Đoản 4: Song Huyền
Sau biến cố chấn động, Sư Thanh Huyền, giờ đã là một phàm nhân, sống tại một thị trấn nhỏ ẩn mình giữa những ngọn núi xanh rì. Cuộc sống của cậu giản dị, không còn phép thuật hay những hào quang của thần tiên. Hàng ngày, Thanh Huyền bươn chải kiếm sống bằng những công việc vặt vãnh, từ gánh nước, bổ củi, đến giúp việc trong các quán ăn nhỏ. Dù cuộc sống có phần vất vả, nụ cười vẫn thường trực trên môi cậu. Sự lạc quan bẩm sinh dường như không bao giờ rời bỏ Thanh Huyền.
Tuy nhiên, có những lúc, cuộc sống phàm trần vẫn mang đến những thử thách quá sức. Có những ngày mưa tầm tã, những gánh hàng không bán được, hay những cơn đau nhức không tên sau một ngày dài lao động. Những lúc như vậy, Thanh Huyền thường ngồi dưới gốc cây mận cổ thụ sau nhà, ngắm nhìn những cánh hoa rơi, và đôi khi, một nỗi buồn thoáng qua.
Nhưng lạ thay, mỗi khi Thanh Huyền gặp khó khăn, dường như có một bàn tay vô hình nào đó lại giúp đỡ cậu. Khi mái nhà cậu bị dột, sáng hôm sau, những viên ngói mới tinh đã được đặt gọn gàng trước cửa. Khi gánh củi quá nặng, cậu luôn tìm thấy một chiếc xe đẩy nhỏ xuất hiện một cách "ngẫu nhiên" ở gần đó. Những khoản tiền nhỏ, đủ để cậu trang trải chi phí sinh hoạt, cũng thường xuyên xuất hiện trong túi áo hoặc dưới gối.
Thanh Huyền không ngốc. Cậu biết đây không phải là may mắn đơn thuần. Cậu đã từng là một vị thần, và cậu cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc, dù rất mờ nhạt, ẩn sâu trong những sự giúp đỡ ấy. Đó là khí tức của Hạ Huyền.
Một buổi chiều tàn, khi Thanh Huyền đang ngồi vá lại chiếc áo cũ dưới ánh nến leo lét, cậu bỗng nghe thấy tiếng động nhỏ bên ngoài. Cậu hé cửa nhìn ra, chỉ thấy bóng lưng một người đàn ông cao lớn khuất dần vào màn đêm. Dưới gốc cây mận, một túi vải nhỏ được đặt ngay ngắn. Thanh Huyền mở ra, bên trong là vài chiếc bánh bao nóng hổi, một ít thịt sấy khô, và một bó hoa dạ lý hương còn đẫm sương đêm.
Thanh Huyền ôm bó hoa vào lòng, hít hà hương thơm dịu mát của nó. Cậu mỉm cười. Nụ cười không còn chỉ là sự lạc quan hời hợt, mà là một nụ cười ấm áp, chứa đựng sự biết ơn sâu sắc. Cậu biết, Hạ Huyền không bao giờ muốn xuất hiện công khai. Anh thích ẩn mình trong bóng tối, âm thầm bảo vệ và che chở cho cậu, theo cách riêng của mình.
Cuộc sống của Thanh Huyền không còn vinh hoa phú quý, nhưng lại được bao bọc bởi một sự quan tâm đặc biệt. Dù không nhìn thấy nhau thường xuyên, dù không có những lời nói hoa mỹ, nhưng mỗi hành động nhỏ của Hạ Huyền đều là minh chứng cho một thứ tình cảm không rõ, vượt lên trên tất cả sự hận thù và bi kịch trong quá khứ. Dưới bóng cây mận cổ thụ, nơi những cánh hoa vẫn rơi, Sư Thanh Huyền biết rằng, y không bao giờ đơn độc.
(Hạ Huyền đã chữa trị cho Sư Thanh Huyền và đưa về sống trong một ngôi nhà trên núi, cuộc sống này là hằng ngày sau khi bắt đầu cuộc sống mới)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro