Chương 29: Hẻm Núi Quan Tài Treo 01

Có tổng cộng bốn hành khách mới.

Ngũ Hạ Cửu đi theo sau V bước vào một toa tàu khác.

Bốn hành khách mới đã rời ghế, đứng dậy, họ đang quan sát xung quanh. Khi thấy có người bất ngờ mở cửa toa tàu và bước vào, tất cả đều quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng động.

Ngũ Hạ Cửu quét mắt quan sát bọn họ.

Bốn hành khách mới, ba nam một nữ, trông đều khá trẻ.

Anh chú ý đến một thanh niên—không, phải nói là thiếu niên.

—Cậu ta có một mái tóc vàng rực rỡ, dường như là tóc nhuộm, vì phần chân tóc đã bắt đầu lộ màu đen.

Nhìn kỹ hơn, cậu ta có gương mặt khá bầu bĩnh, đẹp trai nhưng non nớt, giống như một học sinh.

Thêm vào đó, khuôn mặt người này mang nét đặc trưng của con lai, đặc biệt là đôi mắt to tròn như hạnh nhân, màu xanh lục tuyệt đẹp.

Ngũ Hạ Cửu nhìn ra, đó không phải kính áp tròng, mà là một đôi đồng tử xanh tự nhiên.

Vì tò mò, anh nhìn thiếu niên lâu hơn một chút.

Đột nhiên, thiếu niên quay đầu lại, đôi mắt xanh biếc vừa hay đối diện với ánh mắt của Ngũ Hạ Cửu.

—Đôi mắt ấy trong trẻo và sáng ngời, tựa sắc xanh của khu rừng nhìn từ trên cao sau khi sương sớm tan đi, phối hợp với làn da trắng có phần nhợt nhạt hơn người thường, tạo nên sự tương phản rõ rệt.

Hai người nhìn nhau, không ai rời mắt trước, cho đến khi V lên tiếng, thiếu niên mới quay đầu lại.

Tiếp đó là phần giới thiệu về nhiệm vụ, dành cho người hướng dẫn hành khách mới.

Sau khi V nói xong, tàu Luân Hồi vang hai tiếng còi dài, bắt đầu khởi hành.

Trước khi tàu đến điểm dừng, năm phút cuối sẽ cập nhật thông tin về "thế giới dưới tàu".

Ngũ Hạ Cửu đếm thời gian: năm phút, mười phút... Đã hai mươi phút trôi qua, vòng tay bỗng phát nhiệt trong giây lát, thông báo mới xuất hiện.

—Hai mươi lăm phút... "thế giới dưới tàu" lần này có cấp độ nguy hiểm cực cao.

Nhận ra tình huống này, không chỉ gương mặt của nhóm hành khách mới tái đi mà ngay cả biểu cảm của các hành khách cũ cũng trở nên nặng nề.

"Thế giới dưới tàu" độ nguy hiểm cao chắc chắn sẽ càng đáng sợ và chết chóc hơn.

Ngũ Hạ Cửu khẽ chạm vào vòng tay, cúi đầu kiểm tra bảng điều khiển.

Thông báo về "thế giới dưới tàu" đã được cập nhật:

Các bạn là một nhóm các nhà nghiên cứu chuyên khám phá quan tài treo của bộ tộc người Tiền. Dưới sự dẫn dắt của giáo sư Triệu, nhóm sẽ bắt đầu hành trình tìm kiếm nơi cư ngụ của tộc Tiền...

Hãy sống sót tại nơi cư ngụ của bộ tộc Tiền trong vòng 15 ngày sau khi tìm tới được đó.

【Tàu Luân Hồi sẽ đón hành khách trở về vào đúng 9 giờ tối ngày thứ 15. Vui lòng mang theo vé tàu của mình và lên tàu đúng giờ.】
【Cuối cùng, chúc bạn có một chuyến đi vui vẻ.】

Thời gian sinh tồn trong "thế giới dưới tàu" lần này lên đến 15 ngày. Lại chỉ bắt đầu tính sau khi họ tìm được nơi cư ngụ của bộ tộc Tiền...

Ngũ Hạ Cửu bất giác chạm tay vào sợi dây đỏ trên cổ tay, nhướn mày suy tư.

Vậy nên, tổng thời gian họ tiêu tốn còn phải kéo dài hơn nữa, vì trước khi tìm ra nơi cư ngụ của bộ tộc Tiền, quãng thời gian đó chưa được tính vào 15 ngày này.

Không lạ gì khi đây được xem là "thế giới nguy hiểm cao", chỉ riêng yếu tố thời gian đã đầy nguy cơ bất định.

Lúc này, một hành khách mới lên tiếng hỏi: "Xin, xin hỏi, giáo sư Triệu là ai?"

Nghe vậy, V trả lời: "Giáo sư Triệu là NPC trong 'thế giới dưới tàu'. Trong một số 'thế giới dưới tàu' có mức nguy hiểm trung bình hoặc cao, đôi khi chúng ta sẽ hành động cùng các NPC."

"Tất nhiên, đôi khi nguy hiểm trong 'thế giới dưới tàu' chưa chắc đến từ những điều bí ẩn như ma quỷ hay quái vật."

Câu cuối cùng V nói với hàm ý sâu xa rõ rệt.

"Hơn nữa, trong những 'thế giới dưới tàu' nguy hiểm cao, trước khi đến nơi, có khả năng sẽ có 'gói quà bất ngờ' và 'phân phối vai trò'."

Dừng lại một chút để bọn họ "tiêu hóa" vấn đề, V mới tiếp tục nói.

Các hành khách mới không khỏi bối rối khó hiểu.

Cả Ngũ Hạ Cửu cũng thế.

Sau khi tàu Luân Hồi dừng lại với hai tiếng còi dài, cửa toa tàu vẫn chưa tự động mở ra.

Nhưng ngay sau đó, trên giá hành lý phía trên dãy ghế màu xanh lục, đột nhiên rơi xuống chín chiếc ba lô căng phồng.

Cùng lúc, vòng tay của họ lại nóng lên.

Trên bảng điều khiển xuất hiện thông báo:【Vai trò được phân phối: Trợ lý. Vui lòng thay trang phục, mang ba lô và xuống tàu đúng giờ.】

Thì ra "gói quà bất ngờ" và "phân phối vai trò" V nhắc đến là cái này.

Ngũ Hạ Cửu đứng dậy, với tay lấy chiếc ba lô vừa rơi xuống từ giá hành lý ngay phía trên đầu mình, mở ra xem. Bên trong có một bộ quần áo và giày thể thao tiện cho hoạt động ngoài trời, cùng một số công cụ sinh hoạt cơ bản.

Ngũ Hạ Cửu liếc qua kiểm tra chúng một lượt, bên trong còn kèm theo cả hướng dẫn sử dụng, khá chu đáo.

Anh nhanh chóng thay quần áo.

Đồng thời lúc này, tất cả hành khách trong toa tranh thủ thời gian này để trao đổi thông tin về vai trò của mình.

V "đóng vai" nhà tài trợ cho đội ngũ nghiên cứu, khám phá nơi cư trú của bộ tộc Tiền, còn Ngũ Hạ Cửu là trợ lý của hắn ta. 

Giang Dầu với một hành khách mới tên là A Mao đảm nhận vai trò vệ sĩ.

Hai hành khách cũ còn lại và ba hành khách mới đều đóng vai trò là sinh viên.

Ngoài A Mao, trong nhóm hành khách mới có một thanh niên tên An Hưng và một cô gái tên Diệp Tử.

Còn cậu thiếu niên lai với đôi mắt xanh lục nổi bật là người tự giới thiệu cuối cùng.

Người này có vẻ ngoài hoạt bát, nở nụ cười tươi nói: "Tiểu Phương, cứ gọi tôi là Tiểu Phương."

Sau khi tất cả hành khách đã chuẩn bị xong, cửa toa tàu tự động mở ra. V dẫn đầu đoàn người bước ra ngoài.

Ngũ Hạ Cửu thong thả đi sau. Khi xuống tàu, anh quan sát xung quanh.

Họ hiện đang đứng giữa một con đường nhỏ dưới chân núi.

Có vẻ trời vừa mưa xong, đường đầy bùn lầy, lồi lõm ổ gà xen lẫn cỏ dại lá rụng, trông chẳng muốn đặt chân lên chút nào.

Ngũ Hạ Cửu cúi xuống nhìn đôi ủng đi đường núi vừa thay, cảm thấy gói "quà bất ngờ" này thực sự rất cần thiết.

Sau khi tất cả hành khách bước xuống, tàu Luân Hồi rời đi.

Không lâu sau, cuối con đường nhỏ bất ngờ xuất hiện hai bóng người. Khi thấy nhóm họ, hai người đó liền vẫy tay và nhanh chóng bước đến.

V nói khẽ: "Chắc đó là NPC sẽ cùng chúng ta hành động."

Quả nhiên, vừa dứt lời, hai người đã tiến lại gần.

Một người trung niên, đeo kính gọng đen kiểu cổ, toát lên khí chất một học giả, chính là giáo sư Triệu Kiến Hưng.

Người còn lại khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, là một thiếu niên tên Đào Bân.

Giáo sư Triệu mỉm cười áy náy: "Đã để mọi người chờ lâu. Trên đường tôi và Tiểu Bân bị chậm trễ chút thời gian. Đến muộn rồi, mong mọi người không để bụng."

"Không biết ai là nhà tài trợ cho đội chúng ta lần này?"

V bước lên, trao đổi vài câu với giáo sư Triệu.

Giáo sư nói: "Thực sự cảm ơn các vị đã tài trợ, nếu không tôi và Tiểu Bân không biết đến bao giờ mới có thể bắt đầu hành trình tìm kiếm nơi cư trú của tộc Tiền..."

Nếu không có sự hỗ trợ này, ngay cả việc chuẩn bị đầy đủ trang thiết bị cũng là điều khó khăn.

"Bộ tộc Tiền kia khó tìm vậy sao?" A Mao không nhịn được hỏi.

Giáo sư Triệu gật đầu đáp: "Bộ tộc Tiền trong lịch sử là một dân tộc vô cùng bí ẩn, với lịch sử hình thành từ rất cổ xưa. Rất ít tài liệu còn lưu lại ghi chép về sự tồn tại của họ, đến nay gần như đã mai một."

"Tuy nhiên, chữ viết, phong tục tập quán của họ đều đặc biệt, đặc biệt là văn hóa tang lễ, vô cùng độc đáo và đáng để nghiên cứu. Tôi và các đồng nghiệp từng phát hiện di tích quan tài treo của bộ tộc Tiền tại một địa điểm."

"Nhưng thật đáng tiếc, di tích đó rất nhỏ, đổ nát và không hoàn chỉnh. "Hơn nữa, nơi đó không phải là nơi phát hiện vết tích ban đầu của bộ tộc Tiền, chỉ là một nhánh đã di cư đi, sau đó, không rõ vì lý do gì, đã bị diệt vong."

"Nhưng may mắn thay, tại di tích nhỏ đó, chúng tôi đã tìm thấy không ít sách và các vật phẩm ghi chép liên quan. Qua nghiên cứu, chúng tôi phát hiện nơi cư trú ban đầu của tộc Tiền rất có thể nằm trong hẻm núi lớn Thiên Huyền. Nhưng khu vực này rộng lớn, hẻm núi lại nổi tiếng với địa hình hiểm trở, muốn tìm thấy nơi đó..."

Nói đến đây, giáo sư Triệu lắc đầu thở dài: "Địa hình của núi Thiên Huyền hiểm trở, hoang vu, chỉ có duy nhất một con đường dẫn sâu vào trong. Nếu không cẩn thận sẽ dễ dàng lạc đường."

"Các đồng nghiệp của tôi đều cho rằng nghiên cứu văn hóa bộ tộc Tiền là phí công vô ích, cấp trên càng không muốn cấp kinh phí để theo đuổi việc này. Vì vậy, bất đắc dĩ, chúng tôi phải tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài. May mắn thay, ngài V đây đồng ý tài trợ, giúp chúng tôi thành lập một đội nghiên cứu, khám phá nơi cư trú của bộ tộc Tiền."

Hai bên đã hẹn gặp nhau dưới chân núi để bắt đầu hành trình.

Ngũ Hạ Cửu ngẩng đầu nhìn dãy núi trùng điệp trước mặt, xem ra họ sẽ phải dành nhiều thời gian leo núi băng rừng.

...

Nửa tiếng sau, họ không rõ bản thân đã đi được bao xa.

Chân núi giờ đã hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt. Còn khi nhìn thẳng về phía rừng núi, chỉ thấy một màu xanh ngút ngàn không điểm dừng.

Việc leo núi càng lúc càng khó khăn, mọi người rõ ràng đã thấm mệt, cần nghỉ ngơi.

Vì vậy, giáo sư Triệu, người đảm nhiệm vai trò dẫn đường và xác định phương hướng suốt hành trình, đề nghị cả nhóm dừng lại tại chỗ, nghỉ ngơi 15 phút.

Không khí trong rừng núi ẩm ướt lạnh lẽo đặc trưng, mặt đất thì vẫn sũng nước, tích đầy bùn lầy, mỗi bước đi đều để lại dấu chân lún sâu. Điều này khiến cho việc di chuyển của cả nhóm càng vất vả.

Hơn nữa, những cành lá đọng đầy hơi nước liên tục quệt qua vai và tay mọi người, làm cả người họ cũng bị ướt nhẹp.

Một số chỗ trên người thậm chí còn bị nước lạnh thấm qua, cảm giác khó chịu cực kỳ.

Cả nhóm, bao gồm cả Ngũ Hạ Cửu, ai nấy đều đã lộ vẻ mặt mệt mỏi, khó chịu.

Đặc biệt, khi nhìn quanh mặt đất, không hề tìm được chỗ nào sạch sẽ để ngồi xuống.

Những tảng đá thì hoặc bám đầy bùn đất, hoặc phủ kín rêu xanh, vừa trơn vừa ẩm. Nếu tùy tiện ngồi xuống, chắc chắn quần áo sẽ bị làm bẩn, càng thấm nước.

Nhưng sức lực của cả nhóm đã cạn, không còn cách nào khác ngoài việc ngồi nghỉ, dù bẩn hay không.

Họ lau sơ chỗ ngồi, bất chấp hoàn cảnh, ngả lưng xuống.

Chàng trai lai mang đôi mắt xanh lục, Tiểu Phương, ngồi ngay cạnh Ngũ Hạ Cửu.

Vài giây sau, giống như không nhịn được, cậu ta quay sang bắt chuyện.

Cậu hơi nghiêng người về phía Ngũ Hạ Cửu, ánh mắt lộ rõ vẻ tò mò, hạ giọng hỏi nhỏ: "Các anh, những hành khách cũ, đã trải qua bao nhiêu thế giới dưới tàu rồi?"

"Thế giới dưới tàu nguy hiểm cỡ nào? Có thật là có ma quỷ không? Các anh sống đến giờ chắc chắn là giỏi lắm nhỉ..."

Tiểu Phương như có vô số câu hỏi trong đầu, liên tục lải nhải bên tai Ngũ Hạ Cửu.

Nếu đổi lại là người khác, có lẽ đã trả lời, hoặc sẽ mất kiên nhẫn mà quát bảo cậu im đi, ngồi xa ra một chút.

Nhưng Ngũ Hạ Cửu từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ mặt bình thản, không chút cảm xúc, thậm chí không thèm ngước mắt nhìn Tiểu Phương lấy một lần.

Dường như anh hoàn toàn không quan tâm đến chuỗi câu hỏi ríu rít không ngừng của cậu trai này.

Một lúc sau, Tiểu Phương cuối cùng cũng nhận ra rằng Ngũ Hạ Cửu sẽ không trả lời mình. Cậu bỗng dưng ngừng nói.

Lúc này, Ngũ Hạ Cửu mới quay đầu nhìn cậu ta một cái.

Không ngờ, Tiểu Phương lại nhoẻn miệng cười, môi cong thành một nụ cười tươi rói, nói: "Khát nước quá, lát nữa nói tiếp nhé."

"..."

Đúng lúc này, từ bụi cỏ cách đó không xa bỗng vang lên một thứ âm thanh lạ. Lá cây xào xạc, báo hiệu có thứ gì đó đang tiến lại gần — tiếng động dần lớn hơn.

Mọi người lập tức cảnh giác, ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Ngũ Hạ Cửu nhíu mày, chăm chú quan sát.

Âm thanh càng lúc càng gần. Khi những cành cây và bụi cỏ chắn trước mặt bị vạch ra, cả nhóm bất ngờ trông thấy một nhóm người khác xuất hiện ở đó.

...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro