Lúc Anh Còn Đây


Bệnh viện nơi Baek Kanghyuk làm việc là một không gian đầy khói thuốc và căng thẳng, nơi mạng sống là thứ luôn được đặt lên hàng đầu, nhưng điều khiến nơi đây khác biệt chính là sự hiện diện của một người đàn ông đứng giữa những ống nghe và những vết thương.

Người đó chính là Baek Kanghyuk, giáo sư kiêm bác sĩ phẫu thuật tài ba, người mà mọi học trò đều ngưỡng mộ. Nhưng với Yang Jaewon, bác sĩ nội trú trẻ tuổi, Kanghyuk lại là người anh không thể thoát khỏi.

Jaewon đứng ngay cửa phòng bệnh, trái tim đập nhanh đến mức không thể kiểm soát. Cậu không thể dừng lại được, không thể thoát ra khỏi cảm xúc dâng trào khi nhìn thấy Kanghyuk.

"Chào bác sĩ Yang," Kanghyuk lên tiếng, giọng trầm ấm nhưng đầy sự lạnh lùng. Anh quay lại nhìn Jaewon, đôi mắt sâu thẳm như đang muốn vén màn bí mật nào đó.

Jaewon không thể giữ vững được sự bình tĩnh, ánh mắt cậu lướt qua Kanghyuk, rồi lại nhanh chóng nhìn xuống đất. "Chào giáo sư," Jaewon đáp, giọng hơi run.

"Có phải cậu đang tránh tôi?" Kanghyuk hỏi, giọng không hề dễ chịu.

Jaewon hít sâu một hơi, cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình. "Em không tránh," cậu đáp, nhưng ngay sau đó, một cảm giác khó tả lại trào dâng trong lồng ngực. "Emi chỉ… không biết phải làm gì."

Kanghyuk nhìn Jaewon, đôi mắt anh như thể nhìn thấu mọi thứ trong lòng Jaewon. "Cậu không cần phải lo lắng. Chúng ta có thể tiếp tục công việc như bình thường."

.

Mỗi ngày, Jaewon đều cảm thấy mình càng sa vào cái vòng xoáy này. Cậu yêu Kanghyuk, nhưng lại không thể để tình cảm đó trở thành sự thật. Dù biết rằng họ không thể ở bên nhau như cách mà cậu mong muốn, cậu vẫn không thể ngừng nghĩ về người thầy ấy. Mỗi lần nhìn thấy Kanghyuk, tim Jaewon lại đập loạn nhịp.

Một buổi tối, khi bệnh viện vắng vẻ, Jaewon và Kanghyuk lại làm việc muộn trong phòng mổ. Không khí căng thẳng và ngột ngạt, nhưng có điều gì đó giữa họ đang thay đổi. Jaewon nhìn vào Kanghyuk, và lần này, không thể kìm chế được nữa, cậu nói lên những gì đã chất chứa trong lòng bấy lâu nay.

"Giáo sư," Jaewon bắt đầu, giọng cậu hơi run. "Em không thể tiếp tục giả vờ như thế này nữa."

Kanghyuk ngẩng lên nhìn anh, một nụ cười nhẹ lướt qua môi. "Cậu đang nói gì vậy? Chúng ta không thể để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến công việc."

Jaewon tiến lại gần hơn, mắt cậu sáng lên với một quyết tâm mà chính bản thân cậu cũng không nhận ra. "Nhưng em không thể ngừng nghĩ về anh. Mỗi lần em nhìn anh, em lại cảm thấy như thể em đang chết đi trong chính tình cảm của mình."

Kanghyuk im lặng một lúc lâu. Sau đó, anh bước đến gần Jaewon, đôi mắt anh nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu học trò, như thể đang tìm kiếm một thứ gì đó. "Nếu cậu muốn, chúng ta có thể kết thúc mọi thứ."

Jaewon ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó, cảm giác đau đớn dâng lên trong tim. "Anh nói vậy là sao?"

"Không thể cứ mãi như vậy, Jaewon," Kanghyuk đáp, giọng trầm xuống. "Chúng ta không thể tiếp tục sống trong thế giới này với những cảm xúc mơ hồ."

.

Mọi chuyện thay đổi khi Jaewon vô tình phát hiện ra một bí mật về Kanghyuk mà không ai, nhưng những người trong Black Wings thì có. Trong một lần tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa các thành viên Black Wings.

Jaewon đã biết rằng Kanghyuk không chỉ là một bác sĩ tài ba mà còn là một phần quan trọng trong tổ chức bí mật này. Cái tên “Malak” đã luôn ám ảnh Jaewon, nhưng giờ cậu mới hiểu rằng cái tên đó có liên quan đến quá khứ đen tối mà Kanghyuk đang cố gắng chôn vùi.

Một đêm khi cả hai ngồi đối diện với nhau trong phòng làm việc, Jaewon không thể chịu đựng được nữa, cậu buộc phải hỏi.

"Giáo sư… anh đã giấu em điều gì sao?" Jaewon hỏi, ánh mắt đầy lo lắng.

Kanghyuk không trả lời ngay, chỉ im lặng một lúc lâu, rồi mới lên tiếng: "Jaewon, cậu biết rằng có những điều không thể thay đổi. Quá khứ của tôi là một phần không thể chối bỏ."

Jaewon cảm thấy như một cơn bão đang cuốn qua tâm trí mình. "Anh là một phần của Black Wings, phải không?"

Kanghyuk khẽ gật đầu, ánh mắt trầm lặng. "Đúng vậy. Nhưng cậu không thể hiểu được những gì tôi đã phải hy sinh để bảo vệ cậu."

Jaewon cảm thấy trái tim mình như bị xé toạc. Cậu muốn chạy trốn, nhưng lại không thể, bởi tình cảm của cậu đối với Kanghyuk quá mạnh mẽ.

.

Ngày qua ngày, Jaewon và Kanghyuk vẫn tiếp tục công việc, nhưng tình cảm của họ ngày càng trở nên rối bời. Mối quan hệ giữa họ không thể chỉ đơn giản là thầy trò, và cũng không thể chỉ là tình yêu thông thường. Cả hai đều bị cuốn vào một vòng xoáy không lối thoát.

Kanghyuk biết rằng một ngày nào đó, anh sẽ phải rời xa Jaewon, dù tình yêu của họ vẫn mãi cháy bỏng. Nhưng một điều anh không thể ngờ tới là sự thay đổi trong cơ thể mình – một điều mà anh không bao giờ chuẩn bị sẵn tinh thần: Kanghyuk phát hiện mình đang mang thai con của Jaewon.

Đó là một cú sốc. Kanghyuk không biết phải đối mặt với điều này như thế nào, nhưng anh không thể từ chối. Cái thai trong bụng là minh chứng cho tình cảm không thể chối bỏ giữa họ.

.

Tình yêu của họ càng trở nên bi kịch hơn khi Black Wings, nhận thấy sự yếu đuối trong Kanghyuk, bắt đầu gây áp lực lên anh. Họ yêu cầu Kanghyuk phải lựa chọn giữa tình yêu và nhiệm vụ.

Cái kết đau đớn đến mức không thể tưởng tượng được. Kanghyuk quyết định sẽ từ bỏ tất cả để bảo vệ Jaewon và đứa con trong bụng. Trong một đêm đen tối, khi cả hai đang cố gắng trốn khỏi sự truy đuổi của Black Wings, Kanghyuk bị vướng phải một cuộc đụng độ nguy hiểm.

Jaewon đau đớn nhìn Kanghyuk ngã xuống, máu loang ra khắp nơi, trong khi cậu không thể làm gì để cứu người mình yêu. Kanghyuk mỉm cười yếu ớt, rồi thì thầm: "Đừng quên tôi, Jaewon."

Và thế là, Kanghyuk chết trong vòng tay Jaewon, để lại anh với niềm đau không thể xoa dịu, không chỉ mất đi người yêu mà còn là tương lai của đứa con mà họ chưa kịp có cơ hội bên nhau.

.

Mười năm sau, bệnh viện Đại học Quốc gia Hàn Quốc vẫn là nơi Jaewon làm việc. Nhưng hôm nay, không phải là những ca phẫu thuật hay công việc thường nhật mà cậu đã quen thuộc trong suốt thập kỷ qua.

Hôm nay, Jaewon đứng trước một ngã rẽ trong cuộc đời mình. Cậu nhìn vào gương, nhìn thấy một người đàn ông trưởng thành, không còn là bác sĩ nội trú đầy hoài bão như trước đây, mà là một người đàn ông mang trong mình gánh nặng của quá khứ, một quá khứ không bao giờ phai mờ.

Jaewon thở dài, đôi mắt cậu mệt mỏi nhưng vẫn ánh lên một niềm kiên cường. Cậu vẫn nhớ rõ khoảnh khắc đó, khoảnh khắc mà cậu chứng kiến cái chết của Kanghyuk.

Mọi thứ vẫn còn rõ mồn một như mới xảy ra hôm qua. Nhưng giờ, cậu đã không còn là người trẻ đầy bối rối ngày xưa, mà là một bác sĩ trưởng thành, người đã học cách sống tiếp, dù đau đớn và thiếu thốn.

Vẫn là mùi khử trùng quen thuộc trong hành lang bệnh viện, nhưng hôm nay Jaewon cảm thấy lạ lẫm, như thể mọi thứ đã thay đổi. Mọi thứ trừ nỗi đau trong tim anh.

Cậu dừng lại trước một phòng bệnh, nơi mà một người phụ nữ đang nằm trên giường, ánh mắt cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ. Một y tá đứng bên cạnh, thỉnh thoảng quay lại nhìn cô ấy rồi quay đi. Jaewon không khỏi chú ý đến cái tên trên bảng: Lee Hana.

Nỗi nhớ lại một lần nữa dâng lên trong lòng Jaewon, nhưng cậu nhanh chóng gạt bỏ đi. Cô ấy... là một trong những người bạn cũ trong Black Wings. Mặc dù đã mười năm trôi qua, Jaewon vẫn không thể quên được tổ chức đó, dù cậu đã cố gắng không liên quan đến bất kỳ ai trong nhóm. Thế nhưng, những vết thương trong lòng thì không thể nào phai mờ.

Jaewon đẩy cửa phòng bệnh, ánh mắt cậu gặp phải ánh nhìn lạnh lùng từ Lee Hana. Cô ấy không còn là người phụ nữ sắc sảo mà cậu từng biết trong quá khứ, nhưng sự lạnh lùng trong mắt cô vẫn không thay đổi.

"Jaewon, thật không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau ở đây." Hana cất giọng, đôi mắt như xuyên thấu vào tâm hồn anh.

"Không có gì ngạc nhiên. Đây là bệnh viện của tôi," Jaewon đáp, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.

Hana cười khẩy, rồi ngồi thẳng dậy trên giường. "Cậu vẫn không thay đổi. Vẫn là một bác sĩ lạnh lùng và kiên cường, nhưng sâu trong lòng cậu, tôi biết cậu vẫn còn mang trong mình một nỗi đau mà không ai có thể xóa nhòa."

Jaewon không trả lời. Cậu quay lại nhìn cô, đôi mắt cậu sâu thẳm. "Cô đã bỏ rơi chúng tôi khi chúng tôi cần nhất. Cô là một phần của Black Wings, phải không? Cô có lý do gì để ở đây hôm nay?"

Hana không giấu giếm. Cô nhìn thẳng vào mắt Jaewon, một sự thách thức trong đôi mắt cô. "Đúng vậy. Tôi đã từng là một phần của Black Wings, và tôi vẫn có một số việc cần làm. Nhưng không phải là để đối đầu với cậu. Tôi không có ý định làm tổn thương cậu thêm một lần nữa."

Jaewon lặng lẽ nhìn cô. "Tôi đã không còn là người của quá khứ nữa. Tôi chỉ là một bác sĩ bình thường."

Hana không nói gì thêm, chỉ thở dài rồi quay mặt đi. "Thế nhưng, tôi nghĩ rằng một phần trong cậu vẫn chưa quên được những gì đã xảy ra với Kanghyuk. Cậu vẫn còn yêu em ấy, đúng không?"

Jaewon cảm thấy một cơn chấn động trong lòng. Cậu vội vã quay mặt đi, nhưng không thể giấu được sự chấn động trong ánh mắt mình. "Đừng nhắc đến anh ấy," Jaewon thì thầm, giọng nghẹn ngào. "Anh ấy đã chết rồi. Và tôi không thể sống trong quá khứ mãi."

Hana nhìn Jaewon với ánh mắt đầy hiểu biết, như thể cô ta có thể nhìn thấu từng nỗi đau mà Jaewon đang phải chịu đựng. "Cậu không thể quên được Kanghyuk, đúng không? Dù cậu có cố gắng thế nào."

Jaewon không trả lời, chỉ lặng im. Jaewon vẫn nhớ rất rõ cái chết của Kanghyuk, cái khoảnh khắc mà cậu mất đi người mà mình yêu thương nhất. Mười năm đã trôi qua, nhưng tình yêu và nỗi đau đó vẫn sống trong cậu như một vết thương không bao giờ lành lại.

.

Jaewon quay lại phòng làm việc của mình, một mình trong không gian vắng lặng. Cậu ngồi xuống chiếc ghế cũ, đôi mắt vẫn mông lung, suy tư về những điều đã qua.

Ngày hôm nay, Jaewon vừa nhận được một cuộc gọi từ một bệnh viện ở nước ngoài. Họ muốn mời cậu tham gia một dự án lớn về y học, nhưng Jaewon lại không biết phải trả lời thế nào.

Jaewon biết rằng đây có thể là cơ hội cuối cùng để cậu bước ra khỏi bóng tối của quá khứ, để tìm lại một phần cuộc sống mới. Nhưng Jaewon cũng biết, dù có đi đâu, dù có làm gì, thì Kanghyuk vẫn luôn là một phần không thể tách rời trong cuộc đời cậu.

Khi Jaewon nghĩ đến đứa con mà họ chưa bao giờ có cơ hội chăm sóc, khi nghĩ đến Kanghyuk, trái tim cậu lại đau đớn.

Và rồi, trong giây phút đó, Jaewon nhận ra điều mà cậu đã không dám thừa nhận suốt mười năm qua. Mặc dù Kanghyuk đã chết, nhưng tình yêu của Jaewon dành cho Kanghyuk chưa bao giờ phai nhạt. Nó vẫn luôn tồn tại trong cậu, như một ngọn lửa nhỏ âm ỉ cháy, không bao giờ tắt.

.

Mười năm qua, Jaewon đã học được cách sống tiếp, nhưng có những ký ức mà cậu không thể nào xóa nhòa. Bất cứ khi nào Jaewon nhìn vào gương, cậu đều thấy mình mang một phần của Kanghyuk trong mắt. Và bất kể Jaewon có đi đâu, làm gì, thì những ký ức về anh ấy luôn theo sát, như một bóng ma không thể thoát ra.

Và trong giây phút ấy, Jaewon quyết định: Mình sẽ không chạy trốn nữa.

Jaewon sẽ đối mặt với quá khứ, và có thể, một ngày nào đó, cậu sẽ tìm được một cách để sống với nó, dù có đau đớn đến đâu.

_End_










Lúc tui viết cái fic này không hiểu sao tâm trạng nó cứ bị gì ấy, xong tui vừa viết tui vừa khóc luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro