Breathing in Your Dust
Bảy giờ sáng.
Mùa thu Seoul vừa chớm lạnh, mặt trời còn chưa kịp lấp đầy những góc tối trong hành lang dài của Bệnh viện Đại học Quốc gia Hàn Quốc.
Tiếng bánh xe cáng lăn rít trên nền gạch, tiếng y tá gọi nhau, tiếng điện thoại trực cấp cứu không ngừng reo vang – tất cả dội vào đầu Yang Jaewon như một bài thử thính giác.
Cậu đứng trước cánh cửa ghi dòng chữ lớn: KHOA NGOẠI CHẤN THƯƠNG – CẤP CỨU NẶNG. Cửa thép xám xịt, không hề thân thiện.
"Thở đều vào, Yang Jaewon. Mày là bác sĩ, không phải sinh viên nữa," cậu thì thầm với chính mình, siết chặt quai cặp. Cậu vừa tốt nghiệp loại ưu, trải qua kỳ tuyển dụng căng thẳng, và giờ đây, ngày đầu tiên chính thức đi làm – ở một trong những khoa áp lực nhất bệnh viện.
Bước vào bên trong, cậu như bị cuốn ngay vào một cơn lốc. Một bệnh nhân bị tai nạn xe máy đang được đẩy vào, máu loang đỏ cả áo. Y tá Cheon Jang Mi – người mà Jaewon chỉ mới gặp qua tên – chạy vụt ngang, nhanh đến mức gần như không có bóng.
"Thực tập sinh mới hả?" cô quay lại, liếc một cái, nhếch môi. "Còn đứng đó chi, đi kiếm áo blouse mặc vô, giáo sư tới là đứng thẳng không là bị cạo đầu đấy."
“Vâng!” Jaewon gật đầu lia lịa, không chắc mình có nghe kịp quá nửa câu.
.
Mười phút sau
Cậu đã có mặt ở phòng trực. Áo blouse trắng mới tinh, bảng tên còn dính keo. Cạnh cậu là hai người bạn mới: Seo Dong Ju, đang loay hoay chỉnh đồng hồ đo huyết áp, và Daniel Bakari, đã hoàn thành ba tờ check list bệnh nhân từ lúc Jaewon còn đang cài khuy áo.
Tiếng giày da nện đều trên nền hành lang khiến không khí như đông cứng.
Giáo sư Baek Kanghyuk bước vào. Cao, dáng đứng thẳng như quân nhân, áo blouse xắn tay, ánh mắt sắc như dao mổ. Anh không nói một lời. Cả phòng trực như bị hạ âm.
"Ca mổ lúc tám giờ, chuẩn bị mọi thứ trong mười phút. Bệnh nhân mất một lít máu, gãy xương chậu, nguy cơ tràn dịch màng phổi. Tổ mổ: tôi, bác sĩ Gyeong Won, y tá Jang Mi, bác sĩ Yang đi theo hỗ trợ."
Jaewon suýt đánh rơi bảng kẹp. Cậu được chỉ định theo giáo sư Baek – ngay trong ca mổ đầu tiên?
"Không cần hồi hộp," một giọng nói cất lên sát bên tai cậu, là Park Gyeong Won. Gã liếc cậu, nhẹ như gió. "Chỉ cần đừng ngất là được."
.
Phòng mổ số 3 được bao phủ trong ánh sáng trắng sáng rực. Tiếng máy theo dõi vang đều, như nhịp tim gõ vào thinh lặng. Yang Jaewon hít vào một hơi sâu. Cậu đang ở đây – nơi những bác sĩ thật sự chiến đấu giữa ranh giới sống còn.
Bệnh nhân đã được gây mê. Không khí trong phòng căng như dây đàn. Giáo sư Baek Kanghyuk đứng đầu bàn mổ, dáng người cao, ánh mắt lạnh và tập trung đến mức khiến người khác phải nín thở.
"Bắt đầu."
Giọng nói của anh vang lên, trầm và dứt khoát.
Park Gyeong Won đứng phía đầu giường bệnh nhân, đang kiểm tra chỉ số sinh tồn. Jang Mi nhanh nhẹn chuyền dụng cụ cho giáo sư Baek. Mọi chuyển động đều thuần thục, chuẩn xác, như thể đã phối hợp hàng trăm lần.
Jaewon đứng phía đối diện giáo sư, tay đeo găng, lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Khi được gọi tên, cậu giật mình.
"Hỗ trợ hút dịch."
Tay hơi run, cậu bước tới. Cố giữ nhịp thở đều, cậu thực hiện theo chỉ dẫn, tập trung vào nhiệm vụ, mắt dõi theo từng cử động của người đang dẫn đầu bàn mổ.
Ca phẫu thuật kéo dài gần hai tiếng. Không một lời thừa, không một phút lơ là. Giáo sư Baek như một cỗ máy chính xác – nhưng không vô cảm. Ở anh có thứ gì đó rất… kiểm soát, như thể mọi xúc cảm đều bị cất lại đằng sau một cánh cửa đóng kín.
Đến lúc kết thúc, Baek Kanghyuk tháo găng tay, nói ngắn gọn:
"Không tệ. Nhưng lần sau đừng để bản thân mất bình tĩnh."
Jaewon cúi đầu, không dám đáp. Gyeong Won nhướng mày nhìn cậu một cách khó đoán. Jang Mi bật cười:
"Lần đầu được vào mổ với giáo sư mà chưa té xỉu là tốt rồi đấy."
Giáo sư đã rời đi. Không ai dám gọi theo. Nhưng trước khi đi khỏi, ánh mắt anh thoáng lướt qua Jaewon – nhanh đến mức khó nắm bắt, nhưng khiến tim cậu hụt một nhịp.
Lạnh. Nhưng sâu.
.
Ca mổ kết thúc lúc 10 giờ 27 phút sáng.
Jaewon lặng lẽ thay đồ và rửa tay, những giọt nước lạnh như nhắc nhở cậu rằng mình vừa bước vào thế giới thật sự – không còn là bài thi, không còn là mô hình nhựa, không còn là lời động viên nhẹ nhàng từ giáo sư hướng dẫn.
Đây là nơi người ta mất đi. Và nếu không nhanh tay – họ sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Bước ra khỏi phòng mổ, Jaewon suýt va vào Seo Dong Ju – người vẫn còn mặc nguyên áo blouse, tay cầm cốc cà phê từ máy bán tự động.
“Anh… sống sót rồi à?” Dong Ju nhướn mày, cười nửa miệng. “Cảm giác thế nào khi bị ánh mắt giáo sư Baek soi trúng?”
“Như đứng trước cơn bão… mà không biết nó sắp ập từ đâu,” Jaewon thành thật.
“Chính xác. Nhưng tin vui là...anh chưa bị gió cuốn. Có nghĩa là được giữ lại.”
Daniel từ phía hành lang đi tới, vẻ điềm tĩnh như thường lệ. Hắn đưa cho Jaewon một túi nước trái cây đóng hộp. “Uống cái này đi. Cậu sắp tụt huyết áp đến nơi rồi.”
Jaewon cảm ơn, chưa kịp mở lời thì tiếng loa trực vang lên:
“Tổ cấp cứu, chuẩn bị. Bệnh nhân nam, đa chấn thương, nghi vỡ hộp sọ, đang chuyển vào phòng xử lý 1.”
Không ai nói gì. Ba người cùng quay lưng, chạy. Câu chuyện dang dở. Nỗi sợ chưa tan. Màu trắng lại tiếp tục cuốn lấy họ.
.
Sau ca trực kéo dài đến tận chiều muộn, Jaewon mới có thời gian ngồi xuống ghế ở phòng nghỉ bác sĩ. Đầu cậu vẫn ong lên vì căng thẳng và adrenaline chưa kịp rút.
Cửa phòng nghỉ khẽ mở. Là Gyeong Won.
“Anh có rảnh không?” Gã hỏi, giọng không biểu cảm.
“Ừ… có. Có chuyện gì sao?”
“Giáo sư Baek muốn gặp anh. Phòng làm việc của anh ấy.”
Tim Jaewon lỡ mất một nhịp. “Tôi… tôi đã làm gì sai à?”
“Không biết. Nhưng nếu anh có, thì cũng chuẩn bị tinh thần đi.”
Phòng làm việc của giáo sư Baek nằm cuối hành lang tầng 3 – tách biệt khỏi khu trực chính. Trước cửa phòng, mọi âm thanh dường như lắng lại.
Jaewon gõ cửa nhẹ ba cái.
“Vào đi.”
Giọng anh trầm và ngắn gọn như mọi khi.
Giáo sư Baek đang đứng quay lưng về phía cửa sổ, tay đút túi blouse, nhìn ra khoảng trời xám nhạt. Trong ánh sáng cuối ngày, đường nét khuôn mặt anh như được cắt ra từ đá – sắc lạnh, nhưng u buồn đến kỳ lạ.
“Bác sĩ Yang,” anh mở lời, vẫn không quay lại, “Cậu thấy gì trong ca mổ sáng nay?”
“Dạ… một bệnh nhân may mắn sống sót.”
“Và?”
Jaewon khựng lại. Rồi chậm rãi nói:
“Và một bác sĩ không bao giờ để cảm xúc chi phối khi đang cầm dao.”
Lần này, Baek quay đầu lại. Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt anh như nhìn xuyên qua Jaewon.
“Đừng lý tưởng hóa tôi, bác sĩ Yang. Tôi không phải người đáng để học theo.”
Jaewon ngẩn người.
Giáo sư bước lại gần bàn, rút ra một phong bì hồ sơ.
“Ngày mai, cậu đi cùng tôi đến đơn vị cứu trợ y tế phối hợp với quân đội. Có một ca chuyển viện từ trạm y tế tiền tuyến. Bắt đầu từ 6 giờ sáng.”
“…Em?”
“Cậu đủ tỉnh táo, không ngất trong ca đầu tiên. Thế là vượt mức trung bình rồi.”
Giọng anh khô khốc, nhưng Jaewon có cảm giác, đó là cách anh thể hiện sự công nhận – méo mó, vụng về, nhưng thật.
Trước khi bước ra khỏi phòng, Jaewon bất giác hỏi:
“Giáo sư, có phải anh từng là quân nhân không?”
Baek Kamghyuk dừng lại, tay đặt lên tay nắm cửa.
Một nhịp lặng dài.
Rồi anh nói, nhỏ đến mức gần như không nghe rõ:
“Tôi từng là kẻ giết người.”
.
Chiếc xe quân y rung lên nhẹ khi đi qua đoạn đường gồ ghề dẫn vào vùng rừng núi phía Bắc Gyeonggi. Sương mù sớm dày đặc như một tấm rèm chắn ngang tầm mắt. Jaewon ngồi ghế phụ, mắt dán vào cửa kính, tay siết quai ba lô.
Baek Kanghyuk ngồi phía sau. Im lặng như thường lệ. Ánh mắt anh nhìn thẳng ra trước, không gợn một biểu cảm.
Jaewon liếc qua gương chiếu hậu. Cậu định mở miệng hỏi điều gì đó, nhưng rồi lại thôi.
Chiếc xe dừng lại trước một cơ sở dã chiến nhỏ – căn nhà tiền chế màu xanh xám, phía trước treo bảng tên mờ nét: “Trạm Y tế Hỗn hợp số 4 – Khu vực an ninh cao.”
Một người đàn ông mặc đồng phục quân y bước ra từ bên trong. Thân hình vạm vỡ, tóc đã bạc quá nửa.
“Kanghyuk.”
Ông ta gọi, giọng vừa trầm vừa khàn, pha chút khinh khoái lẫn mệt mỏi.
Baek Kanhhyuk bước xuống xe. “Walter.”
Jaewon bối rối. Người kia không cúi đầu, cũng không bắt tay. Họ chỉ nhìn nhau. Trong giây lát, không khí như đặc lại.
Walter – một trong những người từng thuộc đơn vị Black Wings, giờ là cố vấn cấp cao của Bộ Y tế quân sự.
“Nghe nói cậu quay lại bệnh viện. Tưởng cậu biến mất luôn rồi,” Walter nói, không giấu được vẻ mỉa nhẹ. “Cậu mang theo học trò à?”
Baek Kangyuk không trả lời. Jaewon tự động cúi đầu chào: “Cháu là bác sĩ Yang Jaewon, trợ lý lâm sàng của giáo sư Baek.”
“Còn non,” Walter nhận xét, không thèm nhìn cậu. “Nhưng được anh ta mang theo, chắc không vô dụng.”
Cánh cửa trạm mở ra. Một nữ bác sĩ trong áo blouse đậm bước ra, ánh mắt sắc như dao cạo.
Hana, 45 tuổi. Đồng đội cũ, yểm trợ tuyến sau của giáo sư Baek trong những năm chiến dịch khẩn cấp. Người từng cứu sống anh khi anh trúng mảnh đạn ở vai phải – vết thương đến giờ vẫn chưa lành hẳn.
“Vẫn lạnh lùng như cũ,” cô nói, mắt lướt qua Jaewon. “Lần này còn mang theo gà con. Cẩn thận, nơi này không phải chỗ để thử lửa.”
Bên trong trạm y tế, một bệnh nhân nam trẻ đang nằm bất tỉnh trên giường. Anh ta bị va đập nặng vào đầu trong một đợt xung đột vùng biên, nghi ngờ chấn thương sọ não, huyết áp không ổn định. Các bác sĩ tuyến đầu không thể xử lý thêm.
“Phải chuyển lên tuyến trên. Nhưng đường không đủ an toàn. Phẫu thuật tại chỗ là lựa chọn duy nhất.” Hana đưa phim CT ra. “Cậu dám không, Kanghyuk?”
“Dụng cụ?”
“Chỉ có thứ cấp cứu cơ bản.”
Baek liếc qua Jaewon. “Cậu sẽ hỗ trợ.”
Jaewon nuốt khan. “V…vâng.”
Lúc ấy, bên ngoài, một chiếc xe jeep khác chạy tới. Một người đàn ông trung niên bước xuống – dáng cao lớn, gương mặt nghiêm khắc, giọng trầm quen thuộc.
“Ồn ào từ sáng rồi. Tôi chỉ muốn kiểm tra hồ sơ tài chính mà cũng bị kéo vô mổ hả?”
Jaewon quay đầu. Là giáo sư Han Yu Rim, trưởng khoa Hậu môn - Trực tràng, đồng thời là người có tiếng "đáng sợ nhất" sau giáo sư Baek. Nhưng khác với Baek Kanghyuk, ông ta nói nhiều, và cay nghiệt có chọn lọc.
“Giáo sư Han?” Jaewon sửng sốt. “Sao thầy lại ở đây?”
“Vì tôi có nghĩa vụ kiểm soát báo cáo hậu cần quân y. Nhưng nếu Kanghyuk cần, tôi có thể đổi vai thành phụ mổ chính, khỏi ngại.”
Baek Kanhhyuk liếc ông, khẽ cười. “Tôi tưởng anh chỉ giỏi mổ ruột non và đâm người bằng lời nói.”
.
Ca mổ bắt đầu.
Jaewon không còn cảm giác đây là bệnh viện nữa. Mọi thứ đều khẩn cấp, thô ráp, thậm chí có phần cũ kỹ. Nhưng chính trong hoàn cảnh ấy, cậu thấy rõ nhất con người thật của Baek Kanghyuk: không sợ máu, không sợ quyết định, và luôn đi trước mọi rủi ro một bước.
Sau giờ phút nghẹt thở, bệnh nhân ổn định. Không ai nói một lời khen ngợi. Cũng không cần. Nhìn nhau, họ biết: còn giữ được một người – là đủ.
Trên đường quay lại bệnh viện, Jaewon hỏi nhỏ:
“Giáo sư… lúc trước anh từng cứu nhiều người như vậy sao?”
Baek im lặng rất lâu.
Rồi anh đáp, ánh mắt lặng đi:
“Tôi không nhớ mình từng cứu bao nhiêu người. Nhưng tôi nhớ rõ từng người mình không cứu được.”
.
Ngày hôm sau, đội quân y trở về từ khu vực biên giới, cơ thể mệt nhoài nhưng không ai nói gì. Chỉ có tiếng động cơ xe và cơn gió lạnh mùa đông cuốn theo những đám lá úa.
Jaewon ngồi im lặng bên cạnh Kanghyuk, ánh mắt dõi ra ngoài cửa xe, nơi mà khói bụi và cơn mưa phùn giăng mờ như vết sẹo chưa lành.
Cậu đã chứng kiến những giờ phút nghẹt thở trong ca mổ tại trạm quân y – không có thiết bị hiện đại, chỉ có những bác sĩ mang trong mình trái tim kiên cường và đôi tay không bao giờ ngừng làm việc.
Baek Kanghyuk – từ một người lính trong chiến trường, giờ đây lại trở thành người không bao giờ để cảm xúc lộ ra ngoài. Nhưng cậu biết rằng, chính những con người như Baek Kanghyuk mới là người thật sự thấu hiểu cái giá của sự sống và cái chết.
.
Trở về bệnh viện, Jaewon cảm thấy lạ lẫm với không gian quen thuộc. Phòng mổ số 3 hôm nay có một sự im lặng khác lạ. Cái lạnh của phòng bệnh viện dường như làm mọi thứ chìm trong tĩnh mịch. Nhưng không phải ai cũng cảm nhận được.
Gyeong Won bước vào phòng nghỉ của bác sĩ, tay cầm một gói bánh ngọt. “Em nghĩ anh cần ăn chút gì đó. Hôm qua nhìn anh làm việc mà em cảm thấy mệt theo.”
Jaewon khẽ cười. “Cảm ơn nhưng anh vẫn chưa quen với cái cảm giác này.”
“Không sao đâu, sẽ quen thôi,” Gyeong Won trấn an. “Cái này cũng giống như lúc em bắt đầu ở khoa Ngoại chấn thương, thấy mỗi cái máy móc là muốn chạy đi luôn.”
Jang Mi bước vào, lắc đầu nhìn hai người. “Nhìn anh như thể vừa vào quân ngũ, chứ không phải làm bác sĩ đâu. Cái này không phải lúc để làm khổ bản thân."
Jaewon im lặng. Cậu chưa bao giờ cảm thấy lạc lõng như lúc này. Dù sao, cậu chỉ là một bác sĩ mới, còn giáo sư Baek và những người đồng nghiệp kia… họ đã chiến đấu cả đời.
Chưa kịp giải toả hết căng thẳng, một người đàn ông mặc áo blouse xuất hiện ngay cửa. Là Daniel, người đồng nghiệp người Mỹ của cậu, bác sĩ chuyên khoa gây mê.
“Nghe nói mấy hôm nay có những ca chuyển viện quân y về, em sẽ giúp đỡ trong các ca này. Anh cần gì cứ gọi cho em,” Daniel nói, giọng trầm, điềm tĩnh như mọi khi. “À, Gyeong Won, anh có kế hoạch gì không?”
“Cứ đi đã, mọi thứ sẽ tự động được phân chia,” Gyeong Won đáp. “Còn về phần giáo sư Baek, có lẽ anh ấy sẽ làm việc với giáo sư Han .”
Baek Kanghyuk đang đứng trong văn phòng của Han Yu Rim, giọng trầm, nói về những báo cáo hậu cần và các ca bệnh phức tạp. Một lát sau, Kanghyuk bước ra, khuôn mặt không lộ cảm xúc, chỉ có ánh mắt lặng lẽ như dòng sông chảy mãi không ngừng.
Trùng hợp thay, lúc đó, Hải và Zero – hai người đồng đội cũ của anh – xuất hiện ngay khi anh bước ra hành lang.
Hải, người đàn ông vạm vỡ với bộ râu bạc phơ, tay cầm báo cáo về tình hình chiến sự và các ca tử vong gần đây. “Chúng tôi cần thông tin về các ca chuyển viện. Nhưng Kanghyuk, cậu nói rằng không muốn liên quan đến quân đội nữa?”
Zero, người đứng bên cạnh Hải, trầm mặc, chỉ lặng lẽ nhìn giáo sư Baek. Đôi mắt anh vẫn giữ được sự sắc lạnh nhưng có phần mềm đi khi đối diện với người đồng đội cũ.
Baek Kanghyuk quay lại nhìn họ, không nói gì. Mặc dù khoảng cách giữa họ đã rất xa, nhưng những ký ức về những trận chiến, những lần cứu người – rồi cũng có những lần không thể cứu – vẫn chưa bao giờ tắt trong tâm trí anh.
“Tôi chỉ làm công việc của mình,” Baek Kanghyuk nói một cách ngắn gọn.
Jaewon đứng từ xa, quan sát. Cậu cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, sự lạnh lùng giữa những người đàn ông từng chiến đấu cùng nhau. Cảm giác đó giống như một cơn gió lạnh vừa mới thổi qua.
“Anh ổn chứ?” Gyeong Won đứng bên cạnh, nhận ra sự bối rối trong ánh mắt của Jaewon.
“Không phải anh chưa từng thấy quân nhân. Nhưng… có điều gì đó khiến anh không thể hiểu nổi.” Jaewon nhìn Baek từ xa.
Gyeong Won khẽ cười. “Đúng, có những điều không thể hiểu nổi. Nhưng nếu muốn hiểu, anh phải đi qua một con đường dài nữa.”
Với những vết thương lòng chưa lành, Baek Kanghyuk vẫn kiên cường đứng vững. Nhưng càng gần những con người của quá khứ, anh lại càng rơi vào những tình huống phải đối diện với những ký ức cũ – những thứ mà anh đã cố gắng kìm nén, cố gắng quên đi.
.
Một tuần sau chuyến đi quân y, Jaewon vẫn chưa thể quên được cái cảm giác nặng nề trong lòng. Trong những giờ phẫu thuật căng thẳng, cậu đã bắt đầu nhận ra rằng, mối quan hệ giữa mình và Baek Kanghyuk không chỉ đơn giản là thầy trò.
Có cái gì đó rất đặc biệt, rất… khác biệt trong ánh mắt của Baek Kanghyuk mỗi lần nhìn cậu. Một sự quan tâm khó diễn tả, vừa lạnh lùng, vừa ấm áp, như thể anh đang che giấu một điều gì đó.
Một buổi sáng như mọi ngày, Jaewon đến bệnh viện sớm. Cậu đã quen với việc thức dậy sớm để chuẩn bị cho một ngày đầy thử thách ở khoa Ngoại chấn thương. Nhưng hôm nay có gì đó khác. Cảm giác bồn chồn trong lòng không thể nào xua tan.
Jang Mi cười khi nhìn thấy Jaewon đang ngồi bồn chồn trong phòng nghỉ. “Có chuyện gì sao? Nhìn anh giống như bị cơn gió nào đó cuốn đi rồi ấy.”
“Không có gì đâu, chỉ là... cảm giác hôm nay khác lạ một chút.”
“Ừm, em hiểu mà,” Jang Mi nói, cười khẽ rồi quay sang Gyeong Won đang ngồi gần đó, “Anh nhìn Jaewon này, cứ như là gặp phải giáo sư Baek rồi sao ấy.”
Gyeong Won nâng cốc cà phê lên, ánh mắt mơ màng. “Anh nghĩ anh ấy chỉ mới bắt đầu nhận ra thôi.”
Jaewon bật cười, nhưng trong lòng lại không thể nín được sự bất an. Cậu đã từng nghĩ mình chỉ cần tập trung vào công việc, nhưng dường như Baek Kanghyuk đã trở thành một phần trong suy nghĩ của cậu. Mỗi lần anh ra lệnh, mỗi lần anh nhìn cậu bằng ánh mắt sắc lạnh, cậu lại cảm thấy một sự kỳ lạ lan tỏa từ trong người.
Khi cậu bước vào phòng mổ, Baek đã đứng sẵn ở đó, như mọi khi. Ánh mắt anh dường như đã quen thuộc hơn, nhưng đồng thời cũng lạnh lùng, khiến Jaewon không thể hiểu hết.
Hôm nay, có một ca phẫu thuật đặc biệt: bệnh nhân bị chấn thương nặng từ tai nạn giao thông, cần can thiệp ngay lập tức. Mọi người đều trong tư thế sẵn sàng, nhưng vẫn không giấu nổi sự căng thẳng.
“Hôm nay, cậu sẽ phụ mổ chính,” Baek Kanghyuk nói, ánh mắt dừng lại trên Jaewon một cách đáng chú ý. “Lần này không có chỗ cho sai sót.”
Jaewon gật đầu. Dù cảm thấy lo lắng, nhưng cậu vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Cậu biết rằng, một khi đã bước vào phòng mổ với giáo sư Baek, thì không có đường lùi. Mọi thứ phải hoàn hảo, không được phép sai sót.
Ca phẫu thuật kéo dài hơn hai giờ, áp lực khiến mọi người đều phải căng mình. Baek Kanghyuk và Yang Jaewon phối hợp nhịp nhàng, từng cử động đều rất chính xác.
Cái lạnh của phòng mổ không thể làm cho họ rời mắt khỏi nhiệm vụ. Nhưng giữa sự căng thẳng, Jaewon vẫn không thể dứt khỏi cái cảm giác lạ lùng khi Baek nhìn mình.
Khi ca mổ kết thúc, bệnh nhân được chuyển đi phòng hậu phẫu. Cả phòng mổ như xả hơi. Tuy nhiên, trong sự ồn ào đó, Kanghyuk và Jaewon đứng đối diện nhau, hơi thở đều đều, nhưng ánh mắt lại ngập tràn điều chưa nói.
“Cậu làm tốt lắm,” Kanghyuk nói, giọng anh không thay đổi. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, Jaewon cảm nhận được có cái gì đó khác. Đó không phải là lời khen ngợi của một người thầy, mà là lời công nhận từ một người bạn đồng hành.
Jaewon nuốt khan, vẫn không thể tin nổi vào chính mình. “Cảm ơn, giáo sư.”
Một sự im lặng nặng nề kéo dài giữa hai người. Jaewon muốn nói gì đó, nhưng không thể. Mỗi lần cậu mở miệng, lại thấy những từ ngữ mắc kẹt trong cổ họng.
.
Tối hôm đó, Jaewon lại ngồi trong phòng nghỉ. Cậu biết rằng, hôm nay không phải là một ngày bình thường. Dù đã cứu sống một bệnh nhân, dù đã làm tốt nhiệm vụ, nhưng cảm giác lạ lùng này vẫn đeo bám cậu. Là tình cảm hay chỉ là sự ngưỡng mộ?
Gyeong Won bước vào, nhìn thấy Jaewon đang nhìn ra cửa sổ. “Anh lại nghĩ gì nữa đây?”
Jaewon quay lại, cười khổ. “Anh không biết, nhưng hình như anh đang bị lẫn lộn giữa công việc và những cảm xúc không rõ ràng.”
Gyeong Won ngồi xuống cạnh, khẽ thở dài. “Nếu anh đang bối rối về anh ấy, thì em không thể giúp được đâu. Giáo sư Baek là người mà chẳng ai dễ dàng hiểu nổi. Anh ấy không phải loại người dễ mở lòng. Nhưng nếu cậu cảm thấy có điều gì đó trong lòng, thì đừng giữ nó lại.”
Jaewon nhìn Gyeong Won, cảm giác nhẹ nhõm hơn đôi chút. “Em nói đúng. Nhưng anh không biết mình có thể đối diện với nó thế nào.”
Trong khi đó, Baek Kanghyuk, dù vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng, đôi khi ánh mắt của anh lại dừng lại lâu hơn một chút mỗi khi nhìn Jaewon.
Mỗi lần cậu đưa tay chuyển dụng cụ hay đưa ra quyết định trong phòng mổ, anh đều quan sát một cách kỹ lưỡng. Những lúc ấy, có một thứ gì đó trong ánh mắt anh khiến Jaewon không thể rời mắt.
Và rồi, một buổi tối, khi Jaewon đang đứng ngoài hành lang nhìn vào phòng mổ, anh bất ngờ nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
“Cậu có thật sự muốn hiểu tôi không?” Baek Kanghyuk hỏi, giọng anh thấp và gần như không thể nghe thấy.
Jaewon quay lại, tim đập mạnh.
“Vâng, em muốn hiểu anh” Jaewon đáp, ánh mắt đầy kiên định.
Baek Kanghyuk không nói gì thêm, chỉ nhìn cậu, rồi quay đi. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, Jaewon cảm nhận được một chút gì đó nhẹ nhàng hơn trong cách anh đối diện với mình.
.
Sáng hôm sau, Jaewon lại đến bệnh viện, nhưng không giống như mọi khi, hôm nay cậu cảm thấy mọi thứ như chậm lại. Cảm giác hồi hộp trong lòng vẫn chưa dứt, mỗi lần nhìn vào phòng mổ hay bước vào hành lang, cậu đều cảm thấy như có điều gì đó đọng lại trong không khí.
Trong lúc cậu đang đi đến khoa ngoại, Jang Mi chạy đến, vẻ mặt đầy nghiêm túc.
“Có chuyện gì vậy, Jang Mi?” Jaewon hỏi, cảm giác có điều gì đó lạ lùng trong thái độ của cô.
“Ca mổ hôm nay... giáo sư Baek đã yêu cầu chúng ta chuẩn bị một kíp mổ đặc biệt.” Jang Mi nói với giọng căng thẳng. “Bệnh nhân nghi ngờ có mảnh kim loại trong cơ thể, tình hình rất phức tạp.”
Jaewon gật đầu. “Được rồi, anh sẽ chuẩn bị ngay.”
Khi bước vào phòng mổ, Baek Kanghyuk đã đứng đó, ánh mắt lạnh lùng như thường lệ, nhưng lần này có gì đó khác. Jaewon không thể nào xác định được đó là gì, nhưng nó khiến cậu cảm thấy như thể chính Kanghyuk đang có gì đó đấu tranh trong lòng.
“Cậu đã sẵn sàng chưa?” Kanghyuk hỏi, giọng anh vẫn như thế, không chút thay đổi.
Jaewon nhìn giáo sư Baek, cố gắng lấy lại bình tĩnh. “Vâng, giáo sư.”
.
Trong suốt ca phẫu thuật, không khí căng thẳng hơn bao giờ hết. Kanghyuk và Jaewon phối hợp nhịp nhàng, nhưng giữa những bước đi chính xác của cả hai, Jaewon lại không thể thoát khỏi cái cảm giác đó: ánh mắt của Baek Kanghyuk, như đang cố giấu đi điều gì đó. Mỗi lần anh nhìn cậu, có một sự im lặng trong đó, nhưng lại như chứa đựng rất nhiều câu hỏi chưa có lời giải.
Sau khi ca mổ thành công, bệnh nhân được chuyển sang phòng hồi sức. Baek Kanghyuk rút găng tay ra, mắt không nhìn vào Jaewon, nhưng Jaewon có thể cảm nhận được sự căng thẳng từ anh.
“Cậu làm tốt lắm.” Kanghyuk nói, cuối cùng, phá vỡ sự im lặng. Giọng anh khô khan, không mang theo nhiều cảm xúc, nhưng Jaewon cảm nhận được một chút gì đó ấm áp trong đó.
“Cảm ơn giáo sư.” Jaewon không thể ngừng nghĩ về câu nói ấy của Kanghyuk. Nó giống như một lời khen từ người thầy, nhưng cũng như một cái gì đó sâu xa hơn, một sự công nhận mà cậu chưa từng nhận được từ anh.
.
Vào buổi tối, khi ca trực đã kết thúc, Jaewon đứng ngoài hành lang bệnh viện, nhìn qua cửa kính lớn nơi ánh đèn vàng phản chiếu trên những tòa nhà tối mờ. Cậu đang nghĩ về lời giáo sư Baek nói hôm nay. Đó không chỉ là một lời khen. Đó là một sự mở lòng.
Baek Kanghyuk là một người đàn ông bí ẩn, không dễ dàng mở lòng, và dường như luôn đẩy mọi người ra xa. Nhưng lần này, khi anh nói “Cậu làm tốt lắm,” Jaewon cảm nhận được rằng giáo sư Baek không chỉ nhìn cậu như một bác sĩ trẻ, mà còn là một người mà anh đang dần tin tưởng.
Jaewon đang chìm trong suy nghĩ của mình thì bất ngờ có tiếng bước chân phía sau. Cậu quay lại và thấy Baek Kanghyuk bước ra từ bóng tối.
“Cậu còn ở đây sao?” Baek hỏi, giọng trầm thấp.
Jaewon nuốt khan, cố gắng giữ bình tĩnh. “Chỉ là... nghĩ một chút về công việc và mối quan hệ của chúng ta.”
Baek Kanghyuk không nói gì, chỉ đứng yên một lúc rồi bước đến gần Yang Jaewon. Khoảng cách giữa họ dường như không còn xa như trước, và Jaewon cảm nhận được hơi thở của giáo sư gần gũi hơn bao giờ hết. Cậu có thể nghe thấy tiếng tim đập trong lồng ngực mình.
“Cậu có điều gì muốn hỏi tôi không?” Kanghyuk đột ngột hỏi.
Jaewon ngước nhìn Kanghyuk, cảm giác nửa muốn hỏi, nửa không. “Em... em chỉ muốn biết, tại sao anh lại giúp đỡ em nhiều như vậy? Cái gì khiến anh tin tưởng em?”
Kanghyuk im lặng một lúc lâu. Câu hỏi của Jaewon như một cú đánh nhẹ vào trái tim anh. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng anh biết rằng, Jaewon là người duy nhất có thể khiến anh mở lòng mà không cần phải dùng vỏ bọc bảo vệ.
“Cậu là người duy nhất không sợ tôi. Và cậu làm việc rất chăm chỉ,” Baek Kanghyuk nói, giọng anh vẫn lạnh lùng, nhưng có chút gì đó mềm mại hơn bình thường. “Cái này không phải ai cũng có được.”
Jaewon cảm thấy sự ngạc nhiên lẫn cảm động dâng lên trong lòng. Đây là lần đầu tiên, Kanghyuk nói những lời này với cậu – những lời không phải là lệnh, không phải là sự mệnh lệnh, mà là sự công nhận thật sự.
.
Ngày hôm sau
Khi Jaewon bước vào phòng mổ, cậu nhận thấy mình đã thay đổi. Cảm giác không còn bối rối nữa, nhưng thay vào đó là một cảm giác đầy quyết tâm. Cậu đã biết rõ rằng, mối quan hệ giữa cậu và Baek Kanghyuk không chỉ đơn giản là thầy trò.
Giữa họ, có sự kết nối khó nói thành lời – một mối liên kết không thể diễn tả bằng lời. Jaewon hiểu rằng, dù Baek có lạnh lùng đến đâu, dù anh có muốn chối bỏ quá khứ hay những cảm xúc của mình, thì mối quan hệ này sẽ vẫn tồn tại, và sẽ tiếp tục phát triển theo cách riêng của nó.
.
Những ngày tháng tiếp tục trôi qua trong bệnh viện Đại học Quốc gia Hàn Quốc. Jaewon đã dần quen với những căng thẳng, những vết sẹo trong công việc, và quan trọng nhất – cậu bắt đầu hiểu rõ hơn về Baek Kanghyuk. Tuy nhiên, mỗi ngày, cậu lại càng nhận ra rằng, giữa hai người có một khoảng cách vô hình mà cả hai đều không thể dễ dàng vượt qua.
Bước vào phòng mổ, Jaewon nhận thấy anh đang đứng đối diện với chiếc bàn phẫu thuật, mắt dõi theo từng công việc của đồng nghiệp.
Nhưng lần này, sự lạnh lùng của anh không làm Jaewon cảm thấy sợ hãi như trước. Cậu cảm nhận được một sự thay đổi nào đó, dù rất nhỏ, nhưng rất rõ rệt.
“Cậu sẽ phụ mổ chính lần này,” Baek Kanghyuk nói, như thể đây là lệnh, nhưng trong giọng nói đó, có điều gì đó khác biệt. Nó không chỉ là sự yêu cầu mà còn là sự tin tưởng.
Jaewon gật đầu, nắm chắc cây dao phẫu thuật trong tay, chuẩn bị cho ca mổ phức tạp sắp tới. Nhưng trong khoảnh khắc chuẩn bị, Kanghyuk đã quay lại nhìn cậu, đôi mắt như đang tìm kiếm một cái gì đó trong ánh mắt của Jaewon.
“Cậu đã thay đổi,” Baek Kanghyuk nói, không phải là lời khen ngợi, mà là một sự quan sát đầy nghiêm túc. “Cậu làm tốt hơn trước rất nhiều.”
Jaewon im lặng, không nói gì, nhưng trái tim cậu đập nhanh hơn một nhịp. Đó không phải là sự công nhận thông thường, mà là một sự thừa nhận về một sự thay đổi, về một quá trình trưởng thành.
Ca mổ diễn ra suôn sẻ. Cả đội ngũ bác sĩ, y tá làm việc nhịp nhàng và tập trung. Jaewon không hề cảm thấy lo lắng hay bối rối như những ngày đầu nữa. Cậu đã bắt đầu làm chủ được công việc và không để những cảm xúc cá nhân lấn át.
.
Sau ca mổ, khi tất cả đều rời đi, Jaewon vẫn ở lại trong phòng mổ, thu dọn dụng cụ và suy nghĩ về lời nói của Kanghyuk. Cậu có cảm giác rằng, anh không chỉ công nhận cậu là một bác sĩ, mà là một con người. Đó là một bước tiến quan trọng trong mối quan hệ giữa họ.
Khi cậu đang chuẩn bị rời khỏi phòng, Kanghyuk bất ngờ xuất hiện ở cửa, đứng lặng lẽ một lúc lâu, nhìn Jaewon như đang tìm kiếm lời gì để nói.
“Cậu biết không,” giáo sư Baek bắt đầu, giọng anh thấp và trầm, “Trong suốt những năm tháng làm bác sĩ, tôi đã từng rất khó để tin tưởng bất kỳ ai. Quá khứ của tôi...” Anh dừng lại, như thể lời nói đang mắc kẹt trong cổ họng. “Nhưng có lẽ, tôi đã sai.”
Jaewon nhìn anh, không vội vàng trả lời. Cậu cảm nhận được nỗi đau và sự giằng xé trong lời nói của Baek. Đã có quá nhiều sự mất mát trong cuộc đời anh, đến mức anh không thể mở lòng với ai. Nhưng hôm nay, với câu nói đó, cậu nhận ra Baek Kanghyuk đang dần mở ra một phần nhỏ trong trái tim anh.
.
Tối hôm đó, sau khi kết thúc ca trực, Jaewon bước ra khỏi bệnh viện. Tuyết rơi nhẹ trên mặt đất, tạo nên một không gian yên tĩnh. Cậu dừng lại một lúc, cảm nhận từng cơn gió lạnh, ánh sáng mờ ảo từ những ngọn đèn đường.
Một cảm giác thanh thản lan tỏa trong lòng cậu. Những cảm xúc lẫn lộn giữa Baek Kanghyuk và mình giờ đã không còn quá hỗn loạn.
Cậu nghĩ về những gì đã qua – những giờ phút căng thẳng trong phòng mổ, những lời nói ngắn gọn của giáo sư Baek, và những lần hai người nhìn nhau im lặng, như thể không có gì cần nói thêm.
Jaewon không còn cảm thấy bối rối hay lo lắng về mối quan hệ này nữa. Cậu đã nhận ra rằng, tình cảm đôi khi không cần phải được nói ra thành lời, mà là sự thấu hiểu, sự đồng cảm giữa hai người.
.
Ngày hôm sau
Khi Jaewon chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, Baek Kanghyuk bất ngờ gọi cậu lại.
“Cậu không cần vội vã đâu, có thể ở lại chút nữa không?” Baek Kanghyuk hỏi, lần này giọng anh nhẹ nhàng hơn, như một lời mời không ép buộc.
Jaewon nhìn anh, một nụ cười nhẹ nở trên môi. Cậu biết, đây không phải là một lời mời để nói về công việc, mà là một lời mời để kết nối nhiều hơn với nhau, dù không cần phải nói gì cả.
Cậu bước lại gần anh và cả hai đứng lặng lẽ trong sự yên tĩnh của hành lang, nhìn nhau mà không cần phải nói thêm bất kỳ lời nào. Đó là khoảnh khắc mà Jaewon hiểu rằng, dù không có những lời ngọt ngào, không có những lời hứa hẹn, nhưng tình cảm giữa họ đã được xây dựng vững chắc.
Chính trong sự im lặng này, họ đã tìm thấy sự bình yên mà lâu nay cả hai đều thiếu.
Mối quan hệ giữa Jaewon và Baek Kanghyuk không cần phải là một câu chuyện tình yêu ngọt ngào với những lời nói lãng mạn.
Thay vào đó, đó là một sự kết nối im lặng, một sự hiểu nhau trong công việc và trong cuộc sống. Họ không cần phải thay đổi nhau, mà chỉ cần chấp nhận nhau như những gì họ là.
Và dù tương lai có ra sao, cả hai đã tìm được một chỗ đứng trong lòng nhau, một sự bình yên trong trái tim mà mỗi người đều đang tìm kiếm từ lâu.
_End_
Nay tui sinh hoạt với trường, trường thuê group DJ rùi nhạc về hát, gái thì xinh trai thì đẹp còn 6 múi sầu riêng thơm phức. Ở trên hát ở dưới bọn tui ở dưới hú " đã quá trường ơi, hú hú khẹc khẹc". Xong cái free style hơi à không rất hoang dã nữa. Và kết quả là tui nín họng tiếp.
1 fic nữa đã khép lại, fic sau mọi người muốn như thế nào. À mà nó đúng ý bae Miinngu chưa ?
Hóng mn cmt
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro