Confession Of A Mask (NortNaib-TSWR AU)

Note: Norton Campbell cần một ai đấy nhìn thấu được lớp mặt nạ của hắn, khao khát một ai đấy an ủi sự yếu đuối trong lòng, mong đợi một sự quan tâm, hy vọng được ai đó đưa tay đáp lại. Nhưng; hắn ta cứ tiếp tục chối bỏ mọi thứ, kể cả chính bản thân mình.
_________________________

Norton Campbell bắt đầu và kết thúc mỗi ngày với tiếng búa nện đều đều trong lòng đất.

Là một tên thợ mỏ khốn khó, hắn sống cuộc đời trong bóng tối, không chỉ là bóng của những vách hang, mà còn là bóng của nỗi tuyệt vọng của chính mình. Những khao khát cháy bỏng đã lụi tàn, chỉ còn lại Norton Campbell - một kẻ tham vọng và thua cuộc thảm hại. Hắn, đã từng mang trong mình hy vọng về tương lai phía trước, thứ từng là một nỗi ám ảnh tay thợ mỏ trong những cơn mơ.

Nhưng giờ đây; Norton Campbell chẳng là gì cả.

Hắn chỉ là một tên thợ mỏ bần hèn chết tiệt, trong một cái thị trấn nghèo khó chết tiệt, với một vết nhơ quá khứ chết tiệt.

Norton Campbell đúng là một kẻ thua cuộc thảm hại, hắn sống một cuộc đời lay lắt vật vờ, sống bữa nay lo bữa mai. Nhưng ôi chao, hắn ta vẫn nắm chặt cái tôi cao ngạo của mình, giả vờ như không nghe thấy những lời thì thầm phía sau, không để ý những cái nhìn săm soi trên cơ thể, càng không để cuộc đời quật ngã chính mình.

Thế nhưng, khi tay thở mỏ trở về căn nhà nhỏ tối tăm của mình vào ban đêm, hắn lại là một người đàn ông tan vỡ bởi sự cô đơn, chiến đấu với chính những cảm xúc mà chính Norton Campbell chối bỏ vào ban ngày. Việc đóng vai một kẻ cứng cỏi dễ hơn là thừa nhận khoảng trống của nỗi buồn đang đè nặng lên chính mình.

Nhưng bên trong, hắn biết mình rỗng tuếch.

Lớp mặt nạ mà hắn tạo ra đã hằn quá sâu, tới nỗi Norton Campbell chối bỏ những gì đã từng làm nên bản thân hắn.

Giả dụ như sự yếu đuối thảm thương vào ngay lúc này, khi Norton cuộn tròn trên chiếc giường xập xệ, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào khoảng không. Cơ thể hắn cảm thấy nặng nề và mỏi mệt, kể cả thể xác lẫn tinh thần. Đâu đó bên trong gã Campbell ấy khao khát được một lần làm chính mình, được trở lại những ngày tháng cực nhọc nhưng hẵng còn hy vọng; nhưng khi đôi tay chạm vào nơi vết bỏng xấu xí trên da thịt, con tim gã đàn ông ấy lại nhói đau, thôi thúc trở về lại thực tại.

Norton Campbell muốn khóc, nhưng hắn không thể khóc.

Norton Campbell muốn được yếu đuối, nhưng hắn từ chối điều ấy.

Những cảm xúc bên trong gã bị nén chặt lại, như một viên đá to rơi xuống ngọn đồi dốc, cứ tiếp tục lăn dài trong tâm trí Norton Campbell, lại trở thành con người tệ hại mà hắn đã luôn là. Có lẽ hắn chẳng coi mình là con người nữa. Chỉ là một thứ gì đó vô dụng, nhưng vẫn tồn tại nơi cõi trần tục này, chẳng phải người, nhưng lại đáng thương một cách kì lạ.

Ít ra, Norton Campbell vẫn là độc nhất.

Nhưng,

Naib Subedar xuất hiện.

Một tay lính xuất ngũ, mang trên mình vết thương thời chiến. Gã lính nọ là kiểu người mà mọi người đều tránh xa, với vẻ lạnh lùng, xa cách không mời gọi sự gắn kết. Gã luôn là người ngoài cuộc đứng nhìn vào, quan sát thay vì tham gia. Tuy nhiên, vì những lý do mà ngay cả bản thân Norton Campbell cũng không thể hoàn toàn hiểu được, hắn thấy Naib Subedar, dường như nhìn thấy điều gì đó trong "Norton Campbell" mà không ai khác nhận ra.

Đôi mắt xanh kia khiến hắn sợ hãi.

Lần đầu chạm mắt nhau, Norton Campbell cứ ngỡ như thâm tâm mình bị nhìn thấu.

Nơi mà những người khác thấy nụ cười dối trá của hắn, Naib Subedar lại thấy những vết nứt trong chiếc mặt nạ.

Nơi họ nghe tiếng cười giả tạo của hắn, Naib cảm nhận được trọng lượng đằng sau mỗi âm thanh trống rỗng đó.

Gã thợ mỏ là một linh hồn tan vỡ, không khác gì gã lính ấy thôi, nhưng trong khi Naib đã chấp nhận sự cô độc của mình, Norton lại chống chọi với nó, giả vờ trở thành một người mà hắn không phải.

Hai người họ hiếm khi nói chuyện. Thực tế, Naib thường quan sát từ xa, như một kẻ ngoại lai, hoàn toàn không thổi một hơi rung động vào mặt nước hỗn độn nơi đây. Gã Subedar sống và kiếm tiền theo cách của mình, gã chẳng e ngại những ánh nhìn xăm xoi nơi những vết chém xẻ đôi gương mặt, được khâu lại một cách vặn vẹo xấu xí. Sự thờ ơ của gã lính làm Norton ghen tị, nhưng hắn có thể làm gì đây chứ?

Đôi mắt đen láy của tay thợ mỏ luôn bị thu hút bởi gã cựu binh một cách lạ lùng.

Không phải tình yêu, không phải lòng thương hại, càng chẳng phải sự cảm thông. Mà là sự tò mò khi thấy một kẻ thật giống mình, nhưng cũng thật khác mình.

Đối lập với sự thờ ơ tới hờ hững của Naib Subedar, Norton Campbell càng tệ hại hơn trong việc kiềm nén bản thân. Những cơn đau quặn xoắn nơi buồn phổi khiến Norton phải rít lên, thân thể nặng nề như một gánh nặng với chính con tim yếu đuối của hắn. Trong một khoảnh khắc, hắn ta không tài nào giữ nổi chiếc mặt nạ của chính mình, hoàn toàn gục xuống với những tiếng kêu khản đặc, như một con thú hoang bị thương, khóc than cho một ai đó tới cứu giúp chính mình.

Sự cô đơn cùng nỗi buồn khốn khổ chợt đánh ngã Norton Campbell, khiến đôi vai hắn ta sụp xuống, lẳng lặng bấu víu vào nền đất lạnh lẽo dưới chân mình. Tay thợ mỏ nghĩ rằng mình sẽ chết, mồ hôi lạnh túa ra khiến mái tóc hắn ướt nhẹp, cơn hen xuyễn buộc lồng ngực gã xung động dữ dội, cổ họng đã đau rát tới mức muốn chết đi, nhưng Norton Campbell quá yếu đuối để ngừng chúng lại.

Cho tới khi hắn ta được Naib Subedar tìm thấy.

.

"Cậu giấu giếm giỏi đấy chứ.” Naib nói, giọng trầm thấp khi gã tiến lại gần.

Những vết khâu trên khoé môi gã giãn ra, che đi sự chắp vá của da và thịt. Gã lính nâng cơ thể to lớn của Norton khỏi mặt đất lạnh lẽo, khuỷu tay lau đi những giọt mồ hôi lăn trên má người nọ. Có gì đó ở Naib Subedar khiến những suy nghĩ rối loạn của Norton chợt dừng hẳn, có lẽ là vì sự bình tĩnh lạ thường, hay chỉ là vì, đôi mắt xanh ấy nhìn thẳng vào Norton, phản chiếu ảnh ngược của người thợ mỏ tội nghiệp.

"Cảm giác gần với cái chết khá tồi tệ, đúng không."

Những lời nói của gã giống như một lời tuyên bố hơn là một câu hỏi.

Norton không ngẩng đầu lên, mặc dù sự ngạc nhiên thoáng qua trong mắt hắn. Cơn hen dường như đã được xoa dịu khi được tay cựu binh vỗ về, bàn tay thô ráp ấy trượt trên tấm lưng của hắn, như một liều thuốc an thần tạo ra bởi dopamine và sự quan tâm nhất thời. Tay thợ mỏ không quen với việc bị nhìn thấu - thật sự bị nhìn thấu bởi một ai đó.

“Tôi không biết anh đang nói gì.", hắn đáp. Với hy vọng đẩy gã đàn ông ra xa khỏi chính mình, để xoá xổ sự bất lực bản thân lúc này.

Naib ngồi xuống bên cạnh hắn, sự im lặng kéo dài giữa họ như một thứ hữu hình, nặng nề, và thật sự tồn tại.

“Cậu không cần phải giả vờ với tôi,” cuối cùng gã lính lại là người chấm dứt sự im lặng , giọng nói gã bất ngờ nhẹ nàng đối với một người lúc nào cũng có vẻ cứng rắn.

"Tôi đã thấy đủ loại người trên đời này, Campbell. Nhất là loại người luôn tỏ ra mạnh mẽ."

Đôi tay của Norton khẽ run, ngón tay hắn cắm chặt vào đất. Lần đầu tiên sau nhiều năm, có người đã xuyên qua vỏ bọc mà hắn đã chắp vá rất cẩn thận, và điều đó làm gã Campbell thật sự sợ hãi.

“Tại sao anh quan tâm?” Norton lẩm bẩm, giọng nói gần như không thể nghe thấy.

“Tôi chỉ là... tôi thôi.”

Naib nhún vai, ánh mắt vẫn bình tĩnh. Gã chẳng nói gì, cũng không giải thích cho sự quan tâm bất chợp của bản thân mình. Đôi mắt xanh ấy vẫn nhìn thẳng vào Norton, xuyên thấu qua đôi mắt đen ảm đạm, như nói lên thành lời những điều mà Norton cần được nghe. Cổ họng Norton nghẹn lại. Hắn đã dành quá nhiều thời gian để tự thuyết phục bản thân rằng mình ổn, rằng việc giữ bản thân mình mạnh mẽ là cần thiết. Nhưng bây giờ, dưới ánh mắt của gã cựu binh, sự thật dường như không thể chối cãi.

“Tôi không cần sự thương hại,” Norton nói, giọng run lên vì bực bội. “Tôi ổn khi ở một mình.”

“Tôi không đưa ra sự thương hại,” Naib trả lời bình thản. “Tôi đang cho cậu cơ hội để ngừng giả vờ.”

Họ lại ngồi trong im lặng, tiếng chảy xuôi của thời gian trôi đi là âm thanh duy nhất giữa họ. Norton có thể cảm thấy lồng ngực mình thắt lại, nỗi sợ quen thuộc đang cào xé hắn—nỗi sợ bị phát hiện, bị quan tâm. Gã trai đã dành quá lâu để đẩy mọi người ra xa, thuyết phục bản thân rằng mình không cần ai. Nhưng bây giờ, với Naib ngồi đó, không mang theo gì ngoài sự thấu hiểu, cảm giác này dường như khác lạ.

“Tôi không biết làm thế nào,” Norton thừa nhận, giọng vỡ vụn.

“Tôi không biết làm thế nào để là... chính mình.”

Đấy là lần đầu tiên họ trò chuyện với nhau,

gần như là thế.

.

Norton Campbell là một con người đầy mâu thuẫn.

Sâu thẳm bên trong, hắn khao khát được là chính mình, được sống thật với cảm xúc và nỗi đau của bản thân. Tuy nhiên, Norton lại cố chấp chối bỏ sự yếu đuối trong lòng, đã tự dạy bản thân rằng việc thể hiện sự yếu đuối đồng nghĩa với việc mất đi sự kiểm soát. Thứ đồng nghĩa với việc bị tổn thương lần nữa.

Bên trong Norton là một cuộc đấu tranh nội tâm không ngừng nghỉ, như bánh răng vĩnh cữu trước thời gian. Một mặt, hắn mong muốn được trải lòng và để người khác thấy được những tổn thương và nỗi cô đơn mình đã phải chịu đựng. Hắn mong rằng ai đó sẽ nhìn thấy con người yếu đuối bên trong; nhưng mặt khác, tên thợ mỏ lại cảm thấy xấu hổ và sợ hãi trước ý nghĩ rằng mình sẽ bị đánh giá hoặc bị coi thường vì sự dễ tổn thương đó.

Với Norton, việc thừa nhận sự yếu đuối giống như chấp nhận thất bại, và hắn ta không cho phép bản thân làm điều đó.

Sự đấu tranh nội tâm như một vòng lặp vô tận: khao khát được yêu thương, nhưng khi tình cảm ấy đến gần, Norton lại đẩy nó ra xa, cho rằng mình không xứng đáng hoặc rằng nó sẽ khiến bản thân mình trở nên yếu đuối hơn.

Nỗi đau của Norton không chỉ đến từ sự cô đơn, mà còn từ sự mâu thuẫn trong chính tâm trí mình. Hắn biết rằng sống giả dối chỉ khiến anh thêm khổ sở, nhưng không thể tìm được dũng khí để buông bỏ mặt nạ và đối mặt với con người thật của mình. Điều đó khiến Norton mắc kẹt trong một vòng xoáy cảm xúc phức tạp, nơi anh vừa khao khát sự chấp nhận, vừa sợ hãi trước viễn cảnh bị từ chối.

Nhưng, Naib Subedar là một người khác hẳn.

Gã đã quen với sự lạnh lùng và tàn nhẫn của thế giới, thậm chí còn học cách sống sót trong thế giới ấy. Khi Norton vật lộn với chính mình, gã lính đã biết cách tự chủ được nỗi buồn bên trong.

Naib Subedar không phải là một vị thánh có thể nhìn thấu lòng người, nhưng gã lại có thể cho tay thợ mỏ những gì hắn ta cần vào thời khắc này. Không hề vì một chút tình cảm cá nhân nào cả, đôi mắt xanh ấy như có thể chứa đựng mọi thứ, kể cả sự trống rỗng đáng thương của Norton Campbell.

Và, Norton Campbell rung động.

Lần thứ hai, cũng là lần cuối cùng.

.

"Campbell."

Naib Subedar tiến đến gần, ánh mắt màu xanh biển của anh sắc lạnh nhưng không hề chứa sự phán xét. Norton Campbell đứng đó, chôn chân trước sự nặng nề vô hình, tâm trí hắn cố gắng trốn chạy như mọi khi, nhưng lần này, Naib không cho phép.

Gã không nói lời nào, chỉ nhìn thẳng vào Norton, và trong khoảnh khắc đó, Norton cảm thấy như mọi tấm màn bảo vệ, mọi vỏ bọc mà hắn đã dựng lên đều bị phá vỡ. Dưới ánh nhìn của Naib, Norton thấy mình trần trụi, yếu đuối và hoàn toàn bị nhìn thấu.

Norton, người đã luôn tự hào về việc che giấu cảm xúc của mình, cảm thấy lòng kiêu hãnh của anh sụp đổ. Tất cả những gì anh đã xây dựng để bảo vệ bản thân giờ đây tan biến trước sự kiên định và thấu hiểu của Naib. Những bức tường mà hắn đã tự dựng lên trong suốt những năm tháng dài bất ngờ sụp đổ, để lại không gì ngoài sự yếu đuối mà bản thân tay Campbell luôn cố gắng chối bỏ.

“Cậu không thể trốn nữa, Norton,” Naib nói, giọng gã không lạnh lùng như thường lệ, mà có một sự kiên nhẫn lạ lùng. “Đã đến lúc cậu đối diện với con người thật của mình.”

Norton muốn phản kháng, muốn quay đi, nhưng hắn không thể. Có điều gì đó trong ánh mắt Naib khiến Norton không thể thoát ra, một sự thấu hiểu sâu sắc, một sự kiên nhẫn khiến tất cả những nỗ lực trốn chạy của anh trở nên vô nghĩa. Norton cảm thấy cổ họng nghẹn lại, và trước khi hắn kịp nhận ra, những giọt nước mắt đã lăn dài trên má.

Norton chưa bao giờ khóc trước mặt bất kỳ ai. Ngay cả trong những khoảnh khắc đau đớn nhất, hắn luôn giữ lại những giọt nước mắt cho riêng mình, coi chúng như một dấu hiệu của sự yếu đuối mà không thể để người khác nhìn thấy. Nhưng giờ đây, trước mặt Naib, mọi kiêu hãnh, mọi rào chắn đã biến mất. Người thợ mỏ, Norton Campbell, không còn gì để che giấu.

Lần đầu tiên trong nhiều năm, Norton cảm nhận được sự nhẹ nhõm mà hắn đã từng phủ nhận. Những giọt nước mắt rơi không ngừng, trút bỏ nỗi đau và sự cô độc mà hắn đã tích tụ. Và Naib, không nói thêm lời nào, chỉ đơn giản tiến đến và nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên má Norton.

Khoảnh khắc đó, giữa hai người không còn khoảng cách. Naib không chỉ là một người lính đánh thuê lạnh lùng nữa, mà là người duy nhất chứng kiến và chấp nhận sự yếu đuối của Norton mà không hề phán xét. Trong đôi mắt màu xanh biển của Naib, Norton không thấy sự thương hại, mà chỉ thấy sự thấu hiểu sâu sắc.

Và lần đầu tiên trong đời, Norton cảm thấy mình không còn cô đơn.

Những đầu ngón tay thô sần ấy trượt trên vết bỏng đỏ bầm của hắn, xoa dịu đi những nức nở ngày xưa. Naib Subedar đã nhìn thẳng vào hắn, vào cái tôi đáng thương mà Norton cố gắng bao bọc. Vóc dáng to lớn của Norton gục xuống, để có thế ích kỉ tựa đầu lên vai Naib một lần. Hắn như một đứa trẻ, cuộn tròn trong lòng gã để kiếm tìm hơi ấm, như một chốn an toàn trong một thế giới lấp đầy bởi sự khổ đau.

"Sao đấy?",

Naib Subedar hỏi. Gã nghiêng đầu, sống mũi tựa vào mái đầu xoăn tít của Norton, nhìn chằm chặp vào gã trai Scotland to lớn cuộn tròn trong vòng tay mình. Dẫu cho việc gần gũi da thịt chẳng phải là sở thích của gã cựu binh đã già cỗi về mặt tinh thần, Naib vẫn để cho Norton làm điều mình muốn, lấp đầy khao khát được yêu thương ích kỉ của tên thợ mỏ.

"Xin anh..."

"Để tôi yếu đuối một lần này...chỉ một lần này thôi."

Norton Campbell đáp, hắn ta thở ra một hơi nóng rẫy, cánh tay vòng qua và ghìm chặt lấy hõm eo gã cựu binh. Như một đứa trẻ ích kỉ chẳng muốn ánh ban mai vụt đi khỏi tay mình, Norton khao khát khoảng khắc này dài thêm một chút nữa, để gã cảm thấy bản thân mình được yêu thương lấy, dù chỉ là một giấc mộng xa vời.

"Ôi chao..."

"Đây là lần thứ mấy cậu nói câu này rồi đây, Norton Campbell?"

Gã cựu binh bật cười, mà thôi, gã cũng chẳng buồn đếm nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro