THANH XUÂN CỦA CHÚNG TA
Phần đầu
Hiếu tỉnh giấc với một cái đầu đau nhức đến cực điểm. Cảm giác như cả trái đất đều đang xoay mòng mòng theo từng trận tê giật trên đỉnh đầu. Cậu dùng hai tay ôm lấy đầu mình, hai ngón cái đặt bên thái dương, ấn thật mạnh.
Đợi cơn đau ở đầu bình ổn rồi, hạ thân đau buốt liền như cơn sóng dữ ập tới.
Đau. Thật sự đau.
Vừa rát, vừa thốn. Chỉ cần nhúc nhích liền có cảm tưởng như thân thể sẽ lập tức chia thành hai mảnh.
Cậu dù có ngu ngốc thế nào cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trong đầu cậu chợt vụt qua gương mặt của Đăng Khoa.
Chết tiệt. Bảo sao bỗng dưng đám bạn cùng phòng bốn năm Đại học nước sông không phạm nước giếng, ấy vậy mà hôm qua nổi hứng rủ nhau đi quán bar. Còn nói cái gì sắp xa trường lớp, lại mừng cậu vừa xin được việc làm, đi chơi với nhau lần đầu cũng là lần cuối.
Cậu biết bạn cùng phòng không ưa mình. Cậu là sinh viên năm tốt điển hình, thầy cô đem cậu làm tấm gương sáng, nữ sinh xem cậu như thần tượng. Tính cậu lại khó gần, bình thường gặp ai nhiều lắm cũng chỉ có một cái gật đầu xem như chào hỏi.
Lúc mới gặp nhau, cả đám tuy rằng không thân nhưng quan hệ không đến nỗi ác liệt. Khoa là cậu bạn năng nổ nhất, nhiệt tình lại thân thiện. Hắn thường cùng đám bạn kề vai bá cổ, ở kí túc xá không bao giờ mặc áo. Hắn thích khoe thân hình thon gọn, sáu múi tiêu chuẩn của hắn cho đám bạn học ghen tị.
Mỗi lần như vậy, Hiếu thường phản ứng rất gay gắt. Chẳng phải ghen tị chướng mắt gì, chỉ bởi cậu là gay. Nhìn đàn ông cởi trần, cậu không thoải mái.
Lâu dần, Khoa cũng không còn những hành động vô tư thế nữa. Có điều quan hệ của bọn họ theo đó mà xấu đi.
Đến hôm nay, khi sắp mỗi người một ngã, Hiếu bị gã con trai được xem là thân thiện ấy chơi một vố như vậy, cậu hận đến mức nghiến răng ken két.
Hiếu cố lê thân xác đau đớn xuống giường, tìm hướng phòng vệ sinh đi vào. Mặc dù từ đầu đến chân trần như nhộng, nhưng cảm giác toàn thân nhẹ nhàng này cho thấy cậu đã được vệ sinh qua.
Gã bạn học thối tha đó còn tốt tính thế cơ đấy! Không đem hắn lột xuống một tầng da liền nghĩ cậu dễ bắt nạt!
Có điều, chờ đến lúc cậu lục tủ quần áo lấy được một bộ đồ thì mới chợt nhớ ra một chuyện quan trọng. Hình như, Khoa không ở thành phố, vậy thì, nhà này là của ai?
Cậu nhanh chóng mặc đồ, tìm đến thư phòng xem có chút thông tin nào của chủ nhân không. Dù cậu có là gay cũng là một gay có tôn nghiêm. Không thể đến mức ngủ với ai cũng không biết được.
Hiếu mở cửa căn phòng cạnh phòng ngủ, đập vào mắt là những kệ sách cao ngất. Cạnh cửa sổ đặt một chiếc bàn nhỏ, bên trên có máy tính và vài khung ảnh.
Cậu tò mò đi tới nhìn. Trên màn hình máy tính dán một tờ ghi chú, nét chữ quen thuộc đến mức làm tay cậu phát run, "Đồ ăn trong tủ lạnh nhé. Ăn xong rồi chơi. Đợi anh về."
Một lời nhắn ngắn ngủn, xa lạ lại quen thuộc đến thế. Tựa như họ vẫn dùng hình thức như vậy sống chung với nhau, chưa hề xa rời.
Đôi mắt cậu hoe đỏ, đưa tay cầm lên khung ảnh bên cạnh. Trong đó là một cậu nhóc ngây ngô và một thanh niên đĩnh đạc.
Ánh mắt cậu trai trẻ ngập ý cười, còn đôi mắt sâu màu hổ phách kia đều là dịu dàng.
Đúng vậy, dịu dàng. Anh vẫn luôn dịu dàng như thế. Nhưng một khi anh quay lưng, cũng dứt khoát như thế.
Cậu ngồi xuống chiếc ghế xoay nệm mềm, cảm giác đau đớn trên thân thể lúc này không so được với cơn đau nơi lồng ngực trái. Những kí ức ngỡ như đã ngủ quên lại lần nữa tỉnh giấc.
Nhớ năm đó, khi Hiếu 15 tuổi, cậu nổi tiếng là hotboy nổi loạn của trường. Đánh nhau, ghẹo gái, trốn học, phá hoại của công,...không trò nào không làm.
Sau lưng cậu luôn có một đám con trai mặt hất lên trời và một đám con gái ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cậu. Cậu từng là bá chủ một phương, vì gia thế hơn người và khuôn mặt điển trai không tì vết.
Năm lên 16, thời nổi loạn của cậu kết thúc khi có giáo viên chủ nhiệm mới.
Đó là một thầy giáo trẻ khoảng tầm 25 với đôi mắt màu hổ phách. Ngày đầu tiên thầy đến, thầy nở nụ cười điền đạm với học sinh, giới thiệu, "Thầy tên là Nguyễn Trần Trung Quân. Là giáo viên chủ nhiệm năm nay của các em, dạy bộ môn Ngữ Văn."
Dáng người thầy cao gầy, quần tây sơmi phẳng phiu, mái tóc đen nhánh chải gọn gàng. Lịch thiệp và nhã nhặn. Nhìn qua giống một quý công tử hơn là một thầy giáo trẻ.
Hiếu nhìn người thầy giáo này, ánh mắt không hề che giấu sự chán ghét.
Giả tạo - chính là hai từ cậu đánh giá thầy giáo mới.
Dường như cảm nhận được ánh mắt bất thiện của cậu, người kia nhìn về phía Hiếu, câu đầu tiên anh nói với cậu là, "Bạn học này, ngày mai nếu em còn để đầu tóc như đuôi công đó đến trường, tôi sẽ giúp em làm nó trông giống đầu người hơn."
Và thế là, thù của họ kết từ đó.
R
Có điều, dù cuộc chiến thầm lặng này có gay gắt thế nào, Hiếu luôn là người thua cuộc.
Thầy giáo chỉ cần một câu "chép phạt", hai câu "đứng cột cờ", ba câu "chùi WC" bằng nụ cười từ ái của thầy, mọi đấu tranh của cậu đều vô nghĩa.
Cho đến một ngày kia, sau khi bị chị gái mắng một trận te tua vì bị giáo viên gọi về nhà, Hiếu tức giận bỏ nhà ra đi.
Cậu lang thang cả ngày không mục đích, đến chiều tối, cơn giận trong lồng ngực vẫn chưa tan, cậu liền tìm đến nhà thầy giáo, muốn "dạy dỗ" anh một trận.
Nhìn thấy cậu tới, anh hơi ngạc nhiên, rồi khẽ cười, "Hôm nay mặt trời mọc đằng nào mà lại đến thăm thầy thế này?"
Hiếu nhìn mâm cơm nóng hổi trên bàn, bụng réo lên. Cậu xấu hổ cúi gằm mặt xuống. Cả ngày nay cậu chưa ăn gì, vốn là đến đây tìm người ta tính sổ, cuối cùng bụng lại đình công, nỗi nhục này, không thể để yên thế được.
"Vào nhà đi, thầy đi lấy thêm bát."
Trung Quân cười cười nhìn cậu học trò cứng đầu bằng đôi mắt từ ái của người cha, vào trong mắt Hiếu thì biến thành cười nhạo. Cậu định bỏ đi, song bụng cái réo liên tục. Cuối cùng anh bạn nhỏ đành hậm hực ngồi vào bàn ăn.
Chẳng biết vì đói hay vì thầy giáo nấu ăn ngon, cậu ăn không ngừng miệng.
Trung Quân rót cho cậu một cốc nước, nói "Ăn từ từ thôi kẻo nghẹn."
Không hiểu sao, đáy lòng cậu lúc ấy bỗng dâng lên một tia ấm áp kì lạ.
Cha mẹ cậu ly hôn, cậu sống với bà ngoại bà chị gái. Bà già rồi, không chăm sóc cậu được nhiều, phần lớn thời gian đều là cậu chăm sóc bà. Chị gái đang học Đại học ở xa, lâu lâu mới trở về một lần, mà lần nào về cũng mắng cậu một trận mới yên.
Cảm giác có người quan tâm, thật tốt. Có lẽ thầy không xấu như mình nghĩ nhỉ?
Hiếu ngước mắt nhìn người đối diện, hỏi "Tôi tưởng thầy ghét tôi?"
"Nói với thầy giáo mà xưng tôi?" Trung Quân nhướn mày.
"Cái đó...thầy...thì thầy trả lời đi! Nói lắm thế!"
Hiếu bực bội gắt gỏng.
"Ai nói thày ghét em bao giờ hả?" Trung Quân đưa tay vò mái tóc vừa mới nhuộm đen của cậu, cứ như xoa đầu sủng vật, ấy vậy mà Hiếu không hề ghét bỏ.
Cảm giác, rất thích.
"Thế sao thầy lại mách lẻo để chị gái mắng...em." Một tiếng em thốt ra thật khó khăn.
"Em chắc người mách lẻo đó là thầy chứ?"
"..." Hiếu không biết nói gì cho phải, đúng là không ai nói là thầy chủ nhiệm gọi. Bởi vì trong tâm cậu luôn nghĩ Trung Quân xấu tính, nên có chuyện gì không hay cậu đều đổ lỗi cho thầy.
Cậu cúi đầu, lùa hết cơm còn lại vào bụng. Nhìn đến thầy giáo nãy giờ vẫn không ăn được bao nhiêu, cậu bỗng thấy hơi xấu hổ.
"Thầy...ăn ít quá nhỉ?"
Hỏi xong, Hiếu rất muốn vả vào miệng mình một cái. Người ta là nhường cậu ăn, còn giả ngu cái gì?
"Ừm, thầy giảm cân."
Nghe thấy tiếng cười khe khẽ của người kia. Hiếu cúi gằm mặt, vội vơ lấy chén đũa trên bàn, nói "Để em dọn cho."
Trung Quân không có ý kiến, để cậu tự mình dọn dẹp.
Sau ngày hôm đó, quan hệ của hai người tốt hơn một chút. Chí ít Hiếu sẽ không gây sự vô cớ nữa. Trung Quân sẽ không soi mói cậu đến từng chân tơ kẽ tóc nữa.
Lâu lâu, cậu lại ghé phòng thầy giáo ăn chực cơm. Lại lâu lâu chạy đến giả vờ làm học sinh ngoan mượn sách, nhờ thầy chỉ bài. Mà cái bộ môn Ngữ Văn ấy, nào có chỗ nào cần chỉ.
Phòng Trung Quân khá nhỏ, đây là phòng cho giáo viên ở xa đến mà nhà trường cung cấp, chỉ tầm 15 mét vuông, song lại gọn gàng ngăn nắp đến lạ.
Trong phòng chỉ có một chiếc bàn đọc sách. Sau những lần Hiếu hay lại đây học bài, Quân liền mua thêm một chiếc bàn nhỏ cho cậu.
Thầy chưa từng thắc mắc tại sao cậu không học ở nhà. Cũng chưa từng nói em nên về nhà hay những cạu vô nghĩa tương tự, cho nên ở đây cậu đặc biệt thoải mái.
Thầy có thói quen viết giấy nhớ. Những mảnh giấy màu vàng nhạt được thầy dán khắp nơi.
Ban đầu là giấy nhắn cho chính mình, về sau là nhắn cho cậu.
Ví dụ trước tủ lạnh, thường có câu "Đừng uống nước ngọt nhiều". Thế nhưng trong tủ luôn có đủ các loại nước ngọt cậu thích.
Trên máy tính, luôn để lại dòng nhắn "Chơi máy tính 1 giờ thôi đấy."
Trước cửa sổ là câu "Mở cửa xong nhớ khóa lại, hôm qua trời mưa tạt ước cả phòng thầy."
Thậm chí phòng vệ sinh cũng để lại dòng nhắn được viết hoa rõ ràng, "EM CÓ THỂ DỘI NƯỚC SẠCH SẼ ĐƯỢC KHÔNG??"
Cậu vừa trộm cười vừa nghịch ngợm lấy bút đáp lại một chữ "Không."
Cứ thế, qua hết tháng này đến năm nọ, cho đến một ngày, cậu ghé qua nhà thầy vào một ngày trời mưa tầm tã.
Cậu thấy thầy uống rượu, loại chất lỏng nóng cháy mà cậu từng thử qua một lần với đám bạn.
Đôi mắt thầy đỏ hoe, ánh nhìn dữ tợn. Lần đầu tiên thấy thầy như vậy, cậu không biết nên làm thế nào cho phải.
"Lại đây." Trung Quân ngoắc tay gọi Hiếu tới.
Cậu ngập ngừng chốc lát rồi đến ngồi gần bên.
"Em muốn uống không?" Thầy đưa ly rượu trắng cho cậu.
"E có thể uống sao?" Cậu nhận lấy ly rượu nhưng vẫn không dám uống.
"Thầy uống rượu năm 16 tuổi, em bây giờ 17 rồi đấy." Thầy cười, ánh mắt không giấu nổi thê lương.
Thế rồi, cậu cùng thầy uống. Lẳng lặng bên nhau không nói gì.
Chỉ là, không hiểu vì sao, càng uống thân thể càng nóng. Đầu óc cũng nóng. Toàn thân đều mềm nhũn.
Cho nên, đến khi cậu nằm dưới thân ai đó rên rỉ từng tiếng đứt quãng, những tiếng gọi "Thầy ơi..." đủ cung bậc cảm xúc lại chỉ như đang mơ màng trong vô số những giấc mộng của cậu.
Một đêm cuồng nhiệt tuổi 17. Lần đầu tiên của một cậu trai non trẻ, cứ hồ đồ mất đi như vậy. Mà người ấy, lại là thầy giáo.
Chưa từng nói với nhau tiếng yêu. Chưa từng cho nhau lời hẹn ước.
Sau một đêm, người ấy cũng rời bỏ thế giới của cậu.
Đi rất dứt khoát....
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro