Chờ Một Người Không Đến
Buổi chiều cuối thu, những cơn gió lạnh lùa qua khung cửa sổ của phòng trọ nhỏ trên tầng ba căn nhà cũ kỹ giữa lòng thành phố Seoul.
Yang Jaewon ngồi khép nép bên chiếc bàn làm việc, ánh đèn vàng vọt soi rõ gương mặt ửng hồng vì gió ngoài trời. Trước mặt cậu là một tấm canvas trắng chưa một nét vẽ, tâm trí cũng trống rỗng như tờ giấy ấy.
Jaewon nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những hạt mưa lặng lẽ rơi, chảy dài trên kính như từng dòng ký ức khó phai. Jaewon thở dài, đầu óc quay cuồng với những hình ảnh lặp đi lặp lại: một người đàn ông trung niên, đứng lặng giữa đám đông, ánh mắt sâu thẳm mang nỗi buồn xa xăm.
Người ấy là Baek Kanghyuk – người mà Jaewon đã yêu đơn phương suốt hơn ba năm qua.
Lần đầu gặp Kanghyuk là một ngày nắng nhẹ của ba năm trước, tại một triển lãm nghệ thuật ở trung tâm thành phố.
Jaewon, một nghệ sĩ trẻ tràn đầy khát vọng, đã bị cuốn hút ngay từ ánh nhìn đầu tiên của người đàn ông ấy – dáng vẻ điềm tĩnh, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy bí ẩn, một hình ảnh hoàn toàn khác với thế giới ồn ào, náo nhiệt quanh anh.
Ngày đó, Jaewon dũng cảm bước tới gần Kanghyuk, cố gắng bắt chuyện, dù trong lòng run rẩy như lần đầu đi thi. Nhưng Kanghyuk chỉ gật đầu nhẹ, nụ cười thoáng qua trên môi nhưng không nói gì nhiều. Từ đó, Jaewon bắt đầu theo dõi anh lặng lẽ, tìm cách tiếp cận qua những dịp tình cờ gặp mặt.
Thế nhưng, Kanghyuk là một bức tường đá. Anh ta giữ khoảng cách, không để ai lọt vào thế giới riêng của mình. Mỗi lần Jaewon cố gắng tiến gần, Kanghyuk lại dần rút lui, như muốn bảo vệ bản thân khỏi tổn thương.
Sự đơn phương của Jaewon không phải vì thiếu cố gắng, mà vì khoảng cách vô hình ấy quá lớn. Jaewon từng thử thổ lộ cảm xúc qua tin nhắn, qua những cuộc gặp gỡ nhỏ, nhưng chưa một lần nhận được hồi đáp rõ ràng.
Trong những lúc khó khăn ấy, Cheon Jang Mi luôn là chỗ dựa tinh thần cho Jaewon. Jang Mi – cô bạn thân từ đại học, người hiểu Jaewon hơn ai hết.
Mỗi khi Jaewon mệt mỏi, đau lòng vì tình yêu đơn phương, Jang Mi đều ở bên, lắng nghe và an ủi bằng những lời nói dịu dàng.
"Jaewon à, anh không thể ép người ta yêu mình được. Nhưng anh cũng đừng tự dằn vặt bản thân nữa," Jang Mi từng nói với ánh mắt chân thành, khiến Jaewon cảm thấy ấm lòng giữa cơn bão cảm xúc.
Ngoài Jang Mi, còn có Park Gyeong Won – người bạn mới quen trong nhóm nghệ thuật. Gyeong Won là mẫu người thẳng thắn, thực tế, luôn thẳng thắn nhắc nhở Jaewon rằng tình yêu đơn phương không phải là con đường duy nhất, và cậu cần buông bỏ để tìm hạnh phúc cho chính mình.
Mỗi lần Gyeong Won nói như thế, Jaewon đều cảm thấy một nỗi đau mơ hồ, nhưng cũng không thể phủ nhận sự thật. Cậu biết mình nên buông tay, nhưng tim lại không nghe lời lí trí.
.
Một tối mưa tầm tã, Jaewon ngồi một mình trong quán cà phê nhỏ gần nhà. Cậu nhìn ra ngoài, nơi mưa đập vào cửa kính từng đợt như muốn cuốn trôi hết mọi thứ.
Đột nhiên, bóng dáng quen thuộc của Kanghyuk bước vào, ướt đẫm nước mưa nhưng vẫn giữ nét điềm tĩnh thường ngày.
Jaewon cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nhưng vẫn giữ khoảng cách, không dám gọi. Kanghyuk ngồi ở bàn đối diện, ánh mắt anh thoáng buồn, như đang giấu một nỗi đau sâu thẳm.
Giữa tiếng mưa rơi, không ai nói lời nào. Sự im lặng vừa ngột ngạt, vừa an ủi đến lạ kỳ. Jaewon ước gì có thể nắm lấy tay Kanghyuk, nói với anh rằng mình đã yêu anh nhiều đến thế nào, nhưng giọng nói như nghẹn lại trong cổ họng.
Mưa vẫn rơi, cuốn trôi những giọt nước mắt không thể rơi ra, và giữ kín những nỗi lòng không thể thổ lộ.
Jaewon biết một điều chắc chắn: khoảng cách giữa cậu và Kanghyuk không chỉ là tuổi tác, mà còn là bức tường ngăn cách của những vết thương lòng chưa lành.
Jaewon đơn phương yêu một người không thể đáp lại, và có lẽ tình yêu ấy sẽ mãi chỉ tồn tại trong lặng lẽ.
Nhưng dù có đau đớn đến đâu, Jaewon cũng không thể từ bỏ. Bởi trong tim cậu, Kanghyuk là ánh sáng duy nhất giữa màn đêm u tối của cuộc đời.
.
Đêm khuya, trong căn phòng nhỏ có mùi giấy vẽ và mực màu loang lổ, Yang Jaewon ngồi bệt trên sàn nhà, hai tay ôm đầu, mắt nhìn xuống khoảng trống vô định.
Những tiếng đồng hồ tích tắc như đập vào tim cậu từng nhịp, nhắc nhở cậu về khoảng cách không thể vượt qua giữa mình và Kanghyuk.
Jaewon yêu người ấy. Yêu đến mức từng cơn đau nhói trong lòng cũng trở nên quen thuộc. Nhưng yêu một người không đáp lại, có phải là một cách tự hành hạ chính mình?
Jaewon nhớ lại những ngày đầu tiên gặp Kanghyuk, ánh mắt lạnh lùng nhưng có một sự thu hút kỳ lạ. Cậu đã tin rằng nếu đủ kiên trì, đủ chân thành, có thể sẽ phá vỡ được bức tường vô hình kia.
Nhưng rồi thời gian dạy cho cậu biết, có những trái tim không bao giờ mở cửa dù bên ngoài bao người gõ cửa.
"Anh không thể..." lời của Kanghyuk vang vọng trong tâm trí Jaewon, dù chưa từng được nói ra, chỉ là cảm nhận. Đó là sự từ chối không lời, một rào cản vô hình mà Jaewon không thể vượt qua.
Giữa những lúc cô đơn đó, Jang Mi luôn là người duy nhất thấu hiểu. Một lần, khi Jaewon ngồi trên ghế đá công viên, đầu óc mộng mị trong ánh đèn đường mờ nhạt, Jang Mi đến bên, đặt tay lên vai cậu nhẹ nhàng.
"Jaewon à, anh không nên chịu đựng một mình như thế. Bọn em ở đây mà." Giọng nói dịu dàng của Jang Mi như một chiếc phao cứu sinh, khiến Jaewon muốn nắm lấy và không buông.
Nhưng Jaewon biết rõ, dù có Jang Mi bên cạnh, con tim cậu vẫn chỉ dành cho Kanghyuk, người dường như không bao giờ thuộc về mình.
Park Gyeong Won thì khác. Cậu bạn trẻ 26 tuổi luôn thẳng thắn, hay góp ý rằng Jaewon nên buông bỏ, dành cho mình một cơ hội sống thật sự. Nhưng mỗi khi nghe điều đó, Jaewon cảm thấy như có một phần trong tim mình vỡ vụn.
"Làm sao anh có thể quên một người mà mình đã yêu đến mức không còn biết mình là ai?" Jaewon từng hỏi Gyeong Won, ánh mắt đượm buồn.
Mâu thuẫn đó khiến Jaewon như bị giằng xé giữa lý trí và cảm xúc. Cậu biết phải buông tay, để không tự đày đọa mình, nhưng trái tim cứ níu giữ những ký ức, những hy vọng nhỏ nhoi dù biết rằng đó chỉ là vô vọng.
Yang Jaewon luôn tự hỏi: liệu có một ngày Kanghyuk nhìn mình bằng ánh mắt khác? Hay anh chỉ mãi là bóng hình lặng lẽ ở phía sau, chờ đợi một điều không bao giờ đến?
.
Một đêm, khi mưa lại rơi ngoài cửa sổ, Jaewon nhận được tin nhắn của Kanghyuk. Đó chỉ là một câu hỏi ngắn ngủi: "Em ổn chứ?"
Tim Jaewon như ngừng đập. Câu hỏi đơn giản ấy khiến cậu hạnh phúc và đau khổ đan xen.
Jaewon trả lời: "Em vẫn đang cố gắng."
Mưa rơi ngoài kia như trút hết nỗi lòng cậu, những giọt nước mắt không thành tiếng hòa cùng tiếng mưa, chảy trôi những tháng ngày ngóng đợi mòn mỏi.
Jaewon biết, tình yêu đơn phương không hề dễ dàng. Nhưng dù có đau đớn đến đâu, cậu vẫn chọn yêu Kanghyuk trong im lặng. Vì đó là cách duy nhất Jaewon biết để giữ lấy một phần ánh sáng trong cuộc đời mình.
.
Buổi sáng dịu nhẹ không thể xoa dịu những vết thương mới vừa được mở ra trong lòng Yang Jaewon. Cậu vẫn còn nhớ rõ từng lời mình đã nói với Kanghyuk vào đêm trước, khi ánh đèn vàng vọt trong quán cà phê nhỏ dần mờ nhạt theo tiếng mưa ngoài cửa kính.
"Em...em thích anh." Giọng nói run run của Jaewon như một lời thề, một nỗi niềm dồn nén bao năm cuối cùng được thổ lộ. Nhưng đáp lại cậu chỉ là ánh mắt xa cách và tiếng thở dài của Kanghyuk.
"Jaewon à... anh xin lỗi. Anh không thể." Kanghyuk nhìn thẳng vào mắt Jaewon, sự chân thành trong giọng nói như một con dao sắc bén cắt đứt hi vọng còn sót lại trong tim Jaewon.
Lời từ chối không nặng nề, không hằn học, chỉ nhẹ nhàng nhưng đủ làm Jaewon gục ngã. Cậu im lặng, cố kìm nén những giọt nước mắt đang muốn tuôn rơi. Cảm giác bị từ chối chưa bao giờ đau đớn đến thế.
.
Ngày hôm sau, Jaewon tránh mặt Kanghyuk. Cậu lang thang trên những con phố ẩm ướt, trái tim rối bời giữa những ký ức và cảm giác hụt hẫng.
Seo Dong Ju, em trai họ hàng xa của Kanghyuk, là người duy nhất Jaewon tin tưởng lúc này. Dong Ju không chỉ hiểu anh mà còn biết rõ những bí mật ẩn sâu trong tâm hồn người anh trai mình.
Một chiều mưa nhỏ, Dong Ju hẹn Jaewon gặp ở một quán cà phê yên tĩnh. Anh ta đưa cho Jaewon một bức thư cũ, nét chữ nghiêng nghiêng là của Kanghyuk từ nhiều năm trước.
"Em biết, điều này có thể khiến anh Jaewon mệt mỏi hơn, nhưng em nghĩ anh nên biết chuyện này," Dong Ju nói nhẹ nhàng.
Trong bức thư, Kanghyuk viết về một quá khứ đen tối - một mối tình đã lỡ, một tổn thương sâu sắc khiến anh không còn đủ can đảm để mở lòng lần nữa.
Những vết sẹo tâm hồn đó đã khóa chặt trái tim Kanghyuk, biến anh thành người lạnh lùng, xa cách như hiện tại.
Jaewon đọc đi đọc lại từng dòng chữ, cảm thấy lòng mình như vỡ vụn thành những mảnh kính sắc nhọn. Cậu hiểu, không phải Kanghyuk không muốn yêu, mà vì anh đã quá tổn thương để có thể tin vào tình yêu lần nữa.
.
Tối đó, Jaewon ngồi một mình trong phòng, tay cầm bức thư, mắt nhìn ra mưa ngoài cửa sổ. Cậu tự hỏi liệu có phải mình đã sai khi cứ níu kéo một người không thể thuộc về mình?
Nhưng rồi, lòng Jaewon lại vang lên một tiếng gọi yếu ớt – một phần nhỏ trong trái tim vẫn hy vọng. Cậu biết con đường này không dễ dàng, nhưng cậu vẫn chọn bước tiếp, dù có phải đổ vỡ thêm bao nhiêu lần nữa.
Jaewon quyết định không rời bỏ Kanghyuk ngay lập tức. Cậu sẽ kiên nhẫn chờ đợi, kiên nhẫn hiểu Kanghyuk, cho dù phải chịu đựng bao nhiêu tổn thương.
.
Ngày tháng trôi qua trong những khoảng lặng không lời. Sau khi nhận được bức thư cũ của Kanghyuk từ Dong Ju, Jaewon như sống trong một mê cung của cảm xúc – giữa nỗi đau quá khứ và hy vọng mỏng manh về tương lai.
Cậu cố gắng cân bằng giữa việc giữ khoảng cách để không làm tổn thương Kanghyuk và việc gần gũi để hiểu hơn về người đàn ông ấy.
Mỗi lần gặp, ánh mắt Kanghyuk vẫn mang vẻ lạnh lùng, nhưng đôi khi trong đó lại lóe lên một tia ánh sáng khác – ánh sáng của sự quan tâm, của sự bối rối khó giấu.
Park Gyeong Won, bạn thân của Jaewon, vẫn luôn là người đứng sau động viên cậu. Không chỉ khuyên cậu buông bỏ khi cần, Gyeong Won còn là người thầm lặng bên cạnh, giúp Jaewon lấy lại niềm tin vào chính mình.
.
Một buổi tối, sau một ngày dài đầy mệt mỏi, Jaewon và Gyeong Won ngồi bên nhau trên mái nhà, nhìn ra thành phố lung linh ánh đèn.
“Em biết yêu thương một người không dễ dàng,” Gyeong Won nhẹ nhàng nói, “Nhưng anh cũng cần yêu lấy chính mình. Nếu anh luôn đau khổ, thì yêu thương cũng chẳng còn ý nghĩa nữa.”
Jaewon gật đầu, lòng dần cảm nhận được sức mạnh từ những lời Gyeong Won nói.
Cũng trong khoảng thời gian này, Kanghyuk bắt đầu nhận ra những cảm xúc mới mẻ và phức tạp trong lòng mình.
Từ những lúc vô tình nhìn thấy Jaewon chăm sóc cẩn thận từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống, đến những giây phút Jaewon lặng lẽ chịu đựng nỗi đau mà không than vãn, Kanghyuk cảm thấy mình dần bị cuốn hút bởi sự chân thành ấy.
.
Một lần, khi Jaewon bị ốm, Kanghyuk bất ngờ xuất hiện, mang theo món súp nóng và ngồi bên cạnh chăm sóc cậu. Đó là khoảnh khắc đầu tiên Kanghyuk để lộ sự mềm yếu, không còn là bức tường lạnh lùng như trước.
Sự quan tâm nhỏ bé ấy khiến Jaewon vừa hạnh phúc, vừa bối rối. Cậu hiểu rằng, dù có khó khăn thế nào, tình cảm cũng bắt đầu nảy mầm từ những điều giản dị nhất.
Tuy nhiên, mọi thứ vẫn chưa hoàn toàn rõ ràng. Jang Mi vẫn bên cạnh, luôn lặng lẽ theo dõi và là người bạn duy nhất mà Jaewon có thể tin tưởng. Cô luôn sẵn sàng lắng nghe, an ủi và giúp Jaewon bước qua những ngày u tối.
.
Ngày tháng trôi qua, những ký ức, những khoảnh khắc nhỏ bé giữa Jaewon và Kanghyuk vẫn luôn hiện hữu như một bức tranh mờ ảo mà không thể xóa nhòa.
Tình yêu dẫu chưa một lần được thổ lộ trọn vẹn, nhưng đã khắc sâu trong tim họ như một định mệnh không thể tránh.
Jaewon, trong im lặng, chịu đựng căn bệnh hiểm nghèo ngày một nặng hơn. Mỗi cơn đau như rút cạn sức lực, nhưng cậu chưa bao giờ muốn Kanghyuk hay bất kỳ ai thấy mình yếu đuối. Jaewon chọn giữ mọi thứ cho riêng mình, như một cách để bảo vệ người mà cậu yêu thương nhất.
Ngày Jaewon phải nhập viện lần cuối, Kanghyuk mới biết toàn bộ sự thật. Trái tim anh như bị bóp nghẹt khi nhìn thấy người con trai mà mình từng tưởng chỉ là bóng hình xa lạ giờ đây đang kiệt quệ từng ngày.
Kanghyuk ngồi bên giường bệnh, nắm chặt bàn tay to hơn mình đôi chút của Jaewon. Nước mắt anh trào ra, không phải vì hối hận, mà là vì sự tiếc nuối không thể bù đắp cho những năm tháng đã lỡ làng.
"Anh xin lỗi, Jaewon," Kanghyuk nghẹn ngào, "Anh đã không nhận ra sớm hơn tình cảm của mình. Anh để em đi một mình, chịu đựng bao nhiêu đau khổ."
Jaewon mỉm cười yếu ớt, ánh mắt lấp lánh như muốn trấn an: "Không sao đâu, anh à. Em không hối hận. Em chỉ muốn anh biết, tình yêu của em dành cho anh là thật, dù có đau đến đâu cũng không hối tiếc."
Hai con người, hai số phận tưởng chừng như không bao giờ hòa hợp, giờ đây lại kề bên nhau trong những giờ phút cuối cùng, để tận hưởng chút ánh sáng mỏng manh còn sót lại.
.
Đêm cuối cùng, khi tiếng mưa rơi lất phất ngoài cửa sổ, Jaewon lặng lẽ nhắm mắt, để lại sau lưng một bầu trời đầy tiếc nuối.
Kanghyuk ôm chặt Jaewon vào lòng, nước mắt lăn dài trên má, tựa như trời đất cùng khóc với cậu.
"Anh sẽ không bao giờ quên em," Kanghyuk thầm thì, "Em là ánh sáng cuối cùng, là tình yêu không bao giờ tắt trong đời anh."
.
Sáng hôm sau, Kanghyuk đứng lặng giữa cơn mưa, nhìn dòng người hối hả qua lại, trong lòng là một khoảng trống không thể lấp đầy.
Nhưng anh biết, dù Jaewon đã rời xa, tình yêu ấy sẽ sống mãi trong tim anh, là nguồn sáng dẫn đường giữa những ngày tối tăm nhất.
_End_
Một buổi đi chơi hơn tốn của ae bọn tui. Cụ thể là tốn máo và thịt. May đi có mấy đứa con gái không là ò e rùi.
Mọi người muốn fic sau như thế nào, hỏi câu này vậy thui chứ tui nhớ là mình vẫn đang nợ 2-3 con fic khác
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro