Đoản 1: Hoa Liên
Tiếng mưa rơi xối xả ngoài hiên, gột rửa đi những vết máu loang lổ trên nền đá lạnh lẽo của điện thờ. Hương khói tàn lạnh lẽo hòa lẫn với mùi tanh nồng, tạo nên một bầu không khí ngột ngạt đến nghẹt thở. Tạ Liên quỳ rạp xuống đất, hai tay run rẩy ôm chặt lấy thân thể gầy gò của Hoa Thành. Máu đỏ tươi thấm đẫm y phục trắng của hắn, nhuộm thành những vệt thê lương.
"Tam Lang... Tam Lang..." Tạ Liên khản giọng gọi, từng tiếng nấc nghẹn ngào vang lên trong không gian tĩnh mịch. Đôi mắt hắn đỏ hoe, ngấn lệ, nhìn chằm chằm vào gương mặt tái nhợt của người yêu. Vết thương chí mạng ở ngực trái vẫn đang rỉ máu, từng giọt, từng giọt rơi xuống nền đá, tựa như những giọt nước mắt đau đớn của chính hắn.
Hoa Thành khẽ động đậy, hàng mi đen dài khẽ run rẩy. Y khó khăn mở mắt, nhìn lên khuôn mặt đầy lo lắng và đau khổ của Tạ Liên. Một nụ cười yếu ớt nở trên đôi môi khô khốc của y.
"Ca Ca..." giọng nói của Hoa Thành yếu ớt như một sợi tơ mỏng manh.
"Đừng nói gì cả, Tam Lang. Ta sẽ chữa trị cho ngươi, nhất định sẽ chữa trị được," Tạ Liên vội vàng nói, giọng lạc đi vì nghẹn ngào. Bàn tay hắn run rẩy cố gắng cầm máu cho Hoa Thành, nhưng vô vọng. Máu vẫn không ngừng chảy, nhuộm đỏ cả đôi tay hắn.
"Vô ích thôi, Ca Ca," Hoa Thành khẽ lắc đầu, nụ cười càng thêm nhợt nhạt. "Ta... ta biết rõ tình trạng của mình."
Tạ Liên cắn chặt môi, nước mắt không kìm được mà trào ra. Hắn chưa bao giờ cảm thấy bất lực đến thế. Dù hắn có là Thái Tử Điện Hạ, dù hắn có sức mạnh phi thường, nhưng trước sinh tử của người yêu, hắn lại trở nên nhỏ bé và yếu đuối đến đáng thương.
"Không... không thể nào... Đệ đã hứa với ta... sẽ mãi mãi ở bên ta mà..." Tạ Liên nghẹn ngào nói, giọng van nài.
Hoa Thành đưa bàn tay lạnh lẽo của mình lên, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt Tạ Liên. Đôi mắt đỏ rực của y nhìn hắn với một sự dịu dàng vô bờ bến.
"Ta chưa từng hối hận vì đã gặp được Ca Ca... những năm tháng qua... là những ngày hạnh phúc nhất của ta..." Hoa Thành khó khăn nói, từng chữ như nghẹn lại trong cổ họng. "Xin lỗi... ta không thể... giữ lời hứa..."
"Không! Tam Lang! Ngươi không được bỏ ta! Đệ không được!" Tạ Liên ôm chặt lấy Hoa Thành, gào khóc trong tuyệt vọng. Tiếng mưa bên ngoài vẫn không ngừng rơi, như đang khóc thương cho số phận bi thảm của đôi tình nhân.
Sắc mặt của Hoa Thành càng lúc càng trở nên trắng bệch. Hơi thở của y yếu dần, yếu dần. Đôi mắt đỏ rực vẫn nhìn Tạ Liên trìu mến, cho đến khi ánh sáng trong đôi mắt ấy hoàn toàn vụt tắt.
"Tam Lang... Tam Lang..." Tạ Liên lay lay thân thể lạnh lẽo trong vòng tay, nhưng đáp lại hắn chỉ là sự im lặng đáng sợ. Hắn gục đầu xuống, tiếng khóc nghẹn ngào vang vọng trong điện thờ hoang tàn.
Bên ngoài, mưa vẫn rơi, không ngừng, không dứt. Tựa như nỗi đau và sự mất mát trong trái tim Tạ Liên, mãi mãi không thể nguôi ngoai. Hình bóng áo đỏ rực rỡ giờ đây đã tan biến, chỉ còn lại một Thái Tử cô độc, ôm chặt lấy ký ức về một tình yêu vĩnh cửu nhưng dang dở.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro