seokmin
gửi vầng trăng nhỏ của jung hoseok,
anh nhớ em lắm người ơi
nhớ từng tiếng cười
nhớ từng câu nói ngọt ngào tựa độc dược em thốt ra
nhớ từng hành động nhỏ nhặt nhất của em
nhớ từng tấc da thịt trắng nõn nà của em
nhớ khuôn mặt, đôi mắt, cánh mũi xinh đến bờ môi mọng của em
và hỡi em dấu yêu ơi,
anh nhớ từng chốn đôi ta từng qua
quán cà phê nơi ta trao nhau ánh mắt đắm tình
con đường mà dấu chân ta từng đi qua
tiệm sách cũ đôi ta từng ghé qua bao lần
khu vui chơi từng ngập tràn sự thích thú của đôi mình
em ơi, anh nhớ em quá rồi
anh nhớ em đến điên dại rồi
từng kỉ niệm đôi ta giờ khiến anh mất trí
anh muốn tìm em
nhưng không được em ơi
họ ngăn cản anh, họ nói là
em đã chết rồi
lời nói dối đấy thật nực cười đúng không em
em chỉ đang chơi trò trốn tìm với anh mà thôi em nhỉ?
em trốn anh tới bao giờ đây em hỡi?
em cứ trốn mãi mà anh vẫn chưa tìm ra em
chắc em sẽ chu bờ môi ra tỏ vẻ giận hờn với anh mất
ngày qua anh lại mơ thấy hình bóng em
chắc em đang cô đơn lắm phải không?
vì ở nơi đó chẳng có ai yêu em như anh cả
vậy nên em à,
chờ một chút thôi em nhé
anh đến tìm em đây
mặt trời nhỏ của em
hoseok..
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro