Tơ hồng

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, giữa những màn lụa mỏng bay trong gió, hắn dịu dàng vuốt ve mái tóc nàng – người con gái đã chờ đợi hắn qua bao kiếp luân hồi.

Chương 1: Mối Tơ Duyên Của Ngàn Năm

Nàng – Lạc Yên, một tiểu thư khuê các, sinh ra trong gia tộc quyền quý nhưng lại luôn mang trong mình những giấc mộng kỳ lạ. Trong những giấc mộng ấy, nàng thấy mình mặc một bộ y phục màu trắng, đứng dưới gốc đào rực rỡ, chờ đợi một người. Giọng nói hắn trầm ấm, đôi mắt lạnh lẽo nhưng mỗi khi nhìn nàng lại chan chứa ôn nhu.

Hắn – Bạch Quân, vị thần cai quản số mệnh, người nắm giữ từng đường tơ duyên của nhân gian. Trăm ngàn năm trước, hắn đã tự tay cắt đi sợi tơ hồng của chính mình để đổi lấy bình yên cho nàng. Nhưng trớ trêu thay, nàng vẫn một lòng tìm hắn, kiếp này sang kiếp khác, chỉ để hỏi một câu:

"Người nói không yêu ta, vậy vì sao lại cứ xuất hiện trong từng giấc mộng của ta?"

Nàng không biết, rằng mỗi kiếp trôi qua, hắn vẫn luôn ở đó, lặng lẽ dõi theo nàng, chỉ chờ thời khắc có thể một lần nữa đặt tay lên mái tóc nàng, thì thầm với nàng những lời chưa kịp nói.

Chương 2: Lời Hứa Chưa Trọn Vẹn

Lạc Yên từng nghĩ, yêu một người chính là khắc sâu hình bóng họ vào tim, nhưng nàng không ngờ rằng, trái tim mình lại khắc lên cả nỗi đau của ngàn năm trước.

Mỗi đêm, trong giấc mơ, nàng thấy mình đứng giữa một cánh rừng hoa lê trắng, từng cánh hoa rơi xuống vai áo nàng, lạnh lẽo như tuyết đầu đông. Trước mặt nàng là một nam nhân vận bạch y, mái tóc dài như suối, đôi mắt bi thương nhưng dịu dàng khôn xiết.

"Lạc Yên, ta hứa... kiếp này, ta sẽ không để nàng cô độc nữa."

Nhưng ngay khi lời hứa ấy vừa thốt ra, hình ảnh hắn tan thành từng mảnh ánh sáng, tựa như chưa từng tồn tại. Nàng giật mình tỉnh dậy, bàn tay vẫn còn nắm chặt, như thể vừa muốn giữ lại một điều gì đó đã vụt mất.

Ở một nơi xa, Bạch Quân đứng lặng trước sợi tơ duyên mỏng manh nối giữa hắn và nàng.

Hắn từng là vị thần cai quản nhân duyên, nhưng lại tự tay cắt đứt duyên phận của chính mình. Hắn nghĩ, chỉ cần để nàng sống một cuộc đời bình yên, thì mọi đau khổ của hắn cũng chẳng đáng gì. Nhưng hắn đã sai...

Lạc Yên chưa bao giờ quên hắn.

Nàng cứ mãi tìm kiếm hắn qua từng kiếp, từng giấc mơ. Mà hắn, dù chỉ đứng trong bóng tối, cũng không cách nào kìm lòng để không chạm vào nàng, không thể để nàng quên đi lời hứa chưa kịp trọn vẹn.

Nhưng làm sao để một người đã rời khỏi số mệnh có thể quay trở lại?

Làm sao để hắn có thể giữ lấy tay nàng, khi hắn chỉ còn là một linh hồn lạc lõng giữa nhân gian?

Chương 3: Biến Cố Thiên Mệnh

Lạc Yên không nhớ rõ hắn là ai, nhưng trong lòng nàng luôn có một khoảng trống mơ hồ, như thể nàng đã đánh mất một điều quan trọng nhất đời này.

Từ khi những giấc mơ về người bạch y xuất hiện, nàng dần phát hiện ra những điều kỳ lạ xung quanh mình. Những trang sách cũ trong thư phòng gia tộc bỗng nhiên có chữ phát sáng, những viên đá nàng nhặt được trên đường lại phát ra âm thanh thì thầm gọi tên nàng. Và kỳ lạ nhất—mỗi khi nàng ngồi dưới gốc cây đào già trong viện, nàng có thể nghe thấy một giọng nói trầm ấm, dù chẳng ai ở đó.

"Lạc Yên... nàng còn nhớ ta không?"

Một ngày nọ, trong cơn mưa phùn lạnh lẽo, một vị đạo sĩ áo xám ghé qua phủ tướng quân, nơi nàng đang sống. Đôi mắt ông ta sắc bén như đã nhìn thấu cả thiên địa, và ngay khi trông thấy nàng, ông liền biến sắc, quỳ một chân xuống mà nói:

"Thánh nữ... đã đến lúc người nhớ lại tất cả."

Ở một nơi khác, Bạch Quân đứng trên vách núi Vong Tình, nơi linh hồn không thể luân hồi, nơi hắn bị trói buộc suốt ngàn năm qua vì đã phạm vào thiên quy.

Hắn từng là vị thần nắm giữ nhân duyên, nhưng cũng chính vì nàng mà hắn phá vỡ quy tắc trời định.

Ngàn năm trước, thiên giới hạ lệnh trừng phạt hắn, cắt đứt sợi tơ duyên giữa hắn và nàng, xóa sạch mọi ký ức của nàng, để nàng sống như một người phàm bình thường, không còn vướng bận đến một vị thần đã bị trời ruồng bỏ.

Nhưng ngay lúc này, phong ấn trên Vong Tình Sơn đang dần yếu đi.

Và hắn biết—có kẻ đang tìm cách phá hủy trật tự thiên đạo.

Nếu Lạc Yên nhớ lại mọi chuyện, thiên giới sẽ không tha cho nàng.

Nếu nàng bước vào con đường này, nàng sẽ không bao giờ có thể quay lại cuộc sống bình thường.

Hắn có nên ngăn nàng lại không? Hay hắn sẽ chấp nhận để số phận một lần nữa cuốn nàng vào vòng xoáy định mệnh cùng hắn?

Chương 4: Bàn Tay Trong Bóng Tối

Lạc Yên siết chặt vạt áo khi nhìn vị đạo sĩ trước mặt. Lời ông ta nói quá đỗi hoang đường—nàng là thánh nữ? Nàng cần phải nhớ lại tất cả?

Nhưng một phần trong trái tim nàng... biết đó là sự thật.

Ký ức vẫn còn bị phong ấn, nhưng linh hồn nàng đang run rẩy như thể nó đã ngủ say quá lâu và sắp thức tỉnh.

Ở một nơi xa xôi, trong bóng tối của tầng sâu nhất Địa Cung, một giọng nói trầm thấp cất lên:

"Phong ấn đã yếu đi. Đã đến lúc nàng ta nhớ lại."

Bên dưới màn sương đen đặc quánh, một đôi mắt đỏ rực như máu lóe lên.

Hắn đã chờ ngàn năm.

Hắn đã chờ đến ngày nàng thức tỉnh.

Một lời nguyền bị lãng quên. Một kẻ đứng sau màn kịch thiên mệnh. Một tình yêu không chỉ bị thiên giới ngăn cấm, mà còn bị lợi dụng như một quân cờ trong cuộc chiến của thần ma.

Bạch Quân tưởng rằng hắn là người phạm thiên quy, rằng chỉ có hắn và Lạc Yên là những kẻ đau khổ nhất trong vòng xoay luân hồi.

Nhưng hắn không ngờ rằng... tất cả đã bị thao túng ngay từ đầu.

Lạc Yên không chỉ đơn thuần là một nữ tử nhân gian từng có duyên với hắn.

Nàng chính là chìa khóa cuối cùng để phá vỡ cân bằng giữa thiên giới và ma giới.

Nếu nàng nhớ lại—không chỉ tình yêu của họ bị hủy diệt, mà cả tam giới cũng sẽ rơi vào hỗn loạn.

Chương 5: Kẻ Đứng Sau Tất Cả

Lạc Yên bắt đầu mơ thấy những cảnh tượng lạ lùng.

Một ngôi đền cũ nát, vết máu loang lổ trên nền đá.

Một kẻ mặc hắc y, bàn tay vươn ra về phía nàng, giọng nói mang theo nỗi oán hận ngàn năm.

"Lạc Yên... nàng thật sự đã quên ta sao?"

Một cơn đau nhói lên trong đầu, khiến nàng gục xuống nền đất lạnh.

Không... Đây không thể chỉ là ký ức của nàng.

Có một mảnh quá khứ nào đó... đã bị giấu đi.

Một người khác... một kẻ mà nàng chưa từng nhớ đến, vẫn luôn chờ nàng trong bóng tối.

Chương 6: Ký Ức Bị Lãng Quên

Cơn đau trong đầu Lạc Yên dữ dội như từng nhát dao cứa vào linh hồn nàng. Những hình ảnh hỗn loạn ùa về—máu đỏ nhuộm khắp bậc thềm đá, một lời thề nguyền ai oán, và một cái tên nàng không thể nhớ rõ.

Giữa những mảnh vỡ ký ức, nàng thấy chính mình đứng giữa một trận pháp cổ xưa, ánh lửa đỏ rực vây lấy nàng. Một giọng nói trầm thấp vang lên:

"Lạc Yên... nàng phản bội ta."

Nàng sững sờ.

Phản bội?

Nàng đã phản bội ai?

Ở Vong Tình Sơn, Bạch Quân cảm nhận được một luồng khí tức lạ thường.

Đó không phải thiên mệnh.

Cũng không phải số phận.

Mà là một sức mạnh đã bị phong ấn suốt hàng ngàn năm, đang từ từ thức tỉnh.

Hắn nhắm mắt, bàn tay siết chặt đến mức nổi cả gân xanh.

Lạc Yên... đã nhớ lại rồi sao?

Hay đúng hơn, có kẻ nào đó đang ép nàng nhớ lại những thứ không thuộc về nàng?

Bạch Quân vốn tưởng rằng hắn đã hiểu hết mọi chuyện. Nhưng giờ đây, hắn bắt đầu nhận ra rằng có một phần quá khứ bị chôn giấu, một phần không nằm trong thiên mệnh, không thuộc về luân hồi—mà thuộc về một kẻ đã bị lãng quên.

Tại Địa Cung, sâu trong tầng tối nhất của ma giới.

Một nam nhân khoác hắc bào ngồi lặng lẽ trên ngai đá lạnh. Mái tóc dài đổ xuống như màn đêm, ánh mắt đỏ rực tựa như có thể xuyên thấu cả tam giới.

Hắn nhẹ nhàng đưa tay, chạm vào một tấm gương đen, nơi phản chiếu hình ảnh của Lạc Yên đang quằn quại giữa những ký ức hỗn loạn.

"Lần này, nàng sẽ không thể quên ta được nữa."

Giọng hắn trầm thấp, vang vọng trong bóng tối vô tận.

Lạc Yên bật dậy giữa cơn mê. Trán nàng ướt đẫm mồ hôi, trái tim đập mạnh như muốn vỡ tung.

Nhưng trong tâm trí nàng, một cái tên vừa hiện ra—

Ma thần Dạ Viêm.

Một cái tên mà nàng chưa từng nghe qua trong kiếp này, nhưng lại khiến nàng run rẩy như thể chính linh hồn nàng cũng không thể quên.

Hắn là ai?

Tại sao nàng lại có ký ức về hắn?

Và vì sao, khi nàng nghĩ đến đôi mắt đỏ rực ấy... nàng lại thấy một nỗi đau xé lòng?

Chương 7: Người Được Lãng Quên

Lạc Yên ngồi thất thần bên bàn gỗ, tay run run lật từng trang sách cổ mà vị đạo sĩ kia để lại. Những ký tự cổ xưa nhảy múa trước mắt nàng, như thể chúng đang trêu đùa nàng—thử thách nàng có dám nhớ lại tất cả hay không.

"Ma thần Dạ Viêm."

Cái tên đó như một lưỡi dao khắc sâu vào tâm trí nàng.

Nàng không biết hắn là ai, nhưng nàng có thể cảm nhận được nỗi đau, sự hận thù và cả thứ tình cảm mãnh liệt đến tận xương tủy mà hắn dành cho nàng.

Tại sao?

Tại sao nàng lại có ký ức về một người mà nàng chưa từng gặp trong kiếp này?

Ở Vong Tình Sơn, Bạch Quân đứng lặng trên vách đá, ánh mắt nhìn xa xăm về phương Nam, nơi linh hồn Lạc Yên đang dần thức tỉnh.

Hắn cảm nhận được.

Nàng đang nhớ lại.

Nhưng không chỉ về hắn.

Bạch Quân nhắm mắt, bàn tay siết chặt chuỗi ngọc trong tay, giọng nói khẽ khàng nhưng mang theo một sự tàn nhẫn khôn cùng.

"Dạ Viêm... ngươi rốt cuộc vẫn chưa từ bỏ sao?"

Hắn đã sai rồi.

Hắn tưởng rằng chỉ có thiên giới trừng phạt hắn.

Hắn tưởng rằng chỉ có thiên quy chia cắt hắn và nàng.

Nhưng không—còn một thế lực khác đã thao túng tất cả ngay từ đầu.

Dạ Viêm.

Một cái tên không nên tồn tại, một kẻ mà hắn từng nghĩ đã bị xóa sổ khỏi luân hồi.

Nhưng nếu Lạc Yên nhớ lại hắn...

Không.

Hắn không thể để điều đó xảy ra.

Tại Địa Cung.

Dạ Viêm đứng trước tấm gương đen, ngón tay lướt nhẹ lên hình ảnh phản chiếu của Lạc Yên.

Nàng đã bắt đầu nhớ lại.

Hắn chờ đợi khoảnh khắc này suốt một ngàn năm.

Suốt một ngàn năm qua, hắn bị thiên giới phong ấn, bị thế gian lãng quên. Nhưng hắn không hề biến mất—hắn chỉ đợi nàng nhớ lại hắn.

Chỉ cần nàng nhớ lại... mọi thứ sẽ thay đổi.

Thiên giới sẽ sụp đổ.

Bạch Quân sẽ không bao giờ có được nàng.

Và hắn... sẽ đưa nàng trở về bên hắn, như đã từng.

Đêm hôm đó, Lạc Yên lại mơ.

Trong mơ, nàng thấy mình đứng giữa một biển lửa, gió cuốn tung mái tóc nàng, tro bụi bao trùm cả bầu trời.

Trước mặt nàng là một nam nhân vận hắc bào, ánh mắt đỏ rực như máu.

Hắn nắm lấy tay nàng, giọng nói khản đặc nhưng kiên định:

"Lạc Yên, nàng quên ta cũng được. Nhưng lời hứa của nàng... nàng không được phép quên."

Lời hứa?

Nàng đã hứa gì với hắn?

Nàng mở miệng định hỏi, nhưng ngay lập tức, một cơn gió mạnh cuốn qua, cuốn lấy nàng rời xa hắn.

Dạ Viêm đưa tay về phía nàng, nhưng hắn không thể giữ được nàng lại.

Hệt như ngàn năm trước.

Lạc Yên giật mình tỉnh dậy. Trái tim nàng đập loạn, hơi thở gấp gáp.

Lời hứa...

Rốt cuộc nàng đã hứa gì?

Rốt cuộc, ai mới là người mà nàng nợ một lời hẹn ước chưa trọn vẹn?

Chương 8: Lời Hứa Chưa Trọn Vẹn

Gió đêm lạnh buốt len qua song cửa, lay động những tấm rèm mỏng manh. Lạc Yên ngồi lặng trên giường, bàn tay vô thức siết chặt mép chăn. Trong lòng nàng rối bời, tựa như có một thứ gì đó đang giằng xé giữa hai thế giới—giữa hai mảnh quá khứ mà nàng không thể phân định được đâu là thật, đâu là ảo.

Nàng đã từng hứa điều gì?

Và nàng đã hứa với ai?

Vong Tình Sơn

Bạch Quân khoác trên mình trường bào trắng, dáng người cao lớn đứng trên vách núi. Hắn nhìn xuống nhân gian, ánh mắt lạnh lẽo tựa băng sương.

Lạc Yên đã nhớ lại một phần.

Nhưng nàng vẫn chưa biết toàn bộ sự thật.

Vấn đề là... nếu nàng tiếp tục tìm kiếm, liệu nàng có chấp nhận được sự thật đó không?

"Không ai có thể thay đổi thiên mệnh. Không ai có thể cãi lại số trời."

Ngay cả hắn—một thượng thần cao quý—cũng không thể.

Nhưng có một kẻ không tin vào thiên mệnh.

Dạ Viêm.

Địa Cung

Dạ Viêm đứng trong bóng tối, ánh mắt dán chặt vào tấm gương đen phản chiếu hình ảnh của Lạc Yên. Nàng đang hoang mang. Đang bối rối. Đang tìm kiếm câu trả lời.

Hắn khẽ nhếch môi.

"Nàng cuối cùng cũng sắp nhớ lại rồi."

Hắn đưa tay ra, vuốt nhẹ lên gương mặt phản chiếu trong gương.

"Nàng không cần tìm kiếm nữa, ta sẽ đến tìm nàng."

Đêm Định Mệnh

Lạc Yên mơ một giấc mơ khác.

Nàng đứng giữa một biển lửa, tro bụi cuốn theo từng cơn gió mạnh. Trước mặt nàng là hai bóng hình—một người áo trắng thanh khiết như băng tuyết, một người áo đen huyền bí như vực sâu.

Bạch Quân. Dạ Viêm.

Cả hai đều nhìn nàng. Cả hai đều đưa tay ra về phía nàng.

Một giọng nói vang lên từ sâu thẳm trong tâm trí nàng:

"Lạc Yên, nàng phải chọn."

Nàng hít một hơi thật sâu.

Lần này... nàng không thể trốn tránh nữa.

Chương 9: Chuyến Đi Không Lối Thoát

Lạc Yên đứng trước cổng thành, bàn tay nắm chặt tấm áo choàng, ánh mắt hướng về phương Nam—nơi mà giấc mơ đã chỉ lối.

Nàng không tìm Bạch Quân.

Cũng không ở lại nhân gian để dò xét thiên cơ.

Nàng muốn tự mình đi tìm câu trả lời.

Dạ Viêm...

Hắn là ai?

Hắn có thực sự quan trọng với nàng không?

Và lời hứa năm xưa... nàng đã hứa điều gì?

Vong Tình Sơn

Bạch Quân trầm mặc nhìn vào tấm kính thủy tinh, trong đó phản chiếu hình ảnh của Lạc Yên đang một mình rời khỏi thành trì, lao vào một hành trình mà nàng không biết trước được kết cục.

Hắn đã đoán được nàng sẽ chọn con đường này.

Nhưng hắn không thể ngăn cản nàng.

Bởi vì nếu nàng không tự mình nhớ lại... thì dù hắn có giữ nàng bên cạnh, cũng chẳng thể nào thay đổi được số mệnh.

"Lạc Yên..."

Hắn lẩm bẩm cái tên ấy, bàn tay siết chặt chuỗi ngọc trên tay. Một cơn gió lạnh buốt lướt qua, mang theo mùi hương nhè nhẹ của một quá khứ xa xăm.

Hắn biết... hắn sắp mất nàng rồi.

Địa Cung

Trong màn đêm u tối, một cặp mắt đỏ rực chợt mở ra.

Dạ Viêm cảm nhận được nàng đang đến gần.

Nụ cười của hắn thoáng hiện lên, vừa lạnh lùng, vừa sâu lắng.

"Nàng vẫn luôn là nàng."

Một ngàn năm trước, nàng cũng từng làm vậy.

Không cần ai dẫn dắt, không cần ai ép buộc, nàng vẫn đi đến nơi này.

Và lần này... nàng lại chọn như vậy.

Hắn nhắm mắt, hơi thở dài như một kẻ đã chờ đợi quá lâu, quá lâu đến mức mọi thứ đều trở thành số mệnh.

"Lạc Yên, nàng còn nhớ không... Ta đã từng nói, chỉ cần nàng đến tìm ta một lần nữa, ta sẽ không để nàng rời đi."

Ký Ức Trong Đêm

Đêm đó, Lạc Yên mơ một giấc mơ khác.

Nàng thấy mình đứng trong một tòa cung điện hoang tàn. Bầu trời đen kịt, mưa rơi không ngừng. Dưới chân nàng là một thanh kiếm gãy, vết máu đã khô đọng lại thành từng mảng.

Một bóng người quỳ trước mặt nàng, bàn tay ôm chặt lấy vạt áo nàng, giọng nói run rẩy:

"Ta sai rồi... Đừng đi..."

Tim nàng nhói lên một cơn đau dữ dội.

Là ai?

Là ai đã nói với nàng câu đó?

Bàn tay nàng run rẩy chạm vào mái tóc của nam nhân trước mặt. Hắn từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ như máu nhìn thẳng vào nàng.

Dạ Viêm.

Khoảnh khắc đó, tất cả những ký ức như một dòng lũ cuốn về—

Lời hứa. Máu. Thề nguyện. Phản bội.

Một trận chiến. Một sự chia ly.

Một cái chết.

Lạc Yên choàng tỉnh, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.

Ký ức chưa hoàn toàn rõ ràng, nhưng nàng biết một điều.

Dạ Viêm không phải kẻ xa lạ.

Hắn từng là một phần trong sinh mệnh của nàng.

Và có thể... hắn vẫn đang đợi nàng hoàn thành lời hứa năm xưa.

Chương 10: Gặp Lại Người Xưa

Lạc Yên không quay đầu.

Bước chân nàng vẫn kiên định hướng về phương Nam, nơi những cơn gió mang theo hơi thở của bóng tối và bí ẩn. Ký ức vẫn mơ hồ, nhưng trái tim nàng mách bảo rằng... nơi đó, có một người đang chờ nàng.

Dạ Viêm.

Cái tên ấy không còn xa lạ nữa. Nó giống như một sợi chỉ đỏ buộc chặt lấy nàng từ ngàn năm trước, kéo nàng về phía một số phận chưa hoàn thành.

Nàng phải biết sự thật.

Địa Cung – Lời Hứa Định Mệnh

Trong lòng đất sâu thẳm, Địa Cung vẫn lạnh lẽo và tịch mịch như thuở ban đầu. Ngọn lửa u minh lập lòe cháy, phản chiếu bóng dáng của người nam nhân ngồi trên bệ đá.

Dạ Viêm.

Hắn nhắm mắt, nhưng không ngủ.

Hắn đang đợi.

Hắn biết nàng sẽ đến.

Và đúng như dự đoán, cánh cửa Địa Cung khẽ rung lên. Một luồng khí tức quen thuộc len lỏi qua những tầng phong ấn dày đặc, như ngọn gió đầu tiên sau bao năm đông tàn.

Hắn mở mắt.

Đôi mắt đỏ thẫm, sâu như vực thẳm, mang theo một nỗi niềm không thể gọi tên.

"Lạc Yên."

Tên nàng lướt qua môi hắn, nhẹ như một lời thề cũ, nặng như một định mệnh chưa dứt.

Tái Ngộ

Cánh cửa Địa Cung mở ra.

Lạc Yên đứng đó, gió lạnh táp vào mặt nàng. Trước mắt nàng là một không gian rộng lớn nhưng âm u, những cột trụ bằng hắc ngọc vươn lên cao vút, chằng chịt những hoa văn cổ xưa.

Nàng tiến vào từng bước, cho đến khi ánh mắt chạm vào một bóng người ngồi trên ngai đá.

Người ấy không vận bạch y thanh khiết như Bạch Quân.

Mà là một trường bào đen tuyền, tựa như màn đêm vô tận.

Nàng sững người.

Nam nhân ấy ngẩng lên, đôi mắt đỏ rực nhìn nàng không chớp.

Mọi thứ bỗng chốc trở nên im lặng.

Không gian. Thời gian.

Cả vũ trụ như thu lại trong khoảnh khắc ấy.

"Cuối cùng nàng cũng đến."

Giọng nói ấy trầm thấp, mang theo một sự dịu dàng đến lạ, nhưng lại chất chứa vô vàn tang thương.

Lạc Yên mở miệng, nhưng cổ họng nghẹn lại.

Nàng không biết phải nói gì.

Dạ Viêm chậm rãi đứng dậy.

Khoảng cách giữa hai người thu hẹp dần.

Hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào một lọn tóc của nàng.

"Nàng... có nhớ ta không?"

Một câu hỏi đơn giản, nhưng lại khiến tim nàng đập mạnh.

Nhớ ư?

Nàng không chắc.

Nàng chỉ biết rằng, khi nhìn vào mắt hắn, một nỗi đau không tên tràn ngập trong tim nàng.

Cảm giác này...

Không phải của kiếp này.

Mà là từ rất lâu... rất lâu trước đó.

Chương 11: Sự Thật Bị Lãng Quên

Lạc Yên đứng lặng trong Địa Cung, ánh mắt nàng đối diện với đôi mắt đỏ rực của Dạ Viêm.

"Ta có nhớ ngươi không ư?"

Nàng thì thầm.

Những hình ảnh mơ hồ trong giấc mơ, những mảnh ký ức vụn vỡ... tất cả như một bức tranh chưa hoàn chỉnh. Nhưng nàng biết... nàng đã từng biết hắn.

Một cơn gió lạnh thổi qua.

Dạ Viêm không vội vã. Hắn chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên, lòng bàn tay mở ra.

Một ngọn lửa đen bùng lên, rồi dần dần hóa thành một mảnh ký ức.

"Nàng hãy nhìn đi, Lạc Yên."

Nàng chậm rãi bước tới, bàn tay run run chạm vào ngọn lửa đó.

Và rồi—

Quá khứ mở ra trước mắt nàng.

Một Ngàn Năm Trước

Trời đất rung chuyển.

Lửa ngập trời.

Đó là trận chiến giữa Thiên Giới và Ma Tộc—trận chiến định đoạt vận mệnh của cả tam giới.

Ở giữa chiến trường hỗn loạn, có hai bóng người đối diện nhau.

Một nữ nhân vận hồng y, thanh kiếm bạc trên tay nhuốm máu.

Một nam nhân khoác hắc bào, ánh mắt rực lửa, cả người mang sát khí ngút trời.

Lạc Yên. Dạ Viêm.

Nàng là chiến thần của Thiên Giới, sứ giả của ánh sáng.

Hắn là Ma Thần bị nguyền rủa, kẻ mà cả tam giới đều sợ hãi.

Bọn họ lẽ ra phải là kẻ thù.

Nhưng bọn họ lại đứng cạnh nhau, giữa hàng ngàn vạn binh sĩ đã ngã xuống.

Dạ Viêm quỳ một chân xuống đất, máu từ khóe môi chảy xuống nhưng hắn không quan tâm.

"Lạc Yên, nàng hãy đi đi. Trận chiến này không thể nào cứu vãn được nữa."

Nàng cắn chặt môi, ánh mắt đỏ hoe.

"Ta đã hứa với ngươi. Dù có ra sao, ta cũng sẽ không rời khỏi ngươi."

"Nhưng ta đã thua rồi." Dạ Viêm thì thầm, giọng nói của hắn thấp đến mức như thể một lời than thở.

Trận chiến này, Ma Tộc không thể thắng.

Hắn biết điều đó.

Và hắn đã sẵn sàng đánh đổi mọi thứ—kể cả linh hồn hắn—để bảo vệ nàng.

Nhưng nàng lại không chịu rời đi.

Nàng đã chọn ở lại bên hắn.

Thiên Giới sẽ không dung thứ cho nàng.

Nếu nàng ở lại, nàng sẽ chết.

Nhưng nếu nàng phản bội hắn, nàng sẽ không còn là chính mình.

Và thế là, ngay khoảnh khắc cuối cùng, nàng đã thề một lời thề.

"Dạ Viêm, nếu có kiếp sau, ta sẽ tìm lại ngươi. Dù thế gian có đổi thay, dù trời có sụp đổ... ta nhất định sẽ giữ lời hứa này."

Sau đó... nàng đã chết trong vòng tay hắn.

Linh hồn bị phong ấn.

Ký ức bị xóa sạch.

Nhưng lời hứa đó... vẫn còn.

Và bây giờ, nàng đã quay trở lại để hoàn thành nó.

Hiện Tại

Lạc Yên mở mắt.

Lệ nóng trào ra trên má.

Nàng lùi lại một bước, trái tim quặn thắt.

Tất cả đã rõ ràng.

Nàng không phải Lạc Yên của kiếp này.

Nàng là chiến thần phản bội Thiên Giới một ngàn năm trước, là nữ nhân đã từng vì một ma thần mà từ bỏ tất cả.

Nàng đã chết vì hắn.

Và bây giờ, nàng đã tìm lại hắn.

Nhưng—

Lời hứa đó liệu có còn ý nghĩa?

Thiên Giới có để yên không?

Và Bạch Quân... hắn có thực sự chỉ đứng nhìn mà không can thiệp?

Bóng Đen Sắp Kéo Đến

Ở một nơi khác, trên đỉnh Vong Tình Sơn, một trận pháp cổ xưa đang dần được kích hoạt.

Bạch Quân đứng giữa trận pháp, ánh mắt u tối.

Hắn không thể để Dạ Viêm có được nàng lần nữa.

Hắn đã để mất nàng một lần.

Hắn sẽ không để mất nàng thêm lần thứ hai.

Chương 12: Lựa Chọn Của Định Mệnh

Lạc Yên vẫn đứng yên, bàn tay khẽ siết chặt lấy vạt áo.

Những ký ức tràn về như sóng dữ, nhấn chìm tâm trí nàng trong hỗn loạn.

Một ngàn năm trước, nàng đã chết vì hắn.

Một ngàn năm sau, nàng tìm lại hắn.

Nhưng có một điều nàng không thể chắc chắn—liệu tất cả có lặp lại một lần nữa?

"Nàng nhớ lại rồi sao?"

Giọng Dạ Viêm trầm thấp, nhưng trong đó ẩn chứa một nỗi đau mà ngay cả hắn cũng không che giấu nổi.

Lạc Yên ngước nhìn hắn.

Nam nhân trước mặt nàng không còn là Ma Thần ngạo nghễ đứng giữa chiến trường năm xưa. Hắn vẫn mang ánh mắt đỏ rực của dã thú, vẫn khoác lên mình lớp hắc bào tượng trưng cho bóng tối, nhưng sâu bên trong hắn... nàng thấy một nỗi niềm chưa bao giờ đổi thay.

Hắn chưa từng quên nàng.

Một ngàn năm, hắn đã đợi nàng.

Nhưng...

"Ngươi có bao giờ hối hận không?" Nàng khẽ hỏi, giọng nói mơ hồ như một cơn gió thoảng qua.

Dạ Viêm thoáng sững người.

Hối hận?

Nếu một ngàn năm trước, hắn không yêu nàng...

Nếu hắn không kéo nàng xuống vũng lầy của số phận...

Có lẽ nàng sẽ không phải chịu đau khổ.

Có lẽ nàng sẽ không bị phong ấn, không bị thiên mệnh trêu đùa.

Nhưng hắn không thể dối lòng.

"Ta chưa từng hối hận."

Lời nói của hắn vững chắc như một tảng đá giữa dòng nước xiết.

"Dù có lặp lại ngàn lần, ta vẫn sẽ chọn nàng."

Lạc Yên nhìn hắn rất lâu.

Trong tim nàng, một điều gì đó chợt thức tỉnh.

Nhưng...

ẦM!

Mặt đất dưới chân họ rung chuyển dữ dội.

Một luồng khí tức mạnh mẽ ập đến.

Vong Tình Sơn.

Thiên Giới Ra Tay

Trên đỉnh Vong Tình Sơn, Bạch Quân đứng giữa trận pháp cổ xưa.

Linh lực từ hắn tỏa ra mạnh mẽ, gió cuốn tung lớp áo bào trắng, mái tóc dài phất phơ trong ánh sáng mờ nhạt của màn đêm.

Ánh mắt hắn lạnh lẽo.

Hắn đã để nàng rời đi một lần.

Hắn đã chứng kiến nàng chạy theo Dạ Viêm một lần.

Lần này, hắn sẽ không để điều đó xảy ra nữa.

"Lạc Yên, nàng có nhớ lời hứa với ta không?"

Giọng nói của hắn vang vọng trong gió.

"Nàng từng nói, kiếp này... sẽ không rời xa ta."

Bạch Quân nhắm mắt, lòng bàn tay siết chặt lấy thanh kiếm bạc.

Nếu nàng không quay về, hắn sẽ khiến nàng quên đi tất cả.

Một lần nữa.

Hắn không quan tâm đó có phải là ích kỷ hay không.

Hắn chỉ biết, mất nàng một lần đã là quá đủ.

Quyết Định Của Nàng

Lạc Yên cảm nhận được linh lực từ phương xa.

Nàng biết... đó là Bạch Quân.

Hắn đang gọi nàng.

Hắn muốn đưa nàng trở về.

Dạ Viêm cũng cảm nhận được điều đó. Đôi mắt hắn tối sầm lại.

Hắn đã đoán trước điều này sẽ xảy ra.

Bạch Quân không bao giờ để nàng rời khỏi Thiên Giới một cách dễ dàng.

"Lạc Yên."

Dạ Viêm gọi tên nàng một lần nữa.

Lạc Yên quay lại nhìn hắn.

Trong giây phút đó, nàng biết mình phải đưa ra một quyết định.

Nàng sẽ đi theo Bạch Quân, quên đi quá khứ, quên đi Dạ Viêm, trở lại Thiên Giới và tiếp tục sống cuộc đời mà thiên mệnh đã định sẵn.Nàng sẽ ở lại với Dạ Viêm, chống lại Thiên Giới, chấp nhận số phận của kiếp trước và hoàn thành lời hứa năm xưa.Nàng sẽ tự tạo ra con đường của chính mình, không đi theo bất kỳ ai, phá vỡ số mệnh để tự định đoạt tương lai.

Định mệnh một lần nữa đưa nàng đến ngã rẽ.

Nhưng lần này, nàng sẽ chọn ai?

Chương Cuối: Phá Vỡ Định Mệnh

Lạc Yên nhắm mắt.

Cả hai con đường trước mặt nàng đều là xiềng xích.

Nếu nàng đi theo Bạch Quân, nàng sẽ lại trở thành một phần của Thiên Giới, bị ràng buộc bởi luật lệ và trách nhiệm. Dẫu cho hắn có yêu nàng đến đâu, tình yêu ấy cũng chỉ là một chiếc lồng vàng.

Nếu nàng ở lại với Dạ Viêm, nàng sẽ đối đầu với cả tam giới, bị truy sát đến tận cùng. Hắn có thể vì nàng mà đấu tranh, nhưng liệu họ có thực sự được tự do?

Không.

Nàng không thể chọn một trong hai.

Nàng muốn tự quyết định số phận của mình.

Nàng mở mắt, ánh nhìn kiên định.

"Dạ Viêm, Bạch Quân... ta sẽ không đi theo ai cả."

Dạ Viêm sững sờ.

Bạch Quân trên đỉnh Vong Tình Sơn khẽ siết chặt thanh kiếm, ánh mắt trầm xuống.

Nàng bước về phía trước, đôi mắt trong veo như gương soi thấu cả trời đất.

"Ta đã bị ràng buộc bởi số mệnh suốt hai kiếp. Ta đã chết một lần, đã lãng quên tất cả, đã bị buộc phải lựa chọn giữa hai con đường vốn không thuộc về ta."

Nàng hít sâu một hơi, bàn tay nâng lên, một luồng linh lực thuần khiết dần tỏa ra.

"Nhưng bây giờ, ta sẽ tự tay phá vỡ sợi dây trói buộc này."

Một cơn gió mạnh quét qua.

Không gian xung quanh nàng dần vỡ vụn.

Trận pháp trên đỉnh Vong Tình Sơn rung chuyển dữ dội, những dòng khí tức mạnh mẽ đan xen vào nhau, như thể một trật tự cũ đang sụp đổ.

Lạc Yên nhắm mắt, dồn toàn bộ linh lực còn sót lại.

Nàng không muốn là một quân cờ của Thiên Giới.

Nàng không muốn là người bị Ma Tộc lợi dụng.

Nàng chỉ muốn là chính mình.

ẦM!

Một tiếng nổ vang trời.

Ánh sáng chói lòa bùng lên, xuyên thủng cả bầu trời đêm.

Tất cả đều bị cuốn vào trong vòng xoáy của linh lực hỗn loạn.

Một Thế Giới Mới

Không ai biết chuyện gì đã xảy ra sau luồng sáng ấy.

Bạch Quân biến mất khỏi Thiên Giới.

Dạ Viêm không còn là Ma Thần nữa.

Và Lạc Yên... không ai tìm thấy nàng.

Người ta chỉ truyền tai nhau một câu chuyện.

Rằng có một nữ nhân đã phá vỡ trật tự của trời đất, đánh đổi tất cả để tạo ra một con đường mới.

Một thế giới không còn định mệnh áp đặt.

Một thế giới nơi nàng có thể tự do sống cuộc đời mình.

Trên đỉnh một ngọn núi hoang vu, giữa biển mây cuồn cuộn, có một bóng người khoác áo trắng nhạt, đứng lặng lẽ ngắm nhìn hoàng hôn.

Nàng không còn là chiến thần của Thiên Giới.

Không còn là người yêu của Ma Thần.

Nàng chỉ là một lữ khách vô danh giữa dòng đời.

Nhưng lần đầu tiên sau ngàn năm...

Nàng cảm thấy thật sự tự do.

[Kết thúc.]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro