Lần Sau Đừng Donate Xưng'Chồng Em',Thầy Tui Ngại Rõ
Jaewon chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, người mà cậu mến mộ trên internet lại chính là người thầy của mình. Cậu cũng không ngờ rằng buổi học đầu tiên tại trung tâm tiếng Anh lại là một trong những khoảnh khắc thay đổi cuộc đời. Thế nhưng, tất cả những điều này đã xảy ra. Và thật sự, mọi thứ bắt đầu từ một đêm mưa gió khi cậu quyết định tìm chút giải trí trên mạng.
Vừa mới thất nghiệp, lại vừa thất tình, Jaewon ngồi lướt điện thoại như một kẻ mất phương hướng, không biết làm gì tiếp theo trong cuộc đời. Thế rồi, trong một lần vô tình lướt qua Tiktok, một video mukbang xuất hiện trên màn hình.
Trong đó, một người đàn ông khoảng chừng 40 tuổi đang ăn gà rán, miến cay, và nói chuyện với khán giả. Giọng anh trầm ấm, có chút khàn, nhưng lại mang một sự quyến rũ khó tả.
Những cảnh quay đó, ánh mắt anh khi nhìn vào camera, không hề lạ lẫm đối với Jaewon. Cậu cảm thấy mình như đang nhìn thấy ai đó mà mình đã biết từ lâu. Không cần suy nghĩ lâu, Jaewon nhấn vào nút theo dõi và bắt đầu bình luận.
“Chồng ơi ăn thêm đi, nhìn chú ăn ngon quá!” – Jaewon viết, rồi không nghĩ gì thêm. Cậu chỉ cảm thấy một chút vui vẻ trong lòng khi cười khúc khích với dòng bình luận của mình.
Người đàn ông trong video – Baek Kanghyuk – cười nhẹ khi đọc bình luận của Jaewon và đáp lại: “Cảm ơn bạn… Jae_wonnie97. Tôi không phải chồng ai đâu. Nhưng cảm ơn miếng gà thêm nhé.”
Jaewon lập tức đỏ mặt, nhưng cảm giác ấy lại làm trái tim cậu đập mạnh hơn bao giờ hết. Dù vậy, cậu chỉ nghĩ đơn giản rằng đó chỉ là một khoảnh khắc vui vẻ trên mạng và chẳng có gì nghiêm túc.
Thế nhưng, cuộc sống luôn có những điều bất ngờ.
.
Ngày hôm sau, khi Jaewon bước vào lớp học tiếng Anh tại trung tâm, cậu không thể ngờ rằng thầy giáo phụ trách lớp mình lại chính là người mà cậu vừa donate trên livestream hôm qua.
Kanghyuk đứng trước lớp, với gọng kính và bộ vest chỉnh chu. Lúc đó, Jaewon chỉ đứng chết trân, tay chân như cứng lại, mắt mở to nhìn người đàn ông đang giới thiệu tên mình trước toàn lớp.
"Giới thiệu với các bạn, thầy dạy Reading & Listening lớp này: Baek Kanghyuk."
Jaewon không thể tin vào mắt mình. Lúc đó, một phần trong cậu muốn chạy trốn khỏi lớp ngay lập tức, nhưng một phần khác lại muốn ở lại để nghe thêm về thầy. Làm sao đây? Mọi thứ thật sự quá… ngạc nhiên!
Kanghyuk nhìn quanh lớp, ánh mắt dừng lại ở Jaewon một chút rồi anh tiếp tục, không hề có dấu hiệu nhận ra cậu là người đã donate cho mình trên livestream.
Sau buổi học, Jaewon không thể kiềm chế được nữa. Cậu không muốn nghĩ về chuyện này nữa, nhưng lòng lại không thể ngừng lo lắng. Rồi cuối cùng, khi cậu chuẩn bị bước ra khỏi lớp, Kanghyuk gọi cậu lại.
“Jae_wonnie97,” – giọng anh vẫn trầm ấm như trong livestream.
Jaewon giật mình. “Dạ, thầy gọi em?”
Kanghyuk bước lại gần, khuôn mặt không hề tỏ ra nghiêm túc mà chỉ nhẹ nhàng: “Em vẫn gọi tôi là thầy sao? Sau này, em có thể gọi tôi là anh Kanghyuk được không?”
Jaewon đứng sững lại, trong lòng có chút hoang mang, nhưng rồi cậu vẫn gật đầu. “Dạ…anh Kanghyuk.” – Cậu nói, lời nói như thốt ra một cách tự nhiên mà không hề có sự chuẩn bị.
Kanghyuk cười khẽ, ánh mắt ấm áp: “Vậy thì, chúng ta đi ăn một bữa nhé. Tôi đang rảnh.”
Jaewon ngạc nhiên đến mức không nói nên lời. Đi ăn sao? Cậu nghĩ mình nghe lầm. Thầy Kanghyuk, người mà cậu tôn kính, giờ đây lại mời cậu đi ăn ngoài. Mọi thứ quá bất ngờ.
.
Vậy là, buổi tối đó, Jaewon và Kanghyuk gặp nhau tại một nhà hàng bình dân. Không phải là một nơi sang trọng, nhưng nơi này lại mang đến cảm giác thoải mái và dễ chịu. Kanghyuk ăn uống lịch sự, như trong những lần livestream, nhưng hôm nay lại có một không khí hoàn toàn khác.
Kanghyuk ăn hết đĩa miến cay trong vòng vài phút, Jaewon nhìn anh, không thể kiềm chế được nụ cười.
“Sao anh ăn nhanh vậy? Chắc là đói lắm hả?” – Jaewon hỏi, mắt vẫn không rời khỏi đĩa thức ăn của Kanghyuk.
Kanghyuk liếc nhìn cậu, sau đó mỉm cười: “Em cũng ăn nhanh mà. Không có gì ngon hơn là được ăn những món mình thích.” Anh tiếp tục ăn, nhưng lại nhìn Jaewon với ánh mắt nhẹ nhàng. “Còn tôi có thể ăn lâu hơn nếu em ăn cùng.”
Jaewon thấy trái tim mình loạn nhịp. Cậu không nghĩ rằng Kanghyuk lại có thể nói những lời ngọt ngào như vậy. Tuy nhiên, cậu chỉ mỉm cười và tiếp tục ăn cùng anh.
Sau buổi tối đó, Jaewon và Kanghyuk bắt đầu dành nhiều thời gian cho nhau hơn. Không còn là thầy trò, mà là những người bạn cùng nhau chia sẻ những khoảnh khắc giản dị trong cuộc sống. Những buổi tối họ cùng đi ăn, đi dạo, hay chỉ đơn giản là trò chuyện về đủ thứ chuyện, từ công việc, cuộc sống cho đến những ước mơ chưa thành.
.
Một tuần sau, khi Jaewon đang chuẩn bị về nhà, Kanghyuk bất ngờ nói:
“Em nghĩ sao về mối quan hệ của chúng ta?”
Jaewon ngập ngừng một lúc, rồi trả lời bằng giọng nhẹ nhàng: “Em nghĩ… anh là một người tuyệt vời. Em muốn có nhiều thời gian bên anh hơn nữa.”
Kanghyuk nhìn cậu, đôi mắt dịu dàng: “Nếu em không ngại, chúng ta có thể thử xem liệu có thể đi xa hơn không?”
Jaewon ngạc nhiên, nhưng rồi cậu chỉ gật đầu, không thể nói gì ngoài việc bước đến và ôm lấy Kanghyuk. “Em yêu anh.”
Kanghyuk không đáp lại ngay lập tức, chỉ nhẹ nhàng vỗ về cậu. Anh cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của Jaewon, và chính anh cũng cảm thấy một điều gì đó thổn thức trong lòng.
Vài tháng sau, tình cảm của Jaewon và Kanghyuk ngày càng gắn bó. Họ không còn đơn giản chỉ là hai người gặp gỡ trên mạng hay trong lớp học nữa. Giờ đây, họ là một phần trong cuộc sống của nhau, cùng chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn, những khó khăn và những ước mơ.
.
Vào một buổi tối, Jaewon đột ngột hỏi:
“Anh ơi, nếu em thi được 7.5 IELTS, anh sẽ ăn tối với em không?”
Kanghyuk cười khẽ, rồi gật đầu: “Được. Nhưng nhớ ăn ít thôi, nếu không anh sẽ xấu hổ vì em ăn khỏe hơn anh đó.”
Jaewon bật cười, rồi cả hai ngồi ăn tối cùng nhau, tận hưởng từng khoảnh khắc yên bình. Jaewon nhìn Kanghyuk, cảm thấy cả thế giới như đang thu lại trong những giây phút giản dị đó.
Không phải là “chồng ơi ăn thêm đi” trên livestream nữa. Giờ đây, chỉ còn lời nói ngọt ngào: “Anh ơi, ăn thêm miếng nữa đi, em yêu anh.”
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
[ Phiên Ngoại ]
Jaewon đứng trước cửa lớp học, tay ôm một chồng sách dày cộp, cố gắng để không bị vấp ngã. Cậu vừa chạy từ ga tàu điện ngầm đến đây sau khi nhận được một tin nhắn vội vàng từ Kanghyuk:
"Jae_wonnie97, đến sớm đi, có vài thứ cần dạy em."
Jaewon không nghĩ nhiều, chỉ nhanh chóng lao đến. Cậu hơi thở hổn hển, nhưng khi nhìn thấy Kanghyuk đứng ở góc lớp, cậu quên hết mệt mỏi. Anh đứng đó, vẫn là hình ảnh mà cậu đã quen thuộc suốt mấy tháng qua – gọng kính chỉnh chu, áo sơ mi trắng được là phẳng phiu, và nụ cười dịu dàng nhưng không kém phần nghiêm túc.
“Em đến muộn đấy, Jae_wonnie97,” – Kanghyuk nói, nhưng không có vẻ gì là trách móc. Chỉ là một câu nhắc nhở nhẹ nhàng như mọi khi.
Jaewon nhăn mặt, nhưng rồi chỉ cười khúc khích. “Em xin lỗi, hôm nay xe tàu điện chậm quá. Còn thầy, sao lại bảo em đến sớm thế? Đâu có bài học nào hôm nay đâu.”
Kanghyuk đặt tay lên bàn, nghiêng đầu một chút. “Thầy có vài thứ muốn hỏi em thôi.”
Jaewon ngạc nhiên, nhưng vẫn tiến lại gần, đặt chồng sách lên bàn. Cậu không thể không cảm thấy tim mình đập nhanh một chút. Cái cách Kanghyuk nhìn mình khiến cậu không thể rời mắt.
“Có chuyện gì thế thầy?” Jaewon hỏi, dù trong lòng cũng hơi lo lắng.
Kanghyuk cười dịu dàng. “Em có nhớ hôm trước mình nói gì không? Là nếu em đạt 7.5 IELTS, mình sẽ ăn tối với em. Đúng không?”
Jaewon gật đầu, hơi ngập ngừng, “Em nhớ.”
“Vậy thì...” – Kanghyuk nở nụ cười ranh mãnh – “Thầy sẽ cho em điểm 7.5 đấy. Nhưng có một điều kiện.”
Jaewon trợn mắt, không thể tin được. “Cái gì cơ? Anh đang đùa à?”
Kanghyuk gật đầu. “Điều kiện là... em phải mời thầy ăn tối. Thầy không muốn cảm giác như mình đang bị ép buộc đâu.”
Jaewon bối rối một chút, rồi bật cười. “Thầy cũng lạ thật đấy! Thầy là người dạy em mà lại để em mời ăn tối!”
Cả hai người cười vang, rồi Kanghyuk ngồi xuống ghế, giơ tay vẫy vẫy, như thể chuyện này là điều rất bình thường. “Thật ra, thầy nghĩ, việc mời ăn tối chỉ là một phần nhỏ. Quan trọng là em đã tiến bộ rất nhiều trong học tập.”
Jaewon không thể không cảm thấy lòng mình ấm áp khi nghe những lời này. “Em... cảm ơn thầy nhiều. Nếu không có thầy, em chắc không thể thi được như vậy.”
Kanghyuk không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ vào vai cậu. “Anh sẽ luôn ở đây để giúp đỡ em. Không chỉ trong việc học, mà còn trong tất cả những gì em cần.”
Jaewon cảm thấy tim mình lại đập mạnh, nhưng lần này không phải vì sự ngượng ngùng mà là vì một cảm giác thật sự ấm áp và bình yên. Thầy của cậu, người mà cậu đã gọi là "chồng" trong những buổi livestream, giờ đây lại là một phần trong cuộc đời cậu theo cách mà cậu chưa bao giờ nghĩ đến.
.
Vài tuần sau
Tối hôm đó, Jaewon và Kanghyuk ngồi cùng nhau trong một nhà hàng nhỏ, đèn vàng ấm áp, bữa ăn giản dị nhưng ngon miệng. Cả hai ăn uống vui vẻ, chia sẻ những câu chuyện vụn vặt trong cuộc sống. Jaewon đột ngột hỏi: “Vậy thầy, anh nghĩ sao về mối quan hệ của chúng ta? Cả hai mình, không chỉ là thầy trò nữa.”
Kanghyuk nhìn cậu một lát rồi trả lời, không vội vã: “Mối quan hệ của chúng ta không cần phải phân biệt. Chúng ta chỉ cần là những người quan trọng đối với nhau.”
Jaewon cảm thấy trái tim mình ấm áp, và trong khoảnh khắc ấy, cậu nhận ra một điều: mối quan hệ này không cần phải đặt tên, không cần phải xác định rõ ràng. Quan trọng nhất là cả hai đều muốn ở bên nhau và hỗ trợ nhau, dù là trong học tập hay trong cuộc sống.
.
Thỉnh thoảng, trong những buổi tối khi Jaewon cảm thấy mệt mỏi, cậu chỉ cần nhớ lại những khoảnh khắc ấm áp bên Kanghyuk. Những lần họ cùng nhau học bài, cùng nhau trò chuyện về những ước mơ và những dự định trong tương lai. Cảm giác đó khiến Jaewon cảm thấy mình không còn cô đơn nữa.
Mỗi lần nhìn Kanghyuk, Jaewon lại cảm thấy như tìm thấy một chỗ dựa vững vàng. Và một phần trong cậu biết rằng, dù cuộc đời có thay đổi như thế nào, cậu vẫn sẽ luôn có một người luôn đứng sau lưng để động viên và ủng hộ mình.
Dù là thầy, dù là bạn hay người yêu, Kanghyuk đã trở thành một phần quan trọng không thể thiếu trong cuộc đời Jaewon.
_End_
Cái fic này là viết hồi sáng, khúc này còn yêu đời lắm, tối tự nhiên tâm trạng ai nhập ấy nên nó lạ lứm 😭
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro