Chương 21: Phật Đà Cổ Trại
Dù nói như vậy nhưng sau khi đứng thẳng lên, Ngũ Hạ Cửu cẩn thận ước lượng trọng lượng của chiếc chuông đồng này, cảm thấy một mình không thể đặt nó xuống được.
Dù sao thì chuông đồng không nhỏ, ít nhất đường kính bên trong khá sâu, được buộc chặt vào thanh xà ngang bằng sợi dây thừng rất to, mà còn là hai sợi.
Khi anh tiến lại gần, mặc dù có thể nhìn rõ thứ được bọc bằng vải đen bên trong chiếc chuông, nhưng do góc độ nên hoàn toàn không dễ với tới.
Hơn nữa, điểm tựa trên dầm ngang cũng khó mà tìm được.
Nếu chỉ có một mình, chỉ cần sơ ý một chút, rất có khả năng anh sẽ bị trọng lượng của chiếc chuông đồng kéo rơi xuống.
Vì vậy, Ngũ Hạ Cửu gọi Mễ Thái lên giúp đỡ.
Gă đáp một tiếng rồi lập tức trèo lên pho tượng Phật.
Ngũ Hạ Cửu tranh thủ lúc này để tìm chỗ thắt nút của hai sợi dây thừng buộc chuông đồng. Anh giơ cây nến lên soi một vòng, nhanh chóng tìm thấy, không xa lắm, ở trên dầm ngang.
Thế là, Ngũ Hạ Cửu lại chậm rãi đứng dậy, leo lên đó.
Anh nghiên cứu một hồi vị trí xà ngang, từ đó nảy ra một ý tưởng.
Không lâu sau, Mễ Thái cuối cùng cũng cẩn thận trèo tới.
Hai tay gã bám chặt lấy dầm ngang, không dám liếc xuống dưới, nhỏ giọng hỏi: "Quan Chủ, giờ chúng ta làm sao hạ nó xuống đây?"
Lúc này, Ngũ Hạ Cửu đã đặt cây nến lên dầm ngang từ lâu.
Nghe vậy, anh trả lời: "Dây thừng buộc chuông đồng có hai sợi, cậu phụ trách nút thắt ở đầu này, tôi xử lý đầu còn lại."
"Lát nữa, khi tháo xong nút thắt ở đầu kia, tôi sẽ lập tức quấn dây thừng lên dầm, làm một nút trượt để có thể hạ xuống từ từ."
"Đợi tôi làm xong, cậu hãy tháo nút thắt ở đầu này."
"Đến lúc đó, hai chúng ta cùng hạ chiếc chuông xuống, hiểu chứ?"
"Hiểu rồi, Quan Chủ," Mễ Thái gật đầu.
Ngũ Hạ Cửu trèo qua đầu bên kia. Anh tìm thấy nút thắt của sợi dây ở phía này và phải mất một khoảng thời gian mới có thể tháo được nút thắt rất chặt đó.
Ngay khi tháo xong, anh hơi ngả người ra sau, một chân đạp vào bên cạnh dầm ngang để tránh việc chiếc chuông đồng nghiêng đổ, va vào dầm.
Đồng thời, anh dùng cả hai tay giữ chặt sợi dây thừng, nhanh chóng quấn và tạo thành một nút trượt.
Sau khi hoàn tất, Ngũ Hạ Cửu bảo Mễ Thái đang đứng bên kia có thể bắt đầu.
Khi gã cũng làm xong, hai người cùng nhau từ từ kéo dây, dùng lực trên dầm để dần dần hạ chiếc chuông đồng xuống.
Ở vị trí trên dầm, Ngũ Hạ Cửu ngả người ra sau, không thể nhìn thấy tình hình bên dưới, hoàn toàn dựa vào A Miêu đứng báo cáo tiến độ thực hiện.
"Tốt, tốt, cứ thế... Chậm một chút, sắp chạm đất rồi, tôi và Thiên Thiên đã đỡ được chiếc chuông... Được rồi, Quan Chủ, chuông đã được hạ xuống hoàn toàn!"
Ngũ Hạ Cửu có thể cảm nhận được khoảnh khắc chiếc chuông đồng chạm đất. Anh từ từ buông lỏng dây thừng, ngồi thẳng dậy, treo dây lên dầm ngang rồi lắc lắc đôi tay cùng cánh tay mỏi nhừ vì dùng sức quá độ.
"Xuống thôi," Ngũ Hạ Cửu nói với Mễ Thái.
"Được rồi," gã đáp một tiếng, quay người, từ từ trèo xuống.
Ngũ Hạ Cửu thổi tắt nến, tiện tay nhét vào túi, sau đó theo dầm ngang trở lại mặt đất.
Đợi cả hai xuống đất an toàn, bốn người hợp sức nhẹ nhàng đặt chiếc chuông đồng nằm ngang, để lộ phần đáy.
Mễ Thái nói: "Để tôi lấy cho."
Nói xong, gã cúi người, đưa tay vào trong.
Đường kính bên trong của chiếc chuông khá to lớn, nhưng cũng không nông, tay gã không đủ dài, chỉ chạm được đến mép của tấm vải đen bên trong.
Hơn nữa, tấm vải đen bị kẹt rất chặt.
Vì vậy, Mễ Thái đành phải tiếp tục rướn cả vai và đầu vào trong chuông.
Ngũ Hạ Cửu cùng hai người còn lại giữ chặt chiếc chuông từ bên ngoài. Mễ Thái bám lấy mép của tấm vải đen và cuối cùng dùng sức kéo mạnh nó ra.
"Xem thử bên trong là cái gì!" Mễ Thái vừa thở dốc vừa nói.
Thứ này bị kẹt quá chặt, bảo sao treo ngược lên thời gian dài mà không rơi ra được.
Ngũ Hạ Cửu mở tấm vải đen ra. Khi lớp vải được trải ra, cả ba người còn lại không khỏi sáng bừng ánh mắt — bên trong tấm vải đúng là một phần cơ thể Bạc Thiện!
Tình trạng khô quắt quen thuộc, gầy gò lại thô ráp, kích thước bằng cả một cánh tay, màu xanh đậm.
Rõ ràng đây là một trong tứ chi của Bạc Thiện.
Nhưng tại sao chỉ có hai?!
Mi Thái cau mày, nói: "Rùa không phải có bốn chân sao?! Nhưng ở đây chỉ có hai..."
Hai cái còn lại rốt cuộc bị giấu ở đâu?!
A Miêu và Lý Thiên Thiên cũng đầy vẻ nghi hoặc lẫn thất vọng. Điều này khiến niềm vui khi tìm được món đồ ẩn giấu của họ vơi đi một nửa.
Ngũ Hạ Cửu đột nhiên đứng bật dậy.
Dường như nghĩ ra điều gì đó, anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía bức tượng Phật cao lớn ở giữa đại điện.
"Quan Chủ?"
Mễ Thái cũng ngẩng đầu lên, nhìn theo ánh mắt của Ngũ Hạ Cửu.
Sau đó, gã nhìn đến bức tượng rồi nói: "Quan Chủ, chẳng lẽ anh cho rằng hai phần còn lại được giấu trong tượng Phật này? Nhưng trước đó..."
Trước đó chẳng phải bọn họ đã xác nhận bức tượng Phật này đặc ruột rồi sao?
"Không... vẫn còn vấn đề."
Nhớ lại mùi hương mà anh ngửi thấy khi trèo lên dầm ngang, Ngũ Hạ Cửu nhanh chóng bước tới gần bức tượng Phật, đứng lên bệ và cúi sát lại để ngửi kỹ hơn.
Chẳng bao lâu, anh xác nhận: "Đúng, bức tượng Phật lớn này có mùi giống hệt với những tượng Phật khác từ chùa Vạn Tân."
Giống hệt?! Chẳng phải điều đó có nghĩa là bên trong bức tượng Phật này cũng pha trộn máu thịt hay sao...
Ngũ Hạ Cửu gõ nhẹ vào bức tượng Phật. Quả nhiên, bức tượng phát ra âm thanh đặc, trầm đục nặng nề. Anh nhíu mày suy tư, cảm giác rằng bức tượng này có điều gì đó không ổn.
Nhưng không ổn ở đâu?
Đột nhiên, ánh mắt của Ngũ Hạ Cửu dừng lại ở phần bụng bức tượng.
Ác quỷ ăn thịt người, chẳng lẽ hai chi còn lại của Bác Thiện được giấu trong bụng của bức tượng Phật này?!
Nghĩ vậy, Ngũ Hạ Cửu cúi người xuống, gõ nhẹ vào phần bụng tượng. Âm thanh phát ra vẫn trầm đục... Khoan đã, dường như có gì đó khác biệt.
Ngũ Hạ Cửu bất giác mở to mắt.
Anh ngay lập tức gõ vào các phần khác của bức tượng để so sánh. Sau vài lần đối chiếu, cuối cùng anh xác nhận rằng âm thanh phát ra từ bụng của bức tượng có chút khác so với các phần còn lại.
Lập tức, anh dùng nến đưa sát vào quan sát kỹ các đường chạm khắc xung quanh bụng bức tượng. Một vài chỗ rõ ràng có dấu vết ghép nối được thực hiện sau này.
"Bên trong bụng tượng Phật này có thứ gì đó," Ngũ Hạ Cửu bất ngờ lên tiếng.
Ba người Mễ Thái vừa nghe vậy lập tức tiến lên.
"Thật sao?! Quan Chủ, nhưng tại sao gõ vào nghe vẫn giống đặc ruột?" A Miêu không kìm được mà hỏi.
Ngũ Hạ Cửu đáp: "Bởi vì phần bụng này có lẽ đã được khoét rỗng sau đó. Vật liệu và thứ cần giấu bên trong được trộn lẫn, rồi đổ khuôn lấp lại để tạo ra bức tượng."
"Trên cơ thể tượng này có lẽ không có chỗ nào để mở ra, lấy thứ bên trong. Muốn lấy thứ bị giấu phía trong, chỉ có thể đục vỡ nó..."
Vì đã có dấu vết ghép nối, có thể tạo ra một khe hở.
Mễ Thái nhìn quanh, hỏi: "Nhưng chúng ta dùng gì để đục bức tượng đây?"
Ánh mắt của Ngũ Hạ Cửu lướt qua xung quanh và dừng lại ở lư hương trên bàn phía trước...
...
Hoàng Nha chỉ kịp ném bức tượng Phật trong tay ra ngoài phòng, nhưng đã quá muộn để chạy trốn.
— Vì gã hiện đang ở tầng hai, thứ đó đã tiến vào, chắn lối ra dưới tầng.
Hơn nữa, ngay khi gã nghe thấy âm thanh kia, cái bóng quỷ mờ mịt đã bắt đầu bước lên cầu thang.
Tiếng chân của thứ đó vang lên trên ván gỗ, từng nhịp tựa như tiếng chuông báo tử gõ vào lòng Hoàng Nha, khiến nỗi sợ hãi và bất an dâng lên không ngừng...
Hoàng Nha không thể làm gì khác ngoài việc trốn vào tủ quần áo trong phòng, hai tay nắm chặt chuỗi hạt niệm kinh cầu nguyện.
Gã cầu mong thứ ngoài kia sẽ giống như tối qua, không thể vào đây được, hoặc sẽ vì sợ hãi chuỗi hạt mà bỏ đi.
Như thế, gã sẽ an toàn qua khỏi đêm nay.
Hoàng Nha cố nín thở, lắng nghe động tĩnh ngoài phòng.
— Thứ đó rõ ràng đã lên đến tầng hai, không biết gã trốn trong căn phòng nào, nên nó bắt đầu mở cửa các phòng khác...
Hoàng Nha nghe rõ từng tiếng động: thứ đó đi vào một căn phòng, rồi lại bước ra, sau đó đổi hướng tiến về phía căn phòng này.
Trên đường đi, dường như thứ đó đá trúng bức tượng Phật mà Hoàng Nha ném ra, phát ra tiếng động không lớn không nhỏ, khiến bức tượng lăn xa hơn.
Nhưng tiếng bước chân lại dừng ngay trước cửa phòng này.
"Cọt kẹt..." một tiếng, cánh cửa gỗ cũ kỹ liền bị đẩy mở.
Hoàng Nha bất giác run lên, qua khe hở giữa cánh cửa tủ, gã nhìn ra ngoài.
— Bên ngoài tối đen như mực, chỉ thấy một bóng đen mờ mờ đứng ngay cửa phòng, dường như đang do dự xem có nên bước vào hay không.
Trong lòng bàn tay Hoàng Nha, chuỗi hạt niệm kinh càng lúc càng nóng rực, đến mức khó chịu.
Đi đi, đừng vào đây, đừng vào đây...
Hoàng Nha không ngừng siết chặt chuỗi hạt, lẩm bẩm trong đầu.
Nhưng đêm nay dường như vận rủi đã đeo bám gã không buông. Bóng đen đó cuối cùng vẫn cất bước tiến vào phòng.
Nó bước vào căn phòng trống không, sau đó quay người, đi thẳng về phía tủ quần áo nơi Hoàng Nha đang trốn.
Nó dừng lại, cách tủ quần áo chỉ hai bước chân.
Ánh trăng mờ ảo lúc này tình cờ rọi xuyên qua cửa sổ, chiếu nghiêng vào bên trong, hắt lên nửa khuôn mặt và thân hình của bóng đen.
Hoàng Nha cuối cùng cũng thấy rõ diện mạo của bóng đen đó.
Là... Hoàng Kế Hành!
Nhưng dáng vẻ của "Hoàng Kế Hành" lúc này lại cực kỳ kinh khủng.
— Da mặt của lão ta dường như trở nên lỏng lẻo, như sắp tuột khỏi xương, rủ xuống.
Đặc biệt, dưới mắt và khóe miệng còn tích tụ những lớp da chồng chất lên nhau, đầy những nếp nhăn sâu hoắm, khiến toàn thân lão trông như một xác chết mục nát, đầy vẻ kỳ dị, đáng sợ.
"Hoàng Kế Hành" đột nhiên nhếch miệng cười, nụ cười kéo căng làn da quanh khóe miệng, khiến môi của lão gần như tuột xuống, để lộ nướu đỏ rực cùng những chiếc răng vàng ố, sắc nhọn bên trong.
"Cậu ở đây."
"Hoàng Kế Hành" khẳng định, giọng nói khàn khàn, kỳ quái.
Vừa nói, lão ta vừa đưa tay ra, định mở cửa tủ.
Đúng lúc này, nỗi sợ trong lòng Hoàng Nha cuối cùng đã vượt quá giới hạn.
Không đợi "Hoàng Kế Hành" mở tủ, gã bất ngờ đẩy mạnh cửa tủ ra, hét lên một tiếng và lao thẳng về phía "Hoàng Kế Hành."
Chỉ trong tích tắc ấy, Hoàng Nha bất ngờ xông ra, hét lớn rồi lao về phía "Hoàng Kế Hành," chuỗi hạt trong tay đâm thẳng vào mặt của lão.
Ngay khoảnh khắc "Hoàng Kế Hành" nhìn thấy chuỗi hạt, ánh mắt ác quỷ lóe lên vẻ sợ hãi.
Nhưng ngay lập tức, lão phản ứng cực kỳ nhanh, tránh né kịp thời với tốc độ không giống một người đã lớn tuổi. Dù vậy, chuỗi hạt vẫn lướt qua bên trái khuôn mặt của "Hoàng Kế Hành."
Lập tức, một mảng da trên má trái của lão bốc cháy...
"Hoàng Kế Hành" nhếch miệng cười lạnh, một tay từ tốn đưa lên che vị trí bị phỏng.
Khi lão bỏ tay xuống, lớp da ở đó cũng rơi theo. Nhưng thứ lộ ra bên dưới không phải là máu thịt đỏ tươi, mà là... một lớp da khác, khô cằn, mục nát, đen đúa như gỗ mục.
Hoàng Nha ngây người trong hai giây.
Nhưng ngay sau đó, gã nhanh chóng quay người, lao ra cửa, cố gắng chạy trốn khỏi nơi này.
...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro