Chương 10: Phật Đà Cổ Trại 10

Sắc trời bên ngoài cho thấy đã tối muộn.

Mễ Thái nói: "Quán Chủ, đã phân biệt được tượng Phật thật giả, chi bằng chúng ta ném hai bức tượng Phật giả này đi?"

"Như vậy thì cũng không cần phải đổi phòng chúng nữa."

Dù sao, phòng dưới lầu cũng từng có người chết.

Ngũ Hạ Cửu nghe vậy suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn lắc đầu nói: "Cái thứ 'ma quỷ' hay 'quái vật' đang ẩn phía sau muốn giết người, nhưng lại không thể giết bừa được."

"Nhang Phật và tượng Phật đến từ chùa Vạn Tân rõ ràng đã tạo điều kiện để nó ra tay, một cái khiến người ta ngủ, một cái thì mời ma quỷ vào phòng."

"Ông lão họ Hoàng kia chắc chắn có vấn đề."

"Các người đã nhận tượng Phật gỗ mà ông ta tặng, vậy liệu có bị coi là đã thành công tạo điều kiện chưa? Ném tượng Phật đi có tác dụng đảo ngược tình thế không?"

"Những vấn đề này hai chúng ta đều không thể chắc chắn, huống chi..."

Mễ Thái nghe những lời của Ngũ Hạ Cửu, mặt mày tái xanh. Gã thấy anh dừng lại, liền vội hỏi: "Huống chi là gì?"

Nếu như làm vậy chẳng có tác dụng, vậy chẳng phải là...

Ngũ Hạ Cửu nhớ lại đêm qua, nói: "Huống chi, trong chín hành khách, chỉ có mình tôi là không đốt nhang cầu Phật ở chùa Vạn Tân."

"Cậu nghĩ đi, rõ ràng tôi là một mục tiêu thứ đó nhắm vào, nhưng hiện giờ nó lại chỉ có thể nhìn mà không thể phá tôi. Có phải tôi đang gây thù chuốc oán với thứ đó không?"

Anh kể lại cho Mễ Thái về việc đêm qua, khi anh thức dậy giữa đêm và nghe thấy tiếng động lạ ngoài cửa.

Mễ Thái nghe xong thì càng cảm thấy lạnh sống lưng, sắc mặt càng tái mét, run rẩy nói: "Vậy... vậy chúng ta phải làm sao đây..."

"Nếu như vậy, chẳng phải là dù chúng ta đổi phòng nào cũng không thể thoát khỏi cái chết sao?!"

Ngũ Hạ Cửu: "Nhưng thứ 'ma quỷ' hay 'quái vật' kia không biết chúng ta đã đổi phòng."

"Hơn nữa, thứ đó có thể giết chết Bình An vào tối qua, nhưng vì sao nó lại không tấn công nốt A Chí? Có lý do gì ?"

"Nó có giới hạn hay kiêng kỵ điều gì ? Hay chỉ cố tình chơi đùa, muốn chọc tức chúng ta, khiến chúng ta sợ hãi và e dè?"

"Tôi đoán, thứ đó rất có thể tối nay sẽ không vào cùng một căn phòng nữa."

"Phòng dưới lầu có thể sẽ an toàn hơn so với trên lầu này, chúng ta thử một lần, đánh cược chút may rủi."

"Hơn nữa, không phải vẫn còn có bùa hộ mệnh sao?"

Ngũ Hạ Cửu liếc nhìn cái đuôi rùa vẫn được Mễ Thái nắm chặt trong tay.

"Đúng, đúng..."

Mễ Thái cảm thấy bất an trong lòng đã vơi đi một chút, nghĩ rằng lời của Quán Chủ có lý, gật đầu đồng ý: "Vậy chúng ta đổi phòng, ngay lập tức đổi."

Thời gian cũng không còn sớm nữa.

Ngũ Hạ Cửu lại một lần nữa chỉnh lại các vách ngăn trong tủ quần áo, nhưng không đặt tượng Phật vào lại.

Ba bức tượng Phật, hai bức đến từ chùa Vạn Tân được anh để trong tủ, đối diện với cửa tủ, còn một bức đến từ chùa Vạn Cổ được anh mang đi.

Cánh cửa gỗ "cọt kẹt" mở ra.

Mễ Thái ôm chăn theo Ngũ Hạ Cửu ra ngoài. Cả hai bước đi nhẹ nhàng.

Dù biết rằng ngoài họ, tất cả mọi người trong nhà đều đang chìm vào giấc, nhưng bóng đêm đặc quánh, bên ngoài cửa sổ tối om và yên lặng, giống như một khi có tiếng động lớn một chút sẽ hấp dẫn thứ gì đó đến...

Vì thế, dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn, cả hai đều vô thức thả nhẹ bước chân.

Ngũ Hạ Cửu và Mễ Thái đi về phía cầu thang tầng hai.

Khi ngang qua phòng của A Miêu và Lý Thiên Thiên, Ngũ Hạ Cửu không kìm được dừng lại, thử đẩy cửa phòng.

Quả thật, cửa không thể mở được, có lẽ đã bị khóa từ bên trong, nhưng cái khóa đó chẳng thể ngăn nổi ma quỷ hay quái vật...

Ngũ Hạ Cửu vốn định thử xem liệu có thể vào lấy ra hai bức tượng Phật của hai người không, dù sao thì ít nhất cũng có thể giảm bớt chút nguy hiểm cho họ.

Nhưng bây giờ không vào được, anh suy nghĩ một chút, quyết định đặt bức tượng Phật đến từ chùa Vạn Cổ ngay trước cửa phòng của họ.

Anh thì thầm: "Hy vọng hai người có thể bình an vượt qua đêm nay..."

Mễ Thái cũng lẩm bẩm vài câu, dù sao cũng là đồng đội, gã hy vọng họ đừng xảy ra chuyện gì.

Sau đó, cả hai xuống cầu thang đến tầng một, không dám chần chừ, nhanh chóng bước vào căn phòng trống.

Dưới ánh sáng lập lòe của ngọn nến, Ngũ Hạ Cửu cẩn thận kiểm tra từng góc phòng.

Anh không phát hiện ra bức tượng Phật gỗ của Bình An còn ở đây, có lẽ nó đã bị mang đi.

Người mang đi khỏi nói cũng biết, ngoài A Chí ra thì không ai khác.

Có lẽ hắn ta vẫn đinh ninh rằng bức tượng Phật gỗ này có thể trừ tà, xua đuổi tai ương, thêm một bức nữa bản thân sẽ càng được bảo vệ.

Ngũ Hạ Cửu không phát hiện ra điều gì bất thường trong này.

Anh đặt nến trong tay xuống đất, sau đó ra hiệu cho Mễ Thái lại gần, cùng nhau di chuyển chiếc bàn trong phòng ra gần cửa.

Chiếc bàn gỗ nặng chắn sau cửa, ít nhiều cũng tạo cảm giác an tâm cho họ.

Sau khi làm xong tất cả, Ngũ Hạ Cửu nhẹ nhàng thổi tắt ngọn nến, ánh sáng yếu ớt lập tức biến mất, căn phòng lập tức trở nên tối đen.

Anh và Mễ Thái cùng ngồi trên giường, nhưng rõ ràng cả hai đều không có ý định nằm xuống ngủ.

"Không ngủ à?" Sau một lúc, Ngũ Hạ Cửu hỏi.

Mễ Thái nghe xong khẽ cười buồn: "... Không ngủ được."

Tối nay không biết sống chết thế nào, sao có thể ngủ được.

Nhất là lúc này, mắt gã vẫn mở, tỉnh táo và lo lắng, sợ rằng ngay giây tiếp theo, ma quỷ sẽ phá cửa xông vào, ăn sạch bọn họ, giống như Bình An... Thật đáng sợ.

Lúc này, chỉ có Quán Chủ và cái đuôi rùa này mới có thể cho gã cảm giác an toàn.

Hai người lại lần nữa chìm vào im lặng.

Bầu trời tối đen bên ngoài, không ánh sao, ngay cả mặt trăng cũng bị mây che khuất, không một tia sáng trăng chiếu xuống.

Bây giờ là giữa khuya, khi mọi thứ yên tĩnh, cũng là lúc con người mệt mỏi, cơn buồn ngủ dần bao phủ cả người.

Mễ Thái không nhịn được muốn trò chuyện với Quán Chủ, dù sao thì chờ đợi trong sợ hãi và bất an là thử thách lớn nhất.

Gã vừa định mở miệng, đột nhiên bị Ngũ Hạ Cửu ra hiệu. Anh "suỵt" nhẹ một tiếng.

Mễ Thái lập tức cảm thấy căng thẳng, đồng tử mở to, cơ thể cứng đờ ngồi yên trên giường không dám cử động.

Ngũ Hạ Cửu nhẹ nhàng di chuyển lại gần, giọng nói thấp như không thể nghe thấy: "Nhớ kỹ, đừng phát ra tiếng..."

Mễ Thái gần như chỉ thốt ra một chút âm thanh the thé từ cổ họng.

– Bên ngoài dường như có một "thứ" gì đó đang từ từ di chuyển.

Ngũ Hạ Cửu nhíu mày, tập trung nghe.

Anh thậm chí có thể hình dung ra hình ảnh trong đầu mình theo từng tiếng động nhỏ.

– "Vật" đó vừa rồi đã lặng lẽ bước vào ngôi nhà, "nó" dần dần lê bước chân đến gần, gần hơn, gần thêm chút nữa...

Ngũ Hạ Cửu không dám lơ là, chăm chú nghe hướng đi của thứ kia – có vẻ như, không, anh chắc chắn nó đang đi lên tầng hai.

Lên cầu thang, dần dần đi xa hơn.

Ngũ Hạ Cửu thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên, "thứ" đó mò lên tầng trên, và rất có thể, mục tiêu tối nay chính là phòng anh...

Cầu mong A Miêu và Lý Thiên Thiên có thể bình an vô sự.

Ngũ Hạ Cửu lại nhỏ giọng cảnh báo Mễ Thái không được cử động, không được phát ra tiếng động, cứ ngồi trên giường nắm chặt đuôi rùa.

Mễ Thái dùng tay bịt miệng, lặng lẽ gật đầu.

Ngũ Hạ Cửu nhẹ nhàng đứng dậy.

Anh im lặng đi đến bên cửa phòng, dựa vào góc cửa chờ đợi.

Bởi vì, nguy hiểm vẫn chưa thật sự qua.

Không biết trôi qua bao lâu, bỗng nhiên từ tầng hai truyền đến một âm thanh, không lớn, nhưng trong đêm tối tĩnh lặng thế này, lại vang lên rõ ràng, chói tai.

Mễ Thái lập tức giật mình, cơ thể mất tự chủ co rụt hơn nữa.

Ngũ Hạ Cửu không đổi nét mặt, thậm chí ánh mắt của anh cũng không có một chút biến đổi.

Chẳng mấy chốc, anh nghe thấy động tĩnh từ ngoài cửa.

– Thứ đó hình như đã đi xuống tầng, nó sẽ rời đi sao?

Không, "nó" không đi, mà đang đổi hướng, âm thanh càng lúc càng gần hơn!

Ngũ Hạ Cửu hơi xiết chặt những ngón tay đang buông thõng bên người.

Anh nhắm mắt lại, càng tập trung tư tưởng, vì căn phòng này có hai hướng, và dưới lầu cũng chỉ có hai phòng... "Nó" sẽ vào phòng nào?

Âm thanh càng lúc càng gần, Mễ Thái dường như cũng nghe thấy một chút.

Gã nín thở, lưng mướt mồ hôi lạnh, không dám chớp mắt, cơ thể cứng đờ, như một bức tượng đá.

Đột nhiên, Ngũ Hạ Cửu mở mắt, anh nghe thấy, thứ đó đã vào phòng bên cạnh!

Phòng bên cạnh là nơi Lão Đậu và A Chí đang ngủ, không biết tối nay kẻ nào sẽ gặp xui xẻo...

Với chuyện này, Ngũ Hạ Cửu không có chút đồng cảm.

Khi người khác muốn hại anh, anh tuyệt đối không thể trả thù, nhưng cũng không muốn giúp đỡ. Trong tình huống này, anh không đáp trả đều nhờ vào giáo huấn nghiêm của ông nội. Nhân phẩm anh vẫn phải giữ.

Nếu không, anh hoàn toàn có thể mang theo hai bức tượng Phật từ Vạn Tân Tự ra ngoài, một đặt trước cửa phòng của Hoàng Nha, một đặt trước cửa phòng của A Chí và Lão Đậu.

Đang nghĩ miên man, tiếng động từ phòng bên cạnh vang lên.

Âm thanh đó kỳ quái và ma mị, không lớn cũng không nhỏ, nhưng lại khiến da đầu người nghe tê dại, là tiếng "cách" lạnh người như thể có gì đó bị mở ra... Liên tưởng đến cảnh tượng Bình An chết thảm, nghe âm thanh kỳ dị này bên tai càng khiến người ta rùng mình, răng va vào nhau, cơ thể run rẩy.

Mễ Thái lúc này chính là bộ dạng đó.

Ngũ Hạ Cửu nhắm mắt lại.

Cuối cùng, âm thanh ngừng hẳn, thứ đó dường như đang kéo gì đó ra khỏi phòng...

Sau một lúc, Ngũ Hạ Cửu rời khỏi chỗ đứng cạnh cửa.

Anh đi đến chỗ Mễ Thái, vươn tay vỗ nhẹ vào gã, Mễ Thái lập tức như bị bật công tắc, trạng thái cứng đờ biến mất, cả người mềm nhũn ra.

"Quan Chủ, cái... cái thứ đó đi rồi sao?" Mễ Thái lau mồ hôi lạnh, giọng run rẩy hỏi.

Ngũ Hạ Cửu quay lại ngồi trên giường, gật đầu: "Ừ, vật đó đã đi rồi."

Mễ Thái chợt nhớ ra điều gì, nuốt nước bọt, nói: "Phòng bên cạnh, bên cạnh có phải..."

Ngũ Hạ Cửu hiểu gã đang muốn hỏi gì: "Đúng."

Mễ Thái không khỏi im lặng, trong lòng dâng lên một cảm giác vừa mừng vừa lo lắng, sợ hãi — nếu không nhờ Quan Chủ, nếu không phải họ đã đổi phòng...

Giờ này có lẽ chính gã đã bị quái vật tàn nhẫn giết chết.

Ngũ Hạ Cửu chỉ nghĩ gã không nỡ, nói: "Chúng ta không thể cứu họ, phòng này tạm thời có thể coi là an toàn, ra ngoài chỉ có chết."

"Hiện tại, tôi vẫn chưa tìm ra cách giải quyết quái vật hay ma quỷ một cách chắc chắn."

Mễ Thái ngẩng đầu nói: "Tôi không định cứu... đợi đã! Quan Chủ, anh nói có cách tiêu diệt quái vật sao? Là gì vậy?!"

Ngũ Hạ Cửu: "Tạm thời chỉ là suy đoán của tôi thôi, sáng mai nói tiếp đi, giờ cậu không mệt sao?"

Mễ Thái: "Vẫn... vẫn ổn."

Phòng bên cạnh vừa mới có người chết, gã không dám ngủ.

Ngũ Hạ Cửu: "Vậy thôi, tôi mệt, tôi đi ngủ trước."

Nói xong, anh bắt đầu trải giường, nằm xuống ngủ, cần phải có đủ sức khỏe mới được.

Mễ Thái không khỏi gãi đầu.

Gã không dám ngủ, nhưng thấy Quan Chủ nhanh chóng ngủ say, nghe thấy tiếng thở đều đều, gã cũng bắt đầu hơi buồn ngủ.

Cuối cùng, Mễ Thái mơ màng, tay vẫn nắm chặt đuôi rùa, chìm vào giấc ngủ.

...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro