Khi Mưa Không Còn Về Phía Núi
Tôi đã từng nghĩ, nếu mang cả biển trời tới chân thành Phong Châu, nàng sẽ hiểu lòng tôi.
Tôi chỉ lăm lăm bộc bạch tình yêu với Mỵ Nương, không màng tới đua tranh, khi thua rồi, khi mất em rồi, mới nghĩ lại tất cả.
Ngày ấy, khi bước chân vào chốn hoàng cung, tôi không mang theo gì ngoài trái tim run rẩy của một kẻ yêu. Tôi nhìn thấy nàng – Mỵ Nương – dịu dàng như ánh trăng tan trong nước, lặng lẽ như một khúc hát lặng trôi giữa đêm sâu. Tôi không mong hơn ai, không muốn tranh đoạt. Tôi chỉ nghĩ, nếu nàng thấy tôi, nếu nàng nghe tiếng tôi, trái tim nàng rồi sẽ biết.
Nhưng tôi quên mất, lòng người không chỉ cần tình yêu, mà còn cần cả những điều người khác có thể trao. Tôi trao cho nàng nước mát đại dương, cơn mưa tưới mát ruộng đồng, sóng vỗ ru ngủ những giấc trưa hè. Nhưng chàng Sơn Tinh, kẻ đến từ núi rừng, lại có thể cho nàng thú lạ, ngà voi, chim quý... và cả một vẻ điềm tĩnh mà tôi không có.
Tôi đã thua.
Và tôi nổi giận.
Tôi dâng nước lên, không phải để giành nàng về, mà để chống lại nỗi đau đang rực cháy trong tim tôi. Người đời nói tôi là kẻ cuồng si, là kẻ hận tình mà phá hoại muôn dân. Nhưng có ai biết, tôi chỉ muốn một lần thôi, được nhìn nàng quay đầu lại?
Nhưng nàng không quay lại.
Năm này qua năm khác, tôi vẫn trở về. Mưa vẫn rơi, nước vẫn dâng, như nỗi nhớ chưa từng khô cạn. Nhưng giờ đây tôi biết... có những điều, càng cố giữ, càng tan. Có những người, càng yêu nhiều, càng không thể chạm tới.
Tôi chỉ là Thủy Tinh – vị thần của nước – không thể leo lên núi, không thể ôm nàng vào lòng, không thể hiểu được vì sao yêu nhiều như thế mà vẫn chẳng thể có được người.
Giá như ngày ấy, tôi biết cách dừng lại.
Giá như ngày ấy, tôi không chỉ lăm lăm bộc bạch tình yêu, mà biết lắng nghe nàng muốn gì...
Có lẽ, tôi đã không hóa thành cơn giông vĩnh viễn.
***
Thủy Tinh
Tôi đã từng nghĩ, nếu mang cả biển trời tới chân thành Phong Châu, nàng sẽ hiểu lòng tôi.
Tôi chỉ lăm lăm bộc bạch tình yêu với Mỵ Nương, không màng tới đua tranh, khi thua rồi, khi mất em rồi, mới nghĩ lại tất cả.
Tôi cứ ngỡ tình yêu là đủ. Là mang mưa về tưới mát đồng xanh, là để sông ngòi đầy tràn, là khiến chim hót ca trên vai nàng. Nhưng tôi đã sai. Tôi mang theo sóng, mà không nhận ra nàng cần gió dịu. Tôi mang theo nước, mà không hiểu nàng yêu ánh mặt trời rọi qua kẽ lá.
Mỵ Nương
Thủy Tinh – cái tên ấy, trong một thoáng chiều mưa, bất chợt hiện về.
Ta vẫn nhớ ánh mắt chàng, sâu như đáy hồ mùa thu, có điều gì đó luôn sôi sục bên trong. Ta nhớ giọng nói khàn khàn như tiếng gió hú qua đêm mưa. Chàng yêu ta, ta biết. Nhưng tình yêu ấy luôn dữ dội như một cơn bão, khiến tim ta chùng xuống, không dám bước gần.
Chàng đến và mang theo đại dương, mang theo thủy triều rì rào. Nhưng chàng chưa từng hỏi: "Mỵ Nương, nàng muốn gì?"
Thủy Tinh
Tôi đã không nghe. Không lắng nghe. Tôi chỉ lao về phía trước với trái tim nồng nhiệt và đôi mắt mù lòa vì yêu.
Tôi tưởng mình chiến đấu vì nàng. Nhưng thật ra, tôi chiến đấu vì chính tôi – vì sự tổn thương, vì lòng kiêu hãnh bị từ chối. Còn nàng... nàng chỉ là cánh hoa mỏng manh giữa trận cuồng phong tôi tự tạo nên.
Mỵ Nương
Ta chưa từng ghét Thủy Tinh.
Chỉ là, bên cạnh chàng, ta không thể bình yên.
Có lần, ta từng mơ – một giấc mơ mưa nhẹ, chàng ngồi bên ta trong căn chòi nhỏ lợp lá, cùng nghe tiếng nước chảy, không lời. Khi tỉnh lại, ta thấy lòng mình tiếc. Giá như chàng có thể hiền hòa như giấc mơ ấy...
Nhưng Thủy Tinh của hiện thực – luôn là những đợt triều dâng, luôn là tiếng gào của nước, là giận dữ, là đớn đau.
Thủy Tinh
Năm nào tôi cũng trở về.
Không phải để phá hủy. Chỉ là... để nàng nhớ rằng từng có một kẻ yêu nàng đến thế.
Nhưng giờ đây, mưa đã chảy về nơi khác, nước đã tìm đến biển khơi. Tôi mỏi mệt, tôi lặng thinh. Có lẽ, từ nay, tôi sẽ thôi trở lại.
Mỵ Nương
Mùa mưa năm nay, Thủy Tinh không về.
Ta đứng trên đỉnh đồi, nhìn trời xám không mưa, lòng trống trải như chiếc bình đã cạn. Dù yêu Sơn Tinh, dù đời ta đã an yên nơi núi rừng... nhưng sâu trong lòng, ta vẫn giữ lại một khoảng lặng cho chàng.
Không phải vì tình, mà vì tiếc. Tiếc cho một tấm lòng yêu mà không biết cách yêu. Tiếc cho một kẻ chỉ biết dâng hiến, không dám bước lùi.
Và tiếc... vì ta chưa từng nói lời tạm biệt.
***
Tôi – Thủy Tinh, giờ đây, chỉ còn là cơn mưa cuối cùng rơi nhẹ trên nền đất trơ trụi của thời gian. Trong tiếng mưa rơi, giữa đêm khuya lặng thinh, tôi bộc bạch tâm sự như lời khẽ của gió:
"Tôi đã dâng trọn tâm can yêu em, Mỵ Nương, nhưng liệu là của riêng em đâu?
Giữa cơn mưa dạt dào này, lòng tôi như những giọt nước tan vào đất,
Chỉ mong một lần được đứng bên em, không phải để tranh giành hay chối từ,
Mà để được cảm nhận hơi ấm của em, cho dù chỉ qua một khoảnh khắc mơ hồ..."
Từng giọt mưa rơi ra như từng nỗi nhớ, từng niềm đau lặng lẽ của một tình yêu đã qua. Tôi đã mải mê dâng nước mênh mông, nhưng lại không nhận ra rằng, niềm khao khát chân thành của em cũng cần những khoảng lặng, những phút giây yên bình như một cơn gió nhẹ đưa theo sương sớm.
Tôi đã dâng nước lên lần cuối vào một mùa hè rất muộn.
Không còn là cơn thịnh nộ. Không phải vì giành giật. Chỉ là... muốn được một lần sau cuối, để cơn mưa chạm mái hiên nơi nàng sống, để gió lạnh lướt qua những kỷ niệm xưa cũ, để nàng có thể nhớ... rằng có một người đã từng yêu nàng đến tận cùng trời nước.
Tôi đã đi qua bao mùa, mang theo bọt nước trắng xóa và tiếng gọi lạc trong đêm sâu. Nhưng đến cuối cùng, chính tôi cũng không còn nghe thấy tiếng tim mình nữa.
Tình yêu... có thể cạn không?
Tôi không biết.
Chỉ biết là sau cơn mưa này, tôi sẽ không còn nữa.
Tôi sẽ tan vào sông, thành sương khói, làn hơi mỏng manh bốc lên từ mặt hồ im lặng.
Vĩnh viễn rời xa đỉnh núi ấy. Vĩnh viễn rời xa nàng.
Nếu có kiếp sau, tôi mong mình chỉ là một hạt mưa rơi trên vai nàng, không tên, không hình, không đòi hỏi, không đau thương.
------------
Trong giấc mơ lặng lẽ, Mỵ Nương xuất hiện. Ánh mắt em, dịu dàng như vầng trăng treo lơ lửng giữa bầu trời, dường như hiểu hết nỗi lòng của tôi. Em đứng bên bờ sông mây, nơi nơi trú ẩn của những ký ức mưa gió, và nhẹ nhàng bước về phía tôi. Giữa không gian mơ hồ ấy, em không nói lời nào, chỉ để ánh mắt trao trọn sự an ủi và tha thứ cho một tình yêu đã qua.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi như nghe được tiếng lòng của em:
"Trong giấc mơ, tôi mong chờ được gặp lại chàng – chỉ một lần cuối cùng,
Để hiểu rằng tình yêu không chỉ là cơn mưa dâng trào,
Mà còn là những phút giây lặng lẽ, những khoảnh khắc an nhiên, nơi tâm hồn ta được an ủi."
Và rồi, dưới cơn mưa cuối cùng, tôi nhẹ nhàng tan biến. Không còn những đợt nước cuồng nộ, không còn những tiếng gào của bi kịch. Tôi trở thành huyền thoại – câu chuyện của một tình yêu không trọn vẹn, của một cơn mưa đã qua.
Giữa cơn mưa ấy, Mỵ Nương vẫn đứng đó, dõi theo bóng hình mờ nhạt của tôi, mắt đầy nước và tim chứa chan niềm tiếc nuối. Em biết, có lẽ trong những cơn mưa sau này, sẽ không bao giờ lại có bóng dáng của tôi. Nhưng em vẫn cảm nhận được hơi thở ấm áp của tình xưa, như một lời nhắc nhở rằng, dù yêu hay mất, tình cảm vẫn còn mãi trong ký ức – một phần không thể nào tách rời của cuộc sống.
------------
MỴ NƯƠNG (mộng cảnh)
Đêm ấy, khi ta đang mơ một giấc dài, bỗng thấy mình đứng giữa cánh đồng lầy nước. Không trời, không đất. Chỉ làn nước chạm mắt cá chân, trong suốt, lạnh buốt.
Một bóng người bước ra từ màn sương. Vẫn ánh mắt ấy. Vẫn sự lặng lẽ ấy. Nhưng lần này, không còn cuồng nộ, không còn tiếng sấm. Chỉ có mưa rơi nhẹ như lời thì thầm cuối cùng.
"Ta sẽ không về nữa," chàng nói.
"Vì sao?" – ta hỏi.
Chàng chỉ mỉm cười. Nụ cười buồn đến mức khiến ta muốn ôm lấy chàng, như thể ôm lấy cả một quá khứ đã đánh mất.
"Vì nàng đã không cần ta nữa. Và vì chính ta... cũng không còn là ta khi xưa."
Ta không nói gì. Vì giữa giấc mơ, ta hiểu – lời chia tay chỉ cần một ánh nhìn.
Chàng quay lưng, bước dần vào sương. Bóng dáng loang ra như nước hòa vào nước. Và khi ta đưa tay ra cố giữ, chỉ còn lại một giọt mưa... rơi chậm trên lòng bàn tay.
------------
SÁNG HÔM SAU
Mỵ Nương tỉnh dậy, trước ngưỡng cửa là một vũng nước nhỏ sót lại từ cơn mưa đêm qua.
Trời trong. Không một áng mây.
Từ đó trở đi, Thủy Tinh không bao giờ trở lại.
Và người đời gọi hôm đó là
Cơn mưa cuối cùng trên núi.
Trăng mờ rọi xuống lòng sông,
Một người đi mất, một người chờ ai.
Mưa rơi tự thuở ban mai,
Mà sao đến cuối vẫn hoài chia xa?
Người là sóng vỗ bao la,
Ta là chiếc lá trôi qua kiếp người.
Một lần chạm mắt, một đời chơi vơi,
Một lần lỡ hẹn, một đời tiễn đưa.
Mùa mưa nay đã không mưa,
Chỉ còn mây trắng bay vừa mái hiên.
Thủy Tinh hóa giấc mộng yên,
Chỉ còn tiếng nước dịu hiền ru ta...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro