#đoản : Em sẽ không làm phiền anh

#
Cô luôn từ nói với bản thân mình rằng  sẽ thôi không còn thích anh nữa.
Nhưng cô đã không làm được,anh đã cướp trọn mười lăm năm thanh xuân của cô rồi.Trái tim ở nơi lồng ngực này đã không còn thuộc về cô nữa rồi.
Mỗi ngày,nhìn thấy anh đi bên cạnh cô gái,cô chỉ đành cười nhạt mà quay lưng bước đi.
Dù họ là ai, cô đều mong anh được hạnh phúc.
Ngày anh bị người ta hạ xuân dược, bên cạnh anh chỉ có mỗi cô.Trong hoàn cảnh như thế,cô chỉ làm theo lời dặn của anh mà mang anh tới khách sạn.Lúc cô rời đi,anh đã dùng bàn tay ước đẫm mồi hồi mà níu chặt tay của cô.
"Tìm người giúp tôi "
Đầu óc của cô lúc đó trở nên mù mị,làm sao mà cô có thể tìm người giúp anh trong lúc này chứ.Nhìn anh chịu dằn vặt bởi tác dụng của thuốc,cô không thể bỏ mặc anh lúc này được.
Cô đã đánh mất lần đầu tiên của mình vì anh,nhưng anh nào có biết.
Cô mang thai, đứa bé mang dòng máu của anh. Cô đã chấp nhận bị đuổi ra ngoài vì giữ đứa bé lại.
Con cô chào đời,nhưng lại mắc một căn bệnh hiểm nghèo.Lúc đó,cô đã không đắng đo điều gì mà cầu xin sự giúp đỡ trước mặt anh.
Môi của anh liền nhếch lên cười giễu cợt cô,ly rượu trong tay liền đổ xuống đầu của cô.
" Đứa bé đó không phải con của tôi"
Một câu phủ nhận hết tất cả,cô khẽ cắn môi ánh mắt đầy u ám nhìn anh ôm eo cô gái đó đi lượt qua cô.
Lòng cô chứa đầy đau thương ôm chặt đứa bé vào lòng.
#
6 năm sau,
Sau bao nhiêu nổ lực cuối cùng có thể được tuyển chọn làm trợ lý thư kí của tập đoàn Tịnh Phong.Ngày đầu nhận chức,cô lại tình cờ gặp anh ở đại sảnh.Trong lòng của cô khẽ cười nhạt,dù gì đây cũng là tập đoàn của bạn anh.Kể từ hôm đó,giữa anh và cô đã không còn gì.Chỉ sợ anh nhận ra cô đã làm bẻ mặt anh hôm đó mà đuổi việc cô,cô cần công việc này để nuôi con không thể nào để anh nhận ra được.Cho nên lúc đó cô đã cúi mặt xuống dưới hết cỡ để lướt qua anh.
Nhưng lại thu hút sự chú ý từ anh.
" Thư kí Hạ,phiền cô một chút"
Anh chống tay xuống bàn làm việc của cô,đôi môi khẽ thì thầm vào tai của cô.
Cô giật nãy người lên,cố tìm cách rơi khỏi đó.Nhưng không may bị anh giữ lại đè sát vào tường.Trong lúc phản kháng anh đã hất chiếc kính của cô.Anh không ngờ rằng sau cặp kính dày đó,chính là gương mặt mà sáu năm trước mà anh đang tìm kiếm.
Khi biết được mọi chuyện lúc đó,tất cả đã quá muộn với anh.Cô đã mang con rơi xa anh mãi mãi trong giây phút hồ đồ đó của anh.
" Là em... "
" Xin lỗi,Phong tiên sinh ngài nhầm người rồi"
Cô tuyệt tình với anh,điều đó đáng với anh. Nhưng anh không thể chấp nhận cô rời bỏ trước mặt anh lần nữa.
Cô cứ tưởng anh sẽ không tìm cô nữa nhưng không ngờ anh lại tìm tới con gái của cô.
" Chú là cha cháu? " cô bé ngây ngô nhìn anh.
" Vậy sao chú không ở cùng mẹ cháu "
" Mẹ con đang giận cha"
" ...."
" Con không tin "
" Không, vì chú đẹp trai nên cháu chắc chắn chú là cha cháu rồi "
"...."
Ngày hôm sau cô đi làm về muộn,vừa về tới nhà lại vội chạy vào phòng để xem cô bé.Nhưng ai ngờ vừa bước vào  phòng thì đã bị người đàn ông đè xuống giường,đang cố gắng giãy giụa thì nghe bên ngoài có tiếng động kì lạ.
" Tiểu Nhi, con đâu rồi "
Ở phía bên ngoài tiếng của Tiểu Nhi vọng vào.
" Cha bảo nhốt mẹ ở trong này với cha thì cha sẽ cho kẹo "
Cha?
Ánh mắt của cô trở nên sững sốt nhìn người đàn ông phía trên.
" Hạ Mộc Tuyết,tôi muốn nói chuyện trên giường với em"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro