những thứ còn sót lại (NorNaib)
Kẻ đào vàng choàng tỉnh giữa đêm đen, cơn ác mộng cùng nỗi ám ảnh luân phiên dày vò tâm trí gã, khiến sống lưng tua tủa cảm giác lạnh gáy, mồ hôi đổ ra ướt cả tấm áo. Đôi mắt ráo rảnh trong đêm đen, Norton Campbell như cái đèn dầu đã cạn, lò dò trong bóng tối kinh khủng, run chân ngã vào cái giường bên cạnh.
Con tim như thắt lại, hoảng hốt. Đau, đau lắm. Từ thanh quản lan xuống con tim, chiến trọn cả tâm trí gã, men theo đó là cơn ho dữ dội muốn xé nát cả khoang phổi yếu ớt bệnh tật. Tựa như mất hết sức lực, Norton gục đầu vào tấm đệm mềm mại, đôi tay bóp chặt lấy lồng ngực, rơm rớm nước mắt vì cơn đau.
Bỗng, có bàn tay nào đấy chạm lấy gã đào vàng thảm hại, kéo gã ngã vào cái ôm ấm áp, và đôi tay dịu dàng vỗ về tấm lưng to lớn, xoa nhẹ mái tóc tổ quạ rối bù. Mùi của rừng cây gỗ thông len lỏi, dịu lại lồng ngực bỏng rát, mang theo chút mùi của nắng, và thứ dầu xoa bóp Đông Ấn lạ lẫm.
"...Đây, đây..."
Naib Subedar mơ mơ màng màng, nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn bên cạnh mình liền theo bản năng ôm lấy gã đàn ông to lớn, ngón tay len lỏi qua mái tóc còn vươn muội than, cứ thế mà ôm Norton vào lòng đánh một giấc.
Gã đào vàng cứng đờ trong tình cảnh này, không rõ bản thân nên làm gì. Nên xô ngã tên lính thuê cùng phòng lớn lối, hay cứ thế mà chịu đựng sự yêu chiều ấm áp này thêm chút ít. Cả hai chỉ là bạn cùng phòng không thân không thiết mà thôi...cơ mà, Norton ích kỉ thêm một lúc nữa cũng chả sao đâu nhỉ-?
Gã ta nghĩ trong đầu là thế, tự cho bản thân mình không sai mà lấn người vào sau hơn lớp chăn ấm. Chỉ một lúc này thôi, một lúc này thôi, đôi mắt lờ đờ khép lại, chìm trong giấc ngủ say bình yên lạ thường trong vòng tay Naib.
P/s: nếu là một writer, đừng soạn bản thảo trên wattpad, từng đó chữ là thứ còn sót lại duy nhất của cái fic tôi làm đêm qua.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro