Thay Thế Trái Tim
Trời Seoul đổ tuyết từ sáng sớm.
Kanghyuk rời khỏi buổi họp với nhà xuất bản sớm hơn dự định. Không phải vì anh vội, mà vì suốt buổi họp, anh không thể ngừng nghĩ đến ánh mắt Jaewon đêm qua—lạnh, mờ, và không thuộc về nơi nào cả.
Baek Kanghyuk đi bộ dọc theo con phố quen thuộc, nơi hai hàng cây khẳng khiu trụi lá đứng lặng trong màn tuyết trắng. Mỗi bước chân như lún sâu vào một nỗi cô đơn khó gọi tên.
Người qua lại vội vã, ai cũng quấn chặt trong áo ấm, trong cuộc đời của riêng họ. Kanghyuk không cảm thấy lạnh, chỉ thấy mình như một kẻ lạc đường giữa thành phố mà anh từng gọi là nhà.
Một cuộc gọi đến từ trợ lý khiến anh khựng lại giữa vỉa hè. Giọng bên kia nói về hợp đồng mới, buổi tọa đàm với giới phê bình, và một lời mời dự triển lãm ảnh. Kanghyuk lắng nghe, trả lời bằng những câu ngắn gọn, và kết thúc cuộc gọi với một câu xin lỗi không đầu không cuối.
Điều duy nhất Kanghyuk muốn lúc này, là trở về.
Về căn hộ nhỏ nơi Jaewon sống như một chiếc bóng. Về nơi mọi thứ được sắp xếp chỉn chu đến mức không còn chỗ cho ngẫu nhiên, cho thở, cho sống. Nơi mà anh không chắc mình có được hoan nghênh hay không, nhưng vẫn luôn quay lại. Vì Jaewon ở đó.
Kanghyuk dừng lại ở cửa hàng tiện lợi dưới chung cư, mua một chai nước nóng và vài gói mì ăn liền. Đứng trước quầy thanh toán, Kanghyuk nghĩ đến việc mua thêm hộp trà Jaewon hay uống, nhưng rồi lại đặt xuống. Có lẽ Jaewon không muốn anh để ý nhiều đến vậy.
Khi bước vào thang máy, Kanghyuk nhìn vào gương. Gương mặt anh hằn dấu thời gian, nhưng ánh mắt thì vẫn như cũ—âm thầm tìm kiếm một điều gì đó tưởng chừng đã lỡ mất từ lâu.
Cửa thang máy mở ra ở tầng 17. Baek Kanghyuk rút chìa khóa, nhẹ nhàng mở cửa.
Khi Kanghyuk quay trở về căn hộ, Jaewon vẫn chưa về. Bên trong, mọi thứ vẫn y nguyên như lúc anh rời đi. Gọn gàng, lạnh lẽo, và hoàn hảo đến mức không có chỗ cho sự sống. Kanghyuk bước vào bếp, tháo chiếc áo khoác dài, rồi mở tủ lạnh.
Một hộp sữa đã mở từ ba ngày trước, vài lát táo khô, trứng luộc, và một hộp kimchi đã gần hết. Không có lấy một lọ gia vị nào ngoài muối. Không có sự sống. Chỉ có tồn tại.
Kanghyuk nấu một chút mì đơn giản, không cay. Vừa ăn, anh vừa nhìn ra ban công, nơi Jaewon hay đứng mỗi sáng. Gió thổi làm lay động tấm rèm, và trong khoảnh khắc đó, Kanghyuk tưởng tượng ra bóng dáng cậu trai trẻ đứng tựa lưng vào lan can, đôi mắt nhìn xa xăm, như tìm kiếm một điều gì đã vỡ nát giữa thành phố này.
.
Khoảng 9 giờ tối, tiếng cửa mở. Kanghyuk đứng dậy theo phản xạ, nhìn ra.
Jaewon bước vào, áo khoác đen dài vương tuyết, đôi tay đang run lên vì lạnh. Gương mặt cậu mệt mỏi, và ánh mắt như đang mang một thứ gì đó vừa mới được đào lên từ lòng đất. Cậu không nhìn anh. Không chào. Chỉ đặt tập giấy xuống bàn và ngồi phịch xuống ghế sofa.
“Buổi ký tặng ổn chứ?” Kanghyuk hỏi, giọng nhẹ.
Jaewon không trả lời ngay. Một lúc sau, cậu gật đầu, như thể chỉ để hoàn tất phép lịch sự tối thiểu.
Kanghyuk muốn nói điều gì đó nữa, nhưng rồi lại im. Anh nhận ra, mọi câu hỏi đều thừa thãi nếu người nghe không muốn nghe bằng trái tim.
Căn phòng chìm vào im lặng.
Một lúc sau, Jaewon đột nhiên lên tiếng:
“Có ai từng yêu anh chỉ vì anh... là chính anh chưa?”
Câu hỏi ấy vang lên giữa căn phòng tĩnh mịch như tiếng súng nổ trong đêm đông. Kanghyuk quay đầu lại nhìn cậu. Jaewon không nhìn anh. Cậu đang nhìn xuống hai bàn tay mình, như thể chờ một vết máu chảy ra.
“Tôi đã từng có mọi thứ,” Kanghyuk đáp, chậm rãi. “Danh tiếng. Tiền. Bạn bè. Người yêu. Nhưng... nếu cậu hỏi có ai từng yêu tôi vì chính tôi không—thì không.”
Jaewon cười nhẹ, không rõ là chế giễu hay đồng cảm.
“Giống tôi,” cậu nói. “Tôi viết giỏi, nổi tiếng, bán chạy. Người ta yêu sách của tôi, nhưng không ai biết tôi nghĩ gì khi viết. Không ai hỏi.”
“Và Hamin?” Kanghyuk hỏi.
Jaewon im lặng. Một khoảng lặng kéo dài.
“Hamin là người duy nhất không cố sửa tôi,” cậu thì thầm. “Cậu ấy không hiểu tôi hoàn toàn, nhưng vẫn ở lại. Còn anh…” – Jaewon quay sang – “…anh đang cố trở thành cậu ấy, phải không?”
Kanghyuk không chối. Anh thở dài.
“Không. Tôi không cố trở thành ai cả. Nhưng nếu cậu cần tôi giống cậu ấy để vượt qua nỗi đau này, thì tôi sẽ giống.”
“Dù là dối trá?”
“Dối trá để cứu một người không phải là tội ác,” Kanghyuk đáp, mắt không rời Jaewon. “Còn thành thật để mặc người đó chết dần chết mòn... mới là tàn nhẫn.”
Jaewon đứng bật dậy. Bước chân cậu vội vã như chạy trốn chính mình. Nhưng đến cửa phòng ngủ, cậu dừng lại.
“Đừng yêu tôi, Kanghyuk-ssi.”
Câu nói ấy rơi xuống nhẹ nhàng, nhưng khiến lòng Kanghyuk như đông cứng.
“Đừng làm vậy,” Jaewon nói tiếp. “Vì tôi sẽ không thể yêu lại anh đâu. Tôi không còn trái tim để yêu ai nữa.”
Cánh cửa phòng khép lại sau lưng cậu.
Kanghyuk đứng giữa căn hộ, nhìn trần nhà một lúc lâu, rồi ngồi xuống ghế. Trái tim anh vẫn đập, dù đã không còn trẻ. Nhưng có vẻ như trong thỏa thuận này, nó không được phép can dự.
.
Buổi sáng hôm ấy, mặt trời ló lên giữa màn mây xám dày đặc. Không phải ánh nắng, mà là thứ ánh sáng mờ nhạt như một lời xin lỗi muộn màng của thời tiết. Kanghyuk dậy sớm như thường lệ. Căn hộ vẫn im lặng. Jaewon chưa thức dậy — hoặc có lẽ cậu chưa từng ngủ.
Anh đang pha cà phê thì tiếng chuông cửa vang lên. Một âm thanh lạ lẫm, vì căn hộ này hiếm khi có khách. Kanghyuk ra mở cửa.
Người đứng trước mặt ông là một cô gái trẻ — tóc buộc cao, áo khoác dạ dài màu be, đôi mắt trang điểm cẩn thận, nhưng ánh nhìn thì lạnh tanh.
“Anh là ai?” — cô hỏi ngay, không có chút vòng vo nào.
“Baek Kanghyuk,” anh đáp, bình thản. “Còn cô?”
“Cheon Jang Mi.” Cô nghiêng đầu. “Bạn thân của Yang Jaewon. Người duy nhất còn lại.”
Câu cuối cô cố tình nhấn mạnh. Kanghyuk lặng lẽ tránh sang bên, ra hiệu cho cô vào. Jang Mi bước vào căn hộ như thể từng thuộc về nó. Cô đưa mắt một vòng, nhìn thấy bộ cốc đôi trên bàn ăn, chiếc áo khoác đàn ông treo bên giá gần cửa phòng Jaewon.
“Anh sống ở đây?” cô hỏi, mắt không rời căn hộ.
“Tạm thời,” Kanghyuk đáp. “Theo thỏa thuận.”
Jang Mi khẽ nhếch môi, cười nửa miệng. “Tôi đã nghĩ là mình đoán sai. Nhưng đúng là Jaewon đang diễn lại một vở kịch cũ, phải không?”
Trước khi Kanghyuk kịp hỏi gì thêm, cánh cửa phòng Jaewon mở ra. Cậu đứng đó, tóc rối, áo len mỏng, mắt vẫn còn dấu vết của giấc ngủ chập chờn.
“Jang Mi?”
Cô quay lại, cười nhạt. “Chào buổi sáng, nhà văn thiên tài. Nghe nói anh đang viết một tiểu thuyết rất... thực tế.”
Jaewon không đáp. Ánh mắt cậu lướt qua Kanghyuk rồi quay lại Jang Mi.
“Em đến đây làm gì?”
“Để nhìn xem anh còn là người hay đã hóa đá,” Jang Mi đáp. “Và để hỏi thẳng: anh đang làm cái trò gì thế này?”
Cả căn hộ rơi vào một im lặng đặc quánh. Kanghyuk lùi về phía bếp, không rời mắt khỏi hai người.
“Không phải chuyện của em,” Jaewon nói, giọng đều đều.
“Không phải?” — Jang Mi bật cười, một tiếng cười cao, lạnh. “Em là người đưa anh đến bệnh viện tâm thần khi Hamin chết, nhớ không? Là người dọn máu trên sàn sau lần anh định cắt cổ tay. Là người in bản thảo tiểu thuyết mới khi tay anh còn run. Và giờ anh bảo đây không phải chuyện của em?”
Jaewon cứng người. Kanghyuk nhìn thấy vai cậu khẽ run lên.
Jang Mi không dừng lại. Cô bước đến gần, mắt đỏ hoe.
“Anh không thể cứ mượn một người lạ nào đó, cho họ mặc quần áo của người chết, rồi tự lừa mình rằng anh vẫn đang được yêu. Anh có hiểu anh ấy đã chết không? Không có ai quay lại cả!”
“Anh biết.” — Jaewon nói nhỏ, nhưng sắc. “Anh biết rõ hơn ai hết. Chính vì biết nên anh mới cần như thế này.”
“Anh cần gì? Một kẻ đóng thế? Một xác sống biết nói lời ngọt ngào? Anh đang kéo chính mình vào hố sâu, và kéo theo cả người khác!”
Ánh mắt Jang Mi xoáy vào Kanghyuk. “Anh thì sao? Anh nghĩ mình đang cứu anh ấy sao? Không. Anh đang mua lại một chút tự trọng bằng tiền của người khác. Đáng thương thật.”
Kanghyuk không phản ứng. Anh đứng im, chỉ nhìn Jaewon. Và trong giây lát, anh nhận ra: Jaewon không tức giận. Không phản bác. Cậu chỉ cúi đầu — và nở một nụ cười lặng lẽ.
“Em đi đi, Jang Mi.”
“Jaewon—”
“Làm ơn,” cậu ngắt lời. “Nếu em còn là bạn, hãy để anh đau theo cách anh chọn.”
Jang Mi cắn môi. Mắt cô hoe đỏ, nhưng rồi cô quay đi, không nói thêm lời nào. Cánh cửa đóng lại sau lưng cô như tiếng đóng sập của một cơ hội cuối cùng.
.
Jaewon ngồi xuống ghế sofa, nhìn ra cửa. Kanghyuk đứng đó một lúc lâu, rồi bước tới, rót cho cậu một cốc nước.
“Tôi không cần anh an ủi,” Jaewon nói, không nhìn ông.
“Tôi không định an ủi.” Kanghyuk đặt cốc xuống bàn. “Tôi chỉ nghĩ... cậu nên uống chút gì đó. Môi cậu khô rồi.”
Một khoảnh khắc im lặng kéo dài.
“Jang Mi không sai.” Jaewon nói, khẽ khàng. “Tôi biết việc tôi đang làm là sai. Nhưng... tôi không thể chịu nổi việc bước vào nhà và không thấy ai ở đó. Không có tiếng cười. Không có hơi thở. Tôi đã sống như vậy gần một năm. Tôi chọn sai cách, nhưng đó là cách duy nhất tôi còn có thể sống.”
Kanghyuk ngồi xuống đối diện cậu.
“Có bao giờ... cậu nghĩ thử yêu một người mới không?”
“Không.” Jaewon trả lời ngay. “Vì mỗi lần tôi nhìn thấy ai, tôi đều so sánh họ với Hamin. Và không ai giống cả.”
“Thế còn tôi?”
Câu hỏi ấy khiến Jaewon ngẩng đầu. Cậu nhìn ông thật lâu, rồi đáp:
“Anh không giống Hamin. Nhưng anh đủ để tôi mơ rằng mình còn có thể nhớ.”
Câu trả lời đó khiến tim Kanghyuk thắt lại. Không phải vì xúc động. Mà vì rõ ràng anh không phải là người được lựa chọn, mà chỉ là cái bóng để ai đó giữ lấy một hồi ức chưa chịu tan.
.
Đêm đó, Kanghyuk nằm trên chiếc giường nhỏ trong phòng bên. Anh không ngủ. Trong đầu ông là hình ảnh Jaewon ngồi im trên ghế sofa, ánh mắt trống rỗng, giọng nói mệt mỏi.
Kanghyuk rút trong ví ra một tấm ảnh cũ. Một bức ảnh chụp chung với đối tác cũ — trong đó có một chàng trai trẻ đứng ở góc, gương mặt quen thuộc.
Seo Hamin.
Kanghyuk nhìn bức ảnh hồi lâu. Có lẽ Jaewon không biết, nhưng anh từng gặp Hamin, nhiều năm trước. Khi đó Hamin còn là sinh viên năm ba, thực tập trong công ty anh, với đôi mắt sáng và giọng cười dễ mến. Nhưng cậu ta cũng là người đã rời đi sau ba tháng mà không lời từ biệt.
Lúc này, Kanghyuk hiểu: mình không chỉ đang làm thế thân cho một người chết. Mà còn là thế thân cho một phần ký ức mà chính anh từng đứng gần, nhưng chưa bao giờ chạm tới.
.
Sáng hôm sau, Jaewon không rời khỏi phòng.
Kanghyuk pha cà phê, để sẵn trên bàn như mọi khi, rồi tự mình đi bộ ra công viên gần nhà. Gió lạnh cắt da, và trời không nắng. Anh đi qua từng con đường lạ, tự hỏi mình đang đứng ở đâu trong cuộc đời của người khác.
Đây không phải lần đầu anh làm một việc không thể ngẩng mặt lên. Nhưng chưa bao giờ anh thấy bản thân... mờ nhòe đến vậy. Không tên, không vai trò, không cảm xúc được đáp lại. Chỉ là một chiếc bóng có khuôn mặt phù hợp.
Và rồi Kanghyuk nhận ra: thứ khiến anh không rời đi không phải là tiền nữa. Mà là Jaewon – một người đau đến mức chẳng biết mình đang tự hủy ra sao.
Khi Kanghyuk quay về, Jaewon đã ra khỏi phòng. Cậu đang ngồi bên bàn, tay lật sổ tay, viết gì đó.
Kanghyuk bước đến, nhưng không hỏi. Anh chỉ ngồi xuống đối diện.
“Một nhân vật mới,” Jaewon nói, không ngẩng lên. “Tôi đang viết về một người đàn ông đứng bên mép vực. Phía sau là gió. Phía trước là lửa. Nhưng anh ta không biết mình muốn rơi vào đâu.”
“Và cậu?” Kanghyuk hỏi. “Cậu là ai trong câu chuyện đó?”
Jaewon dừng bút. Một lúc sau, cậu nói: “Tôi là kẻ viết nên kết thúc mà chính mình không dám sống thật.”
Kanghyuk thở nhẹ. Anh đưa mắt nhìn căn phòng – gọn gàng, hoàn hảo, nhưng chết lặng.
“Cậu biết không…” anh nói, giọng chậm. “Khi tôi phá sản, tôi mất tất cả trong một tuần. Nhưng điều đáng sợ nhất không phải là tiền hay danh tiếng, mà là ánh mắt của người từng tin tưởng mình khi họ quay lưng.”
“Và giờ anh tin tôi à?” Jaewon ngẩng đầu.
Kanghyuk nhìn cậu. “Tôi không cần phải tin. Tôi chỉ cần ở lại.”
“Vì tiền?”
“Không còn chỉ vì tiền.”
Một khoảng lặng. Jaewon nhìn anh như muốn đọc từng vết nhăn trên gương mặt đó, từng vết mỏi nơi khóe mắt, từng nhịp thở chậm.
“Anh là người duy nhất ở lại,” cậu nói nhỏ. “Kể cả là không phải vì tôi.”
.
Tối hôm đó, Kanghyuk nấu một món súp hải sản đơn giản. Jaewon ăn ít, nhưng không bỏ bữa như mọi khi. Trong bữa ăn, cậu hỏi:
“Hamin có bao giờ nhắc đến tôi không?”
Kanghyuk giật mình. Câu hỏi ấy, lạ hơn cả cái tên.
“Cậu quen Hamin trước kia?” anh hỏi lại.
Jaewon gật đầu. “Anh ấy từng làm thực tập sinh cho công ty cũ của anh. Tôi biết. Hồi đó anh ấy vẫn chưa là người yêu tôi.”
Kanghyuk chậm rãi đặt đũa xuống. “Tôi nhớ cậu ấy. Rất thông minh, rất hiền. Nhưng... có một lần tôi bắt gặp cậu ấy khóc trong nhà vệ sinh văn phòng. Không ai biết lý do.”
Jaewon khựng lại.
“Khi đó cậu ấy đã yêu tôi rồi,” Jaewon nói, gần như thì thầm. “Nhưng chưa dám nói. Cậu ấy từng bảo, chỉ cần nhìn tôi từ xa cũng thấy đủ.”
“Và rồi?”
“Và rồi một ngày, cậu ấy biến mất khỏi công ty. Tôi cũng chẳng biết lý do. Chỉ đến sau này, khi chúng tôi gặp lại, cậu ấy mới nói... cậu ấy đã yêu sai người một lần, nên không dám lại gần tôi.”
Kanghyuk cảm thấy máu trong người mình lạnh đi.
“Cậu ấy yêu ai?”
Jaewon nhìn Kanghyuk. Một cái nhìn xuyên qua mọi lớp mặt nạ.
“Anh không biết thật à?” – Jaewon hỏi khẽ.
Kanghyuk mở miệng, nhưng không nói được gì. Tim anh đập nhanh hơn, trong đầu bắt đầu lướt qua hàng loạt khuôn mặt, lời nói, những lần bắt gặp ánh mắt Hamin ngày trước – ánh mắt luôn lảng tránh, luôn xa cách, nhưng chưa bao giờ ghét bỏ.
“Cậu ấy từng yêu anh.” – Jaewon nói, dứt khoát.
“...”
“Không phải một mối tình thành lời. Nhưng là thứ khiến cậu ấy bỏ đi. Vì cậu ấy biết, anh sẽ không bao giờ nhìn thấy cậu ấy.”
Kanghyuk thấy cả thế giới trong anh rung lên một tiếng vang lớn. Câm lặng. Hối hận. Và một thứ gì đó an không dám gọi tên.
“Anh thấy rồi chứ?” Jaewon cười khẽ. “Tất cả đều quay về một vòng luẩn quẩn. Cậu ấy yêu anh, nhưng chỉ được nhìn từ xa. Tôi yêu cậu ấy, và giờ tôi cũng chỉ được yêu một cái bóng. Còn anh thì... lại được cả hai chúng tôi yêu.”
Kanghyuk không biết trả lời thế nào. Anh chưa bao giờ nhận ra — hoặc có lẽ, anh đã cố tình không nhận ra.
Ngoài cửa sổ, tuyết bắt đầu rơi. Lặng lẽ. Như một sự trừng phạt dịu dàng.
.
Cảnh vật bên ngoài căn hộ không thay đổi. Những con phố đông đúc, những chiếc xe chạy vội vã, ánh đèn đường hắt lên mặt tuyết mờ ảo, tất cả đều lạnh lẽo như không có dấu hiệu của sự sống.
Kanghyuk ngồi bên bàn, đọc lại những thông báo từ công ty, những bức thư chưa gửi đi, những giấy tờ chưa ký. Nhưng mắt anh không dán vào đó. Tâm trí anh, từ khi gặp Jaewon, chưa bao giờ thanh thản.
Hôm nay, ông có một cuộc hẹn.
Park Gyeong Won.
Cái tên này, dù không quen thuộc với Jaewon, lại quen thuộc với anh. Gyeong Won không phải là người nổi bật, nhưng anh ta là một mảnh ghép quan trọng trong quá khứ của Hamin.
Một người đã từng làm việc với Hamin khi cậu ấy còn là thực tập sinh tại công ty. Và là người duy nhất trong số bạn bè cũ của Hamin mà Kanghyuk vẫn giữ liên lạc.
“Có lẽ tôi đã chọn sai người,” Kanghyuk lẩm bẩm, trong lúc chờ Gyeong Won đến.
Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên. Không phải tiếng chuông mà anh đợi, mà là tiếng chuông của một thế giới xa lạ.
Kanghyuk ra mở cửa.
Người đứng ngoài cửa là một người đàn ông cao, dáng người cứng cáp, trên gương mặt là vẻ ngoài thanh thoát, nhưng đôi mắt thì sắc lạnh. Đúng là Park Gyeong Won.
“Baek Kanghyuk?” Giọng của Gyeong Won trầm ấm, nhưng có thứ gì đó không mấy thân thiện ẩn sau. “Chúng ta có thể nói chuyện một lúc không?”
Kanghyuk gật đầu, lùi lại để mời Gyeong Won vào. Không gian bên trong căn hộ vẫn im lặng, nhưng không phải yên bình. Có thứ gì đó đang sôi sục trong không khí, một sự căng thẳng mà cả hai đều nhận ra.
“Rất lâu rồi không gặp anh,” Gyeong Won nói, ngồi xuống ghế, cởi áo khoác rồi để lên lưng ghế.
Kanghyuk khẽ gật đầu. "Rất lâu."
Gyeong Won quan sát xung quanh, ánh mắt dừng lại ở một tấm ảnh trên bàn. Là bức ảnh của Hamin – cậu ấy, với nụ cười không bao giờ phai, như một ký ức bị chôn vùi dưới lớp tuyết dày. Gyeong Won khẽ thở dài.
"Vậy là anh thật sự đang làm việc này... Thay thế cho một người không thể trở lại?" Giọng Gyeong Won có chút mỉa mai.
Kanghyuk không đáp. Anh chỉ nhìn Gyeong Won, chờ đợi.
“Anh biết không,” Gyeong Won bắt đầu, “Hamin đã yêu Jaewon. Nhưng cậu ấy không nói ra. Cậu ấy yêu mà không dám đối diện, và cũng không dám bước tới. Cậu ấy sợ... sợ rằng nếu bước vào, mọi thứ sẽ tan vỡ.”
Kanghyuk nhíu mày, không hiểu.
Gyeong Won tiếp tục. “Jaewon đã luôn là một phần của Hamin, ngay cả khi cậu ấy không thể đến gần. Và sau khi Hamin chết, Jaewon đã gần như mất đi khả năng yêu thêm một lần nữa. Đó là lý do anh ấy có thể nhận bất kỳ ai đến thay thế, chỉ để không phải đối diện với nỗi đau đó.”
“Vậy cậu đến đây để làm gì?” Kanghyuk hỏi, giọng hơi lạnh.
Gyeong Won nhìn ông, đôi mắt sắc lạnh hơn bao giờ hết. “Tôi đến để cảnh báo anh. Anh ấy... Jaewon, sẽ không giữ mãi được vỏ bọc này. Một ngày nào đó, anh sẽ không thể tiếp tục đóng vai trò thế thân cho Hamin nữa. Anh sẽ không thể là ai khác ngoài chính mình.”
“Cậu nghĩ tôi làm vậy vì gì?” Kanghyuk hỏi lại, giọng lạnh lùng. “Vì tiền? Vì hy vọng?”
Gyeong Won thở dài. “Không, Baek Kanghyuk. Vì anh ấy. Anh ấy cần một lý do để tiếp tục sống, và anh là lý do đó. Nhưng sẽ không mãi mãi như thế. Đến lúc anh ấy phải đối diện với sự thật.”
Im lặng.
“Em ấy đã không còn yêu Hamin, không phải sao?” Kanghyuk cắn môi, cố kiềm chế cảm xúc. “Nếu vậy, tại sao phải tiếp tục giữ bóng hình đó trong lòng?”
“Vì đó là cách duy nhất anh ấy có thể tồn tại.” Gyeong Won đáp lại, không chút do dự. “Để anh ấy có thể tiếp tục sống. Để có thể hít thở. Nhưng sẽ có một ngày... chính anh ấy sẽ nhận ra điều này không thể kéo dài. Và đó là lúc mọi thứ sụp đổ.”
Kanghyuk không nói gì. Anh nhìn Gyeong Won, rồi khẽ đứng dậy, rót cho hai người cốc trà.
“Vậy, cậu nghĩ tôi nên làm gì?” Kanghyuk hỏi, nhưng không phải vì mong muốn lời khuyên từ Gyeong Won. Mà vì muốn biết sự thật ông ta đang giấu.
Gyeong Won hít một hơi thật sâu. “Anh có thể tiếp tục... nhưng không phải mãi mãi. Anh ấy không thể lấp đầy khoảng trống bằng một người giống Hamin. Và anh cũng không thể yêu một người không thể yêu mình.”
Kanghyuk đặt cốc trà xuống bàn. “Tôi không yêu Jaewon.”
Gyeong Won mỉm cười, nhưng đó là một nụ cười như thể biết rõ điều gì sắp đến.
“Chắc chắn rồi,” Gyeong Won nói, giọng trầm. “Vì ngay lúc này, anh đang làm người khác yêu.”
Im lặng bao trùm.
“Anh không thể thay thế Hamin. Và Jaewon cũng không thể mãi sống trong quá khứ. Anh là một phần của câu chuyện, Kanghyuk. Nhưng đừng quên: mọi câu chuyện đều có hồi kết.”
**
Khi Gyeong Won ra về, Kanghyuk đứng bên cửa sổ, nhìn vào màn đêm tối đen bên ngoài. Trong đầu anh là những lời của Gyeong Won, những gì cậu ta nói không chỉ là sự thật, mà là một lời cảnh báo. Cảnh báo về thứ anh không thể tránh.
Baek Kanghyuk không thể là Hamin. Và Jaewon không thể sống mãi trong nỗi đau đó.
Nhưng câu hỏi mà Kanghyuk không thể trả lời là: Liệu anh có thể giúp Jaewon thoát khỏi quá khứ, hay chính anh sẽ là người giúp cậu ấy kéo nó trở lại?
Jaewon ở trong phòng, không hề biết cuộc gặp gỡ vừa diễn ra. Nhưng cậu cảm nhận được một điều: cái bóng của Hamin chưa bao giờ rời xa. Và dù thế nào đi nữa, cậu không thể mãi sống như một người đã chết.
Chỉ là, cậu không biết làm thế nào để thoát khỏi quá khứ đó.
.
Kanghyuk không ngủ được. Cả đêm anh trằn trọc trong những suy nghĩ lặp đi lặp lại về cuộc gặp với Gyeong Won. Những lời cảnh báo đó vẫn văng vẳng trong đầu anh.
Sự thật về Jaewon, về Hamin, về quá khứ mà anh chưa bao giờ thật sự hiểu rõ. Nhưng điều làm anh khó chịu hơn cả chính là sự nhận thức về một thứ cảm giác mà anh không dám thừa nhận.
Tình cảm.
Với Jaewon.
Kanghyuk không hiểu khi nào anh bắt đầu nhìn cậu không chỉ như một người thay thế. Cậu không phải là Hamin, không có những nét đặc trưng mà Hamin từng có, nhưng tại sao mỗi khi nhìn vào đôi mắt của Jaewon, anh lại cảm thấy có một sự gần gũi, một nỗi đau không thể lý giải?
Jaewon đang ở đâu? Lúc này, cậu ta không còn ngồi trong phòng như mọi khi, nhưng Kanghyuk có thể cảm nhận được cậu đang lẩn trốn một cái gì đó. Cái gì đó mà chính cậu cũng không thể giải thích được.
Và rồi, như một cái tát vào mặt, điện thoại của Kanghyuk vang lên. Là một tin nhắn từ Jaewon.
“Anh có thể đến chỗ tôi một lúc không?”
Kanghyuk nhắn lại, "Chỗ cậu có chuyện gì sao?"
“Không. Chỉ là tôi cần nói chuyện.”
Mười phút sau, anh đứng trước cửa căn hộ của Jaewon.
Cánh cửa mở ra. Jaewon đứng đó, vẫn trong bộ đồ ngủ, nhưng không phải là dáng vẻ lạnh lùng như mọi khi. Ánh mắt của cậu sáng lên một cách khác thường, nhưng cũng đầy sự bất an.
"Vào đi," Jaewon nói, giọng yếu ớt.
Kanghyuk bước vào mà không hỏi thêm gì. Cậu không mời anh ngồi, nhưng rồi lại rót trà cho cả hai. Cả căn phòng như tĩnh lặng hơn mọi khi, không còn cái không khí ngột ngạt thường ngày nữa. Chỉ có những cơn gió nhẹ lùa qua cửa sổ, mang theo những giọt mưa lất phất.
Jaewon đặt ly trà xuống bàn, rồi ngồi đối diện với Kanghyuk. Cậu không nhìn thẳng vào anh mà cúi đầu.
"Anh nghĩ... tôi đang làm gì?" Jaewon hỏi, giọng khản đặc.
Kanghyuk không đáp ngay, chỉ nhìn vào cậu. "Cậu có vẻ như không ổn."
Jaewon bật cười, nhưng đó là một tiếng cười lạnh lẽo. "Không ổn? Tôi luôn không ổn, Baek Kanghyuk."
“Jaewon... cậu không phải là một cái bóng.” Kanghyuk cuối cùng cũng nói, như thể anh đã nghĩ đến điều này từ lâu, nhưng giờ mới có thể thốt ra. “Cậu là chính cậu. Và tôi không thể sống mãi trong quá khứ của một người khác.”
Jaewon im lặng một lúc, rồi đột ngột đứng dậy. Cậu đi ra phía cửa sổ, nơi mưa đã bắt đầu rơi dày hơn. Cái lạnh của mùa đông như chạm vào da thịt, nhưng Jaewon không có vẻ gì là chịu đựng. Cậu chỉ nhìn vào không gian bên ngoài, một không gian xa lạ, giống như chính mình đang đứng ở nơi không thuộc về mình.
"Anh nghĩ tôi làm gì ở đây, Kanghyuk?" Jaewon hỏi, giọng buồn bã. "Tôi chỉ là một người không thể quên đi Hamun. Một người không thể nhìn thấy ai khác ngoài Hamin. Và tôi không thể yêu ai ngoài Hamin nữa."
Câu nói đó như một nhát dao xuyên qua ngực Kanghyuk. Anh đứng lên, tiến lại gần, nhưng rồi lại lùi bước.
"Vậy cậu cần tôi làm gì?" Kanghyuk hỏi, giọng trầm. "Cậu muốn tôi phải làm thế nào để cậu thoát khỏi cái bóng đó?"
Jaewon quay lại, đôi mắt cậu đỏ hoe, như thể đã khóc rất lâu mà không ai biết. "Anh không thể làm gì được. Chỉ có một người có thể giúp tôi, nhưng người đó không còn nữa."
Những lời đó, những câu nói đau đớn cứ văng vẳng trong đầu Kanghyuk. Đúng vậy, anh không thể thay thế Hamin, không thể xóa đi nỗi đau mà Jaewon đang mang. Nhưng trong lòng Kanghyuk, có một cảm giác khác đang nổi lên, một cảm giác mà ông không muốn thừa nhận.
Mình có thể yêu Jaewon, dù cậu ấy không phải là Hamin.
Và rồi, Kanghyuk đến bên Jaewon, không nói một lời nào. Anh chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu. Jaewon không giật mình, không phản ứng gì. Cậu chỉ đứng đó, để mặc cho bàn tay ấm áp của Kanghyuk chạm vào cơ thể lạnh giá của mình.
"Jaewon," Kanghyuk thì thầm. "Nếu cậu có thể bước ra khỏi quá khứ, tôi sẽ giúp cậu."
Cậu ngước lên nhìn anh, đôi mắt cậu chứa đầy sự mệt mỏi, nhưng cũng có một ánh sáng yếu ớt.
"Anh có thực sự nghĩ tôi có thể làm điều đó không?" Jaewon hỏi, giọng gần như tuyệt vọng.
Kanghyuk không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ nhìn vào mắt cậu, rồi khẽ nói:
“Cậu có thể nếu cậu muốn. Nhưng không phải một mình.”
.
Ngày hôm sau, Jaewon đi làm như mọi khi, nhưng có gì đó khác biệt. Cậu cảm thấy như mình đang đứng ở một ngã rẽ quan trọng. Những ngày qua, cậu cứ sống trong một cái bóng vô hình, để những kỷ niệm cũ chi phối cuộc đời mình. Nhưng giờ đây, có một ai đó sẵn sàng đón nhận cậu, bất kể quá khứ đó.
Nhưng liệu cậu có dám bước tiếp không?
Lúc này, Kanghyuk nhận được một cuộc gọi, lần này từ Seo Dong Ju – người bạn cũ của Hamin. Cậu ta nói rằng có một cuộc gặp gỡ quan trọng sắp tới, và có thể sẽ hé lộ nhiều bí mật chưa từng được biết. Một lần nữa, mọi thứ lại không còn yên bình như trước.
Kanghyuk không thể hiểu nổi, tất cả những gì anh nghĩ đến từ sáng đến giờ là Jaewon. Đêm qua, khi ra về, Kanghyuk có thể cảm nhận rõ ràng rằng Jaewon đang rất gần, đến mức anh tưởng chừng như có thể với tay chạm vào cậu.
Nhưng lại có một cái gì đó vô hình ngăn cách họ, một sự ngập ngừng, một nỗi sợ hãi của chính Jaewon đối với cảm xúc của mình, cũng như quá khứ mà cậu không thể nào thoát ra.
Kanghyuk thở dài, lẩm bẩm một mình. “Mình không thể tiếp tục thế này.”
.
Ngày hôm nay, anh nhận được một cuộc gọi từ Seo Dong Ju, người bạn cũ của Hamin. Kanghyuk không thể không lo lắng về cuộc gọi này, nhất là khi Dong Ju lại yêu cầu gặp mặt trực tiếp.
Cậu ta có thể mang đến điều gì? Một câu chuyện mà Kanghyuk không muốn nghe? Hay là một lời thú nhận khiến mọi thứ trở nên tối tăm hơn?
Kanghyuk đến quán cà phê nơi Dong Ju hẹn gặp. Khi anh vào, cậu ta đã ngồi chờ sẵn, dáng vẻ điềm tĩnh nhưng đôi mắt không giấu được sự căng thẳng.
Seo Dong Ju luôn có một vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng hôm nay, có điều gì đó trong ánh mắt cậu ta khiến Kanghyuk cảm thấy không thoải mái.
“Cảm ơn vì đã đến,” Dong Ju nói, giọng bình thản như không có gì quan trọng, nhưng vẻ mặt lại đầy lo âu. “Tôi có một số điều cần phải nói với anh về Hamin.”
Kanghyuk ngồi xuống đối diện, không nói gì. Trong lòng anh, một nỗi bất an lớn dần lên, như thể tất cả mọi thứ anh đã làm, tất cả những hy sinh anh đã bỏ ra để thay thế Hamin, có thể sụp đổ trong một khoảnh khắc.
Dong Ju nhìn quanh quán, như thể muốn chắc chắn không ai nghe thấy họ, rồi thấp giọng nói:
“Anh không thể thay thế Hamin được đâu, Kanghyuk.”
Câu nói đó như một gáo nước lạnh dội vào lòng Kanghyuk. Anh siết chặt tay lại, nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.
“Cậu nói gì?” Kanghyuk hỏi, giọng không thay đổi, nhưng trong lòng lại dâng lên sự tức giận không thể kiềm chế.
“Có thể anh không biết, nhưng Hamin và Jaewon đã có một bí mật mà không ai biết, kể cả tôi. Hamin yêu Jaewon, nhưng không thể đến với cậu ấy. Cậu ấy... đã đẩy Jaewon ra xa vì một lý do mà không ai hiểu.”
Kanghyuk nghe mà cảm thấy như tim mình bị bóp nghẹt. Câu chuyện này, anh chưa bao giờ nghe ai nói, kể cả Gyeong Won. Lần đầu tiên, Kanghyuk cảm thấy như một kẻ ngoài cuộc, đứng ở ngoài những mảnh ghép của câu chuyện mà Hamin và Jaewon đã từng sống.
Dong Ju tiếp tục: “Jaewon đã yêu Hamin từ rất lâu, nhưng Hamin lại luôn sợ phải đối mặt với tình cảm của mình. Điều đó đã phá vỡ cậu ấy. Và trước khi cậu ấy qua đời, Hamin đã hứa với tôi rằng sẽ không để Jaewon tiếp tục sống trong bóng tối của quá khứ. Nhưng tôi không ngờ rằng... anh lại là người sẽ thay thế cậu ấy.”
Kanghyuk im lặng một lúc, những lời của Dong Ju như một cú tát vào mặt. Anh không thể chấp nhận sự thật này. Tại sao Hamin lại làm như vậy? Tại sao không thể để Jaewon sống thật với cảm xúc của mình? Và tại sao anh lại bị cuốn vào trò chơi mà anh không hề mong muốn?
“Vậy rốt cuộc, tôi nên làm gì?” Kanghyuk hỏi, giọng cứng rắn nhưng tràn đầy sự thất vọng.
Dong Ju nhún vai. “Anh không thể thay thế Hamin, Kanghyuk. Dù anh có làm gì đi nữa, Jaewon sẽ không bao giờ nhìn anh như là Hamin. Và tôi biết, anh cũng không thể yêu cậu ấy như cậu ấy muốn.”
Kanghyuk đứng dậy, không nói thêm lời nào, và bước ra khỏi quán. Nhưng trong lòng anh không yên, một nỗi hoang mang chiếm lấy tất cả mọi suy nghĩ.
Liệu mình có thực sự đang làm đúng? Liệu mình có thể tiếp tục sống trong cái bóng của một người đã khuất?
Jaewon quay lại căn hộ của mình sau một ngày dài. Cậu cảm thấy mệt mỏi, không phải vì công việc, mà vì những suy nghĩ rối ren trong đầu. Mỗi khi cậu nhìn vào mắt Kanghyuk.
Mỗi khi anh ấy nhẹ nhàng chạm vào vai cậu, cậu lại cảm thấy một thứ cảm xúc mà cậu không thể giải thích. Nó không phải là yêu, nhưng lại có điều gì đó thân thuộc, như thể Kanghyuk là phần còn thiếu trong cuộc sống của cậu.
Nhưng liệu cậu có thể yêu một người không phải Hamin?
Khi vừa bước vào nhà, Jaewon nhìn thấy một tấm thiệp trên bàn. Cậu tiến lại gần và nhận ra đó là lời mời từ Park Gyeong Won. Một cuộc gặp gỡ.
“Anh không thể cứ sống mãi như vậy,” dòng chữ trong thiệp khiến Jaewon cảm thấy có một sự thôi thúc lạ lùng. Tất cả đều có lý do.
Jaewon nhìn quanh phòng, như thể muốn tìm một câu trả lời từ những vật dụng xung quanh, từ chiếc bàn, chiếc ghế, hay thậm chí là từ chiếc tấm gương phản chiếu hình ảnh của chính mình.
Cậu không thể tránh được quá khứ. Và trong khoảnh khắc ấy, Jaewon biết mình sẽ phải đối mặt với một sự thật đau đớn, một sự thật mà có thể sẽ phá vỡ tất cả những gì cậu đã xây dựng.
Cậu không thể giữ mãi vỏ bọc này. Cậu phải đối diện với cái bóng của Hamin, và có thể, cái bóng đó chính là lý do khiến cậu không thể yêu ai khác ngoài quá khứ.
.
Jaewon đã đứng trước cửa căn hộ của mình suốt một giờ đồng hồ. Đầu óc cậu rối bời, và những lời nói của Park Gyeong Won không ngừng vang lên trong đầu.
Mọi thứ đã thay đổi, và cậu không thể cứ sống mãi trong cái bóng của Hamin. Nhưng khi nhìn vào Kanghyuk, cậu lại không thể hiểu nổi cảm xúc của mình. Cậu có thật sự yêu anh ấy? Hay chỉ đơn giản là tìm một cách để trốn khỏi những đau đớn trong quá khứ?
Cậu thở dài, quyết định sẽ gặp Park Gyeong Won, người đã gửi lời mời qua thiệp. Gyeong Won là một người bạn cũ của Hamin, và dù cậu ta không phải là người mà Jaewon thân thiết, nhưng cậu cảm giác như mình cần phải gặp cậu ta để tìm ra sự thật về Haneul và cái chết của người ấy.
Cánh cửa mở ra, và Jaewon bước vào. Gyeong Won đang ngồi ở sofa, vẻ mặt nghiêm túc.
“Cảm ơn vì đã đến,” Gyeong Won nói, không có chút gì là nở nụ cười. “Anh biết đó, em không hề mong muốn gặp anh trong hoàn cảnh này.”
Jaewon không trả lời ngay. Cậu chỉ lặng lẽ ngồi xuống đối diện với Gyeong Won, đôi mắt đầy sự nghi ngờ.
“Vậy tại sao lại là tôi?” Jaewon lên tiếng. “Tại sao cậu lại muốn gặp tôi?”
“Vì em biết ann không thể sống mãi trong cái bóng của Hamin,” Gyeong Won đáp, đôi mắt sáng lên, như thể đây là điều mà anh ta đã suy nghĩ từ lâu. “Jaewon, có một điều tôi cần phải nói cho anh nghe, một điều mà cậu cần phải biết trước khi quá muộn.”
Jaewon nhìn thẳng vào mắt Gyeong Won, hơi căng thẳng. "Điều gì?"
“Anh không phải là người duy nhất đau khổ vì Hamin,” Gyeong Won nói, giọng đầy ẩn ý. “Hamin đã che giấu một bí mật mà không ai biết, kể cả tôi.”
Jaewon chấn động. Cậu không thể hiểu nổi những gì mình vừa nghe. Bí mật? Có phải là bí mật về cái chết của Hamin hay không?
Gyeong Won không ngừng lại. “Anh biết, Hamin không chỉ yêu anh mà còn yêu… người khác.”
Jaewon ngơ ngác nhìn Gyeong Won. Cậu không thể tin vào những gì mình vừa nghe. “Người khác là ai?”
Gyeong Won nhìn xuống tay mình, rồi lại nhìn Jaewon. "Baek Kanghyuk."
Một cơn lạnh lẽo xâm chiếm trái tim Jaewon. Baek Kanghyuk? Người đàn ông mà cậu hiện đang sống chung dưới một mái nhà, người mà cậu bắt đầu cảm thấy có một sự kết nối kỳ lạ.
“Anh nghĩ, tại sao Kanghyuk lại chấp nhận làm thế thân cho Hamin. Anh ta đã yêu Hamin,” Gyeong Won tiếp tục. “Và anh, Jaewon, anh là con cờ trong cuộc chơi này.”
Jaewon cảm thấy một cú sốc lớn. Cậu không biết phải phản ứng thế nào trước sự thật này. Kanghyuk... anh ấy đã yêu Hamin? Và cậu lại đang sống trong chính cái bóng đó mà không hề hay biết.
“Anh không hiểu đâu,” Gyeong Won nói thêm. “Kanghyuk đã quyết định chấp nhận vai trò này vì một lý do, một lý do mà không ai trong chúng ta có thể hiểu nổi.”
Jaewon không còn nghe rõ nữa, tai cậu như ù đi. Cậu đứng dậy, đi loạng choạng ra khỏi căn phòng của Gyeong Won mà không nói thêm lời nào.
Kanghyuk đang đứng trong văn phòng của mình, mắt nhìn chằm chằm vào những tờ giấy trước mặt, nhưng tâm trí anh lại không ở đó. Kanghyuk không thể ngừng suy nghĩ về Jaewon.
Cảm giác nặng nề này cứ bám lấy anh mỗi ngày. Nhưng hôm nay, sự lo lắng của anh đã lên đến đỉnh điểm khi nhận được một cuộc gọi không báo trước.
“Baek Kanghyuk,” giọng nói trong điện thoại khiến anh giật mình. Là Seo Dong Ju.
“Kanghyuk, tôi cần gặp anh ngay lập tức. Đây không phải là chuyện nhỏ đâu.”
Kanghyuk không cần suy nghĩ lâu, anh vội vã rời khỏi văn phòng, lòng đầy lo lắng. Cậu ta lại có thông tin gì quan trọng nữa? Mọi thứ đang đi quá xa rồi.
Jaewon về đến căn hộ, lòng như lửa đốt. Cậu bước vào phòng, nhưng ngay khi cậu nhìn thấy Kanghyuk đứng ở đó, cậu không thể kiềm chế được cảm xúc. Tất cả những lời của Gyeong Won cứ như một cơn sóng vỗ mạnh vào lòng cậu.
Kanghyuk ngước lên khi nghe thấy tiếng cửa mở. “Cậu về rồi à?” Anh nói với giọng nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại không giấu được sự lo lắng.
Jaewon đứng yên tại cửa, mắt nhìn vào Kanghyuk, nhưng trong lòng cậu có một cảm giác không thể nói thành lời.
“Anh không thể thay thế Hamin,” Jaewon nói, giọng run rẩy, nhưng đầy kiên quyết. “Anh không thể làm vậy.”
Kanghyuk im lặng một lúc. Anh không biết phải nói gì, vì những lời đó cậu vừa thốt ra lại chính là điều mà anh đang nghĩ đến hàng ngày. Nhưng Kanghyuk không thể buông tay, không thể từ bỏ Jaewon dù mọi thứ đã quá phức tạp.
“Cậu không hiểu,” Kanghyuk nói, đôi mắt trở nên tối sầm. “Tôi không thể để cậu cứ sống mãi trong quá khứ của Hamin. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì để cậu có thể thoát khỏi nó.”
Jaewon nhìn anh, đôi mắt đỏ ngầu vì cơn tức giận không thể kiểm soát. “Anh yêu Hamin, phải không? Đúng không?”
Lời hỏi như một lưỡi dao sắc nhọn, đâm thẳng vào trái tim Kanghyuk. Anh không biết phải trả lời thế nào. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, câu trả lời của anh đã được cậu nhận ra.
.
Jaewon đứng im trong phòng, không một lời nào, chỉ có ánh mắt giận dữ và sự bối rối. Cậu không thể tiếp tục nhìn Kanghyuk như thế này, không thể tiếp tục sống trong một mớ hỗn độn cảm xúc mà cậu không hiểu được. Cậu muốn gào lên, nhưng lại không thể.
Kanghyuk nhìn Jaewon, lòng đầy cảm giác tội lỗi. Anh biết rằng, dù đã cố gắng hết sức để bù đắp cho Hamin, nhưng càng làm như vậy, anh lại càng kéo Jaewon vào một cái hố sâu mà chính anh cũng không thể thoát ra.
Cả hai im lặng trong một lúc dài, chỉ có tiếng thở gấp của Jaewon phá vỡ sự tĩnh lặng. Cuối cùng, cậu lên tiếng, giọng nghẹn ngào nhưng kiên quyết.
"Anh đã lừa tôi," Jaewon nói, ánh mắt đầy sự đau đớn. "Anh nói rằng sẽ giúp tôi quên đi Hamin, nhưng thật ra, anh đang sống trong cái bóng của cậu ấy. Anh không thể yêu tôi, phải không? Anh không thể yêu tôi như cách tôi cần anh."
Kanghyuk cảm thấy như cả thế giới sụp đổ dưới chân. Anh không thể tìm ra từ ngữ nào để trả lời Jaewon, không thể lý giải được cái lý do mà bản thân đã gắn bó suốt bao năm qua.
Dù Kanghyuk có cố gắng, sự thật vẫn không thể thay đổi. Jaewon có lý, anh đã sống trong cái bóng của Hamin quá lâu, và dường như không thể thoát ra.
“Cậu sai rồi, Jaewon,” Kanghyuk nói, giọng anh trầm xuống. “Tôi không muốn lừa dối cậu. Nhưng tôi không thể quên Hamin. Và tôi không thể quên cậu, dù tôi có cố gắng thế nào đi nữa.”
Jaewon không thể chấp nhận câu trả lời này. Cậu đã nghĩ rằng mình có thể yêu Kanghyuk, nhưng giờ đây, cảm giác ấy lại giống như một cái gai đâm vào lòng. Cậu quay lưng lại, bước đi như thể muốn trốn chạy khỏi chính mình.
Nhưng Kanghyuk vội vàng nắm lấy tay cậu, kéo lại.
“Cậu không thể chạy trốn mãi được, Jaewon,” Kanghyuk nói, giọng khản đặc. “Cậu nghĩ rằng mình có thể sống mà không đối diện với quá khứ sao? Mọi thứ giữa chúng ta không đơn giản như vậy.”
Jaewon quay lại, ánh mắt như đang vỡ vụn. “Vậy anh muốn gì? Muốn tôi cứ sống trong những lời nói dối của anh sao? Muốn tôi cứ mãi làm thế thân cho một người đã chết sao?”
Kanghyuk im lặng, nhưng trong lòng anh là một cơn sóng cuộn trào. Anh biết những lời Jaewon nói có lý. Họ không thể cứ tiếp tục như vậy, sống trong những cái bóng, những dối lừa. Nhưng Baek Kanghyuk cũng biết một điều: nếu không có Jaewon, anh sẽ không còn lý do để sống nữa.
Trong lúc đó, ở một nơi khác, Seo Dong Ju đang ngồi trong căn phòng tối, nhìn vào chiếc điện thoại của mình. Đầu óc cậu ta đang đầy lo lắng, những gì đã xảy ra giữa Jaewon và Kanghyuk khiến cậu ta cảm thấy như mình đang đứng trước một quả bom hẹn giờ.
Cậu không thể ngồi yên khi biết rõ sự thật về Hamin, về mối quan hệ giữa Hamin và Kanghyuk, và đặc biệt là về những gì Hamin đã yêu cầu cậu làm trước khi qua đời.
Dong Ju đã nhận ra rằng không thể để Jaewon tiếp tục sống trong lừa dối như vậy, và càng không thể để Kanghyuk tiếp tục làm cái bóng của Hamin.
Với một quyết định nhanh chóng, Dong Ju gọi điện thoại cho Cheon Jang Mi, một người bạn của Hamin, và là một trong số ít những người biết rõ sự thật. Cậu ta cần Jang Mi giúp đỡ, nếu không, mọi thứ sẽ sụp đổ.
“Jang Mi, em cần chị giúp em một việc,” Dong Ju nói qua điện thoại, giọng đầy khẩn trương. “Jaewon sắp phá vỡ tất cả. Cậu ta sẽ không chịu nổi sự thật đâu.”
“Cái gì? Cái gì đang xảy ra?” Jang Mi hỏi, âm thanh trong giọng đầy sự lo lắng.
“Chúng ta phải để Jaewon biết rằng tất cả những gì cậu ta tin tưởng về Kanghyuk đều là giả,” Dong Ju nói, giọng trở nên nghiêm túc hơn. “Cậu ta phải hiểu rằng Kanghyuk không thể yêu cậu ta. Mọi thứ giữa họ đều là một cái bẫy.”
Jang Mi im lặng trong giây lát, rồi đáp, “Em không thể làm vậy, Dong Ju. Jaewon không thể đối diện với sự thật này.”
“Cậu ta phải biết,” Dong Ju đáp, quyết liệt. “Nếu không, cậu ta sẽ mãi sống trong lừa dối, và em không thể để điều đó xảy ra.”
Jaewon đứng trong phòng mình, nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu óc đầy rối loạn. Cậu cảm nhận được những cơn sóng dữ dội trong lòng, và cảm giác rằng tất cả những gì cậu tin tưởng bấy lâu nay đang sụp đổ từng mảnh.
Mỗi khi nghĩ đến Kanghyuk, cậu lại không thể tránh khỏi cảm giác bị lừa dối. Cái bóng của Hamin quá lớn, và cậu không thể chỉ là một sự thay thế. Nhưng không phải cậu cũng đã bắt đầu yêu Kanghyuk sao?
Ngay lúc ấy, chiếc điện thoại trên bàn reo lên. Jaewon nhìn vào màn hình, và tên Seo Dong Ju hiện lên. Cậu do dự một chút rồi bắt máy.
“Jaewon, tôi biết cậu đang suy nghĩ gì. Nhưng nếu cậu tiếp tục sống trong cái bóng của Hamin, cậu sẽ chẳng bao giờ thoát khỏi quá khứ. Anh ta—” Dong Ju dừng lại, như thể sắp nói ra điều gì đó nghiêm trọng. “Anh ta yêu cậu, nhưng cậu cũng phải đối diện với sự thật. Kanghyuk không thể yêu cậu theo cách mà cậu mong muốn.”
Jaewon nghe mà cảm thấy như tim mình bị bóp nghẹt. Cậu không thể tin vào những gì vừa nghe. Nhưng sự thật là gì? Kanghyuk thực sự không thể yêu cậu?
.
Jaewon đứng trước cửa phòng, tay siết chặt chiếc điện thoại, mắt nhìn chăm chăm vào màn hình như thể hy vọng điều gì đó sẽ thay đổi nếu cậu nhìn đủ lâu. Tiếng nói của Dong Ju vẫn văng vẳng trong đầu cậu, như một cái vòng xoáy cuốn lấy lý trí, và trái tim cậu.
“Anh ta không thể yêu cậu, Jaewon. Anh ta chỉ đang sống thay cho Hamin thôi.”
Những lời này cứ ám ảnh, dày vò tâm trí cậu. Jaewon hiểu rằng Dong Ju không phải là người dễ dàng lên tiếng về những điều như vậy. Nếu cậu ta nói như thế, thì có lẽ có điều gì đó rất lớn đã bị che giấu suốt thời gian qua.
Cậu quay lại nhìn Kanghyuk, người vẫn đang đứng ở cửa, đôi mắt đầy sự đau khổ và lo lắng. Có lẽ anh ta cũng hiểu được cái gì đang diễn ra trong đầu Jaewon. Tuy nhiên, không có gì có thể khiến Kanghyuk lên tiếng về sự thật ấy, về cái bóng của Hamin mà anh ta vẫn không thể thoát ra.
“Anh có biết… Hamin đã yêu anh không?” Jaewon lên tiếng, giọng có chút run rẩy. “Và anh, anh đang làm gì? Đang sống thay cho người đó, phải không?”
Kanghyuk không trả lời ngay, chỉ nhìn vào Jaewon với một ánh mắt đầy sự tiếc nuối. Anh biết câu hỏi này sẽ đến sớm hay muộn, nhưng không nghĩ nó lại đến quá sớm, khi mà anh chưa kịp sắp xếp lại mọi thứ trong đầu.
"Jaewon," Kanghyuk bắt đầu, giọng trầm xuống. "Tôi đã cố gắng hết sức để bù đắp cho Hamin, để cậu ấy không cảm thấy cô đơn khi ra đi. Nhưng mọi thứ giữa tôi và cậu ấy... nó không đơn giản như thế. Cảm xúc không thể ép buộc, và những quyết định này… chúng không phải chỉ vì tình yêu."
Jaewon không hiểu. Cậu không thể hiểu nổi nữa. Mọi thứ giờ như đang quay cuồng trong đầu, và những gì Kanghyuk nói lại càng làm cho mọi thứ trở nên mơ hồ hơn.
“Anh đã nói dối tôi.” Jaewon không thể giữ được cơn tức giận nữa. “Anh không thể yêu tôi, phải không? Anh yêu một người đã chết.”
Kanghyuk nhìn Jaewon, mắt anh dường như đã mờ đi. Kanghyuk muốn nói rằng không phải vậy, nhưng mỗi lần muốn nói ra sự thật, một phần của anh lại bị chặn lại. Câu chuyện này quá phức tạp, quá đau đớn. Nhưng cuối cùng, anh vẫn phải nói ra.
“Không phải như thế… Cậu không hiểu. Tôi không thể yêu cậu theo cách mà cậu mong muốn, Jaewon. Cái bóng của Hamin quá lớn, và tôi…”
“Vậy thì đừng nói nữa,” Jaewon ngắt lời, đôi mắt cậu ướt đẫm. “Anh cứ đi đi. Đi khỏi cuộc đời tôi, Kanghyuk.”
Kanghyuk đứng lặng người, như một bức tượng, không thể di chuyển. Những từ cuối cùng của Jaewon như một nhát dao đâm thẳng vào tim anh. Nhưng Baek Kanghyuk hiểu, không thể ép buộc ai yêu mình, đặc biệt là khi người ấy còn đang mang trong mình quá khứ đau buồn.
Seo Dong Ju lúc này đang ngồi trong quán cà phê, nhìn chăm chú vào chiếc điện thoại trong tay. Cậu ta không thể ngồi yên khi biết rằng Jaewon đã gần như sắp phá vỡ hoàn toàn mọi thứ.
Nhưng điều khiến cậu ta lo lắng hơn cả chính là phản ứng của Cheon Jang Mi. Cô ấy là người duy nhất có thể làm sáng tỏ tất cả sự thật về Hamin và Kanghyuk.
Khi cậu gọi cho Jang Mi, cô không hề ngần ngại đáp ứng. “Chị đã bảo em rồi, Dong Ju. Nhưng giờ thì chúng ta phải nói chuyện với Jaewon.”
Dong Ju thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ. “Cậu ta sẽ không bao giờ chấp nhận sự thật. Cậu ta sẽ không bao giờ tin vào những gì em nói.”
“Chúng ta chỉ có thể làm một việc. Gặp Jaewon và cho cậu ấy thấy tất cả,” Jang Mi nói chắc nịch. “Chúng ta sẽ phải phá vỡ tất cả. Jaewon sẽ không bao giờ thoát khỏi Hamin nếu không hiểu rõ chuyện này.”
Dong Ju gật đầu, lòng dâng lên một cảm giác lo âu. Cậu biết, việc này sẽ thay đổi mọi thứ. Nhưng cậu cũng hiểu rằng Jaewon phải đối diện với sự thật, dù nó có đau đớn đến đâu.
Jaewon ngồi một mình trong phòng, không thể ngừng nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra. Mỗi lần cậu nghĩ đến Kanghyuk, một cảm giác trống rỗng lại dâng lên trong lòng. Cậu có thể yêu anh ấy, có thể tin tưởng vào anh ấy được không? Mọi thứ giờ đây quá mơ hồ, quá hỗn loạn.
Khi cậu đang ngồi đó, thì cửa phòng bật mở. Jaewon ngẩng đầu lên và thấy Cheon Jang Mi đang đứng trước mặt mình, gương mặt không một chút biểu cảm.
“Em đến làm gì?” Jaewon hỏi, giọng có chút lạnh lùng. "Em đến để nói anh tiếp tục sống trong cái bóng của Hamin à?”
Jang Mi bước vào phòng, đóng cửa lại rồi bước đến gần Jaewon. “Anh nghĩ mình hiểu mọi chuyện đúng không? Nhưng thực tế, anh chẳng hiểu gì cả.”
Jaewon không ngạc nhiên khi thấy Jang Mi đến, nhưng những lời cô nói khiến cậu không thể ngừng bối rối.
“Em muốn nói gì?” Jaewon hỏi, nhưng cậu không thể ngăn mình khỏi sự lo lắng. Mọi thứ đã vượt quá tầm kiểm soát.
Jang Mi nhìn Jaewon một lúc rồi nói, “Anh phải biết một điều, Yang Jaewon. Cái mà anh gọi là tình yêu giữa anh và Kanghyuk, thực ra chẳng phải là tình yêu đâu. Anh ta đang sống thay cho Hamin.”
Jaewon không thể tin được những gì vừa nghe. Những lời của Jang Mi như một cơn sóng lớn ập vào, xô ngã mọi thứ cậu đã từng tin tưởng. Mọi thứ cậu biết về Kanghyuk bây giờ đều có thể là giả.
Liệu có phải những gì Kanghyuk dành cho cậu chỉ là sự thay thế? Cậu không thể chấp nhận điều đó, dù trong lòng có một cảm giác dâng lên, một sự thôi thúc muốn tin rằng Kanghyuk thực sự yêu cậu.
Jang Mi đứng im lặng một lúc, như thể đang chờ đợi Jaewon phản ứng. Nhưng cậu chỉ im lặng nhìn cô, không nói lời nào. Cái cảm giác bị phản bội đang cuộn trào trong lòng cậu, khiến cậu không thể tiếp tục đứng vững.
“Anh không thể tiếp tục sống trong lừa dối được,” Jang Mi nói, giọng cứng rắn. “Anh nghĩ rằng mọi thứ sẽ ổn nếu anh cứ tiếp tục yêu một người mà không hiểu hết về quá khứ của họ à? Anh đang tự mình phá vỡ mọi thứ mà không biết.”
Jaewon nhìn cô, ánh mắt đầy sự căm giận. "Em không hiểu gì cả, Jang Mi. Anh yêu anh ấy. Anh yêu Baek Kanghyuk. Và anh không thể chấp nhận việc anh ấy chỉ là thế thân cho một người đã chết. Nếu anh phải chấp nhận sự thật này, anh sẽ chẳng còn gì nữa.”
Jang Mi bước đến gần cậu, giọng trở nên dịu dàng hơn nhưng vẫn đầy quyết liệt. “Jaewon, em hiểu rằng anh đau khổ. Nhưng anh có hiểu rằng Kanghyuk đã bị kẹt trong quá khứ quá lâu rồi không? Anh ấy không thể sống vì chính mình, vì anh ấy không còn tin rằng mình có thể yêu ai khác ngoài Hamin. Nhưng nếu anh cứ tiếp tục sống trong cái bóng ấy, anh sẽ mất tất cả.”
Jaewon đứng lặng, không biết phải làm gì. Những lời của Jang Mi như một tia sáng chiếu vào bóng tối, nhưng nó lại khiến cậu cảm thấy mình đang mất đi tất cả những gì mình đã hy vọng.
Kanghyuk đang ngồi một mình trong phòng, nhìn chằm chằm vào chiếc ly cà phê trước mặt. Trái tim anh nặng trĩu, không chỉ vì sự ra đi của Hamin, mà còn vì sự thật mà anh đang che giấu.
Baek Kanghyuk không thể tiếp tục sống như vậy, không thể yêu Jaewon mà không đối diện với quá khứ. Mỗi lần nhìn Jaewon, anh lại cảm thấy mình như đang sống thay cho một người khác, như một cái bóng của một mối quan hệ đã chết từ lâu.
Đột nhiên, cánh cửa phòng mở ra, và Dong Ju bước vào. Cậu ta nhìn Kanghyuk với một vẻ mặt không vui.
“Anh đang làm gì vậy?” Dong Ju hỏi, giọng không mấy kiên nhẫn. “Anh định để mọi thứ sụp đổ sao? Jaewon đã biết hết rồi.”
Kanghyuk im lặng, chỉ nhìn Dong Ju. Anh không thể giải thích hết mọi thứ. Những gì đã xảy ra giữa anh và Hamin, tất cả những lời hứa, sự hy sinh, giờ đây dường như chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
“Anh không thể tiếp tục giấu cậu ấy được nữa,” Dong Ju tiếp tục, giọng nghiêm túc. “Cậu ấy đã biết rồi, và nếu anh không đối diện với sự thật, mọi thứ sẽ hỏng mất.”
Kanghyuk đứng lên, bước về phía cửa sổ. “Tôi không biết mình còn có thể làm gì nữa. Mọi thứ đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát.”
Dong Ju lắc đầu, nhìn Kanghyuk như thể muốn nói rằng anh không còn đường lùi nữa. “Đừng để Jaewon chịu đựng thêm nữa. Cậu ấy cần biết sự thật. Anh yêu cậu ấy, phải không?”
Kanghyuk quay lại nhìn Dong Ju, ánh mắt anh lộ rõ sự bất lực. “Tôi không biết. Tôi đã dành cả đời mình cho Hamin và giờ đây, tôi không thể nhìn Jaewon như một người tôi yêu. Tôi không thể.”
Jaewon ngồi trong phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng đầy sự dằn vặt. Cậu biết rằng Kanghyuk đang ở đâu đó, trong một thế giới mà cậu không thể chạm vào.
Cái bóng của Hamin vẫn ám ảnh anh ấy, và Jaewon không thể phá vỡ nó. Cậu yêu Kanghyuk, nhưng tình yêu ấy chỉ là một sự thay thế, một sự lấp đầy khoảng trống mà Hamin để lại. Cậu không thể sống trong một tình yêu không thực sự thuộc về mình.
Đột nhiên, điện thoại của cậu vang lên. Là tin nhắn từ Seo Dong Ju.
"Jaewon, tôi biết giờ mọi thứ rất khó khăn với cậu. Nhưng cậu cần phải đối diện với sự thật. Cậu có thể tha thứ cho Kanghyuk nếu cậu ấy không còn sống trong quá khứ, nhưng cậu cũng phải biết rằng anh ấy cần phải đối mặt với chính mình. Cả hai đều cần phải giải quyết chuyện này, dù có khó khăn thế nào đi nữa."
Jaewon cầm điện thoại trên tay, lòng nặng trĩu. Cậu hiểu rằng, dù có đau đớn, cậu cũng không thể tiếp tục sống trong lừa dối.
Nếu Kanghyuk không thể yêu cậu thật lòng, thì cậu sẽ phải rời xa ông ấy. Nhưng liệu cậu có thể làm điều đó không? Liệu tình yêu của cậu dành cho Kanghyuk có đủ mạnh để vượt qua được tất cả?
.
Jaewon quyết định gặp Kanghyuk một lần nữa, dù trong lòng cậu có hàng ngàn câu hỏi không lời đáp. Cậu phải biết sự thật, không thể tiếp tục sống trong mơ hồ.
Khi cậu bước vào phòng, Kanghyuk đang ngồi trong bóng tối, ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ chiếu vào gương mặt anh. Mọi thứ trong căn phòng đều trầm mặc, không có âm thanh nào ngoài tiếng thở của hai người.
Jaewon đứng trước mặt Kanghyuk, ánh mắt cậu lạnh lẽo nhưng vẫn đầy sự kiên quyết.
“Anh đã nói dối tôi, Kanghyuk,” Jaewon bắt đầu, giọng cậu có chút run rẩy. “Anh đã sống thay cho Hamin và tôi không thể là thế thân cho một người đã chết. Tôi yêu anh, nhưng tôi không thể tiếp tục sống như vậy.”
Kanghyuk đứng lên, đôi mắt anh đầy sự đau đớn. “Jaewon, tôi không thể yêu cậu theo cách cậu muốn. Tôi đã quá nhiều năm sống trong cái bóng của Hamin. Nhưng tôi không thể bỏ rơi cậu. Tôi không thể bỏ đi và để cậu một mình.”
Jaewon im lặng một lúc, đôi mắt cậu nhìn vào Kanghyuk với một nỗi buồn vô tận. “Anh không thể yêu tôi, phải không? Anh không thể yêu một người sống như tôi. Anh yêu Hamin và tôi chỉ là cái bóng của cậu ấy.”
Kanghyuk không biết phải nói gì. Cảm giác tuyệt vọng tràn ngập trong anh và Kanghyuk nhận ra rằng tất cả những gì mình đã làm là lừa dối chính mình và Jaewon.
“Jaewon, tôi…” anh ngập ngừng, nhưng rồi sự thật đã vượt ra khỏi miệng anh. “Tôi yêu cậu. Nhưng tôi không thể thoát khỏi quá khứ của mình. Tôi… không thể sống trong hiện tại.”
Jaewon quay lưng lại, bước ra khỏi phòng, một lần nữa quyết định rằng mình phải rời xa Kanghyuk. Nhưng khi cậu đến cửa, một bàn tay đã kịp nắm lấy cổ tay cậu, giữ lại. Cậu quay lại, và lần này, ánh mắt của Kanghyuk là sự quyết tâm.
“Jaewon, đừng đi. Tôi sẽ thay đổi. Tôi sẽ cố gắng sống vì chính mình, vì cậu.”
Jaewon đứng đó, bị bàn tay của Kanghyuk giữ chặt, không thể bước đi. Những lời Kanghyuk vừa nói vẫn còn văng vẳng trong đầu cậu. “Tôi sẽ thay đổi. Tôi sẽ cố gắng sống vì chính mình, vì cậu.”
Cậu cảm nhận được sự chân thành trong ánh mắt của Kanghyuk, nhưng làm sao có thể tin được? Sau tất cả những gì đã xảy ra, sau những bí mật được giấu kín, liệu Kanghyuk có thể thật sự yêu cậu mà không còn ám ảnh bởi quá khứ của Hamin?
“Anh có thể thay đổi sao?” Jaewon lên tiếng, giọng cậu nhẹ như cơn gió, nhưng đầy nghi ngờ. “Sau tất cả những gì anh đã làm? Sau những tháng ngày sống trong cái bóng của người khác?”
Kanghyuk không trả lời ngay. Anh buông tay ra, nhưng đôi mắt vẫn không rời khỏi Jaewon. Cảm xúc trong anh lúc này rất hỗn loạn. Kanghyuk muốn chứng minh rằng mình có thể sống vì Jaewon, có thể yêu cậu mà không còn những vết thương cũ đeo bám.
“Jaewon,” Kanghyuk nói, giọng anh trầm xuống, “Tôi đã sống trong bóng tối quá lâu. Tôi không muốn tiếp tục như vậy nữa. Tôi biết tôi đã lừa dối cậu, nhưng tôi thực sự yêu cậu. Tôi muốn thay đổi, tôi muốn làm điều đúng đắn.”
Jaewon nhìn Kanghyuk, một phần trong cậu muốn tin, một phần lại không thể chấp nhận sự thật quá phức tạp này. Nhưng trong sâu thẳm, cậu hiểu một điều: tình yêu không thể dễ dàng chấp nhận mọi sự phản bội.
Và nếu Kanghyuk muốn cậu tha thứ, anh phải chứng minh rằng anh có thể sống vì chính mình, chứ không phải là một cái bóng của Hamin.
“Vậy thì anh phải chứng minh cho tôi thấy.” Jaewon nói, đôi mắt cậu sắc bén như dao. “Anh sẽ không còn được phép sống trong quá khứ nữa. Nếu anh yêu tôi, anh phải yêu tôi như một con người, không phải là cái bóng của một người đã chết.”
Kanghyuk gật đầu, một quyết tâm mới dâng lên trong lòng anh. “Tôi sẽ làm. Tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy.”
.
Ngày hôm sau, tại một quán cà phê nhỏ...
Dong Ju ngồi một mình, nhìn quanh quán, đôi mắt không rời khỏi chiếc điện thoại. Cậu ta biết rằng Jaewon và Kanghyuk đang đứng trước một ngã rẽ quan trọng. Chuyện này không chỉ ảnh hưởng đến họ, mà còn đến cả những người xung quanh, kể cả cậu.
“Cậu phải làm gì đây, Jaewon?” Dong Ju tự hỏi mình. “Nếu tình yêu này không đủ, liệu cậu có thể tha thứ cho Kanghyuk không?”
Đột nhiên, điện thoại của cậu vang lên. Là tin nhắn từ Park Gyeong Won.
“Tôi không biết cậu đang làm gì, nhưng nếu cậu còn lo lắng về Jaewon, đừng đợi nữa. Cậu ấy đã có quyết định. Cả hai sẽ phải đối diện với những gì đã xảy ra.”
Dong Ju nhìn vào màn hình, lòng dâng lên sự lo lắng. Jaewon đang đứng trước quyết định lớn nhất trong đời, và cậu ta biết, nếu cậu ấy chọn sai, mọi thứ sẽ sụp đổ.
Kanghyuk và Jaewon đều đang chịu đựng, và cậu là người duy nhất có thể giúp họ. Nhưng liệu cậu có đủ sức mạnh để giúp họ bước qua cơn bão này không?
Về phía Jaewon và Kanghyuk, hai người giờ đây đã bắt đầu thay đổi cách nhìn nhận về nhau. Những đêm dài thảo luận về quá khứ, về Hamin, về nỗi đau và sự phản bội, đã dần dần làm xích lại gần nhau hơn.
Jaewon không còn cảm thấy mình là người bị lãng quên. Cậu bắt đầu nhận ra rằng, trong ánh mắt của Kanghyuk, có một điều gì đó thật sự chân thành. Có thể tình yêu mà cậu cảm nhận không phải là thứ hoàn hảo, nhưng đó là thứ duy nhất mà cậu có thể níu giữ.
.
Ngày hôm đó, Jaewon quyết định đến một địa điểm mà cậu đã hẹn gặp Kanghyuk – một công viên vắng vẻ, nơi hai người có thể nói hết mọi điều mà không bị ai làm phiền.
Kanghyuk đã đến trước, đứng tựa vào cây, mắt nhìn xa xăm. Khi Jaewon bước tới, anh quay lại, ánh mắt không còn sự ngần ngại như trước. Nhưng nó cũng đầy sự lo lắng. Jaewon không thể nhìn vào đôi mắt ấy mà không cảm thấy có chút gì đó lạ lùng.
“Anh đã sẵn sàng để nói hết chưa?” Jaewon hỏi, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng đầy quyết đoán.
Kanghyuk nhìn cậu, rồi cuối cùng lên tiếng: “Jaewon, tôi sẽ không thể thay đổi tất cả chỉ trong một ngày. Nhưng tôi muốn cậu biết rằng tôi yêu cậu. Cậu không phải là thế thân cho ai cả. Tôi không sống vì quá khứ nữa, tôi sống vì hiện tại. Và hiện tại của tôi là cậu.”
Jaewon cảm thấy trái tim mình thắt lại, một cảm giác nghẹn ngào dâng lên. Cậu muốn tin, nhưng cậu cũng không thể bỏ qua tất cả những gì đã xảy ra. Tuy nhiên, trong mắt Kanghyuk, cậu thấy được sự chân thành. Đó là điều mà cậu không thể phủ nhận.
“Vậy anh sẽ làm gì để chứng minh điều đó?” Jaewon hỏi, ngước mắt lên, không biết có phải mình đang quá khó khăn hay không.
Kanghyuk không do dự. “Tôi sẽ bắt đầu lại từ đầu. Không còn bóng ma của Hamin, không còn sự che giấu, không còn cái bóng của quá khứ. Chỉ còn tôi và cậu.”
Jaewon im lặng một lúc, rồi cuối cùng, cậu khẽ gật đầu. “Vậy thì bắt đầu đi, Kanghyuk. Tôi sẽ cho anh cơ hội, nhưng chỉ một lần thôi.”
Sau lời hứa của Kanghyuk, Jaewon cảm thấy tâm trí mình như lắng lại. Cậu không biết chính xác mình đang làm gì, liệu mình có nên tin vào những lời Kanghyuk vừa nói hay không. Nhưng có một điều cậu biết chắc chắn: nếu không thử, cậu sẽ không bao giờ biết được kết quả.
.
Ngày hôm sau, Jaewon đến công ty như mọi khi, nhưng tâm trạng cậu không thể tập trung vào công việc. Những lời của Kanghyuk cứ quẩn quanh trong đầu cậu. "Chỉ còn tôi và cậu." Làm sao để tin được rằng một người có thể thay đổi chỉ trong một đêm?
Cậu nhìn đồng hồ. Buổi chiều hôm nay, Kanghyuk hẹn gặp lại cậu. Jaewon không biết nên mong đợi gì. Liệu Kanghyuk có thật sự bắt đầu lại như đã hứa không? Liệu mình có thể mở lòng để đón nhận một tình yêu mới, một tình yêu không còn những bí mật và bóng ma của quá khứ?
Khi cậu rời văn phòng, một tin nhắn từ Dong Ju đến khiến cậu khựng lại. "Cậu đã quyết định gì chưa? Mọi thứ đang trở nên khó khăn hơn mỗi ngày."
Jaewon lướt qua tin nhắn ấy mà không trả lời. Cậu biết rằng Dong Ju chỉ muốn tốt cho mình, nhưng lúc này, chỉ có cậu mới hiểu được cảm giác của mình.
Mọi thứ quá phức tạp, và cậu cần thời gian để suy nghĩ. Cậu đã không trả lời cậu ta, nhưng trong lòng cậu lại có một sự lo lắng không thể xóa nhòa.
Buổi chiều, Jaewon đến công viên nơi đã hẹn gặp Kanghyuk. Lúc này, không khí dường như tĩnh lặng đến lạ thường.
Cậu bước vào khuôn viên công viên, đôi mắt tìm kiếm bóng dáng của Kanghyuk. Mới bước vài bước, cậu đã thấy Kanghyuk đứng tựa vào một gốc cây cổ thụ, ánh mắt dõi theo cậu.
Jaewon tiến lại gần, không nói gì, chỉ đứng đối diện với Kanghyuk. Lần này, không có sự ngại ngùng, không có bất kỳ bức tường nào giữa họ. Cả hai đều hiểu rằng đây là lúc để đối diện với sự thật.
“Anh có thể làm được không?” Jaewon hỏi, giọng cậu thấp xuống, nhưng ánh mắt vẫn đầy quyết tâm.
Kanghyuk nhìn cậu, đôi mắt anh kiên định hơn bao giờ hết. “Tôi sẽ không khiến cậu thất vọng. Tôi sẽ làm được.”
Jaewon không biết phải nói gì. Cảm giác nghi ngờ vẫn còn đó, nhưng có một phần trong cậu cũng muốn tin vào sự thay đổi của Kanghyuk. Mọi thứ đã quá mệt mỏi, nhưng chỉ cần một chút hy vọng, cậu sẽ cố gắng cho dù có thất bại.
.
Những ngày tiếp theo, Jaewon và Kanghyuk bắt đầu gặp gỡ nhiều hơn. Không còn những lời hứa suông, không còn những câu chuyện mập mờ về quá khứ. Cả hai đều biết rằng, nếu muốn có một tương lai bên nhau, họ phải đối diện với tất cả những gì đã xảy ra.
Trong một lần gặp nhau tại quán cà phê nhỏ quen thuộc, Kanghyuk cuối cùng cũng chia sẻ về những điều mà anh đã cố giấu kín bấy lâu. Mắt Kanghyuk đượm buồn khi kể về Hamin, về những năm tháng đau khổ khi yêu một người mà cuối cùng đã bỏ anh lại với những vết thương chưa bao giờ lành.
“Tôi yêu Hamin, nhưng cậu ấy đã ra đi. Và tôi không thể buông bỏ, dù tôi đã cố gắng,” Kanghyuk nói, giọng anh trầm và đầy nỗi buồn. “Lúc đó, tôi nghĩ rằng tình yêu của tôi với Hamin là tất cả. Nhưng giờ tôi hiểu, tôi đã bỏ lỡ rất nhiều điều quý giá trong cuộc sống này, đặc biệt là cậu.”
Jaewon im lặng, cảm giác như trái tim mình thắt lại. Cậu hiểu rằng quá khứ của Kanghyuk là điều rất khó để vượt qua, nhưng cậu cũng không thể thay đổi điều đó. Cậu chỉ có thể nhìn nhận vào hiện tại và tương lai.
“Anh đã sống trong quá khứ quá lâu rồi, Kanghyuk. Nhưng anh phải hiểu rằng, quá khứ sẽ không bao giờ quay lại,” Jaewon nói, ánh mắt cậu không rời khỏi mắt Kanghyuk. “Nếu anh thật sự yêu tôi, anh phải sống vì hiện tại, chứ không phải cái bóng của một người đã chết.”
Kanghyuk gật đầu, khuôn mặt anh ánh lên vẻ quyết tâm. “Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ không để quá khứ quyết định tương lai của mình nữa. Và tôi sẽ sống vì cậu. Không có ai khác ngoài cậu.”
Jaewon không nói gì thêm, nhưng cậu cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Kanghyuk. Dù gì đi nữa, cậu sẽ cho anh một cơ hội. Một cơ hội duy nhất, như lời cậu đã nói trước đó.
Mọi thứ bắt đầu thay đổi dần dần. Jaewon không còn nhìn thấy sự mệt mỏi hay lo âu trong ánh mắt của Kanghyuk mỗi lần gặp nhau. Thay vào đó là một sự thay đổi rõ rệt.
Kanghyuk đã thực sự bắt đầu sống cho chính mình, không còn sống trong quá khứ, không còn tìm kiếm hình bóng của Hamin nữa.
Cả hai bắt đầu mở lòng hơn, chia sẻ những suy nghĩ và cảm xúc của mình với nhau. Jaewon nhận thấy Kanghyuk giờ đây không còn dè dặt hay e ngại, mà đối diện với mọi thứ một cách thẳng thắn và mạnh mẽ.
Cảm giác mà cậu đã từng nghi ngờ giờ đây lại dần biến mất, nhường chỗ cho một niềm tin mới.
.
Một buổi chiều, khi họ đang dạo bước trong công viên, Kanghyuk đột ngột nắm lấy tay Jaewon, khiến cậu hơi bất ngờ. “Cảm ơn cậu đã cho tôi cơ hội. Tôi biết mình không thể sửa chữa tất cả, nhưng tôi sẽ cố gắng mỗi ngày để chứng minh rằng tôi có thể yêu cậu thật lòng.”
Jaewon nhìn vào đôi mắt của Kanghyuk, một cảm giác nhẹ nhõm dâng lên trong lòng cậu. “Tôi tin anh. Nhưng chỉ khi anh có thể yêu tôi vì chính tôi, không phải vì bất kỳ ai khác.”
Kanghyuk mỉm cười, rồi khẽ đáp: “Vậy thì bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ yêu cậu, Jaewon. Chỉ có cậu mà thôi.”
Jaewon gật đầu, đôi mắt cậu cũng chứa đầy hy vọng. Mặc dù con đường phía trước vẫn còn dài, nhưng ít nhất, họ đã bắt đầu bước đi cùng nhau. Và đó chính là điều quan trọng nhất.
Jaewon cảm thấy cuộc sống của mình dần dần trở lại bình yên sau những sóng gió. Mối quan hệ với Kanghyuk tuy còn nhiều thử thách nhưng cũng đã bắt đầu có những dấu hiệu tích cực.
Họ không còn chỉ là những người bạn đơn thuần, mà dần dần trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nhau.
.
Mỗi buổi sáng, Jaewon thức dậy với một cảm giác nhẹ nhàng, không còn những lo âu hay băn khoăn về tương lai. Cậu biết rằng Kanghyuk đang ở đó, bên cạnh mình, cùng chia sẻ những niềm vui và nỗi buồn trong cuộc sống.
Họ bắt đầu dần dần thay đổi thói quen, từ việc ăn sáng cùng nhau cho đến những buổi tối dài trò chuyện về những điều tưởng chừng như đơn giản nhưng lại có sức mạnh giữ họ lại gần nhau hơn.
Sáng hôm nay, Jaewon bước ra khỏi căn hộ của mình, mắt hướng về phía chiếc xe hơi đậu ngoài đường. Kanghyuk đang đợi sẵn trong xe, trông có vẻ rất bận rộn nhưng vẫn cố gắng dành thời gian cho cậu.
"Chào buổi sáng!" Jaewon vẫy tay chào, bước nhanh tới xe. Kanghyuk mỉm cười, ánh mắt đầy trìu mến khi nhìn thấy anh.
"Chào buổi sáng, Jaewon. Em ngủ ngon không?" Kanghyuk mở cửa xe cho Jaewon, rồi ngồi xuống ghế lái. Cảm giác gần gũi giữa họ đã không còn như trước đây nữa. Mọi thứ đều trở nên tự nhiên hơn, và không khí giữa hai người nhẹ nhàng đến mức Jaewon cảm thấy trái tim mình bớt căng thẳng.
"Tốt," Jaewon đáp, thở dài một hơi như một lời giải tỏa. Cậu cảm nhận được sự thay đổi trong lòng mình. Mọi thứ dường như đã trở nên dễ dàng hơn, mặc dù vẫn có những lúc hoài nghi về sự lựa chọn của mình.
Nhưng nhìn vào ánh mắt của Kanghyuk, cậu biết rằng mình không phải là người duy nhất phải thay đổi. Kanghyuk cũng đã cố gắng rất nhiều.
Chuyến đi hôm nay không có những cuộc trò chuyện nặng nề về quá khứ nữa. Họ chỉ đơn giản là cùng nhau tận hưởng khoảnh khắc này, chia sẻ những câu chuyện cười, những chuyện vui nhỏ nhặt trong ngày.
Jaewon nhận ra rằng, có thể tình yêu không phải lúc nào cũng phải vĩ đại hay đầy những cảm xúc mãnh liệt. Đôi khi, chỉ cần những khoảnh khắc bình dị thế này cũng đủ để làm trái tim con người ấm áp.
Kanghyuk lái xe qua những con phố quen thuộc, thỉnh thoảng nhìn về phía Jaewon và mỉm cười. "Em có thấy mình thay đổi không?" Anh hỏi, giọng hơi trầm xuống như muốn tìm kiếm sự khẳng định từ Jaewon.
Jaewon nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ một lúc rồi quay lại đối diện với Kanghyuk. "Em không biết nữa. Có thể là có, có thể là chưa. Nhưng em thấy sự chân thành trong anh, và em nghĩ đó là điều quan trọng nhất. Anh đã không còn sống trong cái bóng của quá khứ nữa."
Kanghyuk mỉm cười, ánh mắt ấm áp. "Cảm ơn em đã cho tôi cơ hội để thay đổi. Tôi biết rằng tôi không thể sửa chữa những gì đã xảy ra, nhưng tôi sẽ cố gắng không để quá khứ ảnh hưởng đến tương lai của chúng ta."
Jaewon không nói gì thêm, nhưng trái tim cậu nhẹ nhõm hơn. Một phần trong cậu vẫn còn sự lo lắng, nhưng phần lớn trong cậu hiểu rằng đây là lần đầu tiên Kanghyuk thật sự sống vì hiện tại và vì chính mình, không còn là cái bóng của ai khác.
Chuyến đi kết thúc khi họ đến một quán cà phê nhỏ trong khu phố. Jaewon và Kanghyuk ngồi xuống một góc yên tĩnh, gọi những món ăn đơn giản. Họ không cần phải nói quá nhiều, chỉ cần có nhau là đủ.
Họ bắt đầu hiểu rằng tình yêu không phải lúc nào cũng phải đi kèm với những lời nói ngọt ngào, mà là những hành động nhỏ, những khoảnh khắc chung vui, và cả những phút giây im lặng bên nhau.
.
Vài tuần sau, mối quan hệ của Jaewon và Kanghyuk đã ổn định hơn nhiều. Họ không còn cảm thấy ngại ngùng hay lo lắng khi ở bên nhau nữa.
Những buổi tối dài chỉ có cả hai, trò chuyện về những điều không đầu không cuối, đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của họ.
Hôm nay, Jaewon nhận được một tin nhắn từ Dong Ju, người bạn của cậu. "Cậu làm gì thế? Đừng quên là chúng ta sẽ đi xem phim vào tối nay nhé!" Jaewon cười thầm khi đọc tin nhắn. Đúng là những người bạn luôn biết cách kéo bạn ra khỏi những suy nghĩ mông lung.
Sau khi trả lời tin nhắn, Jaewon quay sang Kanghyuk, người đang ngồi trên ghế sofa, đọc một cuốn sách. "Tối nay em có hẹn đi xem phim với Dong Ju. Anh có muốn đi cùng không?" Jaewon hỏi, không giấu được sự mong đợi trong ánh mắt.
Kanghyuk ngẩng lên, ánh mắt anh đầy ngạc nhiên. "Đi xem phim à? Cả ba chúng ta sao?"
Jaewon gật đầu. "Ừ, em nghĩ sẽ vui mà. Anh không muốn thử xem một bộ phim nào đó không?"
Kanghyuk đặt cuốn sách xuống, nhìn Jaewon một lúc, rồi cười khẽ. "Nếu em muốn, tôi sẽ đi. Nhưng đừng trách tôi nếu tôi làm mất không khí nhé," anh đùa, ánh mắt vẫn không rời khỏi Jaewon.
Jaewon bật cười, cảm giác vui vẻ trong lòng tràn đầy. "Anh đừng lo. Cả ba chúng ta sẽ có một buổi tối thật vui."
Buổi tối đến, ba người họ cùng nhau ra ngoài, và như mọi khi, Jaewon cảm thấy thoải mái khi có Kanghyuk bên cạnh. Nhưng có một sự thay đổi nhỏ mà Jaewon nhận ra: Kanghyuk đã bắt đầu cởi mở hơn, không còn là người đàn ông khép kín trong quá khứ nữa.
Anh bắt đầu thể hiện sự quan tâm đến những chi tiết nhỏ trong cuộc sống của cậu. Những hành động đó khiến Jaewon cảm thấy được yêu thương, dù đôi khi chỉ là những hành động giản đơn như khi Kanghyuk mở cửa xe cho cậu hoặc khi anh giữ tay cậu trong bóng tối của rạp chiếu phim.
Cảm giác ấm áp dần dần lan tỏa trong lòng Jaewon. Đây chính là điều cậu cần: sự chân thành, không phải là những lời hứa hẹn mơ hồ mà là hành động thực tế.
Cảm giác nắm tay Kanghyuk, dù chỉ là trong giây phút ngắn ngủi, nhưng đối với Jaewon, đó là tất cả những gì cậu cần để cảm nhận được tình yêu mà họ dành cho nhau.
Trong bóng tối của rạp chiếu phim, Jaewon ngước nhìn Kanghyuk, không thể rời mắt khỏi anh. Một cảm giác thanh thản bao trùm lấy cậu.
Đây là lần đầu tiên, Jaewon cảm thấy rằng tình yêu của mình không chỉ là sự tha thứ mà là một khởi đầu mới, một bước đi đầy hy vọng và tin tưởng vào tương lai.
_End_
Mn ơi tui làm hóa trên azota sao càng làm nó càng thấp vậy, từ 7 xuống còn 5 rùi 😭🙉. Cần người lấy gốc toán lý hóa cho tui trời ơi.
Fic sau mn muốn như nào nè cứ nói thoải mái tại tuần này vẫn oki, tuần sau tui drop nhẹ cả tuần thi xong tui bão chương cho nên mn gợi ý đi để tui dồn 1 cục đăng luôn
Sau 1 hồi vật lộn với con quỷ W tui cũng khôi phục lại được fic này. Tự nhiên nó out ra xong tui mất, mừng quá trời tưởng phải viết fic khác á
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro