Người Khiến Tôi Yêu Lại Cuộc Đời
Jaewon bước vào quán cà phê với một tâm trạng nhẹ nhàng, cậu không mong đợi điều gì đặc biệt trong ngày hôm nay. Đây chỉ là một buổi sáng như bao buổi sáng khác.
Ánh sáng mờ ảo xuyên qua cửa kính, tạo nên một không gian ấm áp và yên tĩnh. Cậu tìm một góc ngồi gần cửa sổ, tựa lưng vào ghế và lấy điện thoại ra lướt mạng xã hội.
Nhưng rồi, một thứ gì đó bất ngờ khiến cậu phải ngừng lại. Cái gì đó rất đặc biệt, giống như một cảm giác ấm áp lan tỏa từ bên ngoài vào trong cơ thể. Jaewon ngẩng lên, vô tình nhìn về phía cửa ra vào.
Và rồi, cậu thấy anh.
Kanghyuk, một người đàn ông cao lớn, diện bộ vest đen lịch lãm, bước vào quán cà phê. Chỉ một ánh nhìn đầu tiên, Jaewon đã bị hút hồn bởi vẻ ngoài của anh.
Không chỉ là vẻ đẹp ngoài hình, mà là cái cách mà anh di chuyển, bước đi chậm rãi nhưng đầy tự tin, như thể anh đang mang cả một thế giới trên vai. Jaewon chưa từng cảm thấy thế này trước đây – một cảm giác kỳ lạ, như thể trái tim cậu đập nhanh hơn khi nhìn thấy anh.
Kanghyuk dừng lại một chút, mắt anh lướt qua quán cà phê rồi dừng lại ở Jaewon. Cái nhìn ấy kéo dài một chút, đủ để Jaewon nhận ra rằng, có lẽ anh cũng đang chú ý đến mình.
Jaewon vội vã quay mặt đi, cố gắng để không có ai nhìn thấy cậu đang đỏ mặt. Cậu chẳng thể lý giải được tại sao lại có cảm giác này, tại sao trái tim cậu lại đập mạnh như vậy chỉ vì một cái nhìn ngắn ngủi. Nhưng nó thật sự có tác dụng.
Một lúc sau, Kanghyuk bước lại gần quầy, gọi một ly cà phê đen không đường. Jaewon vẫn ngồi đó, không thể rời mắt khỏi anh. Cậu cố gắng tập trung vào điện thoại, nhưng dường như mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại hình bóng của Kanghyuk.
Một lúc sau, cà phê của Kanghyuk được mang đến. Anh nhận lấy, nhưng không ngồi ngay xuống mà đứng tại quầy, nhìn xung quanh một lượt. Cặp mắt anh dừng lại một lần nữa, lần này không chỉ là liếc nhìn, mà là ánh mắt đầy sự tò mò, như thể đang tìm kiếm điều gì đó.
Jaewon cảm thấy như trái tim mình bị chặn lại. Cậu đang bị nhìn, và điều đó khiến cậu trở nên bối rối. Nhưng rồi, bất ngờ, Kanghyuk mỉm cười. Một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng đủ để làm Jaewon như bị thôi miên. Mọi thứ xung quanh bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng đập loạn xạ của trái tim cậu.
Anh nói, giọng trầm ấm: "Có thể cho tôi ngồi chung không?"
Jaewon hơi giật mình vì lời đề nghị bất ngờ, nhưng không thể từ chối. Cậu gật đầu, đôi tay run rẩy đặt điện thoại xuống bàn.
Kanghyuk nhẹ nhàng kéo ghế ngồi đối diện Jaewon, giữ khoảng cách vừa đủ để không gây cảm giác gò bó. Anh đặt ly cà phê lên bàn, ánh mắt vẫn không rời khỏi cậu.
"Xin lỗi nếu tôi làm phiền," Kanghyuk tiếp tục, "Tôi chỉ cảm thấy có gì đó quen thuộc về cậu."
Jaewon không biết phải đáp lại thế nào. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể gây ấn tượng mạnh với một người lạ chỉ trong vài phút gặp mặt. Nhưng trái tim cậu lại không thể ngừng đập nhanh.
"Chắc chỉ là cảm giác thôi," Jaewon nói, cố gắng làm giọng mình bình tĩnh.
"Chắc vậy," Kanghyuk mỉm cười đáp lại, rồi nhấp một ngụm cà phê. "Nhưng mà, tôi nghĩ, chúng ta sẽ gặp nhau nhiều hơn."
Jaewon không biết tại sao, nhưng câu nói ấy lại khiến cậu cảm thấy có điều gì đó đặc biệt, như thể đó là một lời hứa mà Kanghyuk vô tình thốt ra.
Cậu không thể giải thích được lý do, nhưng trong khoảnh khắc đó, Jaewon chỉ muốn nghe nhiều hơn nữa từ Kanghyuk, muốn được ngồi gần anh và khám phá những gì ẩn chứa đằng sau đôi mắt ấy.
Jaewon không thể ngừng nghĩ về Kanghyuk sau lần gặp gỡ hôm đó. Dù chỉ là một buổi sáng ngắn ngủi, nhưng nó như đã thay đổi điều gì đó trong cậu.
Từ lúc đó, Jaewon không còn cảm thấy đơn độc nữa, mặc dù cậu vẫn không thể lý giải được tại sao lại cảm thấy như vậy. Có lẽ vì ánh mắt ấy, hay nụ cười ấy, hay cái cách mà Kanghyuk khiến cậu cảm thấy bình yên.
.
Ngày hôm sau, Jaewon quay lại quán cà phê như một thói quen. Cậu không mong đợi gặp Kanghyuk, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng trong sâu thẳm, một phần trong cậu hy vọng sẽ gặp lại anh. Quán cà phê hôm nay vẫn giữ nguyên vẻ ấm áp như mọi khi, và cậu lại tìm một góc ngồi gần cửa sổ.
Không lâu sau, Kanghyuk bước vào quán, lần này anh không đơn độc. Nhưng lần này, ánh mắt của anh ngay lập tức tìm thấy Jaewon. Mặc dù xung quanh có không ít người, nhưng Jaewon cảm nhận rõ ràng cái nhìn ấy, như thể họ là hai người duy nhất trong căn phòng này.
Kanghyuk bước tới, một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên môi. "Cậu ở đây rồi à," anh nói, giọng anh ấm áp như buổi sáng hôm qua.
Jaewon giật mình, nhưng rồi nhanh chóng nở một nụ cười đáp lại. "Ừ, tôi thích quán này. Hôm nay anh cũng đến đây sao?"
"À, hôm nay tôi có một cuộc họp gần đây, nên tranh thủ ghé qua," Kanghyuk nói, vừa ngồi xuống đối diện Jaewon. "Tôi thấy quán này có vẻ dễ chịu."
Jaewon cảm thấy hơi bối rối khi anh ngồi đối diện mình, nhưng lại không thể che giấu cảm giác vui mừng trong lòng. Mỗi lần gặp Kanghyuk, cậu lại có cảm giác như thể một phần trái tim mình đang dần được lấp đầy.
"Tôi cũng thích không gian ở đây," Jaewon nhẹ nhàng đáp, nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng để mình không quá mất tự nhiên. Nhưng ánh mắt của Kanghyuk cứ không ngừng làm cậu lo lắng. Cậu cảm thấy như mình đang ở trong một thế giới chỉ có hai người.
"Không biết cậu có thích trò chuyện không," Kanghyuk đột ngột hỏi, làm Jaewon ngẩng đầu nhìn anh. "Tôi cảm thấy muốn tìm hiểu thêm về cậu."
Jaewon có chút bất ngờ, nhưng cậu cũng không thể giấu đi sự thích thú. "Chắc chắn rồi. Tôi cũng muốn biết thêm về anh."
Cả hai bắt đầu trò chuyện về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống. Họ nói về công việc, sở thích, và những kỷ niệm ngày xưa. Jaewon cảm nhận rằng mình có thể dễ dàng mở lòng với Kanghyuk, dù chưa bao giờ cậu cảm thấy gần gũi với ai như vậy.
Kanghyuk kể cho Jaewon về những chuyến đi mà anh từng tham gia, những nơi anh đã đến, những món ăn anh yêu thích, và cả những điều giản dị trong cuộc sống mà anh trân trọng.
Anh kể về những khó khăn trong công việc, những dự án mà anh đang thực hiện, và sự cô đơn mà đôi khi anh phải đối mặt.
Jaewon lắng nghe rất chăm chú, không một câu nào bị bỏ sót. Cậu cảm thấy như thể Kanghyuk đang mở lòng mình cho cậu, và điều đó khiến trái tim Jaewon càng thêm thổn thức.
"Anh có bao giờ cảm thấy... cô đơn không?" Jaewon bất ngờ hỏi, sau khi im lặng một lúc.
Kanghyuk ngừng lại, nhìn vào mắt Jaewon. Câu hỏi của cậu khiến anh hơi bất ngờ, nhưng rồi anh gật đầu nhẹ. "Đúng vậy. Cô đơn đôi khi cũng là một phần của cuộc sống. Nhưng rồi tôi nhận ra rằng cô đơn không phải là điều xấu. Nó giúp tôi hiểu bản thân hơn."
Jaewon gật đầu, cậu cũng từng cảm thấy cô đơn. Nhưng giờ đây, ngồi đây với Kanghyuk, cảm giác cô đơn ấy như dần tan biến. Có phải vì anh đã ở đây, trong khoảnh khắc này?
"Anh không cô đơn nữa đâu," Jaewon nói, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng đầy sự chân thành. "Tôi nghĩ, đôi khi chỉ cần có người ngồi bên cạnh, chuyện gì cũng sẽ ổn."
Ánh mắt của Kanghyuk dịu lại, anh nhìn Jaewon như thể những lời cậu vừa nói là điều quan trọng nhất mà anh từng nghe trong đời. "Cảm ơn cậu, Jaewon," anh thì thầm, ánh mắt ấm áp lướt qua cậu. "Cậu thật sự khiến tôi cảm thấy tốt hơn."
Cả hai chìm trong không gian yên tĩnh, không cần thêm lời nói. Chỉ cần ngồi bên nhau, chia sẻ những khoảnh khắc giản dị như vậy là đủ. Jaewon cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng, như thể tất cả mọi điều trong cuộc sống đều có thể dễ dàng đối mặt khi có Kanghyuk ở bên cạnh.
.
Mỗi buổi sáng, Jaewon đều tìm cách đến quán cà phê nơi anh gặp Kanghyuk lần đầu tiên. Cậu không hẳn là đang chờ đợi anh, nhưng một phần trong lòng lại luôn hy vọng sẽ gặp lại anh.
Không phải vì cậu yêu anh ngay lập tức, mà là vì cảm giác dễ chịu mỗi khi họ trò chuyện, cái cách mà anh khiến cậu cảm thấy mình quan trọng, dù chỉ là những chi tiết nhỏ.
Sáng hôm nay, Jaewon bước vào quán cà phê quen thuộc, tìm một góc ngồi cạnh cửa sổ. Cậu đã quen với không gian ấm áp và nhạc nền nhẹ nhàng nơi đây. Nhưng hôm nay, điều gì đó đặc biệt đã xảy ra.
Kanghyuk đứng ở quầy gọi cà phê. Mái tóc đen của anh hôm nay hơi rối vì gió, đôi mắt anh vẫn không đổi, sâu thẳm và có chút lãng đãng. Jaewon không thể không chú ý đến anh, cảm giác như có một lực hút kỳ lạ khiến cậu không thể rời mắt.
Ngay khi Kanghyuk nhận cà phê, ánh mắt của anh lướt qua quán, rồi cuối cùng dừng lại ở Jaewon. Họ nhìn nhau một lúc, không ai nói gì, nhưng sự im lặng đó lại khiến Jaewon cảm thấy vô cùng ấm áp. Một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên môi Kanghyuk.
“Chúng ta lại gặp nhau rồi,” anh nói, nhẹ nhàng và tự nhiên như thể đây là điều tất yếu.
Jaewon đứng dậy, đôi chút bối rối khi anh lại xuất hiện đúng lúc như thế. Cậu cảm thấy như thế giới nhỏ bé này đã quay lại xung quanh anh. “Chào anh, hôm nay anh có công việc gì không?”
Kanghyuk đặt ly cà phê lên bàn, rồi ngồi xuống đối diện Jaewon. “Không có gì đặc biệt, chỉ là làm việc qua điện thoại thôi. Nhưng tôi thấy buổi sáng này thật yên tĩnh, không phải sao?”
Jaewon khẽ gật đầu. "Ừ, thật yên tĩnh." Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác thoải mái khi ở đây bên cạnh Kanghyuk. "Cảm ơn vì hôm qua, anh làm tôi cảm thấy... bớt cô đơn."
Kanghyuk lặng im một lúc, ánh mắt anh trở nên sâu sắc hơn. "Thật ra tôi cũng muốn cảm ơn cậu, Jaewon. Vì cậu đã lắng nghe tôi, khiến tôi cảm thấy như mình không phải đối mặt với mọi thứ một mình."
Jaewon cảm thấy lòng mình ấm lên. Cậu không nghĩ rằng mình có thể làm được điều gì đó lớn lao, nhưng nghe những lời ấy từ Kanghyuk khiến cậu cảm thấy thật sự ý nghĩa. "Tôi chỉ là đang làm những gì tôi cảm thấy đúng, thôi."
Kanghyuk hơi nghiêng đầu, nụ cười của anh mơ hồ, đầy sự chân thành. “Cậu không biết đâu, Jaewon. Cậu có cách đặc biệt làm người khác cảm thấy thoải mái, dù chỉ là những điều nhỏ nhặt."
Jaewon cảm thấy một cảm giác xao xuyến trong lòng, nhưng không nói gì thêm. Cậu và Kanghyuk tiếp tục trò chuyện về những chủ đề nhẹ nhàng, từ công việc đến sở thích cá nhân.
Jaewon bắt đầu nhận ra rằng những cuộc trò chuyện như thế này càng khiến cậu muốn dành nhiều thời gian hơn bên Kanghyuk.
Sau khi nói về một số dự án mà cả hai đều quan tâm, Kanghyuk đưa ra một lời mời bất ngờ: "Tôi muốn đi dạo ngoài công viên một chút, nếu cậu không bận." Anh nhìn Jaewon với ánh mắt chân thành, như thể đang mong chờ một sự đồng ý.
Jaewon ngạc nhiên, nhưng rồi lại cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ trong lòng. Cậu không muốn từ chối, không muốn bỏ lỡ một khoảnh khắc nào bên Kanghyuk. "Được thôi, tôi cũng đang muốn đi ra ngoài."
Vậy là cả hai rời khỏi quán cà phê, bước ra ngoài dưới ánh nắng dịu dàng của buổi sáng. Công viên không quá đông đúc, chỉ có một vài người đi bộ hoặc đạp xe. Không khí trong lành khiến tâm trạng của Jaewon trở nên nhẹ nhàng.
Kanghyuk và Jaewon đi bên nhau, thỉnh thoảng trao đổi vài câu chuyện vui. Đôi khi, họ im lặng, nhưng lại cảm thấy không gian ấy chẳng bao giờ trở nên gượng gạo. Thậm chí, Jaewon cảm nhận được rằng chỉ cần đi bên cạnh Kanghyuk như thế này, cũng đã đủ hạnh phúc.
"Kanghyuk," Jaewon đột ngột lên tiếng khi cả hai dừng lại bên một chiếc ghế đá. "Anh nghĩ sao về tình yêu? Cái gì khiến anh tin vào tình yêu?"
Kanghyuk ngồi xuống, nhìn Jaewon với ánh mắt chân thành. "Tình yêu à... tôi nghĩ tình yêu thật sự là khi bạn tìm được một người khiến bạn muốn chia sẻ mọi thứ, không phải chỉ là những điều vui vẻ, mà là cả những khó khăn và nỗi đau. Tình yêu là khi bạn không sợ làm người kia tổn thương, nhưng lại không thể ngừng chăm sóc họ."
Jaewon im lặng, suy nghĩ về những lời của Kanghyuk. Cậu đã từng nghĩ tình yêu chỉ đơn giản là cảm giác vui vẻ và hạnh phúc, nhưng lời của anh khiến cậu nhìn nhận lại. Có thể tình yêu thực sự không phải chỉ là sự ngọt ngào, mà còn là sự thấu hiểu và chia sẻ.
"Tôi không chắc mình đã hiểu hết về tình yêu," Jaewon nói khẽ. "Nhưng tôi nghĩ tôi đang bắt đầu cảm thấy một điều gì đó... khác biệt."
Kanghyuk mỉm cười, một nụ cười ấm áp và chân thành. "Đừng vội vã, Jaewon. Tình yêu không cần phải vội vã. Chỉ cần chúng ta luôn là chính mình."
Jaewon cảm thấy trái tim mình lỡ nhịp, nhưng không hề khó chịu. Cậu muốn ở lại lâu hơn, muốn tiếp tục đi bên Kanghyuk. Cậu muốn khám phá xem liệu những cảm xúc này có thể phát triển thành một tình yêu đích thực không.
.
Cái cảm giác đặc biệt mỗi khi Jaewon và Kanghyuk ở bên nhau vẫn vẹn nguyên, nhưng dường như đang dần lớn lên theo từng ngày. Mỗi lần gặp mặt, họ lại càng gần gũi hơn, và Jaewon nhận ra rằng, dù không phải tất cả đều dễ dàng, nhưng trái tim mình đang dần hướng về Kanghyuk.
Sáng hôm đó, Jaewon thức dậy với tâm trạng khác lạ. Cảm giác trống vắng cứ lẩn quẩn trong lòng cậu, như thể thiếu vắng điều gì đó rất quan trọng. Cậu nhìn qua điện thoại, thấy một tin nhắn mới từ Kanghyuk.
Kanghyuk: "Sáng nay tôi sẽ đến quán cà phê lúc 9h. Cậu có rảnh không? Tôi muốn gặp cậu."
Jaewon nhìn tin nhắn và mỉm cười nhẹ. Cảm giác hồi hộp dâng lên trong lòng cậu khi nghĩ về cuộc gặp gỡ hôm nay. Cậu đã quen với việc có Kanghyuk bên cạnh, và bây giờ, mỗi lần gặp anh, cảm giác ấy như thể trái tim cậu cứ đập mạnh hơn.
Tại quán cà phê, không khí hôm nay có phần ấm áp hơn thường lệ, có lẽ là do ánh sáng nhẹ nhàng của buổi sáng muộn chiếu vào, làm mọi thứ trở nên dễ chịu.
Jaewon ngồi vào bàn như mọi khi, và chỉ vài phút sau, Kanghyuk xuất hiện. Anh mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản nhưng lại toát lên vẻ lịch lãm, dễ gần.
Kanghyuk đi đến, nụ cười anh luôn nhẹ nhàng và dễ chịu. “Chào Jaewon, hôm nay tôi có thể ngồi đây lâu hơn một chút.” Anh nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện Jaewon, ánh mắt không rời khỏi cậu.
Jaewon gật đầu, cậu cảm thấy một chút gì đó ngọt ngào trong lòng. Dường như Kanghyuk đang cố gắng làm nhiều hơn để tạo ra những khoảnh khắc mà Jaewon cảm thấy đặc biệt. “Chắc chắn rồi, hôm nay anh có muốn nói về điều gì đó đặc biệt không?” Jaewon hỏi, cố gắng giữ cuộc trò chuyện tự nhiên.
Kanghyuk ngồi lại thoải mái, hít một hơi thật sâu như thể chuẩn bị mở lòng mình. “Jaewon,” anh bắt đầu, “có lẽ tôi không phải là người giỏi bày tỏ tình cảm, nhưng tôi muốn nói cho cậu biết rằng những cuộc gặp gỡ với cậu là những khoảnh khắc quý giá. Cậu khiến tôi cảm thấy mình không còn cô đơn nữa.”
Jaewon nhìn anh, ánh mắt của cậu hơi bất ngờ, nhưng cũng đầy sự cảm động. Mặc dù có chút e dè trong lòng, nhưng Jaewon không thể không cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của Kanghyuk.
Cậu nhẹ nhàng đáp lại, “Tôi cũng cảm thấy như vậy. Những lúc anh ở đây, tôi cảm thấy như mọi lo âu đều không quan trọng.”
Ánh mắt của Kanghyuk dịu lại, anh không thể không thừa nhận rằng những ngày qua, sự hiện diện của Jaewon đã làm cuộc sống của mình trở nên dễ chịu hơn. Không còn cảm giác trống vắng hay cô đơn, mà thay vào đó là sự bình yên mỗi khi nghĩ đến cậu.
Sau một hồi trò chuyện về công việc và những chuyện vặt vãnh, Jaewon cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Cảm giác mà cậu đã từng nghĩ là chỉ có thể dành cho những mối quan hệ đặc biệt, một cảm giác mà cậu chưa bao giờ thực sự nhận ra. Đó là tình cảm.
Cậu nhìn Kanghyuk, hỏi khẽ: “Anh nghĩ tình yêu có thể đến từ những khoảnh khắc như thế này không? Những cuộc gặp gỡ đơn giản, những cuộc trò chuyện không hề cầu kỳ?”
Kanghyuk mỉm cười, đôi mắt anh sáng lên khi nghe câu hỏi đó. “Tôi nghĩ tình yêu không phải lúc nào cũng phải to lớn hay phức tạp. Có những lúc, chỉ cần ở bên cạnh nhau, chỉ cần nghe đối phương chia sẻ những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, tình yêu sẽ dần đến mà chẳng cần phải nỗ lực quá nhiều. Tôi nghĩ, chúng ta có thể bắt đầu từ những điều đơn giản như vậy.”
Jaewon cảm thấy trái tim mình nhẹ nhõm, và trong một khoảnh khắc, cậu nhận ra rằng tình yêu không phải là điều gì đó phải tìm kiếm vội vã. Có thể tình yêu là những khoảnh khắc giản dị, là sự thấu hiểu và chia sẻ.
Kanghyuk nhìn vào mắt Jaewon, cảm thấy một sự gắn kết vô hình. “Jaewon, nếu có thể, tôi muốn chúng ta có thể tiếp tục những khoảnh khắc như vậy, cùng nhau chia sẻ những điều đơn giản, để biết đâu, một ngày nào đó, tình cảm giữa chúng ta sẽ trở thành điều gì đó thật đẹp.”
Jaewon im lặng một lúc, rồi cậu khẽ gật đầu, cảm thấy trong lòng một sự đồng điệu lạ lùng. Cảm giác này có thể không phải là tình yêu mãnh liệt ngay từ đầu, nhưng là một sự khởi đầu nhẹ nhàng và đầy hy vọng.
“Cảm ơn anh, Kanghyuk,” Jaewon nói, ánh mắt cậu chân thành. “Tôi cũng muốn cùng anh đi qua những khoảnh khắc này, dù không biết tương lai sẽ thế nào.”
Kanghyuk nở nụ cười, và Jaewon cảm thấy trái tim mình như thắt lại khi nhìn vào nụ cười đó. Anh nói nhẹ nhàng, “Tôi nghĩ, dù tương lai có thế nào, chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau, phải không?”
Jaewon không nói gì, nhưng trong lòng cậu, một cảm giác ngọt ngào len lỏi. Cậu không biết liệu tình yêu có đến ngay bây giờ hay không, nhưng ít nhất cậu cảm thấy rằng với Kanghyuk, mọi thứ đều có thể bắt đầu từ những khoảnh khắc nhỏ bé như vậy.
.
Mỗi ngày trôi qua, Jaewon cảm nhận rõ ràng hơn những thay đổi trong lòng mình. Cậu đã không còn chỉ nhìn Kanghyuk như một người bạn đồng hành trong những khoảnh khắc ngắn ngủi, mà là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình. Tuy không nói ra, nhưng trái tim cậu đã dần dần trao cho anh một vị trí đặc biệt.
Hôm nay, Jaewon đến quán cà phê sớm hơn thường lệ. Cậu cảm thấy không thể chờ đợi lâu hơn để gặp Kanghyuk. Đã một tuần trôi qua kể từ lần gặp gần nhất của họ, và Jaewon nhận ra mình nhớ anh đến lạ lùng.
Kanghyuk luôn đến đúng giờ, nhưng hôm nay, anh có vẻ như đang chậm hơn một chút. Jaewon ngồi tại bàn quen thuộc, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng. Không phải lo lắng về việc anh có đến không, mà là lo lắng về điều gì đó mơ hồ trong lòng cậu.
Mối quan hệ này đã đi quá xa, và Jaewon không thể không nghĩ rằng liệu mình có đang yêu anh không. Nhưng tình yêu có phải là thứ gì đó dễ dàng nhận ra không? Hay liệu cậu đang tự tạo ra những cảm xúc này từ sự cô đơn?
Kanghyuk cuối cùng cũng bước vào, mái tóc đen của anh hơi rối vì gió, chiếc áo sơ mi trắng đơn giản khiến anh càng thêm thu hút. Jaewon bất giác cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn. Anh đến gần bàn cậu, và ánh mắt của họ gặp nhau như một sự kết nối thầm lặng.
"Chào cậu, Jaewon," Kanghyuk nói, nở nụ cười ấm áp như mọi khi.
Jaewon mỉm cười đáp lại, nhưng cảm giác trong lòng cậu lại có chút phức tạp. "Chào anh, Kanghyuk. Hôm nay anh có vẻ hơi mệt mỏi."
Kanghyuk ngồi xuống, thở dài nhẹ nhàng. "Có thể vì công việc, nhưng gặp được cậu thì tôi cảm thấy mọi thứ đều dễ chịu hơn."
Jaewon không biết phải đáp lại thế nào, chỉ có thể cảm thấy sự ấm áp trong lời nói của Kanghyuk. Cậu cũng không hiểu vì sao, mỗi lần anh nhìn vào mắt cậu, cậu lại cảm thấy như bị cuốn vào một thế giới mà chỉ có hai người, và chẳng cần ai khác.
Kanghyuk im lặng một lúc, ánh mắt anh lộ vẻ suy tư. "Jaewon, tôi muốn nói với cậu một điều... điều này có lẽ sẽ khiến cậu ngạc nhiên."
Jaewon hơi ngạc nhiên, nhưng cậu cũng cảm thấy sự nghiêm túc trong giọng nói của Kanghyuk. "Anh muốn nói gì vậy?"
Kanghyuk hít một hơi thật sâu, rồi nói với giọng trầm: "Mỗi lần gặp cậu, tôi lại thấy bản thân mình trở nên khác biệt. Tôi không thể phủ nhận rằng những cảm xúc này đang dần lớn lên. Jaewon, tôi nghĩ tôi đã bắt đầu yêu cậu."
Jaewon không thể không ngạc nhiên. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng một lời nói đơn giản lại có thể khiến tim mình đập mạnh đến thế. Cảm giác bối rối và hạnh phúc lẫn lộn.
Cậu đã từng nghi ngờ những gì mình cảm nhận, nhưng giờ đây, khi nghe những lời này từ Kanghyuk, cậu không thể không thừa nhận rằng trái tim mình đã thay đổi.
Một khoảng im lặng bao trùm không gian, chỉ còn lại tiếng nhạc nhẹ nhàng trong quán cà phê và hơi thở của cả hai. Jaewon nhìn vào mắt Kanghyuk, không biết phải nói gì. Mọi suy nghĩ trong đầu cậu như bị xáo trộn, nhưng một phần trong cậu cảm thấy ấm áp và an lòng.
Kanghyuk, dường như hiểu được tâm trạng của Jaewon, nhẹ nhàng nói thêm: "Tôi biết cậu có thể sẽ cảm thấy ngạc nhiên, thậm chí là không chắc chắn. Nhưng tôi chỉ muốn cậu biết rằng những gì tôi cảm nhận không phải là nhất thời, mà là điều thật lòng."
Jaewon nhìn Kanghyuk, rồi khẽ cười. "Cảm ơn anh vì đã nói ra điều đó. Tôi cũng không chắc mình cảm thấy thế nào, nhưng tôi cảm thấy rất dễ chịu khi ở bên anh. Có lẽ, tôi cũng đã bắt đầu thấy điều gì đó... khác biệt."
Kanghyuk mỉm cười, ánh mắt anh sáng lên. "Nếu cậu có thể, tôi hy vọng chúng ta sẽ thử cùng nhau. Không phải vội vàng, nhưng ít nhất là thử bước đi cùng nhau trong từng khoảnh khắc."
Jaewon nhìn anh, trong lòng cảm thấy một cảm giác yên bình đến lạ. Cậu không cần phải vội vàng quyết định, nhưng không thể phủ nhận rằng mình muốn có Kanghyuk bên cạnh. Cảm giác này, dù mới mẻ, lại làm trái tim cậu ấm áp hơn bao giờ hết.
"Được rồi," Jaewon nói, giọng nhẹ nhàng, nhưng có chút tựa như cam kết. "Tôi sẽ thử, Kanghyuk. Tôi không biết sẽ đi đến đâu, nhưng tôi sẽ cùng anh bước đi."
Kanghyuk không thể không mỉm cười, cảm giác hạnh phúc ngập tràn trong anh. Anh nhẹ nhàng cầm tay Jaewon, như thể muốn giữ chặt khoảnh khắc này mãi mãi. "Cảm ơn cậu, Jaewon. Tôi thật sự hạnh phúc khi nghe những lời này."
Jaewon không nói gì thêm, chỉ đơn giản để tay mình trong tay Kanghyuk, cảm giác này thật nhẹ nhàng nhưng lại đầy đủ, như thể mọi thứ trong thế giới này đã được sắp xếp đúng chỗ.
.
Cả hai đã đồng ý sẽ thử cùng nhau bước đi, nhưng Jaewon biết rằng con đường phía trước không hề dễ dàng. Tình cảm, dù đẹp đến đâu, cũng sẽ gặp phải những thử thách. Cậu cảm nhận được sự thay đổi trong lòng mình, nhưng liệu đó có phải là tình yêu thật sự? Hay chỉ là những cảm xúc thoáng qua?
Mỗi lần gặp gỡ Kanghyuk, Jaewon càng cảm nhận rõ hơn rằng sự gắn kết giữa họ không chỉ đơn giản là tình bạn hay sự đồng cảm. Từng cử chỉ nhỏ của Kanghyuk, những lời nói dịu dàng và ánh mắt chân thành khiến trái tim Jaewon đập mạnh hơn.
Nhưng cậu vẫn còn chút lo lắng. Liệu Kanghyuk có thể thật sự yêu cậu mà không còn vướng bận quá khứ? Liệu mối quan hệ này có đủ bền vững khi cả hai đều có những bí mật và tổn thương riêng?
Hôm nay, Jaewon quyết định sẽ không trốn tránh cảm xúc của mình nữa. Cậu sẽ cho mình cơ hội để hiểu hơn về những gì mình cảm nhận và thử nhìn nhận mối quan hệ này theo một cách khác. Cậu đã quyết định sẽ gặp Kanghyuk một lần nữa, tại một quán cà phê quen thuộc.
Kanghyuk đã đến trước. Khi Jaewon bước vào, anh đang đứng dựa vào cửa sổ, nhìn ra ngoài với ánh mắt đăm chiêu. Nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân của Jaewon, anh quay lại ngay lập tức, nở một nụ cười ấm áp khiến trái tim Jaewon hơi đập loạn nhịp.
“Chào cậu, Jaewon,” Kanghyuk nói, ánh mắt anh chứa đựng điều gì đó khiến Jaewon không thể không cảm thấy mình đặc biệt.
“Chào anh, Kanghyuk.” Jaewon cười nhẹ, ngồi xuống ghế đối diện. Cảm giác thân quen vẫn hiện hữu trong không gian giữa họ, như thể không có gì thay đổi, nhưng lại đầy đủ hơn trước rất nhiều.
Họ trò chuyện như mọi lần, về những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống, về công việc, về những niềm vui đơn giản trong những ngày qua. Nhưng Jaewon có thể cảm nhận được sự thay đổi trong không khí.
Mỗi câu chuyện, mỗi nụ cười, dường như đều chứa đựng một sự kết nối sâu sắc hơn. Cậu không còn cảm giác như mình đang đứng ở ngoài cuộc, mà trái lại, cậu bắt đầu cảm thấy mình là một phần không thể thiếu trong thế giới của Kanghyuk.
Một lúc sau, Kanghyuk đột ngột lên tiếng, giọng anh trầm và có phần nghiêm túc. “Jaewon, tôi muốn nói rõ hơn về những gì tôi cảm nhận. Cậu biết đấy, tôi không giỏi bày tỏ cảm xúc. Nhưng khi ở bên cậu, tôi chỉ muốn cậu hiểu rằng tôi thật sự quan tâm đến cậu. Không phải vì quá khứ, không phải vì những tổn thương của tôi, mà là vì chính cậu.”
Jaewon nhìn anh, trái tim cậu đập nhanh. Những lời nói này, tuy đơn giản, nhưng lại chứa đựng một sức nặng lớn lao. Cậu có thể cảm nhận được sự chân thành trong giọng nói của Kanghyuk.
Mọi thứ giữa họ không phải là một câu chuyện tình yêu hoàn hảo, nhưng lại là một thứ tình cảm thật sự, một tình cảm mà cả hai người đều đang dần khám phá.
Jaewon nhẹ nhàng lên tiếng: “Tôi biết. Cảm giác của tôi đối với anh cũng không phải là thứ có thể giải thích ngay lập tức. Nhưng tôi muốn thử. Thử xem chúng ta có thể cùng nhau bước đi hay không, thử xem tình cảm này có thể lớn lên được không.”
Kanghyuk cười, nụ cười ấy ấm áp và đầy yêu thương. “Cảm ơn cậu, Jaewon. Tôi biết rằng không dễ dàng để ai đó mở lòng. Và tôi thật sự trân trọng những gì cậu đã cho tôi.”
Jaewon mỉm cười, nhưng có một cảm giác nghẹn ngào trong lòng cậu. Cậu muốn tin rằng mình có thể yêu Kanghyuk, nhưng những vết thương trong quá khứ vẫn còn hiện hữu. Cậu không biết mình có thể bước qua chúng hay không, nhưng ít nhất, Jaewon cảm thấy rằng mình muốn thử.
Một lúc sau, Kanghyuk đứng dậy, kéo ghế lại gần Jaewon. Anh nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng và tràn đầy yêu thương. “Jaewon, tôi muốn làm điều gì đó cho cậu. Cậu đã cho tôi cơ hội, và tôi muốn tạo ra những kỷ niệm tuyệt vời bên cậu. Cậu có muốn cùng tôi đi dạo không?”
Jaewon ngước nhìn anh, cảm thấy sự dịu dàng trong từng lời nói của Kanghyuk. Cậu mỉm cười và gật đầu. “Được rồi, tôi sẽ đi cùng anh.”
Kanghyuk nhìn Jaewon, nở nụ cười rạng rỡ. Anh kéo nhẹ tay cậu, và cả hai rời khỏi quán cà phê. Dưới bầu trời hoàng hôn, không khí mát lạnh và những con phố vắng lặng tạo nên một không gian bình yên lạ kỳ.
Jaewon cảm nhận được sự ấm áp trong lòng, không phải vì không khí ngoài trời, mà vì sự hiện diện của Kanghyuk bên cạnh.
Họ đi bộ chầm chậm, không vội vàng, không lo lắng về điều gì. Từng bước chân của họ như đang đồng điệu, như thể đang tạo ra một câu chuyện mới cho riêng hai người.
Jaewon cảm thấy trái tim mình nhẹ nhõm, và cậu nhận ra rằng, dù không biết tương lai sẽ thế nào, nhưng cậu sẽ không hối tiếc khi thử cùng Kanghyuk bước đi. Cảm giác này, dẫu mới mẻ và đầy thử thách, lại khiến cậu thấy mình thật sự sống, thật sự cảm nhận được tình yêu.
“Cảm ơn anh vì hôm nay, Kanghyuk,” Jaewon nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa.
Kanghyuk quay sang nhìn cậu, ánh mắt anh dịu dàng như mọi khi. “Cảm ơn cậu vì đã cho tôi cơ hội. Tôi sẽ không bao giờ làm cậu thất vọng.”
Cả hai bước đi dưới ánh hoàng hôn, trái tim đầy hy vọng, và họ biết rằng con đường phía trước dù có gian nan thế nào, họ sẽ cùng nhau đi qua.
.
Mỗi ngày trôi qua, Jaewon cảm nhận được những thay đổi rõ rệt trong mối quan hệ với Kanghyuk. Họ không còn chỉ là hai người bạn đơn thuần nữa, mà đã bắt đầu khám phá những cảm xúc sâu sắc hơn, những niềm vui và cả những lo lắng.
Nhưng điều khiến Jaewon cảm thấy hạnh phúc chính là việc Kanghyuk luôn ở bên cạnh, luôn là người sẵn sàng chia sẻ những khoảnh khắc của cuộc sống.
Đã gần một tháng kể từ khi họ quyết định thử mở lòng với nhau, và Jaewon dần dần nhận ra rằng mình đã yêu Kanghyuk. Tuy nhiên, tình yêu không phải lúc nào cũng dễ dàng. Cảm giác bất an đôi khi vẫn len lỏi trong lòng cậu, bởi những bí mật chưa được kể, những vết thương cũ chưa hoàn toàn lành lặn.
Hôm nay, cả hai đã hẹn nhau đi ăn tối. Jaewon đang đứng trước cửa hàng ăn, đợi Kanghyuk đến. Cậu có một cảm giác hồi hộp khó tả, như thể lần này sẽ là bước ngoặt quan trọng trong mối quan hệ của họ.
Mặc dù mọi chuyện đã tốt đẹp lên rất nhiều, Jaewon biết rằng giữa họ vẫn còn những điều chưa thể nói ra hết.
Chợt, Kanghyuk xuất hiện trước mặt cậu, với nụ cười quen thuộc trên môi. Jaewon không thể không cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn khi nhìn thấy anh. Dù đã quen thuộc, nhưng mỗi lần gặp mặt Kanghyuk, cậu vẫn cảm thấy một chút rạo rực trong lòng.
“Em đến rồi sao?,” Kanghyuk mỉm cười, ánh mắt anh ấm áp như mọi khi.
Jaewon đáp lại, “ Hôm nay trông anh có vẻ rất thoải mái.”
Kanghyuk cười khẽ. “Chắc chắn rồi. Vì có em ở đây mà.”
Jaewon cảm thấy trái tim mình thắt lại một cách kỳ lạ. Những lời nói giản dị của Kanghyuk có thể khiến cậu cảm thấy ấm áp và nhẹ nhàng như thế, nhưng cũng đồng thời khiến cậu thấy như có điều gì đó vẫn chưa hoàn toàn rõ ràng.
.
Sau khi gọi món và thưởng thức bữa tối, không khí giữa họ trở nên dễ chịu hơn, cả hai trò chuyện về công việc, những điều đơn giản trong cuộc sống.
Nhưng Jaewon vẫn cảm thấy sự bất an trong lòng mình. Cậu không biết liệu mình có đang yêu quá vội vàng hay không. Liệu tình yêu này có thật sự bền lâu, hay chỉ là một khoảnh khắc ngọt ngào tạm thời?
Kanghyuk như cảm nhận được sự thay đổi trong Jaewon, anh đặt chiếc đũa xuống và nhìn cậu một cách nghiêm túc. “Jaewon, anh biết em đang nghĩ gì. Anh cảm nhận được sự lo lắng của em.”
Jaewon nhìn anh, hơi ngạc nhiên. “Anh nói vậy là sao?”
“Anh biết rằng giữa chúng ta vẫn còn những điều chưa được nói ra hết. Em có lo lắng về mối quan hệ này không?” Kanghyuk hỏi, giọng anh nhẹ nhàng, nhưng sâu sắc.
Jaewon im lặng một lúc. Cậu muốn nói ra tất cả những cảm xúc trong lòng, nhưng lại không thể. Cậu sợ rằng nếu nói ra, điều đó sẽ làm tổn thương cả hai. Mối quan hệ này quá quan trọng với cậu, và cậu không muốn mất đi thứ gì đó đẹp đẽ mà họ đang có.
“Thật ra…em đang lo lắng,” Jaewon thừa nhận, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng có chút run rẩy. “Em không biết liệu tình cảm của chúng ta có đủ mạnh mẽ để vượt qua những thử thách sau này không.”
Kanghyuk không vội vàng trả lời, anh chỉ im lặng, như thể đang suy nghĩ về những gì Jaewon vừa nói. Một lúc sau, anh nhìn vào mắt cậu và nói: “Jaewon, anh không thể hứa rằng sẽ không có khó khăn, nhưng anh có thể hứa rằng anh sẽ luôn ở bên em, sẽ cùng em vượt qua tất cả. Cảm xúc của anh dành cho em không phải là thứ dễ dàng thay đổi. Anh yêu em.”
Jaewon cảm thấy trái tim mình như ngừng đập một nhịp. Những lời nói ấy, chân thành và ấm áp, khiến cậu không thể không cảm động. Cậu nhìn Kanghyuk, đôi mắt hơi đỏ lên vì xúc động.
“Anh yêu em thật sao?” Jaewon hỏi, giọng khẽ như muốn chắc chắn.
Kanghyuk gật đầu, ánh mắt anh đầy tình cảm. “Anh yêu em. Và anh sẽ chứng minh cho em thấy rằng tình cảm của anh không chỉ là lời nói suông.”
Jaewon cảm thấy một luồng cảm xúc mạnh mẽ trào dâng trong lòng. Cậu không thể phủ nhận rằng mình cũng đã yêu Kanghyuk, dù tình yêu này không phải lúc nào cũng dễ dàng. Nhưng khi nghe những lời này từ anh, trái tim cậu cảm thấy ấm áp và an toàn hơn bao giờ hết.
Cậu khẽ mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng chứa đầy ý nghĩa. “Em yêu anh, Kanghyuk.”
Kanghyuk không nói gì thêm, chỉ nắm chặt tay Jaewon và kéo cậu lại gần. Họ ngồi đó, trong im lặng, tay trong tay, như thể thế giới bên ngoài không còn quan trọng nữa. Mọi lo lắng, mọi bất an, đều tan biến trong khoảnh khắc này.
Bữa tối kết thúc, nhưng Jaewon cảm thấy trái tim mình như được sưởi ấm hơn bao giờ hết. Cậu biết rằng dù phía trước có khó khăn, họ sẽ cùng nhau vượt qua. Điều quan trọng là tình yêu của họ đã được khẳng định, và đó chính là nền tảng vững chắc cho những bước đi tiếp theo.
Sau bữa tối hôm ấy, Jaewon và Kanghyuk trở nên gần gũi hơn. Mối quan hệ của họ đã không còn chỉ là một sự thử thách, mà dần dần trở thành một điều gì đó vững chắc và tự nhiên.
Tuy vậy, Jaewon vẫn cảm nhận rõ rằng có những rào cản không dễ vượt qua, những tổn thương trong quá khứ vẫn còn ám ảnh, dù cho Kanghyuk đã hết lòng chứng minh rằng anh yêu cậu thật sự.
.
Một buổi sáng cuối tuần, Jaewon và Kanghyuk hẹn nhau đi dạo trong công viên gần nhà. Đó là một trong những hoạt động mà họ thường làm để giải tỏa căng thẳng và tận hưởng những giây phút bình yên bên nhau.
Nhưng hôm nay, Jaewon cảm thấy có gì đó trong lòng đang dâng lên, như thể một cảm giác lo lắng không thể lý giải.
Kanghyuk nhìn cậu, đôi mắt anh ấm áp và tràn đầy sự quan tâm. “Em đang nghĩ gì vậy, Jaewon? Anh có cảm giác như em có điều gì đó không vui.”
Jaewon dừng lại một chút, nhìn vào đôi mắt đầy lo lắng của Kanghyuk. Cậu khẽ thở dài. “Anh có bao giờ cảm thấy như mình đang sống trong một cái bóng không? Cảm giác như là mình đang thay thế ai đó, thay thế một người mà mình chưa từng gặp, nhưng lại cảm thấy bị ám ảnh bởi sự hiện diện của họ?”
Kanghyuk ngạc nhiên, vì anh chưa bao giờ nghĩ rằng Jaewon lại cảm thấy như vậy. Anh bước lại gần, đặt tay lên vai cậu và nói nhẹ nhàng: “Jaewon, nếu em cảm thấy như vậy, chúng ta phải nói chuyện rõ ràng. Em không phải là cái bóng của ai cả. Anh yêu em, chỉ có em, không phải là ai khác.”
Jaewon mỉm cười khẽ, nhưng trong lòng vẫn có một sự không chắc chắn. Cậu không muốn những lo lắng này làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của họ, nhưng không thể phủ nhận rằng đôi khi cậu vẫn cảm thấy có một khoảng cách, dù rất nhỏ nhưng đủ để làm trái tim cậu lo sợ.
“Anh có thể hiểu được cảm giác này không?” Jaewon hỏi, giọng cậu có phần khẽ run. “Đôi khi em cảm thấy mình đang yêu một người nhưng lại sợ mình không phải là người duy nhất. Em sợ rằng quá khứ của anh, Haneul, vẫn còn ảnh hưởng đến anh.”
Kanghyuk lặng im trong giây lát, sau đó anh nhẹ nhàng vỗ về cậu. “Anh hiểu cảm giác ấy, Jaewon. Nhưng anh muốn em biết rằng, khi anh yêu em, không có bóng dáng của ai khác. Haneul là một phần trong quá khứ của anh, nhưng em mới là người anh muốn sống cùng, là người anh muốn yêu. Anh không thể quên quá khứ, nhưng anh có thể sống vì hiện tại.”
Jaewon nhìn Kanghyuk, cảm nhận sự chân thành trong đôi mắt anh. Cậu không thể phủ nhận rằng, khi anh nói những lời này, cậu cảm thấy mình thật sự quan trọng trong cuộc sống của Kanghyuk. Cảm giác bất an trong lòng cậu dần dần tan biến.
“Cảm ơn anh, Kanghyuk,” Jaewon thì thầm, giọng cậu nhẹ như cơn gió. “Em chỉ… không muốn trở thành một phần của quá khứ của anh. Em muốn mình là người duy nhất trong lòng anh.”
Kanghyuk mỉm cười, bước lại gần hơn, nhẹ nhàng ôm lấy Jaewon. “Em là người duy nhất, Jaewon. Và anh sẽ luôn làm mọi thứ để em cảm thấy như vậy. Chúng ta sẽ cùng nhau tạo ra một tương lai, một tương lai mà chỉ có chúng ta, không có ai khác.”
Jaewon cảm nhận được hơi ấm từ Kanghyuk, và trái tim cậu cũng cảm thấy bình yên hơn rất nhiều. Cậu biết rằng tình yêu của họ không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng những lời nói chân thành và hành động đầy yêu thương của Kanghyuk khiến cậu tin rằng họ có thể vượt qua tất cả.
Cả hai đứng đó một lúc, im lặng tận hưởng cảm giác an yên bên nhau. Jaewon có thể cảm nhận được sự gắn kết sâu sắc giữa họ, như một sợi dây vô hình kết nối tâm hồn cả hai, giúp họ vượt qua mọi lo lắng và sợ hãi.
Kanghyuk nắm lấy tay Jaewon, kéo cậu đi dạo tiếp. “Em thấy sao? Dạo này có điều gì mới không?”
Jaewon cười, tay nắm chặt tay Kanghyuk. “Mọi thứ ổn. Chỉ có một điều duy nhất, em cảm thấy rất hạnh phúc khi có anh bên cạnh.”
Kanghyuk quay sang nhìn cậu, đôi mắt anh sáng lên đầy sự dịu dàng. “Anh cũng vậy, Jaewon. Cảm ơn em vì đã cho anh cơ hội. Chúng ta sẽ tiếp tục bước đi cùng nhau, đúng không?”
Jaewon mỉm cười, gật đầu. “Đúng vậy. Chúng ta sẽ cùng nhau bước đi, và tạo ra những kỷ niệm tuyệt vời.”
Cả hai tiếp tục đi dạo dưới ánh hoàng hôn, tay trong tay, trái tim đầy ắp hy vọng về một tương lai tươi đẹp. Jaewon không còn cảm thấy lo lắng nữa, bởi cậu đã có Kanghyuk bên cạnh, người sẽ luôn yêu thương cậu, không chỉ trong hiện tại mà còn trong tương lai.
.
Thời gian bên nhau khiến Jaewon và Kanghyuk ngày càng trở nên gắn bó. Những buổi sáng cà phê, những buổi chiều dạo phố, và cả những cái ôm vội vã giữa giờ làm...
Tình yêu dần trở thành thói quen, là phần không thể thiếu trong ngày của cả hai. Nhưng như mọi câu chuyện cổ tích, khi người ta bắt đầu tin vào hạnh phúc, chính là lúc thử thách âm thầm kéo đến.
Một chiều mưa, Jaewon đang trên đường đến studio thì điện thoại cậu rung lên. Tin nhắn đến từ một số lạ, nhưng nội dung khiến cậu lập tức khựng lại giữa dòng người:
“Cậu nghĩ mình là ai? Một bản sao tệ hại? Nếu cậu biết Kanghyuk từng làm gì để giữ lấy quá khứ, liệu cậu còn dám yêu anh ta không?”
Tim Jaewon đập nhanh bất thường. Cậu siết chặt điện thoại, lòng đầy nghi ngờ. Tin nhắn ấy là gì? Một trò đùa? Một sự cảnh báo? Hay là… một phần của sự thật mà cậu chưa từng được biết?
Cậu nhắn lại, nhưng số đó đã tắt máy. Dù cố gắng trấn an bản thân, lòng Jaewon vẫn không thể yên. Cậu nhớ lại từng lần Kanghyuk im lặng khi nhắc đến những năm cuối cùng bên Haneul, những khoảng trống chưa từng được lấp đầy bằng lời giải thích.
Chiều hôm đó, Jaewon đến gặp Kanghyuk như thường lệ, nhưng ánh mắt cậu đã khác. Vẫn là nụ cười ấy, nhưng đằng sau là vô vàn câu hỏi chưa được thốt ra.
“Kanghyuk,” Jaewon mở lời khi hai người ngồi bên nhau trong căn hộ nhỏ, ánh đèn vàng dịu phủ khắp phòng. “Anh có điều gì chưa từng nói với em không? Về quá khứ. Về Haneul.”
Kanghyuk sững người, như thể cơn gió vừa tắt thở. Một thoáng im lặng lướt qua giữa họ. Jaewon nhìn thấy sự do dự trong mắt anh, điều mà cậu không còn thấy suốt nhiều tuần qua.
“Tại sao em lại hỏi vậy?” Kanghyuk hỏi, giọng anh nhỏ đến mức gần như thì thầm.
Jaewon đưa điện thoại ra, màn hình hiện rõ tin nhắn kia. “Ai đó đã gửi cho em cái này. Em không quan tâm đến người gửi, nhưng…em muốn nghe từ anh. Anh từng làm gì để ‘giữ lấy quá khứ’ như họ nói?”
Kanghyuk im lặng một lúc lâu. Sau cùng, anh thở dài, như thể biết khoảnh khắc này rồi cũng sẽ đến.
“Có một thời gian, sau khi Haneul mất...anh không thể chấp nhận sự thật,” anh bắt đầu. “Anh cố gắng giữ lại tất cả – căn phòng cậu ấy từng sống, hình ảnh, thư từ, mọi thứ...Anh từng cố níu kéo một người đã không còn trên đời, đến mức anh không còn sống cho hiện tại nữa. Và rồi...anh gặp cậu.”
Jaewon nuốt nước bọt, lắng nghe.
“Ban đầu, anh không thể phân biệt giữa em và hình bóng trong trí nhớ mình,” Kanghyuk nói thật, không né tránh. “Em giống Haneul ở vài điểm, nhưng dần dần, tôi nhận ra điều đó không quan trọng nữa. Bởi em không phải là cậu ấy. Và chính điều đó… khiến anh yêu em nhiều hơn.”
Jaewon lặng người. Dù là sự thật, dù anh đã thành thật… nhưng trái tim cậu vẫn nhói lên. Không phải vì bị so sánh, mà vì cậu cảm nhận được nỗi cô độc và dằn vặt của Kanghyuk khi yêu một người đã không thể quay lại – và rồi lại sợ đánh mất người ở hiện tại.
“Vậy… còn quá khứ ấy thì sao?” Jaewon hỏi khẽ. “Nó vẫn ở lại trong anh chứ?”
Kanghyuk nhìn cậu, lần đầu trong nhiều tháng, ánh mắt anh hiện lên sự yếu đuối rõ rệt. “Anh không thể vứt bỏ quá khứ, Jaewon. Nhưng ann đã chọn sống với hiện tại. Vì em.”
.
Một lúc sau, Kanghyuk đứng dậy, đi vào phòng ngủ, rồi quay lại với một chiếc hộp gỗ nhỏ. Anh đặt nó xuống bàn, mở ra – bên trong là những bức ảnh, những kỷ vật của Haneul. Anh nhìn Jaewon, bàn tay run nhẹ.
“Ngày hôm nay, ann sẽ cất nó đi. Không phải vì anh quên cậu ấy, mà vì anh không muốn để quá khứ cản bước tương lai của anh và em nữa.”
Jaewon im lặng, rồi chầm chậm bước tới, nắm lấy tay Kanghyuk. “Em không muốn anh quên ai cả. Em chỉ cần biết, anh đang đi cùng em – chứ không phải ai khác.”
Khoảnh khắc ấy, hai người ôm lấy nhau, không lời nào, nhưng mọi hoài nghi như tan biến. Dù quá khứ vẫn còn đó, nhưng hiện tại là nơi họ đang đứng – và chỉ cần có nhau, họ tin mình có thể bước tiếp.
Tối hôm đó, lần đầu tiên Kanghyuk nấu ăn cho Jaewon. Bữa tối không sang trọng, chỉ có canh rong biển, trứng chiên và cơm nóng – nhưng đó là bữa ăn ngon nhất Jaewon từng có.
“Cảm ơn anh, Kanghyuk,” Jaewon nói khi cả hai ngồi bên nhau trên ghế sofa. “Vì tất cả.”
Kanghyuk siết nhẹ tay cậu, ánh mắt dịu dàng như bao trùm cả không gian. “Không. Cảm ơn em… vì đã đến đúng lúc, và ở lại.”
.
Thời gian trôi qua nhẹ nhàng như những cơn gió đầu hè. Kể từ ngày Kanghyuk buông bỏ chiếc hộp kỷ niệm và trao cho Jaewon một lời hứa chân thành, mối quan hệ giữa họ bước vào một giai đoạn hoàn toàn mới – không còn thử thách, không còn nghi ngờ, chỉ còn lại sự thấu hiểu và tin tưởng.
Buổi sáng, Jaewon tỉnh dậy trong căn hộ của Kanghyuk, ánh nắng vàng nhạt lướt nhẹ qua khung cửa kính. Cậu xoay người lại và thấy Kanghyuk đang ngủ say bên cạnh – vẻ yên bình đến lạ thường. Trái tim Jaewon khẽ chùng xuống trong một nhịp đập dịu dàng.
Cậu nhẹ nhàng vươn tay vuốt lên mái tóc rối của Kanghyuk, nở một nụ cười nhỏ. "Người đàn ông này... đã từng giam mình trong bóng tối, giờ lại có thể ngủ yên cạnh mình. Mình đã làm được, phải không?"
Một lúc sau, khi Kanghyuk mở mắt, ánh nhìn đầu tiên anh trao là dành cho Jaewon.
“Chào buổi sáng,” anh khàn giọng nói, kéo cậu lại gần trong một cái ôm lười nhác.
Jaewon chôn mặt vào cổ anh, lẩm bẩm, “Anh lúc nào cũng dậy trễ hơn emi.”
“Em thì lúc nào cũng dậy sớm để ngắm anh ngủ.”
“Còn lâu,” Jaewon đỏ mặt, đẩy nhẹ anh ra, nhưng nụ cười không giấu được.
Hôm nay là ngày đặc biệt – ngày kỷ niệm tròn 6 tháng từ khi họ chính thức yêu nhau. Kanghyuk đã lên kế hoạch từ trước: một chuyến đi ngoại ô đến vùng núi nhỏ nơi có căn nhà gỗ mà anh từng mua nhưng chưa bao giờ sử dụng. Và lần này, anh muốn chia sẻ nơi đó với Jaewon – như một biểu tượng của việc cùng nhau xây dựng tổ ấm.
.
Chiều hôm đó, ở căn nhà gỗ nhỏ giữa rừng
Jaewon mở tung cửa sổ, để mùi gỗ thông và tiếng chim rừng ùa vào. Cậu quay lại nhìn Kanghyuk đang nhóm bếp, lưng áo sơ mi xắn tay khiến cậu không thể rời mắt.
Một phần trong Jaewon vẫn chưa quen với sự yên bình này – không phải vì nó xa lạ, mà vì nó quý giá đến mức khiến cậu sợ một ngày nào đó sẽ mất đi.
Khi màn đêm buông xuống, cả hai ngồi trên hiên nhà, đắp chăn chung, trước mặt là bầu trời sao. Kanghyuk đưa cho Jaewon một chiếc hộp nhỏ, được gói đơn giản bằng giấy nâu.
“Gì đây?” Jaewon hỏi.
“Không phải nhẫn cưới đâu, đừng lo,” Kanghyuk cười. “Chỉ là một món quà.”
Jaewon mở ra – bên trong là một sợi dây chuyền bạc, mặt dây hình một chiếc chìa khóa nhỏ. Trên đó khắc dòng chữ: "You are the reason I found my way." (Em là lý do anh tìm lại được con đường của mình.)
Jaewon lặng người.
“Em đã mở cửa trái tim anh, Jaewon. Không phải bằng sự cố chấp, mà bằng sự kiên nhẫn và tình yêu. Em không chỉ là người yêu anh – em là người đã cứu anh.”
Trái tim Jaewon run lên. Cậu không kìm được nữa, kéo Kanghyuk lại trong một cái ôm chặt.
“Anh có biết không…” Jaewon khẽ nói, giọng nghèn nghẹn, “Em từng rất sợ... sợ rằng mình chỉ là người đến sau. Nhưng giờ em hiểu, không quan trọng đến trước hay đến sau. Quan trọng là, em là người anh đang nắm tay lúc này. Và em sẽ không buông ra.”
“Không bao giờ,” Kanghyuk đáp.
.
Một năm sau
Căn hộ nhỏ ngày nào giờ đã là nơi ở chính thức của cả hai. Những bức tranh Jaewon vẽ được treo đầy trên tường, và Kanghyuk đã chuyển phòng làm việc về chung không gian với Jaewon – như một cách để luôn nhìn thấy nhau, dù bận rộn.
Một chiều cuối tuần, trong khi Kanghyuk đang nấu ăn, Jaewon bước đến, vòng tay ôm anh từ phía sau.
“Anh biết không?”
“Hửm?”
“Em đang vẽ một bức tranh mới,” Jaewon nói, đặt cằm lên vai anh. “Tên là Ngày Bình Yên. Và trong đó... là anh và em, giữa một căn nhà nhỏ, nơi không ai tìm thấy, chỉ có ánh sáng và tiếng cười.”
Kanghyuk quay lại, nhìn Jaewon với nụ cười dịu dàng. “Vậy thì để anh vẽ phần tiếp theo cho bức tranh ấy.”
“Bằng gì?”
“Bằng cả cuộc đời anh.”
_End_
Chắc tui đăng hết tuần này rồi drop tạm 1 tuần để thi. Thi xong tui viết tiếp. Fic sau mn muốn gì nào
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro