Đoản 2: Hoa Liên (ABO)

Ánh trăng đêm nay đặc biệt tròn và sáng, chiếu rọi khắp Tiên Kinh, phủ một lớp sương bạc mỏng manh lên những mái điện uy nghiêm. Trong điện thờ Thái Tử, không gian tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập khe khẽ. Tạ Liên ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, cố gắng tập trung vào những dòng chữ cổ trên cuốn sách, nhưng tâm trí hắn lại không ngừng xao động.

Hôm nay là một ngày đặc biệt trong năm của Hoa Thành. Kỳ phát tình đầu tiên của một Alpha thuần chủng.

Mùi hương nồng nàn, quyến rũ nhưng cũng đầy mãnh liệt từ Hoa Thành lan tỏa khắp điện thờ, từng chút một xâm chiếm giác quan của Tạ Liên. Đó là một mùi hương đặc trưng, sự hòa quyện giữa hoa quỳnh nở rộ trong đêm và một chút kim loại sắc lạnh, vừa thanh tao vừa nguy hiểm, khiến trái tim Beta như hắn cũng phải rung động.

Tạ Liên cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cơ thể hắn lại phản bội chủ nhân. Một cảm giác nóng ran khó tả lan tỏa khắp người, cổ họng khô khốc, và một sự thôi thúc kỳ lạ trỗi dậy trong sâu thẳm. Hắn biết, đây là ảnh hưởng từ pheromone mạnh mẽ của Hoa Thành.

Cánh cửa điện khẽ mở, Hoa Thành bước vào. Ánh trăng hắt lên mái tóc đen dài và y phục đỏ rực của y, tạo nên một vẻ đẹp ma mị và đầy mê hoặc. Đôi mắt đỏ rực thường ngày giờ đây lại ánh lên một tầng hơi nước mỏng, mang theo sự kiềm chế và cả một chút bất an.

"Ca Ca..." giọng Hoa Thành khàn đi một chút, âm cuối hơi run. Y dừng lại ở ngưỡng cửa, không dám tiến thêm. Mùi hương trên người y càng lúc càng nồng đậm, như muốn nhấn chìm mọi thứ xung quanh.

Tạ Liên đặt cuốn sách xuống, ngước mắt nhìn Hoa Thành. Khuôn mặt hắn có chút ửng hồng, đôi mắt ánh lên vẻ bối rối. Hắn chưa bao giờ đối diện với tình huống này. Dù đã ở bên Hoa Thành bao nhiêu năm, hắn vẫn luôn giữ khoảng cách nhất định, tôn trọng sự khác biệt giữa họ.

"Tam Lang... đệ không ổn sao?" Tạ Liên khẽ hỏi, giọng hắn cũng khàn đi một chút.

Hoa Thành khẽ lắc đầu, cố gắng giữ cho giọng nói bình thường. "Ta không sao, Ca Ca. Chỉ là... hôm nay có chút đặc biệt."

Y tiến thêm một bước, mùi hương nồng nàn hơn bao giờ hết bao trùm lấy Tạ Liên. Hắn cảm thấy cơ thể mình nóng lên dữ dội, một dòng điện chạy dọc sống lưng. Hắn nắm chặt tay, cố gắng trấn tĩnh.

"Đệ... có cần ta giúp gì không?" Tạ Liên khó khăn nói ra câu này. Hắn biết, trong kỳ phát tình, một Alpha cần một Omega để xoa dịu cơn khát, nhưng hắn chỉ là một Beta. Hắn không chắc mình có thể giúp được gì.

Hoa Thành nhìn Tạ Liên, đôi mắt đỏ rực ánh lên một tia phức tạp. Có sự kiềm chế, có khát khao, và cả một chút do dự. Y tiến thêm một bước nữa, đến gần Tạ Liên, khoảng cách giữa họ chỉ còn gang tấc.

"Ca Ca..." Hoa Thành khẽ gọi, giọng y trầm thấp, mang theo một sự van nài không thể chối từ. "Ta... ta không muốn làm tổn thương huynh."

Tạ Liên ngước nhìn vào đôi mắt đỏ rực ấy, hắn thấy được sự giằng xé và nỗi khổ sở của Hoa Thành. Một sự đồng cảm sâu sắc trào dâng trong lòng hắn. Dù hắn không phải là Omega, nhưng hắn vẫn muốn ở bên cạnh Hoa Thành, chia sẻ gánh nặng này với y.

"Tam Lang," Tạ Liên nhẹ nhàng đặt tay lên má Hoa Thành, cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên làn da y. "Không sao đâu. Ta ở đây."

Lời nói của Tạ Liên như một liều thuốc an thần, xoa dịu sự bồn chồn trong lòng Hoa Thành. Y khẽ nhắm mắt, tựa đầu vào lòng bàn tay Tạ Liên, hít sâu mùi hương thanh mát dịu nhẹ từ người hắn.

Mùi hương hoa quỳnh và kim loại dần dịu bớt, thay vào đó là một sự hòa quyện kỳ lạ, ấm áp và an toàn. Trong ánh trăng dịu dàng, hai người tựa vào nhau, vượt qua ranh giới của Alpha và Beta, chỉ còn lại sự tin tưởng và yêu thương chân thành. Kỳ phát tình của Hoa Thành có lẽ sẽ rất khó khăn, nhưng có Tạ Liên ở bên cạnh, y biết mình sẽ không đơn độc.

Hoa Thành khẽ dụi đầu vào lòng bàn tay Tạ Liên, hơi thở nóng rực phả vào lòng bàn tay hắn. Tạ Liên có thể cảm nhận được sự run rẩy nhẹ nhàng trong cơ thể người kia, dấu hiệu cho thấy cơn phát tình đang dần trở nên mạnh mẽ hơn.

"Ca Ca..." Hoa Thành lại khẽ gọi, giọng y nghẹn lại, mang theo một sự khẩn khoản không giấu giếm. "Ta... ta sợ mình sẽ..."

Tạ Liên hiểu nỗi lo lắng của Hoa Thành. Một Alpha thuần chủng trong kỳ phát tình có thể mất kiểm soát, đặc biệt là khi không có Omega phù hợp để xoa dịu. Hắn nắm chặt tay Hoa Thành, siết nhẹ.

"Sẽ không sao đâu, Tam Lang. Ta tin đệ," Tạ Liên nói, giọng hắn kiên định và đầy tin tưởng. "Đệ  mạnh mẽ hơn bất kỳ ai ta từng biết. Đệ sẽ vượt qua được."

Lời nói của Tạ Liên như một ngọn lửa ấm áp, sưởi ấm trái tim đang chìm trong bất an của Hoa Thành. Y ngước mắt nhìn Tạ Liên, trong đôi mắt đỏ rực ánh lên một tia cảm kích sâu sắc.

"Ca Ca..." Hoa Thành khẽ thì thầm, rồi bất ngờ ôm chặt lấy Tạ Liên. Cái ôm siết chặt đến mức Tạ Liên có thể cảm nhận được từng đường gân trên cơ thể cường tráng của y. Mùi hương nồng nàn lại bao trùm lấy hắn, nhưng lần này, Tạ Liên không còn cảm thấy khó chịu nữa. Thay vào đó là một cảm giác an toàn kỳ lạ, như thể hắn đang được bảo vệ trong vòng tay vững chắc nhất trên thế gian.

Tạ Liên nhẹ nhàng đáp lại cái ôm, vỗ nhẹ vào lưng Hoa Thành. Hắn không biết mình có thể làm gì hơn ngoài việc ở bên cạnh y, chia sẻ sự khó khăn này. Dù hắn không phải là Omega, nhưng tình cảm hắn dành cho Hoa Thành là chân thật và sâu sắc, vượt qua mọi rào cản về giới tính và bản năng.

Thời gian trôi đi trong sự im lặng bao trùm. Chỉ có tiếng thở dốc nhẹ nhàng của Hoa Thành và tiếng tim đập đều đặn của cả hai người vang vọng trong điện thờ. Ánh trăng vẫn dịu dàng chiếu rọi, như một chứng nhân cho sự tin tưởng và yêu thương kỳ lạ này.

Dần dần, cơn run rẩy trong cơ thể Hoa Thành dịu bớt. Mùi hương nồng nàn cũng trở nên ôn hòa hơn, không còn mãnh liệt như lúc ban đầu. Y khẽ nới lỏng vòng tay, tựa cằm lên vai Tạ Liên.

"Ca Ca... cảm ơn huynh," giọng Hoa Thành khàn đi vì kiềm chế, nhưng vẫn đầy biết ơn. "Nếu không có huynh..."

Tạ Liên lắc đầu, khẽ mỉm cười. "Đệ không cần phải cảm ơn ta, Tam Lang. Ta sẽ luôn ở bên cạnh đệ."

Hoa Thành nhìn Tạ Liên, đôi mắt đỏ rực ánh lên một vẻ dịu dàng chưa từng có. Y đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thanh tú của Tạ Liên.

"Ca Ca... huynh thật sự... rất đặc biệt."

Một sự ấm áp lan tỏa trong lòng Tạ Liên. Hắn không biết mình đặc biệt ở điểm nào, nhưng ánh mắt trìu mến của Hoa Thành khiến hắn cảm thấy mọi sự cố gắng của mình đều xứng đáng.

Đêm đó, trong điện thờ Thái Tử tĩnh lặng, một Alpha thuần chủng đã vượt qua kỳ phát tình đầu tiên đầy khó khăn nhờ sự kiên nhẫn và tình yêu thương của một Beta. Họ không bị ràng buộc bởi những quy tắc thông thường của thế giới ABO, mà liên kết với nhau bằng một thứ tình cảm sâu sắc và duy nhất, vượt lên trên mọi định nghĩa.

Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai chiếu rọi vào điện thờ, xua tan đi bóng tối của đêm qua. Hoa Thành đã hoàn toàn tỉnh táo, mùi hương trên người y trở lại vẻ thanh tao thường ngày. Y nhìn Tạ Liên đang ngủ say bên cạnh, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười hạnh phúc.

"Cảm ơn huynh, Ca Ca," y khẽ thì thầm, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên vầng trán Tạ Liên. Tình yêu của họ, giống như đóa hoa quỳnh nở trong đêm, âm thầm nhưng rực rỡ, vượt qua mọi giới hạn và định kiến.

Những ngày sau đó, bầu không khí giữa Tạ Liên và Hoa Thành trở nên thân mật và gần gũi hơn bao giờ hết. Hoa Thành dường như trân trọng sự hiện diện của Tạ Liên hơn, ánh mắt y luôn dõi theo bóng hình bạch y, mang theo một sự dịu dàng khó tả.

Một buổi chiều tà, khi cả hai đang cùng nhau thưởng trà trong điện thờ, Hoa Thành bất ngờ lên tiếng:

"Ca Ca có bao giờ... nghĩ đến việc đánh dấu không?"

Tạ Liên khựng lại, chén trà trên tay suýt chút nữa rơi xuống. Khuôn mặt hắn thoáng chút bối rối. Dù đã ở bên Hoa Thành một thời gian dài, đây vẫn là một chủ đề khá nhạy cảm giữa họ. Việc đánh dấu là một nghi thức quan trọng trong thế giới ABO, thể hiện sự ràng buộc vĩnh viễn giữa một Alpha và một Omega. Nhưng Tạ Liên chỉ là một Beta.

"Tam Lang... đệ biết ta là Beta mà," Tạ Liên nhẹ nhàng nói, cố gắng giữ cho giọng mình bình thường.

Hoa Thành đặt chén trà xuống, đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng vào Tạ Liên, không hề né tránh. "Ta biết. Nhưng... dấu ấn không chỉ dành cho Omega. Alpha cũng có thể... 'dấu' một Beta bằng pheromone của mình, tạo ra một sự liên kết đặc biệt. Nó không mạnh mẽ và ràng buộc như với Omega, nhưng... nó vẫn là một sự kết nối."

Tạ Liên im lặng, suy nghĩ về những lời Hoa Thành vừa nói. Hắn chưa từng nghe nói đến điều này trước đây. Thế giới ABO vốn phức tạp và đầy những quy tắc ngầm, nhưng tình cảm giữa hắn và Hoa Thành dường như luôn vượt ra ngoài những quy tắc đó.

"Đệ... muốn đánh dấu ta sao?" Tạ Liên khẽ hỏi, giọng hắn có chút ngập ngừng.

Một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi Hoa Thành, xua tan đi vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt tuấn tú của y. "Ta chỉ muốn Ca Ca biết rằng... Ca Ca là duy nhất đối với ta. Dù không có dấu ấn ràng buộc, trong tim ta, huynh đã là người quan trọng nhất rồi."

Nói rồi, Hoa Thành tiến lại gần Tạ Liên, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay hắn. Bàn tay y ấm áp và mạnh mẽ, bao trọn lấy bàn tay có chút lạnh lẽo của Tạ Liên.

"Nhưng nếu Ca Ca đồng ý... ta muốn giữa chúng ta có một dấu ấn riêng, một minh chứng cho sự khác biệt và duy nhất của mối quan hệ này," Hoa Thành nói tiếp, giọng y đầy chân thành.

Tạ Liên nhìn vào đôi mắt đỏ rực của Hoa Thành, hắn thấy được sự kiên định và tình yêu sâu sắc trong đó. Trái tim hắn rung động. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ có một "dấu ấn" với ai đó, đặc biệt là khi hắn chỉ là một Beta. Nhưng ý nghĩ về việc có một sự kết nối đặc biệt với Hoa Thành, một sự ràng buộc chỉ thuộc về riêng họ, lại khiến hắn cảm thấy một niềm hạnh phúc khó tả.

"Nếu... nếu đệ muốn," Tạ Liên khẽ nói, vành tai hắn hơi ửng đỏ.

Ánh mắt Hoa Thành sáng lên. Y nhẹ nhàng nâng bàn tay Tạ Liên lên, đặt một nụ hôn ấm áp lên mu bàn tay hắn. Sau đó, y từ từ cúi xuống, vùi mặt vào cổ Tạ Liên. Một mùi hương nồng nàn nhưng dịu dàng lan tỏa, bao trùm lấy khứu giác của Tạ Liên. Đó là pheromone độc đáo của Hoa Thành, không mạnh mẽ và chiếm hữu như với Omega, mà nhẹ nhàng và bao bọc, như một lời khẳng định thầm lặng về sự thuộc về.

Một cảm giác ấm áp và kỳ lạ lan tỏa khắp cơ thể Tạ Liên. Hắn cảm thấy một sự kết nối mới mẻ, một sợi dây vô hình ràng buộc hắn với người đang ôm mình. Đó không phải là sự ràng buộc về mặt sinh học, mà là sự kết nối của hai trái tim, hai linh hồn đã trải qua bao nhiêu sóng gió để tìm thấy nhau.

Từ đó về sau, thỉnh thoảng, Hoa Thành lại nhẹ nhàng "dấu" Tạ Liên bằng pheromone của mình, một hành động thân mật và riêng tư chỉ giữa hai người. Nó không thay đổi bản chất Beta của Tạ Liên, nhưng nó là một biểu hiện rõ ràng cho tình yêu và sự trân trọng mà Hoa Thành dành cho hắn, một dấu ấn độc đáo và duy nhất chỉ thuộc về Hoa Liên.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro