Chap 3: là anh sai
Ai không đọc được ở đây thì vào tranng này trên facebook để đọc nha
https://www.facebook.com/fanfic365daband.vn/posts/1670639656530823:0
[Oneshot WillTi ]: Là anh sai
Hôm đó, anh đến lớp như mọi ngày, cậu vẫn đứng đó đợi anh, cùng nhau vào lớp. Anh nghĩ cũng chẳng có gì khác biệt, mọi hôm cậu vẫn vậy mà. Nhưng hình như hôm nay có điểm gì đó sai sai , anh thật ngu ngốc khi không nhận ra đó là gì, chỉ lẳng lặng đi theo cậu. mãi lúc về nhà, anh mới tờ mờ nhận ra vài điểm là lạ trong cậu
Điểm 1: Cậu không nở nụ cười toe toét với anh như mọi ngày, nụ cười của cậu hôm nay gượng gạo và khách sáo vô cùng
Điểm 2: cậu không khoác vai anh và bắt anh lùn xuống như mọi khi mà chỉ tiện tay * tiện tay * tiện tay nắm lấy cổ tay anh kéo đi
Điểm 3: Cậu cả ngày cứ gục mặt xuống bàn ( méo giề ,lại muốn chơi trò bad boy à ?)
Điểm 4 "quan trọng" : cậu nổi sùng lên khi cô bạn bàn dưới trêu đùa quá đáng với cậu ( mọi ngày hiền lành thế mà )
Và vô số điểm khác lạ nữa ...
Ngồi dưới gốc cây bằng lăng sau trường, hôm nay cậu không nôn nóng về nhà chơi Ramboo, anh nhẹ tiến lại gần, ngồi xuống bên cậu, lớn tiếng hỏi
"này hôm nay cậu sao thế hả?"
"Tôi sao đến phiên cậu quản hả?"
"Ơ.... Thì tôi thấy cậu có vẻ lạ, lại tự nhiên nổi sùng lên với cái Hà, mọi hôm nó vẫn trêu đùa cậu như vậy mà, không phải hai người là một cặp sao, cậu nổi sùng lên như thế cậu ấy buồn lắm cậu có biết không hả"
"Cậu quan tâm đến cảm nghĩ của người khác......"
"......."
"Vậy còn tôi, cậu nghĩ tôi không đau à?"
"Chả hiểu cậu đang nói gì nữa, nóng quá khùng hả"
"cậu trước giờ chưa bao giờ hiểu tôi, chưa từng muốn quan tâm tôi, chưa từng nghĩ xem tôi vui hay buồn, chưa từng nghĩ cho cảm nhận của tôi"
"Thạch, cậu bị ấm đầu à?"- nói ra những lời đó, giọng anh bỗng run run
"Cậu chưa từng nghĩ đến cảm nhận của tôi , ghép đôi tôi với con bé hoa khôi đó cậu thấy vui lắm à, lừa tôi đi chơi với con bé đó cậu vui lắm hay sao..."
Mắt cậu đỏ đỏ, tự nhiên lại nói mấy lời này với một thằng đại ngốc như anh, đúng là khác nào đem nước đổ lên đầu vịt
"Em trước giờ chưa từng thích Minh Hà sao ?"
Một lời nói ra khiến cậu giật mình. Sao ? gọi mình là em ? Sơn Thạch cậu đâu bị lãng tai, rõ ràng là "em" mà
Cậu cũng vô thức đáp lại " chưa từng"
"thật tốt"- Anh lại phun ra một cậu khiến cậu choáng váng
Cậu chưa từng run rẩy thế này, cảm giác gì đây, tim cậu đập loạn xạ , còn không dám thở nữa, cảm giác rất khó chịu. cậu không thể chịu đựng được loại cảm giác này nữa, đứng dậy định chạy đi thì một bàn tay mát lạnh nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu xuống........
Cả người cậu đổ lên người Anh Tuấn , ngã xuống đất, cậu run run không còn chút sức lực nào để kháng cự , cảnh tượng lúc này giống như là cậu chính là một ly sinh tố trà xanh mát lành đang tràn lan vương vãi lên người anh
Ôm cậu vào trong lòng, giọng nói trầm ấm của anh nhẹ nhàng vang lên "Anh xin lỗi vì đã dối trái tim mình, dối luôn cả trái tim em, cố ý bóp nát trái tim mình không may bóp nát luôn cả trái tim em"
Rõ ràng là cậu cũng thuộc diện cao dáo của lớp ấy vậy mà giờ đây cậu trông như con mèo nhỏ nằm gọn trong lòng anh, mi mắt nhắm nghiền coi đây như là một giấc mơ, anh rất ấm, mà cậu thì rất thích ấm, một chút cũng không muốn rời.
Hai tay bị khóa bởi vòng tay to lớn kia ôm chặt lấy áo anh , đừng ai nghĩ đến việc cướp anh khỏi tay cậu, anh là của cậu, mãi mãi là của cậu
"Em rứt đứt khuy áo anh rồi, đợi khi anh rước em về nhà, em nhất định phải khâu lại cho anh "
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro