Chương 43: Hẻm Núi Quan Tài Treo
Trăng sáng, sao thưa, ba người Ngũ Hạ Cửu, Tiểu Phương và V lặng lẽ tiến vào nhà tộc trưởng tộc Tiền.
Ngôi nhà rất lớn, có kiến trúc khác biệt so với những căn nhà bình thường của người tộc Tiền.
Vừa bước vào sảnh chính, Ngũ Hạ Cửu liền trông thấy một lá cờ khổng lồ được đóng chặt lên tường.
Cờ được cố định bốn góc, căng rộng, toàn bộ nền màu đen. Điều dễ thấy nhất trên đó là một biểu tượng—một con rồng bị mất nửa đoạn sau đuôi.
Từ xưa đến nay, nhiều dân tộc hoặc quân đội thời cổ đại thường dùng động vật làm biểu tượng hoặc vật tổ (totem) để thờ phụng. Thế nhưng anh chưa từng thấy một biểu tượng hay totem nào lại có khiếm khuyết rõ ràng như vậy.
Hơn nữa, trong nhiều quốc gia cổ đại, rồng được coi là biểu tượng tối cao của bậc đế vương. Vật tổ khắc hình rồng được tôn thờ cuồng nhiệt. Rồng cũng là dấu hiệu riêng biệt, giúp phân rõ địa vị những người cai trị tối cao khi chôn cất.
Có thể nói, thiết kế của vật tổ hình rồng có thể lớn nhỏ khác nhau, dài ngắn khác nhau, hình thái đa dạng, nhưng chưa từng có con rồng nào kỳ quái như thứ trên lá cờ trước mắt này—đuôi lại như bị cắt mất một nửa.
Quả thực kỳ lạ, khó hiểu.
Ngũ Hạ Cửu không nhịn được tiến lại gần hơn, mượn ánh trăng xiên qua cửa sổ để quan sát kỹ.
Totem dường như được in bằng một loại sơn đặc biệt nào đó, đến giờ vẫn còn sắc nét, thể hiện sinh động từng chi tiết đầu rồng, thân rồng.
Dù không thể nói là rõ tới từng đường nét nhỏ nhất, nhưng ngay cả những vảy rồng li ti cũng được khắc họa tinh xảo, chứng tỏ tay nghề người họa thứ này hẳn vô cùng điêu luyện.
Nhưng ngay sau đó, Ngũ Hạ Cửu bất giác nhíu mày.
Anh nhận thấy hình dạng của con rồng này mang đến một cảm xúc rất kỳ dị.
—Con rồng ... dường như đang ngửa đầu gào thét trong giận dữ, đầu rồng ngẩng cao, nét mặt vừa có vẻ hung tợn vừa như đang chịu đựng đau đớn. Thân rồng thì uốn cong, những đoạn gấp khúc có vẻ cứng đờ, mất tự nhiên.
Giống như tay nghề của họa sĩ đột nhiên bị giảm sút ở đoạn này, khiến cả bố cục cơ bản trở nên mất cân đối.
Đúng lúc đó, V khẽ vỗ vai Ngũ Hạ Cửu.
Khi anh quay đầu lại, hắn ta chỉ về phía cánh cửa ở bên kia gian nhà chính, ra hiệu rằng anh đã đứng xem lá cờ này quá lâu, đến lúc rời đi rồi.
Thấy vậy, Ngũ Hạ Cửu gật đầu.
V lặng lẽ đẩy cửa phòng chứa đồ, chờ Ngũ Hạ Cửu và Tiểu Phương bước vào mới nhẹ nhàng đóng cửa lại, không gây ra chút tiếng động dư thừa.
Sau đó, hắn ta xoay người chỉ cho Ngũ Hạ Cửu vị trí của tấm bản đồ da dê.
—Nó được cuộn lại, đặt tựa vào góc tường.
Ngũ Hạ Cửu nhìn sang, thấy tấm bản đồ dựng đứng trên mặt đất, chiều dài gần bằng một chân người trưởng thành, còn độ dày thì cỡ bằng một bàn tay.
Chẳng trách V lại nói không thể mang nó đi được.
Tấm bản đồ đặt ở vị trí lộ liễu như vậy, e rằng nếu bị lấy đi, tộc trưởng tộc Tiền – Sài Ha sẽ lập tức phát hiện ra.
Ngũ Hạ Cửu bước tới, cùng Tiểu Phương và V hợp lực nhấc cuộn da dê cỡ lớn lên, sau đó nhẹ nhàng đặt nó xuống một khoảng trống giữa nền nhà, rồi mới cẩn thận mở ra.
Khi bản đồ hoàn toàn trải rộng trước mắt, Ngũ Hạ Cửu đoán rằng nó được làm từ một tấm da dê nguyên vẹn, không bị cắt xén phần nào.
Bản đồ được bảo quản khá tốt, trên đó chi chít những chấm đen.
Những dấu chấm đó chính là vị trí số quan tài treo được đóng chặt vào hai bên vách đá Hẻm núi lớn Thiên Huyền. Một số quan tài còn được đánh dấu bằng ký hiệu đặc biệt.
Ngũ Hạ Cửu ngẩng đầu nhìn V và Tiểu Phương, ra hiệu bảo họ cho anh chút thời gian để ghi nhớ toàn bộ nội dung trên bản đồ.
V gật đầu, lặng lẽ đi tới cửa, tập trung nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Tiểu Phương thì ngồi xổm xuống cạnh Ngũ Hạ Cửu.
Nhìn bản đồ một lúc, cậu ta phát hiện Ngũ Hạ Cửu đã hoàn toàn chìm đắm vào nó. Trong khi đó, những ký hiệu trên bản đồ khiến Tiểu Phương chỉ mới nhìn qua mấy lần đã cảm thấy chóng mặt, đau đầu. Vì vậy, chẳng bao lâu sau, cậu ta liền đứng dậy, bắt đầu rón rén đi vòng quanh căn phòng như con mèo, lặng lẽ chạm vào từng món đồ, quan sát tỉ mỉ, nhưng vẫn hết sức cẩn thận, không để lại dấu vết.
Đột nhiên, ánh mắt Tiểu Phương lóe lên, cậu ta cúi người lại gần một chỗ nào đó...
Đúng lúc này, bên ngoài cửa phòng bỗng vang lên tiếng động.
Ba người Ngũ Hạ Cửu, Tiểu Phương và V lập tức đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía cửa, cơ thể họ cứng lại, đột ngột dừng hết mọi hành động.
V giơ một ngón tay lên đặt trước môi, ra hiệu giữ im lặng.
Hai người còn lại lập tức giữ nguyên tư thế, không dám nhúc nhích.
Tiếng động bên ngoài vẫn tiếp tục, rất rõ. Dường như có ai đó vừa bước vào căn nhà.
Ngay sau đó, một giọng nam vang lên: "Cha ơi!"
Chính là con trai Sài Ha. Nhưng không biết đó là ai trong ba người con của ông ta.
Không lâu sau, có tiếng cửa mở từ phía bên kia sảnh. Sài Ha bước ra với vẻ mặt vẫn còn chút ngái ngủ, giọng khàn khàn hỏi: "Có chuyện gì?"
Người bên ngoài chính là Sài Đại. Nghe vậy, hắn ta tiến lên một bước, nói: "Cha à, vừa rồi con và Sài Nhị, Sài Tam đi kiểm tra con sông kia. Bọn con phát hiện cá mặt người lại bắt đầu quay trở về thung lũng, dòng nước đang chảy ngược trở lại."
"Có lẽ không bao lâu nữa, một lứa rắn nước mới sẽ nở ra... Đến lúc đó, khu vực gần bờ sông lại trở nên nguy hiểm."
"Con nghĩ lần này không cần cảnh báo mọi người trong tộc nữa, dù sao thì... những người ngoại tộc đang ở đây. Chúng ta có thể dẫn họ ra bờ sông..."
Mấy câu cuối, Sài Đại ghé sát vào Sài Ha thì thầm, giọng hắn ta nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.
Ngũ Hạ Cửu, Tiểu Phương và V dù không nghe rõ, nhưng cũng đoán được hắn ta chắc chắn không có lời tốt đẹp gì để nói về họ.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt đều lạnh đi.
Sài Ha nghe xong, thản nhiên đáp: "Được. Năm nào cũng cảnh báo tộc nhân, bọn họ chắc cũng tự hiểu."
"Hiện giờ sắp qua mùa khô, mùa lụt sắp đến. Chúng ta nhất định phải hoàn thành nghi lễ trước khi kết thúc mùa khô."
"Người bộ tộc Tiền càng ngày càng ít đi, những kẻ ngoại tộc này đến đúng lúc. Việc bọn chúng có thể bị..."
Mấy chữ cuối cùng, Sài Ha cố ý nói mơ hồ, dường như đó là những từ không tiện nói thẳng ra.
Nhưng Sài Đại rõ ràng hiểu ý, hắn ta gật đầu đồng tình rồi cười lạnh mấy tiếng.
Không lâu sau, Sài Đại rời đi sau khi báo cáo với ông ta thêm vài chuyện. Sài Ha thì quay trở lại phòng ngủ.
Ba người trong phòng đợi một lúc nữa, sau đó mới bắt đầu cử động trở lại.
Nói là cử động, thực ra chỉ là thả lỏng cơ thể một chút. Ngũ Hạ Cửu cúi xuống, nhanh chóng ghi nhớ toàn bộ vị trí của những quan tài treo được đánh dấu trên bản đồ da dê. V vẫn đứng canh chừng ở cửa.
Còn Tiểu Phương, cậu ta lúc nãy đã phát hiện ra thứ gì đó, giờ liền tranh thủ cầm nó lên...
Khoảng năm phút sau, Ngũ Hạ Cửu ngẩng đầu lên, ra hiệu với hai người kia.
—Anh đã ghi nhớ xong, có thể đi.
V và Tiểu Phương lập tức tiến lại gần, ba người cùng nhau cuộn tấm da dê lại, dựng nó vào góc tường như cũ.
Sau khi sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy, ba người lặng lẽ rời khỏi nhà Sài Ha. Đi được một đoạn, cuối cùng họ mới có thể thật sự thở phào ngưng cảnh giác.
Lúc này, Tiểu Phương lấy từ trong ngực áo ra một bọc vải, phủi nhẹ lớp bụi bám trên đó rồi nói: "Hình như trong này ghi chép lịch sử của tộc Tiền. Có muốn xem không?"
Nói rồi, cậu ta lại phủi bụi trên người mình.
Thứ này bám quá nhiều bụi. Lúc ở trong phòng, Tiểu Phương không dám phủi bụi, sợ tạo ra tiếng động, đành nhét thẳng vào ngực áo mang đi.
Cậu ta nói:
"Yên tâm đi, thứ này bị Sài Ha vứt trong xó, đặt trong một cái hòm gỗ. Cái hòm thì tôi để lại trong phòng rồi, chỉ lấy cái bọc vải này đi thôi."
Tiểu Phương lắc lắc bọc vải trong tay, rồi dưới ánh mắt chăm chú của Ngũ Hạ Cửu và V, cậu ta mở nó ra—
Bên trong là ba cuộn trúc thư được cuộn lại.
Nhìn bề ngoài có vẻ đã rất cổ xưa.
...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro