[05] Tàu ngầm màu vàng
Trời vừa sáng, Tri Kiều đã tỉnh lại.
Những tia nắng bình minh đầu tiên xuyên qua tấm rèm mỏng, trong căn phòng tràn ngập ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Cô ngồi dậy, quay đầu nhìn về phía Chu Diễn, anh vẫn đang ngủ say, cả người cuộn tròn trong chăn, giốngy hệt đứa trẻ sơ sinh vậy. Mấy ngày qua, bỗng nhiên cô nhận ra, vậy mà cô và Chu Diễn đã đồng hành với nhau được ba năm rồi.
Anh không hề...vạn năng như trong suy nghĩ của cô, anh cũng có lúc hoang mang; anh không hề thoải mái như vẻ ngoài, anh cũng có băn khoăn, sợ hãi, cũng lo được lo mất; ngoài miệng thì anh nói lời lạnh nhạt, nhưng trên thực tế, đôi lúc anh lại âm thầm quan tâm ai đó, cho dù người đó không hề biết.
Anh cũng không phải là người đàn ông hoàn hảo, anh có rất nhiều khuyết điểm, như tự phụ, luôn tự cho mình là đúng, lại quen với lối sống tự do, thứ anh thích ngoài tự do ra cũng chính là tự do. Tất nhiên, anh cũng có rất nhiều ưu điểm, nhưng cô không có cách nào đưa ra ví dụ nói rõ ưu điểm của anh, cũng giống như cô không thể nói rõ bản thân có ưu điểm gì, nhưng nếu phải nói ra một lý do cô yêu anh, cô nghĩ, có lẽ vì thái độ của anh trong công việc và cuộc sống.
Anh đối với chuyện mà mình để ý cũng cố chấp như vậy, như Phùng Giai Thụy nói, anh luôn có một lòng tin, loại lòng tin này có lẽ không thể giải thích được, nhưng nó chống đỡ để anh kiên định vượt qua mọi khó khăn.
Anh là một người đàn ông dũng cảm, cô hâm mộ sự dũng cảm đó của anh.
Tri Kiều lặng lẽ đứng dậy đi vào phòng tắm, đóng cửa lại, bắt đầu đánh răng rửa mặt. Lúc rửa mặt, cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt trong gương ẩn hiện trong ánh sáng lờ mờ, ngay cả cô nhìn cũng không rõ.
Cô ngơ ngẩn trong giây lát, sau đó lùi về phía sau mấy bước, để toàn bộ cơ thể chìm trong ánh sáng, cô nhẹ nhàng thở dài trong lòng, sau đó mỉm cười nhẹ nhàng. Nụ cười này dường như là tự giễu, tự suy ngẫm, cũng là khích lệ bản thân, cô nghĩ, dù nói thế nào thì, cô vẫn phải thi đấu thật tốt, như Chu Diễn đã nói, cho dù chỉ còn một tia hy vọng, thì nhất định phải nắm chặt lấy.
"Cốc, cốc, cốc". Có người gõ cửa.
"Em rơi vào bồn cầu rồi sao?" Sáng sớm giọng Chu Diễn luôn pha một chút giọng mũi. Giọng điệu không nhanh không chậm, như là anh đã đứng chờ sẵn ở cửa rất lâu trước đó.
"Không có!"
"Vậy sao lâu thế."
"Anh chưa nghe sao, nhà khoa học nói rằng phụ nữ buổi sáng ngủ dậy để đi khỏi nhà phải tốn thời gian gấp đôi so với đàn ông."
"À," Không biết anh đồng ý hay phản đối, "Vậy nhà khoa học kia có nói thời gian đàn ông buổi tối lừa thành công phụ nữ lên giường là tỉ lệ thuận hay tỉ lệ nghịch không?"
Tri Kiều không thèm để ý đến anh, cô dùng khăn lau sạch bọt nước li ti trên mặt, rồ isoi gương chỉnh sửa lại đầu tóc, không hài lòng lại sửa lại một lần nữa, cuối cùng lấy khăn giấy hỉ nước mũi rồi mới mở cửa bước ra ngoài
"Em nghĩ," Cô khoanh tay trước ngực, nhìn Chu Diễn đang đứng chắn trước cửa, "Chắc là tỉ lệ nghịch."
"Vậy nhất định em rất khó lừa." Người nào đó cười cười nhìn cô.
"?"
"Bởi vì nhờ em tôi đã chứng kiến quá trình ra khỏi nhà nhanh nhất có thể của phụ nữ vào buổi sáng."
Tri Kiều sửng sốt há miệng, muốn nói gì đó, thì bị Chu Diễn lách người vào phóng tắm rồi đẩy cô ra ngoài, đóng "rầm" cửa lại sau lưng cô.
Chắc anh đã nhịn lâu lắm rồi —— cô nghĩ vậy.
Địa điểm ăn bữa sáng hôm nay và bữa tối hôm qua là cùng một nơi, lúc Thái Tri Kiều và Chu Diễn vào phòng ăn, phát hiện gần một nửa người chơi đã đến, trong đó có cả cô gái của đội đôi tình nhân đã bị loại hôm trước.
Người được ở lại và người bị loại đều ở trong một căn phòng khiến không khí bên trong có phần hơi lúng túng ngượng ngùng, người chơi các đội đều cúi đầu ăn phần ăn trước mặt của mình, thỉnh thoảng thì thầm nói chuyện với nhau, nhưng tầm mắt đều cố ý hướng về phía cô gái kia, lại còn vờ làm như không có chuyện gì. Tri Kiều quay đầu sang nhìn Chu Diễn, người phía sau trao đổi ánh mắt với cô, dường như đang nói: Quan tâm cô ta làm gì, ăn bữa sáng trước đi.
Sau đó hai người tùy tiện lấy một ít bánh mì, rồi tìm một bàn trống ngồi ăn. Lão Hạ cầm camera không biết vào từ lúc nào, đi thẳng về phía chỗ bọn họ, ngồi xuống trước mặt hai người, thấp giọng nói: "Đôi kia cũng làm quá rồi."
"Bọn họ làm sao vậy?"
"Hôm qua cãi nhau ầm ĩ cả đêm mà hai người không nghe thấy sao?" Lão Hạ kinh ngạc trợn mắt.
Tri Kiều và Chu Diễn lại đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùnglắc đầu.
"Chắc tại phòng hai người cách nơi đó khá xa," Lão Hạ nói,"Tối qua bọn họ cãi nhau liên hồi, ai cũng không chịu nhường ai, cuối cùng cô gái kia cũng sôi máu lên, hình như còn đập đồ nữa."
"Chú không quay lại à?" Tri Kiều hỏi.
Lão Hạ lắc đầu: "Đó đâu phải là việc của tôi, nhưng nếu hai người cãi nhau đập đồ tôi nhất định sẽ đến ."
"... Cám ơn."
"Cho nên, thắng lợi hay thất bại đều có thể bóc trần bản tính con người." Chu Diễn cuối cùng tổng kết lại, "Con người trong tình yêu thì mù quáng, chỉ muốn đối phương thấy được mặt tốt của mình, đồng thời cũng chỉ thấy được mặt tốt của đối phương, không thể dùng góc độ khách quan phán xét người này rốt cuộc là tốt là xấu, là đúng hay sai. Chuyện này có thể giải thích, không có gì quá ngạc nhiên."
"Mấy người đủ rồi đó!" Cô gái trong đội tình nhân cách ghế của bọn họ mấy mét bỗng nhiên đứng dậy, quay đầu lại trừng mắt nhìn bọn họ, "Bàn tán sau lưng người khác thì là loại gì hả..."
Tri Kiều và lão Hạ đều bị khí thế của cô ta hù dọa, nhất thời không nói được gì. Ngược lại vẻ mặt Chu Diễn bình tĩnh nói: "Chúng tôi quang minh chính đại thảo luận, chẳng qua đúng lúc đó cô đưa lưng về phía chúng tôi mà thôi, nếu điều này làm cô không hài lòng thì..."
Anh đưa tay làm động tác "mời": "Cô đã ngồi đây rồi, vậy tôi nói lại cho cô một lần nữa những gì chúng tôi vừa nói nhé, cô thấy thế nào?"
Nói xong, anh mỉm cười đương nhiên với cô ta.
"Anh..." Cô ta dường như rất tức giận, "Mấy người chẳng qua gặp vận cứt chó mà thôi, tưởng người khác không biết sao, nếu không phải lúc đó có người bỏ cuộ cthì ngay cả nơi này hai người cũng không vào được, nói trắng ra thì chính là mấy người đi cửa sau!"
Tri Kiều cảm thấy mặt mình lúc nóng lúc lạnh, cảm giác này giống như một con chuột chũi ẩn núp kĩ lưỡng bị người ta lôi ra từ trong hang bùn, tất cả đều bị phơi bày. Tất cả mọi người đều quay lại nhìn bọn họ, cô theo trực giác nhìn về phía Chu Diễn, phát hiện khuôn mặt anh vẫn bình thản không hề sợ hãi, như chưa hề xảy ra chuyện gì cả. Cuối cùng, anh lơ đãng nhún vai, nói với cô gái kia: "Thật đáng tiếc, hai người bị loại nhanh như vậy. Nhưng tôi tuyệt đối không thông cảm với người thua cuộc."
Nói xong, anh tiếp tục ăn bánh sừng bò, cho đến khi cô gái kia xấu hổ và giận dữ không chịu nổi nữa chạy ra ngoài.
Tri Kiều cảm thấy, cô hẳn nên thở phào nhẹ nhõm vì cô gái kia đã rời khỏi, cảm xúc không có chỗ nào che dấu cũng dần dần biến mất. Nhưng cô không làm được, trong tâm trí cứ lặp đi lặp lại suy nghĩ, anh thật sự như thế sao —— tuyệt đối không thông cảm với người thua cuộc —— nói cho cùng là anh tự phụ càn quấy hay do tính cách lạnh nhạt trời sinh của anh đây?
Sau khi "trò vui" kết thúc, phòng ăn náo nhiệt trở lại, tất cả mọi người đều nêu lên ý kiến thật sự của mình về cuộc đấu ngày hôm qua, có người cho rằng đôi tình nhân này còn thiếu ít vận may, cũng có người nói họ thất bại là do chính tính cách của mình, thậm chí còn có người tự nhận ngay từ đầu đã không thèm xem hai người họ là đối thủ... Nhưng Chu Diễn lại bắt đầu trầm mặc, cũng không nói thêm câu gì, dường như chuyện này với anh mà nói đã kết thúc rồi.
Ăn xong, lúc chuẩn bị vali, Tri Kiều đột nhiên hỏi Chu Diễn: "Giả sử em là kẻ thua cuộc, anh có thông cảm với em không?"
Chu Diễn đang đi thì dừng lại, quay đầu lại nhìn cô, như muốn nhìn thấu thứ gì đó trong mắt cô, sau đó, anh mỉm cười, nói:
"Kẻ thua cuộc thì không cần thông cảm."
Quốc lộ B100 được xưng là "Great Ocean Road" dọc theo Australia về phía nam thật ra là con đường ven biển chạy về phía tây, sau khi rẽ về bên phải vịnh Apollo thì sẽ đi vào đường núi trong rừng mưa nhiệt đới rậm rạp, giống như một cô gái rạng rỡ trong ánh mặt trời lắc mình thoắt cái trở thành người thiếu phụ chín chắn hướng nội.
Buổi sáng lúc xuất phát, vẫn theo luật cũ dựa theo thành tích cuộc đấu ngày hôm qua mà sắp xếp trình tự, trước mắt đội tạm thời đang dẫn đầu là đôi bố con có thân hình mập mạp, sau đó đôi vợ chồng nhà khoa học đeo kính, tiếp theo là đội hai cô nàng cổ động viên, đội hai nhân viên công ty không hề nổi bật, đội ông chủ của công ty thiết kế, rồi mới đến đội của Tri Kiều và Chu Diễn. Điều này có nghĩa là, từ lúc bọn họ đến chỗ người dẫn chương trình lấy bức thư gợi ý cho đến lúc ở trên đường, chậm hơn so với đội về đầu tiên chừng 50 phút.
Trước hết bọn họ lái xe đến nơi tập trung cách thị trấn không xa, đến đó lấy xe đạp leo núi, sau đó đạp xe vượt qua núi Otway, thời gian để hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ là 3 giờ đồng hồ. Lão Hạ chia tay bọn họ ở nơi tập hợp, bởi người quay phim không thể cùng người chơi đạp xe cùng tiến vào nơi rừng sâu núi thẳm quay phim được, cho nên chương trình đã trang bị camera trên đầu xe đạp và mũ của từng người chơi, đồng thời đưa cho mỗi người chơi một microphone cỡ nhỏ, một đầu gắn trên áo phông của người chơi, còn đầu kia gắn trên máy ghi âm mini, chương trình yêu cầu người chơi phải đeo trong quá trình làm nhiệm vụ và toàn bộ hành trình để họ thu âm và có thể hiểu rõ tình cảnh sau đó của mỗi người chơi.
Lúc Tri Kiều và Chu Diễn tới nơi tập trung, đội chơi trước vừa thay xong quần áo xuất phát.
"Hai bạn muốn mang những thứ gì?" Một anh chàng tóc vàng mắt xanh tiến lên hỏi thăm.
Chương trình cho phép mỗi người chơi có thể mang theo một cái ba lô, đồ trong ba lô bắt buộc phải chọn những thứ có trong danh sách, số lượng không giới hạn. Tri Kiều tưởng rằng Chu Diễn nhất định sẽ tính toán kĩ càng tỉ lệ thức ăn nước uống cùng với một số thứ đồ khác, không ngờ anh lại không chút do dự trả lời:"Bản đồ, la bàn, con dao nhỏ và một bịch bánh bích quy, ngoài những thứ đó ra chỉ cần nước, xếp lưng chừng mỗi ba lô là được rồi."
Anh chàng tóc vàng mắt xanh đầu tiên là ngẩn người, sau đó lập tức đi lấy.
"Anh không thấy chỉ mang một bịch bánh bích quy là quá ít sao? Hơn nữa trong ba lô còn trống tới một nửa thì có quá phí phạm không?" Tri Kiều đang cố gắng nhanh hết sức thay giầy chuyên dụng để đạp xe.
Chu Diễn không giải thích nhiều, chỉ nói: "Tin tôi đi, sẽ không sao đâu."
Mặc dù ba lô cũng không tính là to, nhưng đeo trên lưng một lúc, Tri Kiều vẫn cảm nhận được sức nặng, cô thầm tính toán trong lòng một nửa ba lô có thể chứa bao nhiêu chai nước, trong lúc cô đang nhẩm tính, Chu Diễn đi tới nói: "Tám chai."
"..."
"Chúng ta tổng cộng có mười sáu chai nước, đủ dùng ba tiếng rồi."
Tri Kiều rất muốn nói, ngộ nhỡ ba tiếng đồng hồ không làm xong nhiệm vụ thì làm sao đây, nhưng cô có thể đoán trước, nếu mình nói thế thật, chắc chắn Chu Diễn sẽ nhìn cô bằng nửa con mắt mất, vì thế cô lập tức ngậm miệng.
Ánh mặt trời chuyển từ màu da cam sang màu vàng rực, nhân viên chương trình bắt đầu bấm giờ, Tri Kiều dùng sức mà đạp xe, bám sát Chu Diễn thẳng tiến về phía rừng mưa nhiệt đới.
Toàn bộ vùng dãy núi Otway được quy hoạch thành "Vườn Quốc Gia Otway", tổng thể nơi này được chia thành hai khu, rừng mưa nhiệt đới và thảo nguyên, ngoài ra còn có một khu vực nhỏ nữa là hẻm núi hẹp, bởi vì sương mù khá dày, cho nên rất ít du khách vào đây ngắm cảnh.
Trên bản đồ ghi rõ nơi tập trung là một con đường chuyên dùng cho khách du lịch đạp xe đã có từ rất nhiều năm rồi, rất dễ dàng để nhận biết, mà bên đường lại có đánh dấu rất nhiều, cho nên ngay từ đầu đã rất thuận lợi, khi bọn họ đến trạm nghỉ chân thứ nhất, lờ mờ có thể nhìn thấy bóng dáng thấp thoáng của đội chơi đi trước.
"Muốn nghỉ ngơi không?" Chu Diễn dừng xe quay đầu lại hỏi.
"Em muốn... uống ngụm nước." Tri Kiều thở hổn hển lấy chai nước trong ba lô ra, ngửa đầu uống, nhanh chóng uống hết hai phần ba chai.
Cô vừa đóng nắp chai lại, Chu Diễn đã lấy chai nước trong tay cô, cũng ngửa đầu uống.
"Anh..."
Chu Diễn không để ý đến cô, uống hết chỗ nước còn lại rồi quăng chai rỗng vào thùng rác, nói: "Như vậy là em giảm bớt được một phần tám sức nặng rồi, nói cách khá, em giảm bớt được một phần mười hai, còn anh giảm được một phần hai tư."
Tri Kiều còn đang nhẩm tính trong đầu, anh nói tiếp: "Nửa tiếng đồng hồ này đi rất thuận lợi, nếu chúng ta có thể duy trì tốc độ hiện tại, đoạn đường tiếp theo có thể giành lấy vị trí thứ năm. Vì vậy, tiếp tục xuất phát."
Tri Kiều gỡ tấm bảo vệ trên đầu gối xuống, gỡ xong khiến cô cảm thấy thoải mái hơn một chút, cô hít sâu một hơi, cho dù hai chân rất mỏi, nhưng cô tự nhủ đây mới chỉ là bắt đầu thôi, cô phải đi theo sau Chu Diễn, bám sát anh chặt chẽ.
Đoạn đường rất dài phía sau đều là đường dốc, bọn họ còn cách trạm nghỉ chân khoảng mười phút đạp xe nữa thì gặp đội hai ông chủ của công ty thiết kế, có lẽ vì ngày thường không được rèn luyện, hai vị trung niên bụng phệ này hình như không chịu nổi nữa, trơ mắt nhìn bọn họ vượt qua ngay bên cạnh mà không làm gì được.
Tốc độ của Chu Diễn vẫn không chậm lại, tiết tấu đạp xe vẫn như trước, Tri Kiều dần cảm thấy mệt lử, nhưng cô không cho phép chính mình buông lơi, cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh, đi phía sau anh. Tới trạm nghỉ chân thứ hai, đội chơi thứ tư trùng hợp cũng đang nghỉ ngơi ở đây.
"Nhanh lên, đừng dừng lại, vượt qua bọn họ đi." Chu Diễn quay đầu lại nói với Tri Kiều.
Tri Kiều vốn muốn thả lỏng đầu gối một lúc lại phải gồng lên. Lúc qua trạm nghỉ chân, khóe mắt cô liếc nhìn vẻ mặt hoang mang của hai người chơi đang nghỉ ngơi, sau đó bọn họ vội vàng thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi tiếp.
Chu Diễn lướt nhanh về phía trước, sau khi rẽ vào một khúc cua thì không thấy tăm hơi đâu nữa, Tri Kiều hoảng hốt nhìn bốn phía xung quanh, nhưng ngay cả một nửa bóng dáng cũng không thấy, ngay lúc cô chuẩn bị mở miệng gọi thì Chu Diễn không biết từ đâu lao ra, cô vội vàng phanh gấp lại, theo quán tính ngã về phía trước, hai tay cô dường như muốn buông khỏi tay lái, nhưng cô liều mạng giữ chặt, bởi vì cô biết một khi buông tay, cả cơ thể cô lập tức sẽ bay lên.
Sau đó, một sức lực lớn đón lấy cô, là Chu Diễn, một tay anh nắm lấy tay lái của cô, còn tay kia đặt trên vai cô, cô cuối cùng dừng lại.
"Hù chết em rồi ——" Tri Kiều mở mồm muốn mắng người nào đó, nhưng Chu Diễn đã bịt kín mồm cô, kéo cô và cả cái xe vào một đường hầm tối.
Cái gọi là đường hầm tối, chính xác hơn thì là hốc núi, nếu không dừng lại nhìn kỹ, chắc chắn sẽ không phát hiện ra còn có một chỗ như vậy. Chu Diễn giơ tay ra dấu im lặng với cô, sau đó dựng xe của cô bên cạnh xe của anh, rồi lấy chai nước khoáng trong ba lô của cô ra, vặn nắp rồi uống. Anh đang nghỉ ngơi, giống như lúc vừa mới nghỉ chân ở trạm nghỉ thứ nhất, điều duy nhất không giống là, mọi thứ từ đầu đến cuối đều diễn ra trong im lặng, bên tai có tiếng chim kêu, cô không biết là tiếng chim gì, chỉ cảm thấy tiếng kêu thật chói tai, cơ hồ át cả âm thanh cổ họng của anh.
Bỗng nhiên, có hai người đạp xe như cướp trên đường, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của bọn họ. Tri Kiều trợn mắt há mồm ngẩn tò te nhìn theo bóng dáng hai người họ, Chu Diễn vỗ vai cô, đưa nửa chai nước còn lại cho cô, ý bảo cô uống hết.
Cô nhìn anh, lại nhìn miệng chai đã bị anh ghé miệng vào, nhất thời cảm thấy lúng túng.
"Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian nữa." Chu Diễn thở có phần gấp gáp, xem ra anh cũng không ung dung thoải mái như biểu hiện bên ngoài.
"Ờ..." Tri Kiều gần như là theo bản năng nhận lấy cái chai, theo lời anh bắt đầu uống nước, uống được hai ngụm, cô bỗng nhiên nhận ra môi mình đã gián tiếp chạm vào môi Chu Diễn, bàn tay đang cầm chai nước có phần run lên.
"Em muốn đi toilet không?"
"... Sao cơ?" Tri Kiều bị sặc nước, ho mạnh mấy tiếng, rồi mới quay đầu lại nhìn Chu Diễn.
"Tôi hỏi em có vội đi tiểu không." Vẻ mặt anh thật thản nhiên.
"... Không, không có."
"Tôi thì có, cho nên..." Anh không chút hoang mang dùng tay ra hiệu, ý bảo cô xoay người về hướng khác.
"?" Cô ngơ ngơ ngác ngác nhìn anh, không biết nên phản ứng như thế nào.
"Được rồi," Chu Diễn nhún vai,"Xem ra em không để ý chút nào."
Nói xong, anh xoay người vào góc trong, hai tay đặt ở trước không biết gì đấy, cho đến khi âm thanh kéo phéc-mơ-tuya xuống truyền tới, Tri Kiều mới cuống quít xoay người, cứng ngắc nói: "Hóa ra anh ..."
"Trận đấu lần này cũng thật là phiền phức." Anh hình như lầm bầm lầu bầu một mình, "À, đúng rồi, để tránh một số........âm thanh khiến người ta xấu hổ, tôi đề nghị em hát một bài để phân tán sự chú ý của cả hai bên."
Hát một bài?!
Tri Kiều nhìn rừng mưa nhiệt đới trước mắt, cho dù mặt trời đã lên cao, nhưng ánh nắng cũng không thể xuyên qua rừng mưa rậm rạp để tiến vào, cho nên trước mắt cô tất cả đều nhiễm một màu trắng xám. Cô không thường ca hát... có thể nói là rất ít! Thỉnh thoảng thì cô ngâm nga theo giai điệu trong radio, nhưng thường không nhớ được lời bài hát, trong trí nhớ số lần tụ họp ở KTV không nhiều lắm, cô cũng chưa bao giờ tự mình hát một bài. Cho nên, vào buổi một buổi sáng rối tinh rối mù như hôm nay, khi bọn họ đưa lưng về phía nhau, khi Chu Diễn muốn cô hát một bài để che giấu không khí tràn ngập xấu hổ... Cô không biết hiện tại nên làm gì mới phải!
Được rồi, cô tự nhủ với chính mình, mình cũng biết hát mấy bài mà. Ví dụ như quốc ca, hay là bài đội ca của đội thiếu niên Tiền Phong..... Nhưng mấy bài hát này không phù hợp với tình cảnh lúc này cho lắm, cô cần bài hát nhẹ nhàng một chút, thoải mái một chút, có thể gạt bỏ xấu hổ, giống như mọi người cùng nhau lái xe ra vùng ngoại thành dạo chơi, cùng hát một bài hát, đại loại như của... The Beatles?
A! Cô hưng phấn phát hiện, đây quả là một chủ ý không thể tốt hơn được nữa, hơn nữa cô cũng chỉ biết mấy bài mà họ hát, có một bài hát ra sao ấy nhỉ, cô chỉ nhớ bài hát đó tên là "Yellow submarine"... Cô thử ngâm nga trong lòng, cuối cùng cũng nhớ ra giai điệu đó, cô cực kỳ vui mừng, giống như trong bình minh tìm ánh rạng đông, cô hắng giọng, định bắt đầu hát...
"Chuẩn bị đi thôi." Chu Diễn cầm chai rỗng trong tay cô bỏ vào ba lô của mình,sau đó bắt đầu sửa soạn xe đạp.
Tri Kiều kinh ngạc nhìn anh: "Anh...xong rồi hả?"
"Đúng vậy." Chu Diễn ngồi lên yên xe đạp, điều chỉnh găng tay trên các ngón tay.
"Nhưng mà..." Mình còn chưa bắt đầu hát...
"Nhanh lên!" Anh vỗ tay,"Chúng ta phải nắm chắc thời gian."
Được rồi...
Tri Kiều thất vọng ngồi lên xe, mặc dù đầu gối và mông cô vẫn hơi đau, nhưng cô vẫn cố gắng tiếp tục chạy theo sau Chu Diễn.
"Em biết không," Chu Diễn vừa đạp xe vừa tay còn lại tắt máy ghi âm mini, "Hồi bé tôi có một thói quen xấu, lúc đi vệ sinh nhất định phải có người đứng bên cạnh hát."
"..." Tri Kiều không hiểu tại sao anh phải làm vậy, nhưng cô cũng đã làm theo rồi.
"Nhưng sau này có một lần nghỉ hè, anh trai tôi ở nhà suốt một ngày chỉ có ca với hát, mà lặp đi lặp lại cũng chỉ có một bài hát, kết quả là hàng xóm gõ cửa suốt cả ngày, tôi rất sợ hãi, nhưng anh trai tôi lại không hề để ý tới bọn họ, sau đó buổi tối tôi phát hiện mình không đi tiểu được. Ba mẹ tức tốc về nhà, vội vàng đưa tôi đi khám bác sĩ, bác sĩ cũng không tìm ra nguyên nhân, vì thế bảo tôi nhập viện quan sát, kết quả em đoán xem đêm đó xảy ra chuyện gì?"
Tri Kiều vừa cảm nhận được sức nặng khi lên dốc, vừa nghiến răng nghiến lợi trả lời: "Anh đái dầm ?"
Chu Diễn kinh ngạc há hốc miệng, quên luôn cả đạp xe, vì thế tốc độ dần dần chậm lại: "Em... Em làm sao biết được..."
"Từ khuôn mặt của anh, em cũng có thể tưởng tượng được, hồi bé anh là đứa trẻ thích đái dầm thế nào..." Cô nhớ tới phương pháp anh từng dạy cô, bắt đầu cố gắng hít thở đều theo tiết tấu đạp xe.
Anh dừng lại, có vẻ như suy nghĩ gì đó, rồi mới đuổi theo cô: "Em dựa vào đâu mà kết luận như vậy? Mắt? Mũi? Tai? Hay miệng?"
Tri Kiều lau mồ hôi, cảm thấy rất ghen tị khi Chu Diễn có thể đạp xe lên dốc mà thoải mái như vậy, vì thế cô cố ý hắng giọng, nói: "Vì lông mày của anh."
"Lông mày?"
"Ờ," Cô ra vẻ thâm trầm,"Những đứa bé thích đái dầm thì chỗ đuôi lông mày đều so le không đều..."
"Thật sao?"
"Không tin anh xem của em đi." Nói xong, cô xoay mặt mình về phía anh.
"Của em rất đều." Chu Diễn không thể không thừa nhận.
"Đúng vậy." Mỗi tuần tỉa tới hai lần, không đều sao được?
"Thật kì lạ..." Anh hình như tin thật rồi.
Tri Kiều rất muốn cười, nhưng vẫn cố nhịn.
"Vừa nãy nói đến chỗ nào rồi nhỉ? Về đái dầm?" Anh tiếp tục nói.
"Đúng vậy..."
"Ngày hôm sau bệnh không đi tiểu được của tôi tốt lên nhiều, dù bác sĩ cảm thấy rất quái lạ, nhưng vẫn cho tôi về nhà. Nhưng mà sau này tôi lại phát hiện nó để lại một điểm di chứng....."
"Di chứng...gì?" Tri Kiều dùng sức đạp bàn đạp bên trái.
"Chỉ cần nghe anh tôi hát bài đó, tôi sẽ không đi tiểu được."
"Bài gì?" Tri Kiều dùng sức đạp bàn đạp bên phải.
"'Yellow submarine' của The Beatles."
"..." Cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào sườn mặt của anh, nói không ra lời. Chờ cho đến khi hồi phục tinh thần, cô mới phát hiện vì xe đạp mất đi lực mà bỗng chốc lùi về phía sau...
"Á!"
Giữa tiếng hét chói tai thê thảm, Tri Kiều ngã sõng soài xuống đất.
☀ ☁ ☂
Khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi bị ngã nhào xuống, Tri Kiều đã nghĩ không biết Chu Diễn sẽ có phản ứng gì.
Kinh ngạc, lo sợ, vui sướng khi người khác gặp họa, hay là mất bình tĩnh... à, cô nghĩ tới rất nhiều phản ứng, nhưng đều không đoán trúng, bởi vì cô ngạc nhiên phát hiện, khi anh ngồi xổm xuống nhìn cô, vẻ mặt chắc chắn là... tức giận!
Anh mím môi, nhíu mày, nhìn đầu gối chân trái của cô, một vài vết thương trên khuỷu tay cô đỏ sẫm, dù anh không nói bất cứ câu gì, nhưng cô cảm thấy, nếu mình không bị ngớ ngẩn hay ngu đầu, chắc chắn tất cả những gì trên khuôn mặt anh đều là —— tức giận.
"...Em có thể đứng lên không?" Vài giây sau, anh mở miệng nói.
"Chắc là được." Cô không chần chừ thốt ra.
"Vậy em đứng lên thử xem." Anh vẫn mím môi, nét mặt nghiêm túc.
Tri Kiều thở dài, thử đứng lên từ mặt đất, chỗ đầu gối chân trái và mắt cá chân nhói đau làm cô không khỏi khẽ rên lên một tiếng.
Sau đó, cô cảm thấy có một sức lực giúp cô đứng lên, hóa ra là Chu Diễn. Anh khom lưng kiểm tra miệng vết thương của cô, vẻ mặt nghiêm trọng, làm như cô đã làm chuyện gì không nên làm vậy.
"Em xin lỗi..." Cô theo trực giác mở miệng, "Nhưng em cảm thấy em chắc có thể kiên trì đến lúc cuối."
Anh liếc cô một cái, nói: "Vừa rồi em cũng nói bản thân mình 'chắc là được' khi đứng lên."
Cô quẫn bách nhếch khóe miệng, không biết nên nói gì để thoát tội cho bản thân. Cô nghĩ tới nguyên nhân anh tức giận —— dưới tình hình "tốt đẹp" thế này, cô bị thương, thế nên con đường phía trước không cần đoán cũng biết —— chuyện này đương nhiên làm anh rất tức giận!
Nghĩ đến đây, cô yếu ớt nói: "Em xin lỗi."
Chu Diễn cào cào tóc, có vẻ đứng ngồi không yên. Trước tiên anh nhìn chằm chằm vào miệng vết thương của cô một hồi lâu, tiếp theo đi đi lại lại mấy bước, tỏ ra buồn bực: "Tôi... Tôi không nghĩ sẽ xảy ra chuyện này... mà trong kế hoạch của tôi cũng không có... Cho nên..."
"Em xin lỗi..." Cô càng cảm thấy quẫn bách hơn, "Chắc do em hơi mệt, cho nên đầu óc không tập trung, nhưng em không cố ý..."
Anh nhìn cô, bình tĩnh nhìn cô, khuôn mặt không có cảm xúc gì cả. Vài giây sau, anh bỗng nhiên mở miệng nói: "Vì giảm bớt sức nặng, tôi bỏ đi túi cứu thương, vậy nên hiện tại... Em phải mạo hiểm với miệng vết thương có thể bị nhiễm trùng đi qua rừng mưa này rồi."
"..."
Anh cụp mắt xuống, như đang suy nghĩ gì vậy, hoàn toàn không phát hiện vẻ mặt ngạc nhiên của Tri Kiều.
Vậy ra, anh rầu rĩ là vì chuyện này?
Tri Kiều khó khăn nhịn xuống để bản thân mình không bật cười, nhưng vẫn không kiềm chế được. Cô vẫn nghĩ anh lấy cuộc thi làm trọng, nghĩ anh có thể bất chấp tất cả chỉ vì vị trí thứ nhất, nghĩ anh không hề để ý đến cảm nhận của người khác... Nhưng hiện tại, ở sâu trong nội tâm, cô bị câu nói rất bình thường vừa rồi của anh làm cảm động.
Anh đang tự trách mình sao, bởi vì vết thương của cô mà tự trách, trong nháy mắt, cô cảm thấy dù vết thương bị nhiễm trùng đến mức phải cắt bỏ thì cũng đáng! (đương nhiên sau này cẩn thận suy nghĩ lại, cô phát hiện điểm này còn phải xem xét lại.....)
"Có thể gập đầu gối lại không?" Anh hỏi.
Cô thử gập đầu gối, dù rất đau, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười trắng bệch.
"Xem ra tốt nhất là em ngồi trên sườn xe tôi để hoàn thành trận đấu."
"Nhưng... xe của em làm sao bây giờ?"
Chu Diễn thất vọng gầm nhẹ một tiếng: "Đúng rồi, quy tắc là cả xe và người phải cùng đến với nhau thì mới tính là hoàn thành nhiệm vụ."
Anh đi qua dựng xe cô lên, thử buộc vào phía sau xe mình, thử vài lần nhưng vẫn không thành công. Có lẽ ý thức được bản thân mình nôn nóng hấp tấp, nét mặt của anh bỗng hòa hoãn lại, hít thở sâu, rơi vào suy tư.
Ngay lúc đó, hai chiếc xe đạp leo núi dừng lại phía sau bọn họ —— là hai anh bạn cùng sở thích du lịch kia.
Tạ Dịch Quả sửng sốt nhìn đầu gối của Tri Kiều, hỏi: "Tiểu Thái, cô làm sao vậy?"
"Cô ấy bị thương." Chu Diễn bình tĩnh trả lời thay cô, sau đó chợt nghĩ gì, nói, "Hai người có mang......túi cứu thương không?"
"Có mang."
"..." Anh thở phào nhẹ nhõm, "Mau lấy ra đi."
Tạ Dịch Quả vội vàng lấy túi cứu thương trong ba lô đưa cho Chu Diễn, rồi quay đầu lại nhìn Tri Kiều: "Cô có thể đạp xe không?"
Cô bối rối cười trừ.
"Gay go thật." Anh ta nhíu mày.
Anh bạn còn lại luôn không biết diễn đạt ý tưởng chợt nói: "Thế này đi, chờ cô làm cái kia, cô đi lên cái kia, sau đó anh ta với cô đó đó, như vậy hai người đều cái đó."
"..." Chu Diễn và Tri Kiều ngỡ ngàng nhìn anh ta.
"Nhưng xe đạp của cô ấy làm sao giờ?" Tạ Dịch Quả dường như không cần tốn nhiều sức lực liền hiểu được ý kiến của bạn đồng hành.
"À, việc này rất đơn giản, chỉ cần chúng ta cái kia là được rồi," anh ta nhún vai, "Dù sao chúng ta vừa không phải là cái kia, cũng không phải là cái này."
Tạ Dịch Quả vui mừng gật đầu, nói với Chu Diễn: "Người anh em của tôi nói, chờ hai người băng bó vết thương xong, Tiểu Thái có thể ngồi lên xe của anh, anh chở cô ấy, như vậy hai người có thể hoàn thành trận đấu. Còn về xe đạp của cô ấy, rất đơn giản, để hai chúng tôi cùng mang theo là được rồi, dù sao chúng tôi không phải đội đầu tiên nhưng cũng không phải là đội cuối cùng."
Chu Diễn nghe xong, dường như không ngờ tới, nhưng rất nhanh anh cũng đồng ý, hơn nữa bất ngờ là, lần đầu tiên anh dùng giọng điệu ôn hòa nói chuyện với Tạ Dịch Quả và bạn đồng hành cùng anh ta: "Cám ơn, rất cám ơn!"
"Không có gì đâu," Tạ Dịch Quả nhún vai, "Không phải trước đây Tiểu Thái cũng giúp tôi đó sao."
Ngay sau khi bàn bạc sơ qua, mọi người quyết định để hai anh bạn kia mang xe đạp đi trước, chờ sau khi băng bó vết thương của Tri Kiều xong, Chu Diễn sẽ đèo cô đi.
Động tác xử lí vết thương của Chu Diễn rất thành thạo, có thể do thời gian gấp gáp, dụng cụ không đủ, tóm lại, anh chỉ cần khoảng 10 phút đã biến đầu gối và khuỷu tay của cô thành "Miếng vá", sau đó anh dựng xe đạp lên, chở Tri Kiều lên đường.
"Cái đó..." Tri Kiều nhìn sườn xe nhỏ hẹp phía trước của xe đạp leo núi, không khỏi sững sờ.
"Lên đi." Chu Diễn lúc này bắt đầu có vẻ không kiên nhẫn.
Cô đành miễn cưỡng ngồi lên, lúc đó đầu gối gập vào đau đớn, nhưng cô dường như đã mất cảm giác rồi, vì mỗi dây thần kinh của cô đều trở nên khác thường khi ở gần Chu Diễn.
"Em gác chân lên cái khung dưới sườn xe đi."
Cô làm theo.
"Đầu gối để phía trước, nếu không sẽ chạm vào chân tôi lúc đạp xe."
Cô cũng làm theo. Do đó không tránh khỏi cơ thể cô càng gần anh.
"Ôm chặt tôi. Chúng ta xuất phát." Anh cuối cùng ra lệnh cho cô.
Lần này cô không dám làm theo.
"Làm sao vậy?" Anh trừng mắt nhìn cô.
"..." Cô đành vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng cầm lấy dây ba lô bên thắt lưng của anh.
Chu Diễn nhíu mày, không để ý đến cô, sau đó nhấn mạnh bàn đạp, xe đạp chở hai người bọn họ chạy về phía sườn núi. Tri Kiều bởi vì đột ngột nên đầu cô va vào cằm của Chu Diễn, người phía sau đau đến mức quát nhẹ:
"... Thái Tri Kiều!"
Cô không nhịn được bật cười.
Phía trên rừng mưa nhiệt đới là ánh nắng rực rỡ, nhưng phía dưới rừng cây thì rậm rạp um tùm, cũng là một sắc xám trắng lờ mờ.
Tri Kiều nghĩ, trong rừng mưa nhiệt đới này trước đây nhất định đã xảy ra đủ loại chuyện khác nhau, có lẽ bọn họ vừa rồi trình diễn một câu chuyện nhạt nhẽo, thậm chí có hơi... ngu xuẩn, nhưng đối với cô mà nói, đây cũng đủ để trở thành một câu chuyện khó quên rồi —— dù sau này chương trình kết thúc cô và Chu Diễn sẽ trở thành hai đường thẳng song song trong cuộc đời của nhau, dù có lẽ đến cuối cùng cả đời Chu Diễn cũng sẽ không yêu cô —— nhưng khi cô nhớ lại lúc này, nhớ lại khuôn mặt tức giận không biểu cảm của anh, nhớ lại những lời này anh nói, cô ít nhất cũng có thể an ủi chính mình: Cô đã làm cho anh phải tự trách bản thân.
Đúng vậy, thế là đủ rồi...
"Cái người...kì quái đó hình như đối xử rất tốt với em." Chu Diễn vừa đạp xe vừa nói.
"Ai cơ?" Tri Kiều từ đầu đến giờ vẫn cuộn tròn thân mình để hạ thấp trọng tâm.
"Chính là người gọi em là 'Tiểu Thái' đó." Giọng nói của anh nghe cứng ngắc.
"A, anh ta à, anh ta... đúng là có hơi cổ quái, còn về 'Tiểu Thái' anh ta bảo rằng gọi vui thôi."
"..." Chu Diễn nhếch khóe miệng,"Chỉ tiếc anh ta bị say xe, cho nên..."
"?"
"Không hợp với em."
"..." Tri Kiều cũng nhếch khóe miệng, "Vậy người đàn ông nào thì phù hợp với em?"
"À... Kiệm lời ít nói, hiền lành an phận."
"Loại người vô vị như vậy, sao có thể hợp với em được."
"Một người ồn ào, một người an tĩnh, tôi thấy vừa hợp."
"Vậy ra đó là nguyên nhân anh từ chối em à?" Tri Kiều không kiềm chế được thốt ra.
Chu Diễn sửng sốt, nhếch miệng lạnh nhạt nói ra hai chữ: "Không phải."
"..." Cô hơi hối hận bản thân mình đã lỡ lời, cho nên quyết định không nói gì thêm nữa.
Anh cũng im lặng, không khí bỗng chốc trở nên ngượng ngùng. Vì thế cô ho nhẹ một tiếng, nói: "Chuyện đó... không phải lần trước anh hỏi em, bố mẹ em vì sao lại chia tay sao?"
"... Ừ."
"Thật ra... Là vì em."
"?"
"Mẹ em vẫn cảm thấy, bố không quan tâm đến em, hoặc có thể nói... không làm tròn trách nhiệm của người bố với con cái."
"Làm sao có thể!" Chu Diễn dường như rất ngạc nhiên.
Tri Kiều cười gượng: "Lúc em còn nhỏ, bố thường xuyên đưa em đi chơi, nhưng đều là những trò như bơi lội, leo núi, cưỡi ngựa linh tinh, nhưng dưới con mắt của mẹ em, những trò đó không phải là trò chơi của trẻ con."
"Bà cảm thấy bố em không quan tâm đến tính mạng của em?"
"Đại khái là vậy, nhưng không nghiêm trọng như anh nói đâu," cô ngừng lại một chút, "Em nghĩ bà chỉ cảm thấy những trò này đối với trẻ con mà nói là rất nguy hiểm —— bởi vì bà quá yêu em, quá lo lắng cho em."
"..."
"Sau đó công việc của bố em ngày càng bận rộn, hay đi công tác thường xuyên, cách hai tuần mới về nhà được một lần, cho nên mẹ em thường oán trách bố không quan tâm tới gia đình, không quan tâm tới con cái."
"... Đây là công việc của chú ấy."
"Em biết, nhưng nếu người thân của anh luôn không ở bên cạnh anh, chẳng lẽ anh không oán trách dù chỉ một chút sao?"
Chu Diễn không trả lời, nhưng ánh mắt như đang nói: Được rồi, em đúng.
"Sau đó, mùa đông năm mười hai tuổi, em bị bệnh nặng, mà cụ thể bệnh nặng như thế nào, em cũng không nhớ rõ nữa."
"..."
"Nhưng em vẫn nhớ mình phải vào viện, truyền thuốc liên miên, mẹ phải xin nghỉ để chăm sóc em trong bệnh viện, nhưng em lại càng muốn bố hơn. Vì thế mẹ đành đồng ý gọi điện thoại cho bố, gọi ông lập tức trở về, vài ngày sau, mẹ nói cho em biết bố hứa tối nay sẽ về, ngày mai sẽ đến bệnh viện thăm em, em đã rất vui..." Nghĩ đến đây, cô bất giác mỉm cười như đứa trẻ con, "Nhưng ... Bố em lại nuốt lời một lần nữa..."
"Một lần nữa?"
"Trước đây cũng có một vài lần, nói là ngày mai sẽ về, kết quả là kéo dài đến mấy hôm sau... Nhưng lần đó không giống vậy, theo như mẹ em nói thì, lúc ấy em sốt rất cao, bà thậm chí còn lo em không qua khỏi, vì vậy ba ngày sau, cuối cùng bố cũng vào bệnh viện thăm em, lúc ấy mẹ không chịu nổi nữa bùng nổ..."
"Bùng nổ..." Chu Diễn dường như cảm thấy rất khủng bố.
"Ừ, bà mắng chửi bố thậm tệ, còn nói muốn ly hôn với ông ấy," Cô cười khổ, "Trước đây em đã từng nghe thấy mấy lần, đều nói lúc đang cãi nhau, nhưng cuối cùng, bọn họ đều làm lành với nhau, nên em không để ý lắm. Không hề nghĩ tới hai tuần sau khi em xuất viện về nhà, lại phát hiện ra bố kéo hai chiếc va li ra khỏi nhà chuẩn bị ra đi, em tưởng ông lại đi công tác, nhưng ông lại nói với em... Bố phải rời khỏi đây, bởi vì, bố và mẹ đã ly hôn."
Chu Diễn đạp xe chậm lại: "... Thì ra là thế."
Tri Kiều thở dài: "Cho tới nay, em đều cảm thấy, đây là chuyện không xấu cũng chẳng tốt. Gia đình đổ vỡ, nhưng bố em lại có được tự do mà ông mong muốn."
Chu Diễn không nói gì, chỉ đạp xe nhịp nhàng theo tiết tấu, gió xẹt qua tai bọn họ, như đang nhẹ nhàng kêu gào, hơi thở của anh quấn quýt bên cô, dường như trong không khí tràn ngập mùi hương tên "Chu Diễn", làm cô thất thần trong chốc lát. Khi cô cảm thấy mình đang trong vòng tay anh, mà chiếc cằm lởm chởm râu của anh đang tì trên đỉnh đầu cô, lòng bàn tay cô không khỏi đổ mồ hôi.
"Tôi cảm thấy," Chu Diễn bỗng nhiên nói, "Ông ấy cũng không vui vẻ gì..."
"?"
"Dù ông ấy có được tự do mình muốn."
Lúc tới trạm nghỉ chân thứ năm, Tri Kiều phát hiện mồ hôi của Chu Diễn không ngừng chảy từ cằm xuống cánh tay của anh, hình như anh rất mệt, thời gian nghỉ ngơi trở nên càng ngày càng dài, nước uống cũng càng lúc càng nhiều.
Tri Kiều xuống xe dựa vào vách tường, thả lỏng dây thần kinh tọa* đang bị tê liệt. Hành trình này đối với hai người bọn họ mà nói là cả một sự tra tấn, thể lực của anh nhanh chóng giảm sút, mà tay chân của cô bị gò bó cả một quãng đường dài cũng dần cảm thấy mỏi nhừ. Đội của hai ông chủ công ty thiết kế và một đội khác mà bọn họ đi qua ở trạm nghỉ chân thứ tư trước đó cũng vượt qua bọn họ, như vậy xem ra, bọn họ chỉ dẫn trước có một đội.
(*) thần kinh tọa: chỗ xương chậu
Chu Diễn ném chai nước rỗng đi, đỡ Tri Kiều lên xe, cô hít sâu một hơi, ngồi lên. Lúc bắt đầu đi cũng không mạnh mẽ như lúc trước, cô nghĩ, Chu Diễn đã quá mệt rồi, lúc này anh đang dựa vào niềm tin muốn tiếp tục cuộc thi để kiên trì. Con đường này không phải là con đường thông thường, mà là đường núi, có lên dốc, xuống dốc, khúc cua, và cả những đoạn gồ ghề khúc khuỷu không bằng phẳng, lúc nào anh cũng cắn răng chịu đựng, nhưng bên ngoài lại tỏ ra không có gì.
"Em biết không..." Anh há mồm thở phì phò, "Tôi từng... Tham gia ba môn phối hợp..."
"..."
"Lần đó so với bây giờ... còn mệt hơn nhiều... qua sông, đạp xe trên đường quốc lộ, sau đó là... chạy marathon, tôi cuối cùng đạt được vị trí thứ tư... ba vị trí trên đều là những vận động viên chuyên nghiệp..."
"..."
"Là bố em bắt tôi tham gia ... ông ấy nói, cảm thấy tôi có thể..."
"Đừng nói nữa." Cô hy vọng nhanh tới điểm cuối.
Chu Diễn nở nụ cười mệt mỏi: "Đã bao giờ em nghĩ... bố em rốt cuộc có sức hấp dẫn gì, mà sau khi ông ấy qua đời... chúng ta còn làm nhiều chuyện vì ông ấy đến vậy?"
"Em..." Cô muốn phủ nhận, nhưng, cô cũng không muốn nói dối.
Chu Diễn nhẹ giọng nói bên tai cô: "Một ngày nào đó... em sẽ biết ..."
Cô kinh ngạc nhìn vào đôi mắt anh, nhưng anh không nhìn cô, mà nhìn thẳng về phía trước. Bỗng nhiên, ánh mắt anh nghiêm nghị, cô nhìn theo ánh mắt của anh, có một đội không biết từ đâu lao ra, vượt lên phía trước bọn họ. Tri Kiều nhận ra, đó là đội hôm qua ở vị trí thứ hai đếm ngược từ dưới lên, nói cách khác, hôm nay là đội đứng vị trí cuối cùng.
Chu Diễn ra sức đạp xe, nhưng chỉ có thể gắng gượng đi phía sau bọn họ, xuôi theo đường xuống dốc là một khúc ngoặt, lá cờ lớn đánh dấu điểm cuối cùng rõ ràng đang ở ngay trước mắt bọn họ, đội chơi kia đang đi về phía điểm cuối.
Xe đạp của Tri Kiều đang dựa vào một bên núi, lúc đến gần, cô từ trong vòng tay của Chu Diễn nhảy xuống, khập khiễng dắt xe chạy nhanh về điểm cuối.
Bọn họ chắn chắn là đội cuối cùng —— khi lấy được bức thư gợi ý mới trên tay nhân viên chương trình, Tri Kiều thất bại nghĩ như vậy —— nhưng cô không định biểu hiện sự chán nản ra bên ngoài, bởi cô bỗng nhiên ý thức được, cô và Chu Diễn không phải là hai người riêng lẻ, mà là cùng một đội. Dù cho trong lòng cô rất khó chịu chật vật, tuyệt đối cũng không để Chu Diễn biết.
Lão Hạ đã đưa ô tô của bọn họ đến, kinh ngạc và lo lắng ở trong xe chờ hai người. Tri Kiều khập khiễng đi về phía chiếc xe, cô phát hiện Chu Diễn cũng không nhanh hơn cô là bao nhiêu —— bọn họ đều mệt muốn chết rồi, nhất là Chu Diễn.
"Để em chạy xe." Cô nói với anh.
"Nhưng chân của em ——"
"—— chân bị thương là chân trái." Cô kéo cửa xe, cắn răng chịu đau ngồi vào, ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt kiên quyết.
Chu Diễn nhìn chăm chú vào khuôn mặt của cô, có lẽ là muốn tìm gì đó trên mặt cô, nhưng là gì chứ?
Cô không biết.
"Được rồi." Anh gật đầu, ngồi vào vị trí phó lái.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy? Chân của cô sao lại bị thương? Hai người đã gặp chuyện gì sao?!" Lão Hạ ngồi ở ghế sau cực kì sợ hãi, mồm liên tục hỏi.
"Chúng tôi..." Tri Kiều và Chu Diễn không hẹn mà cùng mở miệng, rồi cùng ngừng lại đưa mắt nhìn nhau.
Chu Diễn thở không ra hơi, nheo mắt nhìn hẻm núi cách phía sau Tri Kiều không xa, mỉm cười kì quái: "Chúng tôi gặp phải tàu ngầm màu vàng."
"Tàu ngầm màu vàng?" Lão Hạ ngỡ ngàng mở miệng.
Tri Kiều buông phanh tay, chân phải thả lỏng phanh xe, nhấn chân ga xuống. Dù thỉnh thoảng chân trái vẫn nhói đau, nhưng cô vẫn cười rộ lên:
"A, đúng vậy, tàu ngầm màu vàng."
☀ ☁ ☂
Đi qua đoạn đường xuống dốc, bỏ lại phía sau những cánh rừng mưa nhiệt đới cao vút, hai bên đường quốc lộ là những cánh đồng cỏ mênh mông thẳng cánh cò bay.
"Windows desktop* trở về rồi." Lão Hạ quay thẳng camera về phía ngoài cửa sổ.
(*) ý lão Hạ là phong cảnh bên ngoài giống như là màn hình khởi động của Windows.
Chu Diễn tựa lưng vào ghế cười khẽ, anh dường như đã lấy lại được tinh thần, cũng nhoài đầu ra ngoài cửa sổ xem phong cảnh. Lúc này bọn họ đang đi qua rừng mưa, đi về phía cảng Campbell, đây là con đường thu hút nhiều ống kính của nhiếp ảnh gia nhất trong toàn bộ Great Ocean Road, điểm đến tiếp theo của bọn họ là "Mười hai sứ đồ"[Twelve Apostles] nổi tiếng, thuộcbang Victoria, thậm chí cụm nham thạch nổi tiếng nhất của toàn bộ Australia đều lặng lẽ nằm trên đường bờ biển phía cực nam.
"Cần tôi lái thay không?" Chu Diễn ngồi trên xe uống rất nhiều nước, ăn tạm vài thứ, nên thể lực nhanh chóng phục hồi.
Tri Kiều mỉm cười miễn cưỡng với anh, lắc đầu.
"Có thể nói cho tôi biết tàu ngầm màu vàng là gì không?" Lão Hạ bỗng nhiên chĩa ống kính về phía họ.
"À," Chu Diễn nhếch khóe miệng,"Đó là một...bí mật."
Lão Hạ nheo mắt đánh giá bọn họ: "Là bí mật của hai người sao?"
Chu Diễn quay đầu nhìn ông bằng ánh mắt bất đắc dĩ: "Không phải như những gì chú nghĩ."
"Vậy cậu có thể giải thích rốt cuộc trên đường đã xảy ra chuyện gì không?"
"Cô ấy bị ngã," Chu Diễn bất giác liếc nhìn đầu gối bị thương của cô, "Sau khi nghe câu chuyện 'Tàu ngầm màu vàng'."
Lão Hạ nghĩ một lúc, hỏi: "Là truyện cười màu vàng* à?"
(*) Trong tiếng Trung, màu vàng còn có nghĩa là đồi trụy. Ở Trung Quốc màu vàng là màu đại diện cho tình dục.
"Không, không phải!" Chu Diễn trợn mắt nhìn ông.
Lão Hạ lắc đầu, dường như cũng không định chất vấn đến cùng, chỉ vỗ bả vai Tri Kiều, nói:"Cô cẩn thận chút, cuộc thi này cũng không phải trò đùa."
"...Tôi hiểu." Tri Kiều trả lời.
"Này! Hai người xem kìa!" Tiếng lão Hạ ngạc nhiên, phản chiếu trong tầm mắt là đại dương mênh mông bát ngát không thấy bờ.
Từ hẻm núi vùng duyên hải nhìn từ trên xuống, biển như biến thành hình dạng khác, màu của biển được đan xen giữa hai màu xanh nhạt và xanh đậm, như hòa tan thành một thể với bầu trời. Chu Diễn mở cửa thông gió trên mui xe, vươn tay ra, cảm nhận sự mơn trớn của gió biển trên các ngón tay.
"Đứng trước thiên nhiên, chúng ta mới có thể cảm nhận được mình nhỏ bé thế nào..."
Khi nói ra lời này, những đường nét trên khuôn mặt Chu Diễn trở nên dịu dàng khác thường, dường như tất cả những gì trước mắt khiến anh nhớ lại những kí ức ấm áp.
Tấm bảng chỉ dẫn màu nâu đỏ lướt qua trên đỉnh đầu bọn họ, "Twelve Apostles" chỉ cách nơi đây năm ki lô mét, những đám mây trên bầu trời dần tập trung về một chỗ, che khuất một nửa ánh mặt trời. Tri Kiều nhìn đồng hồ, bây giờ đang là ba giờ bốn mươi lăm phút chiều, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, thì ba phút nữa họ sẽ đến địa điểm kế tiếp. Tất cả tinh lực của cô đều tập trung vào con đường trước mắt, gần hai tiếng đồng hồ đến lúc này, cô hi vọng có thể nhìn thấy bóng dáng hai người chơi của đội trước, nhưng lại không thấy, hoàn toàn không thấy! Nếu không có ai trên đường nhầm lẫn, vậy tình cảnh gian nan nhất đang chờ đợi bọn họ sẽ là —— hôm nay sẽ là đội về cuối cùng, dù mới đi được một nửa chặng đường trận đấu, nhưng muốn xoay chuyển tình thế thì nói còn dễ hơn làm.
Sau khi lên xe, cô vẫn không nói nhiều, tự chất vấn trong lòng tại sao lại bị ngã —— chỉ vì đúng lúc đó bài hát xuất hiện trong đầu cô là "Yellow Submarine" sao?
Không, không phải.
Cô cảm thấy khuôn mặt mình nóng rát, là vì cô để ý đến Chu Diễn đến vậy, để ý đến mỗi câu anh nói, mỗi động tác anh làm, hoặc mỗi câu chuyện anh kể với cô... Cô vẫn luôn tìm kiếm, tìm kiếm bất cứ manh mối gì để chứng minh anh với cô hoàn toàn không phải là không có tình cảm —— đây là một chuyện buồn cười đến cỡ nào!
Cô vì chính mình mà cảm thấy xấu hổ. Người đàn ông này muốn cùng cô đạt vị trí thứ nhất trong cuộc thi, lấy được số tiền thưởng này, để tiếp tục hoàn thành tâm nguyện của bố cô, mà cô thì... cô đương nhiên cũng muốn chiến thắng, nhưng cô còn muốn một việc, ảo tưởng người đàn ông đã từng từ chối cô này không còn coi cô như là "em gái" nữa.
"Kiều, rất ít người có thể cùng lúc làm tốt hai việc, mà người làm được như thế cũng là người rất thông minh, nhưng người như thế không nhiều lắm, ít nhất bố cảm thấy bố không phải là người như vậy,"lúc cô còn rất nhỏ, bố đã nói với cô ,"Cho nên chúng ta phải biết bản thân mình muốn gì, sau đó làm tốt nó."
Mà ngày cô bắt đầu đồng ý với Chu Diễn tham gia cuộc thi này, cô đồng thời cũng đồng ý làm hai việc, nhưng —— ngón tay cô nắm chặt vô lăng —— cô không làm tốt, một việc cũng không.
Trời ạ, rốt cuộc cô đã làm gì vậy?!
Tấm bảng lớn viết dòng chữ "Twelve Apostles", Tri Kiều chuyển hướng xe, ngoặt xe 80 độ vào bãi đỗ xe. Trong đó đỗ rải rác một vài chiếc xe giống xe của họ, không cần phải nói, đó là xe của những đội chơi khác đến trước họ, trong lòng cô lại lóe lên một tia hy vọng, ít nhất cũng chứng minh đây không phải là trạm trung chuyển bình thường, mà có nhiệm vụ là nơi chờ đợi tất cả mọi người —— như vậy ít nhất họ còn có cơ hội đuổi kịp các đội chơi khác.
Cô nhanh chóng dừng xe, cùng Chu Diễn đồng thanh hô to: "Nhanh lên!"
Chu Diễn xuống xe bắt đầu chạy gấp rút, cô cũng tháo dây an toàn, mở cửa xe, chân phải giẫm lên mặt đường nhựa, tiếp theo là chân trái, cô muốn chạy, nhưng lại phát hiện chân trái hoàn toàn không nghe lời —— nó đã mất cảm giác rồi!
Chân phải thử tìm điểm chống đỡ trọng tâm, nhưng không thành công, vì thế cô ngã nhoài xuống, ngã sõng soài trên mặt đất, các bộ phận trên cơ thể cô đều cảm thấy đau đớn, như muốn vỡ tan thành từng mảnh. Từ đầu tới cuối, cô không hề kêu ra bất kì một âm thanh hét hay kêu rên gì cả, cô ngẩng đầu, thử chống khuỷu tay để đứng lên, cô nhìn thấy Chu Diễn, anh đang chạy nhanh trên đường bỗng quay đầu lại nhìn cô, trong nháy mắt, động tác của anh liền dừng lại, anh nhìn cô, trong ánh mắt tràn ngập kinh ngạc và...kinh hoảng.
Anh chạy nhanh về phía cô, dùng tay nâng cô dậy, thở hổn hển hỏi:"Làm sao vậy?"
"Không sao..." Tri Kiều cố gắng để giọng nói của mình nghe không thấy sự đau đớn, nhưng mắt cá chân và đầu gối chân trái của cô đã đau đến tận tim phổi rồi.
"Em có thể đi được không?" Anh nhìn cô, cau mày.
"Có thể." không hiểu vì sao, nhìn thấy anh như vậy, cô lại rất kiên quyết gật đầu. Sau đó chịu đựng cơn đau dữ dội, dưới sự dìu đỡ của anh đi đến nhân viên tổ chế tác cách đó không xa.
Bọn họ lấy được bức thư gợi ý mới, sau khi Chu Diễn mở ra xem, ấn đường* nhíu chặt lại.
(*) điểm giữa hai đầu lông mày.
"Sao vậy?" Tri Kiều hỏi.
Anh nhìn tờ giấy, rồi lại nhìn cô, cuối cùng anh nói với cô, giọng nói khàn khàn: "Chúng ta phải leo vách núi."
Cái gọi là "Twelve Apostles", chính là mười hai hòn đá nham thạch khổng lồ lặng lẽ đứng bên đầu bờ biển phía cực nam Australia, theo sự xoay chuyển của thời gian, nếu nhìn xuống từ đài quan sát, mười hai hòn đá nham thạch này chỉ còn lại sáu, nhưng cho dù vậy, vẫn không giảm bớt khí thế hào hùng và sự hùng vĩ thuộc về nó, đây là nơi trong Great Ocean Road khiến con sóng trong lòng người trào dâng nhất.
Tri Kiều cột tấm lót bảo vệ bên đầu gối trái hơi lỏng một chút, nếu không sẽ chạm vào miệng vết thương của cô, điều chỉnh lại tấm lót bảo vệ trên khuỷu tay, cô nhìn những con sóng to phía xa xa, sau đó hít sâu một hơi.
Sau khi đi đến vách núi, trước tiên Chu Diễn tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ leo lên. Sau đó, cũng có mấy đội chơi bắt đầu lần lượt leo lên, ai ai cũng mệt đến thở hồng học, chỉ có Chu Diễn như vừa mới tản bộ về.
Anh là cao thủ môn này, gần như tất cả các kiểu thám hiểm ngoài trời anh đều rất thành thạo, có thể nói là vận động viên bán chuyên nghiệp. Trong vài năm, Tri Kiều đi theo anh cũng học được rất nhiều kỹ năng, ví dụ như sinh tồn dã ngoại, leo núi, thậm chí chỉ dùng dây thừng để vượt qua hẻm núi, cho nên leo vách núi vớicô mà nói cũng không phải là việc gì khó.
"Em, em khẳng định...không sao chứ?" Không biết đây là lần thứ mấy Chu Diễn đến phía sau cô hỏi.
"Em không sao." Cô vẫn kiên định trả lời như vậy.
Anh liếc mắt nhìn cô, sau đó buồn bực đứng sang bên cạnh.
"Đã chuẩn bị xong chưa?" Nhân viên tổ chế tác hỏi.
"Xong rồi." Cô thử bước chân trái đã cứng đờ, nhìn xuống dưới chân. Đây là vách núi cao tầm khoảng tòa nhà ba mươi tầng, nhìn thẳng xuống dưới, bên dưới là những con sóng cuộn trào dữ dội, làm người ta liên tưởng tới nhà tù đơn độc trên hòn đảo giam giữ Edmond Dantes*, đương nhiên, nhà tù kia không có phong cảnh đẹp như thế này.
(*) Nhà tù Chateau d'If, Pháp được đưa vào tác phẩm Bá tước Monte Cristo của Alexandre Dumas, trong tác phẩm là nơi giam giữ Edmond Dantes
Tri Kiều quay lưng về phía biển, hơi cúi người xuống, vết thương nơi đầu gối và mắt cá chân đau đếnmức khiếncô suýt nữakêu lên thành tiếng, nhưng cô nhịn xuống, chỉ nhìn mồ hôi theo chóp mũi chảy xuống dưới.
"Nếu chuẩn bị xong thì tôi sẽ thả dây thừng xuống." Nhân viên chương trình nói.
Cô hít sâu một hơi, làm động tá cra dấu "ok", sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống, dây an toàn buộc trên eo kéo cô trở lại, hai chân cô vững vàng đặt trên vách núi, đau đớn làm cô cắn chặt răng. Trong nháy mắt, cô nhìn thấy Chu Diễn, anh đứng bên trên, hai tay khoanh trước ngực, nét mặt nặng nề xưa nay chưa từng có. Cô không nghĩ tới anh nữa, bởi vì tâm trí đang tập trung để cảm nhận cơn đau từ đầu gối và mắt cá chân trái, lúc xuống được một nửa độ cao, cô dừng lại.
Cô hiểu rõ, từ lúc này trở đi, cô phải tận dụng tất cả sức lực mà mình có để leo lên, khoảng cách từ chỗ cô treo lơ lửng trên không trung đến những con sóng dữ dội chỉ vài chục mét, cô không quen với hơi thở của thành phố này, không có sữa quá hạn trong tủ lạnh, không có chiếc túi vải bảo vệ môi trường màu trắng, không có bạn bè, không có bà mẹ mặc áo ngủ màu hồng nhạt in hình mèo Kitty, cũng không có người đàn ông mà cô say mê.
Cô nhớ lại mỗi lời anh nói khi dạy cô leo núi như thế nào, nhưng chuyện đó với chuyện cô yêu anh hay không chẳng liên quan với nhau,cô chỉ tập trung leo lên, dường như những lời này là ai nói hoàn toàn không quan trọng, việc cô phải làm bây giờ là leo lên phía trên, dẫm chắc chân mỗi khi dừng lại, dùng sức để trèo lên.
Lúc sắp lên tới đỉnh núi, lúc đó cảm giác ngón tay mình đã tê rần, cô có phần lực bất tòng tâm, muốn nhấc thử chân trái lên, nhưng làm thế nào thì chân trái cũng không nhấc lên được.
Vài người đến nhìn cô từ phía trên xuống, cô không biết ai cả, cô chỉ nghe thấy một vài âm thanh hò hét cổ vũ, nhưng nghe không rõ cho lắm. Cô nhắm mắt lại, cảm thấy choáng váng, các ngón tay cơ hồ muốn rời ra, nhưng bỗng nhiên cô nhớ tới câu nói đó của bố:
Cho nên chúng ta phải biết bản thân mình muốn gì, sau đó làm tốt nó...
Cô mở to mắt, hít thật sâu một hơi, không biết có phải vì đã quen rồi hay không, cô bắt đầu cảm thấy đầu gối và mắt cá chân không còn đau như vậy nữa, cô thử nhấc đầu gối bên trái lên, bàn chân đặt ở điểm tựa, sau đó nhắm chuẩn bước tiếp theo, chân phải dùng sức giẫm lên, lúc này cô chỉ thiếu một bước nữa thôi.
Khi khuỷu tay Tri Kiều đặt trên mặt đất bằng phẳng, cô bỗng nhiên cảm thấy bản thân được ai đó kéo lên —— là Chu Diễn.
Không biết nét mặt anh là vui vẻ hay khổ sở, tóm lại...hơi khó nhận ra. Nhưng cô mệt không rảnh để quan tâm mấy chuyện đó, nằm trên mặt đất, há mồm thở phì phò, trơ mắt nhìn Chu Diễn tháo toàn bộ thiết bị an toàn trên người cô xuống, ngay cả sức lực để cô nhúc nhích cơ thể cũng không có.
Xung quanh không có bóng dáng của người chơi khác, cô biết bên vách núi vẫn còn điểm leo khác, nhưng cô không xác định còn có người đang leo núi hay không. Cô nhìn thấy Chu Diễn đang lấy bức thư gợi ý mới từ nhân viên chương trình, sau đó anh đi về, ngồi xổm bên cạnh cô, dịu dàng hỏi:"Em vẫn ổn chứ?"
Cô dùng sức gật đầu, lấy khuỷu tay chống đỡ cơ thể. Anh vội vàng dìu cô đứng dậy: "Điểm cuối cùng chính là bãi đỗ xe, chúng ta mau qua đó, rồi đi tìm xe cứu thương."
"Được..." Cô gật đầu.
"Tôi cõng em nhé?" Tay anh đặt trên lưng cô có hơi run run, cô đoán là hậu quả sau khi anh leo núi và hàng loạt các hoạt động khác để lại.
Tri Kiều ho nhẹ một cái, mỉm cười máy móc: "Thỏa thuận trước cuộc thi có viết rằng...người chơi không thể cõng đồng đội về đích không?"
Có lẽ là không nghĩ cô còn sức nói giỡn, trong mắt anh lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng cũng rất nhanh, Chu Diễn lấy lại giọng điệu của chính mình trả lời cô: "Ừm...có lẽ không."
"Vậy được rồi..."
Anh dìu cô đứng vững, sau đó khom lưng trước người cô. Trong khoảnh khắc đó, Tri Kiều còn do dự có nên lên hay không, nhưng cuối cùng cô vẫn leo lên —— bởi vì cô hiểu được, sau khi trải qua cả ngày này, suy nghĩ của cô đã thay đổi. Cô sẽ không suy nghĩ bất cứ vấn đề gì giữa cô và Chu Diễn, vấn đề giữa đàn ông và phụ nữ nữa. Bọn họ là hai người hợp tác với nhau, phải hợp lực hoàn thành cuộc thi này, hai người đều muốn chiến thắng —— vì vậybọn họ bằng lòng nỗ lực cố gắng 200% —— đây mới là mục đích mà cô và anh tới nơi này.
Cô là Thái Tri Kiều, anh là Chu Diễn, chỉ thế thôi.
Người dẫn chương trình chờ bọn họ ở bãi đỗ xe, tất nhiên còn có người chơi khác đã hoàn thành xong nhiệm vụ. Chu Diễn cõng Tri Kiều chạy nhanh tới điểm cuối, lúc này phía chân trời là ánh tà dương màu vỏ quýt, chiếu lên nét mặt bất đắc dĩ của người dẫn chương trình, không khỏi chán nản nhìn bọn họ.
"Tôi không thể không tuyên bố," Anh ta nói,"Thứ tự hôm nay của hai người là... thứ hai từ dưới lên."
"?" Tri Kiều và Chu Diễn không dám tin mở to mắt nhìn nhau.
Người dẫn chương trình nhún vai:"Còn một đội chơi nữa, ngày hôm qua ở vị trí thứ tư, xuất phát trước hai người, nhưng trong quá trình của cuộc đua xe đạp leo núi việt dã, bọn họ vì quá nôn nóng hấp tấp, nên đã để quên bản đồ và la bàn ở trạm nghỉ chân, sau đó lại đi nhầm vào lối rẽ khác, cho nên mãi một tiếng đồng hồ sau họ mới đến điểm xuất phát để đuổi theo. Vì vậy... bọn họ chắc chắn đã bị loại, hôm nay hai người đứng ở vị trí thứ hai từ dưới lên."
Tri Kiều toét miệng cười, Chu Diễn cũng thế, khóe miệng hai người đồng thời mỉm cười vận may cứt chó. Giây tiếp theo, hai người ôm chầm lấy nhau, những giọt mồ hôi của anh rơi trên vai cô, của cô rơi trên vai anh, cơ thể hai người kề sát với nhau, nhưng lần đầu tiên Tri Kiều cảm nhận rõ ràng, đây là lời chúc mừng lẫn nhau đối với vận may của hai người, không pha trộn bất cứ một nhân tố nào cả —— bọn họ cùng chia sẻ niềm vui của đối phương, không có bất kì điều gì khác.
Một lát sau, bọn họ buông nhau ra, Tri Kiều nghĩ, sao hai người lại ngốc vậy chứ, chỉ là không bị loại, lại vui vẻ giống như đạt được quán quân vậy. Nhưng cô vẫn không nhịn được cười, bởi vì: Bọn họ vẫn còn cơ hội chiến thắng, thật sự là quá tốt rồi!
"Đi thôi, tôi đưa em đến xe cứu thương." Nói xong, Chu Diễn dìu cô tập tễnh đi về phía xe cứu thương của tổ chương trình.
Ở trong xe, bác sĩ đi theo đoàn đang rửa sạch miệng vết thương của Tri Kiều, thay thuốc mỡ, xịt thuốc giảm đau.
"May là vết thương ở đầu gối của cô chỉ là ngoài da, mắt cá chân bị trật cũng không nghiêm trọng lắm." Bác sĩ nói.
"Thật sao?" Chu Diễn muốn xác định lại một lần nữa.
"Đúng vậy." Bác sĩ kê đơn thuốc, dặn dò lại một lượt, sau đó mới cho bọn họ đi.
"Em thật không dám tin," quay trở lại xe, Tri Kiều nói với Chu Diễn, "Đó chính là đội chơi mà chúng ta đã gặp ở trạm nghỉ chân, lúc ấy anh bảo em nhanh chóng vượt qua, sau đó chúng ta trốn ở một khúc cua, bọn họ lướt qua ngay cạnh chúng ta."
Chu Diễn làm biểu cảm "Đúng thế" với cô.
"Sao lúc ấy anh bảo em đừng dừng lại, còn trốn trong khúc cua?"
Chu Diễn uống một ngụm nước, ngừng một lúc, rồi mới trả lời:"Tôi quan sát bọn họ, trên hai người đó đều thể hiện sự mong muốn thành công cực kì mãnh liệt."
"Tất cả mọi người đều muốn mình thắng cuộc thi này."
"Đúng vậy,"vẻ mặt anh thong dong, "Nhưng tính cách bọn họ khá là lỗ mãng. Người như vậy, chỉ thích hợp làm theo kế hoạchcó trình tự tiết tấu để hoàn thành trận đấu, một khi tiết tấu của bọn họ bị phá hỏng, thì sự cố cũng dễ dàng xảy ra."
Tri Kiều bỗng nhiên bừng tỉnh: "Cho nên anh mới bảo em đừng có dừng."
"Ừ, vốn dĩ kế hoạch của họ là nghỉ ngơi tại mỗi trạm nghỉ chân, khi chúng ta đột nhiên vượt qua, bọn họ cảm thấy hoảng hốt, có lẽ đây cũng chính là lúc vội vã bỏ quên bản đồ và la bàn, sau cũng bởi vì lỗ mãng mà mắc phải sai lầm... tất cả đều là suy đoán của tôi thôi, dù nói gì đi nữa, thì cuối cùng chúng ta cũng không bị loại."
Tri Kiều nhìn sườn mặt điềm nhiên như không của Chu Diễn, cô bỗng nhiên hiểu ra, vì thành công, anh lại suy tính một chút... Nhìn qua chỉ là chi tiết rất nhỏ bé, vô nghĩa, khi cô còn đang ăn đồ ăn nhanh ở nhà ăn, anh lại ung dung thản nhiên quan sát những người khác.
"Anh thật đáng sợ." Cô buột miệng nói ra.
Chu Diễn quay đầu nhìn cô, biểu cảm từ dịu dàng biến thành bình tĩnh: "Vậy thì, em sợ tôi sao?"
Tri Kiều còn đang thở hổn hển, không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, cuối cùng, cô nhếch miệng, nói nhỏ: "Không... một chút cũng không."
Tối nay, bọn họ nghỉ chân ở thị trấn tại cảng Campbell cách "Twelve Apostles" gần 10 phút đi xe, nơi này vẫn chỉ có "nhà dân" không có khách sạn. Nhưng điều làm cho Tri Kiều cảm thấy đau đầu là, khi bọn họ mở cửa phòng ra, lại phát hiện bên trong chỉ đặt một chiếc giường đôi cực kì to.
"Tôi ngủ ở sofa cũng được." Tri Kiều đứng sững sờ ở cửa, Chu Diễn đã kéo hành lí đến bên cạnh sofa, bắt đầu thu dọn.
"À..." Cô không phản đối, chỉ là có phần không được tự nhiên. Cô cố gắng buộc bản thân không nghĩ tới chuyện này, bởi cô đã quyết định trong quá trình diễn ra cuộc thi sẽ gạt bỏ hết thảy "Tư tâm tạp niệm" với Chu Diễn ra khỏi đầu, việc quan trọng nhất là phải tập trung sức lực hoàn thành cuộc thi.
Ăn xong bữa tối, đạo diễn tổ chương trình tìm Tri Kiều và Chu Diễn nói chuyện, nguyên nhân là lúc bọn họ trong trận đấu việt dã ở đường núi đã tự tiện tắt microphone, sau khi hai người cam đoan sự việc này sẽ không xảy ra lần nữa, đạo diễn thả họ đi.
"Này," Lúc trở về, lão Hạ gọi Tri Kiều vào phòng mình,"Chu Diễn đâu?"
"Anh ấy đến nhà ăn, sao vậy?"
"Có thứ này cho cô xem."
"Gì vậy?"
Lão Hạ cắm camera vào tivi, màn hình tivi bắt đầu chiếu một đoạn cô leo núi. Lúc ấy cô đang chuẩn bị leo tiếp, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi tuôn ra như mưa. Màn hình chuyển sang phía Chu Diễn, anh đứng bên trên, mày cau chặt lại, bất giác cắn móng tay y hệt một đứa trẻ.
"Cô không cảm thấy..." Lão Hạ mở miệng.
"?"
"Lúc cô chuẩn leo tiếp, tôi tưởng rằng cậu ta muốn bỏ trận đấu này rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro