Đoản 3

Sớm mai với vẻ yên bình chốn phố phường Hà Nội, cô gái nhỏ thu mình một góc bên bàn làm việc. Luẩn quẩn với những con số khiến nửa con người kia của cô dường như biến mất. Mới ngày nào còn đam mê văn học, thích những tác phẩm của những nhà văn trẻ, họ mạnh mẽ, nét bút uyển chuyển và sáng tạo.Cô cũng không ngoại lệ, cứ yên tĩnh một chỗ là có thể thoải mái mà sáng tác, thoải mái mà đưa tâm hồn đi đến những nơi xa tắp.

Ngày tháng ba yên bình, tháng của những dự định mới, trải nghiệm mới. Năm mới đến là cô gái nhỏ vạch ra cho mình vô vàn những kế hoạch, trong đó một phần cũng là làm mới con người. Có những sai lầm của tuổi trẻ, để rồi nhìn lại mới biết sống vội biết nhường nào. Với passport mới, nhiều điều tốt đẹp đang chờ cô, xa rồi những tháng ngày đã qua. Giờ cô hiểu cần phải bằng lòng với hiện tại, với những gi cô có, trân trọng những điều xung quanh, những người bạn không dễ gì có được, cả những tình cảm tốt đẹp và chân thành nữa. Kiên nhẫn với tập sách tiếng Nhật dày cộm, có tia hy vọng le lói đâu đây mà cô cảm nhận được. Cô không biết vì sao mình lại chọn học ngoại ngữ đó mà không theo những ngoại ngữ khác, không bởi vì ai cả, nghĩ lại trước kia khi xem một bộ phim tình cảm "Một lít nước mắt", có lẽ là vì vậy.

Tình yêu đúng là muôn màu, không chỉ giới hạn ở quan hệ nam nữ mà còn là ở gia đình, của những người xung quanh. Đã rất lâu khi mới trải lòng qua những dòng note, cứ nghĩ rằng rồi sẽ như con người mà cô nghĩ trước kia cô không thích. Những vòng xoáy của cuộc đời, tình yêu, công việc, gia đình và trách nhiệm. Càng sống chậm lại bao nhiêu, cô càng thấy con người ta sống thiên về chữ trách nhiệm bấy nhiêu. "Sống được bao nhiêu đâu mà nhìn về quá khứ mãi được" câu nói của cậu bạn làm cô suy nghĩ rất nhiều. Biết là vậy nhưng chẳng phải, có quá khứ thì mới có hiện tại và tương lai hay sao. Phải chăng tuổi trẻ là để bồng bột. Những con đường làm cô mê muội, vẻ đẹp của bình minh lúc sớm mai, ánh nắng tắt của buổi chiều tà, làn tóc bay theo cùng cơn gió, cố gắng hít thật sâu để cảm nhận vị của đất trời, trong lành và mát mẻ khác xa chốn thị thành. Quá khứ như chiếc lá rêu phong kia, mang trong mình vẻ cũ kĩ nhưng lại sâu đậm trong tim cô.Cứ đi mãi, dù biết ngày mai sẽ lại trở thành ngày hôm qua, chỉ cần hiểu rằng, mỗi ngày ta sống với nụ cười ấy, rồi mọi điều tốt đẹp sẽ đến thôi.

Đoản siêu ngắn

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro