THANH XUÂN CỦA CHÚNG TA

Phần kết

Lúc Trung Quân trở về, Hiếu đã đi rồi. Cuốn album anh khóa kín trong hộc tủ nằm chổng chơ trên bàn sách. Mật mã ổ khóa là sinh nhật cậu ấy.

Trung Quân lắc đầu cười. Anh biết cậu nhóc đó sẽ không ngoan ngoãn đợi anh trở về. Anh chỉ muốn cho cậu biết sau khi say cậu đã lên giường cùng ai mà thôi.

Hiếu lúc này lại không thể như ai kia, có thể nhẹ nhàng mỉm cười, đầu cậu bây giờ rất loạn.

Đời cậu say rượu loạn tình hai lần. Hai lần cách nhau 5 năm. Hai lần cùng một người. Đây là duyên phận hay nghiệt duyên?

5 năm qua, không phải cậu chờ đợi người đó. Chỉ là vì, khi cậu còn chưa nhận ra tình cảm thật của mình, khi cậu còn chưa đủ trưởng thành để đón nhận một mối tình khắc cốt ghi tâm, khi cậu còn chưa hiểu bản thân mình muốn gì, người đó xuất hiện, và lướt qua đời cậu bằng một phương thức tàn nhẫn đến như vậy.

Đó là người thầy cậu yêu quý, là người dạy cậu sống tốt hơn, là người giúp cậu vượt qua những khó khăn trong cuộc sống. Ấy vậy mà, cũng chính người đó phá hủy thế giới của cậu.

Người thầy đáng kính, nhân lúc tinh thần cậu không ổn định, đem cậu, xem như một món đồ chơi mà dẫm dưới chân.

Cậu từng trách, từng giận, từng hận. Đến khi nỗi nhớ về người đó ăn mòn tâm trí cậu, cậu mới hiểu mình đã yêu rồi. Một tình yêu mới chớm chưa kịp nhận ra, đã bị người kia rẻ rúng xem thường.

Cho dù là vậy, cậu vẫn cố gắng học tập, cố gắng phấn đấu. Chỉ là, khép mình hơn, âm u hơn, lạnh lùng hơn. Che giấu bản thân thật tốt, không muốn lại thêm một lần tổn thương.

Cho đến hôm nay đây, khi biết mình lần nữa lặp lại sai lầm cũ, cậu không biết mình nên trách ai.

Cậu từng nghĩ, đời sống cá nhân người đó bừa bãi lắm. Bởi thầy có thể lên giường với cả học trò kia mà.

Ấy thế mà, những tấm hình cậu dùng điện thoại của thầy chụp đều được in ra, xếp gọn trong album ảnh. Tấm hình duy nhất hai người chụp chung, được đặt cẩn thận trên bàn sách.

Cậu thật sự không hiểu trong lòng người đó đang nghĩ gì. Càng không biết nên đối mặt với người ấy ra sao, cho nên cậu chỉ có thể chạy trốn.

Ngày mai, sẽ là ngày đầu tiên cậu chính thức đi làm, công việc chắc chắn sẽ khiến cậu quên đi người đó. Như cách mà 5 năm trước cậu lao đầu vào học để quên vậy.

Chỉ là Hiếu không ngờ, 5 năm, mọi chuyện đã khác, quá khứ không hề lặp lại như cậu nghĩ.

Lúc nhìn thấy người đàn ông ấy ngồi ở vị trí Tổng Giám đốc, Hiếu theo bản năng muốn quay đầu bỏ đi.

"Thưa Tổng Giám đốc, đây là trợ lý thực tập mới đến hôm nay của sếp." Trưởng phòng nhân sự cúi đầu giới thiệu, còn đẩy chàng trai đang muốn lùi về sau kia một cái, cho cậu dũng cảm bước lên phía trước, tự mình giới thiệu.

Trung Quân ngẩng đầu lên khỏi chồng tài liệu, ánh mắt sắc bén chưa kịp thu lại, đôi mắt vẫn là màu hổ phách năm xưa, chỉ có điều, ánh nhìn ấy khác rồi.

Không giống.

Ánh mắt người thầy năm ấy dịu dàng mà gần gũi. Ngay cả khi cùng cậu tranh đua gay gắt trong đáy mắt vẫn ngập ý cười.

Đôi mắt hôm nay nhìn cậu, xa lạ đến thế.

Không hiểu sao, trong tim bỗng nhói lên một cơn đau khó hiểu. Hiếu vội cúi đầu chào.

"Xin chào Tổng Giám đốc. Tôi là nhân viên mới. Mong được giúp đỡ nhiều hơn ạ."

Trong phòng một mảnh tĩnh mịch. Cứ ngỡ như đã trôi qua rất lâu, Hiếu mới nghe người kia lên tiếng. "Anh ra ngoài trước đi."

"Vâng thưa sếp." Trưởng phòng nhân sự đáp lời, sau đó là tiếng mở cửa đóng cửa vang lên sau lưng.

Từng tiếng bước chân đều đều gõ nhịp trên thềm gạch, đôi giày da màu đen đen sáng bóng xuất hiện trước mắt. Anh đưa tay nâng khuôn mặt đang cúi gằm xuống đất lên.

"Giả vờ không quen, hửm?" Giọng mũi trầm thấp, quyến rũ, đôi mắt anh tràn đầy ý cười khiêu khích.

Tâm cậu như tràn lên tận cổ họng. Cậu không biết phải đối mặt với người đàn ông này thế nào. Cậu chưa chuẩn bị tinh thần để gặp lại anh.

"Cao lên không ít." Anh trở tay xoa nhẹ cái đầu được xịt keo gọn gàng của cậu thành một cái ổ lông xù.

Hành động quen thuộc như thế, động tác quen tay đến thế lại khiến Hiếu dâng lên một nỗi uất ức khó tả.

Cậu gạt phăng bàn tay trên đầu mình ra, đôi mắt ngập lửa giận.

"Xem ra sự xuất hiện của tôi nằm trong tầm kiểm soát của thầy nhỉ? Thầy đùa giỡn tôi đủ chưa?"

"Anh chưa từng đùa giỡn em." Anh nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cậu nói rõ từng chữ.

"Ha, đúng rồi, người thầy đáng kính. Sao thầy có thể đùa giỡn học trò của mình được. Gặp dịp thì chơi, chơi xong thì bỏ thôi mà. À mà không đúng, thầy vốn nào có phải thầy giáo gì đâu. Người thừa kế Tập đoàn Doanh nhân giàu có số một đất nước, chỉ là tình cờ đến chốn dân quê của tôi, tình cờ gặp tôi, một nhân vật nhỏ bé như tôi được anh để mắt dạy dỗ hai năm cũng xem như tôi may mắn."

Trời biết, ngày ấy khi nghe những tin đồn về thầy, tình cảm của cậu đã trải qua bao sóng gió.

Cậu từng cho thầy một lý do, có lẽ, chỉ là, thầy vì một chuyện đột xuất nào đó mới vội vàng đi. Thầy chắc chắn không phải người như vậy.

Sau đó, cậu biết được thầy có vị hôn thê, thầy về nhà cưới vợ. Cậu nghĩ, có thể chỉ là thầy bị gia đình ép buộc mà thôi.

Lại sau đó, người ta nói cho cậu biết, thầy vốn là con nhà giàu, chỉ về vùng quê nghèo của cậu vui chơi trải nghiệm. Ừ, thầy vui chơi. Dùng cả linh hồn chưa trưởng thành của cậu để chơi.

Người ta nói, nói rất nhiều. Những chuyện trước đây cậu vô tình bỏ qua, mỗi một chuyện lại khoét vào tim cậu sâu thêm vài phần.

Đau lắm.

"Em nghĩ anh như thế sao?" Trung Quân bật cười, ý cười chế giễu, "Em nghĩ, nếu chỉ vì vui đùa, anh có kiên nhẫn để chơi cùng em hai năm sao?"

"Em nghĩ, bản thân em so với những chàng trai cô gái non trẻ nơi chốn thị thành này có giá trị đến thế sao?"

"Em nghĩ, anh muốn kiếm một người để lên giường, cần phải đi xa đến thế sao?"

"En nghĩ, anh sẽ vì một món đồ chơi mà đánh đổi cả danh dự sao?"

Tai cậu như ù đi, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Đã bao lâu rồi cậu không khóc? Vì sao hết lần này đến lần khác là khóc vì người này? Vì cái gì? Tình cảm của cậu, từ bao giờ bị người này cho phối?

Cậu xoay người muốn chạy ra bên ngoài, cánh tay bị một bàn tay rắn chắc giữ chặt lấy.

"Nãy giờ anh nói gì em hiểu không?" Đôi mắt anh đỏ lên vì tức giận. Hiếu chưa từng thấy anh giận đến thế.

Hiếu hất tay anh ra, gằn giọng nói, "Chẳng phải ý thầy là tôi không có giá trị đó sao?"

"Sau khi anh nghỉ thầy thể dục dạy Văn cho em đúng không? Vì sao não chứa toàn cơ như vậy?" Trung Quân bóp mạnh cánh tay chắc nịch của cậu.

Lực mạnh đến nỗi Hiếu phải nhăn mày. "Buông tôi ra."

Trung Quân kéo mạnh cậu trai nhỏ ôm vào trong lồng ngực, mặc cho cậu vùng vẫy, giằng co, anh vẫn ôm cậu, càng siết càng chặt.

"Anh xin lỗi." Anh vuốt mát tóc xù của cậu, ở bên tai cậu buông một tiếng thở dài.

Hiếu bỗng khựng lại. Cậu không biết mình nên đáp lời thế nào. Cảm giác nhoi nhói trong lồng ngực làm cậu khó chịu.

"Đáng ra, anh nên tin tình yêu của em."

Trung Quân đã từng có tình yêu lúc tuổi 17. Anh yêu bằng sự chân thành tha thiết, đổi lại là lợi dụng dối trá. Cho nên anh không tin ai cả. Anh không tin vào mối tình tuổi 17 ấy.

Là người từng trải, anh nhìn ra cậu bé ấy thích anh. Ngày ấy, ngủ cùng cậu, chẳng qua cũng xem như đáp ứng nhu cầu của cậu.

Anh nghĩ rằng, rồi cậu ấy cũng sẽ quên anh thôi.

Anh nghĩ rằng, cậu ấy, cũng sẽ như mối tình tuổi 17 lướt qua đời anh thôi.

Nhưng, anh sai rồi.

Trong những ngày dài sau khi trở về thành phố, anh thường lật xem từng tấm hình lưu giữ trong máy điện thoại. Sẽ vô thức nhớ về chàng trai ngây ngô ngốc nghếch đó.

Anh từng đến trường Đại học tìm cậu. Đi bên cậu là một anh chàng đẹp trai, cởi mở, phóng khoáng. Anh cười chế giễu chính mình. Nào có ai sẽ nhớ về anh như cách mà anh nhớ họ chứ.

Để rồi, khi xem hồ sơ xin việc của cậu, anh đã bối rối mất mấy ngày liền. Cuộc phỏng vấn ngày ấy anh không tham gia. Những gì anh biết được chỉ là bộ hồ sơ tóm tắt cùng với lời kể sơ lượt của Phòng nhân sự.

Anh không biết mình phải làm thế nào. Anh không nỡ từ chối cậu, lại không biết đáp ứng rồi, hai người sẽ đối mặt nhau ra sao.

Có phải chăng cậu sẽ dửng dưng xem anh như người lạ? Có phải chẳng sẽ lịch sự chào thầy, đã lâu không gặp? Hoặc là, sẽ tức giận vì anh làm chuyện không tốt với cậu?

Những suy nghĩ vẩn vơ chiếm lấy tâm trí anh. Cảm giác chán chường khiến anh lần nữa tìm đến men rượu, loại chất lỏng đã lâu anh không uống.

Từ trên lầu 2 của quán bar cao cấp, anh thấy cậu bị một đám nam sinh chuốc rượu. Trong lòng anh bỗng dâng lên tức giận khó hiểu. Anh giận cậu bao nhiêu năm rồi vẫn ngốc như vậy. Uống rượu vào chẳng còn nhớ mình là ai, mặc người chà đạp, mặc người xâu xé.

Cho dù muốn chà đạp cậu, người đó phải là anh.

Đến khi nghe từng tiếng gọi "Thầy ơi...." đứt quãng xen lẫn trong men rượu. Nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên má cậu, anh nhận ra, mình sai rồi.

Cậu ấy vẫn nhớ anh. Cậu ấy vẫn yêu anh. Một tình yêu vẹn nguyên như ban đầu.

"Anh xin lỗi. Anh sai rồi." Trung Quân hít nhẹ một hơi nơi cần cổ mẫn cảm của cậu. Hiếu rụt nhẹ bả vai, nhưng không đẩy anh ra.

Cậu không biết mình chờ đợi điều gì. Nhưng một câu xin lỗi của anh đủ làm tim cậu an yên hơn.

"Vì sao?" Cậu hỏi ra câu hỏi mà 5 năm qua cậu vẫn muốn tìm lời giải đáp.

"Vì anh khốn nạn." Tiếng Trung Quân nặng nề vang lên.

"Em không cần anh tự trách mình hay an ủi em. Em cần lời giải thích rõ ràng." Hiếu đứng ngay đơ như tượng gỗ, mặc cho anh ôm.

"Có những chuyện anh không cách nào giải thích được. Anh chỉ hy vọng em hiểu rằng, anh yêu em. Rất thật."

Hiếu im lặng một lúc lâu, sau đó vươn tay ôm lại anh.

Mặc kệ đi. Cho dù lý do là thế nào cũng không quan trọng nữa rồi.

Thanh xuân của chúng ta, ai cũng có ít lần yêu ai đó bất chấp mọi điều.

Chúng ta bỏ lỡ nhau 5 năm, có lẽ cũng đã đủ nhiều cho một thử thách. Thôi thì cứ lại yêu thôi. Chúng ta còn tình với nhau, lý do chí xa là gì, không quan trọng.

Ánh sáng ban mai chiếu qua khung kính, hai cái bóng đang ôm nhau đổ dài trên mặt đất. Ôm thật chặt. Ôm để vơi bớt nhớ thương bao năm xa cách.

Đón chúng ta sau này sẽ luôn là những ánh ban mai rực rỡ như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro