Hành Trình Từ Hợp Đồng Đến Tình Yêu

Tại Bệnh viện Đại học Hàn Quốc, nơi tất cả các bác sĩ, y tá, và sinh viên đều biết đến giáo sư Baek Kanghyuk như một tượng đài về chuyên môn, nhưng không ai dám lại gần vì tính cách cọc cằn, lạnh lùng và khép kín của anh.

Baek Kanghyuk – 42 tuổi, giáo sư ngoại khoa, một người đàn ông không có bạn bè, không có gia đình. Anh không còn người thân, bởi trong một tai nạn nhiều năm trước, cả gia đình anh đã ra đi. Kể từ đó, anh chỉ còn lại công việc và đắm chìm trong công việc để khỏa lấp nỗi cô đơn.

Đối với anh, mọi thứ đều phải chỉn chu, gọn gàng, và không có chỗ cho sự lạ lùng hay cảm xúc dư thừa. Anh sống trong một căn hộ trống trải, bữa ăn thì đơn giản đến mức không có gì ngoài mì gói và vài món ăn chế biến nhanh. Anh không có bạn bè, chẳng cần người thân.

Nhưng tất cả sẽ thay đổi khi một sự kiện xảy ra:

Một vụ kiện tụng liên quan đến y đức của Baek Kanghyuk bùng lên. Một bệnh nhân có người thân là bác sĩ trong bệnh viện tố cáo anh đã thiếu sót trong quá trình phẫu thuật – dù là điều hoàn toàn ngoài ý muốn.

Ban giám đốc bệnh viện, lo lắng về dư luận, quyết định rằng Baek Kanghyuk cần phải có một gia đình – hoặc ít nhất, một cái nhìn ổn định hơn từ công chúng. Họ đưa ra yêu cầu: anh cần kết hôn, để hình ảnh bệnh viện không bị ảnh hưởng.

Không thể từ chối, Baek Kanghyuk đứng trước một lựa chọn khó khăn: hoặc chấp nhận bị giáng chức, hoặc chấp nhận sống chung với một người không hề quen biết.

Và người duy nhất có thể “làm đám cưới giả” với anh là Yang Jaewon – bác sĩ trẻ 27 tuổi, tài năng, hiền lành, và quan trọng nhất… vô tình đã lỡ công khai rằng mình rất thích giáo sư Baek.

Jaewon, sau một lần vô tình tham gia một hội thảo chuyên đề, đã thổ lộ trước mặt vài đồng nghiệp rằng mình "crush" giáo sư Baek, người mà cậu luôn ngưỡng mộ từ khi vào bệnh viện.

Điều này vô tình rơi vào tai giám đốc bệnh viện, và họ quyết định chọn cậu làm đối tác trong cuộc hôn nhân hợp đồng.

Vì áp lực từ công việc và yêu cầu của bệnh viện, Jaewon không thể từ chối. Cậu lặng lẽ nhận lời, dù trong lòng không khỏi hoang mang về cuộc sống sắp tới.

.

Một tuần sau, Jaewon và Kanghyuk chính thức ký kết hợp đồng.

“Cậu hiểu rõ hợp đồng này chứ?” – Baek Kanghyuk hỏi với giọng trầm lạnh.

“Dạ, em hiểu. Đám cưới chỉ là hình thức, em sẽ không can thiệp vào đời sống cá nhân của giáo sư.” – Jaewon đáp, tay run nhẹ khi ký tên.

“Chắc chắn không dính líu gì tới nhau, không có cảm xúc, không có tranh chấp.” – Kanghyuk lặp lại, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào cậu.

“Đúng vậy. Chúng ta chỉ là đối tác hợp tác trong công việc.” – Jaewon đáp, nhưng trong lòng lại thắc mắc: Sao mà có thể không dính líu nhau khi đã sống chung?

.

Sau lễ ký kết, cuộc sống của Jaewon bắt đầu có những thay đổi lớn. Cậu bắt đầu chuyển vào căn hộ của giáo sư Baek – một không gian lạnh lẽo với những món đồ đơn giản, không màu sắc.

Tất cả mọi thứ trong căn nhà đều toát lên sự cô đơn. Jaewon không thể không nhận thấy cảm giác trống vắng nơi anh – điều mà không ai có thể nhìn thấy nếu chỉ qua những buổi giảng bài hay cuộc họp.

Cậu bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho anh, mặc dù chưa từng làm những món ăn phức tạp. Nhưng ít nhất, với Jaewon, đó là cách duy nhất để anh ấy không cảm thấy cô đơn quá. Cậu thường xuyên bày đồ ăn trên bàn, hy vọng ít nhất Kanghyuk có thể ngồi xuống ăn một bữa đầy đủ.

Nhưng Kanghyuk không nói gì nhiều. Anh chỉ cầm đũa, ăn qua loa rồi quay lại với công việc. Cả hai không nói nhiều, nhưng cũng không cảm thấy quá kỳ quặc khi sống chung dưới một mái nhà.

Jaewon bắt đầu dần dần quen với nhịp sống của anh. Cậu sẽ chuẩn bị bữa sáng, chăm sóc căn nhà, trong khi Kanghyuk tiếp tục với những ca phẫu thuật căng thẳng.

Cậu thường đi theo anh trong những buổi họp khoa, làm người hỗ trợ khi anh cần – mặc dù họ không bao giờ đối thoại trực tiếp.

.

Một buổi tối muộn, Jaewon về nhà sau ca trực. Cậu mệt mỏi, nhưng bất ngờ gặp Kanghyuk đang ngồi trên ghế sofa, với những nét u ám trong ánh mắt.

"Anh sao vậy?" – Jaewon bước lại gần, ngồi xuống cạnh anh.

Kanghyuk không trả lời ngay. Sau vài giây im lặng, anh mới lên tiếng, giọng khàn khàn: "Cậu có bao giờ nghĩ rằng… đây không phải là cuộc sống tôi muốn?"

Jaewon nhìn anh, ngạc nhiên, chưa bao giờ thấy giáo sư Baek lộ vẻ yếu đuối như vậy. "Em không nghĩ như vậy. Anh là giáo sư Baek. Anh… đã vượt qua rất nhiều thử thách rồi mà."

Baek Kanghyuk mỉm cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy không thể giấu được nỗi buồn sâu trong đáy mắt. "Thử thách lớn nhất của tôi là sống một mình."

.

Cuộc sống sau khi ký hợp đồng hôn nhân chẳng giống như Jaewon tưởng tượng. Cậu đã tưởng mình chỉ cần làm tròn nghĩa vụ và giữ khoảng cách, nhưng thực tế không hề đơn giản như vậy.

Sau một tuần sống cùng Baek Kanghyuk, Jaewon nhận ra rằng người đàn ông này không phải là một người dễ sống chung. Mọi thứ trong nhà đều được sắp xếp theo một trật tự rất nghiêm ngặt – từ các món đồ gia dụng đến cách sắp xếp tủ lạnh.

Cứ mỗi sáng, Kanghyuk đều thức dậy đúng giờ, ăn sáng một cách nhanh gọn rồi đi làm, còn Jaewon thì lật đật dậy, nấu đồ ăn rồi bận rộn chuẩn bị cho một ngày mới.

Baek Kanghyuk chẳng bao giờ càu nhàu, nhưng thái độ lạnh lùng của anh khiến Jaewon cảm giác như mình chỉ là một người thuê nhà tạm thời, chẳng hơn chẳng kém.

Ngày đầu tiên đi làm cùng nhau, Kanghyuk chỉ nói một câu duy nhất: "Nếu cậu không đi đúng giờ, tôi sẽ không đợi." Và thế là Jaewon phải chỉnh lại đồng hồ sinh học của mình để không phải làm mất mặt giáo sư.

Nhưng dù có làm gì đi nữa, Kanghyuk vẫn luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, thậm chí còn chẳng thèm nhìn Jaewon nhiều lần.

Thế nhưng, sự thay đổi nhỏ dần dần xuất hiện.

.

Một ngày nọ, Jaewon trở về nhà muộn vì ca trực kéo dài. Cậu mệt mỏi đến mức chỉ muốn vùi mình vào giường. Nhưng khi bước vào phòng khách, cậu ngửi thấy mùi thơm nhẹ của một món ăn nào đó. Baek Kanghyuk, người vốn chẳng bao giờ động tay vào bếp, đang nấu súp gà.

"Anh… anh làm món này sao?" Jaewon bất ngờ hỏi.

Kanghyuk ngẩng đầu lên, ánh mắt lạ lùng: "Cậu không thấy mình mệt sao? Ăn chút đi rồi nghỉ ngơi."

Jaewon im lặng. Cậu không thể nói được gì vì quá ngạc nhiên. Baek Kanghyuk – người mà Jaewon từng nghĩ là người không biết chăm sóc bản thân – lại tự tay nấu ăn cho cậu, và còn chăm chút đến mức này. Jaewon nhận lấy bát súp, cảm thấy có một điều gì đó trong lòng mình thay đổi.

Chưa bao giờ cậu nghĩ rằng giáo sư Baek lại có một mặt dịu dàng như vậy.

Từ hôm đó, mỗi khi Jaewon mệt mỏi trở về, giáo sư đều chuẩn bị sẵn đồ ăn. Dù Kanghyuk không nói nhiều, nhưng sự quan tâm nhỏ nhặt ấy đã dần khiến Jaewon cảm thấy ấm áp.

Dần dần, họ bắt đầu chia sẻ những khoảnh khắc yên bình hơn: ngồi bên nhau trên sofa, xem phim, thỉnh thoảng tranh luận về một điều gì đó liên quan đến y học.

Và cũng từ đó, những mâu thuẫn bắt đầu nảy sinh.

.

Một buổi chiều, khi giáo sư Baek đang phẫu thuật, Jaewon quyết định dọn dẹp lại căn phòng của anh. Trong một góc tủ, cậu tình cờ phát hiện một số hình ảnh cũ.

Những bức ảnh cũ của giáo sư cùng gia đình, từ những ngày còn trẻ đến khi họ ra đi trong tai nạn. Một nỗi đau rõ rệt hiện lên trong đôi mắt Kanghyuk mỗi khi anh nhìn những bức ảnh này. Cậu không dám hỏi thêm, chỉ lặng lẽ xếp lại chúng rồi để vào một góc khác.

Khi Kanghyuk trở về, Jaewon nhìn anh, im lặng. “Anh… còn nhớ những người đó không?” Câu hỏi vội vàng của Jaewon khiến Kanghyuk dừng lại. Anh nhìn vào đôi mắt của Jaewon, rồi lắc đầu. "Họ đã chết từ lâu. Cũng đã qua rồi."

Jaewon không biết phải nói gì thêm. Cậu chỉ gật đầu, và trong một khoảnh khắc không hẹn mà gặp, giáo sư nhìn cậu, đôi mắt lấp lánh lạ lùng. Cậu không hiểu, nhưng có điều gì đó trong ánh nhìn đó khiến trái tim mình đập mạnh.

.

Ngày hôm sau

Khi cả hai cùng đi làm, Kanghyuk bất ngờ thông báo với Jaewon: "Cậu đi khám sức khỏe định kỳ đi."

Jaewon nhướng mày, không hiểu: "Anh đang nói gì vậy?"

"Không muốn cậu đổ bệnh rồi không thể chăm sóc tôi." Anh trả lời ngắn gọn, nhưng Jaewon cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm khi nghe câu nói đó.

Jaewon quyết định đi khám theo lời Baek, và trong lúc đợi kết quả, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu. Nếu cuộc sống này cứ trôi qua như thế, liệu có thể có một ngày nào đó, tình cảm giữa họ sẽ thay đổi?

Jaewon không chắc, nhưng cậu cảm nhận rằng anh cũng đang dần mở lòng hơn, không còn chỉ là một người đàn ông lạnh lùng, xa cách nữa.

.

Tối hôm đó, Kanghyuk lại lặng lẽ nấu ăn cho Jaewon. Khi cả hai ngồi ăn, Jaewon nói nhỏ: “Tôi không nghĩ chúng ta sẽ có ngày hôm nay đâu.”

Baek Kanghyuk mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi và rất nhẹ nhàng: "Cậu không biết mình cũng cần một người bên cạnh sao?"

.

Sau một tuần tiếp tục cuộc sống như bình thường, Baek Kanghyuk bắt đầu nhận thấy có một số triệu chứng kỳ lạ. Ban đầu, anh nghĩ mình chỉ bị mệt mỏi do công việc căng thẳng và những ca phẫu thuật dày đặc.

Tuy nhiên, những dấu hiệu này ngày càng rõ rệt hơn. Đầu tiên là cảm giác buồn nôn vào mỗi sáng, sau đó là cơn mệt mỏi bất thường. Anh luôn cảm thấy mình không có sức lực để làm việc hết công suất như trước.

“Có phải mình bị cúm không nhỉ?” Kanghyuk tự hỏi trong đầu khi ngồi xuống bàn làm việc, nhưng cảm giác nôn nao không biến mất.

Sau một vài ngày cảm thấy tồi tệ hơn, anh quyết định đi khám bác sĩ. Anh không muốn phiền Jaewon, người vẫn luôn bận rộn với công việc của mình, dù cậu đã nhiều lần đề nghị giúp đỡ. Anh không muốn người khác biết về tình trạng của mình, vì không muốn tạo thêm phiền toái.

Kết quả từ cuộc kiểm tra khiến Kanghyuk sốc nặng: anh có thai. Điều này không thể xảy ra – ít nhất là trong những gì anh biết.

Bác sĩ khẳng định rằng xét nghiệm là chính xác, và việc anh mang thai là điều không thể lý giải bằng lý thuyết y học thông thường. Chỉ có thể là… một điều kỳ lạ ngoài sức tưởng tượng.

Khi Baek Kanghyuk trở về nhà, anh không thể giấu nổi sự hoảng hốt.Jaewon đang chuẩn bị bữa tối, như mọi khi, với một nụ cười tươi tắn, nhưng khi nhìn thấy gương mặt anh tái mét, cậu không thể không lo lắng.

"Anh sao vậy? Mặt anh pale quá..." Jaewon hỏi, lo lắng. Cậu chưa bao giờ thấy Kanghyuk trông như vậy.

Baek Kanghyuk chậm rãi ngồi xuống ghế, đưa tay nắm lấy bàn tay Jaewon. "Cậu… Cậu có thể… giúp tôi một chuyện không?"

Jaewon bất ngờ vì sự thay đổi trong giọng nói của anh. Có điều gì đó không ổn, và Jaewon cảm nhận được.

Kanghyuk cắn môi, rồi cuối cùng thốt ra một câu mà cả hai đều không thể ngờ tới: "Tôi… tôi có thai."

Jaewon sững sờ, không tin vào tai mình. "Cái gì…?" – Cậu lắp bắp, gần như không thể tiếp nhận thông tin này.

"Chắc là do một chuyện lạ lùng gì đó. Tôi không biết… tôi không hiểu." – Kanghyuk nói, đôi mắt anh đượm vẻ lo sợ và tuyệt vọng. "Cậu nghĩ sao về chuyện này?"

Jaewon đứng chết lặng, miệng mở ra đóng lại, không biết nói gì. Cậu không thể tin nổi, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đầy sợ hãi của anh, cậu biết đây không phải là một trò đùa.

"Anh… anh chắc chứ?" Jaewon hỏi, vẫn không thể tin được những gì mình vừa nghe.

"Rất chắc. Tôi đã đi khám bác sĩ." Baek gật đầu. "Và tôi muốn cậu giúp tôi. Từ giờ… chúng ta phải làm gì đây?"

Jaewon ngồi xuống, không biết phải làm gì, không biết bắt đầu từ đâu. Cậu nhìn anh và trong khoảnh khắc đó, mọi sự bối rối, mọi hiểu lầm trước kia dường như tan biến. Jaewon chỉ còn lại một câu hỏi duy nhất: Làm thế nào để chúng tôi vượt qua chuyện này?

Baek Kanghyuk không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ đứng dậy và đi về phòng.

Jaewon nhìn theo bóng lưng anh, cảm thấy có một sự lo lắng chưa từng có. Nhưng điều kỳ lạ là, cậu không cảm thấy hoảng loạn hay sợ hãi. Ngược lại, cậu chỉ cảm thấy một sự thúc giục mạnh mẽ: Cậu không thể để anh một mình trong tình huống này.

Tối hôm đó, khi Jaewon đang nằm trên giường, Kanghyuk vẫn chưa quay lại. Jaewon biết rằng anh không muốn ai thấy anh yếu đuối, nhưng điều này thật sự không dễ dàng cho ai.

.

Một tuần sau

Tin Baek mang thai bắt đầu lan ra trong bệnh viện. Jaewon chỉ muốn trốn khỏi tất cả mọi thứ. Cậu không thể tưởng tượng được phải đối mặt với những ánh nhìn tò mò từ các bác sĩ đồng nghiệp, những lời bàn tán sẽ bùng lên. Nhưng đồng thời, cậu cũng cảm thấy bức bối, không thể bỏ mặc anh, người vốn đã chịu đựng quá nhiều.

"Anh có nghĩ sẽ giữ đứa bé không?" – Jaewon hỏi vào một buổi sáng, khi cả hai cùng ăn sáng.

Baek Kanghyuk không trả lời ngay lập tức. Anh nhìn Jaewon, rồi nhìn vào tách cà phê của mình. "Cậu nghĩ tôi có thể làm gì? Tôi không thể bỏ đứa bé. Nhưng tôi cũng không biết phải làm sao. Cái này… không dễ đâu, Jaewon."

Jaewon chỉ biết im lặng, gật đầu. Cậu không thể nói gì thêm. Nhưng trong lòng, cậu biết một điều: Baek Kanghyuk không phải một người yếu đuối, và dù có chuyện gì xảy ra, cậu sẽ luôn ở bên cạnh anh.

.

Sau khi Baek Kanghyuk phát hiện mình mang thai, cuộc sống của anh và Jaewon không còn đơn giản như trước. Đứa bé không chỉ là một bất ngờ lớn đối với anh mà còn là một cú sốc đối với cả Jaewon, người vốn chỉ muốn duy trì cuộc sống "hôn nhân hợp đồng" ổn định. Nhưng thực tế lại chẳng bao giờ dễ dàng như họ nghĩ.

Một tuần sau khi Baek thông báo tin mang thai

Những dấu hiệu đầu tiên của việc thay đổi cơ thể bắt đầu xuất hiện rõ rệt. Kanghyuk dù rất kiên cường, nhưng không thể phủ nhận rằng cơ thể anh đang thay đổi.

Cảm giác mệt mỏi, buồn nôn và chóng mặt khiến anh không thể làm việc hết công suất như trước. Thậm chí, trong một ca phẫu thuật căng thẳng, anh buộc phải tạm dừng giữa chừng vì cơn chóng mặt đột ngột ập đến.

Điều này không hề dễ dàng đối với một người luôn tự hào về khả năng làm việc không ngừng nghỉ như Baek Kanghyuk.

Anh luôn coi công việc là điều quan trọng nhất trong cuộc sống, vậy mà giờ đây, công việc lại trở thành một thử thách lớn mà anh không thể vượt qua như trước.

Một buổi tối, Kanghyuk ngồi trên ghế sofa, tay xoa bụng. Jaewon nhìn anh từ cửa phòng, cảm thấy có một sự lo lắng lớn trong lòng.

Mặc dù họ đã thỏa thuận từ đầu rằng cuộc hôn nhân này chỉ là hình thức, nhưng những gì đang diễn ra ngày càng khiến Jaewon không thể giữ được khoảng cách với Kanghyuk.

"Cậu không cần lo lắng quá đâu, Jaewon." – Kanghyuk lên tiếng, giọng hơi khàn. "Cậu có thể rời đi bất cứ lúc nào, tôi sẽ ổn thôi."

Jaewon đứng nhìn anh, cảm giác như bị một thứ gì đó níu giữ. Cậu biết Kanghyuk muốn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng cậu lại không thể chỉ đứng nhìn anh như vậy. "Anh có cần em giúp gì không?" Jaewon hỏi, giọng dịu dàng.

Baek Kanghyuk im lặng một lúc lâu, rồi khẽ lắc đầu. "Cậu không cần phải giúp tôi. Cậu đã làm đủ rồi."

Nhưng Jaewon không bỏ đi. Cậu ngồi xuống cạnh anh, im lặng nhìn anh, rồi đưa tay lên bụng anh. "Đừng nói như thế. Chúng ta đã đồng ý rằng sẽ cùng nhau trải qua chuyện này. Anh có thể bướng bỉnh thế nào, nhưng em sẽ không bỏ anh lại một mình."

Baek Kanghyuk cảm thấy một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng. Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng tựa vào Jaewon, mặc dù trong lòng anh vẫn còn nhiều lo lắng. Đúng, anh đã từng sống một mình trong suốt bao nhiêu năm, nhưng có lẽ Jaewon đã thay đổi tất cả.

Ngày hôm sau, tại bệnh viện, những lời đồn đại bắt đầu lan ra.

Các đồng nghiệp của giáo sư Baek bắt đầu nhìn anh bằng ánh mắt khác, và mặc dù họ không nói ra, nhưng có thể cảm nhận được những câu hỏi không lời.

Một buổi sáng, trong khi đang thực hiện một cuộc họp khoa, y tá Cheon Jang Mi – người luôn có sự quan tâm đặc biệt đối với giáo sư Baek – bất ngờ hỏi: "Anh ổn không? Dạo này trông anh mệt mỏi quá, có phải có chuyện gì không ổn?"

Baek Kanghyuk không trả lời ngay lập tức. Anh mệt mỏi, nhưng vẫn cố giữ vẻ lạnh lùng như mọi khi. Nhưng rồi anh nhìn vào ánh mắt quan tâm của Jang Mi, rồi thở dài. "Tôi không sao, chỉ là công việc hơi quá tải."

Jang Mi không tin lắm, nhưng cô không muốn hỏi thêm vì anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng. Thay vào đó, cô liếc nhìn Jaewon đang đứng bên ngoài phòng họp và cười nhẹ. " Anh ấy giúp anh nhiều không?"

Jaewon đứng ngoài, nghe thấy cuộc trò chuyện, cảm thấy một chút lo lắng. Nhưng khi Kanghyuk nhìn sang và gặp ánh mắt của cậu, mọi lo lắng trong Jaewon dường như tan biến. Cậu biết mình sẽ không để Nh một mình trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

.

Vài ngày sau

Khi Baek bắt đầu có dấu hiệu nặng nề hơn trong việc mang thai, anh quyết định đi khám lại. Lần này, Jaewon quyết định đi cùng anh.

Khi đến bệnh viện, bác sĩ đưa ra một vài chỉ dẫn và cảnh báo rằng anh cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn để tránh những nguy cơ có thể xảy ra. Baek Kanghyuk không thích phải đối mặt với tình trạng yếu đuối của mình, nhưng anh không thể từ chối.

"Bác sĩ nói tôi phải nghỉ ngơi nhiều hơn… Cậu nghĩ sao?" Kanghyuk hỏi Jaewon, giọng buồn bã. "Tôi không thích cảm giác này chút nào."

Jaewon nhìn anh, trái tim thắt lại vì sự yếu đuối mà anh đang cố giấu. "Anh cứ nghỉ ngơi đi. Em sẽ chăm sóc mọi thứ. Đừng lo lắng quá."

Baek Kanghyuk nhìn Jaewon với ánh mắt cảm động, nhưng anh không nói gì thêm. Đến lúc này, anh bắt đầu nhận ra rằng mình không thể tự mình gánh vác tất cả mọi chuyện.

Có lẽ, anh đã quá quen với việc cô đơn, nhưng giờ đây, Jaewon đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh.

Ngày hôm sau, giáo sư Baek bắt đầu nghỉ ngơi ở nhà nhiều hơn.

Jaewon tiếp tục công việc của mình, nhưng cậu dành thời gian để chăm sóc Kanghyuk nhiều hơn. Họ cùng nhau ăn cơm, xem phim, và thỉnh thoảng có những cuộc trò chuyện nhẹ nhàng về công việc và cuộc sống.

.

Một ngày, khi Kanghyuk đang nằm trên giường, anh khẽ nói: "Tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ có một ngày như hôm nay. Nhưng cậu, Jaewon, cậu khiến tôi cảm thấy bớt cô đơn."

Jaewon ngồi xuống cạnh giường, đưa tay lên xoa lưng Baek. "Anh không cô đơn đâu. Em sẽ luôn ở đây."

.

Kể từ khi giáo sư Baek nhận ra mình mang thai, cuộc sống của anh và Jaewon không chỉ đơn giản là "hôn nhân hợp đồng" nữa. Những thay đổi không chỉ đến từ cơ thể anh mà còn từ chính cảm xúc của cả hai.

Mặc dù Jaewon đã hứa sẽ luôn bên cạnh Kanghyuk, nhưng mối quan hệ giữa họ vẫn chưa hoàn toàn rõ ràng. Giáo sư Baek vẫn giữ khoảng cách, còn bác sĩ Yang thì không biết liệu có thể gọi đây là tình yêu hay không.

Một tuần sau khi giáo sư Baek bắt đầu nghỉ ngơi nhiều hơn, những sự thay đổi tiếp tục diễn ra. Anh cố gắng làm mọi thứ để không làm phiền Jaewon, nhưng anh vẫn không thể tránh khỏi những cảm giác khó chịu trong cơ thể. Đặc biệt là những cơn buồn nôn và mệt mỏi khiến anh không thể tập trung vào công việc như trước nữa.

Một buổi sáng, khi Jaewon đi làm về, cậu không khỏi lo lắng khi thấy Kanghyuk đang ngồi thẫn thờ trên ghế sofa, trông mệt mỏi và suy tư.

"Anh sao vậy? Trông anh không khỏe lắm." – Jaewon hỏi, tiến lại gần Kanghyuk.

Anh lắc đầu, cố gắng mỉm cười để che giấu sự khó chịu. "Không sao đâu, chỉ là chút mệt mỏi thôi. Em đi làm về rồi à?"

Jaewon nhìn Kanghyuk chằm chằm, cảm thấy có điều gì đó không ổn. Cậu đặt túi xách xuống và ngồi xuống bên cạnh anh. "Anh không cần phải giấu em. Nếu không khỏe, anh có thể đi bác sĩ lại mà."

Kanghyuk cảm thấy một chút khó chịu khi phải đối diện với sự quan tâm quá mức của Jaewon, nhưng anh cũng không thể phủ nhận rằng mình thực sự cần người khác. "Anh không muốn em lo lắng thêm. Anh ổn."

Jaewon nhìn vào đôi mắt của Kanghyuk, cảm thấy trái tim mình thắt lại. Không biết từ lúc nào, cậu đã cảm thấy trách nhiệm và lo lắng mỗi khi nhìn thấy anh như vậy. Và có lẽ, những cảm giác đó đã dần dần trở thành tình yêu.

.

Một buổi chiều muộn

Khi Baek đang ngồi trên ghế, vẫn cảm thấy mệt mỏi và buồn nôn, thì y tá Cheon Jang Mi lại xuất hiện trong phòng. Jang Mi luôn có một mối quan tâm đặc biệt đối với giáo sư Baek, và điều này không thoát khỏi sự chú ý của Jaewon.

"Giáo sư Baek, anh có cần giúp gì không? Trông anh không được khỏe." – Jang Mi hỏi, ánh mắt đầy lo lắng.

Baek Kanghyuk lắc đầu, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh. "Tôi ổn. Cảm ơn ."

Jaewon đứng bên ngoài, nhìn thấy mọi thứ diễn ra. Cậu không khỏi cảm thấy có gì đó không ổn. Jang Mi luôn để ý giáo sư Baek, và cậu bắt đầu tự hỏi liệu có phải cô ấy có tình cảm với anh không.

Jaewon không biết mình nên cảm thấy thế nào, nhưng cậu cảm giác một sự khó chịu trong lòng, một cảm giác mà cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có.

.

Ngày hôm sau

Jaewon quyết định nói chuyện thẳng thắn với Kanghyuk về cảm giác của mình. Cậu biết rằng mình không thể giữ im lặng mãi về những cảm xúc này, đặc biệt là khi anh đang gặp khó khăn.

Khi cả hai ăn tối cùng nhau, Jaewon cầm ly nước, rồi nhìn vào Kanghyuk, mở lời: "Anh… Anh có muốn nói chuyện không?"

Kanghyuk nhìn cậu, không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu. Anh cảm nhận được điều gì đó trong ánh mắt của Jaewon, nhưng vẫn chưa sẵn sàng để thừa nhận.

"Anh không thể tiếp tục giấu giếm như vậy mãi được. Nếu anh cảm thấy không ổn, đừng cố gắng tự gánh vác mọi thứ. Em sẽ luôn ở đây để giúp anh." – Jaewon nói, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.

Kanghyuk nhìn Jaewon, một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng. "Em…em thật sự sẽ ở bên tôi sao?"

Jaewon gật đầu. "Đúng vậy. Không phải vì chúng ta có hợp đồng hôn nhân, mà vì em muốn chăm sóc anh."

Kanghyuk im lặng, có chút bối rối. Anh đã quen với việc sống một mình, nhưng giờ đây, sự quan tâm của Jaewon khiến anh cảm thấy yếu đuối và không biết phải làm gì.

Jaewon không chờ đợi anh trả lời ngay lập tức. Cậu chỉ đơn giản kéo anh lại gần mình và vỗ về anh một cách nhẹ nhàng. "Đừng lo lắng. Mọi thứ sẽ ổn thôi."

.

Một tuần sau đó

Giáo sư Baek bắt đầu cảm thấy đỡ hơn. Cơ thể anh đã dần dần thích nghi với những thay đổi, và mặc dù vẫn còn những cơn mệt mỏi, nhưng anh bắt đầu quay lại công việc, dù không thể làm việc nhiều giờ như trước.

Jaewon vẫn ở bên cạnh anh, không bao giờ rời đi, và anh bắt đầu cảm nhận được rằng những gì Jaewon làm cho anh không phải chỉ vì nghĩa vụ, mà là vì tình cảm thật sự. Anh bắt đầu tự hỏi liệu những cảm xúc anh đang dần nhận ra có phải là tình yêu hay không.

.

Sau một thời gian giáo sư Baek bắt đầu làm quen với việc mang thai, mọi thứ dường như đã ổn định hơn với anh và Jaewon.

Tuy nhiên, mối quan hệ giữa họ vẫn chưa thật sự rõ ràng, và đôi khi sự căng thẳng lại xuất hiện từ những vấn đề nhỏ nhặt. Mặc dù Jaewon luôn cố gắng hết sức để giúp đỡ anh, nhưng sự bối rối của anh vẫn khiến mọi thứ phức tạp hơn.

Một buổi sáng, khi Kanghyuk thức dậy, anh thấy mình có chút mệt mỏi hơn bình thường. Tuy nhiên, anh quyết định không nói gì với Jaewon vì không muốn cậu lại lo lắng thêm.

Anh cố gắng chuẩn bị bữa sáng và sắp xếp mọi thứ cho công việc. Nhưng khi Jaewon bước vào phòng ăn và nhìn thấy vẻ mặt của abh, cậu không thể không nhận ra điều gì đó khác lạ.

"Anh sao vậy?" Jaewon hỏi, giọng lo lắng. "Trông anh không ổn lắm."

Kanghyuk lắc đầu, cố gắng mỉm cười. "Chỉ là một chút mệt mỏi thôi. Ẹ đừng lo quá."

Jaewon vẫn không cảm thấy yên tâm, nhưng cũng không muốn ép anh phải nói ra. Tuy nhiên, khi nhìn thấy anh tiếp tục giấu giếm, Jaewon không thể không cảm thấy tức giận. Anh muốn Kanghyuk phải chia sẻ nhiều hơn, đừng lúc nào cũng cố gắng gánh vác một mình.

"Anh không cần phải giấu em. Em là chồng anh mà!" Jaewon nói, giọng bắt đầu cao lên một chút.

Baek Kanghyuk  cảm thấy một chút bực bội. "Em cứ như mẹ anh vậy. Anh chỉ mệt thôi, không có gì phải lo cả."

"Nhưng em lo thật mà, Kanghyuk." – Jaewon đáp lại, ánh mắt kiên quyết. "Nếu anh cứ tiếp tục như thế này, em không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa."

Baek Kanghyuk im lặng, nhìn vào mắt Jaewon. Dù anh không muốn thú nhận, nhưng trong lòng anh cũng cảm thấy sự quan tâm và lo lắng mà Jaewon dành cho mình. Tuy nhiên, cái cảm giác yếu đuối này khiến anh không thể chấp nhận được.

Đột nhiên, Baek Kanghyuk đứng dậy, bước ra khỏi phòng ăn mà không nói gì thêm. Jaewon đứng đó, cảm thấy sự căng thẳng đang dâng lên giữa họ.

Cậu không thể hiểu được tại sao Baek lại có thể che giấu mọi thứ như vậy, ngay cả khi rõ ràng anh đang cần sự giúp đỡ.

Cả ngày hôm đó, Kanghyuk không nói với Jaewon một lời nào. Anh lẩn tránh cậu, không muốn đối diện với những câu hỏi quá quan tâm của Jaewon.

Trong lòng, anh cảm thấy khó chịu, không chỉ vì sức khỏe của mình, mà còn vì sự áp lực trong mối quan hệ này.

Anh không quen với việc dựa dẫm vào ai, và đặc biệt là Jaewon – người mà anh mới chỉ bắt đầu tìm hiểu. Mối quan hệ này vốn là hợp đồng, nhưng tại sao giờ anh lại cảm thấy lo lắng đến vậy?

Jaewon cũng không muốn bỏ qua sự im lặng này, cậu cảm thấy có một khoảng cách rõ rệt giữa hai người. Cả ngày, cậu cố gắng tìm cơ hội để nói chuyện với Kanghyuk, nhưng mọi nỗ lực đều thất bại.

.

Vào tối hôm đó, Jaewon quyết định không thể tiếp tục im lặng nữa. Cậu gõ cửa phòng của anh, và khi anh mở cửa, Jaewon không chần chừ: "Giáo sư, chúng ta cần nói chuyện."

Kanghyuk nhìn Jaewon, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó trong lòng. Anh thở dài rồi bước ra ngoài, ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách. "Cậu muốn nói gì?"

Jaewon ngồi xuống đối diện Kanghyuk, đôi mắt không rời khỏi anh. "Chúng ta không thể tiếp tục như thế này. Em hiểu rằng anh không muốn em lo lắng, nhưng anh không thể cứ giấu mọi chuyện như vậy mãi được. Nếu anh không chia sẻ, làm sao em có thể giúp đỡ anh?"

Baek Kanghyuk hơi căng thẳng. "Cậu không hiểu đâu, Jaewon. Tôi chỉ không muốn trở thành gánh nặng cho cậu. Tôi đã quen tự lo liệu mọi thứ, không cần ai giúp đỡ."

Jaewon nhìn Kanghyuk thật lâu, rồi nhẹ nhàng nói: "Baek Kanghyuk, anh không phải là gánh nặng. Em không phải là người ngoài, em là chồng anh. Anh có thể dựa vào em, anh không cần phải chịu đựng một mình."

Baek Kanghyuk không nói gì, nhưng trong lòng anh dần dần nhận ra rằng Jaewon nói đúng. Anh đã không cho phép ai đến gần, vì anh sợ mình sẽ lại mất đi thứ gì đó quan trọng. Nhưng giờ đây, Jaewon đang ở đây, không rời đi, và có lẽ anh có thể học cách tin tưởng cậu.

Kanghyuk nhẹ nhàng thở dài, rồi cuối cùng lên tiếng: "Em nói đúng. Anh…anh thật sự không biết phải làm thế nào. Đôi khi anh cảm thấy mình như một người yếu đuối."

Jaewon mỉm cười, nhẹ nhàng đặt tay lên tay anh. "Đừng lo. Chúng ta sẽ cùng vượt qua chuyện này."

.

Một tuần sau, mối quan hệ giữa Kanghyuk và Jaewon bắt đầu thay đổi. Dù vẫn còn nhiều thử thách, nhưng anh bắt đầu học cách tin tưởng Jaewon hơn.

Anh không còn lẩn tránh sự quan tâm của cậu nữa, mà dần dần chấp nhận giúp đỡ từ Jaewon. Cả hai bắt đầu chia sẻ nhiều hơn về cảm xúc và những lo lắng của mình.

.

Sau một tuần cố gắng cải thiện mối quan hệ, Kanghyuk và Jaewon đã bắt đầu tìm thấy sự thấu hiểu giữa nhau. Tuy nhiên, dù đã có những thay đổi tích cực, những thử thách vẫn không ngừng xuất hiện.

Trong khi Kanghyuk tiếp tục mang thai, công việc của anh tại bệnh viện vẫn không giảm bớt. Jaewon cũng cảm nhận được sự căng thẳng ngày càng gia tăng, nhưng cậu lại không thể rời bỏ anh, vì giờ đây, sự gắn kết giữa hai người đã không còn là một cuộc hôn nhân hợp đồng nữa.

Một buổi sáng, Kanghyuk thức dậy với cơn đau lưng dữ dội. Cảm giác này đã bắt đầu xuất hiện từ vài ngày trước, nhưng anh nghĩ đó chỉ là tác dụng phụ của việc mang thai.

Tuy nhiên, hôm nay cơn đau trở nên nghiêm trọng hơn. Anh thử cố gắng dậy, nhưng không thể đứng lên nổi. Anh vội vã với tay lấy điện thoại, nhắn tin cho Jaewon: “Jaewon, em không thể dậy được.”

Jaewon nhận được tin nhắn ngay khi đang trong phòng phẫu thuật, nhưng cậu không thể để lỡ công việc. Thế nhưng, khi nhìn thấy dòng tin nhắn, cậu vội vã yêu cầu đồng nghiệp xử lý công việc còn lại và chạy ngay đến phòng bệnh của anh.

Lúc Jaewon đến, Kanghyuk đang nằm trên giường, trán lấm tấm mồ hôi. Anh không thể che giấu cảm giác đau đớn, mặc dù đã cố gắng làm ra vẻ bình thường. "Em sao vậy? Trông em không ổn chút nào." – Jaewon lo lắng nhìn vợ mình.

Kanghyuk nhắm mắt lại, cố gắng cười. "Không sao đâu, chỉ là lưng hơi đau một chút thôi. Anh đừng lo."

Jaewon nhìn vào mắt Kanghyuk, lòng ngập tràn lo lắng. "Em không thể cứ chịu đựng như thế này. Chúng ta phải đi bệnh viện ngay lập tức."

Anh khẽ lắc đầu. "Không cần đâu, em chỉ cần nghỉ ngơi một chút là sẽ ổn thôi."

Nhưng Jaewon không chấp nhận sự từ chối này. Cậu biết rõ tính Kanghyuk luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng lần này không thể bỏ qua. "Em có thể cứng đầu bao nhiêu cũng được, nhưng anh không thể để em cứ như vậy. Em cần đi khám ngay."

Với sự kiên quyết của Jaewon, Kanghyuk cuối cùng cũng đồng ý. Jaewon vội vã đưa anh đến bệnh viện.

Khi bác sĩ kiểm tra, tình trạng của Kanghyuk không nghiêm trọng như anh nghĩ, nhưng vẫn cần phải cẩn thận hơn trong những tháng còn lại của thai kỳ.

Bác sĩ khuyên Kanghyuk nên giảm tải công việc và nghỉ ngơi nhiều hơn để tránh những cơn đau lưng ngày càng nặng.

Cảm giác bị bó buộc trong một không gian nhỏ hẹp khiến Baek cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng anh không thể làm gì khác.

Jaewon, nhìn thấy tình trạng của Kanghyuk, lại càng thêm lo lắng. Cậu không chỉ muốn anh nghỉ ngơi mà còn muốn anh cảm nhận được sự quan tâm từ mình nhiều hơn.

,

Trở về nhà, Jaewon bắt đầu chăm sóc Kanghyuk với một sự kiên nhẫn mà chính bản thân cậu cũng không ngờ tới. Mặc dù Kanghyuk luôn tỏ ra bướng bỉnh và không muốn nhận sự giúp đỡ, nhưng cậu vẫn kiên trì.

Cậu giúp anh ăn uống, dọn dẹp nhà cửa, và thậm chí, mỗi khi anh cần một cốc nước hay một chiếc gối, Jaewon đều sẵn sàng làm tất cả.

Tối hôm đó, khi cả hai ngồi trên sofa xem TV, Jaewon bỗng nhiên phá vỡ sự im lặng: "Em có thấy... mình thật sự giống một cặp đôi không?" Cậu hỏi, đôi mắt nhìn Baek với sự tò mò.

Baek nhướn mày, nhấp một ngụm nước, rồi trêu chọc lại: "Anh đang hỏi em là một cặp đôi thật sự ư? Chúng ta vẫn đang trong hợp đồng mà, đừng quên điều đó."

Jaewon bật cười, nhưng rồi cậu cảm thấy một chút hụt hẫng. "Nhưng… đôi khi Anh lại cảm thấy như mình thật sự là chồng của em, Baek Kanghyuk. Có phải anh đã làm quá không?"

Baek Kanghyuk không trả lời ngay lập tức. Anh im lặng nhìn Jaewon, và rồi không hiểu sao, anh cảm thấy một chút chạnh lòng.

Mặc dù anh vẫn còn sự nghi ngờ về mối quan hệ này, nhưng trong lòng anh cũng nhận ra rằng Jaewon không chỉ là người bạn đồng hành qua một cuộc hôn nhân hợp đồng nữa. Jaewon đã thực sự trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của anh.

.

Ngày hôm sau tại bệnh viện, khi giáo sư Baek quay lại làm việc, không khí ở khoa ngoại chấn thương lại càng thêm căng thẳng.

Các đồng nghiệp của anh bắt đầu chú ý đến tình trạng của anh và không thể không thắc mắc. Đặc biệt là bác sĩ Park Gyeong Won và y tá Cheon Jang Mi, những người luôn quan tâm đến giáo sư Baek.

Gyeong Won, sau khi nhận thấy anh có vẻ mệt mỏi, bước đến gần và hỏi: "Giáo sư Baek, hôm qua tôi nghe nói anh không khỏe lắm. Chắc chắn là không ổn rồi phải không? Cần nghỉ ngơi thêm không?"

Baek Kanghyuk chỉ mỉm cười. "Tôi không sao đâu, Gyeong Won. Chỉ là một chút mệt mỏi thôi."

Tuy nhiên, Jang Mi lại không dễ dàng bỏ qua. Cô nhìn anh với vẻ lo lắng. "Anh không thể cứ tiếp tục làm việc như thế này, giáo sư Baek. Bác sĩ Yang nói gì không?"

Kanghyuk không trả lời ngay, nhưng trong lòng anh đã nhận ra một điều. Mặc dù mình không muốn nhận sự quan tâm quá mức, nhưng Jaewon, cũng như những đồng nghiệp khác, thật sự muốn giúp anh.

.

Vài ngày sau, Baek Kanghyuk quyết định tự mình điều chỉnh lại công việc và bắt đầu nghe lời Jaewon nhiều hơn. Anh cảm thấy an tâm hơn khi có Jaewon bên cạnh, mặc dù cậu luôn tỏ ra quan tâm quá mức.

Nhưng sự quan tâm đó lại là một điều mà giáo sư Baek chưa bao giờ có trước đây, và anh bắt đầu nhận ra rằng, có thể Jaewon không chỉ là người chồng trong hợp đồng nữa.

.

Một tháng trôi qua kể từ khi giáo sư Baek nhận ra mình không thể cứ tiếp tục giấu giếm sức khỏe và những lo lắng với Jaewon.

Mặc dù cả hai đã dần hiểu nhau hơn, nhưng anh vẫn luôn cố gắng giữ khoảng cách với Jaewon, không muốn cậu phải gánh vác quá nhiều, đặc biệt là khi anh vẫn chưa chắc chắn về mối quan hệ này. Tuy nhiên, một tình huống không ngờ xảy ra đã khiến mọi thứ thay đổi.

Một buổi chiều, Baek Kanghyuk đang ngồi trong văn phòng bệnh viện, vừa hoàn thành một ca phẫu thuật thì cảm thấy cơn đau lưng lại xuất hiện.

Cơn đau lần này mạnh mẽ hơn mọi lần trước, khiến anh phải khom người lại và thở gấp. Đôi mắt anh đỏ ngầu vì kiệt sức, nhưng anh cố gắng giữ bình tĩnh. Anh không muốn để mọi người biết mình yếu đuối như vậy.

Đúng lúc đó, Jaewon đi qua văn phòng của anh, nhìn thấy Kanghyuk đang vội vã lấy tay ôm lưng, vẻ mặt nhăn nhó vì đau đớn. Cậu ngay lập tức mở cửa và bước vào.

"Anh sao vậy?" Jaewon hỏi gấp gáp, giọng đầy lo lắng. "Lưng anh sao thế? Mới sáng anh còn bảo không sao mà?"

Baek Kanghyuk cố gắng cười, nhưng nụ cười ấy lại không thể che giấu sự đau đớn trên khuôn mặt. "Không sao đâu, chỉ là cơn đau tạm thời thôi."

Jaewon nhìn anh, đôi mắt đầy sự nghi ngờ. "Không sao mà lại đau đến mức này sao? Anh đã bảo với em là sẽ nghỉ ngơi nhiều rồi mà." Cậu khẽ giơ tay đỡ lấy Kanghyuk, đẩy anh ra khỏi bàn làm việc.

"Thôi, để anh đi nghỉ một lát, là ổn thôi mà..." Kanghyuk cố gắng nói, nhưng Jaewon không cho anh cơ hội từ chối.

"Anh đi nghỉ ngơi ngay lập tức, em sẽ đưa anh về nhà," Jaewon nói, không cho anh một cơ hội phản đối.

.

Một lúc sau, Baek Kanghyuk nằm trên giường, hơi thở vẫn chưa ổn định. Jaewon ngồi bên cạnh, không rời mắt khỏi anh.

Cảm giác chăm sóc của Jaewon khiến anh có chút khó xử, nhưng sâu trong lòng, anh lại cảm thấy sự ấm áp mà lâu lắm rồi mình mới có được.

"Kanghyuk" Jaewon nói, giọng nhẹ nhàng, "Anh không cần phải mạnh mẽ suốt, em ở đây mà. Nếu anh không thể chịu đựng, em sẽ giúp anh."

Kanghyuk hơi ngẩng đầu lên, nhìn Jaewon với ánh mắt phức tạp. "Nhưng anh không muốn làm gánh nặng cho em."

"Kanghyuk, anh không phải là gánh nặng. Anh là người quan trọng với em. Anh có thể dựa vào em." Jaewon nhìn anh, ánh mắt kiên định.

Ngày hôm sau, Baek Kanghyuk quyết định đến gặp bác sĩ để kiểm tra tình trạng sức khỏe. Mặc dù không muốn, nhưng sau khi nghe những lời chân thành từ Jaewon, anh cảm thấy cần phải biết rõ hơn về tình hình của mình.

Bác sĩ thông báo rằng do thai nhi phát triển nhanh, nên lưng của anh bắt đầu có những cơn đau nhẹ do trọng lượng.

Việc làm việc quá sức khiến tình trạng này càng trở nên nghiêm trọng hơn, và bác sĩ khuyên anh nên nghỉ ngơi nhiều hơn.

Kanghyuk nghe theo lời bác sĩ, nhưng cũng không thể ngừng nghĩ về những lời Jaewon đã nói. Anh nhận ra rằng mình không thể tiếp tục che giấu sự yếu đuối này mãi được.

.

Một tuần sau, tình hình sức khỏe của Kanghyuk vẫn chưa hoàn toàn ổn định, nhưng anh đã bắt đầu chấp nhận sự giúp đỡ từ Jaewon nhiều hơn.

Hai người càng ngày càng gần gũi, và có những khoảnh khắc mà cả hai không thể không nhận ra rằng tình cảm giữa họ đang thay đổi từng ngày.

Tuy nhiên, có một điều làm anh cảm thấy bối rối. Dù tình cảm của Jaewon rõ ràng là chân thành, nhưng anh vẫn còn hoài nghi về chính mình và về mối quan hệ này.

Một buổi tối sau khi ăn tối, Kanghyuk đang ngồi trên ghế sofa thì Jaewon bỗng lên tiếng: "Kanghyuk, em có một câu hỏi muốn hỏi anh."

Anh nhướng mày, cười nhẹ. "Câu hỏi gì vậy?"

Jaewon nhìn Kanghyuk thật lâu, đôi mắt đầy sự chân thành. "Anh nghĩ sao về mối quan hệ của chúng ta? Từ khi bắt đầu hợp đồng đến giờ, em có cảm giác như chúng ta đã vượt qua rất nhiều thử thách. Anh nghĩ rằng... anh và em có thể thật sự là một cặp đôi không?"

Baek Kanghyuk cảm thấy trái tim mình hơi nhói lên, một cảm giác mà anh chưa bao giờ mong đợi. Anh nhìn Jaewon, trong lòng dâng lên sự lẫn lộn giữa sự bối rối và xúc động.

"Jaewon..." anh bắt đầu, nhưng rồi anh im lặng, không biết phải nói gì tiếp theo. Anh muốn nói rằng cậu là một người quan trọng với anh, nhưng lời nói ấy vẫn chưa thể ra khỏi miệng.

Jaewon nắm lấy tay Kanghyuk, ánh mắt dịu dàng. "Nếu anh chưa sẵn sàng, không sao cả. Em chỉ muốn anh biết rằng, bất kể chúng ta có ra sao, em sẽ luôn bên cạnh anh."

.

Ngày hôm sau, tại bệnh viện, anh cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong tình cảm giữa anh và Jaewon. Mặc dù cả hai vẫn chưa chính thức thừa nhận tình yêu, nhưng những hành động quan tâm, chăm sóc nhau ngày càng trở nên tự nhiên hơn.

Trong suốt ca làm việc, Jaewon luôn theo sát anh, giúp đỡ anh trong mọi việc, từ việc đi lại đến những công việc nhỏ trong bệnh viện.

.

Một tháng sau, tình hình sức khỏe của Kanghyuk đã ổn định hơn. Mặc dù anh vẫn chưa hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng những cơn đau đã giảm đi nhiều.

Công việc tại bệnh viện vẫn bận rộn như thường, nhưng anh đã tìm ra cách để cân bằng giữa công việc và nghỉ ngơi. Mối quan hệ giữa anh và Jaewon cũng trở nên sâu sắc hơn, nhưng một vấn đề vẫn còn đeo bám họ.

Một buổi tối, khi cả hai đang ăn tối cùng nhau tại nhà, Jaewon bất ngờ mở lời:
"Anh, em đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này... Anh nghĩ sao nếu em chuyển đến sống cùng anh?"

Kanghyuk ngẩng lên, ngạc nhiên. "Em… chuyển đến đây à?" Anh hơi lúng túng, không ngờ Jaewon lại đề cập đến vấn đề này.

Jaewon mỉm cười nhẹ nhàng. "Em không muốn ở riêng nữa. Em nghĩ là mình đã sẵn sàng để bước vào một chương mới trong cuộc sống. Và, em muốn ở bên cạnh anh."

Kanghyuk vẫn hơi bất ngờ, nhưng anh cảm thấy một sự ấm áp dâng lên trong lòng. Đã từ lâu, anh không còn cảm thấy sự cô đơn như trước nữa. Jaewon khiến anh nhận ra rằng mình không phải chiến đấu một mình.

"Vậy thì... em có chắc không?" Anh hỏi, giọng hơi trầm xuống, đôi mắt nhìn vào Jaewon với sự lo lắng. "Anh không muốn làm em gặp khó khăn đâu."

Jaewon nắm lấy tay anh, nụ cười vẫn không rời khỏi khuôn mặt. "Em chắc chắn. Anh Kanghyuk, em đã ở bên anh một thời gian dài rồi, và em biết rằng đây là bước tiếp theo. Em sẵn sàng để cùng anh vượt qua mọi thứ."

Sau cuộc trò chuyện đó, mối quan hệ của cả hai ngày càng gắn bó hơn. Jaewon bắt đầu dọn đồ đạc để chuyển đến sống cùng anh.

Những ngày đầu, cả hai đều có chút ngại ngùng, nhưng nhanh chóng, họ đã trở thành một gia đình thực sự. Cảm giác đó khiến Kanghyuk cảm thấy ấm áp trong lòng. Anh dần nhận ra rằng mình đã tìm được người bạn đời thực sự.

.

Một buổi chiều, khi Kanghyuk đang ở bệnh viện, Jaewon nhận được một cuộc gọi bất ngờ từ bệnh viện. Đầu dây bên kia là bác sĩ trưởng khoa , người thông báo rằng giáo sư Baek gặp một tai nạn nhỏ trong ca phẫu thuật và cần phải nghỉ ngơi thêm. Jaewon tức tốc đến bệnh viện, lo lắng không yên.

Khi đến nơi, cậu thấy Kanghyuk đang ngồi trên giường bệnh, trán lấm tấm mồ hôi nhưng không có vẻ gì là quá nghiêm trọng. Kanghyuk nhìn thấy Jaewon bước vào, vội vã nở nụ cười để xoa dịu nỗi lo của cậu.

"Em không sao, Jaewon. Chỉ là một tai nạn nhỏ thôi." Anh cố gắng nói, nhưng Jaewon đã không thể kiềm chế được sự lo lắng.

"Em cứ hay để xảy ra chuyện như vậy. Em không thể cứ làm việc quá sức như thế!" Jaewon nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, ngồi xuống cạnh giường và nắm tay Baek.

Kanghyukk nhìn vào mắt Jaewon, cảm nhận được sự chân thành và lo lắng từ cậu. "Em sẽ chú ý hơn, anh đừng lo."

.

Sau những sự kiện xảy ra gần đây, Kanghyuk đã có một quyết định lớn. Anh sẽ bắt đầu nghỉ ngơi nhiều hơn, và sẽ không tiếp tục làm việc quá sức nữa.

Baek Kanghyuknnhận ra rằng dù công việc quan trọng, nhưng sức khỏe và gia đình mới là điều quan trọng nhất. Hơn nữa, anh không thể tiếp tục giấu giếm cảm xúc của mình đối với Jaewon nữa.

Một buổi tối, sau khi đã nghỉ ngơi cả ngày, Kanghyuk ngồi đối diện Jaewon, ánh mắt nhìn chăm chú vào cậu. "Jaewon, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi không thể cứ tiếp tục che giấu tình cảm của mình mãi được. Tôi cảm thấy mình đã yêu cậu, thật sự yêu."

Jaewon nhìn Kanghyuk, đôi mắt ngập tràn niềm vui và sự xúc động. "Em yêu anh, Baek Kanghyuk. Em yêu anh rất nhiều."

Ngay lập tức, anh kéo Jaewon vào một cái ôm thật chặt. Cả hai đứng đó, trong sự im lặng, nhưng mỗi người đều cảm nhận được trái tim đối phương đập mạnh, đầy yêu thương.

.

Vài tháng sau, Kanghyuk và Jaewon đã chính thức công khai mối quan hệ của họ với các đồng nghiệp. Trong bệnh viện, mọi người đều ngưỡng mộ sự gắn kết của họ và luôn ủng hộ họ. Mối quan hệ giữa họ không chỉ là hợp đồng nữa mà đã trở thành tình yêu đích thực.

.

Với Kanghyuk và Jaewon, cuộc sống giờ đây không còn là những ngày tháng chỉ biết công việc hay những lo toan cá nhân. Họ đã xây dựng một gia đình nhỏ hạnh phúc, nơi có tình yêu, sự quan tâm và ấm áp.

Một buổi sáng mùa xuân, Kanghyuk và Jaewon đang cùng nhau dạo bước ngoài công viên. Baek Kanghyuk, dù đã mang thai được vài tháng, nhưng anh cảm thấy khỏe khoắn hơn bao giờ hết, nhờ sự chăm sóc của Jaewon. Cả hai ngồi xuống ghế đá, nhìn nhau và mỉm cười.

"Anh nghĩ... tương lai của chúng ta sẽ ra sao?" Anh hỏi, đôi mắt lấp lánh.

Jaewon cười dịu dàng. "Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả, Kanghyuk. Anh sẽ luôn ở đây, cùng em xây dựng một gia đình hạnh phúc."

Với những lời hứa và tình yêu chân thành, Baek Kanghyuk và Yang Jaewon bước vào một chương mới trong cuộc đời.

Họ không còn là hai người xa lạ, mà là những người yêu thương và chăm sóc nhau từng ngày. Cuộc sống phía trước sẽ không thiếu thử thách, nhưng họ tin rằng, chỉ cần bên nhau, họ có thể vượt qua tất cả.

_End_






















Thêm 1 fic nữa khép lại, fic sau như thế nào đây mn

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro