¤ 17 | Thơ thẩn tại France

Joyann thật sự là không có an tâm một chút nào về Roseanne, cầu mong cô ấy sẽ không sao. Cô tin mình đã sắp xếp ổn thỏa rồi, trước khi đưa hồ sơ cho con bé cô cũng đã thay ảnh và một số thông tin để hợp với tình huống mà tối nay cô sẽ phải đối mặt, nhưng mà trong lòng vẫn có cảm giác lo lắng bất an. Hay chính xác hơn là sợ hãi.

Cơ mà sợ hãi cái gì chứ?!

Tiếng giày cao gót cứ lộp cộp vang lên khiến tâm tình Joyann bồn chồn không yên, chắc là do phía trước chính là cánh cửa dẫn vào bữa tiệc tội lỗi của đám danh gia vọng tộc đang khép chặt. Tựa như vách ngăn cách giữa thiên đường và Địa ngục, chỉ cần cô bước chân vào đó, chỉ cần cô tiến thêm vài bước nữa thôi... một chút nữa...

Là Roseanne sẽ phát hiện ra cô lừa cô ấy! hoặc là còn một thứ gì đó đen tối đang ẩn nấp phía sau bức tường trắng kiên cố kia?!

...

Ôi, Joyann sẽ không bao giờ biết được rằng, trước khi cô giao tập hồ sơ giả cho cô bạn thì cũng là lúc, hồ sơ thật của cô được chủ nhiệm kính yêu dâng lên vị tổng giám đốc tinh mỹ nọ.

Ronald ngồi đối chiếu hai tập hồ sơ khác nhau hoàn toàn thì không khỏi hứng thú híp mắt, khóe miệng thỉnh thoảng lại nhếch lên một cách đầy tà ý khiến cho người đứng bên cạnh bủn rủn hết chân tay.

"Bộ trong đó có thứ gì hay ho lắm sao thưa sếp?" Đúng là cái tật dọa mãi không chừa, tên trợ lý hốt hoảng giật mình lùi ra sau, vì ngay khi vừa dứt lời thì vị giám đốc kia liền bật cười thành tiếng. Ước gì cậu chưa từng hỏi giời ạ.

"Thứ hay ho nhất vẫn còn chưa đến đâu."

Gấp lại hai tệp file, Ronald thảnh thơi dựa đầu ra sau ghế xoay lưng lại với cánh cửa phòng mình. Hắn nheo con mắt sắc sảo nhìn thẳng vào khung cảnh choáng ngợp phía dưới và thật lâu không nói gì, làm cho tên trợ lý không biết có nên đứng đây tiếp không hay lăn ra ngoài.

Thế này cũng không được, thế kia cũng không xong. Ngay giây phút cậu định tiến tới gọi sếp xuống hầm thì cánh cửa phòng đột nhiên cạch một tiếng, một đôi chân nhỏ nhắn khẽ khàng bước vào. Cậu tức thì trợn trừng mắt kinh hoảng khi trông thấy khuôn mặt người phía trước.

Mọi thứ đột nhiên thoáng cái đình chỉ mọi hoạt động, thời gian như cố tình chạy thật chậm, đâu đó trong căn phòng bỗng vang lên tiếng cười thâm trầm đầy quỷ dị. Tên trợ lý cứng ngắc quay đầu, nhưng thứ mà cậu nhìn thấy chỉ là một bên sườn mặt bị che đi bởi bàn tay Ronald cùng đường rách mờ nhạt trên khóe miệng hắn. Rồi lại quay đầu thêm chút nữa, cậu có thể tường tận trông thấy được khuôn mặt của cấp trên mình phản chiếu trong tấm kính.

Bàn tay chống tại bên sườn mặt che đi con ngươi hờ hững, tưởng chừng như chẳng quan tâm lắm đến mọi thứ xung quanh, nhưng tận sâu dưới đáy mắt đen láy nọ lại đang toát ra một loại khí bức bách đến phát run. Ý cười trên môi hắn hình như lại khoét sâu thêm ngay sau khi nghe được giọng nói của cô gái kia.

"Tôi là Joyann Baronne, thư ký mới của ngài thưa giám đốc."

Cái gì, Joyann?! Cậu ngơ ngác. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?!

Roseanne từ lúc đặt chân bước vào thì không khỏi nghi hoặc. Thứ nhất, một tên con trai hình như là trợ lý đang dùng ánh mắt to gần bằng hai cái đĩa tròng trọc nhìn cô như ma quỷ, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn ra đằng sau say đắm hệt như tình nhân vậy. Thứ hai, cũng là điều mà cô cảm thấy khó hiểu nhất, tại sao giám đốc lại quay lưng về phía cô thế kia?

À ha, hay là do bộ dạng già sụ xấu xí tới mức không dám đối mặt với nhân viên mới?! Ừm chắc chắc là vậy rồi...

Cô bật cười thành tiếng khiến cho tên trợ lý có cơ hội banh to mắt ra. Cô ta cười cái gì chứ, chẳng lẽ không biết mình đang đối mặt với ai hay sao?

Roseanne Phac - cô gái người Mỹ đơn thuần trong sáng tới mức ngay cả suy nghĩ cũng không dính một chút bụi tróc nào. Đến cả Joyann lẳng lơ lắm chiêu trò cũng không thể yên tâm với kế hoạch của mình, ấy vậy mà cô vẫn cứ vô tư mà cười một cách đầy dại dột. Khuôn mặt này, nụ cười này, tất cả đều là vì một lòng tin tưởng cô bạn cần thiết cho buổi tiệc hơn, chứ không phải là lợi dụng cô để có thể ung dung có mặt ở đó. Cô tin rằng sau khi nhận chức thay Joyann xong thì có thể thả ga mua sắm mà không hề biết rằng, đó chỉ là một câu nói dối đầy khéo léo sẽ chẳng bao giờ thực hiện được.

Tất cả đều là một trò đùa ngu ngốc mà chỉ có cô mới tin, cũng chỉ có cô mới bị lừa.

Nụ cười tươi tắn trên môi ngay lập tức dập tắt vì giây phút chiếc ghế da đắt đỏ quay sang, người đàn ông mà Rosé cho là xấu xí tới mức thảm hại ấy từ tốn đứng dậy, xoay người lại đối diện cô.

Người con trai cao ngất ngưởng với khuôn mặt tao nhã mê hoặc đang bước tới chỗ cô, chính là cái kẻ mà mới vài ngày trước thôi đã đụng độ nhau chẳng mấy vui vẻ gì. Là hắn... tên con trai xấu tính ngang nhiên nhìn ngó nội y kia lại chính là tổng giám đốc khu thương mại lớn nhất Paris sao?!!

Cô không dám tin vào mắt mình, ngây ngốc lẩm bẩm nói: "D... dê xồm a..."

Ronald đang bước tới, đột nhiên vì hai từ này mà cười thầm lăn lóc không thôi. Bây giờ mới có thể nhìn kĩ nha, cô nhóc này còn đáng yêu nhiều hơn so với trong ảnh. Khuôn mặt muốn bao nhiêu con nít thì có bấy nhiêu con nít, mái tóc tím bồng bềnh mơn trớn trên vai như mời gọi hắn chạm vào. Hmm quả nhiên là cực phẩm đây!

Thật ngốc nghếch, bị người ta lừa như vậy mà vẫn còn cười được.

"Không phải dê xồm, là Ronald."

"Ron... Ron gì cơ?" Roseanne mặt ngơ ngác hỏi. Đẹp quá, còn đẹp hơn cả những mỹ nam nổi tiếng mà cô đã từng gặp.

Cô cứ nhìn chằm chằm hắn không rời con mắt, hắn nghiêng sang trái cô liền lia sang bên trái, hắn nghiêng bên phải cô liền lia sang bên phải, phải nói là bám riết không tha.

Thật đáng yêu.

Ronald cười thầm cúi đầu xuống thẳng với tầm mắt cô, nhưng cô gái này một chút cũng không ngần ngại né tránh. Thậm chí còn mở to mắt trân trân nhìn, giống như đây là cơ hội duy nhất để có thể chiêm ngưỡng rõ ràng từng đường nét trên gương mặt hắn vậy.

Đôi mắt tử sắc tròn to đăm đăm nhìn thật lâu thật kỹ càng, khiến cho hắn không thể chịu nổi thêm nữa mà bật cười: "Tôi đẹp đến vậy sao?"

"Đẹp." Ngay và luôn, lần này lại tới lượt chính hắn phải ngây ngẩn, cô gái này quá mức trong sáng, quá mức dễ thương rồi.

Ronald không tự giác được đứng thẳng dậy liền lôi theo ánh nhìn của Roseanne, ngước đầu nhìn theo, cô đã sớm quên câu chuyện nội y nọ. Mà suy cho cùng cũng đâu phải là do hắn cố tình nhìn trộm đâu, là do cô bị vấp ngã nên đã vô tình để lộ ra, hắn cũng vô tình thấy thôi mà phải không.

"Hân hạnh." Mỉm cười vươn bàn tay ra, lần đầu tiên hắn trông thấy một cô gái thú vị đến như vậy. Làm cho cơ thể nổi lên ham muốn muốn trêu chọc, muốn che chở, muốn bảo vệ?... Ra là vậy sao haha.

Như cảm thấy thiếu, hắn còn bồi thêm một câu: "Joyann nhỉ? hay chính xác hơn là Roseanne, Rosé?"

"Ơ sao anh!..." Cô đang vươn tay ra chưa kịp nắm lấy tay giám đốc thì đã bị câu nói này làm cho giật bắn.

"Sao tôi lại biết hả?" Bật cười, bàn tay của Roseanne ngay tại khoảnh khắc này liền được Ronald nhẹ nhàng nắm lấy, gắt gao siết chặt: "Bí mật."

Tên trợ lý đứng từ nãy đến giờ hiện tại đã chết sững. Chưa bao giờ cậu thấy sếp cười nhiều như vậy, chưa bao giờ cậu thấy sếp thật sự nói chuyện một cách nghiêm túc, không hề lười nhác như vậy. CHƯA BAO GIỜ!!

Người ta vẫn thường hay nói, tình yêu luôn có khả năng xoay chuyển, đảo chiều mọi thứ. Thì ra là thế, một cái nhìn cũng có thể tạo nên một cuộc tình và hai trái tim biết rung động cùng một thời điểm...

Hay chỉ đơn giản là một cú chạm tay bình thường như vậy sao?

Nhưng chắc phải đợi đến sau này ta mới có thể vỡ lẽ được, quan điểm về cái thứ tình cảm tầm thường này của Ronald thực chất là vô cùng hời hợt, phù phiếm.

Nếu hắn quá nghiêm túc trong tình yêu, hắn sẽ chỉ mang về cho bản thân những mối quan ngại không thể lường trước được. Hắn chỉ thích hợp để dạo chơi và qua đường cùng với các cô gái cho đến khi dục vọng được thỏa mãn thôi.

Chỉ cần một chút như vậy là đủ, thế nhưng hôm nay...

Hắn đã đánh đổi một cái giá rất đắt.

-------------♤♤♤-----------

Bầu trời xám đen phản chiếu cái ánh nhìn bàng bạc của ánh trăng, rọi chiếu vào sảnh chính nơi khu thương mại sầm uất và phồn hoa bậc nhất kinh đô ánh sáng.

Đã sắp đến giờ khai tiệc.

Sâu bên dưới tầng hầm rộng lớn của France, những quý ông quý bà giới thượng lưu đang sắp sửa vung tiền để mua về những mối làm ăn đắt đỏ. Chúng có thể đem lại lợi nhuận cao ngất ngưởng giá thành phải bỏ ra hiện tại, mà những cái giá bọn họ phải trả cho những thứ đó cũng đắt đỏ không kém đi.

Người ta nói quả không sai, không một kẻ nào có thể ngăn nổi sự cám dỗ của quyền lực và vật chất. Thế nhưng kẻ có thể thao túng được mọi quyền lực, điều khiển được mọi vật chất thì mới chính là kẻ mạnh nhất.

Ra ngoài ánh sáng cũng ẩn sâu trong bóng tối, hắn đích xác là Vương của nhân loại.

Wendy vừa đi vừa suy ngẫm, trên đời này thật sự có một kẻ tài giỏi như vậy sao? Nực cười thật, lòng tham của con người là vô đáy, không bao giờ lục tìm được đâu là giới hạn cả.

Khẽ rũ mắt, cô rút từ trong túi xách ra một tấm thiệp màu đen quỷ dị.

Giống như gia đình cô, rất lâu trước kia cũng từng được coi là một trong những gia tộc quyền quý danh giá bậc nhất đất nước...

Ha, nhưng nhìn mà xem kìa, hiện tại còn lại cái gì?

Một câu chuyện đau lòng bị hắt hủi nhanh lẹ tựa như hạt cát giữa sa mạc, Hoàng gia các người quên nhưng tôi tuyệt đối, sẽ không bao giờ.

"Tại sao luôn là Hoàng gia?"

Câu hỏi không ý không tứ đột ngột vang lên khiến Wendy thoáng khựng lại. Giọng nói thanh lãnh pha chút trào phúng kia nhất thời đánh tới, khiến cô phải lập tức ngẩng đầu trông theo bóng hình phía trước.

Vương của nhân loại!

Suy nghĩ đầu tiên được hình thành ngay khi cô vừa mới thảng thốt sững sờ. Dưới tầng tầng lớp lớp ánh sáng lung linh huyền ảo của trăng non, cô có thể tường tận mà nhìn rõ được người con trai đối diện ấy.

Khuôn mặt yêu mỹ xinh đẹp ngỡ như ảo mộng, đến mức có thể thừa sức ám ảnh người khác sẵn sàng quỳ gối dưới chân hắn. Khoác trên mình bộ Tây Âu quý tộc, trang trọng hệt như các bá tước thời Phục hưng, hắn cứ hướng cô mà nở một nụ cười đầy khiêu khích. Tròng mắt sắc vàng kim hờ hững như thể che giấu một âm mưu chết người man rợ nào đó.

Wendy nhất thời chẳng thể suy nghĩ nổi cái gì, chỉ có thể cứng ngắc đứng đơ tại chỗ mà đánh giá kẻ nguy hiểm không biết chui từ đâu ra này. Thế nhưng hắn đã nhanh chóng tiến tới, vươn tay cầm lấy tấm thiệp trên tay cô, khẽ cười:

"Ôi trời ơi tiểu thư! Với cái thứ vớ vẩn được làm lại này, đừng nói là đặt chân vào bữa tiệc, ngay cả sảnh chính trước mặt kia cô cũng không qua nổi đâu."

Hắn biết tấm thiệp đó là giả? Sao hắn biết được?! Cô nháy mi sửng sốt, tròng mắt khẽ đảo như muốn tìm hiểu mục đích của người trước mặt là gì. Nhưng chưa kịp soi ra thì lại phải bất ngờ khi thấy hắn lôi từ trong túi quần một tấm thiệp y hệt cái của cô.

Khóe miệng cứ giả lả nãy giờ không chịu ngậm, hắn tủm tỉm nói: "Để tôi cho cô xem hàng thật với hàng giả nó cách biệt ra sao."

"Anh là ai?"

Bụp!

Chẳng thèm quan tâm đến câu hỏi của cô gái kia, hắn thản nhiên lấy từ đâu ra một cái bật lửa, mở nắp rồi khua khua vào hai tấm thiệp. Nhưng khác xa với tưởng tượng của Wendy, tấm thiệp được cô làm giả bị cháy rụi lủi chỉ trong một tích tắc. Còn của hắn lại toát ra một mảng khói đỏ đẹp đẽ, phải mất tới vài giây nó mới từ từ rực cháy.

Quá sơ suất rồi chăng?

"Đây là thiệp đặc chế của gia tộc Louis, không phải ai cũng có thể làm giả được đâu." Tên kia vừa ngả ngớn cười vừa thổi tung lớp bụi đỏ vào khoảng không vô định.

Cô bị cái thái độ cợt nhả không thể nắm bắt được của người lạ mặt làm cho tức điên. Đột nhiên ở đâu lòi ra tính làm hỏng chuyện đại sự của cô sao? Không thể được!

"Rốt cuộc anh là ai?!" Nén xúc động muốn lao đến bóp chết hắn, Wendy gằn hỏi thêm lần nữa.

"Tôi..." Nhẹ mân mê chiếc nhẫn bạc tỷ nơi ngón áp út, tên con trai yêu mị nọ nhếch khóe môi, ánh mắt sắc cạnh đột nhiên lóe lên vài tia gian manh nhưng rất nhanh giấu nhẹm đi.

Cô thực sự không thể tin nổi vào tai mình cái câu nói cuối cùng mà hắn khẽ khàng cất lên.

"James Louis, tình nhân của em gái cô."

CÁI KHỈ GIÓ GÌ?!!

------------♤♤♤----------

Joyann đang bước đi trên khúc hành lang dẫn đến cửa chính của tầng hầm. Tự dưng cô rùng mình một cái, toàn thân có một loại cảm giác nhũn ra như bún.

Này là sao chứ, tự nhiên tim đập nhanh một cách lạ thường tới vậy, có phải là do cô lo lắng quá nên thế không?

Nhíu chặt mày, cô nhẹ đưa cánh tay nâng lên nâng xuống điều hòa hít thở, cho đến khi bình ổn tâm tình thì mới dám chễm chệ bước tiếp. cái cảm giác vừa rồi thật là...

"Á!"

Joyann nổi đóa kêu lên ngay sau khi cô cho tay vào túi xách của mình: "Thiệp! Nó đi đâu mất rồi?!"

Hoảng hốt lùng xục khắp túi và người nhưng ngay cả một mẩu giấy nhỏ cô cũng tìm không ra. Cắn cắn móng tay, cô như sực nhớ ra cái gì mà khuôn mặt từ kinh hoàng liền biến thành tuyệt vọng. Trời ạ, tấm thiệp của cô chắc chắn là bị lẫn trong tập hồ sơ của Roseanne rồi! Làm sao đây làm sao đây huhu, cô không thể không vào đó được.

Xoay qua xoay lại, Joyann như muốn khóc thét lên. Ngay cái lúc đang không biết phải làm gì thì ánh mắt cô vô tình nhìn trúng được vị cứu tinh nào đó từ trên trời rớt xuống.

Khóe miệng bất giác cong lên đầy xấu xa.

...

Một bữa tiệc đẳng cấp dành cho các quý tộc giới thượng lưu, đặc biệt như vậy bí mật như vậy, thế nhưng lại có thể để phần một chỗ cho một siêu mẫu - ngôi sao nổi tiếng thế giới không hề liên quan như hắn sao?

Vệ sĩ đứng sừng sững ngoài cổng, thân vận suit đen đang đốt tấm thiệp để xác minh thật giả. Đúng là khói đỏ, thế nhưng hắn vẫn thắc mắc, người làm trong lĩnh vực nghệ thuật tới tham gia tiệc Hoàng gia để làm gì chứ? Vì cái lý do gì thiếu gia lại mời hắn nhỉ?

Trong lòng bất mãn là thế nhưng ngoài mặt tên vệ sĩ vẫn lịch sự, hướng đối phương cất giọng: "Ngài có đi cùng ai không ạ, hay chỉ đến một mình?"

Diện trên mình những phụ kiện xa xỉ và thời thượng nhất, đường may tinh tế tôn lên vóc dáng cơ thể hoàn hảo, Christian rất dễ để nhìn ra được suy nghĩ của người to cao trước mặt, nhưng mặt vẫn là sởi lởi cùng tiêu sái khiến các vị khách nữ đi ngang qua đều phải chết mê chết mệt.

Hắn đang đút tay vào túi quần định trả lời thì đột nhiên, ai đó từ đằng sau ôm lấy cánh tay đầy thân mật. Ngạc nhiên hạ đầu cúi xuống, như không tin vào tai mình, Christian lại có thể nghe được giọng nói mê hoặc của một bóng hình nóng bỏng nào đó.

"Xin lỗi nhưng chúng tôi đi cùng nhau."

(Ầu các cậu có muốn Minjoy lên là lên là lên không=)))







Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro