[03] Ý nghĩa của lữ hành

Action 1

"Chúng tôi là hai bố con, đồng thời cũng là bạn bè," trước màn ảnh xuất hiện hai người đàn ông vóc dáng mập mạp, người trẻ tuổi hơn đang nói chuyện, "Từ bé tôi đã chơi bóng và câu cá với bố tôi, chúng tôi có rất nhiều chuyện thú vị khi ở cạnh nhau..."

Nói tới đây, chàng trai trẻ liếc nhìn người bố, ông ta vì đáp lại anh chàng mà gật gù cái cổ cứng ngắc, rồi nói: "Đúng, đúng."

"Cho nên tôi cảm thấy chúng tôi có thể cùng nhau thi đấu," chàng trai trẻ nhận được sự cổ vũ liền nói, "Bố tôi có kinh nghiệm, còn tôi có...tư duy và sức lực, tôi tin rằng với thực lực của chúng tôi, nhất định có thể đạt được thành tích tốt."

Nói xong anh ta lại liếc nhìn bố mình một cái, người bố đeo một cặp kính cận thị thật dày, cười rộ lên trông rất hiền từ, ông ta vẫn gật gù như trước, "Đúng, à...đúng."

Action 2

"Chúng tôi là bạn thân, bắt đầu từ khi còn bé," hai cô nàng mặc trang phục cổ động viên màu cam gợi cảm hưng phấn nắm tay nhau, "Lúc lên lớp chúng tôi cùng nhau trốn học, cùng nhau gian lận khi kiểm tra —— tuy rằng kết quả là cả hai đều không vượt qua kỳ thi, chúng tôi thậm chí đã từng yêu cùng một người đàn ông."

Nói tới đây hai cô gái quả thực rất hưng phấn mà hét ầm lên...

"Tôi cảm thấy chúng tôi thật sự...quá giống nhau, tôi chính là cô ấy, cô ấy chính là tôi, chúng tôi cảm ứng được đối phương còn hơn cả song sinh, chúng tôi là vô địch! Ha ha!

Action 3

"Chúng tôi là một đôi, chúng tôi yêu nhau rất sâu sắc," nói xong, một đôi tuấn nam mỹ nữ không kiềm lòng được mà bắt đầu hôn nhau nồng cháy, cho đến khi khán giả không chịu nổi muốn cầm lấy điều khiển từ xa chuyển kênh, "Có một ngày cô ấy nói với tôi, chúng ta đi tham gia cuộc thi đi, tôi nói đương nhiên được! Chúng tôi ăn ý như thế, cho dù gặp phải bất cứ chuyện gì chúng tôi cũng có thể vượt qua, bởi vì chúng tôi yêu nhau đến thế..."

Tình đến nồng cháy, hai người lại ôm chặt nhau...

Action 4

"Chúng tôi là anh em tốt," hai người đàn ông trung niên với hai đường mép tóc đã sớm chuyển lên chính giữa đỉnh đầu ngồi song song với nhau, "Chúng tôi từng cùng nhau đi lính, sau khi xuất ngũ còn hùn vốn mở một công ty thiết kế, phạm vi kinh doanh của công ty chúng tôi rất rộng lớn, bao gồm ——"

Màn ảnh bắt đầu chạy nhanh, hiển nhiên đã được xử lý, đợi cho đến lúc trở lại bình thường, hai người đàn ông kia bắt tay nhau, tràn đầy tin tưởng nói: "Chúng tôi tin chắc, chỉ cần chúng tôi cùng với nhân viên của mình đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể cùng nhau huy hoàng!"

Action 5

"Tôi cho rằng chúng tôi rất thích hợp với cuộc thi này," lần này đến phiên hai anh chàng trẻ tuổi để tóc dài mặc áo sơ mi cũ, một người tóc dài hơn đang nói, "Bởi vì chúng tôi là hai người hoàn toàn hiểu biết về lữ hành, lúc ấy tôi đang định từ một đầu sa mạc đi về một đầu khác, mà cậu ta lại từ đầu kia đi qua, ha ha, sau đó tôi thay đổi chủ ý, quyết định cùng cậu ta đến chỗ khác."

Có lẽ người bạn có mái tóc ngắn hơn cho rằng lúc này phải nói chút gì đó, vì thế anh ta mỉm cười hơi khẩn trương mở miệng: "Ờ, đúng vậy đúng vậy, chỗ kia thực ra rất...chúng tôi đã trải qua...một đoạn hành trình rất...sau đó..."

Anh chàng tóc dài hơn có lẽ đã sớm quen với cách nói chuyện của bạn mình, anh ta lơ đểnh nói tiếp: "Chúng tôi phát hiện cả hai đều làm công việc IT, sở thích cũng hợp nhau, vì thế chúng tôi thường cùng nhau đi du lịch, nhưng lúc không đi du lịch, chúng tôi gần như không liên lạc với đối phương, có lẽ nghe ra hơi kỳ lạ, thế nhưng chúng tôi cho là rất tốt, hai người đàn ông không nhất thiết cả ngày ở cùng nhau."

"Chúng tôi đều làm...công việc giống nhau, các vị cũng biết, chúng tôi đều rất...cho nên..."

"Về cuộc thi, chúng tôi đã từng thảo luận," anh chàng tóc dài gật đầu, "Quyết định xem như là một chuyến du lịch, nhưng tôi tin chúng tôi sẽ có ưu thế hơn người khác."

Action 6, 7, 8, 9...

Action 10

Trên màn hình tivi xuất hiện một đôi nam nữ...kỳ lạ, bọn họ đứng song song, khoảng cách ở giữa đủ để chứa một cái tủ lạnh ba cửa. Người đàn ông bên trái rất đẹp trai, người phụ nữ bên phải nhìn qua...hình như rất căng thẳng

"Tôi là Chu Diễn," người đàn ông đẹp trai cất lời, "Có lẽ các vị đã từng thấy tôi, tôi nghĩ điều này cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng các vị nhất định rất khó hiểu vì sao tôi đứng ở đây?"

Anh khẽ cười, lộ ra hàm răng đều đặn, tiếp theo, khi mọi người cho rằng anh muốn công bố đáp án, thì anh lại như chưa từng hỏi qua vấn đề kia, vươn tay: "Cho phép tôi giới thiệu đồng nghiệp của mình, cô Thái Tri Kiều. Chúng tôi làm việc chung với nhau rất nhiều năm, cô ấy là một nhà chế tác chương trình rất xuất sắc —— mặc dù cô ấy không biết cười thế nào trước ống kính."

Người phụ nữ bên phải có lẽ vì phản bác những lời của anh mà lộ ra một nụ cười...cứng ngắc lại rất khó coi.

"Được rồi," người đàn ông vừa lòng nói, "Hy vọng lúc giành chiến thắng, cô Thái có thể khôi phục bình thường, chúng tôi rất mong chờ."

"..."

"Như vậy, các vị khán giả, ở trên là tất cả người chơi tham gia trong cuộc thi lần này, hôm nay bọn họ đã chuẩn bị hành lý chờ đợi xuất phát," giọng nói của người dẫn chương trình hơi kỳ lạ, thật giống như là một người Tây Ban Nha đang nói tiếng Ý, "Tổ chương trình đã thu lại tất cả hộ chiếu của người chơi, để làm giấy tờ thị thực, bởi vậy trước khi lên máy bay, bọn họ không biết mình sắp sửa đến đâu, bọn họ hoàn toàn không có thời gian chuẩn bị, vào lúc máy bay hạ cánh, cuộc thi chính thức bắt đầu."

"Mà hiện tại, trước khi xuất phát, tôi muốn làm một thí nghiệm nho nhỏ —— trắc nghiệm trình độ ăn ý của bọn họ, tôi tin đây là cách tốt nhất để tất cả khán giả hiểu về họ." Nói xong, người dẫn chương trình đắc ý gật đầu.

"Được rồi," anh ta nói tiếp, "Xin cầm tấm bảng của các vị, đứng một trước một sau, chú ý —— đúng vậy, xin chú ý —— các vị phải duy trì khoảng cách hai mét. Khi tôi nói ra câu hỏi, xin viết đáp án lên tấm bảng kia. Nếu đáp án của các vị giống nhau, đèn trên đầu sẽ hiện lên màu xanh lá cây, nếu không giống nhau thì là màu đỏ. Mỗi lần có đèn màu xanh, sẽ nhận được mười điểm, một trăm điểm là cao nhất, đội nào chiến thắng sẽ được thưởng khoang máy bay hạng nhất."

Tri Kiều cảm thấy chính mình gần như muốn trợn trắng con mắt, cô không thể chịu được loại người dài dòng thế này. Cô quay đầu nhìn Chu Diễn, anh đứng ở chỗ cách sau cô hai mét, nhún vai, nhưng là có cùng ý nghĩ với cô. Vì thế cô quay người lại, cúi đầu suy nghĩ, đây là ăn ý, một loại ăn ý...không thể nói ra lời, giữa bọn họ có sự ăn ý đặc biệt.

"Câu hỏi thứ nhất," người dẫn chương trình nói, "Xin viết xuống —— chòm sao của người chơi ở hàng trước."

Tri Kiều nghe được hai ông chủ công ty thiết kế kia kinh ngạc thấp giọng nói: "Chòm sao? Chòm sao là cái gì?"

Cô cúi đầu, vừa viết vừa không nhịn được mà cười lên, sau đó người dẫn chương trình ra hiệu đưa bảng lên.

Đèn trên đầu là màu đỏ.

Cô kinh ngạc quay đầu nhìn Chu Diễn, anh viết "Song ngư" trên tấm bảng, còn cô viết là "Song tử".

"Sao em lại là song ngư chứ!" Cô mở to mắt, dùng khẩu hình nói với anh.

Chu Diễn gãi lỗ tai, cũng dùng khẩu hình trả lời: "Cái này...không phải cũng gần giống nhau sao..."

"..."

Điều thú vị chính là, đèn của hai ông chủ công ty thiết kế lại là màu xanh —— bởi vì trên tấm bảng của bọn họ đều là: để trống.

"Câu hỏi thứ hai, hãy viết món ăn yêu thích nhất của người chơi ở hàng sau."

"Thịt dê nướng —— tuyệt đối là thịt dê nướng —— trong lòng Tri Kiều lẩm nhẩm, bởi vì anh từng ở thảo nguyên đầy sao nói với cô: "Món này thật sự là ngon nhất trên đời!"

Cô thậm chí còn nhớ rõ khi anh nói những lời này, tia sáng trong mắt óng ánh —— mặc dù cũng có một nguyên nhân khác là trước đó họ đã chưa ăn gì một ngày trời, chỉ dựa vào nước để sống qua ngày.

Nhưng mà...đèn đỏ vẫn sáng lên.

Tri Kiều nhếch khoé miệng, quay đầu lại nhìn Chu Diễn, trên tấm bảng của anh viết nắn nót: đậu phộng nhiều vị (nước sốt vị thịt bò).

Cô trợn mắt, Chu Diễn không hiểu cho nên nhún vai.

Được rồi, Tri Kiều vừa bực bội lau bảng, vừa suy nghĩ, đây chỉ là vận may không tốt mà thôi, song tử và song ngư chỉ sai một chữ, mà thịt dê nướng và đậu phộng nhiều vị (nước sốt vị thịt bò)... Ờ, ít nhất hai người đều đề cập đến thịt!

"Câu hỏi thứ ba, hãy viết thành phố yêu thích nhất của người chơi hàng trước."

"Paris" VS "Rome" —— đèn đỏ!

"Câu hỏi tiếp theo, xin viết xuống bộ phim điện ảnh yêu thích nhất của người chơi hàng sau."

"Léon: The Professional" VS "Star Trek" —— đèn đỏ!

"Hãy viết số đo vòng ngực của người chơi hàng trước."

"Không trả lời" VS "Rất bình thường, không thể đo lường chính xác" —— đèn đỏ!

"Xin nói ra một điểm lập dị của người chơi hàng sau."

"Nếu không thể thuyết phục đối phương, sẽ cứ lặp lại một câu y chang —— cho đến khi thừa nhận không thể thuyết phục đối phương mới thôi" VS "Sáng sớm thứ hai phải ăn bánh bích quy hình gấu trét bơ đậu phộng" —— đèn đỏ!

...

"Câu hỏi cuối cùng, rất khó," người dẫn chương trình nói, "Hãy viết tình hình thời tiết vào ngày các vị gặp mặt nhau lần đầu tiên."

Các người chơi khác bắt đầu than phiền đề tài này khó khăn bao nhiêu, nhưng Tri Kiều lại cảm thấy rất đơn giản đến nỗi...hơi quá mức. Cô làm sao quên được chứ, hơn nữa, cô tin anh cũng nhất định nhớ rõ. Đó là một ngày rất bi thương, nhưng sau này mỗi khi cô nhớ lại, chiếc ô màu đỏ kia và nụ cười trên mặt anh đều như là cho cô dũng khí, khiến cô kiên cường đi tới.

Cô cụp mắt xuống, viết trên bảng: mưa.

Đèn đỏ lại sáng lên.

Tri Kiều không thể nào tin được, cô quay đầu nhìn về phía Chu Diễn, hình như anh cũng hơi kinh ngạc, tấm bảng trên tay anh viết chín chữ: nhiều mây âm u, thỉnh thoảng có mưa rào.

"..."

Tri Kiều đè nén nỗi xung động muốn hét lên, cô rất muốn đi qua đoạt lấy tấm bảng của anh, lớn tiếng nói: Chu Diễn, anh cứ phải đối đầu với em mới được sao!

Nhưng rốt cuộc cô vẫn —— nhịn xuống.

"Nào chúng ta cùng xem số điểm, thật đáng tiếc, lại có một đội người chơi có điểm '0'..." Âm thanh tiếc rẻ cùng với trận cười trên nỗi đau người khác lần lượt vang lên.

"Nhưng mà khiến cho chúng ta kinh ngạc chính là, đội quán quân được 90 điểm, nói cách khác, trong mười đề tài bọn họ trả lời đúng chín đề —— chúc mừng cặp người chơi tình nhân của chúng ta, phần thưởng bọn họ nhận được là nâng cấp lên chỗ ngồi của khoang hạng nhất!"

Cặp tình nhân kia lại xúc động mà ôm hôn nhau.

Trước bàn thủ tục vô cùng náo nhiệt, đầu tiên là chụp ảnh cho toàn nhóm, mọi người vây quanh ở bên trong. Sau đó là những người thân của các tổ người chơi đến tiễn đưa bọn họ còn động viên tinh thần, có tâng bốc, có mang theo biểu ngữ, giống như kính cẩn đưa tiễn chiến sĩ đi đấu tranh vì chính nghĩa của nhân loại. Trong tiếng ồn ào huyên náo ở đây, người dẫn chương trình rất long trọng tuyên bố địa điểm của cuộc thi là quốc gia xinh đẹp nằm ở Nam bán cầu —— Australia!

Đa số người hoan hô, giống như một đoàn du lịch trúng giải thưởng lớn, mà không phải là chương trình thực tế nào đó.

Tri Kiều khoanh tay đứng trong hàng cuối cùng, cho dù là số thứ tự hay là thành tích của cuộc trắc nghiệm ăn ý, cô và Chu Diễn đều xếp cuối cùng. Giờ phút này, cô chán nản ôm đầu, bởi vì cô lại bỏ tất cả trang phục mùa đông của mình vào trong một va ly hành lý —— trong đó còn có một đôi giày tuyết khổng lồ, mũ len thật dày, cùng với một chiếc áo choàng có thể bọc người ta thành xác ướp.

"Tôi không hiểu," Chu Diễn nghi hoặc nói, "Thật là như vậy sao —— nếu tôi không thể thuyết phục đối phương thì sẽ cứ lặp lại một câu y chang cho đến khi thừa nhận không thể thuyết phục đối phương sao?"

"Ừ."

"Thật sao?"

"Đúng."

"Em khẳng định?"

"Phải."

"Em xác định một trăm phần trăm?"

Tri Kiều xoay người nhìn anh, mặt không có biểu cảm trả lời: "Em xác định, chắc chắn, khẳng định trăm phần trăm."

"Ờ," Chu Diễn nhún vai, "Được rồi."

"..." Cô bực mình quay người lại, trông thấy hai bố con mập mạp đang chụp hình với người nhà, ông chủ công ty thiết kế bị nhân viên mặc đồng phục vây quanh, hai cô nàng cổ động viên đang làm nũng với ba mẹ, mà cặp tình nhân kia vẫn quên hết tất cả mà hôn nhau say đắm.

"Nhưng tôi vẫn kiên trì cho rằng," âm thanh của Chu Diễn nghe ra rất nghiêm túc, "Sáng sớm thứ hai phải ăn bánh bích quy hình gấu trét bơ đậu phộng mới là một điểm lập dị."

"...Được rồi!" Cô nghiến răng nghiến lợi, "Anh nói cái gì thì là cái đó!"

Chu Diễn nhíu mày nhìn cô hồi lâu, sau đó bỗng nhiên cười rộ lên: "Đừng khẩn trương, tất cả vừa mới bắt đầu thôi."

Lúc này có một chiếc mic đột ngột đưa tới giữa bọn họ, người dẫn chương trình không biết từ khi nào xuất hiện bên cạnh họ, dùng giọng điệu giả vờ vui vẻ nói: "Hãy nói tâm trạng bây giờ của các vị đi!"

Chu Diễn chỉ cần đối diện với màn ảnh thì sẽ sinh ra một sức hấp dẫn mà người thường không thể vượt qua, anh cong chân mày, dịu dàng nói: "Tôi hy vọng đây là một bắt đầu mới, tôi rất mong đợi."

Tri Kiều mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm một bên mặt anh, thất bại suy nghĩ, có lẽ đây là chỗ mà cô bị anh hấp dẫn: mặc dù những người khác không hề biết rốt cuộc anh suy nghĩ gì, nhưng anh biết bản thân mình muốn gì, hơn nữa sẽ dùng hết sức làm được.

Cô chợt có phần hiểu được vì sao Chu Diễn và bố mình lại trở thành những người bạn vong niên*, bởi vì bọn họ giống nhau ở điểm này.

(*) Bạn vong niên: Bạn cách nhau từ một đến hai con giáp.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô, Chu Diễn quay đầu nhìn cô, ánh mắt như là đang hỏi, cô nhanh chóng dời đi tầm mắt.

Không biết vì sao, giờ phút này, cô lại có chút ghen tị với Chu Diễn.

Lúc máy bay cất cánh, Tri Kiều trông thấy gương mặt của Chu Diễn từ ảnh phản chiếu của cửa sổ máy bay, anh cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt của hai người không giao nhau, biểu tình trên mặt anh hiếm khi nghiêm túc và chăm chú, cô đoán rằng anh đang suy nghĩ gì đó.

Nhưng là cái gì chứ?

Cô rất muốn biết, từ rất lâu trước kia, cô đã muốn biết —— giống như cô vẫn muốn biết bố mình suy nghĩ gì, nhưng đã không còn cơ hội nào nữa.

"Anh suy nghĩ gì đó?" Cô nghe được âm thanh của mình lớn mật hỏi thế.

Chu Diễn phục hồi tinh thần nhìn cô, hình như vẫn đang suy nghĩ, nhưng cuối cùng anh chỉ mỉm cười, nói:

"Không có gì..."

☀ ☁ ☂

Trong bộ sách "Lonely Planet: Australia" nổi tiếng được xưng là "Thánh kinh của lữ hành" miêu tả quốc gia xinh đẹp này:

"Đúng vậy, một cuộc sống ít tiền ở trái đất không dễ... Đối mặt bạn chính là khung cảnh bầu trời xanh thẳm vô biên vô hạn từ màu vàng kim biến thành đỏ sẫm. Ngoài ra còn có văn hoá của dân bản xứ cổ xưa, khiến người ta choáng váng với hồ nước mặn, loài bò sát quỷ dị khó lường, hẻm núi gập ghềnh và vực sâu cổ xưa... Dường như những điều này còn chưa đủ, bọn họ còn trực tiếp đến quần đảo Whitsunday, cộng thêm Great Barrier Reef to lớn, ở dưới nước cùng muôn vàn loài cá cảnh nhiệt đới, cá mập khổng lồ, rùa biển thật lớn cùng cá heo tinh nghịch..."

Hai năm trước, khi lần đầu tiên Tri Kiều đặt chân lên lục địa này, cô từng đặc biệt si mê màu sắc xanh thẳm nông sâu không đồng nhất trên bầu trời kia... Nhưng lúc này đây, cái cô có thể cảm nhận được, chính là nóng bức, cùng với mùi hương nóng bỏng toả ra trong không khí khi ánh mặt trời chiếu xuống đất.

"Được rồi, tôi nghĩ các vị đã nhìn thấy, trạm thứ nhất của chúng ta là Melbourne. Đầu tiên chúng ta hãy tiến hành lượt rút thăm thứ nhất," ban nãy khi ở trên máy bay người dẫn chương trình vì tiếng ngáy quá lớn của mình mà bị những người khác trách cứ, lúc này anh ta đã thay áo thun trắng và quần đùi, đứng tại khoảng trống của đại sảnh sân bay Tullamarine nói, "Nội dung rút thăm là để sắp xếp một người quay phim riêng cho từng đội người chơi, người quay phim riêng này sẽ theo sát toàn bộ hành động của người chơi, đương nhiên ngoại trừ đi toilet, tắm rửa, ngủ, và...ngoáy mũi."

"..."

"Xin nhân viên phía dưới lấy hộp rút thăm ra đây, tôi sẽ rút ra theo thứ tự tên của người quay phim, chia ra tương ứng với mười đội." Người dẫn chương trình vẫy tay, nhân viên đưa hộp lên, sau đó anh ta lần lượt thông báo tên trên tờ giấy, cho đến khi tờ giấy thứ chín được mở ra. "Như vậy, người quay phim cuối cùng, vị nào còn chưa được gọi tên có thể giơ tay lên một chút không?"

Lão Hạ tiến lên một bước, thật thà giơ tay mình lên.

"Được, ông là người quay phim riêng của đội dự thi số mười."

Lão Hạ khuôn mặt tươi vui đi đến phía sau Tri Kiều và Chu Diễn.

Người dẫn chương trình tiếp tục nói gì đó, Tri Kiều nhịn không được quay đầu lại thấp giọng hỏi: "Chú mưu tính trước rồi phải không?"

"Cô đoán xem?"

"Chú đút lót thằng nhóc phụ trách chuẩn bị hộp rút thăm?" Chu Diễn cũng lặng lẽ tham gia vào.

"Không, vì sao cậu lại nghĩ như vậy?"

"Bởi vì cái này rất giống tác phong của chú." Chu Diễn vừa đối diện người dẫn chương trình vừa nói.

"Quả thực tôi có động tay chút ít, nhưng tôi muốn tạm thời giữ bí mật mánh khoé của mình." Lão Hạ cười thần bí.

Tri Kiều đảo mắt, cắn răng hỏi: "Rốt cuộc chú làm gì hả?!"

"...Tôi đút lót thằng nhóc phụ trách chuẩn bị hộp rút thăm."

"..."

"Để tôi xem đồng hồ một chút, hiện tại đã là bảy giờ tối, cuộc thi bắt đầu từ lúc này," người dẫn chương trình giao mười phong thư khác nhau cho từng đội người chơi, "Bên trong có manh mối của khách sạn đêm nay các vị ở lại, bảy giờ sáng mai chúng ta tập hợp tại đại sảnh của khách sạn, vì vậy người chơi giành được chiến thắng đêm nay sẽ nhận được...thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn những người khác. Chúc các vị may mắn."

Chu Diễn mở ra phong thư màu trắng, bên trong là một chiếc chìa khoá, trên đó viết "C129". Các người chơi khác đều tự bàn bạc, có một số người xách hành lý xuất phát.

"Đây là cái gì?" Tri Kiều hỏi.

"Một chiếc chìa khoá."

"...Em biết."

Chu Diễn chỉ nhíu mày, hình như cũng không có đầu mối. Vì thế Tri Kiều quay đầu hỏi lão Hạ: "Vậy...chú có quen biết nhân viên phụ trách đặt phòng không?"

"..." Lão Hạ lắc đầu.

"Chỉ dựa vào một chiếc chìa khoá làm sao chúng ta biết là khách sạn nào chứ?" Tri Kiều nghĩ mãi không ra.

"Cô nói xem cảnh sát có biết không?"

"Tôi cho rằng khó lắm, bọn họ là cảnh sát, chứ không phải là bình luận viên của 'Trip Advisor'."

"Này," Chu Diễn bỗng nhiên xoay người nhìn bọn họ, "Rốt cuộc là ai tham gia cuộc thi? Là ba người ư?"

"..." Sự nghiêm túc của anh hơi hù doạ Tri Kiều.

"Tôi không nói lời nào," lão Hạ bắt đầu hí hoáy với máy quay phim cỡ nhỏ của ông ta, "Tôi cam đoan."

Tri Kiều có chút không vui, đúng là vì sự giúp đỡ của lão Hạ bọn họ mới có thể tham gia cuộc thi này, nhưng hiện tại Chu Diễn lại bảo ông ta tránh ra, làm tốt công việc quay phim của ông ta —— đây coi là gì chứ?

"Tôi biết em suy nghĩ gì, tới khách sạn tôi sẽ nói với em." Chu Diễn thấp giọng nói.

"Tôi đã bắt đầu quay." Lão Hạ nhắc nhở.

Tri Kiều nén xuống buồn bực trong lòng, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười không được tự nhiên, sau đó cô nghe thấy Chu Diễn nói: "Tôi nghĩ đây là chìa khoá của tủ giữ đồ, bình thường chỗ nào có thể dùng đến tủ giữ đồ nhất?"

"Uhm...trường học? Phòng tập thể thao? Hoặc là...ngân hàng!"

Chu Diễn nhìn cô tuyệt vọng mà lắc đầu: "Không, là sân bay, nhà ga hoặc là bến xe đường dài."

"A..." Cô bừng tỉnh hiểu ra.

"Đi thôi," anh bĩu môi, ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Chúng ta đến tủ giữ đồ của sân bay xem trước, mặc dù tôi cảm thấy hy vọng không lớn."

Nhìn thấy bóng dáng Chu Diễn kéo hành lý đến phía quầy hỏi, Tri Kiều nhịn không được hỏi lão Hạ: "Ánh mắt vừa rồi của anh ấy có ý gì? Cho rằng tôi rất ngu xuẩn?"

"Không," lão Hạ biết điều tắt máy quay, "Tôi nghĩ cậu ấy chỉ cho rằng cô...hơi ngu xuẩn thôi."

Tủ giữ đồ của sân bay mau chóng được chứng thực không có thứ bọn họ muốn tìm, vì thế bọn họ xuất phát đến trung tâm giao thông lớn nhất thành phố—— nhà ga Southern Cross.

Xe taxi chạy nhanh trên đường, xa xa bắt đầu trở nên một mảng tối đen, chỉ có ánh đèn chiếu sáng hai bên phát ra màu cam, tia sáng chói rọi, Tri Kiều nhớ tới hai năm trước bọn họ đã từng đến đây, cô không khỏi có chút phiền muộn. Cô thường hay suy nghĩ một vấn đề thế này: nếu bố vẫn còn sống, ông sẽ làm ra một chương trình như thế nào? Ông muốn thông qua nó để biểu đạt ý tưởng ra sao?

Ý nghĩa của lữ hành ở đâu?

Ngay lúc cô ngẩn ngơ, xe taxi đã chở bọn họ tới nhà ga Southern Cross, Melbourne vào ban đêm có vẻ hơi quạnh quẽ, mặc dù đại sảnh của nhà ga vẫn đèn đuốc sáng trưng, nhưng hành khách qua lại hiển nhiên ít hơn ban ngày. Dưới sự trợ giúp của nhân viên, bọn họ nhanh chóng tìm được khu vực chứa tủ giữ đồ, Chu Diễn vừa lẩm nhẩm dãy số trên thẻ chìa khoá, vừa tìm kiếm.

"Là cái này," anh nói, "C129."

Tri Kiều đi qua, hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó Chu Diễn tra chìa vào ổ khoá —— dĩ nhiên mở ra.

Bên trong rỗng tuếch.

"..." Chu Diễn vừa rồi còn tràn đầy tự tin lúc này ngây ngẩn cả người.

"Xem chỗ này!" Tri Kiều chỉ vào phong thư màu trắng dán vào mặt sau của cửa tủ.

Chu Diễn mở phong thư ra, bên trong có tấm danh thiếp... Cám ơn trời đất, là danh thiếp của khách sạn!

"Chúng ta thành công rồi!" Cô mở to mắt, không dám tin, trong lòng bắt đầu vui sướng như được tặng đồ chơi Doraemon phiên bản giới hạn của McDonald.

Chu Diễn nhìn cô, nhưng anh chỉ mỉm cười, trong mắt loé ra tia sáng dịu dàng lại động lòng người.

Trong lúc nhất thời, Tri Kiều có phần nói không ra lời.

"A! Đây là cái tủ của chúng ta!" Tiếng hét của cô nàng đội cổ động viên kéo Tri Kiều quay về hiện thực.

Ngoài bọn họ ra còn có vài đội người chơi cũng lần lượt tới nhà ga, đang tìm kiếm tủ giữ đồ của mình. Chu Diễn nhìn danh thiếp khách sạn trên tay, nói: "Đi thôi, ngay con đường này, tôi đoán chắc là gần đây."

Nói xong, anh kéo hành lý đi về phía cửa.

Tri Kiều sững người vài giây, rồi vội vàng đi theo. Cô chợt cảm thấy mình luôn mãi đi theo bước chân của anh, anh kể với cô rất nhiều chuyện liên quan đến bố, anh dạy cô làm công việc của bố thế nào, có đôi khi anh thậm chí sẽ dạy cô sinh sống ra sao —— giống như một người bố vậy —— cô vẫn ở phía sau anh, không phải phía trước, cũng không phải bên cạnh, mà là phía sau.

Cái này không có nghĩa là ngay từ đầu, quan hệ của bọn họ...đã không ngang hàng đúng không? Cho nên anh mới coi cô như là em gái, mà không phải một người phụ nữ?

Giống như suy đoán của Chu Diễn, khách sạn cách nhà ga hai con phố, đi bộ chỉ cần mười phút. Đó là một toà nhà nhìn qua hơi lâu năm, vách tường màu vàng đất và khung cửa kính màu đen biểu hiện ra tuổi tác của nó, khoảng sân ở cổng nhỏ hẹp, cùng với thiên thần của suối phun hơi cũ, càng khiến người ta có ấn tượng rất hoài cổ.

Đi qua cửa xoay tròn đến chỗ tiếp khách —— nói là chỗ tiếp khách bởi vì ở đó thật sự không đủ lớn để gọi là "đại sảnh" —— một ông lão tóc bạc mặc âu phục màu đen lập tức đứng lên, dùng tiếng Anh dày đặc khẩu âm nước Anh hỏi: "Có gì có thể giúp đỡ không?"

"Đúng vậy," Chu Diễn lịch sự nói, "Tôi nghĩ đã có người đặt phòng ở đây cho chúng tôi."

"Được, xin hỏi tên họ của các vị?"

Anh nói ra, cũng đưa hộ chiếu. Từ một chồng giấy A4 ông lão lập tức lục lọi ra hai tờ, vừa thẩm tra đối chiếu vừa nói: "Cậu Chu và cô Thái ở 601, ông Hạ ở 502."

Lúc này Tri Kiều mới lờ mờ nhớ lại vấn đề cuối cùng nhân viên phỏng vấn đã hỏi —— nói cách khác, cô và Chu Diễn phải ở chung một phòng —— không chỉ là đêm nay, hai tuần sau này đều là như thế!

Nghĩ đến đây, trong đầu cô trở nên trống rỗng. Đợi đến lúc hồi phục tinh thần, Chu Diễn đang cầm thẻ phòng điện tử quơ quơ trước mắt cô.

"Có thể lên chưa?"

"Có, có thể..."

Ba người cùng tiến vào thang máy kiểu cũ, lão Hạ nhắm ống kính ngay bọn họ: "Hãy tổng kết một chút về ngày đầu tiên đi."

"Tôi nghĩ đây là một bắt đầu không tệ lắm, hy vọng sẽ tiếp tục giữ vững như thế." Chu Diễn thanh thản nói.

"Tôi, tôi nghĩ...chúng tôi...tôi cảm thấy chúng tôi..."

"—— được rồi, quên đi." Lão Hạ dường như không có ảo tưởng gì đối với sự ngắt quãng của cô, ông ta trực tiếp tắt máy, vừa đến tầng năm, ông ta xách hành lý của mình đi ra ngoài.

Vì thế một ngày hỗn loạn qua đi, Tri Kiều bỗng nhiên rơi vào cảnh khốn khó khác —— làm sao một mình ở chung với Chu Diễn trong mười tiếng đồng hồ —— sau khi lời thổ lộ ngu xuẩn của cô bị từ chối một cách rõ ràng.

Theo một giọng nhắc nhở tiếng Anh mơ hồ vang lên, tới tầng sáu rồi, bọn họ đi ra thang máy, phát hiện trên mặt đất lót tấm thảm màu đỏ kiểu cũ, tầng lầu quả thực cao như bốn mét, đèn chùm tinh xảo rủ xuống trên đầu, chiếu sáng hành lang không một bóng người.

"Ở đây." Âm thanh của Chu Diễn lại còn có tiếng vọng nho nhỏ.

Cô đi theo phía sau anh, đi về phía đầu kia của hành lang, nơi này im lặng đến mức chỉ nghe thấy âm thanh ma sát giữa bánh xe va ly trên tấm thảm. Chu Diễn nhanh chóng tìm được phòng số 610, anh dùng thẻ phòng điện tử mở cửa ra, căn phòng vốn tối đen trở nên rất sáng sủa, anh xách hành lý của mình vào, sau đó xoay người nhìn cô, như là đang hỏi, hoặc như là...hối thúc.

Tri Kiều mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, kiên trì đi vào, cửa ở phía sau lập tức được đóng lại.

Căn phòng rất lớn, thậm chí có một phòng bếp cỡ nhỏ cùng với phòng khách độc lập, cô xoay người nhìn về phía giường, nhẹ nhàng thở ra —— là hai chiếc giường đơn!

"Em muốn thu dọn hành lý trước hay là tắm trước?" Chu Diễn vừa nói vừa lấy ra một chai nước khoáng ướp lạnh trong tủ lạnh uống một hớp lớn.

"Em...cái nào cũng được."

Sau khi uống hết cả chai nước, Chu Diễn nhìn cô, nói: "Vậy em đi tắm trước, tôi thu dọn hành lý, sau đó đổi lại."

"Được, được rồi."

Tri Kiều đặt hành lý của mình vào một góc, che che giấu giấu quần áo thay mới cầm trong tay, sau đó mau chóng đi vào phòng tắm.

Cô mở vòi nước, làm cho cả phòng tắm chìm trong tiếng nước chảy ào ào, cô mới từ từ bình tĩnh lại. Nước ấm sinh ra sương mù nhanh chóng làm cho bản thân trong gương trở nên lờ mờ, cô nhẹ nhàng thở ra, cô cảm thấy hoang mang đối với quan hệ hiện tại giữa bọn họ.

Cô vẫn thích anh —— đây là sự thật không hề nghi ngờ —— như vậy anh lại cảm thấy cô thế nào? Tưởng rằng một người phụ nữ khi bị từ chối một lần sẽ hết hy vọng, hay là nói anh không hề quan tâm đến cảm nhận của cô?

Sau khi hơi nước hoá thành nước liền chảy xuống men theo mặt gương, cô đã hoàn toàn không thể nhìn thấy gương mặt mình trên tấm gương, giống như cô không thể nhìn rõ trái tim của Chu Diễn.

Tối hôm nay, dưới sự chỉ huy của Chu Diễn, hai người dùng khoảng nửa giờ dọn xong tất cả hành lý. Mặc dù Tri Kiều nhiều lần khăng khăng đòi giữ lại một hành lý thuộc về cô, nhưng Chu Diễn vẫn bắt đem đồ đạc còn lạicủa hai người sau khi rút lại vài thứ mà bỏ vào chung một va ly, hai cái khác thì gửi lại khách sạn.

"Tin tôi, làm như vậy là chính xác."

"Nhưng mà..." Cô hé miệng, không biết nên nói tiếp thế nào.

"Không có gì phải thẹn thùng," anh hình như nhìn thấu cô, "Chúng ta tới là tham gia cuộc thi."

"..."

"Hiện tại, tôi đề nghị chúng ta tốt nhất nên bắt đầu ngủ, bằng không chẳng có gì cam đoan sáu rưỡi sáng ngày mai có thể thức dậy không."

"Được rồi." Hình như bổn phận của cô vĩnh viễn là đồng ý.

Chu Diễn hài lòng gật đầu, anh xoay người tắt đèn, cả phòng lập tức trở nên mờ mịt, chỉ có chiếc đèn bàn nhỏ nằm giữa hai cái giường đơn vẫn đang sáng. Anh ngồi lên giường mình trước, xốc chăn lên tiến vào, nhìn thấy Tri Kiều vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, anh bình tĩnh nói: "Thái Tri Kiều, muốn tôi qua đó ôm em sao?"

"Không cần..." Cô lập tức chạy lên giường mình nhanh như chớp, vùi cả người trong chăn, chỉ chừa một mớ tóc bên ngoài.

Chu Diễn nhìn cô, bất đắc dĩ lắc đầu: "Em không cảm thấy oi bức sao?"

"Không." Âm thanh cô cách tấm chăn truyền đến, giống như có một đoàn xe lửa đang chạy trong đường hầm.

"Được rồi, vậy ngủ ngon." Nói xong, anh tắt đèn.

Tấm màn của cửa sổ sát đất làm bằng một lớp vải bố, bởi vậy trong phòng gần như không có chút ánh sáng, ngoại trừ thỉnh thoảng có xe cộ ở bên ngoài đi qua có thể nghe được tiếng động, thì cũng chỉ nghe thấy tạp âm của máy điều hoà phát ra trên đầu.

Một lát sau, Tri Kiều cảm thấy Chu Diễn ngủ rồi, từ trong chăn cô ló đầu ra, hít mấy hơi thật sâu.

"Tôi nói rồi sẽ oi bức mà." Âm thanh trầm thấp của Chu Diễn lại vang lên phía sau.

"...Sao, sao anh còn chưa ngủ?"

Anh cười nhẹ một tiếng, nói: "Ừm...có chút...không yên lòng nên chẳng ngủ được."

"...Vì sao?"

"Đương nhiên là vì cuộc thi."

"Nhưng mà biểu hiện của anh tốt lắm..." Cô dừng một chút, "Ngoại trừ trắc nghiệm ăn ý hôm qua."

"À, phải rồi, cái kia không thể trách tôi toàn bộ, ý nghĩ của mỗi người khác nhau, em cũng không thể hoàn toàn hiểu biết người khác, làm sao có thể yêu cầu người khác hoàn toàn hiểu biết em."

"...Được rồi, nếu nói đến việc này, sao anh lại ở sân bay nổi giận với em và lão Hạ?"

"Em phải chấp nhận một quan điểm thế này, cuộc thi là công việc của chúng ta, mà không phải của lão Hạ, công việc của chú ấy là người quay phim, vai trò của chúng ta không thể lẫn lộn."

"Nhưng anh chưa từng nghĩ tới anh trách móc chú ấy như vậy, chú ấy sẽ buồn bực sao?"

"Chú ấy sẽ không."

"Có lẽ sẽ có."

"Chú ấy sẽ không."

"Nói không chừng sẽ đấy."

"Chú ấy tuyệt đối không như thế, bởi vì chú ấy là dân chuyên nghiệp."

"Lại nữa rồi... Đây là điều quái đản của anh, anh cũng không thèm thừa nhận, còn nói bánh bích quy hình gấu gì đó."

"Trời à, tôi chắc chắn mỗi sáng thứ hai phải ăn bánh bích quy hình gấu trét bơ đậu phộng!"

"..."

"..."

Trong phòng lại trở nên yên lặng, giống như bọn họ đều đã ngủ.

"Kiều," âm thanh Chu Diễn bỗng nhiên trở nên có chút quyến rũ, "Đây là một bắt đầu, trên con đường này em không biết tiếp theo mình sẽ gặp cái gì."

"..."

"Có lẽ là chuyện tốt, có lẽ là chuyện xấu, không ai biết, giống như tôi không biết tiếp theo giữa chúng ta còn có thể phát sinh tranh chấp gì, nhưng tôi hy vọng chúng ta đều có thể nhớ rõ hai chữ 'khoan dung'."

"..."

"..."

"Em có thể hỏi anh một vấn đề không?" Tri Kiều nhìn thấy một tia sáng duy nhất xuyên qua khe hở của tấm màn và bức tường trên trần nhà tối đen, trong lòng có chút không xác định.

"Hỏi đi."

"Ý nghĩa của lữ hành là gì?"

Nghe vấn đề như thế, Chu Diễn dường như hơi kinh ngạc, bên anh vang lên một vài tiếng động, Tri Kiều đoán đó là tiếng anh xoay người.

"Trước khi tôi trả lời em, có phải nên biết đáp án của em không?"

"Em? Chính vì em không có đáp án nên mới hỏi anh."

"Ừm..." Anh khẽ nói, như là đang suy nghĩ, "Thế thì tôi không thể nói với em."

"?"

"Nếu không sẽ mất đi ý nghĩa."

Cô kinh ngạc quay đầu về phía anh, nhưng chỉ nhìn thấy một mảnh tối đen. Nhưng trong bóng đêm, cô dường như mơ hồ thấy được hình dáng của anh, cùng với đôi mắt kia khiến nhịp tim người khác đập nhanh.

Không biết qua bao lâu, Tri Kiều đột nhiên cảm thấy hai má hơi nóng lên, để che giấu bản thân mình mất tự nhiên, cô lớn tiếng nói: "Có ai đã nói qua con người anh rất khó hoà hợp không?"

"Không có," anh cười rộ lên, "Đa số người cảm thấy tôi khó hoà hợp thì sẽ tự động cách xa tôi, ngay cả cơ hội nói thật với tôi cũng chẳng có."

"Thế thì hiện tại em đã nói thật với anh rồi."

"À, cám ơn!"

"...Đừng khách sáo."

Hai người lại trầm mặc trong chốc lát, cho đến khi Tri Kiều nhịn không được hỏi: "Chẳng lẽ trước đây những người phụ nữ qua lại với anh cũng chưa từng nói anh khó hoà hợp sao?"

"Không có," anh cười rộ lên, "Nếu các cô ấy cảm thấy tôi khó hoà hợp thì đã không yêu tôi rồi."

Nghe câu trả lời như thế, Tri Kiều thật muốn cắn đầu lưỡi của mình.

"Ngủ!" Cô xoay người, đưa lưng về phía anh, bắt buộc chính mình nhắm mắt lại.

Trong hậm hực và bất an cô nhanh chóng tiến vào giấc mộng. Cô mơ mình biến thành một va ly du lịch, khung nhôm màu bạc và mặt trên màu trắng vây quanh cô, dưới chân là bốn bánh xe, rất uy phong. Khi cô được đưa lên băng chuyền hành lý, cô đã thấy Chu Diễn ở đấy, khung nhôm màu xám bạc và mặt trên màu đen với bánh xe cùng loại —— à đúng vậy, anh cũng là một chiếc va ly —— nhưng anh bị một đám va ly đủ loại màu sắc vây quanh, cô muốn chào hỏi anh, nhưng anh không hề chú ý tới cô, chỉ là im lặng đứng đó tiếp nhận sự hâm mộ và tán dương của các va ly khác, bởi vì —— dưới chân anh có tám bánh xe...

☀ ☁ ☂

"Kiều, Kiều."

Cô nghe được Chu Diễn gọi mình, dường như vẫn còn thấy những cái va ly vây quanh anh đang nhìn cô với vẻ khinh miệt.

"Có tám bánh xe thì giỏi à..." Cô bất mãn than thở một câu, sau đó mở to mắt.

Khuôn mặt anh tuấn của Chu Diễn ngay trước mặt cô, hoặc nói chính xác hơn, anh đang khoanh tay đứng ở cạnh giường nhìn cô.

"..."

"Có tám bánh xe thật sự chẳng có gì hay ho," anh mỉm cười, "Nhưng mà nếu em không thức dậy, e là chúng ta lập tức ngồi xe bốn bánh đến sân bay sau đó về nhà."

"Em, em dậy ngay..." Tri Kiều đột nhiên ngồi dậy, cô phát hiện Chu Diễn đầu tiên ngẩn người, sau đó lập tức xoay người bỏ đi. Cô cúi đầu, lúc này mới nhớ tới tối qua khi ngủ cô đã cởi nội y dưới áo thun trắng...

"Các vị người chơi," người dẫn chương trình đứng bên cạnh tượng thiên thần ở suối phun trước cửa khách sạn, gương mặt tươi cười nói, "Hiện tại là bảy giờ sáng, cuộc thi tàn khốc chính thức bắt đầu, toàn bộ ngày thi hôm nay sẽ được diễn ra tại trung tâm thành phố Melbourne, bởi vậy hôm nay không cho phép người chơi sử dụng bất cứ phương tiện giao thông nào, các vị nghe rõ rồi chứ, là bất cứ phương tiện giao thông nào, chỉ có thể đi bộ."

Chu Diễn giơ tay, người dẫn chương trình ra hiệu anh nói chuyện.

"Nếu người quay phim lớn tuổi không theo kịp bước của người chơi, vậy có thể bỏ mặc người quay phim không?"

Người dẫn chương trình vẫn tươi cười như trước: "Không được."

"Được rồi."

Tri Kiều và lão Hạ đồng thời khinh bỉ trừng mắt nhìn Chu Diễn ở bên cạnh, anh lại như chẳng có việc gì mà nhún vai.

"Hôm nay sẽ không có ai bị loại, nhưng sẽ dựa vào thời gian dài ngắn hoàn thành cuộc thi của các vị để xác định thứ tự xuất phát cho ngày mai, ngày mai mới thật sự là vòng đấu loại. Xin mời các đội phía dưới cử người lên lấy phong thư gợi ý của hôm nay."

Chu Diễn vô cùng lịch sự làm động tác "mời" với Tri Kiều, vì thế cô đi lên tuỳ tiện lấy một cái, sau đó trở về chỗ.

"Ở trong công viên Yarra có một phu nhân tôn quý, hãy theo bà ấy tìm kiếm manh mối kế tiếp..." Tri Kiều nheo mắt suy nghĩ trong chốc lát, trịnh trọng tuyên bố, "Em không nghĩ ra."

Hôm nay Chu Diễn mặc áo thun Polo màu xanh nhạt, màu xanh này quả thực loá mắt giống như bầu trời của Melbourne, hai tay anh đút vào túi quần, nhẹ nhàng thốt ra mấy chữ: "Nữ hoàng Victoria."

Tiếng chuông xuất phát vang lên, Chu Diễn giống như là người dẫn đường của thành phố này, anh dẫn Tri Kiều đi qua phố lớn ngõ nhỏ trong thành phố, cô chợt có một loại ảo giác, bọn họ không tham gia cuộc thi nào đó, mà chỉ là hai người khách du lịch, dùng tốc độ không như bình thường hưởng thụ sự ngạc nhiên vui vẻ mà thành phố này mang đến cho bọn họ —— mặc dù thỉnh thoảng bọn họ cũng cần dừng lại chờ lão Hạ thở hổn hển một lát.

Bọn họ tìm được một hộp thư riêng của cuộc thi ở cạnh pho tượng nữ hoàng, trong đó có chứa gợi ý của trạm tiếp theo:

"Đi tới khu phố Tàu nằm ở đường Little Bourke, tìm người có biểu tượng của chương trình, hoàn thành nhiệm vụ mà anh ấy / cô ấy giao cho các vị."

"Đến đây, bên này." Trên tay Chu Diễn không biết khi nào thì có thêm một bản đồ, chẳng qua không đợi Tri Kiều thấy rõ ràng thì cô đã bị anh túm lấy cánh tay chạy nhanh.

Con đường Little Bourke cũng không dài, là một đường thẳng, khoảng cách hai trăm mét, hai người từ phía Tây hướng về phía Đông, nhanh chóng tìm được nhân viên có dán biểu tượng của chương trình trước ngực đang đứng trước cửa một quán ăn Trung Quốc, bọn họ được mời lên lầu, sau đó có người đưa bọn họ đến một gian phòng, bên trong chỉ có một cái bàn, trên bàn bày ra một số nguyên liệu nấu ăn và công cụ nấu nướng.

"Đây là thực đơn của bữa trưa,ở trên có viết ba món ăn, xin hãy sử dụng nguyên liệu trên bàn để nấu ăn, sau cùng những món này sẽ được bưng lên bàn ăn cho khách, nếu bọn họ không phàn nàn với quán ăn, coi như hoàn thành nhiệm vụ."

Sau khi nghe xong Tri Kiều xoay đầu nhìn Chu Diễn, cô kinh ngạc phát hiện anh đang giương mắt đờ đẫn nhìn thực đơn kia, dường như không biết nên làm gì bây giờ.

Thế là Tri Kiều đắc ý suy nghĩ, "Tiên sinh vạn năng" cũng có lúc không biết làm gì sao?

"Nếu không thì thế này," cô cố ý đưa ra vẻ mặt nghiêm túc nói, "Chúng ta phân công, anh lựa một món anh biết làm, em lựa một món mình biết làm, món còn lại chúng ta có thể cùng nhau làm, thế nào?"

"Hả..." Chu Diễn miễn cưỡng nhận thực đơn, nhìn một chút, sau đó ấp a ấp úng nói, "Việc này... Trên thực đơn hình như không có trứng ốp la."

"?"

"Đó là món ăn duy nhất tôi biết làm."

"Thật vậy sao?" Tri Kiều mở to mắt, "Em cũng vậy."

Bờ vai Chu Diễn lập tức suy sụp, như là đang nói: phiền phức lớn rồi!

Không biết vì sao, cô rất thích nhìn anh như vậy, giống như anh không phải toàn năng, giống như anh cũng cần sự giúp đỡ của người khác, vì thế cô lặng lẽ rửa sạch hai tay, đeo bao tay và mũ, mặc tạp dề, bắt đầu phân chia đồ ăn.

Chu Diễn lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc lần nữa: "Em..."

"Họ Thái sao lại không biết nấu ăn chứ?" Cô cười trả lời anh, sau đó tự mình bắt đầu làm việc.

Trên thực tế, có biết nấu ăn hay không chẳng có quan hệ gì với họ Thái của cô, có lẽ trên thế giới này mỗi một cô gái bị bắt buộc phải sống nương tựa với mẹ từ năm mười hai tuổi, sẽ ít nhiều biết được làm sao để cho mình no bụng. Thậm chí nhiều lúc cô làm việc bận rộn, sau khi mẹ về nhà, ăn đồ ăn của cô, thấy bà ăn uống ngon miệng, cô sẽ cảm thấy mình dùng bao nhiêu thời gian và công sức cũng đều đáng giá.

"Thế này được chứ?" Một giờ sau, trên bàn bày ra ba cái đĩa đựng ba món ăn khác nhau, người phục vụ bưng đĩa thứ nhất ra ngoài.

Tri Kiều thở ra một hơi, quay đầu lại, mới phát hiện Chu Diễn đang nhìn cô.

"?"

"Tôi không thể không nói tôi quen biết em lần nữa."

"Tại sao? Bởi vì em biết nấu ăn ư?"

"Không chỉ là thế," hình như anh rất cảm khái, "Em biết không, khi em nấu ăn, tôi bỗng nhiên phát hiện hoá ra..."

"?"

"Hoá ra em cũng là một người phụ nữ."

Tri Kiều cho anh một nụ cười "vinh hạnh", sau đó quay đầu nói với lão Hạ: "Sau khi trở về chú cắt đoạn vừa rồi nhé."

"..."

Lúc này người phục vụ đi vào bưng món thứ hai.

"Khoan đã," Tri Kiều nói, "Người khách cảm thấy thế nào?"

"Hình như chưa nói gì."

"Thật tốt quá." Cô vui mừng nắm chặt nắm tay.

Ngay sau đó, món thứ ba cũng được bưng ra ngoài. Mấy phút sau, người phục vụ vội vàng chạy vào nói: "Người khách nói có chuyện muốn hỏi quản lý."

Tri Kiều và Chu Diễn đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều có sự căng thẳng.

Lại một lát sau, người phục vụ tươi cười đi vào: "Ông ấy chỉ hỏi quản lý có phải đổi đầu bếp hay không, quản lý nói không có, người khách cũng không hỏi thêm gì nữa."

"Nói như vậy, chúng tôi thành công rồi?!"

"Đúng vậy, hai vị đã qua cửa này." Lúc này quản lý cũng đi vào.

Tri Kiều hết sức mừng rỡ, thậm chí còn muốn quên tất cả mà ôm người cộng tác một cái. Nhưng Chu Diễn chỉ mỉm cười đi tới, vỗ đầu cô, sau đó đi ra ngoài.

Đáy lòng Tri Kiều bỗng nhiên hơi thất vọng, cô phát hiện thì ra bản thân mình khát vọng sự chấp nhận của Chu Diễn đối với mình như vậy, cho dù chỉ là một câu đơn giản "Em làm tốt lắm", cô sẽ vui vẻ cả nửa ngày. Nhưng chí ít anh đã làm thế này, là vì cô còn chưa làm đủ tốt sao? Hay là...anh vốn không quan tâm cô đã làm gì?

Lúc đi xuống cửa quán ăn ở dưới lầu, hai cô gái cổ động viên và hai anh bạn cùng đi du lịch cũng tới rồi, hai cô gái kia đang ríu rít chào hỏi Chu Diễn, sau đó lấy ra quyển sổ nhờ anh ký tên, hai anh chàng kia thì cúi đầu, vẻ mặt bi thương.

Đáy lòng cô thở phào nhẹ nhõm, đi đến bên cạnh hai anh chàng kia, thấp giọng nói: "Đừng nản lòng, người nước ngoài ở đây không biết đồ ăn Trung Quốc có hương vị gì đâu."

Hai anh chàng kinh ngạc nhìn cô, cô nháy mắt, lộ ra nụ cười thân thiện với bọn họ.

"Cám ơn." Hai người cảm kích gật đầu.

Cô ngẩng đầu, phát hiện Chu Diễn đang "Bận bịu trăm việc" mà bớt thời giờ nhìn cô một cái, cô bĩu môi, giả vờ không phát hiện.

Đợi đến khi hai đội người chơi kia đều lên lầu, Chu Diễn mới nhận được bức thư gợi ý tiếp theo từ nhân viên ở cửa.

"Qua sự hướng dẫn của em, tôi nghĩ trình độ nấu nướng của hai anh bạn kia hẳn là tiến bộ nhiều hơn nhỉ." Anh vừa mở phong thư vừa nói.

"Ờ," giọng điệu của cô không nhịn được mà trở nên gay gắt, "Thế thì sau khi nhận được chữ ký của anh, hai cô gái kia nhất định cũng tràn đầy tự tin."

Anh không để ý đến cô, bắt đầu đọc gợi ý trong phong thư: "Hãy tìm đại lý cho thuê xe Avis gần nhất, hoàn thành nhiệm vụ đồng thời cũng đặt trước một chiếc xe để sử dụng vào ngày mai."

"Được rồi," Chu Diễn lấy bản đồ từ trong ba lô, "Để tôi xem một chút, tiệm thuê xe gần nhất nằm trên đường Franklin, đi thôi."

Nói xong, anh đi về phía trước.

"A, nhưng mà..."

"?"

Cô nhìn ánh mắt anh, cuối cùng vẫn lắc đầu, rồi đi theo.

Vào thời gian nghỉ trưa, trên ngã tư đường đông nghịt những nhân viên làm việc ở các toà cao ốc gần đây, con đường vốn đã có chút eo hẹp lập tức chật chội hẳn lên. Sau khi đi qua mấy con phố, Chu Diễn chợt bảo cô đứng ở ven đường chờ một chút, đến khi anh xuất hiện lại thì trong tay có thêm một túi giấy của tiệm thức ăn nhanh.

"Đây là..."

"Không phải em đói bụng sao?"

Cô nhìn anh với vẻ kinh ngạc, nói không ra lời.

Anh mở túi giấy, lấy ra một cái bánh hamburger đưa cho cô: "Nếu là lúc thường tôi rất phản đối vừa đi vừa ăn, nhưng bây giờ thời gian rất cấp bách, cho nên chỉ đành chấp nhận."

Tri Kiều gật đầu, trong lòng có một loại cảm động nói không nên lời.

"Của tôi đâu?" Lão Hạ luôn đi theo sau bọn họ quay phim nhịn không được hỏi.

Chu Diễn nhíu mày: "Nếu chú hứa cắt bỏ đoạn vừa rồi thì tôi sẽ cho chú."

"..."

Hai bên đường Franklin có mấy tiệm thuê xe, Avis là một trong số đó, nhân viên cửa hàng vừa nghe nói bọn họ đến là tham gia cuộc thi thì lập tức rất nhiệt tình đưa bọn họ đến gara ngầm, bởi vì nhiệm vụ của bọn họ chính là —— rửa xe.

"Nếu em nói với bọn họ em quyết định thuê chiếc này ngày mai, anh nói xem bọn họ có đồng ý để chúng ta không rửa xe mà trực tiếp qua cửa này không?" Tri Kiều kéo Chu Diễn đến một bên thấp giọng nói.

Chu Diễn dùng ánh mắt khó mà suy nghĩ nhìn cô, vì thế cô gật đầu: "Được rồi, coi như em chưa từng nói qua."

Sau khi hai người mặc xong đồng phục rửa xe thì phát hiện hai bố con mập mạp đã sắp rửa xe xong.

"Có thể hỏi một chút đây là nhiệm vụ thứ mấy của hai người?" Nụ cười của Chu Diễn rất nhiều lúc nhìn có vẻ rất thân thiện.

"Thứ ba." Người bố trả lời.

"Được rồi, cám ơn."

Trong khoảnh khắc quay người lại, tất cả biểu tình trên mặt anh đều biến mất: "Điều này chứng minh chúng ta chí ít tạm thời không phải thứ nhất."

"Chúng ta sẽ là đội cuối cùng sao?"

"Không biết, nhưng tôi nghĩ chắc là không."

"..." Tri Kiều đứng đó, lại bắt đầu hơi lo lắng.

"Đừng nghĩ nhiều như vậy," Chu Diễn túm lấy cô đến bên cạnh chiếc xe bọn họ sắp phải rửa, "Làm xong chuyện hẵng nói."

"...Được rồi."

Bọn họ xả nước lên thân xe, sau đó xịt xà phòng, lau chùi mỗi góc nhiều lần, sau đó lại xả nước, cuối cùng dùng vải bố lau khô.

Khi hoàn thành nhiệm vụ, Tri Kiều phát hiện trên mặt mình đầy mồ hôi. Một cảm giác mát lạnh chợt đến, nước vẩy trên mặt cô, khiến cô không mở mắt ra được. Lúc nước ngừng lại, có một bàn tay ấm áp phủ trên mặt cô, lau đi vết nước, mặc dù có ý qua loa cho xong việc, nhưng cô vẫn kinh ngạc không dám mở to mắt.

"Này," Chu Diễn kỳ quái hỏi, "Nước vào trong lỗ mũi sao?"

Cô lắc đầu, từ từ mở to mắt, phát hiện Chu Diễn thật sự cầm ống nước đứng trước mặt cô, như vậy...vừa rồi cũng là bàn tay của anh sao?

"Còn ngẩn ngơ gì đó, mau đi thay quần áo."

"...Ờ."

Thay quần áo của mình xong, Chu Diễn đã nhận bức thư gợi ý từ nhân viên ở đó, và đặt trước một chiếc xe.

"Bắt đầu từ đâu, chấm dứt từ đó."

"Có ý gì?"

Chu Diễn đặt phong thư trên đầu cô, bất đắc dĩ trả lời: "Ý là trở về khách sạn, nơi đó chính là điểm cuối cùng."

"Ồ..."

Cho đến khi bọn họ rời khỏi, cũng chưa nhìn thấy các người chơi khác tới chỗ này.

Trên đường trở về, Chu Diễn vẫn đi vội vàng không nói gì, có vài lần cô muốn đuổi theo nhìn rõ bên mặt của anh, nhưng đều không thành công.

"Anh cũng lo chúng ta là đội cuối cùng sao?" Cô hỏi.

"Không."

"Vậy sao lại đi nhanh thế?"

"Bởi vì bất cứ chuyện gì, chỉ cần có một tia hy vọng thì sẽ đi tranh thủ."

"..."

Bọn họ không nói nữa, Tri Kiều trông thấy bóng lưng kiên cường của Chu Diễn, cô không khỏi suy nghĩ, có thể cô vĩnh viễn đi theo bước chân của anh, lại không biết làm sao để đi sóng vai hay không? Anh như là ngọn hải đăng dẫn đường cho cô, nhưng e rằng cô vĩnh viễn không thể phá tan tối tăm, chỉ có thể luôn ngẩng đầu nhìn lên ánh sáng của anh.

Nếu thật sự là vậy, cô nên làm gì bây giờ?

"Chúc mừng hai vị," âm thanh nhiệt tình của người dẫn chương trình kéo cô quay về hiện thực, "Hôm nay các vị...xếp thứ tư."

Tri Kiều thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên cảm thấy mình sắp kiệt sức.

"Bây giờ các vị có thể quay về phòng mình nghỉ ngơi, bữa tối sẽ bắt đầu vào lúc sáu giờ tại nhà hàng ở lầu một."

Nói cách khác, cô bất giác liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, trong một khoảng thời gian rất dài tiếp theo, bọn họ sẽ ở chung với nhau sao?

Con đường về phòng trở nên dài đằng đẵng, trong quá trình lên thang máy, Chu Diễn và lão Hạ thảo luận muốn đi đâu hút thuốc, trong đầu cô lại lặp lại thắc mắc vừa rồi: cô làm sao đuổi theo bước chân của anh, cùng anh sánh vai đi về phía trước?

"Này," anh ở ngoài cửa thang máy ấn cái nút, "Tới rồi, mau ra đây."

Cô phục hồi tinh thần, vội vàng ra khỏi thang máy.

"Ngẩn ngơ gì đó?" Anh vẫn đi trước cô.

"...Không có gì."

Anh đứng ở cửa phòng, bỗng nhiên xoay người cúi đầu nhìn cô, hỏi: "Thật sao?"

Cô cũng nhìn anh, không biết dũng khí ở đâu ra, giả vờ bình tĩnh mà trả lời: "Thật mà."

Anh chăm chú nhìn ánh mắt cô, sau đó mỉm cười nói: "Có lẽ em mệt rồi."

Cô chỉ gật đầu.

Trở vào phòng, Chu Diễn đẩy cô vào phòng tắm: "Tắm trước đi, nằm một lúc sau đó đi ăn bữa tối."

Cô mở vòi nước, dùng nước rửa mặt mình, lúc ngẩng đầu lên, lại phát hiện trên khuôn mặt còn lưu lại cảm giác được bàn tay anh chạm vào.

Thái Tri Kiều, mày nhất định điên rồi!

Cô lấy tay bụm mặt mình, muốn khóc, nhưng lại không ngừng gượng cười.

Cô cởi tất cả quần áo ra, để nước ấm cọ rửa thân thể mình, khi cô quấn khăn tắm trở lại trước gương lần nữa, cô phát hiện khuôn mặt với nụ cười gượng gạo tan biến trên khuôn mặt mình, thay vào đó là nụ cười trước sau như một của cô, nụ cười này có thể khiến người khác nghĩ rằng cô rất vui vẻ.

Nếu không thể thay đổi tư tưởng, như vậy, ít nhất ở bề ngoài cô vẫn là nữ vương mỉm cười.

"Ồ..." Lúc cắt một miếng thịt bò, Tri Kiều bỗng nhiên kinh ngạc nhìn Chu Diễn.

"?" Động tác uống rượu của anh cũng dừng một chút.

"Anh có phát hiện một chuyện kỳ lạ không?"

"Chuyện gì?"

"Hôm nay lại...không có mưa."

Chu Diễn cũng kinh ngạc mở to mắt, anh đặt ly rượu xuống, sắc mặt giống như người bệnh được bác sĩ thông báo mình mắc bệnh ung thư: "À, thật vậy..."

"Hai người đang nói gì đó?" Cô gái A của đội cổ động viên đến gần hỏi.

Tri Kiều rất muốn trả lời một câu "không có gì", nhưng bị Chu Diễn giành nói trước: "Đang nói một chuyện kỳ lạ."

"Chuyện gì lạ?" Cô gái A dường như vô cùng hứng thú về những chuyện có liên quan đến Chu Diễn.

Thế là Chu Diễn nhẫn nại giải thích, thậm chí còn nhẫn nại hơn lúc ở studio dạy cô làm chương trình như thế nào. Tri Kiều cúi đầu tập trung tinh lực cắt miếng thịt bò trước mặt mình, nhưng cô luôn nhịn không được ngẩng đầu liếc nhìn trước ngực cô gái A, cô đoán... chắc là 75C. Nghĩ đến đây, tâm trạng của cô giảm sút không lý do, vì thế miếng thịt bò bị cô cắt vang lên tiếng lách cách.

"Hi," anh chàng tóc dài trong hai anh bạn cùng đi du lịch kia không biết ngồi vào chỗ bên cạnh cô từ lúc nào, "Cám ơn cô đã nhắc nhở."

"?" Cô nhìn anh ta, lần đầu tiên phát hiện kỳ thật anh ta cũng khá bảnh trai.

"Sau đó tôi thấy đúng thời cơ, bảo người phục vụ đưa món ăn của chúng tôi đến bàn người nước ngoài, bọn họ quả nhiên không hỏi gì, ăn hết tất cả —— tôi thậm chí bắt đầu nghi ngờ bọn họ có phải mắc chứng mất vị giác hay không."

Cô bị anh ta chọc cười: "Thật ư?"

"Đương nhiên, cho nên tôi muốn đến cám ơn cô."

"À, không có gì, tôi chỉ thuận miệng nói thôi."

Anh chàng tóc dài nghĩ nghĩ, nói: "Nhưng tôi thấy rằng, dù thế nào vẫn phải cám ơn cô."

"Được rồi," cô cười gật đầu, "Đừng khách sáo."

Anh chàng tóc dài trầm mặc chốc lát, bỗng nhiên vươn tay, đột ngột nói: "Tôi tên là Tạ Dịch Quả. Rất nhiều người sau khi nghe tên tôi đều tiếc rằng ba tôi không phải họ 'Kỳ'."

Tri Kiều nhịn cười, cô buông dao trong tay, nhẹ nhàng bắt tay anh ta: "Thái Tri Kiều."

"Ồ," Tạ Dịch Quả gật đầu, "Trước đây có một người, tên của cô ấy là Tiểu Thái, vì thế...cô ấy bị mang đi rồi."

"..."

"..."

Cô nhìn anh ta, anh ta cũng nhìn cô, cho đến mười giây sau, cô nhận ra đây là một "truyện cười lạnh", Tri Kiều mới miễn cưỡng cười cười.

"Tôi thấy rằng tôi tốt nhất nên trở về chỗ ngồi lúc đầu của mình." Tạ Dịch Quả nói.

"?"

"Bởi vì ở đó có một vị tiên sinh đang trừng mắt nhìn tôi." Nói xong, anh ta bước đi.

Tri Kiều quay đầu lại, nhưng không phát hiện ánh mắt của bất cứ ai, Chu Diễn đang nói chuyện với cô gái A về trải nghiệm của mình ở Đức, hình như sắp nói đến sự kiện kia ở vườn bách thú Bremerhaven. Vì thế mặc dù cô hơi buồn bực, nhưng vẫn quyết định tiếp tục cắt miếng thịt bò trước mặt mình.

Hôm nay trước khi ngủ, Tri Kiều ở trong ổ chăn do dự có nên cởi nội y hay không, cô chợt nghe được Chu Diễn nói: "Em nghĩ ra chưa?"

"Hở?"

"Ý nghĩa của lữ hành."

"...Vẫn chưa."

Nghe cô nói thế anh khẽ cười một tiếng, rồi chẳng nói thêm gì nữa.

Một lát sau, khi Tri Kiều rốt cuộc quyết định cởi nút cài của nội y thì Chu Diễn lại nói: "Vì sao không có mưa?"

Cô rút về bàn tay ở phía sau, trở người đưa lưng về phía anh: "Làm sao em biết được, cái này phải hỏi anh chứ, 'hoàng tử bão tố'."

Anh lại không trả lời. Cho đến khi cô sắp ngủ, trong lúc mông lung hình như nghe thấy anh nói:

"Nói không chừng...là bởi vì em."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro