Khi Mối Quan Hệ Không Còn Là Đồng Nghiệp

Bệnh viện Đại học Quốc gia Hàn Quốc, khoa Ngoại chấn thương, giữa những đêm dài mổ xẻ và những ca cấp cứu căng thẳng, vẫn luôn là nơi không thiếu những câu chuyện bất ngờ. Nhưng nếu có ai đó kể về câu chuyện của Yang Jaewon và Baek Kanghyuk, thì chắc chắn nó sẽ là một trong những câu chuyện kì lạ và đầy thú vị nhất.

Cánh cửa phòng mổ khẽ mở ra, từng bước chân vững vàng của Yang Jaewon vang lên trên nền gạch lạnh lẽo. Dù mới 27 tuổi, cậu đã là bác sĩ ngoại khoa có tài, nhưng lại chọn một phong cách khá "mềm mại" trong công việc.

Điều này khiến nhiều đồng nghiệp dễ dàng hiểu lầm rằng cậu không thực sự có khả năng lãnh đạo hay quyết đoán như những người khác. Nhưng thực tế, Jaewon lại sở hữu một tài năng đặc biệt mà ít ai nhận ra: khả năng kiên nhẫn tuyệt đối và sự chiếm hữu không khoan nhượng.

Giáo sư Baek Kanghyuk, người đứng đầu khoa ngoại chấn thương, là một người hoàn toàn khác. Anh hơn Jaewon tận 17 tuổi, với vẻ ngoài nghiêm túc và đôi khi có chút lạnh lùng.

Những năm tháng làm việc đã rèn giũa anh trở thành một người rất cứng rắn trong công việc, nhưng lại không bao giờ có ý định dồn ép người khác. Baek Kanghyuk yêu thích sự bình yên, sự cân bằng trong công việc và cuộc sống, điều mà anh có thể tìm thấy trong những ca mổ nhẹ nhàng và những cuộc trò chuyện không vội vã.

Tối hôm đó, bệnh viện lại một lần nữa chật kín bệnh nhân sau vụ tai nạn xe hơi lớn. Được giao ca mổ một bệnh nhân nặng, Baek Kanghyuk đứng trước bàn mổ, mắt quan sát từng đường chỉ, từng cử động của các bác sĩ, y tá.

Còn Jaewon, theo đúng lời chỉ dẫn của trưởng khoa, vào phòng mổ nhưng không phải để chỉ đứng quan sát, mà là để tham gia, để đảm bảo ca phẫu thuật diễn ra suôn sẻ. Nhưng không ai biết, trong khoảnh khắc đó, Jaewon không chỉ là bác sĩ phụ, mà là một người có lý do khác.

“Giáo sư, em có thể giúp làm đường rạch ở bên này không?” Jaewon hỏi, giọng trầm thấp nhưng đủ để tất cả mọi người nghe rõ. Mắt cậu, một lần nữa, dừng lại trên người Baek Kanghyuk.

Kanghyuk không quay lại, chỉ gật đầu. “Được rồi, cậu làm đi.”

Tình huống tưởng chừng như bình thường lại ẩn chứa một sự căng thẳng mà chỉ có những người trong ngành y mới hiểu được. Jaewon, với đôi tay khéo léo, bắt đầu thực hiện công việc của mình.

Mỗi động tác, từng cái cắt, từng bước tiến hành đều mang đậm dấu ấn của cậu: nhanh nhẹn, nhưng cũng đầy cẩn trọng. Dù còn trẻ, nhưng Jaewon không hề thiếu kinh nghiệm. Cậu hiểu rõ rằng một sai sót nhỏ có thể dẫn đến những hậu quả không thể tưởng tượng.

Tuy nhiên, điều khiến Baek Kanghyuk chú ý chính là cách Jaewon nhìn anh — đôi mắt ấy không chỉ là sự kính trọng thông thường mà còn là một cái gì đó thâm sâu hơn. Như thể cậu ta đang tìm kiếm điều gì đó trong người anh, một sự đồng cảm hay chỉ đơn giản là một cách để kiểm tra giới hạn của ông.

Mọi thứ diễn ra yên bình cho đến khi có một tiếng động từ phía sau. Seo Dong Ju, bác sĩ thực tập mới vào nghề, loạng choạng bước vào phòng mổ với một tấm khăn y tế rơi xuống đất. Dường như chỉ cần một sai sót nhỏ thôi, mọi sự chú ý sẽ chuyển sang cậu ta.

"Xin lỗi... tôi..." Seo Dong Ju đỏ mặt, cầm lại khăn y tế rồi vội vàng bước ra ngoài.

Y tá Cheon Jang Mi, người luôn có mặt ở mọi ca mổ quan trọng, không kìm được cười khúc khích. “Cậu ta sao vậy? Mới có một tấm khăn thôi mà cũng làm rớt.”

“Lúc nào cũng vậy,” Park Gyeong Won — bác sĩ gây mê, chỉ nói một câu ngắn gọn, mặt không cảm xúc.

Baek Kanghyuk không để ý đến những trò đùa của các đồng nghiệp, ánh mắt anh vẫn dừng lại trên người Jaewon. Cậu ta có một sự khác biệt rõ rệt so với những bác sĩ khác ở khoa. Không phải chỉ vì sự kiên nhẫn hay khả năng làm việc xuất sắc, mà còn vì cậu ta dường như có một cái gì đó rất đặc biệt. Một sự lãnh đạo tiềm ẩn, một năng lượng không thể chối từ. Nhưng Baek Kanghyuk vẫn chưa sẵn sàng để đối diện với nó.

Trong khi mọi người tiếp tục làm việc, những cảm xúc ngầm đang bắt đầu nhen nhóm. Yang Jaewon, mặc dù luôn tỏ ra lạnh lùng và dịu dàng, lại là một người rất biết cách để lôi kéo sự chú ý. Cậu đã quyết định sẽ không dễ dàng từ bỏ mối quan hệ này, dù có phải dùng đến tất cả mọi thủ đoạn.

“Giáo sư,” Jaewon cất tiếng, đôi mắt không rời khỏi Baek Kanghyuk trong suốt ca mổ. “Chúng ta có thể nói chuyện sau ca mổ không? Em có vài điều muốn hỏi về phương pháp của giáo sư.”

Baek Kanghyuk ngẩng đầu lên, ánh mắt có phần bối rối. “Tất nhiên, nhưng chỉ là về công việc thôi nhé.”

Jaewon cười nhẹ, như thể không để tâm. “Dĩ nhiên, về công việc.”

.

Sau ca mổ, không khí trong phòng phẫu thuật dần lắng xuống. Các bác sĩ và y tá vẫn bận rộn với công việc dọn dẹp, lau rửa dụng cụ, trong khi giáo sư Baek Kanghyuk cùng các đồng nghiệp của mình chuẩn bị rời khỏi phòng. Tuy nhiên, có một điều bất thường, một cái gì đó không thể không chú ý: ánh mắt của Yang Jaewon vẫn không rời khỏi Baek Kanghyuk.

“Giáo sư, tôi đã hoàn tất phần phẫu thuật theo yêu cầu. Chúng ta có thể trao đổi thêm chút xíu không?” Jaewon nói, không vội vã nhưng cũng không thiếu quyết đoán.

Baek Kanghyuk nhìn qua cậu, thở dài nhẹ. “Ừ, tôi có vài chuyện phải làm, nhưng nếu cậu muốn hỏi thì cứ nói đi.”

Cả hai bước ra ngoài phòng mổ, vào khu vực nghỉ ngơi tạm thời của các bác sĩ. Nơi đây, dù không lớn nhưng lúc nào cũng có đủ không gian cho những cuộc trò chuyện ngắn hoặc trao đổi công việc.

“Cậu muốn hỏi gì?” Baek Kanghyuk ngồi xuống ghế, khẽ cởi bỏ găng tay, xoa xoa hai tay đã mỏi.

Jaewon, lúc này mới bước lại gần, ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Cậu nhìn Baek Kanghyuk với đôi mắt có phần lạ lẫm, nhưng cũng ẩn chứa sự thăm dò.

“Về phương pháp phẫu thuật của giáo sư. Em muốn biết thêm về cách giáo sư áp dụng nó trong những ca khó, đặc biệt là những ca có rủi ro cao. Giáo sư có thể chia sẻ chút kinh nghiệm không?” Jaewon hỏi, giọng cậu nhẹ nhàng, như thể không có gì quá quan trọng.

Baek Kanghyuk cười khẽ, thoáng chút ngạc nhiên. “Cậu không phải là bác sĩ giỏi sao? Câu hỏi này không phải dành cho tôi đâu.”

Jaewon hơi nghiêng đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi anh. “Em là bác sĩ giỏi, nhưng có những điều em muốn học từ giáo sư. Đó là lý do em chọn khoa này.”

“Chỉ vì học hỏi à?” Baek Kanghyuk nhướn mày, ánh mắt sắc bén nhìn cậu, dường như muốn tìm ra ẩn ý đằng sau lời nói đó.

Jaewon mỉm cười, nhưng không trả lời ngay. “Có thể nói là thế, giáo sư. Nhưng cũng có thể nói em muốn làm việc cùng giáo sư... lâu dài.”

Baek Kanghyuk cảm thấy có một cái gì đó trong câu nói của Jaewon khiến anh chợt rùng mình. Mặc dù câu nói đó nghe như một lời ngưỡng mộ đơn giản, nhưng trong cách Jaewon nhìn mình, Kanghyuk cảm thấy có điều gì đó khác biệt. Một sự kiên định, một sự quyết tâm không thể bị bác bỏ.

“Cậu làm việc chăm chỉ đấy, nhưng đừng quên rằng sự nghiệp y khoa là một chặng đường dài. Tôi không chắc là cậu có thể đi hết được.” Baek Kanghyuk nói, có phần nửa đùa nửa thật. “Cậu vẫn còn rất trẻ, còn nhiều điều phải học.”

Jaewon cười nhẹ, không tỏ ra bối rối trước lời nhận xét đó. “Em biết, nhưng em nghĩ giáo sư là người phù hợp để em học hỏi. Hơn nữa, em rất muốn thử sức mình trong những ca mổ lớn, những ca phức tạp. Nếu giáo sư có thể dẫn dắt em, em tin mình sẽ làm được.”

Có một sự im lặng kéo dài giữa hai người. Baek Kanghyuk cảm thấy có điều gì đó không ổn. Kanghyuk không phải là người dễ dàng bị chi phối bởi những lời khen ngợi, nhưng sự tự tin của Jaewon khiến anh phải suy nghĩ lại. Cậu ta không chỉ tài năng, mà còn có một nét đặc biệt mà anh chưa từng gặp ở bất kỳ bác sĩ nào.

“Cậu biết không, Jaewon...” Baek Kanghyuk bắt đầu, nhưng rồi lại dừng lại. Anh không chắc mình muốn nói gì. Một phần trong anh muốn dừng lại, nhưng một phần lại cảm thấy có gì đó hấp dẫn trong mối quan hệ này.

Jaewon nhìn Kanghyuk với ánh mắt kiên định. “Em rất nghiêm túc về việc này, giáo sư. Em không chỉ muốn học từ giáo sư, em muốn được làm việc cùng giáo sư, lâu dài.”

Baek Kanghyuk không thể không cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Jaewon. Dù không thể phủ nhận sự quan tâm của mình đối với cậu, anh vẫn không thể để cho bản thân dễ dàng rơi vào mối quan hệ phức tạp này. Bởi lẽ, trong ngành y, mối quan hệ đồng nghiệp rất quan trọng, và sự rối loạn trong nó có thể gây ra những hậu quả không lường trước được.

“Cậu nói đúng, nhưng nhớ rằng công việc này không chỉ có tình cảm. Cậu có thể học được nhiều điều từ tôi, nhưng không phải lúc nào cũng dễ dàng như thế. Đừng mong đợi mọi thứ sẽ xảy ra như trong mơ,” Baek Kanghyuk nói, giọng trầm và cứng rắn.

Jaewon mỉm cười, lần này ánh mắt có chút vui vẻ, như thể cậu vừa đạt được một điều gì đó. “Em biết. Nhưng chính vì thế em càng muốn thử.”

,

Tối hôm đó, khi mọi người đã giải quyết xong công việc của mình, Jaewon đứng một mình trong hành lang bệnh viện, mắt hướng về phòng mổ mà hôm nay cậu vừa tham gia. Những suy nghĩ lẩn quẩn trong đầu cậu. Mối quan hệ này sẽ đi đến đâu? Cậu có thể khiến Baek Kanghyuk nhận ra rằng, dưới vẻ ngoài lãnh đạm ấy, ông thực sự không thể thoát khỏi sự ảnh hưởng của cậu?

Y tá Cheon Jang Mi bước ngang qua, nở một nụ cười đầy ẩn ý khi thấy Jaewon. “Anh có chuyện gì sao? Chắc là không phải đang nghĩ đến giáo sư Baek đấy chứ?”

Jaewon quay lại, nở nụ cười lịch sự. “Không đâu, chỉ là suy nghĩ về ca mổ thôi.”

Cheon Jang Mi liếc nhìn rồi quay đi, nhưng vẫn không quên đùa: “Cẩn thận đấy, anh này... nhìn vẻ ngoài dịu dàng thế thôi nhưng bên trong có gì đó lạ lắm.”

Jaewon nhìn theo, nụ cười vẫn không tắt trên môi. “Cảm ơn lời khuyên của em.”

Jaewon biết rằng mình đang trên con đường đi tìm cái gì đó lớn lao hơn chỉ là công việc. Và điều đó không chỉ liên quan đến y học.

.

Mấy ngày tiếp theo, không khí trong bệnh viện trở nên nhộn nhịp hơn với những ca mổ phức tạp và các sự cố không mong muốn. Dẫu vậy, trong lòng mỗi bác sĩ ở khoa Ngoại chấn thương, vẫn có một điều gì đó không thể dứt ra, không thể quên được.

Đặc biệt là giữa Yang Jaewon và Baek Kanghyuk, khi mối quan hệ đồng nghiệp của họ dần tiến triển theo hướng mà cả hai không thể lường trước.

Một buổi sáng, như thường lệ, Jaewon đã có mặt tại bệnh viện sớm hơn mọi người. Cậu đứng trước cửa phòng mổ, tay cầm hồ sơ bệnh án, mắt chăm chú nhìn vào các chỉ số và dữ liệu được đưa ra từ các ca mổ trước.

Dù mới 27 tuổi, Jaewon đã chứng tỏ mình là một bác sĩ đầy triển vọng, với sự kiên nhẫn và khả năng phán đoán sắc bén. Tuy nhiên, có một điều mà cậu không thể phủ nhận: sự tồn tại của Baek Kanghyuk trong cuộc sống công việc của mình ngày càng trở nên quan trọng.

“Cậu lại đây làm gì vậy?” Một giọng nói trầm vang lên từ phía sau.

Jaewon quay lại, và ngay lập tức, ánh mắt cậu đụng phải đôi mắt của Baek Kanghyuk. Cả hai im lặng trong giây lát, một khoảng cách ngắn nhưng đầy căng thẳng bao trùm.

Baek Kanghyuk bước đến, ánh mắt anh dò xét nhìn cậu. “Đừng để công việc ảnh hưởng đến sức khỏe của mình. Cậu không phải làm tất cả mọi thứ một mình đâu.”

Jaewon mỉm cười, nhưng đó là nụ cười rất đặc biệt, không phải kiểu cười xã giao mà là một nụ cười có sự tính toán. “Em chỉ muốn chắc chắn rằng mọi thứ sẽ hoàn hảo. Và em tin rằng, để làm việc với giáo sư, em cần phải chuẩn bị tốt.”

Baek Kanghyuk nhìn vào đôi mắt của Jaewon, cảm nhận được sự kiên quyết trong đó. Nhưng anh cũng không thể không nhận thấy một điều gì đó đang dần thay đổi trong cậu bác sĩ trẻ này.

Mặc dù ngoài mặt có vẻ hoàn hảo, nhưng sự chăm sóc quá mức đến từ Jaewon đôi khi khiến anh cảm thấy khó chịu. Như thể cậu đang kiểm soát mọi thứ, không chỉ công việc mà còn cả cảm xúc của những người xung quanh.

“Cậu có biết rằng, đôi khi một bác sĩ không cần phải lo lắng quá nhiều về mọi thứ không?” Baek Kanghyuk nói, đôi mắt anh ánh lên sự nghiêm túc. “Cứ làm theo quy trình, làm đúng công việc của mình là đủ.”

“Vâng, em biết,” Jaewon trả lời, nhưng trong ánh mắt lại có một tia sáng lạ lùng. “Tuy nhiên, em tin là giáo sư có thể cho em biết những điều không có trong quy trình ấy.”

Baek Kanghyuk nhíu mày, cảm giác như một làn sóng kỳ lạ vỗ về trái tim anh. Lúc này, Kanghyuk không thể phủ nhận rằng sự quyến rũ của Jaewon đang làm anh không thể tập trung vào công việc như trước. Cậu ta thật sự khiến anh bối rối, và đó là điều mà một người như Kanghyuk không hề muốn.

“Cậu nghĩ nhiều quá rồi,” Baek Kanghyuk lắc đầu, cố gắng đẩy mọi suy nghĩ khỏi đầu. “Đi làm đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu lo lắng quá mức.”

Jaewon chỉ mỉm cười, không nói thêm gì. Cậu không hề rời mắt khỏi Kanghyuk, nhưng cũng không vội vàng tỏ ra quá lộ liễu. Đôi khi, việc không nói gì lại mang đến hiệu quả lớn hơn những lời nói thừa thãi.

.

Ca mổ tiếp theo là một trường hợp phức tạp mà bệnh nhân phải trải qua cuộc phẫu thuật dài. Như thường lệ, Baek Kanghyuk đứng đầu nhóm, giám sát mọi thứ. Nhưng lần này, giáo sư đã chọn để Jaewon chủ trì ca mổ, để xem liệu cậu có thể xử lý mọi tình huống phát sinh mà không cần sự giúp đỡ của mình hay không.

Cả phòng mổ im lặng, chỉ có tiếng của các dụng cụ y tế và những chỉ đạo ngắn gọn của Jaewon vang lên. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ cho đến khi có một tình huống bất ngờ xảy ra — bệnh nhân có dấu hiệu rối loạn nhịp tim, chỉ số tim giảm mạnh.

“Cần hỗ trợ thêm,” Jaewon ra lệnh, nhưng giọng điệu của cậu vẫn không hề hoảng loạn. Cậu vẫn duy trì sự bình tĩnh, khiến những bác sĩ phụ trợ trong phòng mổ đều cảm thấy tin tưởng.

Baek Kanghyuk đứng ngoài, ánh mắt không thể rời khỏi Jaewon. Anh nhận ra một điều: Cậu không chỉ tài giỏi mà còn có khả năng làm chủ được tình huống một cách tuyệt vời.

Nhưng trong sâu thẳm, Baek Kanghyuk lại cảm thấy một sự lo lắng không thể giải thích được. Cậu bác sĩ trẻ này đã bước vào thế giới của anh quá nhanh, và có lẽ anh không còn đủ thời gian để ngăn cản những gì sắp tới.

.

Kết thúc ca mổ, bệnh nhân được đưa về phòng hồi sức trong tình trạng ổn định. Jaewon cùng Kanghyuk đứng trong phòng nghỉ, nơi mà lần này, không khí không còn căng thẳng như mọi lần.

“Cảm ơn giáo sư đã tin tưởng giao cho em ca mổ này,” Jaewon nói, không quên giữ vẻ lịch sự, nhưng ánh mắt lại thể hiện rõ sự biết ơn và một chút... kỳ vọng.

Baek Kanghyuk ngẩng đầu lên, không trả lời ngay lập tức. Anh chỉ nhẹ gật đầu, nhưng sâu trong lòng lại cảm thấy không dễ chịu chút nào.

“Em làm tốt,” Baek Kanghyuk nói đơn giản, nhưng chính câu nói ấy lại khiến Jaewon không thể giấu nổi nụ cười vui vẻ trên môi. “Nhưng cậu cần phải nhớ, đây chỉ là một bước nhỏ trong chặng đường dài. Đừng bao giờ tự mãn.”

“Em biết,” Jaewon đáp, nụ cười không tắt. “Em sẽ không tự mãn đâu.”

.

Mùa đông đang đến gần, không khí trong bệnh viện mỗi sáng càng trở nên lạnh lẽo hơn, nhưng không khí giữa các bác sĩ ở khoa Ngoại chấn thương lại luôn căng thẳng và sôi động.

Đặc biệt là mối quan hệ ngày càng phức tạp giữa Yang Jaewon và Baek Kanghyuk. Cả hai không chỉ là đồng nghiệp mà còn là những con người đang dần bước vào một thế giới tình cảm mơ hồ, nơi họ phải đối mặt với những cảm xúc mà họ không hoàn toàn hiểu rõ.

Ngày hôm đó, một ca cấp cứu đột ngột khiến tất cả các bác sĩ và y tá phải lao vào công việc. Một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng khiến ba bệnh nhân cùng lúc phải nhập viện, và tình hình cực kỳ căng thẳng. Các bác sĩ không có thời gian để nghỉ ngơi, mọi người đều gấp rút chuẩn bị cho những ca mổ.

Jaewon và Kanghyuk cùng đứng trong phòng mổ, chuẩn bị cho một trong những ca mổ đặc biệt. Ánh sáng trắng lạnh lẽo từ đèn mổ chiếu sáng lên khuôn mặt của họ, nhưng không khí giữa họ vẫn dày đặc cảm xúc chưa thể giải thích.

“Cậu có ổn không?” Baek Kanghyuk hỏi, khi nhìn thấy Jaewon hơi cúi người xuống, cố gắng giấu sự căng thẳng trong ánh mắt.

Jaewon ngẩng lên, mỉm cười một cách nhẹ nhàng. “Em ổn, giáo sư. Cảm ơn đã quan tâm.”

Kanghyuk không đáp lại ngay, chỉ lặng lẽ nhìn Jaewon. Anh nhận ra rằng, dù cậu bác sĩ trẻ này có thể là một trong những người giỏi nhất mà anh từng gặp, nhưng sự kiên nhẫn và sự chiếm hữu của cậu lại khiến Kanghyuk cảm thấy mệt mỏi. Một phần trong anh không muốn đối diện với những cảm xúc mà Jaewon mang đến, vì anh biết, mọi thứ sẽ không bao giờ đơn giản như vậy.

Trong khi họ chuẩn bị cho ca mổ, Park Gyeong Won và Cheon Jang Mi bước vào phòng, mang theo dụng cụ y tế. Gyeong Won, bác sĩ gây mê, vẫn giữ nét mặt không biểu lộ cảm xúc, nhưng đôi mắt anh ta vẫn sắc lẹm, quan sát mọi thứ xung quanh.

“Giáo sư Baek, tiền bối Jaewon, chúng ta bắt đầu được chưa?” Gyeong Won hỏi, trong khi Cheon Jang Mi đã chuẩn bị sẵn sàng các dụng cụ cần thiết.

Baek Kanghyuk gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi Jaewon. “Cậu dẫn dắt đi.”

“Vâng,” Jaewon trả lời, giọng điềm tĩnh.

.

Khi ca mổ bắt đầu, mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ. Jaewon dẫn dắt đội ngũ của mình một cách xuất sắc. Từng chỉ đạo của cậu đều rõ ràng, dứt khoát, khiến cả Baek Kanghyuk và các bác sĩ còn lại đều không thể không thừa nhận tài năng của cậu. Mọi người đều tuân thủ theo sự chỉ dẫn của Jaewon, và ca mổ tiến triển nhanh chóng, giúp cứu sống bệnh nhân.

Tuy nhiên, trong suốt quá trình, ánh mắt của Jaewon không một lần rời khỏi Kanghyuk. Cậu muốn chứng minh rằng, mình có thể làm được mọi thứ, không chỉ để anh thấy cậu giỏi mà còn để anh cảm nhận được sự có mặt của cậu. Và cậu biết, ông đã nhận ra điều đó.

Khi ca mổ kết thúc, bệnh nhân đã được đưa vào phòng hồi sức. Các bác sĩ và y tá bắt đầu dọn dẹp phòng mổ, nhưng có một sự im lặng kỳ lạ giữa Jaewon và Baek Kanghyuk.

Mọi người xung quanh không nói gì, dường như biết rằng đây là khoảnh khắc giữa hai người họ, một khoảnh khắc đầy căng thẳng và... một chút gì đó không thể nói ra.

.

Buổi tối, bệnh viện không còn náo nhiệt như ban ngày, mọi người đã trở về phòng nghỉ của mình. Jaewon, không giống những bác sĩ khác, vẫn ngồi trong khu vực nghỉ ngơi, mắt nhìn vào màn hình điện thoại, nhưng không thực sự chú tâm vào nó. Cậu đang đợi một tin nhắn hay một cuộc gọi, nhưng thực sự cậu chỉ đợi một sự xác nhận nào đó từ Baek Kanghyuk.

Và như thể hiểu được điều gì đang diễn ra trong tâm trí Jaewon, Kanghyuk bước vào, không nói gì, chỉ đứng đó, lặng lẽ quan sát cậu.

“Giáo sư, có chuyện gì không?” Jaewon ngẩng đầu lên, nụ cười nhẹ nhàng vẫn không tắt.

Baek Kanghyuk im lặng một chút rồi bước đến gần hơn. “Cậu đang tìm kiếm cái gì vậy?”

Jaewon không trả lời ngay lập tức. Cậu chỉ nhìn anh, ánh mắt sắc bén và đầy thách thức, như thể muốn thử thách xem liệu anh có thể cảm nhận được sự thay đổi trong mối quan hệ của họ hay không.

“Em không tìm kiếm gì cả,” Jaewon đáp sau một lúc. “Em chỉ làm những gì mình cảm thấy đúng.”

Kanghyuk nhìn cậu, cảm thấy một chút khó chịu. Cậu ta đang chơi một trò chơi mà anh không hiểu hết, và anh không thích cảm giác này. Kanghyuk đã có thể xử lý mọi tình huống trong phòng mổ, nhưng với Jaewon, anh lại không thể kiểm soát được bản thân.

“Cậu không cần phải làm mọi thứ một mình,” Kanghyuk nói, giọng nhẹ nhàng, nhưng lại không thiếu sự nghiêm khắc. “Không phải lúc nào cũng phải gánh mọi trách nhiệm.”

Jaewon khẽ cười, nhưng lần này có một sự lạnh lùng trong nụ cười đó. “Em không muốn gánh mọi trách nhiệm. Em chỉ muốn làm mọi thứ đúng cách. Và em tin rằng giáo sư có thể hiểu điều đó.”

Kanghyuk cảm thấy một chút bất an. Sự tự tin của Jaewon quá mãnh liệt, nhưng chính sự tự tin đó lại làm anh cảm thấy không thể dựa vào những phán đoán của mình. Cậu ta không cần anh, nhưng lại luôn muốn có sự hiện diện của anh.

“Cậu có thể đi theo con đường của mình,” Baek Kanghyuk nói, có chút xa cách. “Nhưng đừng quên rằng công việc này không dễ dàng như vậy.”

Jaewon im lặng, nhưng ánh mắt cậu vẫn sáng lên, như thể cậu đã đạt được điều gì đó từ lời nói đó.

“Em không quên đâu, giáo sư,” cậu thì thầm, đôi mắt sáng ngời. “Em không quên đâu.”

.

Mùa đông ở Seoul trở nên lạnh giá hơn bao giờ hết. Những cơn gió buốt thổi qua các cửa sổ bệnh viện, mang theo hơi lạnh của mùa đông sâu sắc. Nhưng trong khoa Ngoại chấn thương, không khí vẫn luôn nóng bỏng với công việc, thử thách và những tình huống khẩn cấp.

Tuy vậy, có một điều khiến không khí trở nên nặng nề hơn – là mối quan hệ giữa Yang Jaewon và Baek Kanghyuk. Mỗi ngày trôi qua, nó càng trở nên phức tạp hơn, và có vẻ như cả hai đều không thể thoát ra khỏi cái vòng xoáy này.

Một buổi sáng muộn, khi cơn bão tuyết đang ập đến, các bác sĩ và y tá đang chuẩn bị cho một ngày dài vất vả. Jaewon, giống như mọi khi, là người đầu tiên đến bệnh viện. Cậu ngồi trong phòng nghỉ, mắt vẫn chăm chú vào tài liệu, không hề để ý đến tiếng bước chân nhẹ nhàng của Baek Kanghyuk đang tiến lại gần.

“Cậu lại đến sớm thế à?” Kanghyuk lên tiếng, giọng anh trầm và lạ lùng, như thể đang cố gắng kiểm soát một sự khó chịu không tên.

Jaewon ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Kanghyuk. "Không phải tất cả các bác sĩ đều thích vào muộn, giáo sư. Còn giáo sư, hôm nay không phải có ca mổ lớn sao?"

Baek Kanghyuk ngồi xuống chiếc ghế đối diện, vươn tay lấy tách cà phê trên bàn, nhưng không vội uống. Ánh mắt anh lướt qua các tài liệu trên bàn của Jaewon một cách nhanh chóng, dường như không muốn bị cậu nhìn thấy quá lâu.

“Cậu có vẻ rất kiên nhẫn với công việc. Nhưng đôi khi, cậu cần phải biết cách buông bỏ. Công việc này không phải là tất cả,” Baek Kanghyuk nói, dừng lại một chút, như thể muốn đưa ra một cảnh báo.

Jaewon không trả lời ngay. Cậu chỉ lặng lẽ nhìn anh, đôi mắt như đang đánh giá lại từng lời nói của Kanghyuk. Cậu cảm nhận được sự lo lắng trong giọng nói của anh, nhưng lại không thể hiểu hết tại sao Baek Kanghyuk lại có vẻ khó chịu với cậu đến vậy.

“Em hiểu, giáo sư. Nhưng đôi khi, không phải lúc nào chúng ta cũng có thể 'buông bỏ' đâu. Đặc biệt là khi công việc này có thể cứu sống một mạng người,” Jaewon đáp, giọng cậu bình thản nhưng ẩn chứa một sự kiên quyết mà Kanghyuk không thể phủ nhận.

Baek Kanghyuk im lặng, nhìn Jaewon một cách sâu sắc. Anh cảm thấy một sự thách thức từ ánh mắt của cậu, một cái gì đó mà anh không thể hiểu rõ. Đó không chỉ là sự kiên nhẫn trong công việc mà còn là một thứ cảm xúc khác, thứ cảm xúc khiến ông không thể dễ dàng rũ bỏ.

.

Ca mổ lớn ngày hôm đó bắt đầu khi cơn bão tuyết càng lúc càng mạnh. Ba bệnh nhân nặng được đưa vào phòng mổ liên tiếp. Tất cả các bác sĩ đều phải tập trung cao độ, nhưng chỉ có một điều duy nhất khiến tất cả không thể tập trung hoàn toàn vào công việc: Sự hiện diện của nhau.

Jaewon dẫn dắt nhóm mổ, như mọi khi, rất tự tin. Cậu làm việc nhanh nhẹn, chính xác và không hề tỏ ra bối rối trước bất kỳ tình huống nào. Nhưng Baek Kanghyuk lại thấy có điều gì đó bất thường.

Cậu ta không chỉ giỏi trong chuyên môn, mà còn có một sự lạnh lùng khó cưỡng trong cách làm việc – một sự lạnh lùng mà anh không thể không cảm nhận được. Cậu ta không cần anh nữa, và đó là điều mà Baek Kanghyuk không thể dễ dàng chấp nhận.

Trong phòng mổ, khi tình huống trở nên căng thẳng, Jaewon không hề nhìn Kanghyuk mà ra hiệu cho các y tá và bác sĩ phụ để xử lý nhanh chóng. Đôi lúc, anh muốn lên tiếng, nhưng lại thấy sự tự tin của cậu quá mạnh mẽ, như thể ahh không còn vai trò gì trong ca mổ này nữa.

“Cậu làm tốt lắm,” một lúc sau, khi ca mổ đã thành công, Kanghyuk lên tiếng. Giọng anh không còn lạnh lùng như trước, mà thay vào đó là một sự công nhận mà Jaewon đã mong đợi. Nhưng trong giọng nói ấy, Jaewon lại cảm nhận được một sự xa cách kỳ lạ.

“Cảm ơn giáo sư,” Jaewon mỉm cười nhẹ. Nhưng nụ cười ấy, không giống như trước, lần này có vẻ như không chỉ là sự lịch sự mà còn là một sự mỉa mai kín đáo. “Nhưng em nghĩ, em không cần sự công nhận của giáo sư nữa.”

Kanghyuk khựng lại, đôi mắt anh chạm phải ánh nhìn thách thức của Jaewon. Kanghyuk không biết tại sao, nhưng những lời nói của cậu như một gáo nước lạnh dội vào trái tim anh. Một cảm giác lạ lùng xâm chiếm, như thể anh đã mất đi thứ gì đó quý giá, dù đó chỉ là một lời nói ngắn gọn.

.

Tối hôm đó, khi mọi người đều đã rời bệnh viện sau một ngày dài căng thẳng, Jaewon vẫn ngồi lại trong phòng nghỉ, mắt dán vào màn hình điện thoại. Cậu đang đợi một tin nhắn – nhưng không phải từ ai khác ngoài Baek Kanghyuk.

Cánh cửa phòng mở ra, và Baek Kanghyuk bước vào, mang theo vẻ mặt không rõ ràng, vừa kiên quyết vừa lưỡng lự.

“Cậu còn ở lại đây làm gì?” Baek Kanghyuk hỏi, giọng ông có chút mệt mỏi, nhưng không thiếu phần nghiêm khắc.

Jaewon ngẩng lên, nở một nụ cười mà Kanghyuk không thể hiểu nổi. Cậu không vội vàng trả lời, chỉ nhìn ông một cách chờ đợi.

“Em đang chờ điều gì vậy?” Kanghyuk bước đến gần hơn, ánh mắt có chút khó chịu, nhưng cũng không thể tránh khỏi cảm giác mong đợi mơ hồ.

Jaewon đứng dậy, bước lại gần ông. Lần này, khoảng cách giữa hai người chỉ còn rất gần, gần đến mức có thể nghe thấy nhịp thở của nhau.

“Em chỉ chờ một điều,” Jaewon nói, giọng thấp và lôi cuốn. “Em chờ giáo sư sẽ nhận ra rằng... em không phải là một bác sĩ bình thường. Em có thể là người giúp anh tìm ra điều gì đó mà anh không thể thấy, dù anh có cố gắng phủ nhận nó.”

Baek Kanghyuk nhìn cậu, mắt anh như đang cố gắng hiểu ra điều gì đó sâu xa hơn trong ánh mắt đầy quyết đoán của Jaewon. Nhưng điều khiến anh bối rối hơn cả là sự thật mà Jaewon vừa nói ra: Cậu không chỉ muốn làm việc với anh, cậu muốn bước vào một phần quan trọng trong cuộc sống của anh.

“Cậu... thật sự nghĩ rằng tôi sẽ dễ dàng để cậu vào cuộc sống của tôi như vậy sao?” Baek Kanghyuk hỏi, giọng trầm nhưng đầy mơ hồ, như thể anh đang nói với chính mình.

Jaewon mỉm cười, một nụ cười không hề tỏ ra yếu đuối, nhưng lại mang theo một sự kiên định mà anh không thể phủ nhận.

“Em nghĩ là giáo sư sẽ không thể từ chối em lâu đâu.”

.

Ngày hôm sau, bệnh viện dường như im ắng hơn, không có những vụ cấp cứu đột ngột hay những ca mổ khẩn cấp. Đội ngũ bác sĩ có một chút thời gian để nghỉ ngơi, nhưng không khí giữa các đồng nghiệp, đặc biệt là giữa Yang Jaewon và Baek Kanghyuk, lại không hề tĩnh lặng như vậy.

Mỗi bước đi của họ, mỗi câu nói của họ đều mang theo một sự căng thẳng lạ lùng, không phải bởi công việc mà bởi sự hiện diện của nhau.

Câu chuyện bắt đầu từ một buổi sáng muộn, khi Jaewon lại một lần nữa đến sớm hơn mọi người. Cậu ngồi trong phòng nghỉ, mở một cuốn sách y khoa, nhưng ánh mắt cứ không thể rời khỏi chiếc điện thoại của mình. Cậu đang chờ một tin nhắn. Một tin nhắn từ Baek Kanghyuk.

Dù đã có những lời nói thẳng thừng và thái độ không mấy dễ chịu trong các cuộc đối thoại trước đó, Jaewon biết một điều: Cậu không thể chỉ dừng lại ở công việc với Kanghyuk. Cảm giác muốn sở hữu và kiểm soát đang dần chiếm lĩnh tâm trí cậu. Và có lẽ, cậu cũng biết rằng Kanghyuk đang dần bị cuốn vào vòng xoáy ấy.

Khi Kanghyuk bước vào, Jaewon không vội đứng lên. Cậu chỉ nâng mắt lên, đối diện với ánh nhìn của anh một cách điềm tĩnh.

“Cậu lại ngồi đây một mình à?” Baek Kanghyuk hỏi, giọng anh vẫn trầm lặng, không có chút gì là thân mật, nhưng Jaewon biết rằng dưới cái vẻ ngoài lạnh lùng ấy, có một thứ gì đó đang dần thay đổi.

“Vâng, em đang đọc lại tài liệu,” Jaewon trả lời, giọng nhẹ, nhưng ánh mắt cậu vẫn không rời khỏi Kanghyuk. Cậu biết rằng mỗi lần như thế, Kanghyuk sẽ có chút khó xử, nhưng cậu không hề quan tâm.

Kanghyuk đứng yên, ánh mắt nhìn cậu một lúc lâu, rồi mới nói: “Tôi nghe nói hôm nay có một cuộc họp lớn. Cậu có chuẩn bị gì không?”

Jaewon đứng dậy, vươn vai một cái rồi nhìn thẳng vào Kanghyuk. “Em đã chuẩn bị từ tối qua rồi, giáo sư.”

Với câu trả lời bình thản ấy, một phần trong Kanghyuk cảm thấy hơi ngạc nhiên. Cậu bác sĩ trẻ này thật sự rất kiên nhẫn và giỏi giang, nhưng càng lúc anh càng cảm thấy sự tự tin của Jaewon như một cái bẫy mà cậu ta tự đặt ra để vây lấy anh. Kanghyuk không biết làm thế nào để thoát ra khỏi sự thu hút đó. Nhưng có lẽ, chính ông cũng không muốn thoát ra.

Trong cuộc họp, tất cả các bác sĩ trưởng khoa, y tá và các chuyên gia đều có mặt. Các ca mổ quan trọng trong tuần được thảo luận, và những khó khăn trong công tác điều trị được phân tích.

Jaewon và Kanghyuk ngồi đối diện nhau, im lặng lắng nghe các vấn đề được đề cập. Tuy nhiên, sự chú ý của cả hai lại không phải ở các vấn đề chuyên môn, mà là ở chính họ.

Kanghyuk thỉnh thoảng liếc nhìn Jaewon, quan sát cậu từ phía bên kia bàn họp. Cậu ta vẫn giữ vẻ ngoài điềm tĩnh, ánh mắt không hề có chút lạ lùng hay lo lắng. Đó là điều mà Kanghyuk không thể bỏ qua.

Jaewon không chỉ là một bác sĩ giỏi mà còn là người rất biết cách che giấu cảm xúc. Nhưng càng lúc, anh càng cảm thấy một sự không an tâm kỳ lạ. Cậu ta luôn ở gần anh, và trong mỗi ánh mắt, cậu ta lại như muốn thể hiện rằng anh không thể thoát khỏi sự hiện diện của mình.

Kanghyuk cảm thấy hơi mệt mỏi khi nhận ra điều này. Cảm giác này không phải lần đầu tiên, nhưng lần này có vẻ mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Kanghyuk bắt đầu nghi ngờ liệu mình có thể tiếp tục giữ được sự kiên nhẫn như trước với Jaewon. Những cảm xúc đang dần xâm chiếm, và anh không chắc mình có thể kiểm soát được chúng.

.

Ngày hôm sau, một ca mổ đột xuất cần sự tham gia của cả Baek Kanghyuk và Jaewon. Ca mổ này rất phức tạp, liên quan đến một bệnh nhân bị thương nặng sau một vụ tai nạn xe. Các bác sĩ đều tập trung vào công việc, nhưng mối quan hệ giữa Jaewon và Kanghyuk lại khiến không khí trong phòng mổ trở nên ngột ngạt.

Kanghyuk đứng ở một góc, quan sát Jaewon với ánh mắt nghiêm khắc. Cậu bác sĩ trẻ đang làm rất tốt công việc của mình, nhưng anh lại không thể ngừng nghĩ về sự hiện diện của Jaewon bên cạnh mình.

Mỗi chỉ đạo của Jaewon, mỗi ánh mắt của cậu đều khiến anh cảm thấy một thứ cảm giác không rõ ràng, như thể Jaewon đang thử thách anh, không chỉ trong công việc mà trong cả cảm xúc.

Khi cuộc phẫu thuật gần như kết thúc, tình huống đột ngột xảy ra — một động tác sai sót từ một bác sĩ phụ khiến bệnh nhân mất máu nhanh chóng. Tất cả đều hốt hoảng, nhưng Jaewon không hề dao động.

“Giúp tôi nhanh lên!” Jaewon ra lệnh, giọng cậu lạnh lùng nhưng rõ ràng. Mọi người trong phòng mổ đều làm theo chỉ đạo của cậu, và ca mổ được cứu lại trong gang tấc.

Tuy nhiên, khi bệnh nhân đã ổn định, Baek Kanghyuk không thể không cảm thấy một chút lo lắng. Sự bình tĩnh quá mức của Jaewon, cách cậu chỉ đạo mọi thứ mà không chút cảm xúc, thật sự khiến anh phải đặt câu hỏi về bản chất của cậu.

“Cậu làm rất tốt, nhưng đừng để sự lạnh lùng chi phối tất cả. Cảm xúc là thứ không thể thiếu trong công việc này,” Kanghyuk nói sau ca mổ, đôi mắt anh nhìn thẳng vào Jaewon, như thể muốn cảnh báo cậu.

Jaewon nhìn Kanghyuk, đôi mắt sáng lên một cách kỳ lạ, như thể cậu đang hiểu rõ hơn về Kanghyuk qua từng lời nói. “Em không lạnh lùng đâu, giáo sư. Em chỉ không muốn mình mắc sai lầm.”

Kanghyuk hơi lắc đầu, cảm giác mệt mỏi lại dâng lên trong lòng anh. Cậu ta không chỉ tài giỏi mà còn có sự quyết tâm mạnh mẽ, điều mà anh không thể dễ dàng phá vỡ. Nhưng chính điều đó lại khiến Kanghyuk cảm thấy có gì đó đang dần thay đổi trong mối quan hệ này.

,

Vào cuối ngày, khi tất cả mọi người đã rời bệnh viện, Jaewon vẫn ngồi lại, như thể chờ đợi điều gì đó. Cậu không vội về nhà, không vội làm gì cả. Chỉ có một điều duy nhất khiến cậu bận tâm: Kanghyuk. Cảm giác muốn kiểm soát, muốn bước vào thế giới của anh vẫn đeo bám cậu không ngừng.

Khi Kanghyuk đi ngang qua, không kìm được, Jaewon ngẩng đầu lên. Ánh mắt của cậu không hề rời khỏi mình.

“Giáo sư, em biết rằng chúng ta sẽ không thể chỉ là đồng nghiệp,” Jaewon nói, giọng cậu nhẹ nhàng, nhưng đầy quyết tâm.

Kanghyuk dừng lại, không nói gì. Anh biết điều này rồi, nhưng không muốn đối diện với nó.

“Cậu...” Kanghyuk bắt đầu, nhưng không thể nói tiếp. Cảm xúc của anh bây giờ đã quá phức tạp, không thể giải thích bằng lời.

Jaewon mỉm cười. “Em đã nói rồi, giáo sư. Em sẽ không từ bỏ đâu.”

.

Mùa đông đang dần qua đi, và Seoul chuyển mình sang những ngày xuân nhẹ nhàng, mang theo một luồng không khí mới. Bệnh viện Đại học Quốc gia Hàn Quốc vẫn luôn là nơi đầy áp lực, nơi mà mỗi ngày đều có những ca mổ, những ca cấp cứu khẩn cấp và những thách thức không ngừng. Tuy nhiên, có một điều gì đó đã thay đổi trong không khí nơi đây.

Không còn là những ánh mắt lạnh lùng hay sự xa cách giữa Yang Jaewon và Baek Kanghyuk. Mối quan hệ giữa họ giờ đây không chỉ đơn thuần là sự đồng nghiệp, mà đã vượt qua giới hạn ấy, tiến vào một khu vực mà không ai trong số họ từng nghĩ sẽ có một ngày mình dám bước vào.

Buổi sáng hôm ấy, Jaewon bước vào phòng nghỉ với tâm trạng không giống mọi khi. Cậu không còn cảm giác lo lắng hay căng thẳng. Thay vào đó, có một sự bình yên kỳ lạ trong ánh mắt của cậu. Hôm nay, cậu không vội vàng làm việc, không vùi đầu vào tài liệu hay ca mổ nào. Cậu chỉ ngồi đó, như thể đang đợi một điều gì đó sẽ đến.

Không lâu sau, Baek Kanghyuk bước vào, và ngay lập tức, Jaewon ngẩng lên nhìn anh. Ánh mắt của họ gặp nhau, và trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ đều trở nên rõ ràng.

“Giáo sư, hôm nay chúng ta sẽ làm gì?” Jaewon hỏi, giọng cậu bình thản, nhưng ánh mắt lại không hề che giấu sự kỳ vọng.

Baek Kanghyuk đứng lặng một lúc, đôi mắt anh hơi mệt mỏi nhưng cũng đầy sự kiên định. Hôm nay, anh không thể tránh né Jaewon nữa. Cảm giác ấy, sự cuốn hút ấy, không phải là thứ anh có thể phủ nhận thêm được nữa.

“Cậu có nghĩ rằng chúng ta nên nói về những gì đã xảy ra giữa chúng ta không?” Baek Kanghyuk lên tiếng, giọng anh bình tĩnh, nhưng có chút nặng nề như đang phải đối mặt với một quyết định quan trọng.

Jaewon nhìn Kanghyuk, nở một nụ cười nhẹ. “Em đã nói rồi, giáo sư. Chúng ta không thể chỉ là đồng nghiệp. Em không thể chỉ đứng ngoài và quan sát nữa.”

Kanghyuk không biết mình phải làm gì, nhưng anh cũng nhận ra một điều: Cậu ta đã bước vào cuộc sống của anh từ lâu, và dường như anh cũng đã không thể dừng lại, dù có muốn hay không.

“Em thật sự muốn bước vào cuộc sống của tôi sao?” Baek Kanghyuk hỏi, giọng anh nhẹ nhàng nhưng vẫn đầy nghiêm túc.

Jaewon không ngần ngại. “Vâng. Em muốn là một phần trong cuộc sống của giáo sư. Không chỉ là đồng nghiệp, mà là... một người mà giáo sư có thể tin tưởng.”

Kanghyuk im lặng, như thể đang suy nghĩ về những gì Jaewon vừa nói. Một phần trong anh muốn từ chối, muốn giữ lại khoảng cách mà anh đã cố gắng tạo ra suốt bao nhiêu năm qua. Nhưng một phần khác lại không thể ngừng cảm thấy một sự kỳ lạ trong lòng khi nghĩ về Jaewon.

Cuối cùng, Kanghyuk thở dài, như thể đã hạ quyết tâm. “Nếu cậu thật sự muốn thế, thì tôi không thể từ chối được.”

Jaewon mỉm cười rạng rỡ. Cậu tiến lại gần anh, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Kanghyuk, và trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều cảm nhận được điều mà họ đã tránh né từ lâu.

“Cảm ơn, giáo sư. Em hứa sẽ không làm giáo sư thất vọng.”

.

Mối quan hệ giữa họ không phải là thứ gì đó dễ dàng. Sau buổi sáng ấy, dù không có những lời tuyên bố to lớn hay lãng mạn, cả Jaewon và Kanghyuk đều biết rằng mọi thứ đã thay đổi.

Công việc vẫn luôn là ưu tiên, nhưng giờ đây, mỗi lần nhìn vào mắt nhau, họ cảm nhận được sự thấu hiểu và tình cảm ấm áp đang dần nở rộ trong tim.

Ngày qua ngày, họ tiếp tục làm việc bên nhau. Những ca mổ căng thẳng, những quyết định quan trọng vẫn luôn đẩy họ vào những tình huống khó khăn. Nhưng lần này, họ không còn chỉ là đồng nghiệp.

Họ là những người mà nhau có thể dựa vào. Mỗi lần Jaewon có một quyết định quan trọng, Kanghyuk sẽ ở bên, đưa ra lời khuyên không phải chỉ như một giáo sư, mà như một người bạn, một người đồng hành.

.

Thời gian trôi qua, một buổi tối mùa xuân đẹp trời, sau một ngày dài làm việc, Jaewon và Kanghyuk ngồi cùng nhau trong phòng nghỉ. Ngoài trời, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, tạo nên một không gian lãng mạn đến mức khiến ai cũng cảm thấy dịu dàng.

“Giáo sư,” Jaewon lên tiếng, giọng cậu nhẹ nhàng như thể đang chạm đến một điều quan trọng. “Em biết chúng ta đã có rất nhiều thử thách, nhưng em nghĩ... mình đã sẵn sàng rồi.”

Kanghyuk quay sang nhìn cậu, mắt anh ấm áp nhưng cũng đầy sự kiên quyết. “Sẵn sàng cho điều gì?”

“Để không còn giữ khoảng cách nữa. Để chúng ta có thể là một phần trong cuộc sống của nhau, không chỉ ở bệnh viện,” Jaewon đáp, ánh mắt cậu sáng lên như thể đang nói về điều mà cậu đã ấp ủ từ lâu.

Kanghyuk không trả lời ngay. Anh chỉ nhìn Jaewon, cảm nhận những lời nói ấy đang dần chiếm lĩnh trái tim mình. Một phần trong anh muốn rút lui, nhưng phần lớn trong anh lại không thể cưỡng lại được cảm xúc này.

“Cậu chắc chắn không hối hận sao?” Baek Kanghyuk hỏi, giọng anh dịu dàng nhưng đầy sự nghiêm túc.

Jaewon mỉm cười, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay Kanghyuk. “Chắc chắn. Em đã nói rồi, giáo sư. Em sẽ không từ bỏ.”

Kanghyuk nhìn cậu một lúc, và cuối cùng, anh cũng không thể kìm lòng được nữa. Kanghyuk siết chặt tay Jaewon, kéo cậu lại gần mình hơn. Không có lời nói nào thêm, chỉ có những cảm xúc đong đầy trong không khí, và sự hiểu nhau sâu sắc giữa hai con người đã trải qua quá nhiều thử thách để có thể chạm đến hạnh phúc.

Họ không cần phải nói thêm gì nữa. Mối quan hệ giữa họ đã vượt qua những ngại ngần ban đầu, và giờ đây, cả hai đều biết rằng họ đã tìm thấy một nơi an toàn để cùng nhau đi qua mọi sóng gió.

Hạnh phúc không phải là một đích đến mà là hành trình. Và hành trình của Jaewon và Kanghyuk, từ đồng nghiệp đến những người yêu thương nhau, mới chỉ bắt đầu.

_End_























107 chương đã đăng tui ủa ngang luôn á bà con.

À một fic nữa lại khép lại, bà con gợi ý cho fuc sau nha chứ hết truyện trong kho rầu

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro