Sugar Not Daddy

Baek Kanghyuk không thích người trẻ. Đặc biệt là mấy đứa trẻ… có nụ cười tỏa nắng.

Không phải kiểu cười xã giao lễ phép, mà là cái kiểu “em biết rõ mình đẹp trai, thông minh, có sức hút chết người nhưng vẫn cố giả vờ ngoan ngoãn cho anh vừa lòng” – cái kiểu cười mà Yang Jaewon hay làm mỗi khi anh chửi vào mặt cậu. Thứ nụ cười ấy mang năng lượng kiểu: “Chửi đi, chửi nữa đi, càng chửi em càng thấy anh dễ thương.”

Kanghyuk đã gặp nhiều loại nội trú. Mặt dày có, lười có, đần độn cũng có. Nhưng nguy hiểm nhất là loại biết mình đẹp, và biết người khác cũng biết nó đẹp.

Yang Jaewon chính là loại đó. Cao gần bằng ông, dáng thẳng, vai rộng, da trắng, gương mặt baby kiểu “lấy làn da này đi đóng quảng cáo mỹ phẩm đi con trai”.

Và khốn nạn nhất là, nội trú gì mà lúc nào cũng tỏa ra hương thơm kiểu dầu gội cao cấp – trong cái bệnh viện toàn mùi sát trùng và bã mồ hôi này.

“Cậu dùng tay trái trong mổ làm gì?” – Kanghyuk hỏi, lạnh lùng như nhiệt độ phòng lạnh thứ 5 ở tầng B2.

“Thói quen thôi ạ. Em thuận hai tay.”

“Làm lại. Đừng có ‘thói quen’ trong phòng mổ của tôi. Đây không phải nhà cậu.”

“Vâng ạ.” – Và cậu ta mỉm cười. Lại là cái nụ cười khốn kiếp đó.

Kanghyuk rất ghét nội trú nói “vâng ạ” mà nhìn người ta kiểu “sao anh tức giận mà đáng yêu vậy?”

Giáo sư cũng ghét việc bản thân… hơi đỏ mặt khi nghe cậu nói. Và ghét hơn nữa là, tối về nằm nhớ lại câu “em thuận hai tay” mà trong đầu anh sinh ra hàng loạt… tình huống không thuận mắt chút nào.

.

Ngày thứ ba cùng ê-kíp, Jaewon được phân trực đêm cùng giáo sư Baek.

Khoa vắng, hành lang dài vắng tanh, chỉ có tiếng bánh xe y tế đẩy lạch cạch. Kanghyuk đang đọc hồ sơ ca phẫu thuật thì thấy một cái ly giấy cà phê được đặt nhẹ lên bàn.

“Em pha đấy. Không bỏ đường. Anh thích đắng đúng không?” – Jaewon nói, chống tay lên bàn như đang… tán tỉnh.

“Cậu đang làm gì vậy?”

“Quan tâm giáo sư mình là phạm luật à?”

“Quan tâm kiểu này là kiểu gì?”

“Kiểu mà tối qua em mơ thấy anh nằm trong phòng trực, còn em ngồi trên anh ấy.”

“...”

Kanghyuk suýt làm đổ cả ly cà phê lên bộ hồ sơ bệnh án. Anh nhìn Jaewon trân trối, cố phân tích xem trong câu kia có ẩn dụ y học nào không. Không. Nó rõ ràng, trực diện, và… mang tính gợi hình rất cao.

.

Từ đó, Jaewon như mở cờ trong bụng khi phát hiện giáo sư của mình có biểu hiện đỏ mặt. Và từ đỏ mặt đến phản ứng sinh lý nhẹ, chỉ cách nhau một ánh mắt cười. Từ phản ứng đến bị đè lên giường, chỉ còn một chương truyện nữa.

Đêm hôm ấy, trong phòng trực – một căn phòng nhỏ có giường đơn, ghế bọc simili đã nứt, điều hòa thỉnh thoảng rít lên như bị ma ám – Kanghyuk đang nằm nghỉ sau ca mổ 6 tiếng thì nghe tiếng gõ cửa.

“Vào đi.”

Jaewon bước vào, vẫn mặc đồng phục phẫu thuật, cổ áo mở hai nút, tóc hơi rối, tay cầm bình nước.

“Em tưởng anh đi ngủ rồi.”

“Ngủ gì? Còn 1 giờ nữa đến ca gây mê. Cậu cần gì?”

“Cần nằm ké chút.”

“Cái gì?”

“Giường này không phải của anh đúng không?” – Jaewon nói, đã đóng cửa sau lưng. “Ở viện thì chia sẻ mà.”

Trước khi Kanghyuk kịp mở miệng đuổi cổ, Jaewon đã trèo lên giường, nằm bên cạnh. Cái giường vốn chỉ vừa một người, nay thành… cảnh sát giao thông cũng phạt vì quá tải.

“Xuống đi.”

“Chật mà ấm, còn kêu gì nữa.”

“Tôi không ấm.”

“Anh đang nóng đấy.”

“Tôi nóng vì cậu đấy!”

“Chà.” – Jaewon xoay người, gối đầu lên tay, nhìn Kanghyuk sát mặt – hơi thở chạm vào nhau. “Vậy là em có tác dụng rồi.”

Một cú đẩy nhẹ. Kanghyuk dự định đẩy Jaewon ra.

Nhưng đời không như giáo sư tính. Jaewon nhanh tay giữ cổ tay anh lại, ấn ngược xuống nệm. Tay kia luồn ra sau gáy, kéo sát anh vào.

“Anh tưởng mình là top hả?”

Kanghyuk mở to mắt. Anh chuẩn bị bật dậy phản đòn thì – muộn rồi. Jaewon cười nhẹ, giọng trầm xuống:

“Nhưng em cao bằng anh, tay khỏe hơn, và… thuận hai tay đấy.”

Giây tiếp theo, Kanghyuk bị đè thẳng xuống giường. Hơi thở phả vào tai, cổ áo bị kéo bung một khuy, và Jaewon thì thầm:

“Bắt đầu từ hôm nay, anh nên học cách... nằm yên.”

.

Baek Kanghyuk tỉnh dậy vào lúc 6:13 sáng.

Thông thường, anh sẽ thức trước 6 giờ, dậy đi vòng kiểm tra buồng bệnh rồi xuống nhà ăn uống một ly Americano đắng như cuộc đời. Nhưng hôm nay, Kanghyuk không dậy được.

Không phải vì mệt. Mà vì lưng anh đau vl.

Nói chính xác, là phần từ cổ xuống dưới bả vai, rồi chạy dài xuống eo – đau kiểu "đêm qua bị vật lý trị liệu cấp tốc mà không ký đơn đồng ý."

Và bên cạnh, Yang Jaewon đang ngủ ngon lành, nửa người đè lên tay anh, mặt áp vào vai, miệng còn thở nhẹ.

Kanghyuk cứng đờ. Không phải kiểu "cứng như đá" mà kiểu "cứng như... sắp toang".

“Đêm qua... tôi đã để một thằng nhóc kém mình 17 tuổi cưỡi lên người mình như cưỡi máy chạy bộ?”

“Không. Chắc chắn không phải.”

“Cái đau lưng là do nằm sai tư thế. Cái vết hôn ở cổ là... chắc muỗi bệnh viện cắn.”

“Mình là top. Mình cao hơn mà.”

Kanghyuk lẩm bẩm, rút tay ra khỏi thân hình ấm áp bên cạnh, cố lết xuống giường mà không làm Jaewon tỉnh.

Thất bại.

“Anh đi đâu vậy?” – Giọng Jaewon vẫn còn ngái ngủ nhưng rõ ràng mang năng lượng "tôi biết đêm qua ai thắng."

“Về phòng.” – Kanghyuk cố bình tĩnh, chỉnh lại cổ áo, dù cái khuy thứ ba đã không còn tồn tại.

“Anh nhớ uống nước ấm nhé. Sau mấy ca vận động mạnh, cơ thể dễ mất nước.”

Kanghyuk quay lại lườm cậu – một ánh lườm sượng trân và tổn thương.

“Cậu... nói nhỏ lại!”
“Phòng cách âm mà, anh gào tối qua còn to hơn em nói nhiều.”

“Cậu. Ra. Khỏi. Phòng. Tôi.”

“Nhưng đây là phòng trực mà?”

“Cậu RA KHỎI TÂM TRÍ TÔI GIÚP CÁI!”

.

phòng y tá, sáng hôm sau

Cheon Jang Mi đang rót trà thì Park Gyeong Won bước vào với mặt mũi tỉnh táo bất thường.

“Ủa? Sao hôm nay bác sĩ Park không zombie như mọi khi?”

“Nghe đồn phòng trực của tiền bối Jaewon hôm qua có ma.”

“Ma nào dám nhảy vào đấy?”

“Không biết. Nhưng có người bảo thấy giáo sư Baek đi ra lúc 7 giờ sáng, tóc rối, cổ áo méo, và... hình như đi hơi cà nhắc.”

Jang Mi há hốc mồm. Cô đặt ly trà xuống, thì thầm:

“Cái gì... giáo sư mà cà nhắc? Không thể nào. Chẳng lẽ... bác sĩ Yang...”

Cả hai nhìn nhau, rồi cùng thốt lên:

“KHÔNG. ĐỜI NÀO GIÁO SƯ LÀ BOT.”

.

phòng họp sáng, 7:30 AM

Jaewon ngồi trong phòng họp, chăm chú ghi chép.

Baek Kanghyuk bước vào với cà phê, gương mặt không biểu cảm. Nhưng rõ ràng là đang đi nhẹ hơn bình thường.

Cả phòng quay lại nhìn anh. Một nội trú thì thầm:

“Giáo sư sao đi như bị co cơ lưng ấy...”

Gyeong Won quay sang Jang Mi, mặt nghiêm trọng.

“Nếu Jaewon là người bước ra trước, và giáo sư là người cà nhắc... thì...”

Jang Mi thì thào:
“Đấng tối cao đã gục ngã.”

.

Baek Kanghyuk cảm thấy danh dự bản thân lung lay như cột nhà sau bão.

Từ cái hôm định mệnh đó — khi giáo sư Baek bị nội trú Yang Jaewon đè thẳng xuống giường trực, bẻ ngược cái danh xưng “giáo sư lạnh lùng” thành “người đàn ông nằm thở không ra tiếng” — cuộc đời anh thay đổi.

Trên lý thuyết, anh vẫn là top trong sơ đồ tổ chức. Trên danh nghĩa, anh là người giám sát chuyên môn. Nhưng trong lòng... Kanghyuk biết mình đã mất thế chủ động từ lâu.

Và anh không thể chấp nhận điều đó.

.

Tối thứ Tư – căn hộ của Jaewon

Kanghyuk đứng trước gương trong nhà vệ sinh Jaewon, khẽ chỉnh lại cổ áo.

Anh mặc sơ mi đen, tay xắn gọn lên khuỷu, hai khuy đầu mở — vừa đủ để lộ xương đòn, không quá lố nhưng đủ để... đè ai đó xuống giường một cách uy lực.

Giáo sư Baek đã lên kế hoạch.

• Bước 1: Dẫn dắt cuộc trò chuyện.

• Bước 2: Tiếp cận vật lý.

• Bước 3: Dùng tay giữ cổ tay cậu ta, áp sát.

• Bước 4: Làm chủ tình hình.

Kanghyuk đã luyện trong đầu như học lại quy trình mổ tuyến giáp.

“Mình là đàn ông từng trải. Nó là thằng nhóc 27 tuổi chưa sống đủ hai chu kỳ đại dịch. Mình làm được.”

Jaewon đang đứng trong bếp, mặc một cái áo thun trắng mỏng bó nhẹ người, lưng dựa vào tủ lạnh, tay cầm ly nước.

“Anh rửa mặt hơi lâu đấy. Có cần em vào hỗ trợ không?”

“Im đi.” – Kanghyuk bước tới, nhìn thẳng vào mắt cậu. “Đêm nay tôi không đùa.”

“Ồ.” – Jaewon nhướng mày. “Anh tính làm gì em?”

“Cậu ngồi xuống giường đi.”

“…Vâng?” – Jaewon hơi nhướn mày, lần này là bất ngờ thật sự.

Kanghyuk đẩy Jaewon nhẹ nhàng xuống giường. Tay anh vòng ra sau gáy cậu, kéo sát vào. Môi chạm môi – gấp gáp, có phần vụng về. Nhưng đầy quyết tâm.

Kanghyuk đè cậu xuống, trèo lên người. Hai tay giữ cổ tay Jaewon, áp sát xuống nệm. Mắt đối mắt.

“Đừng có nói gì. Cứ nằm yên đó.”

“Anh chắc không?” – Jaewon thì thầm.

“Câm miệng.” – Kanghyuk khẽ gằn.

Hai phút sau… Jaewon vẫn nằm yên.

Ba phút sau… Kanghyuk bắt đầu run tay nhẹ.

Phút thứ tư…anh đổ mồ hôi. Không phải vì ngượng. Mà là đầu gối anh bắt đầu mỏi. Tư thế đè người lâu hơn tưởng tượng.

Phút thứ năm… Jaewon khẽ xoay tay, rồi nhẹ nhàng bẻ ngược tình hình.

Trong một cái lật người trơn tru như kỹ thuật Judo, Kanghyuk nằm ngửa ra nệm, hai tay bị giữ chặt, đầu gối gập lại như con mèo bị túm gáy.

“Anh dễ thương quá.” – Jaewon cười, cúi xuống, thì thầm. “Cố gắng lắm rồi nhỉ? Em thấy thương quá trời luôn.”

“Cậu—”
“Shhh. Để em chăm sóc cho. Anh đâu cần gồng vậy?”

.

Áo Kanghyuk bung từ nút thứ hai. Tay anh bấu vào ga trải giường.
Jaewon không mạnh bạo, chỉ đều đặn, dịu dàng, nhưng không cho anh một cơ hội đảo ngược tình thế.

“Cậu... cậu đừng nghĩ tôi dễ bị dắt mũi...”

“Em không nghĩ vậy đâu. Em nghĩ anh... rất hợp khi bị dắt thôi.”

.

Sáng hôm sau

Kanghyuk tỉnh dậy với cổ họng khô như sa mạc, lưng ê ẩm, và một cái hôn nhẹ lên trán.

“Anh tỉnh rồi à?” – Jaewon bưng ly nước ấm. “Lần sau nếu muốn chủ động thì... nhớ ăn thêm chuối để tăng kali, khỏi bị chuột rút giữa chừng nha.”

“Cậu...”

“Em sẽ ghi nhận nỗ lực của anh. Top có tâm. Dù hơi ngắn.”

Kanghyuk úp mặt xuống gối. Lần này không phải vì mệt. Mà là vì... tự trọng của anh đã bị rút ruột không thương tiếc.

“Tôi là giáo sư. Tôi có học hàm, học vị, kỹ năng dao mổ chính xác đến milimet…”

“Nhưng chỉ cần nó cởi áo, là tôi như bún thiu.”

.

Tại bệnh viện

Jang Mi và Park Gyeong Won nhìn Kanghyuk đi cà nhắc ngang hành lang, cổ áo che không kịp dấu hôn.

Gyeong Won huých Jang Mi.
“Anh cược 50 ngàn là lần này giáo sư lại bị lật.”
Jang Mi lắc đầu: “Thôi, để ông ấy yên. Dù sao, ai cũng có lúc...lỡ làm bottom.”

.

Phòng làm việc giáo sư - sáng thứ Sáu

Baek Kanghyuk ngồi một mình trong phòng làm việc, ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống cái bàn làm việc gọn gàng, nhưng trong lòng giáo sư Baek lại không cảm thấy bình tĩnh chút nào. Sau cái thất bại thảm hại tối qua, anh quyết định sẽ không để cho Jaewon có cơ hội lên mặt lần nữa.

Hôm nay, giáo sư sẽ giữ vững khí chất của một giáo sư, không thể để mình trở thành trò đùa của cái thằng nhóc nội trú nữa.

Và hôm nay, Baek Kanghyuk sẽ là top.

.

Khoa phẫu thuật, giữa giờ

Kanghyuk đứng trước bảng kê dụng cụ mổ, mắt nheo lại đọc nhanh các chỉ số, chuẩn bị cho ca mổ tiếp theo. Jaewon đứng cạnh anh, ngó nghiêng các dụng cụ như thể cậu đang ở trong một cuộc thi kiểm tra y khoa.

“Cậu có chắc mình không bị cảm lạnh không?” – Kanghyuk hỏi, cố gắng không để lộ sự căng thẳng trong giọng nói. Anh cần bình tĩnh.

Jaewon ngẩng đầu lên, nhìn giáo sư với vẻ mặt không thể tươi hơn.

“Em khỏe mà, giáo sư. Nhưng nếu anh lo, em có thể... giúp anh giữ ấm.”

“Cậu... không cần phải lo cho tôi. Chúng ta sẽ vào mổ ngay bây giờ,” – Kanghyuk nói, gằn giọng, rồi quay đi. Nhưng trong thâm tâm, anh có một dự cảm xấu rằng, một lần nữa, Jaewon sẽ làm anh mất mặt.

.

Ca mổ bắt đầu

Trong suốt ca mổ, Kanghyuk không thể không để ý đến Jaewon. Mặc dù cậu làm việc rất chuyên nghiệp, từng thao tác đều chính xác, nhưng Kanghyuk không thể bỏ qua việc… cảm giác có gì đó mờ ám trong cách cậu di chuyển xung quanh anh.

Jaewon đưa tay giữ một dụng cụ mổ và vô tình chạm vào lưng Kanghyuk. Làn da anh như bị điện giật, khiến anh suýt chút nữa cắt nhầm vào phần cơ thể bệnh nhân. Cảm giác đó lại ùa về trong đầu — cái cảm giác mệt mỏi, nhưng lại rất dễ chịu khi bị cậu ta chiếm lấy.

“Cậu tránh xa tôi một chút được không?” – Kanghyuk lạnh lùng nói.

Jaewon chỉ cười, không đáp.

.

Phòng nghỉ - sau ca mổ

Ca mổ kết thúc, nhưng khí chất của Kanghyuk thì không còn như trước. Anh đi vào phòng nghỉ, đặt bộ đồ bảo hộ xuống, rồi thở dài. Mình phải làm gì đó.

Kanghyuk quyết định lên một kế hoạch đơn giản, nhưng hiệu quả: “Làm giáo sư lạnh lùng, ngồi xuống, ra lệnh. Xử lý tình huống bằng cách yêu cầu.”

Kanghyuk liếc qua cửa, thấy Jaewon bước vào phòng, mang theo ly cà phê.

“Em đã chuẩn bị cà phê cho anh, giáo sư.” – Jaewon đưa ly cà phê về phía Kanghyuk, ánh mắt cậu sáng rực.

“Cảm ơn cậu.” – Kanghyuk nhận lấy ly cà phê, nhưng tay anh chạm phải tay Jaewon, và lần này không tránh được việc lòng bàn tay cậu vuốt qua tay anh.

Cảm giác như bị sét đánh.

“Giáo sư... anh có mệt không?” – Jaewon tiến lại gần, đặt tay lên vai Kanghyuk. “Nếu mệt thì có thể nhắm mắt lại một chút. Em sẽ đứng canh cho.”

Cái cách cậu nói, cái cách cậu lại gần như vậy... khiến Kanghyuk không còn giữ được vẻ lạnh lùng nữa. Anh nuốt nước bọt, tay run nhẹ khi cầm ly cà phê.

“Cậu... có chuyện gì vậy?” – Kanghyuk hỏi, mặc dù anh biết rõ câu trả lời, nhưng vẫn muốn nghe cậu nói.

Jaewon ngồi xuống ghế đối diện, ánh mắt cậu như dính chặt vào giáo sư.

“Không có gì đâu, giáo sư. Chỉ là em đang rất tự hỏi... sao anh cứ nói ‘mình là top’, nhưng lại không làm được cái gì đấy.”

“Cái gì?” – Kanghyuk ngẩng lên, đầu óc dường như không thể tập trung vào câu hỏi.

Jaewon ngả người ra sau ghế, tay xoa nhẹ lên cổ mình như thể đang suy tư.

“Vậy anh thử xem. Nếu anh muốn làm top... em sẽ cho anh cơ hội.”

.

Giờ nghỉ trưa, văn phòng Kanghyuk

Giữa tiếng động vội vã của bệnh viện, trong phòng nghỉ yên tĩnh, Jaewon đứng dậy và đi đến gần Kanghyuk. Cậu cúi người xuống, gương mặt gần như chạm vào khuôn mặt anh.

Kanghyuk không thể rút lui.

Jaewon nhếch môi. “Anh muốn làm top thì thử đi.”

Nhưng lần này, Kanghyuk đã quyết định. Anh kéo cậu lại gần, ép cậu vào tường, tay giữ chặt hai cổ tay cậu.

“Cậu sẽ biết thế nào là không thể dễ dàng kiểm soát tôi nữa.” – Kanghyuk nói.

Jaewon nhìn Kanghyuk với ánh mắt đầy hiểu biết.

“Em không có ý định kiểm soát ai cả, giáo sư. Em chỉ muốn làm anh... hứng thú một chút thôi.” – Cậu cười, miệng mỉm cười khi nhận ra cái biểu hiện ngượng ngùng của Kanghyuk.

Cuối cùng, Kanghyuk đổ gục xuống nệm, lưng cứng đờ, thở gấp.

“Cậu... cậu làm vậy không được!” – Kanghyuk hổn hển.

Jaewon ngồi bên cạnh, nhìn anh như thể đang xem một món đồ chơi mới. “Em chỉ muốn anh thử thật thôi. Không phải ai cũng muốn làm top mãi được.”

Kanghyuk quay lại, mặt đỏ bừng, không thể nói nổi lời nào nữa. Lần này, anh thua thật sự.

.

Ngày hôm sau, trong một cuộc họp của các bác sĩ và y tá, không ai có thể ngờ rằng Jaewon, trong lúc đang giải thích về ca bệnh, lại vô tình buông lời “vợ yêu” khi đang nói về Kanghyuk.

“Vậy thì theo ý kiến của tôi, như vợ yêu của tôi đã bảo, chúng ta cần thay đổi phương án mổ…” – Jaewon buột miệng, sau đó quay mặt nhìn Kanghyuk.

Toàn bộ phòng họp bỗng dưng im bặt.

Kanghyuk đứng sững lại, đỏ mặt, nhưng chỉ có thể cố làm ra vẻ bình tĩnh.

“Cậu...” – Giáo sư bắt đầu, cố lấy lại giọng. “Cậu nói gì vậy?”

Jaewon vội vàng cúi đầu, đôi mắt cậu ánh lên sự hoảng hốt.

“À, em... em lỡ miệng thôi. Làm ơn đừng làm ầm lên trước mặt mọi người, giáo sư.” – Cậu cười ngượng.

.

Phòng họp khoa - sáng thứ Hai

Giờ nghỉ trưa ở bệnh viện không chỉ có sự hối hả của công việc, mà còn là nơi chứng kiến những tình huống bất ngờ, đặc biệt là khi Jaewon và Kanghyuk có mặt cùng nhau. Sau cái sự cố “lỡ miệng” gọi Kanghyuk là "vợ yêu" trước mặt cả phòng họp hôm qua, hôm nay Kanghyuk thật sự không thể làm gì khác ngoài việc trừng mắt nhìn Jaewon, như thể hy vọng cậu sẽ biến mất ngay lập tức.

Jaewon lại thản nhiên, chẳng có vẻ gì là hối lỗi. Cậu thậm chí còn không ngại cười toe toét khi nhìn thấy biểu cảm đỏ mặt của Kanghyuk.

“Giáo sư, anh có thể nhìn lại báo cáo này một chút không?” – Jaewon hỏi, đưa tập tài liệu về phía Kanghyuk. Trong lòng cậu đang vui mừng vì dường như mình đã đạt được mục tiêu nhỏ: “Bắt giáo sư của mình trở nên ngượng ngùng.”

Kanghyuk chỉ im lặng, nhìn vào tài liệu, cố gắng không để ý đến cái ánh mắt ngây ngô của cậu.

“Cậu có chắc chắn là mình không làm gì sai không?” – Kanghyuk hỏi, cố giữ giọng lạnh lùng. Nhưng trong giọng nói của anh lại có một chút gì đó như một lời cảnh báo, không phải vô tình, mà là đang cố kiềm chế sự cuồng loạn trong lòng.

Jaewon cười, giọng nói lơ đãng: “Em không làm gì sai mà. Cứ để cho mọi người biết đi, dù sao thì em cũng không sợ.”

.

Phòng bệnh, giữa ca trực

Cả ngày hôm nay, Kanghyuk cảm thấy như thể có một bóng ma đi theo mình. Không phải là vì công việc bệnh viện căng thẳng mà là vì Jaewon cứ xuất hiện ở mọi nơi anh có mặt. Cậu ta sẽ đứng cạnh, nói chuyện với những người khác, nhưng đôi khi ánh mắt lại vô tình hướng về phía Kanghyuk.

Kanghyuk cố gắng không chú ý, nhưng có lẽ là vì cậu ta quá... thẳng thắn, nên đôi lúc anh thật sự không thể làm ngơ được.

“Em đã đưa bệnh nhân sang phòng X quét MRI xong chưa?” – Kanghyuk hỏi, một lần nữa tìm cách giữ mình bình tĩnh khi nhận thấy Jaewon đứng ngay sau mình.

Jaewon nheo mắt, giọng nói hờ hững: “Em đưa xong rồi. Vợ yêu có cần em giúp gì nữa không?”

Kanghyuk liếc nhìn cậu, mắt anh mở to như thể muốn nói “Cậu thật sự không biết xấu hổ!” Nhưng rồi lại thấy khóe miệng Jaewon hơi nhếch lên, có vẻ cậu đang rất thích thú với việc anh bị đẩy vào tình huống này.

.

Phòng làm việc giáo sư, giờ nghỉ trưa

Kanghyuk vào phòng làm việc, quyết tâm cắt đứt trò đùa này. Giáo sư Baek ngồi xuống bàn, mở tài liệu ra xem, cố gắng không nghĩ đến chuyện gì khác. Nhưng rồi cánh cửa phòng làm việc mở ra, và Jaewon bước vào với ly cà phê trong tay.

“Em nghĩ anh có thể uống một chút cà phê để thư giãn.” – Jaewon nói, vẻ mặt cậu không giấu được sự trêu chọc.

Kanghyuk chỉ nhìn cậu với ánh mắt sắc lẹm, không nói gì. Cậu biết anh đang khó chịu, nhưng cậu lại càng thích thú hơn. Jaewon nhận ra mình đã gây đủ rắc rối và quyết định thử đẩy mối quan hệ này lên một bậc mới.

Cậu ngồi xuống chiếc ghế đối diện Kanghyuk, không ngần ngại nắm tay anh.

“Giáo sư...” – Jaewon bắt đầu, giọng nói dịu dàng hơn thường lệ, đôi mắt cậu thâm tình hơn, khiến Kanghyuk bất giác phải quay lại nhìn.

“Cậu muốn gì?” – Kanghyuk hỏi, cố gắng không để lộ sự bất an trong lòng.

Jaewon hít một hơi, rồi trả lời: “Em nghĩ... anh nên thừa nhận rằng mình thích em rồi.”

Kanghyuk nhìn cậu, cảm giác như mình vừa bị dồn vào một cái bẫy. “Cái gì cơ?” Anh thắc mắc, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh dù trong lòng đang hỗn loạn.

“Anh đừng giả vờ nữa,” – Jaewon nói, nở một nụ cười gian xảo. “Dù sao thì em biết, anh đã bị em làm cho mất hết cả lý trí rồi.”

.

Cuối ngày làm việc, ngoài hành lang bệnh viện

Sau giờ làm, Kanghyuk và Jaewon cùng đi ra ngoài, nhưng không ai nói gì với ai. Cả hai im lặng trong lúc đi xuống hành lang, nhưng Jaewon vẫn không quên trêu đùa.

“Anh sắp bị em bắt mất rồi đấy.” – Jaewon nói, khi thấy Kanghyuk bước chậm lại.

Kanghyuk liếc nhìn cậu, cố giữ vẻ lạnh lùng, nhưng trong thâm tâm, anh không thể phủ nhận một điều – cái cảm giác này thật kỳ lạ, giống như mình đã dần bị cuốn vào một trò chơi mà mình không thể kiểm soát.

Đêm hôm đó, khi Kanghyuk trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi, anh ngồi xuống ghế và suy nghĩ về những gì đã diễn ra giữa mình và Jaewon. Anh không thể phủ nhận rằng mình đã có một chút... không thể cưỡng lại được cảm xúc đó.

“Cậu ấy thật sự làm tôi rối loạn hết cả rồi,” – Kanghyuk tự nói với chính mình, đầu óc quay cuồng.

Nhưng rồi, một cảm giác ngọt ngào cũng len lỏi vào trong trái tim anh. Một cảm giác mà anh không thể hiểu rõ ràng, nhưng lại khó để từ chối.

.

Phòng làm việc, cuối giờ chiều

Kanghyuk ngồi tại bàn làm việc, tập trung vào các hồ sơ bệnh nhân. Mọi thứ bình thường như mọi ngày, nhưng có điều gì đó trong không khí khiến anh cảm thấy căng thẳng. Cái cảm giác bất ổn mà Jaewon tạo ra vẫn không hề biến mất.

Từ lúc cậu ta gọi anh là "vợ yêu" trong phòng họp, không chỉ có đồng nghiệp mà cả anh cũng bắt đầu cảm thấy mối quan hệ này không đơn giản như trước. Mặc dù Kanghyuk đã cố tỏ ra bình thản và lạnh lùng, nhưng trái tim lại không chịu nghe theo.

Jaewon bước vào phòng làm việc, tay xách một túi giấy.

“Giáo sư,” – cậu nói, ánh mắt đùa giỡn. “Em mang cho anh một chút thức ăn để tối nay đỡ đói.”

Kanghyuk không ngẩng lên, cố gắng tiếp tục công việc như không có chuyện gì xảy ra.

“Cậu có thể đi đâu đó một lát được không?” – Kanghyuk lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng.

Jaewon mỉm cười, không hề tỏ ra bất ngờ.

“Em sẽ đứng ở đây thôi.” – Cậu đặt túi thức ăn xuống bàn, gần ngay chỗ Kanghyuk đang làm việc. “Em biết anh không thích ăn vặt, nhưng em nghĩ anh sẽ cần nó.”

Cậu không bỏ đi, chỉ đứng đó, chăm chú nhìn Kanghyuk. Ánh mắt ấy khiến anh cảm thấy như bị mắc kẹt trong một cái bẫy. Không thể thoát ra được.

.

Cảnh đổi, nhà của Kanghyuk, tối hôm đó

Kanghyuk đã quyết định dành ra vài giờ cho chính mình, cố gắng quên đi những căng thẳng trong công việc. Nhưng điều không ngờ đến là Jaewon xuất hiện tại cửa nhà anh vào tối hôm đó.

“Cậu làm gì ở đây?” – Kanghyuk nhìn Jaewon một cách khó chịu, nhưng lại không thể giấu sự ngạc nhiên. Anh không thể ngờ cậu lại đến nhà mình sau giờ làm.

“Em đến thăm anh, không được sao?” – Jaewon mỉm cười, bước vào mà không đợi sự cho phép. “Với lại, em không muốn để anh một mình ăn tối.”

Kanghyuk đứng sững lại, không thể nói gì. Cảm giác như một trò đùa vô nghĩa, nhưng anh lại không có cách nào để từ chối cậu ta.

Jaewon bước vào phòng bếp, mở túi thức ăn mà cậu mang theo. “Chúng ta sẽ ăn cùng nhau, đúng không? Em nghĩ anh sẽ cần phải nghỉ ngơi một chút.”

Kanghyuk không thể cưỡng lại, nên chỉ đành theo cậu vào bếp.

.

Phòng bếp, khi họ bắt đầu ăn

Kanghyuk ngồi đối diện Jaewon, nhìn cậu như một kẻ xa lạ, nhưng cũng lại như một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình.

“Cậu không thể ra ngoài ăn với bạn bè sao?” – Kanghyuk hỏi, vừa nhai miếng cơm. Anh cố giữ giọng lạnh lùng nhưng lại có chút bối rối trong câu hỏi.

Jaewon nhìn Kanghyuk, ánh mắt đầy ẩn ý: “Em không có bạn bè như anh nghĩ đâu, giáo sư. Em chỉ có một người bạn thôi... mà anh biết người đó là ai rồi.”

Kanghyuk nuốt vội miếng cơm, cảm giác nghẹn lại trong cổ họng. Anh không biết phải phản ứng thế nào với sự thẳng thắn của Jaewon.

“Cậu đừng trêu tôi nữa,” – Kanghyuk thở dài, cuối cùng không còn cách nào để che giấu cảm xúc. “Cậu khiến tôi mệt mỏi.”

Jaewon nở một nụ cười tinh quái, rồi nghiêng người về phía Kanghyuk.

“Em không trêu anh đâu... Em chỉ muốn biết anh thực sự nghĩ gì về em thôi.”

Kanghyuk nhìn cậu, sự im lặng bao trùm không gian. Một vài giây sau, anh mới lên tiếng.

“Cậu... cậu biết tôi không thể trả lời câu hỏi đó. Cảm giác này là gì, tôi cũng không thể giải thích được.”

Jaewon không vội đáp lại. Cậu chỉ nhấc ly nước lên, hớp một ngụm nhỏ và nhìn Kanghyuk với ánh mắt đầy sự chờ đợi.

“Vậy anh có muốn thử hiểu cảm giác đó không?” – Jaewon hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự kiên quyết.

Kanghyuk không đáp, chỉ im lặng nhìn cậu. Trong lòng anh, có một cảm giác mơ hồ dâng lên, như thể tất cả những cảm xúc này đã sẵn có từ lâu rồi, nhưng anh vẫn không thể dễ dàng thừa nhận.

.

Tối, phòng khách của Kanghyuk

Sau khi bữa tối kết thúc, Jaewon không vội vã rời đi. Cậu ngồi xuống ghế sofa, nhìn Kanghyuk như thể đang chờ một câu trả lời mà cậu đã biết từ lâu.

Kanghyuk đứng gần cửa sổ, nhìn ra ngoài. Không khí trong căn phòng trở nên im lặng, nặng nề. Nhưng rồi, anh thở dài và quay lại nhìn Jaewon.

“Cậu thật sự muốn biết sao?” – Kanghyuk hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rõ ràng.

Jaewon không vội đáp, chỉ ngồi yên, chờ đợi.

“Được rồi,” – Kanghyuk nói, ánh mắt Kanghyuk sâu lắng. “Tôi cũng không thể phủ nhận cảm giác khi ở gần cậu... Nó khiến tôi không thể tập trung vào bất cứ điều gì khác. Cậu biết rồi đấy, tôi không thể... chối bỏ cậu nữa.”

Jaewon mỉm cười, nhưng lần này không phải là một nụ cười trêu đùa mà là một nụ cười chân thành, như thể cậu đã chờ đợi câu nói này suốt một thời gian dài.

“Vậy thì chúng ta có thể tiếp tục từ đây, phải không?” – Jaewon hỏi, giọng điệu có chút ngọt ngào, nhưng lại đầy tự tin.

Kanghyuk không nói gì, chỉ im lặng, đôi mắt anh nhìn vào Jaewon một lần nữa, rồi cuối cùng, anh không còn giữ vững được khoảng cách nữa.

.

Bệnh viện, sáng thứ Ba

Kanghyuk bước vào phòng làm việc với tâm trạng không thể tập trung. Cả đêm qua, anh chỉ suy nghĩ về cái khoảnh khắc cuối cùng khi đối diện với Jaewon. Câu nói của cậu như một đòn giáng mạnh vào suy nghĩ của anh.

"Tôi không thể chối bỏ cậu nữa."
Câu nói ấy cứ vang vọng trong đầu anh.

Mọi thứ đã thay đổi. Anh không thể đơn giản coi Jaewon như một đồng nghiệp trẻ tuổi đầy nhiệt huyết nữa. Cậu ta đã xâm nhập vào cuộc sống của anh một cách không thể kiểm soát được, và điều đó khiến Kanghyuk cảm thấy mình đang đứng trên một bờ vực không thể quay lại.

Khi anh bước vào phòng làm việc, Jaewon đã có mặt ở đó từ lâu. Cậu ngồi tựa lưng vào ghế, một tay ôm cốc cà phê, ánh mắt nhìn thẳng về phía Kanghyuk, như thể đang chờ đợi một cuộc đối thoại không thể tránh khỏi.

“Giáo sư, hôm qua có phải anh đang trốn tránh em không?” – Jaewon mỉm cười khi thấy Kanghyuk bước vào, nhưng cái cười ấy không hề giấu diếm sự thách thức.

Kanghyuk không đáp ngay lập tức. Anh bước đến bàn làm việc, thở dài, rồi lên tiếng:

“Cậu nghĩ tôi có thể trốn tránh cậu mãi sao?” – giọng anh lộ ra sự mệt mỏi nhưng vẫn kiên quyết. “Chúng ta là đồng nghiệp, Jaewon.”

Jaewon đứng dậy, bước lại gần hơn, vẫn không chịu rời mắt khỏi Kanghyuk.

“Giờ thì em không nghĩ là mình chỉ là đồng nghiệp của anh nữa,” – cậu nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chắc nịch. “Em nghĩ chúng ta đã vượt qua cái ranh giới đó rồi.”

Kanghyuk quay lại nhìn Jaewon, ánh mắt anh sắc lẹm, nhưng trong đó lại chứa đựng một sự bất lực không thể tỏ bày. Anh muốn giữ khoảng cách, nhưng cậu ta quá gần gũi. Jaewon không để anh yên, và có lẽ, anh cũng không muốn xa cách cậu.

“Cậu đang làm gì vậy?” – Kanghyuk hỏi, giọng điệu nghiêm túc.

“Em chỉ muốn anh thấy rõ là em không thể rời xa anh được nữa,” – Jaewon cười, khuôn mặt lấp lánh vẻ đùa giỡn nhưng cũng có một chút nghĩa vụ trong đó. “Chúng ta phải đối mặt với nhau thôi, giáo sư.”

.

Buổi chiều, phòng bệnh

Cả ngày hôm nay, Kanghyuk vẫn không thể gạt bỏ cảm giác nặng nề trong lòng. Anh cố tập trung vào công việc, nhưng không thể nào ngừng suy nghĩ về Jaewon. Cái cảm giác khi cậu nhìn anh như thế, như thể đang yêu cầu anh thừa nhận một sự thật mà chính anh còn không thể giải thích nổi.

Trong lúc đang khám cho bệnh nhân, giáo sư Baek bỗng nghe tiếng bước chân vội vã từ ngoài hành lang. Jaewon lại xuất hiện, lần này không phải chỉ để trêu đùa, mà có vẻ như cậu có một điều gì đó muốn nói.

“Giáo sư, anh có thể qua phòng X-ray kiểm tra kết quả không?” – Jaewon hỏi, ánh mắt không giấu được sự lo lắng.

Kanghyuk ngẩng lên, nhìn cậu chằm chằm. Nhưng rồi anh chợt nhận ra rằng, bất kể cậu có làm gì, cậu vẫn là một đồng nghiệp rất giỏi và tận tâm.

“Được rồi, đi thôi,” – Kanghyuk đáp, bỏ qua cảm giác bất an trong lòng.

.

Phòng X-ray, giữa ca trực

Kanghyuk và Jaewon đứng cạnh nhau trong phòng X-ray, cùng xem kết quả của bệnh nhân. Jaewon vẫn không bỏ qua cơ hội để trêu đùa Kanghyuk.

“Em biết anh đang tránh né em, đúng không?” – Jaewon cười, giọng nói ẩn chứa sự thách thức mà Kanghyuk chẳng thể nào từ chối.

“Cậu không thể để tôi làm việc yên ổn sao?” – Kanghyuk bực bội.

Jaewon nghiêng đầu, ánh mắt sáng ngời.

“Nhưng em không thể để anh một mình. Anh biết đấy, em chỉ muốn anh hiểu rằng có những thứ mình không thể từ chối. Anh và em… chúng ta có thể là một cặp mà, phải không?” – Jaewon nói, gần như thì thầm vào tai Kanghyuk.

Kanghyuk nhìn cậu, một phần trong anh muốn gạt bỏ tất cả, nhưng một phần khác lại cảm thấy trái tim mình bối rối. Cảm giác này không thể dễ dàng quên đi.

“Cậu thật sự không chịu buông tha tôi sao?” – Kanghyuk hỏi, không thể kiềm chế nổi sự ngạc nhiên.

Jaewon không trả lời mà chỉ cười nhẹ, rồi bước lại gần hơn. Khoảng cách giữa họ ngày càng gần, và Kanghyuk không thể tránh khỏi cảm giác ấy nữa.

Jaewon nhìn giáo sư một lúc lâu, rồi bất ngờ hôn lên má Kanghyuk. Đó là một nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng đủ để làm trái tim Kanghyuk loạn nhịp.

.

Phòng làm việc, tối hôm đó

Sau ca trực, Kanghyuk mệt mỏi bước vào phòng làm việc của mình. Mặc dù đã qua giờ làm việc, nhưng anh vẫn chưa thể gạt bỏ cảm giác bối rối trong lòng.

Cái nụ hôn ấy, dù chỉ là một hành động nhỏ, nhưng lại khiến anh cảm thấy mình như bị cuốn vào một mớ cảm xúc mà không thể giải quyết ngay được.

Cửa phòng đột ngột mở ra, và Jaewon lại xuất hiện.

“Giáo sư, em nghĩ… anh đã đủ rõ ràng ?” – Jaewon cười, ánh mắt cậu mang theo sự tự tin và một chút lảng tránh.

Kanghyuk nhìn cậu, đôi mắt ông đen láy, đầy sự mâu thuẫn. Cuối cùng, anh không thể tiếp tục giữ im lặng.

“Cậu muốn gì từ tôi?” – Kanghyuk hỏi, giọng anh trầm xuống.

Jaewon tiến lại gần, thở dài nhẹ.

“Em chỉ muốn anh yêu em, giáo sư ạ,” – Jaewon nói, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. “Đơn giản vậy thôi.”

.

Bệnh viện, sáng thứ Năm

Kanghyuk đang ngồi trong phòng làm việc, nhưng không thể tập trung vào công việc. Cái cảm giác lo âu vẫn còn đeo bám anh từ hôm qua, khi Jaewon nói rằng cậu muốn anh yêu cậu. Đó là một lời nói đơn giản, nhưng lại khiến Kanghyuk phải suy nghĩ rất nhiều. Yêu? Liệu anh có thể yêu cậu ta không?

Dù biết rõ Jaewon là một bác sĩ tài năng, nhưng Kanghyuk không thể không cảm thấy một sự bất an nào đó. Mối quan hệ này có thể dẫn đến đâu? Liệu anh có thể đối mặt với cảm xúc của mình, hay sẽ lại chạy trốn như trước?

“Giáo sư, em có thể vào không?” – Giọng của Jaewon vang lên từ ngoài cửa.

Kanghyuk không kịp trả lời, vì cửa đã tự động mở ra, và Jaewon bước vào phòng làm việc. Cậu vẫn mỉm cười như mọi khi, nhưng lần này nụ cười của cậu có chút gì đó sắc bén hơn.

Kanghyuk nhìn cậu, nhưng không nói gì. Ánh mắt của anh thoáng chốc nhìn ra ngoài cửa sổ, như để tránh tiếp xúc trực tiếp với cậu.

“Anh đang trốn tránh em sao?” – Jaewon bước lại gần bàn làm việc, cúi xuống nhìn Kanghyuk. “Nếu anh không muốn nói chuyện, ít nhất cũng phải nói rõ với em, chứ đừng im lặng như vậy.”

Kanghyuk thở dài, cuối cùng lên tiếng: “Cậu không hiểu đâu, Jaewon. Cái mà cậu muốn, tôi không chắc mình có thể đáp ứng được.”

Jaewon không tỏ ra khó chịu, chỉ cười khẽ. Cậu ngồi xuống chiếc ghế đối diện Kanghyuk, ánh mắt đầy kiên quyết.

“Anh đã nhìn thấy em rồi, phải không? Em không phải là một đứa trẻ nữa.” – Jaewon nói, giọng nói nghiêm túc hơn thường lệ. “Anh không thể tiếp tục né tránh em mãi được.”

Kanghyuk cảm thấy một chút ngạc nhiên. Cậu ta thật sự kiên định và không dễ dàng từ bỏ.

.

Phòng thay đồ bệnh viện, chiều hôm đó

Sau khi kết thúc ca trực, Kanghyuk vội vã thay đồ và chuẩn bị rời đi. Nhưng khi anh bước ra khỏi phòng thay đồ, lại thấy Jaewon đang đứng đó, chờ sẵn. Cậu mặc bộ đồ bệnh viện, khuôn mặt lộ vẻ lo lắng nhưng vẫn cố nở nụ cười.

“Giáo sư, anh đã sẵn sàng chưa?” – Jaewon hỏi, giọng điệu có chút bối rối.

Kanghyuk không kịp trả lời, khi nhìn thấy Jaewon nhìn Kanghyuk bằng ánh mắt đó, anh lại cảm thấy ngập ngừng. Một phần trong anh muốn tránh né mọi thứ, nhưng một phần khác lại không muốn bỏ qua cảm giác này.

“Đi đâu?” – Kanghyuk hỏi, nhưng trong lòng đã có một sự dự cảm không thể rõ ràng.

Jaewon mỉm cười, rồi bước gần lại Kanghyuk, đôi mắt đầy thách thức.

“Anh sẽ đi với em, đúng không? Em có một vài điều muốn nói với anh. Chúng ta sẽ đi ăn tối.” – Jaewon nói.

Kanghyuk không thể từ chối, anh đã từng làm việc với Jaewon nhiều lần, và cũng có một sự không thể giải thích được mà anh không muốn làm tổn thương cậu.

.

Nhà hàng, tối hôm đó

Kanghyuk và Jaewon ngồi đối diện nhau tại một nhà hàng nhỏ nhưng sang trọng. Không khí xung quanh có chút hòa hợp, nhưng cảm giác căng thẳng giữa họ lại rõ ràng hơn bao giờ hết.

Jaewon nhìn Kanghyuk, ánh mắt cậu kiên định nhưng cũng đầy tình cảm. Cậu không biết mình phải làm gì để khiến anh chấp nhận cảm giác này, nhưng cậu sẽ không bỏ cuộc.

“Anh có biết không, giáo sư? Em thật sự không thể sống mà thiếu anh.” – Jaewon nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa.

Kanghyuk nuốt một ngụm nước, cảm giác nghẹn lại trong cổ họng. Anh không thể nói gì, vì cảm giác trong lòng anh bây giờ quá phức tạp.

“Cậu... cậu đang làm gì vậy?” – Kanghyuk hỏi, giọng anh khàn đi.

Jaewon nhìn Kanghyuk, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên bàn, gần tay Kanghyuk.

“Em không muốn để anh đi nữa.” – Jaewon nhìn thẳng vào mắt Kanghyuk, ánh mắt chứa đựng một nỗi buồn lẫn mong mỏi.

Cảm giác này, cái sự gần gũi ấy làm Kanghyuk không thể kiềm chế. Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại dâng lên một cơn sóng cuộn.

.

Về nhà, tối muộn

Kanghyuk trở về nhà sau bữa tối. Cảm giác trong lòng anh không hề dễ chịu. Mọi thứ không đơn giản như anh nghĩ. Jaewon có lẽ đã chạm vào một thứ gì đó trong anh mà anh không thể thừa nhận.

Kanghyuk ngồi xuống sofa, nhìn ra ngoài cửa sổ. Trăng sáng chiếu xuống mặt đất, và trong không khí vẫn còn đầy sự yên tĩnh. Nhưng trong lòng anh lại không thể yên bình. Có những câu hỏi cứ quay cuồng trong đầu, khiến anh không thể trả lời.

Mãi một lúc lâu sau, anh mới thở dài, mệt mỏi tựa người vào thành ghế. Những cảm xúc, những suy nghĩ, tất cả đều đè nặng lên anh.

Jaewon... liệu cậu có phải là người cuối cùng mà Kanghyuk muốn gần gũi? Liệu tình cảm này có thể kéo dài, hay sẽ nhanh chóng tan biến khi đối mặt với thực tế?

.

Bệnh viện, sáng thứ Sáu

Cảm giác trong lòng Kanghyuk vẫn nặng trĩu khi anh bước vào bệnh viện sáng hôm đó. Những lời của Jaewon từ tối qua vẫn cứ lởn vởn trong đầu anh. “Em không muốn để anh đi nữa.” Câu nói ấy như vết thương mở trong lòng anh, không thể chữa lành được.

Kanghyuk biết mình không thể tiếp tục sống trong sự mơ hồ này nữa. Dù anh có cố gắng né tránh, Jaewon vẫn luôn xuất hiện, luôn thách thức anh. Và càng gần cậu, Kanghuyk càng cảm thấy mình không thể từ chối thêm nữa.

Nhưng làm thế nào để đối mặt với điều này? Liệu anh có thể yêu cậu như những mối quan hệ của một người đàn ông yêu một người đàn ông khác? Mối quan hệ này sẽ đi đâu?

Kanghyuk bước vào phòng làm việc của mình, vẫn chưa có câu trả lời. Đứng trong phòng, anh nhìn xung quanh, rồi lại nhìn chiếc đồng hồ trên tay. Sắp đến giờ trực rồi.

Nhưng rồi, cửa phòng lại mở.

Jaewon bước vào, không chút do dự. Cậu không gõ cửa mà chỉ trực tiếp bước vào, mang theo một nụ cười có chút tinh nghịch.

“Chào buổi sáng, giáo sư,” – Jaewon nói, giọng điệu tự nhiên như mọi khi, nhưng lần này có vẻ cậu có ý định nghiêm túc hơn.

Kanghyuk thở dài, cảm giác đầu óc mình nặng trĩu hơn bao giờ hết. Nhưng anh không thể không đối mặt với cậu ta. Jaewon đã đến, và anh phải làm gì đó.

“Cậu vào đây làm gì?” – Kanghyuk hỏi, giọng hơi lạnh lùng, cố gắng giữ khoảng cách.

“Em chỉ muốn chắc chắn rằng anh đã chuẩn bị sẵn sàng,” – Jaewon trả lời, giọng cậu đều đặn nhưng ẩn chứa sự kiên nhẫn. “Anh có nghĩ mình nên nói chuyện với em về chuyện tối qua không?”

Kanghyuk đứng im lặng, tay siết chặt lấy chiếc bút bi trên bàn. Cảm giác bối rối ập đến, và anh không thể phủ nhận rằng Jaewon đã hoàn toàn chiếm lấy tâm trí của anh.

“Cậu có thực sự nghĩ rằng chúng ta có thể tiếp tục làm đồng nghiệp sau tất cả những gì đã xảy ra không?” – Kanghyuk hỏi, dường như đang muốn kiểm tra lại cậu.

Jaewon nhướn mày, rồi tiến lại gần hơn, đứng đối diện Kanghyuk.

“Em nghĩ chúng ta có thể làm tất cả những gì mình muốn,” – Jaewon cười khẽ. “Nhưng có một điều anh phải hiểu, giáo sư: Cảm giác này không phải là nhất thời. Em không thể chối bỏ anh được nữa.”

Kanghyuk nuốt khan, khó khăn trong việc phản ứng lại. Câu nói của Jaewon như một chất xúc tác mạnh mẽ đánh thức cảm xúc trong lòng anh. Đúng vậy, cảm giác này đã không còn là sự ngẫu nhiên, mà là thứ gì đó sâu sắc và bền chặt hơn.

“Cậu muốn tôi làm gì?” – Cuối cùng, Kanghyuk hỏi, giọng anh có chút mệt mỏi.

Jaewon không đáp ngay lập tức, mà chỉ tiến lại gần hơn, đến mức khoảng cách giữa họ chỉ còn vài cm.

“Em muốn anh thừa nhận điều này,” – Jaewon thì thầm, ánh mắt cậu nhìn thẳng vào mắt Kanghyuk. “Em muốn anh thừa nhận tình cảm của mình, giáo sư. Em muốn anh yêu em như em yêu anh.”

Kanghyuk nhìn Jaewon chằm chằm, cảm giác rối bời lại trào lên. Cậu nói đúng, nhưng điều đó lại quá khó để anh chấp nhận. Yêu một người đồng nghiệp, yêu một người đàn ông... những điều này làm anh cảm thấy không thể kiểm soát được.

Jaewon thấy Kanghyuk im lặng, không thể chịu đựng được cảm giác này nữa. Cậu đưa tay nhẹ nhàng vén tóc trên trán anh, rồi nói:

“Anh không cần phải nói ra ngay lập tức. Em biết anh cần thời gian. Nhưng em hy vọng một ngày nào đó, anh có thể nhìn vào em và thấy em là lựa chọn của anh.”

Kanghyuk im lặng, trong lòng như có những cơn sóng dữ dội. Anh không biết phải làm gì nữa, nhưng anh cũng biết một điều: Cậu ta đã thâm nhập vào cuộc sống của anh một cách không thể xóa bỏ.

.

Chiều, bệnh viện

Kanghyuk vẫn không thể dứt ra khỏi suy nghĩ về Jaewon. Trong suốt cả ngày, anh cố gắng tập trung vào công việc, nhưng mọi thứ đều bị mờ nhạt đi khi so với cậu. Mỗi lần Jaewon xuất hiện trong phòng bệnh, hay chỉ đơn giản là khi cậu cười với anh, mọi thứ như đột ngột trở nên rất rõ ràng.

Một phần trong Kanghyuk cảm thấy mình bị áp lực. Nhưng phần khác lại rất muốn được ở bên cậu. Cảm giác này, dù khó có thể lý giải, nhưng không thể phủ nhận được.

Trong lúc Kanghyuk đang đứng trước bàn làm việc, Jaewon lại bước vào, lần này không phải để trêu đùa, mà có vẻ nghiêm túc hơn.

“Giáo sư, em biết anh đang lo lắng,” – Jaewon nói, ánh mắt cậu thấu hiểu. “Nhưng anh không thể cứ né tránh mãi được. Em không muốn đợi lâu nữa.”

Kanghyuk quay lại, cảm giác như cả thế giới đang thu lại chỉ còn một người duy nhất đứng trước anh: Jaewon.

“Cậu… cậu thật sự nghiêm túc về chuyện này à?” – Kanghyuk hỏi, đôi mắt anh đầy sự mâu thuẫn.

Jaewon gật đầu, không chút do dự.

“Em nghiêm túc, giáo sư. Và em nghĩ anh cũng vậy.” – Jaewon tiến lại gần Kanghyuk, ánh mắt cậu không thể rời khỏi anh. “Anh cũng không thể phủ nhận rằng mình có cảm xúc với em, phải không?”

.

Về nhà, đêm đó

Kanghyuk ngồi trong căn phòng tối của mình, suy nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra. Jaewon, cậu ta không chỉ đơn giản là một người đồng nghiệp. Cậu ta đã trở thành một phần trong cuộc sống của anh, và giờ đây, anh phải đối mặt với lựa chọn quan trọng này.

Mối quan hệ này sẽ đi đến đâu? Liệu Kanghyuk có thể chấp nhận và yêu Jaewon, hay anh sẽ tiếp tục chạy trốn khỏi cảm xúc của mình?

Câu trả lời đang ở ngay trước mắt anh, nhưng liệu anh có đủ can đảm để đối diện với nó?

.

Bệnh viện, sáng thứ Hai

Kanghyuk đứng trước cửa phòng bệnh, đôi mắt anh dừng lại một chút, chăm chú nhìn chiếc đồng hồ trên tay. Dường như giờ đây, anh không thể tập trung vào công việc nữa, vì tâm trí anh chỉ quay quanh một người duy nhất.

Yang Jaewon.

Mọi thứ đã thay đổi từ tối hôm qua. Khi Jaewon chủ động nói rõ ràng tình cảm, khi cậu ấy đối diện với anh bằng ánh mắt kiên định và đầy yêu thương, Kanghyuk không thể tiếp tục chạy trốn nữa. Cậu ta đã là một phần trong cuộc sống của anh, và giờ đây, anh đã sẵn sàng đối diện với tình cảm này.

Nhưng dù vậy, Kanghyuk vẫn có một chút lo lắng. Kanghyuk không biết mình có đủ khả năng để yêu Jaewon như một người đàn ông yêu một người đàn ông khác không. Nhưng một điều chắc chắn, anh không thể sống mà thiếu sự hiện diện của cậu ta.

Giọng nói của Jaewon vang lên đột ngột làm Kanghyuk giật mình:

“Giáo sư, anh đang nghĩ gì vậy?”

Kanghyuk quay lại, và ngay lập tức, ánh mắt của anh giao với cậu. Jaewon đứng đó, khuôn mặt tươi cười như mọi khi, nhưng lần này, có điều gì đó khác biệt. Đó là một ánh mắt đầy tình cảm, đầy sự kỳ vọng.

“Cậu... cậu đã quyết định chưa?” – Kanghyuk hỏi, giọng khàn đi vì cảm xúc dâng trào trong lòng.

Jaewon mỉm cười, bước lại gần anh. “Em đã quyết định rồi. Và em nghĩ anh cũng đã có quyết định của mình, phải không?”

Kanghyuk nhìn cậu, không nói gì. Mọi thứ trong lòng anh dường như không thể giải thích được, nhưng khi nhìn vào mắt Jaewon, anh biết một điều rõ ràng – mình không thể sống thiếu cậu nữa.

“Đúng,” – Kanghyuk thở dài, rồi bước lại gần Jaewon. “Tôi đã quyết định rồi. Cậu... cậu muốn gì?”

Jaewon nở một nụ cười đầy mãn nguyện. “Em muốn anh. Em muốn anh yêu em như em yêu anh.”

Kanghyuk nhìn cậu một lần nữa, rồi không thể cầm lòng thêm nữa. Anh vươn tay ra, kéo Jaewon về phía mình, và trước khi cậu kịp phản ứng, môi của anh đã chạm vào môi cậu.

.

Phòng riêng của Kanghyuk, đêm hôm đó

Đêm đến, căn phòng của Kanghyuk chìm trong ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn ngủ. Không gian trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ có âm thanh nhẹ nhàng của hơi thở và tiếng tim đập loạn xạ giữa hai người. Kanghyuk và Jaewon nằm cạnh nhau, nhưng lần này không có khoảng cách, không còn sự ngại ngùng như trước.

Jaewon đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt Kanghyuk, ánh mắt cậu đầy tình cảm. Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh như thể muốn xác nhận rằng anh đã hoàn toàn thuộc về cậu.

Kanghyuk cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cậu, và trong khoảnh khắc đó, anh biết mình không thể từ chối thêm nữa. Kanghyuk kéo Jaewon lại gần, lần này là một cái ôm thật chặt, không cho phép bất kỳ khoảng cách nào tồn tại giữa họ.

“Em yêu anh,” – Jaewon thì thầm, giọng cậu ấm áp và đầy tha thiết.

Kanghyuk không trả lời ngay, nhưng thay vào đó, anh đáp lại bằng một nụ hôn nồng nhiệt. Lần này, nụ hôn không còn nhẹ nhàng như lúc đầu, mà sâu sắc và mãnh liệt, như một cách để khẳng định rằng anh đã quyết định chấp nhận tình cảm này.

Jaewon đáp lại bằng một nụ hôn càng thêm cuồng nhiệt. Tay cậu vội vã tháo bỏ chiếc áo sơ mi của Kanghyuk, như thể không thể đợi thêm nữa. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, nhưng không ai muốn dừng lại.

Kanghyuk nhẹ nhàng đẩy Jaewon ra một chút, nhìn vào mắt cậu với ánh mắt đầy sự khao khát. “Cậu không hối hận chứ?” – anh hỏi.

Jaewon cười khẽ, đưa tay lên vuốt tóc Kanghyuk. “Em không hối hận đâu, giáo sư. Em muốn anh, muốn anh theo cách này.”

Câu trả lời của Jaewon như một lời tuyên thệ, một lời xác nhận rằng hai người không thể sống thiếu nhau nữa. Kanghuyk không thể không mỉm cười, rồi cậu lướt tay xuống cơ thể Kanghyuk, đưa anh về phía giường.

Cảm giác cơ thể anh dưới tay mình làm Jaewon như bị thôi miên. Cậu đã phải chờ đợi lâu, và giờ đây, cậu sẽ không để anh phải thất vọng.

Họ quấn lấy nhau, môi họ tìm thấy nhau lần nữa, nụ hôn nóng bỏng tràn ngập sự đam mê. Làn da họ dần trở nên nhạy cảm dưới những cái vuốt ve, ánh sáng từ đèn ngủ mờ ảo khiến mọi thứ trở nên mơ hồ, nhưng trong khoảnh khắc này, chỉ có họ là thật.

_End_






















Tui mới đi phỏng vấn cho sự kiện cho trường xong, lúc đó run quá quên bật mic, trời ơi nhục điêng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro