồ ở dưới giường (váy này là mẹ cùng cô đi mua, màu sắc đương nhiên cũng là hồng nhạt mà mẹ thích nhất...) Cô tìm bàn ủi hơi nước, cô ủi mặt váy bằng chất liệu tơ tằm rất thẳng thớm. Sau đó lại tìm giày cao gót màu đen đặc biệt phối hợp với chiếc váy này, và túi xách tay, cô đứng trước gương ăn mặc chỉnh tề, tiếp theo bắt đầu trang điểm. Khi tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng, cô bỗng nhiên phát hiện túi xách nhỏ kia hoàn toàn không thể chứa hết tài liệu và đĩa CD của chương trình mình để cô mang theo giới thiệu.
Tri Kiều chán nản ngã trên giường, ngay cả chiếc váy xinh đẹp này, giày cao gót và di động và chuỗi chìa khoá đặt trong túi xách tinh xảo căn bản không thích hợp với cô —— chúng nó hẳn là thuộc về Thang Dĩnh. Cô tưởng tượng nếu Thang Dĩnh mặc chúng đến giới thiệu chương trình với nhà đầu tư này thì nhất định bất khả chiến bại.
Nhưng tưởng tượng cuối cùng chỉ là tưởng tượng... Hít sâu một hơi, Tri Kiều từ trên giường đứng lên, tìm chiếc túi bảo vệ môi trường màu trắng mà cô thường dùng, xếp tất cả những gì cô muốn mang theo vào trong túi rồi xuất phát.
Vừa đi vào nhà hàng, Thái Tri Kiều liền thấy Phùng Giai Thụy ngồi trên sofa ở đại sảnh, người kia mở to mắt, có lẽ muốn xác nhận có phải cô ở trước mắt không.
"Tôi ăn mặc thế này có phải giống Thang Dĩnh vừa đi Phổ Đà Sơn thắp hương về không?" Tri Kiều thường thường rất có tinh thần tự giễu.
Phùng Giai Thụy cuộn tay che trước miệng ho nhẹ một chút, nghiêm túc nói: "Tuần trước tôi và cô ấy vừa mới chia tay, cô nói vậy là cố ý để tôi khó xử sao?"
Tri Kiều hoảng hốt há hốc mồm, không thể tin mà mở to mắt, vừa lắc đầu vừa xua tay nói: "Không, không... Tôi không biết... Tôi hoàn toàn không biết hai người ở bên nhau..."
Phùng Giai Thụy đầu tiên nhíu mày nhìn cô, sau đó bỗng nhiên nở nụ cười: "Tôi nói đùa đấy."
Tri Kiều vẫn chưa lấy lại tinh thần: "Anh nói là chuyện anh chia tay với Thang Dĩnh?"
Phùng Giai Thụy đảo mắt: "Không, ý tôi là không vui vì chuyện này."
"À..." Xem ra logic của đàn ông và phụ nữ là hai đường thẳng song song vĩnh viễn không giao nhau.
"Vào đi."
"Anh...Anh đặc biệt ở đây chờ tôi sao?"
"Ừ." Phùng Giai Thụy gật đầu.
Tri Kiều có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng đi theo vào.
Chu Diễn đã ngồi tại cái bàn cạnh cửa sổ, hôm nay anh lại ăn mặc đơn giản, chẳng qua là áo sơ mi trắng và quần tây đen, vào ban đêm mùa hạ này, trên đầu có chùm ánh sáng trắng lờ mờ lại đẹp đẽ chiếu vào ánh mắt trong suốt của anh, có sức hấp dẫn rung động lòng người.
Anh hình như cũng thấy được cô, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc cười như không cười, như là đang cười nhạo cô phối hợp không ăn khớp tí nào, lại giống như có thêm hiểu biết mới đối về cô.
Tri Kiều bị anh nhìn có chút bối rối, nhưng vẫn giả vờ cứng cỏi bình tĩnh cất bước hướng về phía anh, chẳng qua mới đi một bước đã bị người ta mạnh mẽ kéo lại.
"Ở đây." Phùng Giai Thụy nhẹ nhàng nắm cánh tay cô, trên người anh ta có mùi nước hoa hàng hiệu dễ chịu lập tức chạy vào trong xoang mũi của cô.
"?" Cô bị đặt trên cái ghế trong góc nhà hàng, cực kỳ kinh ngạc.
"Nhà đầu tư muốn nói chuyện riêng với Chu Diễn." Phùng Giai Thụy mở thực đơn, gọi vài món ăn, sau đó trả lại thực đơn trong tay người phục vụ.
Lúc này Tri Kiều mới phát hiện, có một người ngồi đối diện Chu Diễn, chính xác mà nói, là một người phụ nữ. Sườn mặt cô ta xinh đẹp mà tao nhã, tựa như đoá hoa sen nở rộ rực rỡ nhất trong tác phẩm nghệ thuật hiện đại hồ sen ở ngoài nhà hàng.
"Tôi biết cô ta," Tri Kiều nói, "Cô ta là...phu nhân phú thương kia."
Phùng Giai Thụy mỉm cười, dường như muốn nói không sai chút nào: "Đây là một cơ hội."
Nghe anh ta nói vậy, Tri Kiều cau mày, trong lòng không biết như là bị cái gì lấp đầy, nói không ra lời. Cách đó không xa, Chu Diễn ngồi ở trước cửa sổ cùng vị phu nhân xinh đẹp kia tựa hồ trò chuyện với nhau thật vui vẻ, tươi cười khả ái.
"Về địa điểm tiếp theo của chương trình," Phùng Giai Thụy nói, "Các người có tính toán gì không?"
"Còn chưa," Tri Kiều miễn cưỡng kéo lại tầm nhìn, "Tôi cần một ít thời gian đi thu thập tài liệu."
"Tôi đề nghị các người đến một số nơi ít được lưu ý."
"Ít lưu ý bao nhiêu?" Cô nghi ngờ.
"Tốt nhất là hiếm thấy chưa ai nghe qua."
"Hiếm thấy chưa ai nghe qua, hiếm cỡ nào?"
Phùng Giai Thụy dưới ngọn đèn nheo mắt nhìn Tri Kiều: "Tôi nghĩ rằng hồi nhỏ cô chính là loại học sinh mà giáo viên rất thích ngay lúc đầu, nhưng đến cuối cùng nóng lòng muốn đá cô sang lớp khác."
Đồng tử của Tri Kiều đảo qua một vòng: "Bởi vì tôi hỏi quá nhiều sao?"
"Cô không chỉ hỏi nhiều, còn hỏi đến mức người ta không muốn trả lời."
Cô xấu hổ kéo khoé miệng, cho dù bị chế nhạo vẫn lộ ra nụ cười. Đồ ăn đã gọi lần lượt đưa lên, toàn bộ màu sắc hương vị, bất cứ ai nhìn thấy ngón trỏ đều ngọ nguậy, nhưng Tri Kiều đã không có khẩu vị, ánh mắt luôn bất giác liếc về hướng Chu Diễn, không biết anh nói gì mà vị đầu tư kia cười khanh khách, chính anh vẫn duy trì nụ cười, nhìn không ra trong lòng suy nghĩ cái gì.
Tri Kiều có phần ngồi không yên: "Tôi mang theo rất nhiều sản phẩm tuyên truyền của chương trình, nếu tôi đưa cho vị phu nhân kia xem một chút có thể có hiệu quả tốt hay không?"
Phùng Giai Thụy lắc đầu: "Tôi nghĩ rằng tốt nhất không cần."
"Vì sao? Như vậy cô ta mới càng thấy rõ và hiểu biết chương trình của chúng tôi."
Phùng Giai Thụy nhìn cô, nhìn chừng mười giây đồng hồ, sau đó nở nụ cười: "Tôi nghĩ...Cô ta cũng không phải rất hứng thú với chương trình này."
"Vậy vì sao cô ta ——" nói đến một nửa, Tri Kiều bỗng nhiên hiểu được, "Ý anh là cô ta thực ra chỉ muốn..."
Phùng Giai Thụy không gật đầu, cũng không lắc đầu, mà bưng ly nước chanh trên bàn uống một ngụm, rồi đặt ly xuống: "Mỗi người đều có thứ mình muốn theo đuổi, cái các người muốn chính là đầu tư, mà cái cô ta muốn là một bữa tối vui vẻ một chút —— đương nhiên, có phải chỉ là một bữa tối hay không, cái này phải xem Chu Diễn."
"Sao anh có thể ——" Tri Kiều chợt đứng lên, cái ghế ngã trên mặt đất, đưa tới sự lườm nguýt của xung quanh. Cô phẫn nộ nhìn trừng trừng Phùng Giai Thụy, nhưng không nói gì.
Cô cảm thấy ghê tởm, tất cả mọi việc đều khiến cô cảm thấy ghê tởm, phu nhân phú thương, Phùng Giai Thụy, thậm chí là Chu Diễn, hoặc là thực ra khiến cô ghê tởm nhất chính là... Những lời nói của Phùng Giai Thụy không hề che giấu sự thật!
Nhờ ngọn đèn lờ mờ, nhà đầu tư xinh đẹp đặt tay lên mu bàn tay của Chu Diễn, anh vẫn duy trì nụ cười, chẳng qua ánh mắt có chút trống rỗng, như là tượng gỗ không có ý nghĩ.
Tri Kiều chỉ tốn một giây đồng hồ để suy nghĩ, tiếp theo cô liền xông thẳng về phía bọn họ, Phùng Giai Thụy muốn giữ cô lại nhưng thất bại. Cô giẫm đôi giày cao gót đến bên cạnh bọn họ, Chu Diễn trông thấy gương mặt của cô, anh bất giác nhướng lông mày, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, giống như từ tượng gỗ biến trở về một người sống.
Tri Kiều cầm ly rượu đỏ trên bàn, không chút do dự hắt về phía phu nhân phú thương kia, trong nháy mắt, mọi người giống như bị hạ thần chú, bao gồm người bị hại của cô, chỉ mở to mắt nhìn cô, ngay cả hét lên cũng quên mất.
Giây tiếp theo, Chu Diễn đứng lên kéo Tri Kiều ra, sau đó lấy khăn ăn trên tay nhanh chóng lau đi chất lỏng rượu đỏ trên tóc của người bị hại đang nhỏ giọt.
Phùng Giai Thụy không biết khi nào đến phía sau cô, anh ta nắm chặt cánh tay cô, tựa hồ muốn dự phòng cô lại xông lên làm chuyện gì quá trớn.
"Thái Tri Kiều," Chu Diễn xoay người nhìn cô, nghiêm khắc nói, "Xin lỗi."
"Em không muốn." Cô quật cường trừng anh.
"Tôi bảo em xin lỗi!" Anh quả thực đang gầm nhẹ.
Một loại cảm giác khuất nhục bao phủ tất cả giác quan của Tri Kiều, cô không thể tin Chu Diễn lại đối với cô như vậy, hốc mắt cô bất giác nóng lên, nhưng cô dùng hết tất cả sức lực nhịn xuống.
"Em sẽ không xin lỗi," cô lạnh lùng nhìn anh, "Chết cũng không làm."
Vẻ mặt Chu Diễn lập tức trở nên rất đáng sợ, giống như cô tội ác tày trời cỡ nào, giống như cô khiến người ta chán ghét cỡ nào.
Tri Kiều hít mũi, giãy khỏi Phùng Giai Thụy, sau đó vội vã chạy ra ngoài.
Cô không biết mình chạy bao lâu, cô nghĩ hẳn là rất lâu, lâu đến mức giày trên chân cô cọ sát ra máu, lâu đến mức lúc cô dừng lại đã không biết chính mình đang ở đâu, mà túi xách của cô bỏ quên ở nhà hàng, cô không có di động, người không tiền bạc.
Tri Kiều tìm một bậc thang trên đường ngồi xuống, tháo đôi giày cao gót ra, có lẽ mẹ còn chưa trở về, cho nên nếu cô đi xe taxi về nhà cũng không hẳn có người trả tiền cho cô, huống chi cô không muốn để mẹ nhìn thấy bộ dạng của cô. Có hai cảnh sát tuần tra đi ngang qua, cô hỏi đường rồi lại ngồi ở ven đường chốc lát, cảm xúc kích động bình tĩnh lại, rồi mới xuất phát hướng về nhà.
Con đường không coi là quá xa, nhưng đi chân trần trên đường đá cũng không chịu nổi. Cô đi một chút rồi dừng, trong đầu thoáng hiện các loại hình ảnh ngắn ngủi, đều là về Chu Diễn. Lần đầu tiên anh đến tìm cô, anh dẫn cô đi gặp nhóm đồng nghiệp của chương trình, sau khi anh xem cô quay màn đầu tiên liền vỗ tay khích lệ, anh chở cô đến dâng hoa tại mộ bia của bố, anh nói với cô bố là một người như thế nào, mỗi khi cô gặp khó khăn muốn buông tay, ánh mắt của anh thật thà lại ấm áp cho cô dũng khí to lớn... Thế nhưng đêm nay, anh lại vì một người đàn bà muốn dùng tiền để "Mua" linh hồn của anh mà nổi giận với cô!
Cô rất muốn khóc, nhưng lại khóc không được...
Không biết qua bao lâu, dưới bóng cây loang lổ, cô nhìn thấy cổng của khu nhà. Lòng bàn chân đã không còn cảm giác, nhưng cô vẫn nhấc chân đi qua.
"Thái Tri Kiều!" Chu Diễn vốn đứng dưới tán cây đi ra, đến trước mặt cô, chân mày nhíu chặt mà cô chưa từng thấy qua.
Tri Kiều thẫn thờ mở to mắt, hoài nghi đây không phải là ảo giác của mình.
Anh cụp mắt nhìn cô, cô quay đầu đi chỗ khác.
Một lát sau, Chu Diễn rốt cuộc thở một hơi thật dài, đưa túi xách của cô cho cô, sau đó giống như người bố hoặc là anh cả mà sờ đầu cô: "Sau này đừng tuỳ hứng như vậy."
"...Tuỳ hứng?" Cô kinh ngạc nhìn anh, "Anh cho rằng em cản trở một người đàn bà dùng tiền để mua anh —— gọi là tuỳ hứng?"
Anh lại dùng giọng điệu rất bình tĩnh nói: "Hiện tại không phải chúng ta cần tiền của cô ta sao?"
"Phải, chúng ta cần! Nhưng không phải dùng cách này!"
"Vậy chỉ là gặp dịp thì chơi, nếu ăn bữa cơm có thể dỗ dành cô ta vui vẻ, chúng ta đạt được thứ chúng ta cần, sao lại không vui mà làm chứ? Tôi cũng sẽ không thật sự xảy ra chuyện gì với cô ta ——"
"—— vậy cũng không được!" Tri Kiều phẫn nộ la hét.
"Vì sao?"
"Nhất định không được!"
"..."
"Bởi vì..." Cô nhìn anh, dũng cảm nói, "Bởi vì em thích anh, em yêu anh!"
Chu Diễn cũng nhìn cô, qua vài giây mới kinh ngạc hé miệng, như là muốn nói gì, rồi lại không phát ra tiếng. Anh bỗng nhiên buồn bực đi qua đi lại hai bước, áo sơ mi trước ngực đã bị mồ hôi thấm ướt, sau lưng cũng vậy. Anh trầm mặc trong chốc lát rồi mới nói: "Đừng như vậy được không, Kiều, em cũng biết tôi...tôi đối với em giống như, giống như ——"
"Anh trai đối với em gái?" Cô thay anh trả lời, đáy lòng hiện lên một tia bi thương.
"Đúng vậy. Em là con gái của ông Thái, ông ấy giống như bố tôi, chúng ta...chúng ta..."
"Em biết, không cần phải nói." Giờ phút này Tri Kiều lại trở nên bình tĩnh. Cô rốt cuộc xác nhận một sự thật, một sự thật cô đã suy đoán từ lâu, sự thật này tra tấn cô một đoạn thời gian, hiện tại, tảng đá trong lòng cô rốt cục rơi xuống —— mặc dù rất đau, nhưng dẫu sao cũng đã rơi xuống.
Chu Diễn cào tóc, giống như đây là vấn đề khó khăn anh chưa từng gặptừ trước đến nay, trong ánh mắt tràn ngập xấu hổ và hoang mang.
"Em đã đi rất lâu rồi, cảm thấy mệt quá, em muốn về nhà."
"Kiều..." Chu Diễn theo bản năng muốn nắm lấy cổ tay cô, nhưng bị cô giãy khỏi.
Không biết xuất phát từ loại tâm tình thế nào, có lẽ là áp lực ghen tị rất lâu, hay là cảm giác khuất nhục cả đêm tra tấn cô —— tóm lại, sau khi cô giãy khỏi tay anh, một câu không suy nghĩ từ trong miệng cô thốt ra:
"Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của anh chạm vào tôi!"
Vẻ mặt của Chu Diễn rốt cục lạnh nhạt, đó là loại lạnh nhạt không hề che giấu, cô biết, anh tức giận, thật sự tức giận. Nhưng cô đã không còn tâm trạng để đắn đo tâm trạng của anh, hiện tại cô muốn tắm nước nóng, sau đó nằm trên giường từ từ lấp đầy miệng vết thương.
Bọn họ không tạm biệt, một câu cũng không có, lạnh lùng liếc nhìn nhau một cái, sau đó đều tự xoay người bỏ đi.
Tối nay, Tri Kiều nằm trong bồn tắm lớn đầy nước, nhìn thẳng ngọn đèn sáng trưng trên đầu, ngọn đèn kia chiếu vào làm cô nhức đầu, vì thế cô gập người đứng dậy. Khi cả người tiến vào trong nước dưới vòi, cô chợt phát hiện, nước liên tục bao phủ trên người mình còn ẩn chứa nỗi đau từ rất lâu.
Có lẽ, nữ vương mỉm cười và hoàng tử bão tố vốn không phải là người cùng một thế giới.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro