Năm ấy, người không biết

Năm ấy, người không biếtTác giả: HÀN DU

~~~*~~~

 Năm 1912 chính phủ Quốc dân Đảng thành lập. Cũng vào năm này, Tô Cầm đến Nam Kinh với hai bàn tay trắng tự nuôi sống chính mình. Ở nơi này được một năm, cô mới biết thế gian tàn nhẫn thế nào. Và, cô biết rõ bản thân về sau sẽ một thân một mình, không có bạn bè, cũng không còn vướng bận.

Áp lực cuộc sống lần đầu tiên đè nặng lên người cô. Nam Kinh – thành thị xa lạ mà phồn hoa, có nơi để cô sinh sống sao?

Một bóng dáng kéo dài trên con đường vắng ngắt, phối hợp với thành phố lạnh như băng này, gần như kéo dài đến vô tận, cho đến lúc chết. Trong hốc mắt tràn đầy sương mù dày đặc không hề nhìn ra chút tình cảm nào mà chỉ có thân thể yên lặng đi tới trước, tìm kiếm thứ có thể chống đỡ tiếp. Vô tình, lặng im. Chỉ cần có thể tiếp tục sinh mạng thì bất kì cơ hội nào cũng muốn. Trong thời buổi loạn lạc thì sinh mệnh mới là điều đáng quý nhất, những thứ khác đều rất mờ ảo, không thể dựa dẫm cũng không thể tín nhiệm được.

Tô Hà, một quán bar mới khai trương không lâu, hiện tại đang tuyển ca sĩ. Cái nghề này có thể lấp đầy bụng sống qua ngày, cơ hội như vậy, Tô Cầm đương nhiên sẽ không bỏ qua. Quán trang trí theo phong cách cổ xưa bằng gỗ cùng với ánh sáng tương đối phù hợp. Nơi này khác hẳn với tất cả các quán bar khác, không có mấy cái cột, rèm che, ghế sa lon cùng với ánh đèn phong cách màu đỏ sậm. Cũng không giống các quán bar chỉ có vũ trường, xen kẽ một ít ca sĩ với một vài cô gái múa cột, mà là phát điệu nhạc disco cùng với ca sĩ biểu diễn ở một chỗ. Nơi này không tính là dơ bẩn, vì vậy tạm thời có thể ở lại. Sau khi bàn bạc với ông chủ, Tô Cầm lê thân thể mệt mỏi đi vào phòng. Bôn ba lâu như vậy rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi. Rất muốn nằm nghỉ một chút, nhưng phát hiện, nằm như thế nào cũng không ngủ được. Một loại cảm giác bất an dần dần bao phủ trong lòng. Ra ngoài tìm rượu uống, cô muốn mình an tĩnh lại, muốn đem mấy thứ âm u kia quăng ra sau đầu. Tửu lượng của Tô Cầm không tính là tốt, vì chỉ cần uống rượu cô sẽ trở nên an tĩnh, sau đó nặng nề ngủ mất.

Lúc tỉnh dậy thì đã là buổi trưa, qua loa ăn cơm, dọn dẹp xong đồ đạc thì cũng đến buổi tối. Cũng là lúc cô đi lên sân khấu rồi. Mỉm cười nhạt nhẽo cùng với chút vui sướng nông cạn và ưu buồn thoáng hiện, trong không gian quỷ mị hiện ra. Âm thanh những chiếc ly thủy tinh đụng chạm nhau, hỗn loạn không chịu nổi. Không hề có kinh nghiệm biểu diễn nào, cũng chỉ vì sinh tồn mà thỏa hiệp, chậm rãi mà tiếp tục... Âm nhạc réo rắt không thể che giấu tất cả những hình ảnh chân thật kia. Những trò vui tiêu khiển đó là một sinh mạng chân thực. Biểu diễn xong, Tô Cầm đi vào trong góc, bắt đầu sử dùng cách thức vẫn luôn hữu hiệu làm mình tê dại, uống rượu. Chỉ còn đi về phòng mình nữa là kết thúc một ngày không cảm giác. Nhưng hình như, Tô Cầm lại thấy được một khuôn mặt tươi cười, lạnh lẽo đến mức có thể đóng băng hai cực của Trái Đất, nụ cười lạnh như băng không cách nào trực tiếp chạm vào được. Tô Cầm nháy mắt cứng ngắc. Nụ cười lạnh băng đó, là của cái người mà cô cho cái ấy sao? Chung quanh nhất thời yên tĩnh..."Tách" Trong nháy mắt chụp lại khoảnh khắc mà đạo diễn vui vẻ nói đến, đúng, vẻ mặt đó mới là điều hắn cần.

Tô Cầm nghe xong những lời này mới hiểu rõ. Đây là đang đóng kịch và cô chính là một nhân vật nhỏ bé trong đó. Thế nhưng, cảm giác rung động của cô đối với anh, có thật sự là vì kịch bản cần không? Tất cả chỉ là biểu diễn một chút về bộ mặt chứa tình cảm mãnh liệt thôi. Sau khi chụp xong cũng chỉ còn mỗi cô đơn độc. Thật giống như một trò hề! Rốt cuộc cũng không thể thoát khỏi số phận thất bại hả? Nháy mắt hiện ra vẻ tình cảm nồng nàn, có điều, nhớ đến chuyện thương tâm thì chỉ trong chớp mắt thôi.

Rời khỏi chỗ này, thì có thể hết đau lòng sao? Cô không biết, cũng không muốn biết. Bây giờ, cô chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh, chậm rãi dưỡng vết thương lòng.

Xe lửa chậm rãi rời khỏi nơi này, xung quanh đều trở nên mơ hồ. Cô và anh qua lại không có ai chú ý, cũng không có ai nhớ.. Trong thời buổi chiến tranh loạn lạc, điều mọi người làm được cũng chỉ có giữ được mạng nhỏ của mình mà thôi. Cô và anh, ai cũng không ngoại lệ.

Thành phố tràn ngập khói lửa không hợp với cô, những hình ảnh tàn nhẫn như vậy cô không muốn xem nữa. Cuối cùng, cô trở lại nơi đưa cô bước vào đời. Một thôn xóm tuy nhỏ, tuy cũ kỹ, nhưng nơi này, vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ cô. Cô đã quyết định, tiếp tục sống ở nơi này, rồi lặng lẽ chết đi. Thành thị xa hoa sầm uất kia, không phải là nơi cô có thể sống. Cô cũng chỉ là một người bình thường. Không thể có được lòng của người kia, cũng không thể vì trái tim kia mà ở lại.

Phồn hoa che lấp tất cả, cuối cùng cũng sẽ phai màu. Cô trở nên thực tế hơn, không phải là con người từng có ảo tưởng như trước kia nữa. Và dĩ nhiên, cô trở nên tầm thường hơn. Nhưng có lẽ, đó mới là cuộc sống thuộc về cô.

Cuộc sống về sau của cô rất bình thản, lẳng lặng sống qua ngày. Trong thời buổi loạn lạc, bảo vệ được tính mạng, thật là tốt. .

Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #truyen