ĐÊM TÂN HÔN

Ngoài trời, trăng lặng soi qua mái ngói rêu phong, gió xuân nhẹ thổi qua những cành đào trước ngõ, đưa hương thơm dìu dịu len qua khung cửa sổ buông rèm mỏng. Trong tân phòng, ánh nến đỏ lay động, đổ bóng đôi uyên ương lên tường, nghiêng nghiêng như chạm vào nhau trong mộng.

Nàng ngồi bên mép giường, áo hỷ đỏ thắm như ráng chiều, mái tóc vừa mới được tháo trâm, mượt mà rũ xuống đôi vai mảnh mai. Tấm khăn voan che nửa gương mặt, lặng yên như đóa hoa chờ sương mai.

Hắn bước lại gần, tay cầm hai chén ngọc. Rượu trong là rượu đào, ủ bởi tay mẹ nàng từ mười năm trước – chờ đúng ngày vu quy.

Họ ngồi đối diện nhau. Không cần quá nhiều lời, chỉ là ánh mắt gặp nhau trong khoảng lặng, là tiếng tim đập hòa cùng nhịp. Nàng cầm lấy chén hắn, hắn đón lấy chén nàng. Họ giao bôi.

Rượu chạm môi, chạm lòng.

Nàng khẽ nói, giọng nhẹ như gió thoảng:
— Giao bôi đối ẩm, thổi tắt ngọn nến đỏ, vén khăn hỷ, nguyện bên nhau trọn đời.

Hắn mỉm cười, cúi người, thổi tắt ngọn nến đỏ duy nhất trong phòng. Ánh sáng còn lại chỉ là vầng trăng hắt nghiêng qua song cửa. Trong làn sáng ấy, hắn đưa tay vén khăn hỷ, để gương mặt nàng hiện ra trọn vẹn — dịu dàng, ửng hồng như nụ đào tháng Ba.

— Nếu chàng còn chưa muốn ngủ, — nàng nghiêng đầu tựa nhẹ lên vai hắn — ta sẽ cùng chàng ngắm trăng, nhấp từng ngụm rượu hoa đào mà mẹ đã cất giữ hơn mười năm.
— Nếu chàng đã mệt, ta sẽ lặng lẽ kề bên, nắm lấy bàn tay ấm áp, dịu dàng ngắm gương mặt ấy, rồi khẽ hôn lên môi chàng...

Hắn không trả lời, chỉ cúi đầu chạm môi nàng, êm như gió xuân đầu mùa.

Đêm ấy, họ cùng nhau trải qua những khoảnh khắc không lời mà sâu lắng. Có khi là ánh mắt chạm nhau trong yên lặng, có khi là bàn tay nắm lấy tay, cùng chạm vào những mộng tưởng về một mai bình yên.

Ngoài sân, hoa đào rụng một cánh, nhẹ tênh như phút giao mùa. Còn trong phòng, tình yêu vừa kịp chớm nở như ngọn lửa nhỏ, dịu dàng và vĩnh viễn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro